-
Chương 4:
Editor: Châu Chăm Chỉ
Beta: JessHee
Trong nháy mắt, khi kiếm quyết và Nhiếp Hồn Đinh chạm vào nhau, độ cong trên khóe miệng Ninh Ninh cũng đọng lại.
Nàng không ngờ, kiếm khí mình nói chỉ để ra oai, đánh bậy đánh bạ thế nào lại gặp phải độc đinh của Trần Chiêu. Một âm một dương triệt tiêu lẫn nhau, đồng thời tan biến.
Trước đó, nàng khiến người khác nhận sai với Bùi Tịch cũng vậy, cứ như thể hệ thống này chỉ đốc thúc Ninh Ninh đi theo kịch bản, còn đi theo đường chính hay đường hẻm thì kệ, không quan tâm.
Cực kỳ giống nàng khi liều mạng làm bài tập hè, chỉ cần lấp đầy vở trắng, chẳng cần biết đúng sai, làm xong là được.
Thấy nhiếp hồn đinh không có hiệu lực, trong lòng Trần Chiêu càng khủng hoảng.
Đạo kiếm khí kia vừa nhanh vừa chuẩn, chuẩn xác đánh lên nhiếp hồn đinh, điện quang và hỏa thạch va chạm, có thể thấy được thực lực cao siêu của người này.
Có thể lực lượng của Bùi Tịch sâu không lường được, cũng có thể là có cao nhân âm thầm tương trợ, dù là loại nào thì cũng bất lợi với hắn.
Hôm qua nghe nói môn hạ Thiên Tiện Tử – Ninh Ninh thua trên tay một đệ tử ngoại môn, trong lòng hắn khinh thường không ít, cũng thầm hạ quyết tâm diệt đi uy phong của tiểu tử kia trong đại hội hôm nay, không ngờ…
Trần Chiêu nghiêm mặt, bàn tay nắm chuôi kiếm đã trắng bệch.
Đã vậy thì đừng trách hắn ra sát chiêu.
Cự kiếm thuận thế dựng lên, cuồng phong càn quét. Bóng kiếm ánh kim cùng ánh nắng giao nhau rồi lại rời đi ngay sau đó, thanh niên cao lớn cường tráng phi thân bay lên, hướng về phía Bùi Tịch.
Thiếu niên hắc y ngưng thần quan sát, giữa mày hiện lên sát khí mơ hồ.
Ninh Ninh khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn trận chiến kịch liệt trên sân. Người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt, người trong nghề lại xem chiêu thức, thân là người trong nghề, Ninh Ninh cảm khái một câu từ tận đáy lòng.
Nam chính thật là đẹp trai.
Thật ra Bùi Tịch lớn lên cũng không giống những nam chính chính phái khác, tính cách và hành động cũng kém hơn ngàn dặm.
Vì từ nhỏ đã bị mẫu thân chán ghét, còn thường xuyên bị thế thân của lão cha điên cuồng hành hạ, đương nhiên tâm thái của hắn cũng không còn ngây thơ nữa, tính cách vô cùng quái gở.
Chẳng những không muốn tiếp xúc với người khác, còn độc mồm độc miệng, tâm tư xấu xa và một đống lớn tính cách không thể tưởng tượng nổi, càng khiến hắn nhìn giống vai ác hơn, làm vai ác không còn đường để đi.
Cho nên lượng người xem của bộ tiểu thuyết này…
Nói uyển chuyển hơn một chút thì, không quá cao, cũng không hiểu sao tác giả có thể hăng hái chiến đấu, viết ra nhiều như vậy.
Quay lại với Bùi Tịch.
Hắn có gương mặt đẹp đến kinh người, mắt phượng mang vài phần quyến rũ nhưng bị sự hung ác không hòa tan được làm tan phân nửa.
Sát khí cùng sự quyến rũ hòa quyện với nhau, giao thoa nhè nhẹ. Đuôi mắt có một nốt ruồi son như vết chu sa, lại như một giọt máu, phối hợp với bờ môi mỏng tái nhợt, so với non nước hữu tình phía sau, hắn còn hút mắt hơn.
Càng khỏi bàn đến bộ hắc y khắc họa ra dáng người thiếu niên thon dài đĩnh bạt kia, bị kiếm khí đánh rách vài chỗ, lộ ra làn da trắng bệch cùng máu đỏ tươi.
Khó trách có nhiều vai phụ thích hắn như vậy.
Lúc này, giao chiến cũng sắp kết thúc, hai bên đều chồng chất vết thương.
Đệ tử thân truyền Trần Chiêu cũng đã nhận ra sự lợi hại của đệ tử ngoại môn Bùi Tịch, chỉ có thể tự tập kiếm pháp cơ sở của môn phái, nhưng hắn dựa vào những chiêu thức người người đều biết để chiếm thế thượng phong.
Không có sư phụ truyền dạy, không biết phải tự mày mò hết bao lâu, không có kiếm chiêu cố định, hắn chỉ xem xét hoàn cảnh, thận trọng từng bước, không sợ kiếm thế và thủ pháp, chỉ ra chiêu theo ý muốn.
Đây là sự chênh lệch về thiên phú, Trần Chiêu có thua cũng là hợp lý.
Đánh tới đây, người sáng suốt đã nhìn ra ai thắng ai thua. Ninh Ninh biết rõ, nam chính sắp gặp bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời.
Giữa kiếm quang chói lóa, đột nhiên trong đám người truyền đến vài tiếng kinh hô. Trong lòng biết thời cơ đã đến, Ninh Ninh quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Bốn phía luận võ đàn đều là hàn khí cổ kiếm màu lam, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Trên thân kiếm là hai người thanh niên vấn tóc, mặc áo bào trắng, tuấn dật siêu phàm.
Người thứ nhất mắt mang ý cười, thần sắc nghiền ngẫm, lười nhác cong môi. Còn người thứ hai trái ngược hoàn toàn, khí chất lạnh lùng tao nhã, thần sắc nhàn nhạt, ánh sáng chiếu lên bạch sam lóng lánh như trích tiên.
Có người kinh ngạc mở miệng: “Là… là Thiên Tiện trưởng lão và Mạnh Quyết sư huynh!”
Đôi mắt Ninh Ninh trở nên tinh nghịch nhìn thanh niên đang vẫy vẫy tay với mình.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng vị kiếm tu ăn chơi trác táng, cà lơ phất phơ này chính là sư tôn của nàng.
Không sai, vị tiên khí phiêu phiêu đứng bên cạnh kia mới là đại sư huynh Mạnh Quyết của nàng.
Từ cái tên Thiên Tiện Tử ngông cuồng này cũng có thể nhìn ra, vị sư tôn này của bọn họ từ trước đến nay chỉ thích làm theo ý mình.
Hắn là một nhân vật thần kỳ trong Huyền Hư Kiếm Phái, để có thể học hết các kiếm trong thiên hạ, một năm có 365 ngày thì có đến 300 ngày là đi du ngoạn. Những ngày hội bình thường cơ bản sẽ không tham gia, không phải là ra ngoài thì cũng là vùi đầu khổ luyện kiếm chiêu.
Trừ cái này ra thì người này là một kiếm si không hơn không kém, nhìn thấy kiếm mình thích thì gấp gáp muốn mua, đã mấy trăm tuổi rồi còn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.
Theo nguyên tác, Thiên Tiện Tử mới về liền nghe tin Ninh Ninh thua dưới tay một đệ tử ngoại môn. Người này vô cùng thích xem náo nhiệt liền ngự kiếm vào luận võ đài thì thấy Bùi Tịch đang khổ chiến với Trần Chiêu.
Sau đó kết luận một câu vô cùng khí phách: “Người này là một thiên tài! Sau này chính là đồ đệ của ta.”
Vì thế đệ tử ngoại môn Bùi Tịch bay lên như diều gặp gió, nháy mắt trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Tiện trưởng lão, nhân sinh cũng từ đó đi lên, không để người ta bắt nạt nữa.
Trên đài truyền đến âm thanh cự kiếm rơi xuống đất, Trần Chiêu ngất đi. Thiếu niên hắc y bên người hắn thở phì phì, ngực phập phồng lên xuống.
Máu tươi chảy xuống, sườn mặt bị kiếm khí cắt qua để lại một vệt máu, tương phản với màu tóc đen và làn da trắng bệch, khiến người ta kinh tâm động phách.
Tuy chật vật nhưng sống lưng hắn thẳng tắp, trong lòng như đã nhận ra điều gì đó, tròng mắt tối tăm nâng lên.
Vừa lúc đối mắt với Thiên Tiện Tử ngự kiếm trên cao.
Ninh Ninh biết, thành rồi.
“Không tồi.”
Người thanh niên trên thân kiếm trời sinh có đôi môi cười, mặt mày nhẹ câu, sinh ra vài phần cảm giác gió xuân phe phẩy, băng tuyết tan ra, ngữ khí bất cần như xưa: “Có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Giờ khắc này hắn như thiên tiên, thiên phong đạo cốt, đồ đệ mới sẽ nhớ rõ bộ dáng phong thần tuấn lãng này của hắn, từ đó câu cửa miệng sẽ là “Sư tôn đệ nhất thiên hạ của ta.”.
Chỉ tiếc câu “Có muốn” kia vừa mới ra khỏi miệng, Bùi Tịch trên đài đã chống đỡ không nổi nữa mà chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất.
Mắt còn nhắm lại.
Thiên Tiện Tử: “…”
Cho soái ca cơ hội nói lại.
Một đệ tử ngoại môn chưa biết tên được trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền, chỉ sau một câu nói, luận võ đài sôi trào.
Đệ tử ngoại môn là ai? Linh khí ít ỏi, thiên tư bình thường, không có tư cách vào nội môn, có thể nói chuyện với trưởng lão một câu trong đời cũng đã là may mắn.
Trải qua một hồi tỷ thí đã trở thành đệ tử chân truyền rồi?
Không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Tích mất đi ý thức, Thiên Tiện Tử vô cùng hứng thú với kiếm khí bàng bạc phập phồng trong cơ thể hắn, tung tăng lôi hắn đến y quán Thiên Hạc Phong.
Ninh Ninh nhìn thấy tất cả, đang định về tiểu viện nghỉ ngơi, giật mình nhận ra một bộ áo trắng bên cạnh mình.
Là đại sư huynh Mạnh Quyết của nàng.
Luận kiếm mà nói, sư huynh xuất thần nhập hóa. Còn luận thực chiến, sư huynh nhiều năm vẫn chưa bại qua, xứng đáng là đệ tử đứng đầu môn phái.
So với Thiên Tiện Tử ăn chơi lêu lổng, tính cách trầm ổn ôn hòa của Mạnh Quyết càng giống sư phụ hơn.
Nghe nói vị sư huynh này lạnh lùng tao nhã, khóe miệng luôn treo ý cười nhợt nhạt, chỉ có Ninh Ninh mới biết, người này là đóa hắc liên hoa.
Mạnh Quyết từng là con trai độc nhất nhà phú thương, vì cha mẹ tin nhầm tiểu nhân mà mười hai tuổi hắn đã chịu cảnh diệt môn, gia sản bị vị bằng hữu mà phụ thân hắn tín nhiệm nhất đoạt đi.
Nhờ mẫu thân lấy sinh mệnh kéo dài thời gian, Mạnh Quyết mới được một người hầu đưa ra đại viện, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Từ đó trở đi, Mạnh Quyết không còn tin người khác nữa.
Tuy hắn khéo léo lễ phép với mọi người nhưng chưa từng thật lòng, trong vô hình vẫn mang theo cảm giác xa cách.
Lúc này, hắn có thể mỉm cười thật ôn nhu với ngươi nhưng ngày sau ngươi phản bội thì một kiếm liền tiễn ngươi đi, bình tĩnh quyết đoán.
Trong nguyên tác hắn vô cùng căm ghét nguyên chủ luôn tự tìm đường chết.
Ninh Ninh nhìn hắn mỉm cười, thu lại suy nghĩ, gọi: “Sư huynh.”
Hiện giờ bọn họ tiếp xúc không nhiều, Mạnh Quyết chỉ coi nàng như tiểu sư muội được nuông chiều đến ngang ngược, tuy không có hảo cảm nhưng cũng không chán ghét.
Vì thế hắn cũng cười lại: “Ninh Ninh sư muội. Trước khi đi, sư tôn đã nhờ ta chuyển lời cho muội, cần phải cố gắng khổ luyện, tranh thủ sớm tịnh tiến kiếm thuật đi.”
Chắc là đang nói chuyện nàng bại bởi một đệ tử ngoại môn.
Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, chờ đợi một lúc, quả nhiên “đinh” một tiếng.
[Kiếm thuật của Mạnh Quyết cao siêu, ngươi biết hắn không thích ngươi điêu toa tùy hứng, lại thấy hắn không hề ghét ngươi. Hay là dùng mỹ nhân kế, chờ hắn khuynh tâm thì đoạt đi bí pháp Bảo Khí.]
[Mời nói ra lời kịch dưới đây với Mạnh Quyết.]
Sau đó là một chuỗi chữ dài không nhìn thấy dấu chấm. Ninh Ninh hận không thể che mắt lại hét lên: “Chập mạch rồi…”
Nguyên chủ, ý tưởng này không tốt đâu.
Vì sao luôn muốn đi quyến rũ người khác vậy? Ngươi có tay có chân, là kỳ tài kiếm đạo vạn người để ý, sao lại cố nghĩ quẩn trong lòng như vậy, sao cứ phải đi ôm đùi người ta như vậy?
Lỡ như thật sự chán ghét bọn họ, bằng vào sự chăm học của mình là có thể đánh rụng răng bọn họ rồi mà.
Ninh Ninh không hiểu.
Nhưng hệ thống chẳng quan tâm nàng có hiểu hay không, chỉ cần đọc đúng lời thoại là được.
“Sư huynh!”
Khi nói ra lời nói này cần có một hình dáng nhu nhược nhưng da mặt nàng không dày đến vậy. Suốt hành trình, mặt không có lấy một biểu cảm, nói ra lời kịch cứng nhắc: “Đánh thua Bùi Tịch, ta rất đau lòng.”
Mạnh Quyết: “Ừ.”
“Hiện tại sư phụ lại muốn thu hắn làm đồ đệ, ta không còn người để nương tựa, chỉ có sư huynh mới có thể giúp ta.”
Mạnh Quyết không nói gì.
Ninh Ninh hít sâu, thấy chết không sờn tiếp tục nói: “Cho nên! Giờ hợi đêm nay huynh có rảnh không?”
Mắt nàng dại ra như chiếc chuông lớn, nói xong sắc mặt liền trắng cả ra. Theo cốt truyện đã định, Mạnh Quyết sẽ hiểu ngay là tiểu sư muội muốn hẹn hò với mình, cự tuyệt không hề do dự.
Càng đừng nói đến những gì một đống chữ miêu tả như “Những giọt nước kéo dài như tơ nhện”, “Ngón tay nhẹ nâng vạt áo Mạnh Quyết”, “U hương tứ phía”. Đến muội tử Ninh Ninh còn không nhịn được muốn đọc tiếp thì Mạnh Quyết đã bình tĩnh nói: “Không.”
Hiện giờ gương mặt nàng không tình nguyện, âm thanh cứng đờ như người máy, như tráng sĩ chịu chết, hắn nhất định sẽ càng ghét bỏ.
Ninh Ninh đã chuẩn bị tâm thế bị từ chối.
Không ngờ Mạnh Quyết chần chừ một lúc, rồi cong mắt nói: “Được.”
Ninh Ninh: “Ngươi nói cái gì? Là ngươi điên hay do ta điên?”
Những thứ điên hơn còn ở phía sau.
Mạnh Quyết nói xong còn cười tươi hơn, lộ ra một chút thương tiếc: “Hay để ta dạy cho muội một ít… Tiểu sư muội đã đến tuổi làm chuyện ấy chưa?”
Ninh Ninh kinh ngạc.
Nếu đồng tử là đá, nàng nghĩ giờ nó đã nứt toác, vỡ nát hết ra rồi.
A! Không phải!
Sư huynh, sao ngươi có thể nói chuyện huỵch toẹt ra như vậy? Ngươi là người thẳng thắn như vậy sao? Tỉnh táo lại đi.
Buổi đêm, tại một biệt viện nhỏ.
Ánh trăng che phủ, sương khói vờn quanh, bóng đêm yên tĩnh lan tràn, im lặng len lỏi vào từng tấc đất.
Ánh sao và ánh trăng cùng theo gió len lỏi vào sân của Ninh Ninh, chiếu sáng gương mặt hồng nhạt của thiếu nữ.
“Sư huynh.” Ninh Ninh không ngờ Mạnh Quyết lại tới, thật sự đợi ở đây. Hiện giờ đã khuya, nàng tựa lưng vào ngực hắn, vài sợi tóc đen nhánh ướt nhẹp mồ hôi dính lên tà áo hắn bị ánh trăng chiếu sáng liền trở nên ái muội.
Cả hai người đều có vẻ nóng nực khó nhịn, nàng cắn môi, nhịn tiếng thở dốc bên miệng: “Như vậy không được đâu.”
Mạnh Quyết gần nàng như vậy, còn nắm lấy cổ tay nàng. Hắn cười thấp giọng, mang theo hương trúc thổi vào gáy nàng: “Tiểu sư muội đã mệt rồi sao?”
Ninh Ninh không còn sức gật đầu.
Nói như không!
Nếu ngươi liên tục luyện kiếm ba giờ liền thì ngươi có mệt không? Vậy mà lại đối xử với mỹ nữ đồng môn như vậy, Mạnh Quyết, ngươi không có trái tim!
Ban ngày, đại sư huynh nói xong là đi, hoàn toàn không cho nàng cơ hội đổi ý, chờ Ninh Ninh kinh hồn chờ đến đêm khuya, hắn không chỉ tới, còn đem theo kiếm phổ.
Không sai, chuyện ấy trong miệng Mạnh Quyết là đây.
Là một bộ kiếm phổ khó gặp kinh thiên động địa, luyện đến mức khiến nàng nửa chết nửa sống, kiếm pháp cao giai.
Đúng là tuổi này của nàng còn chưa thể luyện. Ha ha.
Xem như ngươi giỏi.
Trong đầu kiếm tu các ngươi cả ngày đều đang nghĩ cái gì vậy? Có thể lắp một bộ não bình thường vào được không? Lời nàng nói rất giống muốn học kiếm pháp sao? Hả?
Nhưng mạch não của Mạnh Quyết căn bản không hề giống nàng.
Trước khi tiểu sư muội mở miệng nói hết, hắn thật sự cảm thấy Ninh Ninh gần đây rất thất bại, vốn định cự tuyệt nhưng nhìn biểu tình của nàng, thật sự… quá xấu.
Ngươi đã từng gặp người nào dùng một gương mặt như chết đến nơi mời nam nhân ước hẹn vào lúc nửa đêm chưa? Ngươi đã gặp qua người nào dùng ngữ khí tráng sĩ chịu chết để nũng nịu với ngươi chưa? Ngươi đã gặp qua người trừng mắt như chuông đồng, sắc mặt trắng như quỷ dụ hoặc ngươi chưa.
Mạnh Quyết thì chưa.
Hắn đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử thiết kế muốn tiếp cận hắn, ai ai cũng mềm giọng, sóng mắt lưu chuyển, hận không thể tan thành nước mà ngã vào ngực hắn.
Nhưng tiểu sư muội thì khác.
Biểu tình của nàng như vừa bị sỉ nhục, ngượng ngùng phẫn uất, rõ ràng nhất là ý chí thấy chết không sờn.
Rõ ràng là chuyện bị đánh bại khiến nàng không cam lòng, muốn học tập kiếm thuật với hắn.
Nàng cảm thấy thẹn thùng cùng phẫn uất do bại bởi Bùi Tịch, ngượng ngùng do lần đầu tiên chủ động nói chuyện với hắn, thấy chết không sờn do biết trước hắn sẽ không nương tay, có khả năng sẽ mệt chết.
Lý giải như vậy liền hiểu được tất cả.
Đây chính là kiếm tu chân chính.
Không ngờ tiểu sư muội ngang ngược có thể có điểm tốt như vậy, Mạnh Quyết bị cảm động.
“Sư huynh.” Luyện tập liên tục ba giờ, mắt Ninh Ninh đã như con cá chết, chỉ cảm thấy tất cả những mộng tưởng của nàng về việc dựa vào sức mình đã tan thành mây khỏi: “Ta không học được đâu, thật đấy.”
Cho nên buông tha cho nàng đi, xin đấy.
Bị nổ đan lô, bị kiếm thuật tra tấn, bị người ta hiểu nhầm là cọc đi tìm trâu.
Nàng chỉ là một ác nữ vô cùng bình thường mà thôi! Đây là ác nữ nghịch tập sao? Rõ ràng là tu tiên phiên bản tra tấn mà!
Ninh Ninh cảm thấy nàng còn oan hơn cả Tường Lâm tẩu, nàng thật khờ, thật khờ.
Nàng cảm thấy toàn bộ cái môn phái này đều không bình thường.
Trừ ba vị nàng đã gặp này, còn vài đối tượng như cọng lông mọc ngược, có trời mới biết đám người đó đang nghĩ gì, luôn có phương pháp độc lạ tra tấn nàng.
Bên tai vang lên tiếng đại sư huynh réo rắt xuất trần: “Tiểu sư muội, kiếm pháp này ngươi đã học được một nửa rồi, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ có thể đột phá. Người tu đạo kỵ nhất là bỏ dở giữa chừng, tự tin lên.”
Ninh Ninh hít sâu một hơi, gật đầu.
Nàng chưa từng tự tin mười phần nói ra câu nào như bây giờ, gằn từng chữ, mỗi tiếng đều chắc nịch: “Sư huynh! Ta không học được thật! Không học được!”
Tự tin cái quần! Tên kiếm tu xấu xa.