-
Chương 18: Người tỷ dẫn dắt đang chờ tỷ.
Cành lá của Long Huyết Thụ vạn năm che kín bầu trời, chờ rời khỏi rừng cây được một đoạn, Ninh Ninh mới phát hiện ra có mưa.
Những hạt mưa tí tách xuyên qua khe hỡ giữa những lá cây, chen lẫn nhau rơi xuống đất, tan vỡ thành những viên minh châu sáng nhạt.
Đêm mưa hòa cùng với sương mù mịt mờ, hương hoa lượn qua các bóng cây. Nếu như là trước đây, nhất định là cảnh tượng tuyệt đẹp và hấp dẫn, nhưng giờ đây khắp Cổ Mộc Lâm Hải bị bao trùm lên một màu máu, không hiểu sao bầu không khí lại có thêm vài phần tiêu điều và kinh khủng.
Tựa như đang ngâm mình trong huyết trì, những giọt máu đang ào ào rơi xuống.
“Cái gốc cây già vạn năm này đã thành tinh quái, không hiểu sao còn nhiễm cả ma khí, lấy thực lực của hai Kim Đan kỳ chúng ta, tất không thể thắng nó.”
Một bên Tô Thanh Hàn cảm khái con nhà người ta là tốt nhất, một bên bình tĩnh phân tích thế cục lúc này: “Huống chi sư đệ ngươi bị thương, một khi đánh nhau, chúng ta không rảnh mà để ý. Không bằng cứ rút lui trước, đi tìm ——”
Lời nàng còn chưa nói xong, những chữ còn lại đã bị kẹt trong cổ họng.
Có điều chỉ trong chớp mắt, những cây cỏ trong rừng đồng thời chuyển động nhẹ. Như nghe theo một mệnh lệnh nào đó, dây Đằng cùng những cành cây khô lần lượt bay lên trời, bày ra tư thế tiến công.
“Không ổn.”
Tô Thanh Hàn cười gượng một tiếng, hạ giọng: “Xem ra cái cây kia đã mạnh đến mức có thể khống chế cả khu rừng…… Trừ phi phóng hỏa đốt nơi này, còn không e là chúng ta không thể thoát ra được.”
Nàng vừa dứt lời, những cái dây Đằng trước mắt đột nhiên nhào tới.
Đây là mảnh rừng xanh tốt, nhưng dường như lúc này tất cả cây cối đã trở thành con rối của Long Huyết Thụ, mức độ nguy hiểm có thể thấy được ít nhiều.
Những cảnh cây thô chắc kiên cố đến khó tin, đồng thời cũng linh hoạt đến đáng sợ, dưới ánh trăng dần nhuốm sương máu, hoàn toàn có đủ thực lực để đi báo danh tham diễn 《 Cuồng Mãng Tai Ương 3》.
Nhìn bóng dáng của bọn chúng, chỉ sợ ngay cả một con mãng xà chân chính nhìn thấy, cũng phải hô to một tiếng vật nhỏ lớn lên thật xinh đẹp.
Nếu muốn đối phó với địch, tất nhiên không thể dùng biện pháp ngự kiếm phi hành. Tô Thanh Hàn đang muốn thu kiếm, lại nghe Ninh Ninh kêu một tiếng: “Tô sư tỷ, khoan đã!”
Trong lòng nàng nghi hoặc, đối phương lại vội vàng bổ sung nói: “Nếu cứ tiếp tục dây dưa ở chỗ này, thì chúng ta thật sự chẳng có cơ hội thoát ra ngoài! Chúng ta hãy bay về chỗ cũ!”
Khóe mắt Tô Thanh Hàn giật giật, rất nhanh đã hiểu ý của nàng.
Hiện giờ khắp cánh rừng đều bị khống chế, nếu cứ ở chỗ này cùng với đám cây cối cỏ dại lẫn lộn này liều mạng, chỉ có thể rơi vào kết cục sức cùng lực kiệt, bị đám cành cây cắn nuốt.
Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu muốn giải quyết trận dị biến này, chỉ có thể xuống tay từ Long Huyết Thụ vạn năm kia.
Hai đạo kiếm quang đột ngột quay lại, tuy rằng cả người Bùi Tịch đều là máu, nhưng đa số đều là ngoại thương, cắn răng chịu đựng, cũng có thể thay hai người chặt đứt ý đồ tiếp cận của dây Đằng——
Đương nhiên, cái “Cắn răng chịu đựng” này của hắn, đối với Ninh Ninh mà nói, thuộc về cấp bậc hai chân đạp một cái trực tiếp đi qua mấy đời.
Bọn họ không đi bao xa, bởi vậy rất nhanh đã quay trở lại.
Bộ dạng của Long Huyết Thụ bây giờ so với trước đây càng khiến người ta thêm sợ hãi, vỏ cây trống rỗng nứt toác ra rồi thêm mấy lỗ hổng vừa dài vừa sâu, nhựa cấy giống như máu đang từ từ chảy xuống, vậy mà ghép lại thành khuôn mặt của một người đang khóc.
Quả thực là đáng sợ, như đi lạc vào phim trường kinh dị.
Nhận thấy hơi thở của người sống, Cổ Đằng nhanh nhạy xoay chuyển góc độ, sau khi thấy rõ dáng vẻ người tới, như có chút bất ngờ, rồi lại đắc ý dào dạt mà run rẩy.
“Ninh sư muội, xem ra với thực lực của ba người chúng t có thể đối phó cái cây này rồi.”
Điều khiến Ninh Ninh có chút ngạc nhiên đó là, Tô Thanh Hàn không những không biểu hiện ra chút thần săc sợ hãi nào, trái lại còn có ý cười tràn ra từ đáy mắt, nhếch môi: “Theo ta thấy, tuy rằng tuổi thọ Long Huyết Thụ rất dài, nhưng bây giờ lại sử dụng toàn ma khí, mà không phải là linh lực đã tích lũy vạn năm—— nếu là với ma khí thì nó còn xa mới tới trình độ mấy vạn năm tu hành. Nếu dốc toàn lực liều mạng một lần, nói không chừng chúng ta có thể có phần thắng.”
Nàng nói xong còn khó thể ức chế kích động, bộ ngực phập phồng, ý cười trong ánh mắt càng rõ: “Cho dù hôm nay có chết ở nơi này, có thể sử dụng kiếm kỹ để đọ sức so tài với Long Huyết Thụ vạn năm nổi danh lừng lẫy, chúng ta cũng không lỗ. Ta đợi ngày này đã lâu, cuối cùng cũng có thể gặp được đối thủ có chút thú vị…… Quá may mắn!”
Trong mắt Ninh Ninh chứa hoảng sợ liếc nhìn nàng một cái.
Tuy rằng đã từng nghe qua, Tô Thanh Hàn của Vạn Kiếm Tông hoàn toàn là một kiếm si, một lòng hướng kiếm thì không nói, tính tình còn vô cùng điên cường. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Tô sư tỷ, hóa ra ngươi không phải là một thẳng nữ sắt thép toàn cơ bắp, mà là một Tô sư tỷ như vậy sao?
Siêu trung nhị* nhưng cũng siêu đẹp trai!
*: bệnh lý tự nhận thức của thanh thiếu niên, từ này có nguồn gốc từ Nhật Bản, chủ yếu đề cập đến những suy nghĩ, hành động, giá trị đặc biệt của tuổi vị thành niên, là tên gọi chung của một số hành vi tự ý thức dư thừa trong thời kỳ nổi loạn của thanh thiếu niên.
Thấy dây Đằng đang mạnh mẽ xông đến, Ninh Ninh và Tô Thanh Hàn đồng thời thu kiếm.
Nàng không yên lòng về Bùi Tịch, mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người giao nhau thiếu niên mím môi ánh mắt nhìn sang chỗ khác, cổ họng khẽ động, giọng điệu cứng nhắc: “Không phiền sư tỷ lo lắng.”
Lúc trước Ninh Ninh bị Tô Thanh Hàn trực tiếp vạch trần chẳng chút lưu tình, đã đánh khả năng giao lưu bình thường với Bùi Tịch bình thường, vì thế ừ một tiếng, cũng lười giữ thiết lập nữ phụ độc ác cố chấp nữa: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách mang ngươi ra ngoài.”
Dừng một chút, lại không cam lòng đấu tranh tiếp: “Cũng đừng quên đưa ta linh thạch.”
Nói xong nàng liền cầm kiếm đi trước, nội lực Long Huyết Thụ nội tình thâm hậu, không biết ẩn chứa linh khí mãnh liệt cỡ nào, mà linh lực của người tu hành rất dễ bị tiêu hao hết, nếu muốn thắng nó, cần phải tốc chiến tốc thắng.
Giữa những khuôn mặt đang khóc thút thít trên thân cây kia, mọc ra một khối ngọc thạch sẫm màu giống như hổ phách, giữa màn sương máu tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
Tô Thanh Hàn gật đầu nói: “Đó hẳn là ma tinh, phá hỏng nó có thể tổn thương căn cơ của ma vật, tương tự như trái tim của con người. Chúng ta tấn công chính vào đó, được chứ?”
Ninh Ninh gật đầu, Tinh Ngân kiếm trong tay phát ra một tiếng ong vang, minh châu từ chuôi kiếm phát ra ánh sáng trắng thuần khiết.
Đã là “Tinh Ngân”, coi trọng nhất chính là một chữ “Nhanh”.
Kiếm quang bay tán loạn, chém đứt mấy nhánh dây Đằng tấn công đến, cuồn cuộn nổi lên từng trận gió lạnh lẽo. Nhưng nàng càng tiến về phía trước, càng cảm thấy không thích hợp.
So với đám dây Đằng bên ngoài, những dây Đằng đang đánh về phía mình còn kiên cố vững chắc hơn. Dường như những tấn công lúc trước chỉ là ngụy trang, mục đích thật sự là dụ địch thâm nhập ——
Nhưng rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì, Long Huyết Thụ mới muốn khiến cho các nàng tới gần đây?
Đang mải suy nghĩ, dưới chân bồng truyền đến một trận động nhẹ.
Tim Ninh Ninh đập thình thịch, ghé mắt hô to: “Tô sư tỷ, cẩn thận!”
Cùng với giọng nói của nàng vang lên, làm một âm thanh đinh tai nhức óc khác.
Chỉ thấy thổ nhưỡng xung quanh Long Huyết Thụ giống như bị chấn động, bắt đầu run rẩy dữ dội vùng lên, có thứ gì đó như ẩn như hiện, sắp từ dưới đất chui lên——
Theo đó là một tiếng nổ vang lên, lại có một cái rễ cây to bằng vòng tay của ba người từ dưới đất chui lên, lập tức bổ nhào về phía Ninh Ninh!
Hóa ra là như vậy.
Rễ cây Long Huyết Thụ có thể tùy ý duỗi dài, sở dĩ dụ bọn họ tiến vào, là vì ôm cây đợi thỏ, khiến cho bọn họ…… Trở thành chất dinh dưỡng nuôi sống của rễ cây.
Trong lòng Ninh Ninh căng thẳng, đang muốn huy kiếm đối phó với địch, không ngờ phía sau đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí, giành trước chém rễ cây thành hai nửa.
Nàng vốn tưởng rằng đó là Tô Thanh Hàn, lại ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Mùi máu đó càng ngày càng gần, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, còn loáng thoáng một chút mùi xà phòng tươi mát, dường như khoảng cách càng ngày càng gần với nàng.
Ninh Ninh vừa muốn quay đầu lại bị đối phương che kín đôi mắt.
Dường như thiếu niên vừa mới cẩn thận lau sạch bàn tay, không giống như những nơi khác trên cơ thể hắn vết máu loang lổ. Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói.
Đó là giọng nói thuộc về Bùi Tịch, lạnh lẽo đạm mạc, tựa như đang mạnh mẽ đè nén cơn đau nào đó khó thể chịu đựng được, lại cũng giấu đi một chút dịu dàng không dễ phát hiện, có lẽ ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện.
Hắn nói: “Nhắm mắt, đừng nhìn.”
Ninh Ninh ngẩn người.
Tất cả chỉ phát sinh trong giây lát, rất nhanh Bùi Tịch đã buông tay ra. Nhưng dù cho hắn có buông lỏng, Ninh Ninh cũng không có cách nào nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trước mắt như là bị che khuất bởi tầng sương mù ảm đạm, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ.
Âm thanh rễ cây từ dưới đất chui lên không ngừng vang lên, mùi máu tươi bên cạnh càng thêm nồng đậm, nàng nhíu mày: “Bùi Tịch!”
Ninh Ninh bị hắn phóng thích ma khí che kín đôi mắt, thấy không rõ cảnh vật phía xa, nhưng Tô Thanh Hàn ở đây cùng các vị trưởng lão bên ngoài Huyền Kính, lại nhìn thấy rõ ràng.
Có người hoảng sợ đứng dậy, thanh âm run rẩy: “Này…… Đây là!”
Thiên Tiện Tử cau mày, lần đầu tiên buông bánh Bạch Ngọc trên tay xuống.
Bùi Tịch muốn lấy mạng thúc lực, liều mạng đánh cuộc một hồi.
Một nước cờ này, không thể nghi ngờ sẽ khiến hắn rơi vào tử cục.
Vốn dĩ thân hắn đã trọng thương, hiện giờ mạnh mẽ sử dụng linh khí còn lại trong cơ thể phá vỡ thức hải, kích phát ra tiềm lực lớn nhất. Cho dù có thể thắng Long Huyết Thụ, chính mình cũng bị tổn thương nặng nề khó thể chữa trị.
Huống chi, những khí đen bao phủ bên cạnh hắn……
Cả người thiếu niên tản ra ma khí nồng đậm, như một kết giới vô hình bao trùm lấy hắn.
Khí tức đen nhánh như sương khói lan khắp khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn, con ngươi đen nhánh nhuộm một màu ảm đạm không có ánh sáng, khiến người ta nhớ tới đầm sâu không gợn sóng, nguy hiểm không thể đến gần.
Nhưng Bùi Tịch vẫn một mực cẩn thận ôm một tiểu cô nương vào trong ngực.
Vốn là đôi môi mỏng tái chợt gần như không có chút huyết sắc, hắn nhíu mày, trong lòng niệm bí quyết.
Đây là một cảnh tượng vừa quái đản vừa quỷ quyệt, ma khi giống như ác quỷ thoát ra từ luyện ngục, như bóng với hình bò ra phía sau của thiếu niên; tơ máu dày đặc nhiều như thủy triều, bao phủ hoàn toàn lòng trắng mắt; máu tươi khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống, càng khiến khuôn mặt hắn trắng như tờ giấy mỏng.
Bùi Tịch không nói một lời đi đến trước mặt Ninh Ninh, không chút dấu vết bảo vệ nàng ở phía sau, nắm chặt trường kiếm trong tay.
Kiếm khí thuộc về chính đạo và ma khí không thể ngăn cản cùng nhau dâng trào, tụ thành điểm sáng giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Từng tầng kiếm quang vượt qua chông gai, như cơn giận dữ của tia chớp không thể ngăn cản, một nhát chém ngang màn sương máu nặng nề xung quanh. Kiếm khí giống như phong tường trận mã*, thổi qua từng tầng tầng lớp lớp lá cây, một giọt mưa rơi xuống, làm ướt nhẹp hàng mi dài đầy máu của thiếu niên.
*: cánh buồm trong gió, chiến mã trên trận. Ý chỉ khí thế hùng tráng, hành động nhanh chóng dứt khoát.
Bùi Tịch ngưng thần ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh, ánh mắt nghiêm nghị và huyết quang ngưng tụ thành kiếm ý mãnh liệt.
Quang ảnh vô tung, tật kiếm vô ngân. (Đường kiếm quá nhanh không thể nhìn thấy)
Phá vỡ tầng tầng dây Đằng khổng lổ, chỉ trong chớp mắt.
Chỉ cần đánh cược một kiếm một mạng.
=====
Ở Xướng Nguyệt Phong bên kia.
Sau khi Hạ Tri Châu quay lại vớt vị huynh đệ Hứa Duệ đang tức giận đến mức thần trí không rõ của mình, liền tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Nhưng y thì sao.
Y sợ độ cao mà.
Để một người sợ độ cao ngự kiếm phi hành, phía sau còn có một đôi mắt bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chết hắn.
Mức độ khó khăn của chuyện này, không khác nào để cho anh em Hồ Lô nhận xà tinh làm gia gia (ông nội), lái xe (truyện 18+) trước mặt mọi người trên nền tảng văn học Tấn Giang, hay là cái loại NP kia.
Y bay một cách mơ màng, đêm nay sẽ phải đi xa, đáng tiếc không bay đến tinh cầu vui vẻ, mà lại tới một nơi không biết là chỗ quỷ quái nào.
Sở dĩ dừng ở chỗ này, đơn giản là vì đi thêm chút nữa sẽ không còn đường, tất cả đều là đại dương mênh mông vô bờ bến.
Khoảnh khắc hạ kiếm xuống đất, Hạ Tri Châu vui như một đứa trẻ, ôm cổ Hứa Duệ: “Duệ huynh, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi ma chướng! Kế tiếp chỉ cần chờ hội hợp với Ninh Ninh—— từ từ, đây là chỗ nào?”
Hứa Duệ sức cùng lực kiệt chỉ khuôn mặt trầy da của mình, giọng điệu yếu ớt: “Đây là ai làm.”
Hạ Tri Châu ngượng ngùng cười khà khà: “Rất xin lỗi, là ta.”
“Vậy chỗ này,” Vẻ mặt hắn vô cảm, lại chỉ tiếp đến vết máu trên cánh tay, “Lại là ai làm.”
Hạ Tri Châu không dám nói lời nào, giơ tay phải lên.
Hứa Duệ: “Vậy ngươi cảm thấy, ta bây giờ coi như thoát khỏi ma chướng sao?”
“Duệ huynh, cũng không thể nói như vậy.”
Hạ Tri Châu cẩn thận dỗ hắn: “Loại sinh vật Hạ Tri Châu này, cùng với cái nơi có dị tượng đó hoàn chỉ là một phiền toái nhỏ. Huynh xem, ta đã mang huynh đến một nơi tuyệt đối an toàn, nào có nhiều điều kinh khủng hơn cánh rừng kia——”
Lời y còn chưa dứt thì đã hít vào một ngụm khí lạnh, cả người lạnh đến mức như bị đóng băng, lập tức cứng người đứng thẳng.
Vẻ mặt Hứa Duệ thản nhiên quay đầu lại.
Hắn bình thản nhắm mắt lại, bị dọa đến bất tỉnh.
—— Ở giữa không trung phía sau hắn, lại có một con chim khổng lồ to bằng một tòa nhà đang bay. Trần truồng đuôi dài, ánh mắt màu vàng dựng thẳng như rắn, tỏa ra tia sáng yếu ớt trong màn mưa sương.
Đó là ánh mắt của động vật ăn thịt sau khi nhìn thấy đồ ăn.
Thấy con chim khổng lồ cúi người xuống, móng vuốt sắc nhọn sắp chạm vào người Hạ Tri Châu, bỗng nhiên có một đạo phật quang xuất hiện, khiến nó hoảng loạn nhăm chặt đôi mắt.
Chim khổng lồ rít một tiếng, lại bay về trên không trung, một đôi đồng tử u dị vẫn nhìm chằm chằm bọn họ ở phía bên này.
Thế, thế nên.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!
“Thí chủ không cần lo lắng, có Kim Cương Tráo hộ thể, tạm thời Huyền Điểu sẽ không thể mảy may tổn thương người.”
Hạ Tri Châu theo âm thanh phát ra nhìn lại, cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang ngồi thiền.
Hòa thượng này nhìn qua chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng trọc đầu, nhưng gương mặt kia cho dù thân là thẳng nam như y thấy, cũng được coi là vô cùng xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, mặt như bạch sứ, càng không cần phải nói đến cả người tỏa một cỗ cảm giác thánh khiết không thể mạo phạm, càng khiến người ta không thể rời khỏi mắt.
Mà ở bên cạnh tiểu hòa thượng, vậy mà còn tụ tập năm tu sĩ xa lạ, cung đang ở trong Kim Cương Tráo.
“Đó là Huyền Điểu ăn thịt người, cố ý canh giữ ở nơi đây.”
Hòa thượng mỉm cười với y, giọng nói thiếu niên như tiếng suối trong trẻo: “Chúng ta không thể làm gì được nó, chỉ có thể ẩn thân ở nơi này.”
Hạ Tri Châu vội vàng nói cảm tạ: “Đa tạ. Xin hỏi các hạ là……?”
“Đây là Minh Không tiểu sư phụ của Phạn Âm Tự, đạo hữu cư không biết ư?”
Tiểu hòa thượng không mở miệng, nhưng một vị âm tu bên cạnh hắn đã giành trả lời trước. Thấy Hạ Tri Châu mờ mịt lắc đầu, lại kinh ngạc nói: “Đạo hữu cũng biết, bây giờ Phạn Âm Tự có tam đại tuyệt thế công pháp chứ?”
Hạ Tri Châu trầm mặc một chút, thử thăm dò, hỏi: “Ừm…… Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, chư Phật Bát Nhã, Bát Nhã Ma Hồng?”
“Là Vạn Phật Triều Tông, Vô Tương Kiếp và thần công Kim Cương hộ thể.”
Âm tu kia liếc y một cái, cười ha ha vài tiếng với Minh Không, có ý nịnh nọt lấy lòng: “Trong đó có thần công Kim Cương hộ thể là khó nhất, phật tu bình thường nếu muốn tu đến tầng thứ ba, ít nhất phải mất trăm năm; mà tiểu sư phụ Minh Không của chúng ta, chỉ dùng mười năm!”
Mười năm.
Đúng thật là thiên tài!
Hạ Tri Châu hóa thành tiểu đệ với đôi mắt lấp lánh, tiếp tục tò mò hỏi: “Vậy còn những công pháp khác thì sao?”
Hiện trường rơi vào một trận trầm mặc quỷ dị.
Đôi mắt Minh Không nhìn hắn mỉm cười, quả nhiên là Tất Nguyệt Thanh Phong*, siêu nhiên xuất trần. Ngũ quan không chê vào đâu được bị bao phủ bởi một tầng sáng mỏng nhàn nhạt, phản chiếu ra dáng vẻ cao quý như hoa Tuyết Lĩnh, phật tính thiên thành (tự nhiên mà có).
*: vẻ đẹp của sự yên tĩnh.
Hạ Tri Châu thấy hắn mỉm cười thì giơ tay phải lên, ôm cái đầu trọc sáng bóng của mình, chậm rãi khoa tay múa chân.
Như một quả trứng vịt tròn trịa.
Bày tỏ ý tứ rõ ràng: Tiểu gia không biết, cũng không nghĩ tới.
“Dù sao cũng là tam đại tuyệt thế công pháp, có thể luyện thành một loại cũng là rất lợi hại rồi.”
Âm tu xoa tay cười cười, nhìn chằm chằm gò má Minh Không: “Trừ bỏ ba cái này, công pháp của tiểu sư phụ Minh Không nhất định cũng là siêu thần nhập hóa, đúng không?”
Minh Không thản nhiên liếc hắn.
Sau đó mím môi cười, đồng thời giơ hai tay lên.
Sau đó vòng quanh hai mắt vẽ ai vòng tròn quanh hốc mắt, giống như quầng thâm của gấu trúc.
Động tác này thật sự có chút ngốc, Hạ Tri Châu nhìn mà buồn cười.
Yo, tiểu hòa thượng này còn rất hài hước nghịch ngợm nha.
—— Thế nên mức độ tiến triển của các công pháp khác tất cả đều là 0 sao! Học lệnh cũng không có dáng vẻ thế này! Vậy mà còn có thể cười nói ra, đây là thiên tài của Phạn Âm Tự sao! Có lẽ Hạ Tri Châu chưa từng gặp được người còn không đáng tin cậy hơn so với mình, đứng tại chỗ trợn tròn mắt kinh ngạc, giơ ngón tay cái thẳng lên hô người trong nghề.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Cái gọi là người cầu Phật vấn đạo, tùy tâm, tùy duyên, tùy tính, đã có thuật hộ mệnh phòng thân, tội tình gì còn đi tổn thương người khác?”
Minh Không vẫn duy trì tư thế Quan Âm tọa liên, mắt đẹp sáng như trăng sao: “Luyện thành thần công Kim Cương hộ thể, là đủ rồi.”
Tên Âm tu bên kia bắt đầu gào khóc kêu to, cái gì mà “Không hổ là tiểu sư phụ Minh Không” “Người xuất gia lấy từ bi làm trọng”, nhưng Hạ Tri Châu cảm thấy đi, người này chính là đầu óc có chút vấn đề.
Minh Không cong con mắt nhìn qua mọi người một lượt, thanh âm thiếu niên rất trong trẻo không nghe ra nửa phần lo lắng sợ hãi: “Chư vị thí chủ không cần lo lắng. Nếu muốn phụng sự cho chư Phật Long Tượng*, trước tiên phải làm trâu làm ngựa cho chúng sinh. Mỗi một lần tổn thương, đều là một lần trưởng thành, chỉ có vượt qua cửa ải khó khăn lần này, mới có thể tiến thêm một bước trong quá trình tu luyện Đạo giá.”
*: Trong kinh Phật thường ví các vị Bồ Tát, A-la-hán là bậc long tượng, vì các vị là kiệt xuất, vượt trội hơn cả trong muôn loài chúng sanh.
Hạ Tri Châu im lặng.
Anh trai à, đây không phải trưởng thành đâu.
Anh định làm quen ngay đấy à?
Y không ngừng than thở tròng lòng, dường như Hứa Duệ ở bên cạnh đã tĩnh lại, hơi cử động.
Cùng lúc đó, Huyền Điểu không cam lòng buông thức ăn đáp xuống, cách Kim Cương một cái lồng, cùng y bốn mắt nhìn nhau.
Vì thế ngay khi Hứa Duệ tỉnh lại, đã thấy tên Hạ sư huynh vô cùng không đáng tin trong truyền thuyết kia đang giằng co với Huyền Điểu. Sau khi im lặng một lúc, lại tự tin mười phần hô to: “Đừng nhìn ta! Nếu mi đem ta thành đồ ăn, là phải chịu đắng đó!”
Hứa Duệ cho rằng mình nằm mơ.
Sao lúc này Hạ Tri Châu lại kiên cường như vậy? Đừng nói là ngày thường y có thói quen trêu chọc bày trò, hiện giờ gặp phải thời khắc nguy hiểm, lập tức——
Lời này còn chưa hiện hết lên tâm trí hắn.
Đã thấy vẻ mặt Hạ Tri Châu dữ tợn cúi đầu xuống, từ trong bọc quần áo lấy ra gốc cây nổi tiếng với vị đắng và mùi hôi thối – Xà Anh Thảo.
Sau đó không chút do dự nghiền nát, bôi lên mặt mình.
Thật · đắng.
Hứa Duệ:……
Ngươi có bệnh à đại ca! Nhà ai chịu đắng lại lấy đầu mình thành đắng, sau đó còn đưa cho người khác ăn chứ! Đây không phải là trực tiếp vam xin sao, xin ngươi đó có chút tinh thần kháng chiến đi!
Điều hắn không ngờ tới là, dường như Huyền Điểu thật sự hiểu lời y nói, sau khi hơi sửng sốt, lại tẻ nhạt vô vị quay đầu sang nơi khác.
Phù tu của Lưu Minh Sơn bị hai con ngươi màu cam nhìn chằm chằm run rẩy.
“Đừng đừng đừng nhìn ta! Ta là người lòng gan dạ sắt, tất cả mọi thứ trong bụng đều cứng lắm, không thể ăn!”
Hắn hơi ngừng một lát, chỉ vào một người khác cách đó không xa: “Hắn không tồi! Hắn là một tên đểu, ăn vào không bị dính răng đâu.” —— Bảo Tài! Lưu Minh Sơn nhặt được quỷ rồi! (cả câu này mang ý châm chọc một việc làm quá ngu ngốc)
Không đúng không phải chứ, bệnh ngốc của tên Hạ Tri Châu này còn có thể lây sao?! Phù tu các người đều là loại đức hạnh này ư?! Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?!
“Ta nhổ vào!”
Mị tu bị chỉ đến giận dữ đứng dậy: “Huyền Điểu đại nhân, ngài cần phải minh giám! Đều nói ta máu lạnh vô tình, máu của kẻ tặc này có thể làm răng ngài bị đông cứng đó.”
Con ngươi dựng thẳng quỷ dị của Huyền Điểu hơi co lại, lại có vài phần hài hước.
Mị tu mãi mãi cũng không thể quên được, ngay khi hắn vừa nói xong những lời kia, thánh cấp linh thú nắm quyền sinh sát trong tay lạnh lùng cười, dùng giọng điệu khi Hắc Bạch Vô Thường lấy mạng nói với hắn: “Không sao, ta chỉ ăn người quen.”
Trái tim Mị tu, trực tiếp theo những lời này lên đường.
Quá kinh khủng, quá kinh khủng rồi.
Hứa Duệ nghe vậy mà trợn mắt há hốc mồm, một đám tu sĩ này đều không bình thường, ngay cả Huyền Điểu cũng bị dẫn tới rãnh nước, hiện trường duy nhất chỉ có một người nhìn qua tương đối đứng đắn……
Hình như chỉ của tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự.
Đây là thiên tài có tiếng, chủ nhân của thần công Kim Cương hộ thể, huống chi phật tu đều là luôn đứng đắn nghiêm túc, nhất định sẽ không làm chuyện xấu gì.
Vì thế hắn cố chịu đau, đi tới bên cạnh Minh Không: “Tiểu sư phụ, tình huống hiện giờ là thế nào?”
“Vì sao trong mắt thí chủ thường rưng rưng nước mắt?”
Minh Không rũ mắt nhìn thẳng hắn, vô cùng trìu mến nhíu mày, giọng nói trong trẻo như tiếng suối: “Nếu ta là con nai trên núi, chắc chắn sẽ trực tiếp chết đi vì ưu sầu nồng đậm trong mắt ngươi.”
Dừng một chút, lại nói: “Không bằng cùng ta nhìn lên sao trời, nhìn xem màu sắc của cơn mưa hôm nay, Phật nói, ai là ai nhân, ai lại là ai quả, nhân quả —— a, ngọn núi này. A, dòng nước này.”
Hứa Duệ: Mẹ nó, ngươi có thể nói tiếng người được không.
Cho nên phía sau câu sơn thủy không có trứng hoàn toàn do ngươi tự bịa ra, tùy tiện thêm lung tung! Cũng chẳng có chút nối liền ăn khớp nào! Căn bản Phật cũng chưa từng nói ra câu kia đúng không!
Con nai đáng thương của Minh Không này không có việc gì, còn hắn bị dọa chết khiếp.
Trong lúc thần chí hoảng hốt, hắn nghe thấy cách đó không xa có người hô ba thiếu một, chờ đến lúc bông hoa kia cảm tạ.
Hóa ra đây là đệ tử tinh anh trong các đại môn phái, hắn thích, rất thích.
Cảm giác nhân sinh quan đã chịu đả kích nghiêm trọng, thiếu niên kiếm tu trẻ tuổi tìm một góc không người hỏi thăm lặng lẽ ngồi xuống.
Hắn vừa cô đơn đáng thương vừa bất lực, giống như bảo bối bị thế giối này vứt bỏ, vướng bận duy nhất trong lòng, chính là vị Tô sư tỷ hiện giờ không biết ở phương nào.
Sư tỷ, tỷ biết không?
Trời xanh chờ mưa bụi, người tỷ dẫn dắt đang chờ tỷ.