Làm một người thích đọc các loại tiểu thuyết thiếu nữ cơ trí, Ninh Ninh không ngốc, lập tức hiểu được ý của Nhiếp Chấp.
Hành động hiện giờ của nàng xác thực dễ khiến người ta hiểu lầm, nếu dựa vào những chi tiết hiểm yếu để chống lại, chỉ sợ sẽ càng bôi càng đen.
Ở cốt truyện đã định, nguyên chủ nhục mạ Bùi Tịch xong liền xoay người rời đi. Trường hợp lúc này vô cùng xấu hổ, nàng cũng không nghĩ nhiều liền dừng lại, nhưng vì đoạn tuyệt thứ tình cảm không thực tế tự mình đa tình của nam chủ, vẫn bổ sung một câu trước khi đi: “Ta thật sự không thích ngươi!”
Bùi Tịch nhìn biểu tình của nàng …
Thật tốt, trên mặt hắn không có cái biểu tình gì hết, mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt thoáng nhìn qua, thanh âm lạnh như băng tuyết, còn sót lại chút sát khí: “Ta chưa nói qua là ngươi thích ta.”
Ninh Ninh ngẹn họng.
Nam chủ, ngươi là chó có phải không! Không nói ra câu này ngươi sẽ chết sao!
Ngược lại biến thành nàng tự mình đa tình.
“Còn có các ngươi.”
Bùi Tịch là khối sắt vặn năm không rỉ, nàng sẽ không ngốc đến mức ném đá vào đó, đem ánh mắt chuyển tới trên mặt hai người khác ở đây: “Không được suy nghĩ miên man!”
Nhiếp Chấp mang biểu cảm “Được rồi, chúng ta đều hiểu, đại tiểu thư chỉ đùa thôi”, không ngừng gật đầu như mèo chiêu tài: “Đúng đúng đúng. Ta tuyệt đối sẽ không suy nghĩ miên man.”
Ninh Ninh sắp bị hắn tức chết rồi.
Nhưng mà nàng cũng hết đường chối cãi, chỉ có thể cắn răng đối mắt với Bùi Tịch, niệm ra câu nói cần thiết hệ thống quy định kia, trong nguyên tác nữ xứng ác độc cuối cùng nói một câu tàn nhẫn: “Chúng ta còn sẽ gặp lại, ngươi chờ đó.”
Ninh Ninh:……
Sao nàng cứ cảm thấy thao tác này giống như rõ ràng là ngạo kiều đại tiểu thư yêu thầm nam chủ lại ngượng ngùng e thẹn là sao!
“Còn gặp lại” loại lời nói này trong ngữ cảnh nguyên văn đích xác là khiến người ta không rét mà run, nhưng trên người nàng thì …
Vì sao cảm giác như là nôn nóng muốn gặp lại người trong lòng vậy trời!
Ninh Ninh bị trận ô long này tra tấn đến hít thở không thông, không chút do dự xoay người rời đi, không vẫy ống tay áo càng không mang đi lấy một đám mây, lưu lại ba đệ tử trong phòng biểu tình khác nhau.
Nhiếp Chấp cười khô cằn, sợ hãi liếc mắt nhìn Bùi Tịch trước mặt: “Xem ra cảm giác của nàng với ngươi đã là rễ tình đâm sâu, chúc mừng chúc mừng.”
Vị tiểu tổ tông kia đi rồi, lưu lại Bùi Tịch như chó điên, hắn cảm thấy mình sắp xong rồi.
Bài kiểm tra nhập môn năm đó, Bùi Tịch chỉ là một người linh lực mỏng manh, trong cơ thể tiểu tử nghèo còn sót lại huyết mạch ma đạo, không tiền không thế càng không lực lượng, vừa lúc trở thành nơi trút giận của hắn cùng Thẩm Ngạn Kiều.
Tiểu tử này cũng lợi hại, mặc dù lực lượng nhỏ bé, mỗi lần bị tẩn đều liều mạng phản kháng, rước lấy ẩu đả càng kịch liệt hơn. Vô luận bị thương nghiêm trọng đến đâu, hắn cũng chưa từng mở miệng xin tha.
Giống sói con chưa mọc nanh vuốt, hai mắt đỏ tươi như máu.
Kiếm thuật của Bùi Tịch … từ khi nào thì mạnh mẽ đến vậy?
Nghi vấn này lặng lẽ nhen nhóm trong lòng, dần dần lan tràn sinh trưởng trong bóng đêm, Nhiếp Chấp nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tàn ảnh của hoàng hôn và ánh trăng cùng sáng, quang ảnh hỗn độn như nước chảy, phác họa ra người thiếu niên trước mắt hình dáng góc cạnh rõ ràng.
Tròng mắt của Bùi Tịch đen trầm lóng lánh, khóe miệng tuy gợi lên độ cung cực nhỏ, ánh mắt lại lạnh băng như băng ngàn năm, không mang theo chút độ ấm nào.
Ngữ khí hắn nhàn nhạt, mang theo ý vị lười nhác cùng trào phúng, đáy mắt lãnh lệ như vết máu đọng lại, khiến Nhiếp Chấp lạnh cả sống lưng: “Rút kiếm.”
=====
Bên nam chủ kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cùng Ninh Ninh lúc này không có lấy một chút quan hệ.
Hắn thích thu hậu cung thì thu hậu cung, muốn vào bí cảnh thì vào bí cảnh, nàng căn bản không quan tâm.
Mối bận tâm duy nhất của Ninh Ninh là, rốt cuộc nàng lại có thể đi trên mặt đất rồi! Hơn nữa không chỉ có đi đường, đến ngự kiếm phi thiên cũng vô cùng đơn giản nha!
Đời trước nàng bị ốm đau tra tấn đến khổ không nói nổi, khi bệnh nặng chỉ còn lại có một hơi, sức xuống giường cũng không có, chỉ có thể an tĩnh nằm chờ chết.
Suy nghĩ cẩn thận lại, đã rất lâu rồi nàng chưa tự do tự tại đi lại.
Hiện tại thật là siêu siêu siêu vui vẻ!
Ninh Ninh gần như là nhảy chân sáo rời khỏi phòng đệ tử, đi đến chỗ đỉnh núi trống trải, một tay nhéo quyết theo ký ức.
Theo kiếm quang chợt lóe bên hông, trường kiếm ra khỏi vỏ, bay giữa không trung.
Kiếm này tên là Tinh Ngân, thân kiếm thon dài, uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến, hiển lộ ra hàn quang nhàn nhạt.
Chuôi kiếm chạm khắc số viên quảng hàn u châu nhỏ nhắn mà tinh mỹ, linh quang lộ ra, nhìn lóa mắt lại tươi sáng rực rỡ, thực sự như Tinh Ngân đầy trời.
Nguyên chủ rất yêu quý thanh kiếm này, hoặc là nói, trong mắt mỗi kiếm tu, bội kiếm của mình đều là bảo vật vô song.
Người còn kiếm còn, duy kiếm duy ta.
Bất luận là phá núi trảm sông, xông pha trời đất, đạp thiên huyền cảnh, làm chuyện ngoài thân lấy hư danh, chỉ có một người một kiếm.
Muốn kiếm tiền chứ gì? Có kiếm là được. Muốn có hư danh chứ gì? Có kiếm là được. Muốn tìm lão bà chứ gì? Có kiếm là được.
Hoặc là nói, kiếm, chính là lão bà của bọn họ.
—— lão bà của nàng cũng quá đẹp đi! Bảo bối Tinh Ngân cứ yên tâm, nhất định mẹ sẽ mua cho con quần áo đẹp nhất, khiến con trở thành đứa trẻ xinh đẹp nhất toàn cái sư môn kia!
Ninh Ninh hạ quyết tâm lập lời thề son sắt, hậu đậu bước lên thân kiếm, theo một đạo kiếm minh mỏng manh, ngự khí thăng thiên.
Tà dương bị bóng đêm cắn nuốt hầu như không còn, lưu lại một vầng trăng sáng. Mây mỏng như sợi bông bị mực nước nhuộm dần, nhẹ nhàng tuần tra trên đỉnh đầu, không giấu được ánh trăng nồng đậm.
Ninh Ninh cứng họng rũ mắt nhìn.
Dãy núi Côn Ngô giáp Huyền Hư Kiếm Phái là một trong bảy đại động thiên linh khí nồng đậm nhất, gọi là “Tinh tượng huyền, liệt cung khuyết với thanh cảnh; u chất tiềm ngưng, khai động phủ với danh sơn”.
Ở giữa là chủ phong Thái Huyền đột ngột mọc lên từ mặt đất. Gồm bốn tòa phụ điện Lăng Tiêu, Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Hạc bên cạnh, còn lại là tiểu phong núi non trùng điệp, thúy sắc u nhiên.
Giữa núi non chót vót, sương khói vờn quanh, mây tụ mây tán, tựa như được lụa mỏng bao phủ, lúc này lại bị ánh trăng chiếu rọi, hiện ra linh động trống vắng.
Nếu tinh tế nhìn lại, thì có thể thấy lâu vũ chi chít san sát như sao trên trời. Đúc kiếm đài, kiếm trận, chiêm tinh đài cùng lửa đèn cung đình trong sáng, bốn phía được cầu đá nối liền, ngự kiếm từ xa nhìn lại, dường như đang nằm trong thế ngoại tiên cảnh.
Thật là một cảnh tượng thập phần tốt đẹp.
Cho nên Ninh Ninh thề, tuyệt đối không phải là nàng cố ý để cho bụng kêu.
Chờ bụng nhỏ rỗng tuếch phát ra âm thanh bất mãn đến lần thứ ba, Ninh Ninh rốt cuộc tới nhà ăn.
Nguyên chủ vì tìm Bùi Tịch mà bỏ lỡ thời gian bữa tối quy định của môn phái. Ninh Ninh không có tiền đồ mà suy nghĩ, nàng rõ ràng là đả thương địch 800 tự tổn hại 1000, báo thù đâu có quan trọng bằng ăn cơm?
Thức ăn thừa trong thiện phòng giống cái bụng rỗng tuếch của nàng, đại khái là thấy tiểu cô nương thật sự đáng thương, nữ tu nấu cơm lấy ra từ bếp quầy một con ngỗng chết đã lột da.
Sau đó hai tay keo nhẹ, trực tiếp tách đôi con ngỗng, đưa một phần cho Ninh Ninh.
Thật thô bỉ.
Nhưng sao động tác có thể thuần thục như vậy!
“Từ khi trăng lên, ngươi là người thứ 7 vào đây tìm đồ ăn. Thức ăn còn thừa lại không nhiểu, tiểu đạo hữu chịu khó chút đi.”
Nữ tu thành thạo xé ngỗng cho vào nồi, dùng ngữ khí thành thạo: “Cuộc đời luôn có hy vọng, đừng vì viêm màng túi mà nghĩ quẩn. Chỉ cần còn mạng, những vật ngoài thân đó sẽ tìm lại được thôi.”
Ninh Ninh:?
Có phải ngươi đang hiểu lầm gì không? Sao ta lại là người thứ bảy, đệ tử ở đây có đam mê ăn đêm à? Còn liên quan gì đến tiền, không phải là ăn không đủ no chứ, không thể nào không thể nào?
Ninh Ninh nghi hoặc, thuận miệng nói tiếp: “Thứ bảy sao?”
Nữ tu sâu kín thở dài: “Dĩ vãng còn nhiều hơn. Môn phái chúng ta như thế nào, tiểu đạo hữu còn không rõ sao?” … Nàng thật sự không hiểu mà!
Kết quả nữ tu kia cũng không nói ra, Ninh Ninh cứ mờ mịt đầy đầu như vậy dẫn ngỗng về tiểu biệt viện của mình.
Phòng của nguyên chủ cư nhiên lại thập phần thoải mái thanh tân ngoài dự đoán, phóng mắt nhìn, không có vàng bạc đồng lóe mù đôi mắt như trong tưởng tượng.
Nơi này đương nhiên sẽ không có nồi hơi dùng để nấu nướng, tạm thời cũng không có biện pháp tìm được củi để nướng BBQ. Ninh Ninh có chút buồn rầu đánh giá căn phòng từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở lò luyện đan trong góc phòng.
Còn không phải là đây rồi sao!
Đan lô dẫn linh khí, không cần củi gỗ cũng nổi lửa, có hiệu quả như nồi áp suất, vô cùng thích hợp để nướng ngỗng, nàng đúng là một đứa bé lanh lợi.
—— đương nhiên, cái gì nồi áp suất với đứa bé lanh lợi, đều là nàng nói bậy thôi.
Nếu liệt tổ liệt tông Huyền Hư Phái biết có người lấy lô đỉnh nướng ngỗng, có lẽ sẽ tức giận đến trực tiếp hạ phàm từ Tiên giới, sức mạnh còn hơn cả thất tiên nữ tìm Đổng Dũng.
Bỏ ngỗng vào đan lô, lại lấy linh khí ngự hỏa, Ninh Ninh một bên chờ thịt chín, một bên hài hước nghĩ:
Nàng là người thứ bảy chiếm được thịt ngỗng từ trong phòng bếp, dựa theo trình tự kia, nàng là người “Nếm ngỗng số 7”, oa, thực thoải mái.
Gọi là Thường Nga tiên tử cũng không tồi.
Điều duy nhất không hiểu là … lời nói của nữ tu kia, rốt cuộc là có ý gì?
Nàng chưa kịp nghĩ ra đáp án của vấn đề này.
Xuất hiện trước đáp án là một âm thanh đinh tai nhức óc, vô cùng gần.
Sóng nhiệt hừng hực ập vào mặt, cũng may trong cơ thể Ninh Ninh vẫn còn bản năng phòng thân, lập tức niết quyết lập khiên ở trước mặt. Tuy bị sóng nhiệt bức cho lui về sau vài bước, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Bụi bặm tro tàn phiêu đãng trước mắt, xuyên qua tầm mắt mơ hồ, nàng miễn cưỡng thấy rõ.
Án thư bị nổ bay hai chân, thân tàn chí không kiên mà ngã nghiêng một bên; mặt tường trắng nõn như hàng giả bị đưa đi Châu Phi, tất cả đều đen tuyền một mảnh; còn lô đỉnh nàng nướng ngỗng ——
Đan lô không chịu sỉ nhục hi sinh thân mình vì nhiệm vụ, vì bảo vệ tôn nghiêm lô đỉnh của chính mình, banh xác vô cùng quang vinh.
Chỉ là dùng ngươi nướng ngỗng thôi mà, đến mức này sao?
Cảm giác đói khát trong bụng lúc nào cũng đâm thọc thần kinh, Ninh Ninh bất chấp, nín thở tiến lên vài bước.
Đan lô đã tan nát, khói nhẹ lẫn khí đen lượn lờ bốn phía, con ngỗng mà nàng nướng lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Màu da ngăm đen kia như người dân Ethiopia đang phóng hoa tươi, Ninh Ninh nguyện gọi nó là nhị ca của Bao Chửng.
Nàng cuối cùng hiểu.
Nàng không thể trở thành Thường Nga tiên tử, cùng lắm thì biến thành tiên tử không ngỗng.
Cảnh tượng chướng khí mù mịt này còn chưa tan, đang lúc Ninh Ninh cầm lấy hoa tươi Ethiopia của nàng trong tay liền nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng chậm chạp: “Tiểu sư tỷ?”
[ Đinh, tuyên bố nhiệm vụ! ]
[ Bên ngoài là tiểu đồ đệ thân truyền mà Lâm Tầm mới thu – Thiên Tiện Tử. Thân là sư tỷ, ngươi vẫn luôn đố kỵ hắn cướp đi sủng ái của sư tôn, muốn hung hăng trả thù. ]
[ Vì lý do này nên mời mở cửa, dựa theo nguyên văn cốt truyện triển khai câu dẫn! ]
Ninh Ninh:?
Hiện tại tóc nàng rối bù, mặt đen người hôi thì làm sao câu dẫn người ta? Diễn nữ quỷ phim kinh dị còn được.
Âm thanh của hệ thống quanh quẩn bên tai, nàng nhớ rõ nhân vật Lâm Tầm này.
Tiểu hoàng tử của Đông Hải long cung, thiên tài kiếm đạo vạn chúng chú mục. Bởi vì từ nhỏ sống trong cung điện, rất ít khi giao lưu với người ngoài, dần dần trở nên thẹn thùng hướng nội, chạm vào nữ nhân liền đỏ mặt.
Gọi tắt là chứng sợ phụ nữ.
Sau khi hắn gia nhập môn hạ của Thiên Tiện Tử, đoạt đi thân phận đồ đệ nhỏ nhất của nguyên chủ, bên cạnh đó còn có kiếm thuật xuất chúng, tu hành nhanh chóng, càng làm nàng sinh lòng ghen ghét.
Lâm Tầm sinh ra đã tôn quý, tự nhiên nguyên chủ sẽ không khi dễ hắn một cách rõ ràng, mà áp dụng cách làm mịt mờ khác – sắc dụ.
Nàng định lừa gạt tín nhiệm của Lâm Tầm, chậm rãi ép ra giá trị lợi dụng của hắn, biến hắn thành công cụ cho nàng sử dụng, không ngờ vị tiểu công tử này trời sinh sợ nữ, nguyên chủ càng tiếp cận, hắn càng kháng cự.
Tối nay là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Ninh Ninh tạm thời thu tâm, thấp giọng đáp: “Mời vào.”
Vì thế khi Lâm Tầm đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh …
Toàn bộ căn phòng như mới bị cướp bóc phóng hỏa, để ngừa vạn nhất, còn đập cho mọi thứ tan tành hoa lá. Bên trong màn sương khói bốc lên, trên chóp mũi tiểu sư tỷ của hắn còn dính một ít tro đen, vật thể đen nhánh không rõ trong tay nàng còn phát ra ánh sáng quỷ dị.
Lâm Tầm thực sự bị dọa sợ: “Tiểu sư tỷ, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Ninh Ninh ném cho hắn một nụ cười mang tính chất an ủi, giơ lên vật thể đen thui không rõ trong tay, “Ta đang nướng ngỗng.”
Lâm Tầm lại sửng sốt, biểu tình phức tạp nhìn vật kia một phen.
Cái này … còn đen hơn cả màu đen, chắc cương thi cũng sẽ tưởng nó là chân lừa đen.
Nhưng đây cũng không phải là điểm đáng để ý nhất.
Thiếu niên tuấn tú ngọc thụ chi lan nhíu mày, nhìn thi tàn của lô đỉnh nhỏ, thanh tuyến khàn đi vài phần: “Tiểu sư tỷ, đây là đan lô của ngươi?”
“Ừ.” Ninh Ninh không rõ vì sao hắn lại phản ứng kịch liệt như thế, giơ tay sờ chóp mũi, “Ngươi có biết phải mua nó ở đâu không?”
Không khí trầm mặc một cách quỷ dị hồi lâu.
Chờ âm thanh thiếu niên thanh triệt của tiểu sư đệ vang lên lần thứ hai, như chuông tang đoạt mệnh đến từ địa ngục.
“Nhưng mà … Tiểu sư tỷ, không phải ngươi còn nợ rất nhiều ở bên ngoài sao?”
Ninh Ninh: Đồng tử rung lắc.
Mắt thấy nàng lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, Lâm Tầm cúi đầu tránh đi tầm mắt của Ninh Ninh, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Sư tôn đã nói với ta, ngươi vì rèn Tinh Ngân mà thiếu không ít tiền, hiện nay còn chưa trả hết. Một cái lô đỉnh giá một vạn linh thạch, bồi thường tổn hại chỗ ở là 5000 linh thạch, còn bàn gỗ đàn hương của ngươi kia giá ——”
“Khoan!”
Trong lúc nhất thời Ninh Ninh khó có thể thừa nhận lượng tin tức nhiều như vậy: “Những gia cụ đó không phải là hàng rẻ tiền mà môn phái sản xuất hàng loạt sao?”
Lâm Tầm có chút sợ nàng, nắm chặt cổ tay áo: “Là tiểu sư tỷ nói thích gỗ đàn hương, luyện đan cũng phải dùng đồ tốt nhất.”
“Vậy vậy vậy nhà ta thì sao? Không phải nhà ta đại phú đại quý sao?”
“Sư tôn cấm đệ tử tiêu xài tiền của gia đình.”
Ninh Ninh kinh ngạc, nhịn xuống dục vọng hộc máu cuối cùng hỏi hắn: “Không phải sư môn nên đưa tiền rèn luyện sao?”
“Tiểu sư tỷ ngươi tỉnh táo lại đi.”
Lâm Tầm có chút nóng nảy: “Chúng ta là kiếm tu, không có tiền!”
Một câu đánh thức người trong mộng.
Ninh Ninh hiểu ra.
Đúng rồi.
Nàng là kiếm tu.
Trong mắt người dân Phổ La kiếm tu là như thế nào? Thanh cao lạnh nhạt, sát phạt quyết đoán, nhất kiếm đoạn hư không.
Kiếm tu thật ra là như thế nào? Thẳng nam, một cây gỗ, cuồng bạo lực.
Quan trọng nhất chính là, bọn họ nghèo.
Kiếm tu trong phái vĩnh viễn cầm thanh kiếm tốt nhất, phong cách nhất, dùng kiếm thế sắc bén nhất, bao kiếm là đẹp nhất.
Nguyên nhân là đây, tiền tiêu hết cho lão bà rồi.
Không nói đến hộp kiếm đắt đỏ, chỉ là một thanh kiếm bình thường cũng cần phí bảo trì thường xuyên, đủ để khiến bất kỳ kiếm tu nào cũng mắc bệnh viêm màng túi.
Đối với kiếm tu mà nói, đau nhưng chịu, đổ máu nhưng vẫn yêu, để cho thanh kiếm của mình trở nên rách nát là chuyện không thể nào.
Để dành tiền nuôi kiếm, tích cốc nhịn ăn đã là chuyện thường ngày, tự học thêu thùa, bán nghệ đầu đường cũng đã trở thành chuyện cơm bữa.
Khắc sâu trong ấn tượng của Ninh Ninh là vị Hạ sư huynh trong nguyên tác.
Nghe đồn vì để dành tiền mà hắn vào hoa lâu tranh vị trí hoa khôi, sau khi bị phát hiện là kiếm tu còn dõng dạc nói mình là đệ tử Vạn Kiếm tông, cuối cùng bị Vạn Kiếm Tông vạch trần tại chỗ.
—— Vạn Kiếm Tông là đại phái kiếm đạo thứ hai, quan hệ với Huyền Hư Kiếm Phái như là Thanh Hoa với Bắc Đại, đối thủ một mất một còn, tranh đấu gay gắt.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ý của vị nữ tu kia.
Đồng thời cũng biết sau này hai người sẽ thường xuyên gặp lại.
Tới đây cho ta xem là ai đã bỏ bữa ăn quý giá ngày hôm nay? À, thì ra là nàng!
Đây quả nhiên là một bộ phim kinh dị!
Trong lúc hai người trầm mặc, một đoạn văn đúng lúc xuất hiện trong đầu nàng, là nhắc nhở đoạn văn quy định nhiệm vụ của hệ thống.
Có mấy chữ tiêu đề thật to: Ninh Ninh dụ hoặc Lâm Tầm trong đêm.
[ Ánh trăng dần ngả về tây, lờ mờ trước cửa như giọt nước lung linh.
Ninh Ninh cười ngọt ngào, ngón tay nhỏ dài vuốt qua vạt áo Lâm Tầm khiến sống lưng thiếu niên cứng đờ, hai tai đỏ lên.
Ánh trăng phủ lên đôi môi anh đào ướt nhẹp của thiếu nữ. Nàng nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí như lan: “Ánh trăng đêm nay làm say lòng người tâm tình của sư tỷ cũng khá tốt. Chúng ta ra ngoài ngắm trăng nhé?” ]
Ngắm trăng.
Sau này ngày nào nàng cũng phải ăn ngỗng rồi còn ngắm trăng.
Ánh trăng dần ngả về tây, lờ mờ trước cửa như giọt nước lung linh.
Ninh Ninh cười ngọt ngào, ngón tay nhỏ dài vuốt qua thân mình Tinh Ngân kiếm khiến sống lưng lão bà cứng như mọi khi.
Tay sờ kiếm, run nhè nhẹ.
Hắc khí lan tràn, đầu ngón tay nàng chỉ vào con ngỗng cháy đen: “Lão bà, ta không có tiền mua quần áo mới cho nàng, hãy tha thứ cho người mẹ vô dụng như ta.”
Lâm Tầm nhìn một màn trước mắt chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Hắn không hiểu vì sao sư tỷ lại hỏi những chuyện nàng đã biết rõ như vậy, cũng không hiểu vì sao Ninh Ninh gọi Tinh Ngân là nương tử nhưng lại tự xưng là mẹ.
Hắn chỉ biết hình như tiểu sư tỷ không bình thường.
Xưa có Phạm Tiến trúng cử, nay có Ninh Ninh nổ đỉnh.
Cho đến rất lâu về sau, Lâm Tầm vẫn còn có thể nhớ rõ sự sợ hãi hôm nay.
Tiểu sư tỷ chậm rãi đến gần hắn, một tay đặt trên vai hắn.
Giọng nàng như của người điên, không biết đang cười hay đang khóc, âm thanh mơ hồ như nữ quỷ trong núi, có thể nói là đồng điệu với cặp mắt đang phiếm hồng:
“Ánh trăng đêm nay làm say lòng người tâm tình của sư tỷ cũng khá tốt. Chúng ta …”
“Chúng ta ra ngoài ngắm trăng nhé? A ha ha.”
Điệu cười tinh túy kia quả thực là ai oán đau thương, âm cuối rung động như tên đã rời cung, cắm vào màng nhĩ của hắn cái phập.
Lâm Tầm đã sắp bị dọa chết.
Hắn cho rằng trên đời chỉ có Hạ sư huynh biến thái bán mình vì kiếm thôi, không ngờ Ninh sư tỷ còn bệnh hơn hắn.
Tiểu hoàng tử Long Cung sợ xanh mặt lùi về sau một bước, cả người run bần bật.
Cứu cứu cứu mạng! Ninh Ninh tiểu sư tỷ nàng ——
Nàng bị nghèo đến điên rồi!
Nơi bị nàng chạm vào nóng lên làm cả người Lâm Tần không được tự nhiên lắm, hắn theo bản năng muốn thoát khỏi tay nàng.
Nhưng mà …
Tiểu sư tỷ thật sự quá đáng thương.
Nàng đã nghèo đến mức không bình thường rồi, còn bị mình cự tuyệt lời mời sẽ càng buồn hơn.
Vì thế tiểu bạch long chịu đựng khó chịu, thanh âm vừa thấp vừa mơ hồ, không nhịn được run run: “Tiểu sư tỷ đừng buồn, ta … ta cùng tỷ đi ngắm trăng.”
Bình luận facebook