Editor: Auroza.
Thời điểm Hạ Tri Châu tỉnh lại, sắc trời đã tờ mờ sáng.
Cơn mưa đêm qua cuối cùng cũng đã ngừng, những chiếc bụng cá màu trắng bạc được phản chiếu từ khe hở giữa hai ngọn núi. Cảnh sắc càng trở nên xanh biếc hơn sau khi được thấm ướt bởi cơn mưa, một tiếng chim hót phá vỡ sự yên tĩnh, mang theo những tia sáng nhạt màu.
Kim Cương Tráo của Minh Không giống như một cái ô khổng lồ, tỏa ra phật quang sáng rực, bao phủ tất cả mọi người ở dưới.
Không ít tu sĩ vẫn chưa tỉnh lại, dựa hoặc nằm nghỉ rải rác khắp nơi. Ngoại trừ hắn, cũng chỉ còn hai người tỉnh táo đang ngồi cạnh nhau, dường như đang bàn luận gì đó.
Đó là Minh Không và Hứa Duệ.
Hạ Tri Châu đến phía trước thu dọn một chút.
Minh Không thấp giọng nói: “Xướng Nguyệt Phong là nơi sâu nhất của Tiểu Trọng Sơn, cứ đi về phía trước, chính là một đại dương mênh mông và sâu vô tận. Có lẽ chính bởi nơi này có địa thế độc đáo, mới có thể sinh ra linh thực vô cùng quý hiếm —— Ngân Ti Tiên Diệp.”
Hứa Duệ hiểu rõ gật đầu: “Cho nên nói, chư vị đều vì Ngân Ti Tiên Diệp mà đến, không nghĩ tới Huyền Điểu canh giữ nơi này lại không đồng ý cho đi nên tiểu sư phụ đã tạo ra Kim Cương Tráo để tránh nguy hiếm.”
Trước khi hắn tới Tiểu Trọng Sơn đã chuẩn bị đầy đủ, tất nhiên cũng đã tìm hiểu về chuyện của Xướng Nguyệt Phong.
Ngân Ti Tiên Diệp cũng giống như Thiên Tâm Thảo, đều là những thiên linh địa bảo có thể gặp nhưng không thể cầu. Tuy rằng rất nhiều người đi trước sinh ra ở Xướng Nguyệt Phong, nhưng không biết nguyên nhân do đâu mà có một con Huyền Điểu khổng lồ bay vòng quanh đỉnh núi, chẳng chút mảy may cho các tu sĩ đến tìm bảo vật. Thế nên dù đã qua nhiều năm, Ngân Ti Tiên Diệp vẫn chưa bị hái đi.
“Linh thực quý hiếm đều có linh khí, sở dĩ Huyền Điểu ở bên cạnh bảo vệ Ngân Ti Tiên, có lẽ là để hấp thụ linh khí, trợ giúp nó tu luyện.”
Minh Không cụp mắt xuống, những tia nắng đỏ rực rơi lên hàng mi dài: “Thực lực của nó sâu không lường được, chỉ e dù chúng ta có liên thủ, cũng khó có thể thắng lợi.”
Thật ra thì đại sư nhà người chỉ biết mỗi một chiêu Kim Cương Tráo này thôi chứ gì. Coi như liên thủ với người cũng chả khác gì chiến đấu một mình.
Hạ Tri Châu xoa xoa mái tóc rồi bù, vẫn còn ngái ngủ mà chen vào nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao, chẳng lẽ cứ phải chờ ở chỗ này, chờ đến khi bí cảnh đóng lại rồi đưa chúng ta ra ngoài?”
Hứa Duệ ánh mắt phức tạp mà liếc y một cái: “Thính giác và khứu giác của Huyền Điểu vô cùng nhạy bén, thậm chí có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể của vạn vật, chỉ cần chúng ta vừa bước ra, ngay lập tức sẽ bị nó bắt được. Chẳng qua tiểu sư phụ Minh Không nói cho ta biết……”
Minh Không nhìn thẳng vào mắt hắn, khoan thai cười rồi nói: “Kỳ thật còn có chuyện ta chưa nói cho thí chủ.”
Lời vừa dứt, Hạ Tri Châu theo bản năng liền cảm thấy không đúng lắm, tập trung nghe hắn tiếp tục nói: “Linh lực tiểu tăng có hạn, chiêu Kim Cương Tráo này, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được hai canh giờ.”
Hạ Tri Châu hít một hơi lạnh: “Thế nên hai canh giờ sai, chúng ta sẽ biến thành thịt nướng than cho Huyền Điểu?”
“Nếu chỉ cần bảo vệ một người, Kim Cương Tráo có thể chống đỡ rất lâu.”
Hứa Duệ ở một bên nhíu mày: “Nhưng tiểu sư phụ Minh Không đưa nó cho chúng ta, cần rất nhiều linh lực, như vậy sẽ không thể kiên trì được lâu.”
Nói cách khác, Minh Không vốn có cơ hội chỉ lo thân mình, lại vì những tu sĩ chưa từng gặp mặt ở đây, cam nguyện từ bỏ mạng sống.
Đến khi Kim Cương Tráo bị phá, linh lực dư lại của hắn cũng chẳng còn mấy, cho dù có chạy trốn, cũng sẽ là người chạy cuối cùng, chắc chắn sẽ không còn khả năng sống sót.
Vốn dĩ Hạ Tri Châu tưởng rằng đây chỉ là một tiểu hòa thượng không đáng tin, nhưng nghe được lời này, trái tim lại run lên thật mạnh: “Vậy sao được! Vậy vậy vậy, vậy ngươi mau thả chúng ta ra di! Ngươi định diễn vở《 không người còn sống 》 đấy à?”
“Tiểu tăng đã nói với thí chủ, sát phạt cũng vô dụng, phải có lòng dạ từ bi. Ta tu luyện thần công Kim Cang là để hộ thể, vốn để tế thế độ người, lấy Ngự ngăn Sát, hiện giờ mở ra một con đường sống cho chư vị, là đã hoàn thành “Phật đạo” của ta.”
Minh Không lắc đầu mỉm cười: “Chịu đựng gian khổ, phồn hưng trọng dụng, chân tâm không đổi, quyết chí tiến về phía trước, sinh tử cũng không ngăn được ta ta.”
Hứa Duệ sửng sốt: “Tiểu sư phụ, tóm lại thì những lời này có ý gì?”
Minh Không mỉm cười cương ở trên mặt.
Minh Không: “Hôm qua ta ăn một cái bắp cải sống, hương vị cũng không tệ lắm. Các ngươi có đói không?”
Thế mà trức tiếp nói sang chuyện khác! Cách chuyển kiểu này cũng cứng nhắc quá đấy!
Hạ Tri Châu coi như đã hiểu, tuy rằng người này nhìn có có vẻ giống như một thanh niên văn nghệ, nhưng thật ra là dốt đặc cán mai với văn hiến của Phật học. Thỉnh thoảng trích dẫn mấy câu kinh điễn, chẳng qua là nhớ được một ít, thực chất chẳng hiểu có ý gì.
Ba giây trước, còn cảm thấy tên Minh Không có chút đẹp trai này hơi ngốc. Đúng là ngốc thật.
“Chuyện này không được.”
Hứa Duệ cầm trường kiếm bên hông, cau mày: “Ta đã lên kế hoạch xong, chờ lát nữa Kim Cương Tráo bị phá, ta sẽ lao ra trước để thu hút sự chú ý của Huyền Điểu, các ngươi nhân cơ này mà hội chạy trốn, không cần lo cho ta.”
Hắn vừa dứt lời hít sâu một hơi, đưa cho Hạ Tri Châu một thứ.
Đó là một tờ giấy trắng được gấp lại, bên ngoài là vài chữ rồng bay phượng múa rất to: Bản thảo di thư thứ mười.
Phía dưới còn có mấy chữ nhỏ xấu như chó:
Tô sư tỷ chớ đau lòng, tuy rằng ta đã chết, nhưng ta sẽ vẫn luôn đi theo bên cạnh tỷ. Nửa đêm cô đỡ thì hãy nhìn về phía sau, có lẽ có thể nhìn thấy ra đang làm bạn với cái bóng của người.
Hạ Tri Châu:……
Dịch đoạn này ra, chẳng lẽ không phải là “Thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi” ư? Lão huynh à, ngươi căm hận vị Tô sư tỷ bao nhiêu thế, trước khi chết còn không quên kể chuyện mà cho nàng ta?
Hạ Tri Châu không biết nên khóc hay nên cười, vẻ mặt phức tạp tiếp nhận di thư, bỗng nhiên lại nghe thấy Minh Không nói: “Hai vị không cần bi quan như thế. Tu hành trong thuận cảnh, vĩnh viễn không thể thành Phật, chưa đến giây phút cuối cùng, không ai có thể biết có gặp được cơ duyên hay không.”
Hứa Duệ ngẩn ra: “Cơ duyên?”
Tiểu hỏa thượng trẻ tuổi ngước mắt lên, đôi mắt đèn bị ánh mặt trời chiếu vào ánh lên màu sắc óng ánh, phản chiếu một vệt trắng phía chân trời: “Chẳng phải là kia sao.”
Hai gã kiếm tu bên cạnh hắn đồng thời ngẩng đầu, cùng lúc lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc. Hạ Tri Châu cúi đầu gọi một tiếng: “Ninh Ninh!”
Chỉ thấy kiếm quang cách đó không xa ngày càng gần, so với ánh mặt trời chia cắt âm dương càng lóa mắt hơn.
Một cô nương trẻ tuổi từ trên thân kiếm nhảy xuống, lúc nhìn thấy bọn họ thì hơi sửng sốt: “Sao các ngươi lai ở đây? Không phải là gặp nhau ở bờ sông đã ăn cá trước khi đi sao?”
“Ta sợ độ cao——”
Không đúng.
Hạ Tri Châu nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Năng lực cảm giác và khứu giác của Huyền Điểu vượt xa con người, trước đây khi y và Hứa Duệ vừa tới nơi này, đã bị nó phát hiện tung tích.
Hiện giờ Ninh Ninh tới đây mà không hề phòng bị, hơn nữa lúc này còn là giữa ban ngày…… Chắc chắn ác thú sẽ ngửi thấy rồi đến ngay lập tức.
Hiển nhiên Hứa Duệ và y đã cũng nghĩ tới một nơi, lập tức hạ giọng nói: “Cẩn thận! Nơi này có Huyền Điểu ăn thịt người chiếm giữ, khả năng cao nó đã phát hiện ra tung tích của ngươi!”
Ninh Ninh ngẩng đầu, nhìn quanh không trung một vòng.
Theo tầm mắt có thể thấy bầu trời hỗn độn lúc bình minh, những đám mây chậm rãi trôi đi, ngay cả gió cũng chưa tỉnh giấc, bốn phía an tĩnh như thời gian ngừng lại, chẳng có chút nào khác thường.
“Thí chủ mang linh thực quý đến đây đúng không?”
Minh Không cũng không lộ ra vẻ mặt hoang mang, trái lại vẻ mặt vẫn như bình thường mà cười cười. Sau khi thấy đối phương gật đầu, mới chậm rãi giải thích: “Khứu giác của Huyền Điểu vô cùng nhạy bén, năng lực cảm giác cũng rất mạnh, thế nên có thể cảm nhận sự tồn tại của chúng ta dù ở rất xa, là vì cảm nhận được linh khí trong cơ thể mỗi tu sĩ.”
Hắn dừng một chút, để cho tên ngốc Hạ Tri Châu có thời gian suy nghĩ: “Nhưng linh thực thánh giai, sẽ tỏa ra hơi thở nồng đậm hơn so với tu sĩ, do đó đã che giấu hoàn toàn hơi thở của nàng—— đối với Huyền Điểu đang ở nơi xa mà nói, vị thí chủ này so với hoa cỏ xung quanh nó cũng chẳng khác gì nhau.”
Hạ Tri Châu bừng tỉnh đại ngộ: “May mắn thật đó!”
Hứa Duệ nhẹ nhàng thở ra: “Sao ngươi lại đến đây? Bên trong Cổ Mộc Lâm Hải thế nào rồi?”
Đối với chuyện mình bị thương trong khi mang Hạ Tri Châu mang đi chạy trốn, trong lòng hắn vô cùng áy náy. Lúc này thấy Ninh Ninh bình yên vô sự, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
“Long Huyết Thụ vạn năm trong Cổ Mộc Lâm Hải bị ma khí ăn mòn, cũng may đã được Bùi Tịch giải quyết.”
Ninh Ninh nói ngắn gọn: “Nhưng hắn mạnh mẽ phá vỡ thức hải kích thích tiềm năng, tình huống hiện giờ rất tệ. Tô Thanh Hàn sư tỷ nói, Ngân Ti Tiên Diệp ở nơi này có thể cứu hắn.”
“Tô sư tỷ?” Hứa Duệ kích động đến cười toét cả miệng, “Ngươi gặp nàng? Nàng hiện tại ở đâu? Không cùng đến sao?”
Ninh Ninh lắc đầu: “Nàng đang chăm sóc Bùi Tịch.”
Nhớ đến tình hình bên trong Cổ Mộc Lâm Hải, ánh mắt Ninh Ninh không khỏi tối lại.
Lúc ấy đôi mắt nàng bị ma khí che kín, chỉ có thể nghe thấy những cơn gió lớn phát ra tiếng thét như rồng gầm, bốn phía là mùi gỉ sắt nồng đậm giống như một biển máu, ma khí trước mắt biến mất trong nháy mắt, màng nhĩ bị một tiếng kêu rên sắc nhọn đâm thủng.
Theo tiếng kêu rên vang lên, màu đỏ tươi khiến người ta sợ hãi bên trong Cổ Mộc Lâm Hải dần biến mất, từ từ phai nhạt trở về màu xanh nhạt trong trẻo quen.
Màn sương máu dần rút đi, mỗi nếp gấp trên nhánh cây của Long Huyết Thụ đều nứt ra, không ngừng chảy ra nhựa câu sền sệt nhuộm đỏ toàn bộ cây. Những nhánh dây Đằng cũng chẳng còn sức để giương nhanh múa vuốt, những đệ tử bị vây trong đó đều rơi xuống dất.
Mà ở ngay sát Long Huyết Thụ, Bùi Tịch mặc hắc y đang cúi đầu đứng đó, cả người gần như toàn máu.
Có lẽ lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị chấn động, gân mạch tổn thương nghiêm trọng, sở dĩ có thể đứng thẳng lưng, hoàn toàn dựa vào thành trường kiếm đang cắm ở ma hạch chống đỡ.
Ninh Ninh nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Bùi Tịch lại che mắt nàng.
Nhưng theo Tô sư tỷ nói, may mắn lúc ấy nàng không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, nếu không chắc chắn sẽ liên tục gặp ác mộng mấy ngày liền.
Cái gì mà khuôn mặt trên thân cây bỗng biến thành biểu cảm giận dữ, cái gì mà toàn bộ sương máu và dây Đằng đều cùng nhau xông về phía Bùi Tịch, cái gì mà mắt và miệng Bùi Tịch đều đang chảy máu, vẻ mặt rất dọa người.
Cho dù như thế nào, trận biến dị này cũng không thể giải thích được, hoàn toàn không hề liên quan đến nguyên tác nhưng cuối cùng cũng được giải quyết. Nhưng thân là người giải quyết biến dị, tình hình Bùi Tịch thật sự không được lạc quan lắm——
Trừ bỏ nội thương nghiêm trọng, sau đó ma khí trong cơ thể hắn đột nhiên dâng trào, chiếm lấy phần lớn bộ phận trong cơ thể.
Trong cơ thể tu sĩ chính đạo đều tràn ngập tinh lực thuần khiết, tất nhiên Bùi Tịch cũng không ngoại lệ.
Nhưng cố tình loại linh lực này lại không tương dung với ma khí, ở trong cơ thể hắn xung đột lẫn nhau, gây ra sự đau khổ không khác nào mạch máu và xương cốt từng chút bị xé rách rồi đập nát, nếu với người bình thường chỉ sợ một giây cũng không thể gắng gượng qua nổi.
Nhưng Bùi Tịch lại có thể cắn răng, sắc mặt tái nhợt gắng gượng chịu đựng, chờ Ninh Ninh cẩn thận tới gần hắn, thậm chí giọng nói cũng trở nên khàn khàn, khẽ run nói: “Đừng động vào ta, tránh ra.”
Có trời mới biết để có thể nói ra những lời này, đến tột cùng hắn đã dùng bao nhiêu sức. Cho dù là câu nói không quá thân thiện, cũng khiến người ta không có cách nào tức giận.
Thiên Tâm Thảo trong tay Ninh Ninh có thể chữa bệnh giải độc, nuôi dưỡng linh thú, nhưng không thể giải trừ ma khí. Tô Thanh Hàn trầm ngâm một lát rồi nói cho nàng biết, nếu có thể tìm được Ngân Ti Tiên Diệp có chứa tiên khí, có lẽ có thể nghịch chuyển thế cục.
Vì thế trải qua một hồi thương nghị, từ Tô Thanh Hàn ở lại Lâm Hải chăm sóc Bùi Tịch, còn Ninh Ninh một mình đến Xướng Nguyệt Phong trước, thử tìm tung tích của Ngân Ti Tiên Diệp.
“Nếu là người có Thiên Tâm Thảo, chắc chắn có được khả năng ẩn nấp, nói không chừng thí chủ thật sự có thể lấy được Ngân Ti Tiên Diệp.”
Minh Không nghe xong ngọn nguồn, gật đầu cười: “Vì cứu đồng môn đặt mình trong hiểm cảnh như thế này, nếu tiểu tăng là là một con nai con đã chết trong núi, chắc chắn sẽ cảm động vì phần tình cảm sâu sắc này mà sống lại.”
Vẻ mặt Hạ Tri Châu không chút thay đổi liếc hắn một cái.
Người này không nên tu phật, phải gọi hắn là nai con Tiết Định Ngạc, chết đi sống lại rồi lại chết đi sống lại, chết rồi lại sống không có hồi hết.
Hòa thượng lượng tử, đúng là cao cấp thật đấy.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, đầu ngón tay của Minh Không chợt động, hạ giọng nói: “Huyền Điểu sắp tới, Ninh thí chủ cần phải nấp kỹ—— ở chỗ ta có bản đồ của Xướng Nguyệt Phong, đánh dấu vị trí Tiên Diệp, người cầm đi.”
Ninh Ninh gật gật đầu, nói lời cảm tạ rồi nhận lấy bản đồ, lắc mình vào trong bụi cây bên kia.
Huyền Điểu rất nhanh đã đến đúng như Minh Không nói, thấy Kim Cương Tráo vẫn còn tồn tại, có chút thất vọng hừ nhẹ một tiếng.
Vốn dĩ nó định rời đi, không không ngờ lại nhận ra được sự khác thường, con ngươi màu vàng cam chợt co rụt lại, quơ quơ chiếc đuôi chói mắt như ngọn lửa phía sau.
Sau đó lấy cái mũi ngửi ngửi không khí, móng vuốt chậm rãi dịch về phía bên phải.
Đúng là hướng Ninh Ninh đang trốn.
Đám người bọn họ đến bản thân còn khó bảo toàn, nếu Ninh Ninh bị con chim này phát hiện, dứt khoát trực tiếp Game Over. Tim Hạ Tri Châu vọt lên tới cổ họng, hậu tri hậu giác mà ý thức được ——
Đúng rồi.
Bởi vì cho người khác hai chiếc lá cây, thế nên cây Thiên Tầm Thảo đó của Ninh Ninh…… Chỉ có một nửa!
Chỉ còn lại hai chiếc lá cây, tất nhiên hơi thở cũng không giống như trước, không thể che giấu toàn bộ linh khí của nàng. Mắt thấy Huyền Điểu đang chậm rãi bước tới bụi cây nơi nàng đang trốn, Hạ Tri Châu hít sâu một hơi, hô to một tiếng: “Chờ đã!”
Huyền Điểu lạnh lùng quay đầu nhìn y, nhưng chỉ trong chốc lại, ánh mắt lại rời đi ngay lập tức, tiếp tục nhìn về phía trước.
Đối với nó – loại linh thú có sức mạnh siêu việt mà nói, Kim Đan tu sĩ bình thường với những cây hoa cỏ nhỏ trên mặt đất cũng chẳng có gì khác nhau. Nếu là có người đi trên đường bị hoa dại đâm vào mắt cá chân, chắc chắn cũng chẳng thèm phản ứng.
Hạ Tri Châu bó tay toàn tập, vì thu hút sự chú ý của nó, dứt khoát hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào, trực tiếp hét lớn:
“Đừng đi! Kỳ thật ta chính là Huyền Hư Kiếm Phái…… Ờ, ờ Thiên Tiện Tử!”
Thấy bước chân Huyền Điểu hơi dừng lại, Hạ Tri Châu nhanh chóng thừa thắng xông lên: “Ta bị thương trong Tiên Ma đại chiến tu vi hảo tổn rất nhiếu, hiện giờ ta đã khôi phục hơn một nửa, chờ linh lực ta khôi phục lập tức có thể thống nhất Tu Tiên giới. Chỉ cần ngươi không động vào bọn ta, ta ghi nhớ ngươi có công lớn, ngày sau sẽ thưởng ngươi vô số kỳ trân dị bảo!”
Bên ngoài Huyền Kính, Thiên Tiện Tử trực tiếp bị nghẹn bánh hoa quế, trợn mặt ho khù khụ.
Những lời này đúng là kinh hãi thế tục, Huyền Điểu chưa từng nghe qua chiêu trò “Ta, Tần Thủy Hoàng, thu tiền”, nghe vậy cúi đầu xuống, cẩn thận Hạ Tri Châu đánh giá một phen.
Tuy rằng nó thân ở bí cảnh, nhưng cũng từng nghe qua đại danh và sự tích của Thiên Tiện Tử. Tuy rằng khí chất thiếu niên trước vô cùng giống với hắn, nhưng rốt cuộc cũng không có gì chắc chắn hoàn toàn, rất nhanh lại cười lạnh nói: “Tên nhóc kia, có gì chứng minh?”
Hạ Tri Châu nghĩ một hồi, lấy ra bọc quần áo đã vá của mình ra: “Đây là bọc quần áo của ta, dùng 5 năm.”
Lại sốc vạt áo lên, vốn chỗ ấy là phải một cái đai lưng, nhưng bất ngờ lại là một cái dây đằng trơ trụi: “Đây là đai lưng của ta, dùng nửa năm.”
Cuối cùng mở bọc quần áo ra, bên trong thêu những dòng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: “Chống đỡ, đừng để nghèo kiết xác.”
Bên ngoài Huyền Kình, Khúc Phi Khanh là người đầu tiên không nhịn nổi, phụt cười ra tiếng.
Ngay sau đó xung quanh vang lên những tiếng cười ha ha, bầu không khí tràn ngập sự vui vẻ.
“Hồ nháo! Đây là ta sao!”
Thiên Tiện Tử đột nhiên đứng dậy từ trên ghế: “Hình tượng của ta thế này sao?”
Trong lòng hắn vô cùng căm phẫn, không ngờ tới Huyền Điểu trong bí cảnh lại tròn mắt, dùng giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi đúng là Thiên Tiện Tử!”
Thiên Tiện Tử:……
Khi Huyền Điểu vẫn còn đang kinh ngạc, Hạ Tri Châu trao đổi ánh mắt với Ninh Ninh đang trốn trong bụi cây, ra hiệu cho nàng tranh thủ đi tìm Ngân Ti Tiên Diệp, cứ để mình kéo dài thời gian. Tiểu cô nương chần chờ trong chốc lát rồi gật đầu, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Tiến vào dị thế lâu như vậy, nhưng Hạ Tri Châu chưa từng quên, y từng là một diễn viên.
Còn là một diễn viên vô cùng thích tạo vai diễn cho mình, bởi vì diện mạo nổi trội, nên phim nhận được đều là về tình yêu.
Cùng với đó y cũng hiểu, có thể trong chớp mắt thu hút sự chú ý chú ý của con gái, chắc chắn là vai diễn về tình yêu.
Y đã ngủ đông lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội biểu diễn một chút, cái gì gọi là năng khiếu chuyên môn, cái gì gọi là trí tuệ của thế kỷ 21.
Ninh Ninh, cô cứ yên tâm mà đi đi! Con chim này không có khả năng rời khỏi chỗ này đâu!
“Lần này ta tới, vốn là muốn tìm tiên linh dược thảo, để trị bệnh cũ. Thế mà không nghĩ ra, có thể gặp ngươi ở chỗ này.”
Hạ Tri Châu bí mật truyền âm, bảo Minh Không giải trừ Kim Cương Tráo trên người mình, kiềm nén sự run rẩy của hai chân tiến về phía trước: “Yêu một người cần lý do sao? Cần ư? Hay không cần? Ngươi cần sao?”
Đây là 《 Đại Thoại Tây Du 》.
Kịch bản đã đi quá xa đến mức không thể tưởng tượng nổi, trên mặt Huyền Điểu xuất hiện một tia mờ mịt.
Nhưng Hạ Tri Châu vẫn tiếp tục đến gần nó: “Cả đời nên ít nhần có một lần, vì một ai đó đã quên chính mình, không cầu có kết quả, không cầu được bên nhau, không cầu đã từng có được, thậm chí không cầu ngươi yêu ta. Chỉ cầu khi ta ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được ngươi.”
Đây là 《 Lưu luyến bút ký》.
“Ngươi tỉnh táo lại đi.”
Cuối cùng Huyền Điểu cũng bị y giữ chân, dừng bước chân đang muốn rời đi: “Ngươi là người ta là yêu, nhân yêu khác đường.”
Hạ Tri Châu cười nhẹ một tiếng, giọng nói lại trở nên nồng nàn như rượu vô cùng mê người.
Cả trong lẫn ngoài Huyền Kính, tất cả mọi người đều nghe thấy y nói: “Nếu là ta Thiên Tiện Tử, một ngụm này đâu thể tốt được?”
Cuối cùng lại có người không nhịn được, tiếng cười như gà trống gáy lúc bình mình.
Cả người Thiên Tiện Tử cứng đờ.
Nắm chặt nắm đấm.
Trong lời nói, ánh mắt Huyền Điểu khẽ động, nhẹ nhàng vỗ cánh.
Một trận gió mạnh thổi qua, vốn dĩ là một con chim to lớn nhưng đột nhiên lại biến mất. Thay vào đó, là một nữ tử trẻ tuổi mặc hồng y, nhan sắc xinh đẹp.
“Không ngờ được Thiên Tiện trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy lại như vậy, lại là một nam hài tử xinh đẹp.”
Nàng ta cười một cách thản nhiên, duỗi ngón trỏ phải, nâng chiếc cằm trắng nõn của Hạ Tri Châu lên: “Ta đã cô đơn nhiều năm, đặc biệt thích tiểu hài tử. Mấy ngày nay đang muốn tìm một đứa trẻ mới…… Nếu Thiên Tiện trưởng lão cũng có lòng, không bằng hai ta thử xem?”
Thật may, Hạ Tri Châu tưởng, trước mắt y vẫn là một nam hài xinh đẹp.
Hy vọng cuối cùng đừng lật thuyền trong mương, biến thành một bộ xương nam xinh đẹp.
“Muốn có con?”
Thấy nữ nhân kia ngày càng gần, nụ cười Hạ Tri Châu càng cứng, trong vang lên tiếng chuông cảnh báo. Nhưng tuân theo《 diễn viên tự mình tu dưỡng》, vẫn là kiên trì tiếp tục đọc theo lời lịch: “Cái này rất dễ thực hiện! Hay là…… Bây giờ ta sẽ lập tức thỏa mãn nguyện vọng của nàng?”
Lần này ngay cả Huyền Điểu cũng hơi sửng sốt: “Bây giờ?”
“Bây giờ?!”
Một Mị tu bị Tri Châu đánh thức nghe thấy vậy mà xanh mặt, trong lòng đối vị nam tử nổi danh năm sông bốn biển này thêm phần sợ hãi kính nể.
Hắn đã tạo nghiệp gì chứ.
Vừa mới tỉnh lại, đã thấy Hạ Tri Châu của Huyền Hư Kiếm Phái thâm tinh bày tỏ với Huyền Điểu, thế mà hiện giờ còn muốn——
Cao xanh ơi, vì sao đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái lại như vậy?
Những người còn lại thì không ngừng kinh ngạc, chỉ có Hứa Duệ muốn nói lại thôi, nhíu mày.
Từ lúc Hạ Tri Châu nói mình là Thiên Tiện trưởng lão khi, hắn đã muốn hỏi ——
Huyền kính là món đồ được thêm vào năm nay. Đừng nói Hạ sư huynh hắn, hắn không biết các trưởng lão sẽ thông quan Huyền Kính để giám sát tình hình bí cảnh đấy chứ?!
Bên ngoài Huyền Kính, đã có nữ tu sắc mặt đỏ bừng dời tầm mắt: “Không hổ là Huyền Hư Kiếm Phái, đúng là số một số hai.”
Cũng có người trợn mắt há hốc mồm: “Vì muốn kéo dài thời gian, thế nhưng không tiếc làm ra hành động vĩ đại như vậy, đúng là người thường cũng khó thể sánh được! Tại hạ bội phục, bội phục!”
Sau một lát, không còn ai nói nữa.
Mấy chục đôi mắt trong ngoài Huyền Kính, cùng hướng ánh mắt đất đầy phức tạp nhìn chằm chằm vào một người một yêu đang từ từ tới gần nhau.
Bọn họ thấy Hạ Tri Châu dùng một tay ôm lấy hồng y nữ tử đó.
Sau đó “Oa” mà hé miệng, giọng nói the thé có thể chọc thủng được cả khinh khí cầu: “Nương!”
Dừng một chút, thanh âm lớn hơn nữa: “Tiện Tiện đói, Tiện Tiện muốn ăn cơm cơm. A a.”
Huyền Điểu:……
Vẻ mặt của Huyền Điểu đã không thể dùng từ “Quỷ dị” để hình dung, nếu nhất định phải miêu tả, hẳn là “Ngũ thải ban lan hắc*”.
*: chỉ vẻ mặt nhiều màu sắc ( vàng, xanh, đỏ, trắng, đen).
Thiên Tiện Tử:……
Vẻ mặt của Thiên Tiện Tử, khiến người ta nhớ tới năm đó hắn bị lừa mười vạn linh thạch, thời điểm đó đã nghèo đến mức phải gặm vỏ bí đó vỏ quýt.
“Thiên Tiện trưởng lão.”
Khúc Phi Khanh cười đau cả bụng, phải dựa vào tay vịn trên ghế để ngồi thẳng: “Huyền Hư Kiếm Phái các người, diễn xuất và tiền bạc đều ít như nhau sao?”
Nàng ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy người khác nói: “Các ngươi mau nhìn, Huyền Điểu trực tiếp hóa thành chim bay đi kìa!”
“Thế này…… Chẳng lẽ là Hạ tiểu đạo hữu dựa vào thiên phú độc nhất vô nhị, khiến cho một con linh thú cấp cao ghê tởm chạy mất sao?”
“Xem ra con chim này cũng không thích ăn đồ ăn dầu mỡ. Chậc chậc.”
“Khoan đã.”
Chỉ có chưởng môn của Lưu Minh Sơn – Hà Hiệu Thần thu lại biểu cảm, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, muốn nhìn hình ảnh trong Huyền Kính rõ ràng hơn: “Xem hướng bay của Huyền Điểu, hẳn là định bay về phía Tiên Diệp? Vậy chẳng phải là…… trực tiếp đụng độ với Ninh Ninh sao?”
Bình luận facebook