-
Chương 8:
Editor: Châu Chăm Chỉ
Beta: JessHee
Màu đỏ đậm như địa ngục, bạch cốt trải dài.
Tiếng hát trong Trích Tinh Các vang xa, ngọn đèn dầu soi sáng, cả trai lẫn gái đến đây tìm niềm vui sẽ không ngờ đến, bên dưới nơi đây lại có hai con yêu quái nghe tên thôi đã sợ mất mật.
Kiếm quang của Tinh Ngân kiếm tỏa ra bốn phía, bên trong chỉ có Trường Minh đăng mờ nhạt chiếu sáng, mọi vật cứ như bị bao phủ bởi một tầng sa xa hoa. Độc nhện tàn sát khắp nơi phun đến ngay lập tức giao phong với kiếm khí.
Âm Sơn quỷ mẫu lắp bắp kinh hãi.
Nàng tưởng tiểu nữ tử này chỉ phô trương thanh thế mà thôi, nhưng mà xem động tác của nàng ta, có lẽ tu vi cũng đã đạt đến Kim Đan nhị trọng cảnh.
Nếu nàng đang ở trạng thái toàn thịnh thì có thể dễ dàng giải quyết Ninh Ninh. Nhưng trận khổ chiến vừa rồi với Bạch Cốt phu nhân đã khiến nàng hao mất bốn phần công lực. Dù nàng có dốc hết toàn lực thì hai người cũng chỉ có thể hòa nhau.
Nhất định không được nóng vội.
Nàng tự an ủi trong lòng, phần lớn chiêu thức của kiếm tu chính đạo đều hoa mỹ, một đấu một thì có thể chiếm thượng phong nhưng với nhện độc đến từ bốn phương tám hướng, hẳn sẽ không có cách đánh trả…
Bỗng nhiên, Âm Sơn quỷ mẫu bất động.
Nàng có cảm giác bàn tay vả lên mặt mình thật mạnh, đau đến mức khiến nàng ngẩn ngơ.
Kiếm tu kia rốt cuộc… sử dụng cái kiếm pháp quỷ gì vậy?
Chỉ thấy hướng đi của Tinh Ngân kiếm đột nhiên biến đổi, quỹ đạo của thân kiếm quỷ quyệt khó lường. Kiếm quang phân hóa thành vài đạo tàn ảnh trắng sáng, như cuồng xà nhảy múa bay lên không trung, xuất hiện nơi nơi, đối đầu với độc nhện.
Kiếm đi rất nhanh, kiếm khí tàn nhẫn, kiếm pháp thì quỷ quyệt khó lường, hay nàng ta cũng là yêu vật, nếu có tán tu nào đó ở đây, có lẽ cũng sẽ hô to kêu nàng ta là người ma giáo.
Đây là kiếm phái mà một đệ tử chính phái nên học sao!
Ở bên ngoài, Chân Tiêu kiếm tôn hơi gật đầu: “Bán quần kiếm pháp.”
Hắn vẫn chưa quên chuyện sư đệ của mình bán cả quần để mua kiếm phổ.
“Là Kim Xà kiếm pháp! Nàng mới học được có mấy ngày mà đã có thể sử dụng thuần thục đến vậy!”
Thiên Tiện Tử không để ý tới hắn, vui tươi hớn hở vỗ tay: “Dựa theo tình thế mà thay đổi, không tồi không tồi. Xem ra con nhện quỷ mẫu này sắp bị rắn ăn thịt rồi.”
“Kiên nhẫn xem.” Thần sắc Chân Tiêu vẫn nhàn nhạt: “Quỷ mẫu có hành động.”
Âm Sơn quỷ mẫu cũng không ngu, hiểu được không nên xung đột chính diện với Ninh Ninh vào lúc này.
Hiện giờ nàng ta đang bị tơ nhện độc hấp dẫn lực chú ý, vừa lúc nàng có thể bất ngờ đánh lén sau lưng.
Yêu ma không ra vẻ đạo mạo quy củ như chính đạo, chỉ cần có thể thắng, bọn họ có thể dùng tất cả mọi thủ đoạn.
Bên môi nữ nhân thoáng qua ý cười trong giây lát, tám chiếc chân thon dài bên dưới chuẩn bị xuất lực, sau một thời gian ngắn chuẩn bị, đột nhiên phát lực. Động tác của Âm Sơn quỷ mẫu nhanh đến mức không phát hiện nổi, đợi Ninh Ninh nhận ra phong âm phía sau vội vàng quay đầu lại thì quỷ mẫu đã ở ngay bên cạnh nàng.
Kiếm thức muốn thay đổi cũng cần thời gian. Với tu vi hiện giờ, nàng không thể sử dụng một bộ kiếm chiêu mới trong nháy mắt.
Tuy Kim Xà kiếm pháp thay đổi thất thường nhưng phạm vi cực kỳ lớn, thích hợp với việc lấy ít địch nhiều. Nếu đánh trực diện một đấu một với kẻ địch có thực lực ngang hàng thì lực sát thương lại quá ít.
Trận chiến này nàng nhất định thắng.
Âm Sơn quỷ mẫu quyết tâm nhưng thật ngoài dự đoán, Ninh Ninh cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi như trong tưởng tượng của nàng.
Có vẻ tiểu cô nương kia đã sớm có dự cảm, nhướn mày với nàng.
Sau đó kiếm quang trong tay chói lọi thẳng tiến về phía đầu của quỷ mẫu.
Đồng tử vẩn đục của nữ nhân chợt đọng lại.
Kiếm pháp này…!
Ở bên ngoài, Thiên Tiện Tử kích động đứng dậy, tay áo thật dài phất qua, làm rơi ly nước xuống đất: “Đây… Đây là kiếm pháp thất truyền mà Kim xà kiếm phổ không hề ghi lại. Vậy mà Ninh Ninh có thể ngộ ra nó chỉ từ những chiêu thức cơ bản!”
Chân Tiêu đứng khoanh tay, ít khi mở miệng: “Không tồi.”
Trước đó, ấn tượng của hắn với Ninh Ninh chỉ dừng lại ở “Một con người thông minh”. Hiểu được việc phải xem xét thời thế, não hoạt động tốt, chỉ bằng thực lực của mình cũng có thể đánh bại Âm Sơn quỷ mẫu có thực lực vượt xa mình, rất có phong phạm của sư phụ nàng – Thiên Tiện Tử.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Là một kiếm tu chân chính, hắn cũng không thích biện pháp quanh co lòng vòng này lắm.
Đối với hắn, kiếm tu chân chính phải rút kiếm xông lên, dùng một phương pháp đơn thuần bạo lực để thuần phục yêu ma. Dù cho không thể thắng nhưng cũng có thể tràn đầy vui vẻ đại chiến một phen, không hề có hại.
Nhưng giờ này khắc này, Chân Tiêu kiếm tôn đại danh đỉnh đỉnh dần thu lại cảm xúc của mình, một bên môi không nhịn được nhếch lên.
Tà váy thiếu nữ bên trong bay loạn, hiện ra vẻ ôn nhu không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Mà giữa không khí tốt đẹp này, Tinh Ngân kiếm lại phát ra âm thanh vù vù thanh thúy, Tinh Quang Kiếm ảnh phân hóa ra đang dần tụ lại thành một thể duy nhất.
Linh xà xuất động, xà ảnh muôn vàn, khi cùng nhau tụ lại trên thân kiếm cũng là lúc kim quang xông thẳng lên trời như Thương Long ngẩng đầu.
Ngàn vạn con rắn nhỏ không thể nuốt nổi một con thú khổng lồ.
Nhưng với Thương Long thì chỉ như trở bàn tay.
“Chiêu này tên là Linh Xà hóa Long.”
Trường kiếm phá vỡ tơ nhện chi chít xung quanh, chuẩn xác đâm thẳng vào tim quỷ mẫu. Ninh Ninh hơi hơi mỉm cười nhìn nàng: “Nếu ta không luyện kiếm thì đại sư huynh sẽ không cho ta ăn. Ngươi chỉ nên trách hắn.”
Trong nguyên tác, nguyên chủ bị độc nhện làm bị thương, Ninh Ninh biết quỷ mẫu này rất khó đối phó nên khi học Kim Xà kiếm pháp với sư huynh, nàng rất nghiêm túc.
Đến chiêu bài át dưới đáy hòm này cũng là nàng ngộ được khi vui vẻ ăn cá nướng thơm ngon, tinh thần thư sướng. Sau vài lần được đại sư huynh chỉ điểm nàng càng có tịnh tiến.
Ninh Ninh không hề mạnh mẽ nhưng được cái cẩn thận, sao có thể chịu khổ y chang nguyên chủ chứ.
Âm Sơn quỷ mẫu ngã xuống đất, đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin, dần dần không còn hít thở. Một viên thủy châu hình tròn lục sắc dần lộ ra từ trái tim của nàng ta bị Ninh Ninh đưa tay nắm lấy.
Đã là quái vật trăm năm khó gặp thì cũng phải có khen thưởng đặc thù. Viên ngọc này ngưng tụ tu vi và độc nhện của Âm Sơn quỷ mẫu gọi là Âm Sơn quỷ châu – phần thưởng thông quan lần này.
Khi Âm Sơn quỷ mẫu ngã xuống cũng là lúc kết giới bên trong huyệt động ầm ầm sụp đổ, hang động cũng có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Ninh Ninh lấy xong hạt châu liền chạy ra bên ngoài, khi đi vào thông đạo đen thui hẹp dài, nàng nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh trầm đục nhức óc.
Tất cả những viên đá tròn trên đỉnh động đều dần rơi xuống đất, vách tường bốn phía cũng rung lắc theo, tơ nhện xơ xác cùng vết máu bên trong tương phản với nhau một cách quỷ dị.
Thông đạo của nàng cũng rất nguy hiểm, đá bốn phía xếp vào nhau như xếp gỗ, từng khối một ngẫu nhiên rớt xuống. Vất vả lắm mới tìm thấy lối ra màu da cam, theo đó hiện lên trong tầm mắt nàng là một bóng dáng màu đen quen thuộc.
Một trận gió đột nhiên thổi tới, kiếm khí lạnh thấu xương đánh về phía nàng.
… Ngay sau đó, một hòn đá bị đánh bay, thì ra người đó đánh bay cục đá rơi trên đỉnh đầu nàng.
“Tiểu sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Lại một bóng trắng xuất hiện ở cửa động, là Lâm Tầm đã lâu không gặp. Nhìn thấy Ninh Ninh bình an vô sự, theo bản năng duỗi tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi đường hầm.
Sau khi nhận ra động tác vừa rồi có chút thân mật, long giác nho nhỏ trên trán đỏ lên, lỗ tai cũng nong nóng, buông tay ra.
Ninh Ninh không hề chú ý đến long giác hồng hồng của hắn, sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực: “Làm ta sợ muốn chết! Đa tạ tiểu sư đệ.”
Nàng nhìn về phía Bùi Tịch vừa cứu mạng mình: “Thật cảm ơn ngươi.”
Bùi Tịch vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng người lạ chớ gần, tròng mắt sát phạt đầy lệ khí nhưng giọng nói lại có vẻ không được tự nhiên: “Không cần.”
Hắn lãnh đạm trả lời, Ninh Ninh cũng không để ý bởi vì trong lòng nàng còn có chuyện quan trọng hơn.
Nếu nàng không nhúng tay, dựa theo cốt truyện vốn có thì Bùi Tịch mới là người nhận được Âm Sơn quỷ châu.
Tuy độc tính của Âm Sơn quỷ châu mạnh mẽ nhưng lại có thể giấu được huyết mạch Ma tộc trong người hắn. Hắn đã nhiều năm phải chịu ma khí ăn mòn, không chỉ cơ thể thường xuyên đau nhức mà tâm tính cũng trở nên hung ác. Nếu có quỷ châu trong người sẽ dễ chịu hơn nhiều.
… Đây là do nàng biết trước cốt truyện mới vào tay nàng. Lý ra thì nên là của hắn.
Cũng không phải nàng muốn trộm đi cơ duyên này.
“Bày ra bộ mặt có người chết đó cho ai xem, khinh thường ta hả? Cũng không phải bổn tiểu thư chưa trả ân cứu mạng cho ngươi.”
Ninh Ninh hừ lạnh, chuyên nghiệp bắt chước ngữ khí của nguyên chủ, ném viên châu xanh biếc trong ngực cho hắn: “Âm Sơn quỷ mẫu bên dưới lâu đã được ta giải quyết. Hạt châu này ta mới nhặt được, coi như tạ lễ… hai ta coi như không nợ gì nhau.”
Nói xong còn không nhịn được điên cuỗng vỗ tay trong lòng, tinh thần Lôi Phong là đây, chuyện tốt âm thầm là đây.
Dù cho nam chính vĩnh viễn không hiểu được nỗi khổ tâm của nàng. Ai bảo nàng là người thuộc xã hội chủ nghĩa chứ, nhìn bộ dạng đáng thương của hắn kìa.
Thôi, cứ coi hắn như con trai mình vậy.
Giai đoạn trước của nam chính thật sự quá đau khổ.
Bùi Tịch ngơ ngác: “Nhưng ta không cần.”
“Người ta đã cho thì cứ cầm lấy đi, ai thèm viên châu rách nát đó… ai za!”
Ninh Ninh chưa dứt lời đã bị người ta gõ thật mạnh vào đầu.
Mở mắt ra lần nữa thì Quỳnh Lâu ngọc điện trước mặt đã tan thành mây khói, ba người đã trở về nơi ở tồi tàn của Thiên Tiện Tử.
“Viên châu rách nát nào ở đây? Đó là Âm Sơn quỷ châu ngưng tụ hơn phân nửa tu vi của Âm Sơn quỷ mẫu, được coi như Thượng phẩm Bảo khí đấy.”
Thiên Tiện Tử cười bất đắc dĩ: “Nha đầu nhà ngươi, còn đang định khen thưởng biểu hiện hôm nay của ngươi, sao lại không biết nhìn hàng vậy? Nghèo là đúng.”
Ninh Ninh nhíu mày chu miệng.
Rõ ràng sư tôn mới là người không có tư cách nói câu này nhất!
“Những chuyện trong Trích Tinh Các, ta và Chân Tiêu sư huynh đã thấy hết rồi.”
Thiên Tiện Tử nói: “Tính tình của Lâm Tầm vẫn còn hơi mềm, kiếm khí do tâm sinh nên kiếm khí vẫn còn chưa cứng cỏi. Tâm tư Bùi Tịch kín đáo, kiếm cốt trời cho, là mầm kiếm tu trời sinh, chỉ tiếc sát tâm quá nặng. Ninh Ninh… làm sao ngươi nhận ra chuyện ở Trích Tinh Các?”
Ninh Ninh sờ mũi, bịa đặt lung tung: “Ta nhận ra yêu khí dưới nền đất nhưng chưa từng nghe qua chuyện bên dưới Trích Tinh Các có hầm ngầm. Liên tưởng tới Phù Đồ bí văn ghi lại chuyện gặp cơ duyên nên ta đoán là Âm Sơn quỷ mẫu.”
Thiên Tiện Tử cười ha ha: “Không tồi! Can đảm cẩn trọng, còn ngộ ra được chiêu cuối của Kim Xà kiếm pháp, hôm nay ngươi thể hiện tốt nhất.”
Hắn vừa nói vừa cong đôi mắt, bỏ tay vào ống tay áo bên kia: “Ta chuẩn bị cho ngươi một lễ vật khen thưởng, sư phụ không có nhiều đồ tốt, hy vọng Ninh Ninh đừng ghét bỏ… thôi lấy cái này đi ăn những thứ ngươi muốn đi.”
Hai mắt Ninh Ninh lập tức phát sáng.
Tất cả mọi thứ nàng muốn ăn sao! Phải chăng là một số tiền lớn! Không đúng, có lẽ không phải là tiền mà là một tấm lệnh bài oai phong nào đó, bà thím dưới nhà ăn mà thấy sẽ quỳ rạp xuống bên váy nàng!
Cảm ơn sư tôn! Sư tôn là số một! Người nghèo cũng có sự đồng cảm với nhau!
Sau đó nụ cười trên mặt Ninh Ninh cứng lại.
Thiên Tiện Tử cười hắc hắc, tay phải nhúc nhích móc ra một đôi… Một đôi đũa.
Ninh Ninh: Đồng tử rung động.
Lấy một đôi đũa đi ăn những thứ mình muốn.
Logic hay lắm, không hổ là sư phụ của ta.
Thiên Tiện Tử đưa đũa xong còn bình luận một câu rồi bị sư bá kéo đi so kiếm.
Lâm Tầm ủ rũ trở về phòng nghiên cứu kiếm ý, quanh đi quẩn lại, trong viện chỉ còn Ninh Ninh và Bùi Tịch. Bùi Tịch định trả lại quỷ châu cho nàng.
Trước giờ hắn chưa từng nhận quà của người khác, cũng chưa từng có ai tặng quà cho hắn. Trước đó Ninh Ninh chỉ coi đây là một viên châu rách nát không dùng được nên cho hắn, coi như trả ơn cứu mạng. Hiện giờ Thiên Tiện Tử đã nói ra giá trị của nó rồi, đồ vật quý như vậy, có lẽ nàng cũng đang thầm hối hận lúc đó lỗ mãng.
Thiếu niên đồ đen nhíu mày, mất tự nhiên: “Sư tỷ.”
Gọi nàng làm gì?
Vừa quay đầu lại, Ninh Ninh đã thấy cặp mắt phượng đen nhánh của Bùi Tịch. Rõ ràng mang mị sắc lại thêm vài phần nham hiểm độc ác như con sói đang săn mồi.
Hẳn là nam chính sẽ không thích loại sư tỷ bị chiều đến hư như vậy đâu. Đột nhiên nhìn nàng như vậy, chẳng lẽ là…
Ninh Ninh ôm đôi đũa vào trong ngực: “Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì, có phải muốn lấy đũa của ta không? Không cho không cho.”
Đùa à, nữ phản diện ác độc sẽ không hào phóng như vậy đâu. Nhất định nam chủ đang bực mình do nàng được sư tôn khen nên cứ nhìn chằm chằm đôi đũa này.
Không phải nàng đã đưa Âm Sơn quỷ châu cho hắn rồi sao!
Bùi Tịch: “…”
Hắn nắm chặt quỷ châu trong tay, sao nàng chỉ quý mỗi đôi đũa kia vậy?
Chẳng cho hắn cơ hội giải thích, Ninh Ninh quay người chạy trốn.
“Trời ạ, Âm Sơn quỷ châu đấy, trân bảo mấy trăm năm tuổi mà nàng cứ cho ngươi như vậy thôi sao? Ta thấy nếu không phải cô nương này bị ngu thì là đang thích ngươi.”
Thừa Ảnh hít một hơi, thầm kết luận: “Nhưng sao trên đời có thể có người ngốc như vậy được? Cho nên ta khẳng định nàng đang thích ngươi.”
Bùi Tịch im lặng không lên tiếng, rũ mắt nhìn Âm Sơn quỷ châu trong tay.
Móng tay lớn nhỏ mượt mà như ngọc trai, dưới ánh mặt trời sinh ra vài phần mị hoặc. Viên châu xanh biếc mị hoặc như có thể nhảy vào trong ngực một người ngay lập tức.
Từ khi hắn có thể ghi nhớ đã sống trong sự lạnh lùng và đánh đập của mẫu thân.
Những hài tử xung quanh không có ai là con cái của ma tộc. Vì kiêng kỵ ma tộc mà không ai muốn làm bạn với hắn còn tụ lại với nhau đánh đập hắn trong hẻm nhỏ.
Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho hắn.
Lại còn là một món quà quý như vậy.
Như một đứa trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo. Dù đường kia thơm đến đâu, đối với người chưa từng được nếm thử vị ngọt như Bùi Tích thì cảm giác vẫn là hoang mang và mờ mịt.
Hắn không biết vì sao Ninh Ninh lại đối xử tốt với hắn như vậy.
Mà hắn… còn mạng bộ dạng đáng ghét như thế này.
Bên tai tiếp tục truyền đến tiếng ríu rít của Thừa Ảnh: “Nha đầu này thật tốt bụng! Vẻ ngoài đã xinh đẹp lại còn biết giúp đỡ người. Nếu ta là ngươi thì đã sớm nằm dưới làn váy của tiên nữ rồi… từ từ hẵng đi! Ngươi muốn đi đâu?”
Thiếu niên môi hồng răng trắng cất viên châu đi, trong mắt vẫn mang một mảnh âm u không hòa tan được: “Luyện kiếm.”
Ninh Ninh tu dưỡng mấy ngày trong viện thì lại nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.
[Leng keng!]
[Sau khoảng thời gian nghỉ dưỡng ngươi bắt đầu cảm thấy buồn chán muốn đi Thanh Hoa sơn du ngoạn lại gặp được trưởng lão Ôn Hạc Miên bị mất hết tu vi từ lâu.]
[Mời dựa theo cốt truyện, tiến hành sỉ vả Ôn Hạc Miên.]
Ồ! Cuối cùng cũng tới phần của vị này!
Trong nguyên tác, trừ nam chủ, Ninh Ninh còn khắc sâu ấn tượng với Ôn tiền bối.
Ôn Hạc Miên là kiếm tâm trời sinh, thiếu niên thiên tài, là trưởng lão trẻ tuổi nhất Huyền Hư phái từ xưa đến nay. Đáng tiếc, vào đại chiến tiên ma mười năm trước, hắn cùng vài vị cao thủ khác liên thủ tiêu diệt ma tôn, thân thể bị thương nặng, linh khí gãy đoạn, xương bị tổn hại đến mức làm tan biến thức hải, mất hết tu vi.
Từ đó trở đi, hắn vẫn luôn ở trong Thanh Hoa Cốc. Các đệ tử đều biết ở đây có một vị tiền bối nên không hề tiến vào.
Nguyên chủ bị thương ở Trích Tinh Các, tinh thần không tốt nên xông vào đây.
Kỳ thật Ôn Hạc Miên và nguyên chủ cũng có mối quan hệ sâu xa.
Từ khi ra đời, nguyên chủ đã có linh khí hơn người. Ngày nọ, Ôn Hạc Miên đi qua Ninh phủ, vì yêu mến nhân tài nên đã nói chờ ngày nàng lớn lên, nếu muốn bước lên con đường tu tiên thì có thể đến Huyền Hư phái bái hắn làm thầy.
Nhưng sau khi nguyên chủ lớn lên lại gặp đại chiến tiên ma kéo dài, lớp lớp thiên tài ngã xuống, hắn thì ở trong Thanh Hư Cốc không ra.
Nếu không có những chuyện ngoài ý muốn ấy thì có lẽ Ôn Hạc Miên mới là sư phụ của nàng.
Có lẽ cũng vì vậy nguyên chủ mới ác liệt với Ôn Hạc Miên đến thế…
Nàng cho rằng, đáng ra sư phụ của mình phải là một người ở vị trí cao, là một phế nhân vô dụng như vậy chỉ khiến người ta chê cười.
Theo cốt truyện, không ngờ Ôn Hạc Miên lại gặp được cơ duyên, khôi phục lại thực lực. Khi đó nàng lại gọi người ta là sư phụ…
Lúc trước, khi đọc truyện, đến Ninh Ninh cũng cảm thấy xấu hổ.
Thanh Hư Cốc là nơi tiên gia nghỉ ngơi lấy lại sức, trên núi cao phía xa xa như có mây mù lượn lờ, dạt dào tiên khí.
Gió mát vờn quanh, mặt hồ gợn sóng, bóng cây xa xa, mùi hương thoang thoảng, ánh nắng trải dài trên những chồi non xanh biếc. Xuân sắc khắp nơi được tiếng én kêu tô thêm đẹp, từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đất tạo thành một tấm thảm mỏng.
Ninh Ninh nghe thấy tiếng đàn phía xa.
Nàng đã từng học nhạc, rất có thiên phú. Nàng nghe ra được tuy tiếng đàn này thanh nhã thoát tục nhưng lại có nét buồn mang mác.
Đây là hoàn cảnh nàng gặp Ôn Hạc Miên theo cốt truyện.
Ôn Mạc Miên buồn bực đánh đàn trong cốc, nguyên chủ đã sớm sinh lòng khinh thường hắn, chẳng những nói năng lỗ mãng còn đập nát đàn gỗ.
Đúng là tự tìm đường chết.
Những người nàng chọc vào sau này đều là những nhân vật phong vân, với vận may này, mua vé số có khi còn phải trả thêm tiền.
Ninh Ninh không cảm xúc nhấc một tảng đá lớn lên, đi theo tiếng đàn.
Nàng đi rất chậm, không biết vì sao lại đột nhiên dừng lại.
Ninh Ninh: “…?”
Ninh Ninh thử dùng sức đùi phải nhưng không được. Bên trái cũng không được.
Toàn bộ cơ thể nàng không còn cảm giác, đứng im tại chỗ.
“Vân Vân, xảy ra chuyện gì vậy!”
Trong lòng Ninh Ninh điên cuồng kêu gọi hệ thống, âm thanh giả chết vạn năm kia cuối cùng cũng mở miệng:
[Ngươi đã trúng độc Mê Hồn hoa. Hoa này tập trung mọc ở Thanh Hoa Cốc. Những người dưới nguyên anh ngửi phải sẽ bị tê liệt toàn thân trong một nén nhang. Sau khi tự thích ứng sẽ bình thường trở lại.]
Không được.
Để nàng ở đây trong thời gian một nén hương, Ôn Hạc Miên cũng đã đi rồi? Sao nguyên chủ lại không hề bị như thế này? Chẳng lẽ may mắn của nàng còn ít hơn của nguyên chủ?
Đến cả việc đi ăn cơm phần cơm cuối cùng cũng bị người ta lấy mất, chỉ có việc biết trước cốt truyện mới có thể cho nàng được làm MVP một lần, lần này là bù cho nỗi khổ của lần trước sao?
Trong đầu Ninh Ninh là một đống dấu chấm hỏi. Rất nhanh, tất cả những dấu chấm hỏi nho nhỏ đã trở thành một dấu chấm than to to.
Trong tay nàng còn ôm một tảng đá.
Nhưng mà nàng không còn sức lực nữa.
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Ninh Ninh chọn cách nở một nụ cười thật tươi.
Đã từng có một cơ hội tìm đường chết xinh đẹp dành cho nàng, nàng lại không quý trọng. Chờ đến khi mất đi rồi mới trân trọng thì đã không còn kịp nữa. Nếu trời cao có thể cho nàng một cơ hội mới, Ninh Ninh nhất định sẽ nói với cục đá kia:
“Thì ra tốc độ mà ngươi rơi xuống không phải là 5cm/s (một bộ phim của Nhật Bản).”
Hòn đá rơi xuống, đập vào giữa mu bàn chân nàng.
Năm ngón tay run bần bật nắm chặt lại với nhau, cùng nhau run rẩy. Cuối cùng nàng cũng hiểu “ôn nhu” nghĩa là gì.
Gió nhẹ thổi qua, mây tan sương tạnh.
Vì thế khi Ôn Hạc Miên ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy một thân ảnh thanh lệ ở nơi xa.
Thiếu nữ với khuôn mặt tinh xảo đứng bên cạnh cây cổ thụ, trên người như nở rộ ra từng đóa hoa trắng muốt.
Nàng đứng thẳng tắp, bàng hoàng nơi đáy cốc, mặc kệ gió lạnh thổi qua làn tóc dài và làn váy, trông vừa mộc mạc lại phiền não.
Bọn họ im lặng nhìn nhau, theo tiếng đàn của hắn, một giọt nước mắt chảy xuống theo sườn mặt của thiếu nữ.
Ôn Hạc Miên hơi sửng sốt.
Khúc hát này ẩn sâu thương nhớ vô tận nhưng rất khó nhận ra. Những người khác nghe qua chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái mà thôi.
Chỉ có nàng nghe xong là rớt nước mắt.
Đây… quả thật là tri kỷ!
Ninh Ninh thấy hắn nhìn mình, không rảnh lo những chuyện khác, dùng hết sức lực toàn thân mấp máy môi, dùng khẩu hình nói mấy câu: “Sư phụ cứu ta! Mau tới cứu ta đi!”
Ôn Hạc Miên nhìn nàng, cố gắng hiểu lời nàng nói.
Mộng cũ không còn… Mau mau thoát khỏi?
Quả nhiên là một người có tố chất, tiểu đệ tử tri thư đạt lễ, đến nói chuyện cũng nhỏ nhẹ ôn tồn. Nhất định là nàng biết được những chuyện đã xảy ra với hắn nên cố ý đến đây an ủi hắn.
Nhưng từ xưa đến nay bị bóng đè, đâu thể dễ dàng tự thoát ra.
Ôn Hạc Miên nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, dùng tiếng đàn để đáp lại. Lực đạo trong tay tăng lên, tiếng đàn càng giống như tiếng khóc.
Thấy hắn ngồi lắc đầu, Ninh Ninh hận không thể phun ra một búng máu, nước mắt ngày càng nhiều.
Lão cẩu tặc này không những không giúp nàng còn vui vẻ đánh đàn hạc! Ta cầu xin ngươi đấy, làm một con người chân chính đi!!!
Không phải chỉ là trước đó không làm đồ đệ của ngươi thôi sao? Không phải chỉ là tính cách hơi đáng ghét một chút thôi sao! Nàng cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà huhuhu!
Tiếng đàn ngày càng mạnh mẽ, tạo nên gió lớn.
Ôn Hạc Miên buông hàng mi dài xuống, môi mỏng tái nhợt nở một nụ cười hiếm hoi.
Quả nhiên là cô nương kia có lòng đồng cảm, nhận ra tiếng đàn của hắn ngày càng bi thương. Chẳng những lộ ra vẻ mặt buồn rầu còn nước mắt đầm đìa. Không biết đã khóc bao lâu rồi.
Cuối cùng cũng có người đến thăm một phế nhân như hắn, cuối cùng cũng có người hiểu được tiếng đàn của hắn.
Tri âm khó gặp, một khúc khó hết.
Để báo đáp tiểu cô nương không biết tên kia, thiếu niên cô tịch đã lâu dùng âm nhạc để biểu thị tâm tình, phất tay tiếp tục đánh đàn.
Hắn thấy nữ hài tử vẫn còn khóc, có lẽ đang nhớ đến những chuyện đau lòng trước đây, tức cảnh sinh tình.
Mỗi người đều có những chuyện không thể cho ai biết. Hắn không muốn làm phiền đành lẳng lặng ngồi tại chỗ, kiên nhẫn chờ nàng khóc xong.
Vì thế ngón chân của Ninh Ninh vẫn còn sưng.
Tiếng chửi trong lòng nàng cũng đã hóa thành bài rap, đi theo tiếng đàn hự hự.