-
Chương 20: Hắn đỏ bừng cả tai.
Editor: Auroza.
Ninh Ninh dựa theo bản đồ chạy vào hướng sâu nhất của khu rừng, theo ánh mặt trời dần xé rách bóng đêm ảm đạm còn sót lại, cảnh tượng trước mắt cũng dần hiện rõ.
Xuyên qua rừng cây um tùm, cuối cùng đi đến đỉnh Huyền Nhai.
Xướng Nguyệt Phong là nơi cuối cùng của Tiểu Trọng Sơn, tầm mắt lướt qua xung quanh những tảng đá gồ ghề, đó là vách đá dựng đứng treo lơ lửng. Đáy vực là đại dương mênh mông vô tận, bọt sóng trắng xóa đập lên vách đá, cực kỳ giống với ảo ảnh của kiếm quang, thoáng chốc lướt qua.
Tiến vào bí cảnh Tiểu Trọng Sơn, đều là tu sĩ kỳ Kim Đan. Tu vi như vậy không thể nào chống lại được Huyền Điểu, càng không thể dưới sự công kích mãnh liệt của nó đến được nơi này, thấy được một lần hình dáng thật sự của Ngân Ti Tiên Diệp.
Ngay cả nguồn gốc của lời đồn “Ngân Ti Tiên Diệp sinh ra ở Xướng Nguyệt Phong” này, cũng là do mấy năm trước có một đệ tử tiến vào bí cảnh, vừa lúc bị truyền đến nơi này, mới nhìn thấy cây tiên thảo trong truyền thuyết kia——
Còn về phần hắn đến cùng là khóc cha gọi mẹ thành công chạy thoát như thế nào, lại là một câu chuyện kích thích có chút mạo hiểm.
Mà bây giờ Ninh Ninh đứng ở Huyền Nhai Đỉnh, bị những trận gió lớn thổi đến nheo cả mắt lại, sau khi nhìn rõ cảnh tượng phía trước, hơi nhếch khóe miệng.
Dưới chân vách đá dựng đứng trên mặt đát, mọc ra một gốc linh thực tỏa ra ánh sáng trong suốt rực rỡ. Khác với những loài thực vật bình thường, nó chỉ có một phiến là dài và mỏng, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc óng ánh như ánh sao ngân hà, lúc này đang thản nhiên tắm nắng sớm, trông như một bức tranh.
Cơn cuồng phong gào thét trên đỉnh núi, đất đá bay mù mịt, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn đứng yên ở nơi sâu nhất trong bí cảnh, không chút dao dộng. Ánh mặt trời đều tụ lại hết ở đây, quả là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà sinh ra.
Cho dù Ninh Ninh cũng có thể cảm nhận được cây linh thực này tỏa ra linh khí êm dịu, chắc hẳn chính là Ngân Ti Tiên Diệp trong truyền thuyết.
Không biết Hạ Tri Châu có thể kéo chân Huyền Điểu được bao lâu, nàng không kịp bận tâm những chuyện khác, lập tức cất bước tiến về phía trước hái Tiên Diệp xuống.
Giống với Thiên Tâm Thảo, loại linh thực thánh giai này thường phải cần mấy trăm năm mới có thể ngưng tụ thành một gốc cây, bởi vậy khi hái Ninh Ninh phải vô cùng cần thận, không được phá hủy vị trí rễ cây, để chúng có thể nhanh chóng mọc ra lần nữa.
Nhưng khi hái xong ngẩng đầu lên, trong tầm mắt loáng thoáng nhìn thấy, không khỏi sửng sốt.
Bên kia vách núi cây cối thưa thớt, bị bao xung quanh bởi tầng tầng lớp lớp nham thạch. Mà ở một nơi bị tảng đá che khuất, bất ngờ xuất hiện một bóng dáng màu đỏ gai mắt.
Nó là một quả trứng hình bầu dục.
Tròn vo, cao khoảng 1 mét, lộ ra màu đỏ tươi không khác gì lông vũ của Huyền Điểu, xa xa nhìn lại, tựa như một một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nó ở một vị trí rất kín đáo, thêm nữa là Ninh Ninh chỉ một lòng muốn lấy tiên thảo, thế nên trước đó không phát hiện ra bóng dáng nó. Lúc này lại trong lúc lơ đãng nhìn thấy, trái tim đập mạnh một cái.
Đây là…… trứng của Huyền Điểu?
Hóa ra là như vậy.
Sỡ dĩ Huyền Điểu sở dĩ liều mạng bảo vệ Ngân Ti Tiên Diệp, là vì con của mình.
Lúc trước ở Cổ Mộc Lâm Hải khi nàng và Tô Thanh Hàn nói chuyện với nhau, hai người đã từng đàm luận qua, rốt cuộc là vì sao Huyền Điểu lại liều chết bảo vệ Ngân Ti Tiên Diệp.
“Thật ra tác dụng lớn nhất của Ngân Ti Tiên Diệp, chỉ là giải độc và ức chế ma khí. Nhưng vì linh thực thánh giai đều sở hữu linh lực thanh tâm ngưng thân, thế nên đa số mọi người đều cho rằng, Huyền Điểu là vì muốn thông qua nó để hấp tinh hoa đất trời, nâng cao tu vi bản thân.”
Tô Thanh Hàn nói: “Nhưng cũng có người cảm thấy, có lẽ là vì Huyền Điểu đẻ trứng, muốn thông qua nó để khiến ấu điểu* dễ chịu.”
*: chim non.
Thấy Ninh Ninh lộ ra vẻ mặt hoang mang, nàng ấy còn kiên nhẫn bổ sung: “Bộ tộc Huyền Điểu cực kỳ hiếm, tuy rằng sau khi thành niên thực lực vô cùng mạnh, nhưng ở giai đoạn ấu điểu lại vô cùng yếu ớt—— chẳng những ấp trứng cần trăm năm, sau khi ấp ra con non cũng vô cùng yếu ớt, nếu không có linh thực quý hiếm giữ một hơi thở, rất có thể sau khi sinh không bao lâu sẽ chết.”
Ninh Ninh gật gật đầu: “Sư tỷ, tỷ từng nói; Thiên Tâm Thảo mới có tác dụng tẩm bổ sinh linh, nếu Huyền Điểu muốn tu luyện hoặc ấp trứng, vì sao không trực tiếp đi tìm Thiên Tâm Thảo chứ?”
Tô Thanh Hàn lắc đầu cười cười: “Không nói đến việc Thiên Tâm Thảo tung tích khó tìm, nghe nói từng có người đã nhìn thấy gốc cây đó, vốn định mạnh mẽ cướp đoạt, lại bị Thạch Linh canh giữ bên cạnh đoạt mạng. Theo như lời hắn nói, Thạch Linh kia không biết đã hấp thụ bao nhiêu linh khí từ Thiên Tâm Thảo, đã sớm trở thành bán tiên mạnh nhất trong bí cảnh. Chỉ sợ ngay cả Huyền Điểu, cũng khó có thể đoạt Thiên Tâm Thảo từ trong tay nàng ta.”
Ngay lúc đó Ninh Ninh kinh ngạc đến há hốc miệng. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, vị tỷ tỷ nhìn qua rất bình thường không có gì đặc biệt kia, thậm chí còn có vài phần mọt sách, lại có thể là nhân vật cấp bậc BOSS trong bí cảnh này.
Quả nhiên lão tăng quét rác không chỗ nào không có.
“Huyền Điểu là vì sinh con nối dõi.”
Bên ngoài Huyền Kính, một tu sĩ lẩm bẩm tự nói: “Khó trách nó liều mạng để bảo vệ Ngân Ti Tiên Diệp…… Lúc trước ta còn rất khó chịu, rõ ràng lấy thực lực hiện giờ của nó, hẳn là cũng không cần dựa vào linh thực để tăng tiến tu vi.”
Có người kinh ngạc nói: “Ta nghe nói trứng Huyền Điểu lúc nở, màu sắc sẽ theo quá trình trứng nở từ trắng sang đỏ, nhìn dáng vẻ này của nó, hắn là sắp phá vỏ rồi.”
Nữ tu váy đỏ của Vạn Kiếm Tông cũng thấy hứng thú: “Nhưng mà so với Thiên Tâm Thảo, khả năng ấp trứng của Ngân Ti Tiên Diệp chỉ xem như là đứng thứ hai. Chờ lát nữa Huyền Điểu trở về, cho dù bắt gặp Ninh Ninh, chẳng phải cũng có thể lợi dụng Thiên Tâm Thảo cùng nó tiến hành giao dịch trong hòa bình, tránh bị thương tổn ư?”
“Như vậy cũng không ổn.”
Khúc Phi Khanh ở một bên thấp giọng cười: “Nếu Huyền Điểu tính tình tham lam, trực tiếp giết Ninh Ninh rồi cướp đi Thiên Tâm Thảo, nàng còn cách nào sao? Kể khổ cũng chả có nơi mà nói.”
“Chẳng trách lúc trước khi Huyền Điểu nói chuyện với Hạ Tri Châu, đã nói là thích trẻ con, còn muốn một đứa trẻ mới’.”
Thiên Tiện Tử nhếch miệng cười ha ha, dường như nhớ tới điều gì, ý cười nơi đáy mắt càng sâu: “Chư vị đừng quên, chúng ta đang đánh cược, xem đệ tử nhà ai có thể dẫn đầu đoạt được Ngân Ti Tiên Diệp —— hiện giờ đã có kết quả, nhớ giao tiền.”
“Từ từ! Chư vị mau nhìn xem!”
Trưởng lão Hạo Nhiên Môn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bên trong Huyền Kính: “Bóng dáng đó…… Có phải Huyền Điểu đã trở lại đúng không?!”
Hình ảnh trong gương vừa chuyển, quả nhiên ở phía chân trời thấy một bóng dáng đỏ rực.
Huyền Điểu quay lại nhanh như gió, khi đáp xuống mặt đất, khiến cho mấy cục đá lăn ra xa. Có lẽ là bởi thân thế lớn, sau khi đáp xuống đất liền hóa thành một nữ tử áo đỏ, còn chưa đi được vài bước, thần sắc đột nhiên đình trệ.
—— Nơi vốn nên có Ngân Ti Tiên Diệp, hiện giờ trống không.
Nhưng nó chưa từng cảm nhận được đã có ai đến gần đây, xung quanh lại chẳng có chút hơi thở người sống. Chẳng lẽ Ngân Ti Tiên Diệp còn có thể vô cớ mọc ra hai chân rồi chạy trốn ư?
Nó càng nghĩ càng bực bội, đi qua đi lại tại chỗ, trong mắt càng ánh thêm vẻ hung ác, dường như trong đôi mắt màu cam đang rỉ ra một tia máu đỏ.
“Thật kỳ lạ, Ninh Ninh trốn đâu rồi?”
Bên ngoài Huyền Kính Hà Hiệu Thần tìm khắp mọi nơi, lại không thấy bóng dáng quen thuộc của tiểu cô nương đâu. Từ khi bọn họ chuyển hình ảnh qua Huyền Điểu, rồi lại chuyển trở về, đã không thấy tung tích của Ninh Ninh.
Khúc Phi Khanh thu lại vẻ mặt, khóe môi không còn nụ cười: “Nơi này bằng phẳng rộng rãi, nơi duy nhất có thể ẩn nấp, chỉ có quả trứng cạnh đống đá kia.”
Rất rõ ràng, Huyền Điểu cũng nghĩ tới nơi giống nàng.
Một nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ vẻ mặt độc ác, không nói một lời tiến gần về phía tảng đá.
Vì để đứa nhỏ này ra đời, nàng ta đã chờ đợi ở nơi này tròn trăm năm, nếu thất bại trong gang tấc……
Nàng ta nhất định sẽ khiến tên ăn trộm sống không bằng chết.
Ngọn lửa màu đỏ mang theo sát ý, dần xuyên qua lớp đất đá màu đỏ sẫm.
Huyền Điểu đi đến những tảng đá lởm chởm phía trước.
Bên ngoài Huyền Kính có không ít người đồng thời nín thở, thậm chí có những nữ tu tâm địa lương thiện, đã nhìn sang phía khác.
Mọi người thấy nàng ta chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt mang theo vẻ tàn nhẫn thăm dò ra phía sau tảng đá. Một trận gió lạnh thổi qua, thổi qua những chiếc lá từ phía xa tạo nên tiếng xôn xao, tựa như một tiếng chuông đếm ngược nào đó.
Đồng tử Huyền Điểu đột nhiên co rụt lại.
Không ngờ phía sau tảng đá…… Chẳng có cái gì.
“Không, không có?”
Vị trưởng lão bên ngoài Huyền Kính hít một hơi: “Chẳng lẽ con bé đã trốn thoát?”
Chắc chắn kẻ trộm đã đào tẩu.
Sự lạnh lùng chợt lóe dưới đáy mắt hồng y nữ tử, chỉ mới đưa tay lên, lập tức biến thành một con chim khổng lồ, vỗ cánh bay lên trời.
Luận về phi hành, tốc độ của tên ăn trộm kia không thể so với nàng ta.
“Ninh Ninh không thể nào nhanh hơn so với Huyền Điểu, chắc chắn sẽ bị ả đuổi kịp.”
Hà Hiệu Thần cau mày: “Chẳng lẽ con bé lợi dụng góc chết trong thị giác của Huyền Điểu, khéo léo xoay quanh rồi ngự kiếm rời đi ư?”
Thiên Tiện Tử cười ha ha: “Không phải vậy. Không bằng Hà chưởng môn lại cẩn thận nhìn một chút, đỉnh núi này trừ những tảng đá đó, không phải còn một quả trứng sao?”
“Trứng?”
Hồng y nữ tử của Vạn Kiếm Tông cũng tò mò nhìn xung quanh: “Nhưng lúc trước vào lúc Huyền Điểu kiểm tra, rõ ràng mặt sau trứng—— a!”
Nói xong nàng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cong mắt cười chúm chím: “Quả trứng này…… Vừa mới nở cách đây không lâu.”
Nữ tu vừa dứt lời, quả trứng tròn khổng lồ bên trong Huyền Kính từ từ sáng lên.
Ngay sau đó chỗ cao nhất của vỏ trứng cẩn thận được nhấc lên, từ bên trong thò ra một cái đầu nhưng không phải là ấu điểu của Huyền Điểu, mà là một tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài.
Ninh Ninh giơ vỏ trứng tròn trịa lên rồi lắc đầu, lặng lẽ thở ra.
Lúc ấy nàng phát hiện chân trời có gì đó khác thường, đoán được Huyền Điểu rất nhanh sẽ quay về. Nếu trốn ở sau cục đá hoặc chạy trốn ngay lúc đó, nhất định sẽ bị nó bắt ngay tại trận, huống chi nàng đã hái được Ngân Ti Tiên Diệp, cho dù như thế nào cũng không thể giải thích rõ được.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, quả trứng chim vẫn luôn an tĩnh cách đó không xa bỗng nhẹ nhàng sáng lên, phát ra tiếng động vô cùng nhỏ, âm thanh của thứ gì vỡ ra.
Trời không tuyệt đường người, thế mà ấu điểu của Huyền Điểu phá vỏ.
“Không ngờ nàng có thể trốn bên trong trứng chim.”
Hà Hiệu Thần cũng cười: “Trên dưới vết nứt được dính lại rất chặt chẽ với nhau, bị nàng cẩn thận che lại, không quan sát kỹ đúng là không nhìn ra khác thường ở bên trong. Huyền Điểu lại sốt ruột tìm người, càng không phát hiện ra vết nứt nho nhỏ kia.”
Có người bổ sung nói: “Chỉ còn thiếu một bước nữa là phá vỏ, có lẽ bây giờ bị Thiên Tầm Thảo trên người nàng ảnh hưởng, trực tiếp phá vỏ.”
Dừng một chút, lại vuốt râu dài cười khẽ: “Đúng là trùng hợp đến kỳ lạ. Nếu trên người Ninh tiểu đạo hữu không có Thiên Tâm Thảo, chắc chắn sẽ không có xảo ngộ thế này.”
Bọn họ cứ ngươi nói một lời ta nói một câu, Khúc Phi Khanh nhìn thiếu nữ trong Huyền Kính, tia sáng lóe lên trong đáy mắt càng sâu.
“Cảm ơn mày.”
Ninh Ninh cúi đầu, nhìn con non của Huyền Điểu trong tay. Nó khác hoàn toàn so với các loài chim khác, bên trong vỏ trứng không chỉ tươi mát thuần khiết, mang theo một mùi sữa nhàn nhạt, bản thân nó khi sinh ra còn đầy đủ lông cánh, sờ lên vừa nóng hầm hầm vừa lông lá xồm xàm.
Tuy rằng trứng chim rất lớn, nhưng ấu điểu sinh ra chỉ bằng lòng bàn tay. Dường như đứa nhóc này rất thích nàng, liên tục cọ vào người Ninh Ninh, đôi cánh nhỏ nhẹ nhàng vỗ phịch một cái, khi xoẹt qua lòng bàn tay nàng, tạo ra cảm giác ngứa ngáy như dòng điện chạy qua.
“Tao không thể ở chỗ này lâu, phải đi trước thôi.”
Nàng sờ đầu Huyền Điểu, nó nhắm trúng người rồi nheo đôi mắt màu cam lại, lăn một vòng trên lòng bàn tay nàng, giống như một khối hình cầu màu đỏ.
“Nhưng mà……” Ninh Ninh cầm Ngân Ti Tiên Diệp trong tay cuốn thành một cái vòng, hạ giọng cười: “Có lễ vật này tặng cho mày.”
=====
Huyền Điểu không tìm được kẻ đầu sỏ đã trộm đi Ngân Ti Tiên Diệp, lòng tràn đầy phẫn uất quay về đỉnh núi, không ngờ thấy vỏ trứng vỡ vụn đầy đất.
Đứa bé nàng ta đã mong đợi cả trăm năm đang đi tới đi lui, khi nghe thấy tiếng bước chân ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, tràn ngập sức sống.
Thân thể con non Huyền Điểu không tốt, đi được vài bước đã ngã thẳng xuống đất, vỗ vỗ đôi cánh không có sức lực, yếu ớt đến mức không thể phát ra âm thanh.
Mà bên người con non có hai phiến lá cây được đặt ngay ngắn. Trong nháy mắt linh khí thấm vào ruột gan rồi lên tới bộ não, khiến nó không khỏi sững sờ tại chỗ.
Đó là…… Thiên Tâm Thảo, thứ mà nàng ta đã tìm cả trăm năm mà không được.
Cũng là bảo vật duy nhất có thể đảm bảo con của nàng ta lớn lên bình an.
Rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể đoạt nó từ trong tay Thạch Linh, lại còn vào giờ phút này…… Phí sức đưa cho nàng ta.
Chắp tay nhường lại linh thực quý hiếm như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trừ bỏ Thiên Tâm Thảo, bên trong vỏ trứng còn có một tờ giấy nhỏ.
Huyền Điểu nhẹ nhàng cầm lấy nó, sát ý lạnh lẽo trong mắt dần biến mất, hiện lên ý cười.
[Bọn ta vì cứu mạng người, không thể không hái Ngân Ti Tiên Diệp, vì để bày tỏ sự áy náy, đặc biệt tặng lại Thiên Tâm Thảo cho phu nhân.]
Phía dưới còn có một hàng chữ: [Nhóc con, hãy lớn lên bình an nhé.]
=====
Khi Ninh Ninh trở lại Cổ Mộc Lâm Hải, phía sau còn có Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đi theo.
Lúc trước sở dĩ bọn họ trốn trong Kim Cương Tráo, là vì cảm giác của Huyền Điểu siêu mạnh, một khi phát hiện Kim Cương Tráo bị phá sẽ lập tức sẽ bay tới săn mồi.
Hiện giờ nó đã có con non nên tạm thời sẽ không để ý đến những chuyện khác thường, cuối cùng chúng tu sĩ mới có cơ hội rời khỏi Xướng Nguyệt Phong.
Sau một trận khổ chiến, Cổ Mộc Lâm Hải đã khôi phục dáng vẻ ban đầu. Tô Thanh Hàn mang theo Bùi Tịch trú tạm trong một huyệt động. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Bùi Tịch, dù là người có tâm lớn như Hạ Tri Châu, cũng không nhịn được nhíu chặt mày.
May mà hắn mặc hắc y, nếu như là màu khác, chỉ sợ đã sớm nhuộm thành một màu đỏ thẫm gần như đen.
Ngoài chỗ cánh tay có quần áo và cổ đã nứt ra vài vết máu, tuy rằng đã được lau sơ qua, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết máu thịt lẫn lộn lúc trước; sắc mặt so với trang giấy còn trắng hơn, dường như đang kiềm chế rên rỉ, nhíu mày cắn chặt môi.
Càng khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc đó là, xung quanh hắn nồng đậm ma khí.
Hạ Tri Châu biết Bùi Tịch có huyết mạch của Ma tộc, nhưng chưa từng nghĩ tới, khi ma khí tràn ra ngoài lại là cảnh tượng như vậy.
Màn sương đen mạnh mẽ như thực thể, bao phủ hoàn toàn lấy hắn. Máu lặng lẽ dung hòa vào trong sương mù dày đặc, tựa như rắn độc từng chút đoạt tính mạng con người, từ từ tụ lại, ngưng tụ thành luyện ngục có vực sâu đen kịt.
Nốt lệ chí dưới khóe mặt đỏ đến quỷ dị, giống như một giọt máu không thể lau sạch.
Với dáng vẻ này, còn cần mài đá mài dao làm gì nữa, tự mình làm khổ mình không phải là xong rồi ư.
Trời xui đất khiến thế nào mà vừa lúc Ninh Ninh mang theo lò luyện đan, sau khi luyện xong dược liệu dưới sự chỉ đạo của Tô Thanh Hà, vội vàng đưa cho Bùi Tịch ăn.
Tên nhãi kia bị Ma Yếm quấn thân đến hôn mê bất tỉnh, vất vả lắm mới nuốt được thuốc, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Sau khi chật vật một phen, quả thực tâm và thân Ninh Ninh đều vô cùng mệt mỏi, bón thuốc xong liền lười biếng dựa vào một vách đá trong huyệt động, nhắm mắt dưỡng thần tạm nghỉ.
Hạ Tri Châu biết nàng sứt đầu mẻ trán chạy khắp nơi, lập tức cùng hai người khác ra ngoài, tìm chút nguyên liệu nấu ăn đãi tiểu cô nương.
Trước khi đi Tô Thanh Hàn còn trầm tư một lát, cố ý giao phó: “Hiện giờ Bùi Tịch sư đệ bị Ma Yểm vây khốn, Ninh Ninh sư muội hãy cố gắng nghe theo hắn, phòng ngừa hắn tâm thần bất định mà nhập ma.”
Vì thế trong động chỉ còn lại hai người Ninh Ninh và Bùi Tịch.
Hai ngày nay nàng hết đấu trí rồi lại đấu dũng, hết lần này đến lần khác nhảy qua bờ sinh tử. Tuy lúc này tâm trạng đã rất chán ngán, rồi lại mệt đến không thể cử động nổi, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Bùi Tịch.
Khi ngủ trông Bùi Tịch ngoan ngoãn hơn nhiều so với lúc tỉnh.
Từ trước đến nay lúc hắn thanh tỉnh đều làm vẻ mặt lạnh, cho dù ngẫu nhiên có cười một cái, tất cả đều là cười lạnh khi người tới có ý không tốt hoặc cười nhạo, không giống một nam chính, mà lại có phần giống Boss phản diện hơn.
Nhưng một khi hắn ngủ, những hơi thở lạnh lùng như đao kiếm đó đều tiêu tán.
Ma khí đã biến mất, nhưng sự đau đớn trong thân thể cho dù trong lúc mơ cũng gây ra tra tấn. Bùi Tịch là một thiếu niên xinh đẹp, lúc này hàng mi dài hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt, hơn nữa thỉnh thoảng thân thể còn run rẩy, vậy mà bỗng dưng xuất hiện cảm giác yếu đuối đơn bạc.
Tựa như một con thú nhỏ chồng chất vết thương.
Nhưng lúc ấy đứng ở cây Long Huyết Thụ vạn năm kia, kiếm ý từ hắn phát ra, lại hung ác giống như trong luyện ngục.
Khi Ninh Ninh đang thờ ơ nhìn, bỗng thấy lông mày Bùi Tịch run rẩy.
Hắn bị ma khí giày vò vô cùng kịch liệt, có lẽ đã gặp ác mộng, dùng giọng khàn khàn khó thể phân biệt thấp giọng kêu một tiếng: “…… Tránh ra.”
Trong lòng Ninh Ninh hơi hồi hộp.
Này, loại tình tiết này, loại tình tiết này quen quá đi mất!
Khi nam chính hôn mê bất tỉnh gặp ác mộng, vừa lúc nữ chính ngồi bên cạnh thế. Vì thế nhà gái nhất định chẳng chút do dự ôm lấy hắn, cũng nói ra lời thoại kinh điển ——
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
—— phi phi phi! Còn lâu nàng mới làm như vậy!
Đây là tình tiết nên phát sinh khi nữ phụ ác độc ở chung với nam chính ư?
Cho dù nàng có nhất thời mềm lòng, thật sự làm ra cái chuyện buồn nôn như vậy, căn cứ vào vị trí của nữ phụ ác độc, chắc chắn khi nam chính tỉnh lại, sẽ cho rằng mình bị chiếm tiện nghi, sẽ đem nàng xào nấu sơ qua rồi cuối cùng đưa đến hỏa táng cho con rồng kia.
Ninh Ninh cứng ngắc quay đầu sang phía bên cạnh.
Bên tai truyền đến âm thanh ho khan, tiếp theo là tiếng hít thở như xé gió.
Có hơi thảm, đứt quãng, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở.
…… Nàng không mềm lòng đâu.
Ninh Ninh rất cố gắng nghĩ, Bùi Tịch hắn không thảm đến vậy, hắn chỉ đang biểu diễn khẩu kỹ* thôi.
*: Một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.
Hình như đầu Bùi Tịch đập vào một cục đá, truyền đến một âm thanh bị bóp nghẹt.
Bình thường đều vô cùng chảnh vậy mà lúc này giọng điệu của hắn mềm mại đến không chịu nổi, còn pha chút nức nở: “Đừng đi, ta……”
Câu phía sau quá lờ mờ, Ninh Ninh không nghe rõ.
Được rồi, đây là người thứ hai nói với nàng: “Đừng đi”.
Người đầu tiên là giáo viên thể chất trong bài kiểm tra 800m, nghiêm túc hét lên với nàng đang đứng cuối hàng: “Đừng có đi, chạy nhanh lên!”
Ninh Ninh miên man suy nghĩ, không để ý đến hắn. Nhưng mà……
Thật đáng ghét! Hắn bày ra vẻ đáng thương như vậy làm gì chứ!
Dù sao Bùi Tịch đang bất tỉnh nhân sự, đối với chuyện nàng làm sẽ chẳng biết gì. Tuy rằng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, Ninh Ninh thầm cắn chặt răng, thô lỗ tiến lên sờ đầu hắn.
Lông lá trong tay truyền đến xúc cảm kỳ diệu lạnh như băng, nàng cố ý đè nén giọng nói tới mức nhỏ nhất, trừng mắt: “Không phải ta đối xử tốt với ngươi, chỉ là cảm thấy ngươi rên thật sự rất phiền…… Đừng khóc được không? Đã lớn như vậy rồi, còn cần mặt mũi không vậy? Còn lên tiếng nữa thì ta sẽ đánh ngươi!”
Đương nhiên Bùi Tịch không thể đáp lại, dường như muốn tìm độ ấm bất ngờ trên đỉnh đầu, cái đầu cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Sau đó phát ra một tiếng thở rất khẽ, vẫn cứ là giọng điệu khổ sở mất mát, giống như đang cố gắng nhịn đau.
Ninh Ninh:……
Ninh Ninh không thể nào thật sự đánh hắn, giọng điệu dịu dàng, tự quyết định thăm dò: “Chắc hẳn là ngươi không nghe được? Nam chính các ngươi đúng là rất phiền, ngủ rồi còn bắt người khác phải tuân theo cốt truyện dùng giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng, còn may ta khôn có suất diễn này. Nhưng thật ra người đang ngủ sẽ không nghe được người khác nói chuyện nhỉ? Những cái thứ gọi là ‘ ta sẽ ở bên ngươi ’ thật sự không phải là một vai diễn sao?”
Đối với những lời nói rác rưởi này Bùi Tịch rất thờ ơ, mày nhăn càng ngày càng chặt, môi bị hàm răng cắn nát, chảy ra máu đỏ tươi.
Ninh Ninh hoảng sợ khi thấy hắn hô hấp dồn dập, nhớ tới sự giao phó trước khi đi của Tô sư tỷ, mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng xoa đầu hắn một cách qua loa: “Đừng đừng đừng đau lòng! Ngươi xem, thật ra ta đối với ngươi cũng khá tốt mà. Ngươi có biết ta vì lấy được Ngân Ti Tiên Diệp mà liều mạng thế nào không? Thiếu chút nữa đến cả người cũng toi đời. Vì ngươi mà tiểu sư tỷ này đã phải giao ra Thiên Tâm Thảo đó, nên ngươi cũng phải chịu đựng——”
Lời nàng còn chưa nói xong, vẻ mặt và giọng nói đồng thời cứng đờ.
Hoàn toàn bị dọa.
Không ngờ Bùi Tịch bị nàng lay tỉnh, không hề báo trước mở to mắt nhìn nàng.
Ma khí trong mắt hắn còn chưa hết, còn bao phủ lên tơ máu dày đặc như mạng nhện, ánh mắt thật sự không thể gọi là thân thiện, giống như lưỡi dao trong trời mưa, ào… ào đập lên người hướng Ninh Ninh.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là, vẻ mặt vô cảm rút tay phải rời khỏi đầu hắn.
Sau đó cười một điệu cứng ngắc: “Trên đầu ngươi có con sâu, ta đã phủ đi rồi, ha ha.”
Hai tiếng ha ha này vô cùng yếu ớt và chua xót, Bùi Tịch còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Thừa Ảnh hét lên trong lòng: “Bùi Tịch, nàng vì cứu ngươi, đã mang Thiên Tâm Thảo đi đổi đấy!”
Dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung: “Trên đầu ngươi không có sâu. Lúc đó ngươi bị Ma Yểm vây khốn, Ninh Ninh mới sờ đầu để an ủi ngươi.”
Tuy rằng hắn mất đi ý thức, nhưng Thừa Ảnh lại chứng kiến toàn bộ.
Vì để giữ vững thiết lập nữ phụ độc ác , Ninh Ninh tiếp tục nói hươu nói vượn: “Trước đó ngươi gặp ác mộng, Hạ Tri Châu còn vuốt đầu an ủi ngươi vài câu.”
Thừa Ảnh: “Chậc.”
“Còn nữa, ngươi nói xem có trùng hợp hay không, không ngờ khi ta đến Xướng Nguyệt Phong còn phát hiện ra Ngân Ti Tiên Diệp có thể trị khỏi cho ngươi, thuận tay nên đã mang nó về.”
Thừa Ảnh: “Chậc.”
Ninh Ninh nói xong chột dạ sờ sờ chóp mũ: “Ừm, thân thể ngươi có khá hơn chút nào không?”
Bùi Tịch chịu đựng cơn đau đầu như búa bổ, vẻ mặt không thay đổi đáp: “Ừ. Đa tạ sư tỷ.”
Từ trước đến nay hắn nói chuyện đều nghĩ sao nói vậy, không giấu giếm thêm: “Ân tình lần này, Bùi Tịch sẽ dốc sức báo đáp.”
Ninh Ninh lập tức nói tiếp: “Không cần!”
—— Nếu nàng thành ân nhân của nam chính, cốt truyện này còn tiếp tục thế nào, quả thực lệch thấy bà nội luôn, sụp đổ toàn bộ.
Thừa Ảnh thở dài: “Ta biết ngay nàng sẽ nói như vậy mà. Ninh Ninh cô nương này thật khờ, vì sao luôn làm trong lặng lẽ không cần hồi báo chứ? Ta thấy còn thương, chỉ có Bồ Tát biết ta có bao nhiêu đau lòng.”
Bùi Tịch bị nó lải nhải có chút phiền, ánh mắt rời khỏi mặt Ninh Ninh, nhìn xuống mặt đất, trùng hợp nhìn thấy làn váy của tiểu cô nương.
Nàng mặc đồng phục của môn phái vô cùng bình thường, dưới làn váy, có thể nhìn thấy mơ hồ mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh. Đây là là cảnh tượng không hợp với cả người đầy máu của hắn, bỗng nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng vén tà váy bay lên.
Một vết cứa dần lộ ra, kéo dài đến tận đầu gối——
Váy của Ninh Ninh không biết đã bị xé toạc ở nơi nào, từ dưới chân đến đầu gối, nhìn thoáng qua, có thể thấy được bắp chân của thiếu nữ.
Bùi Tịch mím môi, dời tầm mắt.
“Làm sao vậy?”
Ninh Ninh thấy vẻ mặt hắn khác thường, theo ánh mắt Bùi Tịch nhìn xuống. Mơ mơ màng màng nhớ lại hồi lâu, mới nhớ tới đây hẳn là vết rách lúc nàng bị kéo lê trong đống đá ở mỏm núi.
Bùi Tịch im lặng, nhặt tay nải dính đầy máu ở dưới đất lên, tìm kiếm một hồi thứ bên trong, thế mà lại lấy ra……
Một bộ kim chỉ?
Ninh Ninh ngơ ngác.
Theo sự hiểu biết của nàng với vị này, đáng lẽ trong tay nải hắn nên chứa kiếm phổ đao nhỏ cùng đủ các loại linh đan diệu dược, bộ kim chỉ xuất hiện đột ngột này, giống như với Ultraman đại chiến bé rối Teletubbie, Quan Công gả cho người ngoài hành tinh.
Bùi Tịch thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, quay mặt sang một bên không nhìn nàng nữa, giọng điệu điệu khàn khàn khô cứng: “Biết làm?”
Ninh Ninh lắc đầu: “Không.”
“…… Vậy ngồi yên.”
Bốn chữ này như đinh đóng cột, mang theo cảm giác áp bức nặng nề, khiến người ta không thể chối từ.
Nhưng vì người nói ra những lời như vậy là Bùi Tịch, không lâu trước đây còn bằng một chiêu kiếm của mình đấu với Long Huyết Thụ, lúc này lại rũ hàng mi dài, nghiêm túc xỏ đầu chỉ xuyên qua lỗ kim.
Thế này cũng quá ảo ma rồi.
Thiếu chút nữa Ninh Ninh còn hoài nghi có phải vị này bị đoạt xá* không, dù sao thì trong nguyên tác miêu tả nam chính từ trước đến nay đều là một bày ra vẻ mặt xúi quẩy, một câu cũng chưa từng nhắc đến, Bùi Tịch còn biết cả cái này.
*: bị linh hồn người khác cướp thân xác.
Nàng ngoan ngoãn ngồi yên, thấy một người đầy vết thương của đối phương: “Thương thế của ngươi không sao chứ?”
Bùi Tịch tự giễu cười, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Chỉ động một ngón tay mà thôi, không sao.”
“Ồ.”
Ninh Ninh gật đầu. Nàng thật sự tò mò, nhìn Bùi Tịch đầu trước mặt mình, lại chỉ có thế thấy lông mi đen nhánh của hắn như một cái quạt nhỏ: “Giỏi thật đấy, ngươi học được cái này khi nào?”
“Khi còn nhỏ.”
Ninh Ninh vui vẻ: “Nếu ngươi đã biết cái này, vậy nấu cơm hay giặt quần áo cũng đều biết?”
Bùi Tịch nhìn chắm chằm vào mép váy của nàng, cố gắng không nhìn bắp chân trắng mịn dưới váy của thiếu nữ. Ngón tay thon dài thành thạo giơ lên hạ xuống, nhanh chóng đáp lại một cách ngắn gọn: “Ừ.”
Tiểu cô nương mở to hai mắt, giọng điệu có chút nóng nảy: “Trước đây ta với Hạ Tri Châu làm chuối rút ti, có phải ngươi đã thầm chê cười bọn ta chân tay vụng về đúng không!”
Động tác Bùi Tịch hơi ngừng lại.
Hắn nhỏ giọng cười một tiếng, khóe mắt dưới đuôi lông mày lại nhiễm chút lười nhác cùng thờ ơ, giọng nói vẫn cứ khàn khàn: “Nếu sư tỷ muốn học, ta có thể dạy.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ninh Ninh hiểu ngay: “Đó chỉ là trò đùa!”
Đây chẳng phải giống kiểu học sinh giỏi xuất sắc ẩn mình trong đám học sinh dốt sao, thi xong rồi còn nói một câu “Ta cũng không biết làm”, thật ra trong lòng đã sớm chửi đám người này ngu ngốc vô số lần!
Đáng ghét, quả nhiên thằng nhãi Bùi Tịch này tâm cơ rất sâu.
“Không được không được, ngươi giấu diếm bọn ta lâu như vậy, trở về nhất định phải nấu cơm cho mọi người ăn.”
Ninh Ninh nghiêm mặt nói: “Còn nữa ngươi nợ ta linh thạch! Biết Thiên Tâm Thảo quý ra giá thế nào không? Ta vì cứu ——”
Không đúng.
Dựa theo nội dung lúc trước của nàng, là mình “Thuận tay” hái Ngân Ti Tiên Diệp mang về cho Bùi Tịch.
Bùi Tịch vẫn giữ giọng điệu thản nhiên đáp: “Ừ.”
Ninh Ninh sau khi lỡ miệng thì không nói tiếp nữa, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào tay Bùi Tịch.
Ngón tay hắn thon dài trắng nón, vốn là một bàn tay vô cùng xinh đẹp, lại bị vết thương cũ năm xưa và vết chai cầm kiếm phá hủy mỹ cảm —— đúng rồi, cái tay này của hắn hắn là cầm kiếm từ trong núi thây biển máu.
Nhưng giờ phút này lại cầm kim và chỉ, giúp nàng khâu lại một cái váy rất bình thường.
Nàng bị chọc vào điểm cười một cách kỳ lạ, từ cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ nhàng dồn dập, không ngờ sau khi Bùi Tịch nghe tiếng, vẻ mặt vô cảm nâng mắt lên.
Ninh Ninh cố gắng mím chặt môi, đôi mắt vô tội nhìn thẳng hắn.
Chờ đến khi hắn cúi thấp đầu một lần nữa, lại không nhịn nổi phụt cười ra tiếng, ngay cả làn váy cũng chuyển động, bao phủ lên đốt ngón tay tái nhợt của thiếu niên.
“Sư tỷ.”
Bùi Tịch dùng giọng điệu cứng rắn: “Muốn cười thì cứ cười đi.”
“Xin lỗi xin lỗi.”
Nàng lấy tay chống lên mặt, cánh tay đặt ở đầu gối: “Chỉ là ta không ngờ ngươi lại biết nhiều thứ như vậy.”
Nhưng nghĩ cũng phải, từ nhỏ hắn đã cô độc một mình, tất nhiên những kỹ năng sinh tồn như vậy chỉ là chuyện nhỏ.
Mãi cho đến lúc này, Ninh Ninh mới bắt đầu nghiêm túc quan sát kỹ Bùi Tịch.
Trước đây trong thâm tâm nàng, “Bùi Tịch” cho tới bây giờ đều đồng nghĩa với các loại nam chính, vận khí tăng cao, con cưng của trời, vai chính sảng văn, nhưng bây giờ xem ra, những từ đó đều không đủ để miêu tả hắn một cách chân thật.
Thậm chí, nhìn hắn trước mắt, nhân sinh của hắn căn bản chẳng có gì giao thoa với những từ ngữ cao xa đó cả.
Thật là kỳ lạ.
Ninh Ninh nghĩ đến xuất thần, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở bên má hắn. Một mảng trắng mịn, bỗng nhiên nhìn thấy một vùng đỏ bừng.
—— Hóa ra là một giọt máu khô đọng lại trên vành tai thiếu niên.
“Ngươi đừng nhúc nhích.”
Nàng không nghĩ nhiều lập tức vươn tay, khi đầu ngón tay chạm vào giọt máu, cảm nhận rõ ràng được động tác của Bùi Tịch đột nhiên ngừng lại: “Chỗ này có máu.”
Vành tai mềm mại, động tác Ninh Ninh rất nhẹ, khi chậm rãi ấn vào vành tai, có từng dòng điện không dễ phát hiện lặng lẽ chảy qua.
Có chút ngứa.
Bùi Tịch chưa từng tiếp xúc với ai gần sát như vậy.
Vết máu được nàng lau đi từng chút, nhưng bởi vì vết máu đã khô lại rất lâu, khó thể lau sạch.
Ninh Ninh là người làm việc tốt là làm tới cùng, cái mảng đỏ bừng kia không dễ bị lau sạch, lập tức xụ mặt tăng thêm lực đạo. Nhưng cố gắng một hồi lâu, vết máu không những không có mờ đi, trái lại càng đậm hơn.
Từ từ.
Đậm hơn……?
Ninh Ninh giống như Bùi Tịch lúc trước, ngơ ngác ngừng động tác.
Màu sắc trên tai hắn vẫn rất rõ ràng, như hái ánh nắng chiều từ chân trời xuống, khiến làn da trắng nõn ướt sũng.
Thật đỏ.
Hóa ra không phải vết máu.
Mà do hắn đỏ hết cả tai.
=====
Mọi người cùng nhau ăn cơm xong, là đến lúc Hứa Duệ và Tô Thanh Hàn cáo biệt ba người.
“Nghe nói có rất nhiều đệ tử Vạn Kiếm Tông đã đóng quân cùng một chỗ, ta và sư tỷ cũng muốn đến xem náo nhiệt.”
Hứa Duệ nói có chút luyến tiếc: “Bí cảnh sắp kết thúc, mọi người có duyên gặp lại.”
Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn dùng giọng điệu vô cùng uyển chuyển nói ra câu đã cất giấu ở đáy lòng hồi lâu: “Hứa với ta, về sau đừng dùng lò luyện đan đốt những thứ kỳ quái như vậy nữa, đặc biệt là cái thứ vào đêm trước khi tới bí cảnh, được không?”
Vẻ mặt Hạ Tri Châu mờ mịt chớp mắt: “Đêm trước khi tới bí cảnh? À! Huynh nói đến chuối kéo sợi à!”
Hứa Duệ:?
Hứa Duệ: “Kéo sợi…… Chuối?”
“Tuy rằng nó trông hơi khó coi, nhưng mùi vị tuyệt đối là hạng nhất!”
Hạ Tri Châu lập tức hứng thú: “Vừa lúc Ninh Ninh mang theo lò luyện đan với đường, trước đó chúng ta lại tìm được mấy trái chuối tiêu, hay là nhân cơ hội này, ta cho làm cho ngươi một phần để nếm thử.”
Vì thế đúng là Hạ Tri Châu đã làm cho hắn một thứ màu nâu sẫm xiêu xiêu vẹo vẹo giống như một con rắn nhỏ.
Theo như lời y nói, cái thứ màu sắc kỳ quái này là nước đường cô lại. Tuy rằng nhìn qua rất ghê, nhưng ăn vào lại rất ngọt.
Nhưng cho dù hắn biết cái thứ kia chỉ là chuối, với vẻ ngoài kinh khủng đến mức độ này, cũng khiến cho Hứa Duệ hoàn toàn không muốn nếm thử. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cầm nó trong tay, trở thành lễ vật lúc chia tay của bạn bè.
Mặt khác, sau khi hắn và Tô Thanh Hàn nói lời từ biệt với ba người, đi theo trên bản đồ, rất nhanh đã đến nơi Vạn Kiếm Tông đóng quân.
Hiện trường có vài người bạn có quan hệ với hắn không tồi, ngay khi nhìn thấy Hứa Duệ, lập tức đồng thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ tột cùng.
Nhìn chuối kéo sợi trong tay hắn không nhúc nhích.
Aizz, đám nhóc này, chung quy vẫn còn quá trẻ.
Lúc trước hắn cũng như vậy, nghe gió tưởng là mưa, chưa bao giờ nghiêm túc đi tìm kiếm chân tướng, chẳng qua nhìn vài lần, lập tức nhận định đây là thứ thấp kém.
“Tất cả đều là hiểu lầm. Thật ra thứ này có thể ăn, không tin các ngươi xem.”
Ánh mắt Hứa Duệ kiên quyết, giơ chuối lên miệng. Vì để mọi người ở đây tin tưởng đây là đồ ăn hàng thật giá thật, quyết định chính mình ăn nó vào bụng trước.
—— nhưng trong mắt những người khác của Vạn Kiếm Tông, lại hoàn toàn không phải một chuyện như vậy.
Trước đó bọn họ đã từ miệng Hứa Duệ nghe qua, về sự tích hoang đường của Huyền Hư Kiếm Phái vào đêm đó. Hiện giờ tiểu sư đệ của bọn họ vất vả lắm mới thoát ly được Huyền Hư Phái trở về với tổng bộ, trong tay lại cầm thứ…… giống với thứ của đám người kia.
Vậy mà còn luôn miệng nói có thể ăn nó.
Trời đất hỡi, kinh khủng quá đi!!!
Đầu óc Hứa Duệ sư đệ bị Huyền Hư Kiếm Phái ăn luôn rồi ư?
Đã có người phá âm mà hô to một câu: “Không được! Hứa sư đệ! Mau im miệng!”
Hứa Duệ lại cười không đứng đắn, đem vật thể hình trụ với màu sắc kỳ dị kia đưa vào miệng, sau đó dùng sức một cắn cái.
Hắn phải dùng hành động thực tế nói cho bọn họ biết, đây thật sự chỉ là một thứ đồ ăn vô cùng đơn giản phổ thông, mọi người không nên mang thành kiến với Huyền Hư Kiếm Phái.
Khi chuối vào miệng, mang đến một mùi vị ngọt ngào thanh mát, lớp nước đường bên ngoài ngọt mà không ngấy, có thể dễ như trở bàn tay bắt được trái tim thực khách.
Hương vị này ngon ngoài dự đoán, khóe miệng Hứa Duệ nhẹ nhàng cong lên, lộ ra biểu cảm vô cùng sung sướng, hài lòng cong mắt.
“Ừm, hương vị ngọt ngào… ngon miệng, mềm dẻo… ngon miệng, rất tuyệt.”
Hứa Duệ cười ra tiếng, chuẩn bị cho mọi người một trận ngạc nhiên lớn: “Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng được, thật ra nó——”
Nói đến đây, cả khuôn mặt hắn đột nhiên cứng lại.
Chờ, chờ đã.
Vì sao…… Trong bụng bỗng nhiên truyền đến một trận quặn đau.
Hứa Duệ vẫn chưa biết tình thế trước mắt, chợt trợn trắng mắt. Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức nảy ra một suy nghĩ trong đầu, chỉ có sáu chữ ngắn ngủ:
Chẳng lẽ…… Chuối tiêu có độc!
—— không xong, hắn còn chưa nói với mọi người, cái này thật sự chỉ là chuối thôi mà!
Các đệ tử Vạn Kiếm Tông mãi mãi sẽ không thể quên, vào ngày đó, bọn họ bị Hứa Duệ điều khiển sự sợ hãi.
Tay Hứa sư đệ cầm uế vật mà không biết, ở trước công chúng, khăng khăng muốn nhấm nháp hương vị của nó.
Cái thứ kia bị hắn nhét vào trong miệng không chút do dự, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, lộ ra vẻ mặt sung sướng vô cùng hưởng thụ. Ngay sau đó cả người trợn trắng mắt, rồi sùi bọt mép từ trong miệng.
Bọt mép bắn ba thước, mà bản thân hắn ngã trên mặt đất bắt đầu không ngừng run rẩy, tay chân đều giống nhau.
Lục sư huynh của Vạn Kiếm Tông lệ rơi đầy mặt, vừa run rẩy vừa khàn cả giọng gào lên: “Hứa —— sư —— đệ ——! Huyền Hư Phái, ta với các ngươi không đợi trời chung!”
“Tự làm bậy không thể sống, chỉ đáng thương sư đệ tuy bị Huyền Hư Phái tẩy não biến thành ngu ngốc, vị giác còn chưa thoái hóa.”
Tứ sư tỷ thở dài một tiếng: “Cái gì thơm ngọt ngon miệng, mềm dẻo ngon miệng, nuốt vào rồi lại phun ra. Thật đáng tiếc đáng buồn, việc này truyền ra, Vạn Kiếm Tông ta còn thể diện gì nữa.”
“Bọn ta đã khuyên hắn, nhưng chính hắn không nghe. Ai ngờ thứ kia có độc tính mạnh như thế, Hứa Duệ hắn……”
Một đệ tử nội môn vô cùng đau đớn nói: “Ai! Là người thì không thể, ít nhất cũng không nên như vậy! Rốt cuộc vì sao Hứa Duệ lại như vậy? Không nghĩ ra!”
“Ta vừa mới đến, đã thấy Hứa sư huynh co giật nằm trên đất, như một cái con quay phun nước.”
Tiểu sư muội tránh ở một góc run bần bật: “Nói nhảm! Ăn cái thứ như thế, người còn có thể bình yên sao? Sao huynh ấy lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy, cứ nhất định —— mắt của muội, huhu! Mắt của muội ô uế mất rồi!”
Tô Thanh Hàn:……
Bọn họ đang nói cái gì vậy?
“Ai nha, không xong rồi.”
Ở bên kia bí cảnh, Ninh Ninh đang nhàm chán lật bản đồ Tiểu Trọng Sơn, ngón tay dừng trên một hàng chữ nhỏ: [ Chuối tiêu hướng lên trời, vừa đắng vừa độc, tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép. ]
Hạ Tri Châu ở một bên vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Chúng ta làm chuối kéo sợi tặng cho Hứa Duệ…… Không phải dùng cái thứ này đâu nhỉ?”