Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Nhìn biểu cảm khiếp sợ của bọn họ, Vân Tử Túc còn chêm thêm một câu: "Anh ấy chính là vị lôi linh căn suýt thì bị Cận Đan đoạt xác."
Người của Thanh Dịch tông cũng biết thân phận Hàn Dịch, mặc dù cảm giác tồn tại của người đàn ông này rất mạnh, nhưng từ khi đến đây, hắn không mở miệng nói lời nào. Hơn nữa trọng điểm lần này là lôi kéo Vân Tử Túc, Hàn Dịch cứ thế bị bỏ quên mất.
Nghe lời Vân Tử Túc, tông chủ và trưởng lão đều vận linh thức dò xét tu vi Hàn Dịch theo bản năng. Theo tư liệu Thẩm Thu Vãn cung cấp cho bọn họ từ trước, hẳn là người này chỉ mới Luyện Khí kỳ, nhưng tra xong mới phát hiện, bọn họ không thể nhìn thấu tu vi của Hàn Dịch.
Thân thể người này như bị một tầng sương xám bao vây, linh thức vừa áp sát đã biến mất biệt tăm biệt tích, nếu còn cố gắng đi sâu vào, thậm chí sẽ còn bị sương xám phản kích.
Tông chủ đã là hậu kỳ Trúc Cơ lập tức kinh ngạc, y không nói thẳng, mà chỉ hỏi: "Tại sao vị này có thể phá bỏ phòng ngự?"
"Tầng phòng ngự này cần chính hơi thở của Cận Đan để mở ra. Lão ta đoạt xác không thành, nhưng đã để lại một chút hơi thở." Vân Tử Túc cũng không che giấu, "Vậy nên không cần phá bỏ bằng bạo lực."
Phòng ngự đã mở, tông chủ cũng không giằng co với Vân Tử Túc nữa, mà đi thẳng vào trạch viện Cận Đan thông qua cửa chính.
Lúc đẩy cửa đi vào, Vân Tử Túc hỏi Thẩm Thu Vãn một câu: "Đệ tử và hậu duệ của Cận Đan đâu?"
Thẩm Thu Vãn nhìn tông chủ một cái, đoạn mới nói: "Phần lớn đệ tử Nhất môn đều đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, trong số người nhà họ Cận cũng không nhiều người là tu sĩ, bọn họ công tác ở phía đông Bắc thành, tạm thời chưa đến nơi được."
Anh ta nói đơn giản, nhưng chỉ e tình huống thật sự phiêu lưu hơn trăm lần.
Vân Tử Túc không nói gì, đi vào cùng Hàn Dịch. Cậu không có hứng thú với các thể loại tranh đấu gia tộc, chỉ cần lát nữa tông chủ đừng để người khác đến trước mặt mình gây phiền là được.
Nơi này là một căn biệt thự ba tầng, linh khí bên trong còn nồng đậm hơn bên ngoài, vừa bước vào đã khiến lòng người chấn động, ngay cả các vị trưởng lão cũng không nhịn được hít thêm mấy hơi.
Linh khí nơi đây quả thật dồi dào, thậm chí còn có thể so sánh với một vài địa điểm tự nhiên ở Tu linh giới, Vân Tử Túc nhìn thoáng qua, phát hiện dưới đất bày tụ linh trận.
Xem ra đúng là Cận Đan đã cất giữ kha khá của để dành.
Ngoại trừ tông chủ và trưởng lão, một vài đệ tử được chọn cũng theo vào, phụ trách khám xét. Biệt thự ba tầng không phải nơi có thể tra xong trong thời gian ngắn, mọi người tản ra tứ phía, Vân Tử Túc tiến vào đầu tiên thì ở lại phòng khách.
Sau khi quan sát một phen, Vân Tử Túc bèn đi về phía kệ sách bên tường.
Hàn đại thiếu nhất quyết không tách khỏi cậu, hai người cùng đi, Vân Tử Túc đang định xem xét thêm chút, người đàn ông bên người đã đột ngột đưa tay, rút một tấm phù lục rất dày ở ngăn trên cùng.
Một luồng linh lực xa lạ từ tay Hàn Dịch truyền đến vị trí lỗ hổng trên kệ sách, "ầm" một tiếng, kệ sách vốn vừa khít đột nhiên tách ra ngay chính giữa, một nửa chậm rãi xoay về đằng sau.
Một cánh cửa bằng gỗ xuất hiện trước mắt hai người.
Vân Tử Túc tò mò quay đầu nhìn Hàn Dịch một cái, luồng linh lực xa lạ kia là của Cận Đan, hẳn là do Hàn đại thiếu rút từ trong Kim Đan của lão, thế nhưng sao hắn lại biết nơi này có cửa, và còn biết mở như thế nào?
Không kịp đặt nghi vẫn, tông chủ và các vị trưởng lão đã vây lại, Vân Tử Túc mở cửa, cửa không bị khóa, nhưng có cấm chế, bằng sự khác biệt tu vi giữa Cận Đan và cậu, xóa bỏ thứ này cũng không hơn kém thời gian dùng để mở cửa bao nhiêu.
Sau khi cửa gỗ được mở ra, phía sau là lối đi xuống tầng dưới, cầu thang rất dài, mặc dù đã soi đèn, điểm cuối vẫn chìm trong bóng tối, nhìn thêm mấy giây cũng đủ khiến người âm thầm sợ hãi.
Chiều rộng bậc thang đủ cho hai người sóng vai, Vân Tử Túc và Hàn Dịch dẫn đầu, đoàn người chậm rãi bước xuống. Bên trong còn không ít trở ngại, linh lực của Cận Đan còn lưu lại, nếu có kẻ xông vào, lão nhất định là người đầu tiên biết được.
Tuy nhiên bây giờ lão đã chết, cơ quan thì bị Hàn Dịch và Vân Tử Túc phá hủy, mặc dù đoạn đường này trông có chút âm u, nhưng đi xuống cũng coi như thuận lợi.
Bọn họ đi chừng mười phút, giữa đường cũng có lúc đi thẳng hoặc đi lên, nhưng tổng thể đều là hướng xuống. Người cùng xuống không nhiều, trừ tông chủ trưởng lão và Thẩm Thu Vãn, các đệ tử khác đều ở lại trên mặt đất tiếp tục kiểm tra.
Thẳng đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng, con đường này mới kết thúc. Phía cuối cũng là một cánh cửa gỗ, Vân Tử Túc phá bỏ bằng bạo lực, rồi đẩy cửa ra đi thẳng vào.
Linh khí bên trong ập vào mặt làm cậu không khỏi nhíu mày, mấy người đằng sau thì dựng thẳng con mắt.
Đây là một đại sảnh vừa rộng rãi vừa ngời sáng, mặc dù đang ở dưới lòng đất, nhưng hoàn toàn không còn bầu không khí lạnh lẽo âm u phía cầu thang, mặt tường bốn phía phản xạ ra ánh sáng vàng rực lấp lóa, dù bên trong không có lấy một nguồn sáng nhân tạo.
Đầy ắp khắp gian phòng là tầng tầng lớp lớp linh thạch trân phẩm, pháp khí thượng hạng, còn cả đủ loại sách vở trân quý được giữ gìn hoàn hảo không hỏng hóc.
Tông chủ và trưởng lão kinh ngạc không thôi, phản ứng đầu tiên của bọn họ là hoa mắt chóng mặt nhìn mãi không hết, sau đó tất cả đều đồng loạt nhìn sang Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc vẫn giữ nguyên bộ dáng không thèm đếm xỉa, hoàn toàn không để lộ thái độ mong ước những thứ trân bảo này.
Ngại quá, mặc dù đến Phàm tục giới thì nghèo kiết xác, nhưng đối với Vân Tử Túc hiện tại, cậu tiện tay vẽ một tấm phù lục cũng đáng tiền hơn nửa số đồ ở đây.
Thấy Vân Tử Túc không có ý định độc chiếm, tông chủ và trưởng lão không khỏi thở phào. Dù trước đó bọn họ đã đưa ra điều kiện tất cả mọi thứ đều thuộc về Vân Tử Túc, nhưng bản tính con người trước vàng bạc đá quý vẫn chẳng thể nào thay đổi, đối với tu sĩ khan hiếm tài nguyên thì điều này càng thêm chuẩn xác. Gần đấy báu vật đặt trước mắt, không có ai có thể không chút động tâm.
Mấy người tạm yên lòng sôi nổi xem xét pháp bảo tứ phía, nhưng bọn họ nhìn thêm một hồi, vẻ vui mừng trên nét mặt lại từ từ biến mất.
Đúng lúc Thẩm Thu Vãn bước đến bên người Vân Tử Túc, cậu hờ hững mở miệng: "Mấy thứ này, không ít thứ không thuộc về Thanh Dịch tông phải không?"
Thẩm Thu Vãn sửng sốt, hỏi lại: "Sao tiền bối biết?"
Vân Tử Túc tiện tay cầm một chiếc vòng ngọc trên kệ gỗ bên cạnh, chất ngọc thượng hạng, sáng bóng ôn nhuận, cảm giác thích tay, có là người không hiểu chút nào về ngọc cũng có thể cảm nhận được sự trân quý của nó.
Nhưng một pháp khí thượng đẳng như vậy, lại quấn thân không ít mùi máu tanh.
"Thấy ánh sáng đỏ này không?" Vân Tử Túc nói, "Đây là của chủ nhân để lại, nhìn là biết đồ đoạt được mà ra."
Cậu quay đầu hỏi Hàn Dịch; "Anh có nghe được âm thanh trên này không?"
Cậu vẫn nhớ năng lực của Hàn Dịch lúc trước.
Hàn Dịch nhìn lướt qua, Vân Tử Túc lập tức nhướn mày.
"Trúc Nhậm của Vạn Sơn tông, đây là pháp khí của người này à?"
Thẩm Thu Vãn tái mặt, anh ta nói: "Tôi không biết có phải pháp khí của ông ấy hay không... Nhưng quả thực tiền bối đã chết oan uổng vào ba năm trước."
Cậu nhìn xung quanh, sắc mặt những người khác cũng đều không tốt.
Vân Tử Túc hừ nhẹ một tiếng: "Sợ rằng gian này có mười đồ thì phải đến tám chín đồ là do Cận Đan giành được từ tay người khác."
Không ai phản bác, bọn họ hiểu rằng đây chính là sự thật.
Vẻ mặt tông chủ rất nặng nề, y từng trải nhiều, cũng nhận ra nhiều pháp khí. Gộp hết những thứ đồ này, thậm chí đã đủ để bốn tông môn còn lại phát động vây quét Thanh Dịch tông.
Những pháp khí này đối với bọn họ không phải bảo vật, mà là thuốc nổ. Nếu không có lão tổ Kim Đan trấn giữ, sợ rằng không mất bao lâu, Thanh Dịch tông sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Nếu nói trước đó còn có chút thư thư, thì bây giờ, bọn họ nhất định phải dùng toàn lực giữ Vân Tử Túc ở lại.
Vân Tử Túc không để ý thái độ của bọn họ, cậu tiếp tục xem xét, dường như đang muốn tìm thứ gì.
Thẩm Thu Vãn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thấy vậy bèn hỏi: "Tiền bối muốn tìm cái gì?"
"Nơi này không chỉ có một đại sảnh," Vân Tử Túc nói, "Bên cạnh còn một không gian nữa."
Thẩm Thu Vãn kinh ngạc: "Vẫn còn?"
Một gian đã quá đủ cho bọn họ đau đầu.
Vân Tử Túc gật đầu: "Thứ hấp dẫn tôi đến đây không phải những bảo vật này, mà là một không gian cực kỳ khan hiếm linh lực ở đây."
Tại một nơi linh khí dư thừa, thì địa phương thiếu thốn linh lực một cách bất thường, sẽ trở thành mục tiêu đặc biệt nổi bật.
Vân Tử Túc đang định tìm tiếp, đã bị Hàn Dịch nắm eo trực tiếp kéo đến bên tường.
"Ấy?"
Lời còn chưa dứt, cậu đã thấy rõ cánh cửa ngầm trước mắt.
Cánh cửa này không có cơ quan ẩn nấp đằng sau, nhưng vị trí hẻo lánh, dễ bị bỏ qua, Vân Tử Túc vừa lướt qua chỗ này mà cũng không để ý đến.
Ngẩng đầu nhìn Hàn đại thiếu một cái, Vân Tử Túc đẩy cửa.
Sau cánh cửa lại là cầu thang dẫn xuống, mà còn âm u hơn trước. Ánh sáng bên trong mờ mịt đến rùng mình, nhìn từ cửa vào, cảm giác dường như sẽ có vật gì đột ngột xông ra từ trong bóng đêm.
Vân Tử Túc nhìn một cái, chậm rãi đi xuống.
Mọi người sau lưng cũng phát hiện ra, bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm ở đại sảnh tiếp ứng, một nhóm tiếp tục theo chân.
Dãy thang này cũng rất sâu, hướng thẳng xuống, thậm chí còn mơ hồ có gió lạnh hun hút. Trạch viện của Cận Đan ở lưng chừng núi, Vân Tử Túc thử suy đoán, theo hành trình này, sợ rằng bọn họ sắp trực tiếp đi đến vị trí sâu nhất trong lòng núi thấp.
Người của Thanh Dịch tông rất cảnh giác, thậm chí còn lấy pháp khí phòng ngự. Vân Tử Túc trái lại không mấy khẩn trương, cậu còn đang nghĩ đến việc Hàn đại thiếu mở cửa vừa rồi.
Đối phương chưa từng đến, nhưng lại hoàn toàn quen thuộc với nơi này, chỉ sợ cũng do dính đến Cận Đan. Nhớ lại lúc đi tìm Chu Đặc hôm qua, Hàn Dịch đã nói đến "sưu hồn", Vân Tử Túc không nhịn được nghĩ, nghiệp vụ của Hàn đại thiếu thuần thục như vậy, không phải đã thí nghiệm qua trên người Cận Đan đấy chứ?
Cậu đang lo lắng xem có nên lén dùng linh lực truyền âm hỏi Hàn Dịch chút không, thì đột nhiên phát hiện tiếng động lạ cách đấy không xa.
Vân Tử Túc dừng chân.
Hàn Dịch bên cạnh lập tức cùng dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Vân Tử Túc nói khẽ: "Có người."
Người đằng sau cảnh giác, Vân Tử Túc nghe được giọng nói của Hàn Dịch trong tiềm thức.
"Giết."
"Từ từ từ từ!" Vân Tử Túc rối rít ngăn cản đối phương, "Phải giữ nhân chứng sống!"
Khi đang nói, hơi thở kia đã bỏ chạy xuống dưới, hiển nhiên đã phát hiện ra bọn họ.
Vân Tử Túc thở dài, dù bây giờ Hàn đại thiếu đã thành đùi lớn của cậu, nhưng cậu vẫn phải tự lực cánh sinh.
Bóng tối bị tia bạc cắt vỡ, xích bạc tuột khỏi cổ tay Vân Tử Túc, bay thẳng về hướng màn đêm bên dưới.
Không mất bao lâu, bên dưới đã truyền lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Đám người chậm rãi bước qua, nhanh chóng thấy kẻ vừa bị trói. Vân Tử Túc giơ viên dạ minh châu tìm được từ đại sảnh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu thẳng mặt người này.
Người này đã ngất đi, nhưng xem bề ngoài, cậu ta cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu.
Vẫn là một đứa trẻ.
Vân Tử Túc nhướn mày, không chỉ có vậy, cậu còn phát hiện ra đối phương chẳng phải là người.
Đây là một con hạc linh hóa hình người.
Phàm tục giới cũng có hạc linh?
Ngoại trừ kinh ngạc, Vân Tử Túc còn mừng rỡ.
Tộc hạc linh chính là trợ thủ tuyệt vời thông minh sáng suốt, có bọn họ ở đây, việc Hàn Dịch mất kiểm soát cũng sẽ tìm được cách giải quyết.
Vân Tử Túc quay đầy, mở miệng muốn kể cho Hàn Dịch nghe.
Lời đã đến mép, lại đột nhiên va phải tầm mắt sâu như đầm lạnh của đối phương.
Ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ này chợt khiến cậu tỉnh lại.
Khoan đã... lòng cậu chợt nguội đi, giống như bị tạt một gáo nước.
Cậu cẩn thận lục lại ký ức ít ỏi, mới đột nhiên nhận ra, dù là ở Tu linh giới, mình cũng chưa từng nghe gì về hạc linh.
Vậy tại sao cậu lại biết hạc linh có loại năng lực này?
Người của Thanh Dịch tông cũng biết thân phận Hàn Dịch, mặc dù cảm giác tồn tại của người đàn ông này rất mạnh, nhưng từ khi đến đây, hắn không mở miệng nói lời nào. Hơn nữa trọng điểm lần này là lôi kéo Vân Tử Túc, Hàn Dịch cứ thế bị bỏ quên mất.
Nghe lời Vân Tử Túc, tông chủ và trưởng lão đều vận linh thức dò xét tu vi Hàn Dịch theo bản năng. Theo tư liệu Thẩm Thu Vãn cung cấp cho bọn họ từ trước, hẳn là người này chỉ mới Luyện Khí kỳ, nhưng tra xong mới phát hiện, bọn họ không thể nhìn thấu tu vi của Hàn Dịch.
Thân thể người này như bị một tầng sương xám bao vây, linh thức vừa áp sát đã biến mất biệt tăm biệt tích, nếu còn cố gắng đi sâu vào, thậm chí sẽ còn bị sương xám phản kích.
Tông chủ đã là hậu kỳ Trúc Cơ lập tức kinh ngạc, y không nói thẳng, mà chỉ hỏi: "Tại sao vị này có thể phá bỏ phòng ngự?"
"Tầng phòng ngự này cần chính hơi thở của Cận Đan để mở ra. Lão ta đoạt xác không thành, nhưng đã để lại một chút hơi thở." Vân Tử Túc cũng không che giấu, "Vậy nên không cần phá bỏ bằng bạo lực."
Phòng ngự đã mở, tông chủ cũng không giằng co với Vân Tử Túc nữa, mà đi thẳng vào trạch viện Cận Đan thông qua cửa chính.
Lúc đẩy cửa đi vào, Vân Tử Túc hỏi Thẩm Thu Vãn một câu: "Đệ tử và hậu duệ của Cận Đan đâu?"
Thẩm Thu Vãn nhìn tông chủ một cái, đoạn mới nói: "Phần lớn đệ tử Nhất môn đều đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, trong số người nhà họ Cận cũng không nhiều người là tu sĩ, bọn họ công tác ở phía đông Bắc thành, tạm thời chưa đến nơi được."
Anh ta nói đơn giản, nhưng chỉ e tình huống thật sự phiêu lưu hơn trăm lần.
Vân Tử Túc không nói gì, đi vào cùng Hàn Dịch. Cậu không có hứng thú với các thể loại tranh đấu gia tộc, chỉ cần lát nữa tông chủ đừng để người khác đến trước mặt mình gây phiền là được.
Nơi này là một căn biệt thự ba tầng, linh khí bên trong còn nồng đậm hơn bên ngoài, vừa bước vào đã khiến lòng người chấn động, ngay cả các vị trưởng lão cũng không nhịn được hít thêm mấy hơi.
Linh khí nơi đây quả thật dồi dào, thậm chí còn có thể so sánh với một vài địa điểm tự nhiên ở Tu linh giới, Vân Tử Túc nhìn thoáng qua, phát hiện dưới đất bày tụ linh trận.
Xem ra đúng là Cận Đan đã cất giữ kha khá của để dành.
Ngoại trừ tông chủ và trưởng lão, một vài đệ tử được chọn cũng theo vào, phụ trách khám xét. Biệt thự ba tầng không phải nơi có thể tra xong trong thời gian ngắn, mọi người tản ra tứ phía, Vân Tử Túc tiến vào đầu tiên thì ở lại phòng khách.
Sau khi quan sát một phen, Vân Tử Túc bèn đi về phía kệ sách bên tường.
Hàn đại thiếu nhất quyết không tách khỏi cậu, hai người cùng đi, Vân Tử Túc đang định xem xét thêm chút, người đàn ông bên người đã đột ngột đưa tay, rút một tấm phù lục rất dày ở ngăn trên cùng.
Một luồng linh lực xa lạ từ tay Hàn Dịch truyền đến vị trí lỗ hổng trên kệ sách, "ầm" một tiếng, kệ sách vốn vừa khít đột nhiên tách ra ngay chính giữa, một nửa chậm rãi xoay về đằng sau.
Một cánh cửa bằng gỗ xuất hiện trước mắt hai người.
Vân Tử Túc tò mò quay đầu nhìn Hàn Dịch một cái, luồng linh lực xa lạ kia là của Cận Đan, hẳn là do Hàn đại thiếu rút từ trong Kim Đan của lão, thế nhưng sao hắn lại biết nơi này có cửa, và còn biết mở như thế nào?
Không kịp đặt nghi vẫn, tông chủ và các vị trưởng lão đã vây lại, Vân Tử Túc mở cửa, cửa không bị khóa, nhưng có cấm chế, bằng sự khác biệt tu vi giữa Cận Đan và cậu, xóa bỏ thứ này cũng không hơn kém thời gian dùng để mở cửa bao nhiêu.
Sau khi cửa gỗ được mở ra, phía sau là lối đi xuống tầng dưới, cầu thang rất dài, mặc dù đã soi đèn, điểm cuối vẫn chìm trong bóng tối, nhìn thêm mấy giây cũng đủ khiến người âm thầm sợ hãi.
Chiều rộng bậc thang đủ cho hai người sóng vai, Vân Tử Túc và Hàn Dịch dẫn đầu, đoàn người chậm rãi bước xuống. Bên trong còn không ít trở ngại, linh lực của Cận Đan còn lưu lại, nếu có kẻ xông vào, lão nhất định là người đầu tiên biết được.
Tuy nhiên bây giờ lão đã chết, cơ quan thì bị Hàn Dịch và Vân Tử Túc phá hủy, mặc dù đoạn đường này trông có chút âm u, nhưng đi xuống cũng coi như thuận lợi.
Bọn họ đi chừng mười phút, giữa đường cũng có lúc đi thẳng hoặc đi lên, nhưng tổng thể đều là hướng xuống. Người cùng xuống không nhiều, trừ tông chủ trưởng lão và Thẩm Thu Vãn, các đệ tử khác đều ở lại trên mặt đất tiếp tục kiểm tra.
Thẳng đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng, con đường này mới kết thúc. Phía cuối cũng là một cánh cửa gỗ, Vân Tử Túc phá bỏ bằng bạo lực, rồi đẩy cửa ra đi thẳng vào.
Linh khí bên trong ập vào mặt làm cậu không khỏi nhíu mày, mấy người đằng sau thì dựng thẳng con mắt.
Đây là một đại sảnh vừa rộng rãi vừa ngời sáng, mặc dù đang ở dưới lòng đất, nhưng hoàn toàn không còn bầu không khí lạnh lẽo âm u phía cầu thang, mặt tường bốn phía phản xạ ra ánh sáng vàng rực lấp lóa, dù bên trong không có lấy một nguồn sáng nhân tạo.
Đầy ắp khắp gian phòng là tầng tầng lớp lớp linh thạch trân phẩm, pháp khí thượng hạng, còn cả đủ loại sách vở trân quý được giữ gìn hoàn hảo không hỏng hóc.
Tông chủ và trưởng lão kinh ngạc không thôi, phản ứng đầu tiên của bọn họ là hoa mắt chóng mặt nhìn mãi không hết, sau đó tất cả đều đồng loạt nhìn sang Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc vẫn giữ nguyên bộ dáng không thèm đếm xỉa, hoàn toàn không để lộ thái độ mong ước những thứ trân bảo này.
Ngại quá, mặc dù đến Phàm tục giới thì nghèo kiết xác, nhưng đối với Vân Tử Túc hiện tại, cậu tiện tay vẽ một tấm phù lục cũng đáng tiền hơn nửa số đồ ở đây.
Thấy Vân Tử Túc không có ý định độc chiếm, tông chủ và trưởng lão không khỏi thở phào. Dù trước đó bọn họ đã đưa ra điều kiện tất cả mọi thứ đều thuộc về Vân Tử Túc, nhưng bản tính con người trước vàng bạc đá quý vẫn chẳng thể nào thay đổi, đối với tu sĩ khan hiếm tài nguyên thì điều này càng thêm chuẩn xác. Gần đấy báu vật đặt trước mắt, không có ai có thể không chút động tâm.
Mấy người tạm yên lòng sôi nổi xem xét pháp bảo tứ phía, nhưng bọn họ nhìn thêm một hồi, vẻ vui mừng trên nét mặt lại từ từ biến mất.
Đúng lúc Thẩm Thu Vãn bước đến bên người Vân Tử Túc, cậu hờ hững mở miệng: "Mấy thứ này, không ít thứ không thuộc về Thanh Dịch tông phải không?"
Thẩm Thu Vãn sửng sốt, hỏi lại: "Sao tiền bối biết?"
Vân Tử Túc tiện tay cầm một chiếc vòng ngọc trên kệ gỗ bên cạnh, chất ngọc thượng hạng, sáng bóng ôn nhuận, cảm giác thích tay, có là người không hiểu chút nào về ngọc cũng có thể cảm nhận được sự trân quý của nó.
Nhưng một pháp khí thượng đẳng như vậy, lại quấn thân không ít mùi máu tanh.
"Thấy ánh sáng đỏ này không?" Vân Tử Túc nói, "Đây là của chủ nhân để lại, nhìn là biết đồ đoạt được mà ra."
Cậu quay đầu hỏi Hàn Dịch; "Anh có nghe được âm thanh trên này không?"
Cậu vẫn nhớ năng lực của Hàn Dịch lúc trước.
Hàn Dịch nhìn lướt qua, Vân Tử Túc lập tức nhướn mày.
"Trúc Nhậm của Vạn Sơn tông, đây là pháp khí của người này à?"
Thẩm Thu Vãn tái mặt, anh ta nói: "Tôi không biết có phải pháp khí của ông ấy hay không... Nhưng quả thực tiền bối đã chết oan uổng vào ba năm trước."
Cậu nhìn xung quanh, sắc mặt những người khác cũng đều không tốt.
Vân Tử Túc hừ nhẹ một tiếng: "Sợ rằng gian này có mười đồ thì phải đến tám chín đồ là do Cận Đan giành được từ tay người khác."
Không ai phản bác, bọn họ hiểu rằng đây chính là sự thật.
Vẻ mặt tông chủ rất nặng nề, y từng trải nhiều, cũng nhận ra nhiều pháp khí. Gộp hết những thứ đồ này, thậm chí đã đủ để bốn tông môn còn lại phát động vây quét Thanh Dịch tông.
Những pháp khí này đối với bọn họ không phải bảo vật, mà là thuốc nổ. Nếu không có lão tổ Kim Đan trấn giữ, sợ rằng không mất bao lâu, Thanh Dịch tông sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Nếu nói trước đó còn có chút thư thư, thì bây giờ, bọn họ nhất định phải dùng toàn lực giữ Vân Tử Túc ở lại.
Vân Tử Túc không để ý thái độ của bọn họ, cậu tiếp tục xem xét, dường như đang muốn tìm thứ gì.
Thẩm Thu Vãn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, thấy vậy bèn hỏi: "Tiền bối muốn tìm cái gì?"
"Nơi này không chỉ có một đại sảnh," Vân Tử Túc nói, "Bên cạnh còn một không gian nữa."
Thẩm Thu Vãn kinh ngạc: "Vẫn còn?"
Một gian đã quá đủ cho bọn họ đau đầu.
Vân Tử Túc gật đầu: "Thứ hấp dẫn tôi đến đây không phải những bảo vật này, mà là một không gian cực kỳ khan hiếm linh lực ở đây."
Tại một nơi linh khí dư thừa, thì địa phương thiếu thốn linh lực một cách bất thường, sẽ trở thành mục tiêu đặc biệt nổi bật.
Vân Tử Túc đang định tìm tiếp, đã bị Hàn Dịch nắm eo trực tiếp kéo đến bên tường.
"Ấy?"
Lời còn chưa dứt, cậu đã thấy rõ cánh cửa ngầm trước mắt.
Cánh cửa này không có cơ quan ẩn nấp đằng sau, nhưng vị trí hẻo lánh, dễ bị bỏ qua, Vân Tử Túc vừa lướt qua chỗ này mà cũng không để ý đến.
Ngẩng đầu nhìn Hàn đại thiếu một cái, Vân Tử Túc đẩy cửa.
Sau cánh cửa lại là cầu thang dẫn xuống, mà còn âm u hơn trước. Ánh sáng bên trong mờ mịt đến rùng mình, nhìn từ cửa vào, cảm giác dường như sẽ có vật gì đột ngột xông ra từ trong bóng đêm.
Vân Tử Túc nhìn một cái, chậm rãi đi xuống.
Mọi người sau lưng cũng phát hiện ra, bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm ở đại sảnh tiếp ứng, một nhóm tiếp tục theo chân.
Dãy thang này cũng rất sâu, hướng thẳng xuống, thậm chí còn mơ hồ có gió lạnh hun hút. Trạch viện của Cận Đan ở lưng chừng núi, Vân Tử Túc thử suy đoán, theo hành trình này, sợ rằng bọn họ sắp trực tiếp đi đến vị trí sâu nhất trong lòng núi thấp.
Người của Thanh Dịch tông rất cảnh giác, thậm chí còn lấy pháp khí phòng ngự. Vân Tử Túc trái lại không mấy khẩn trương, cậu còn đang nghĩ đến việc Hàn đại thiếu mở cửa vừa rồi.
Đối phương chưa từng đến, nhưng lại hoàn toàn quen thuộc với nơi này, chỉ sợ cũng do dính đến Cận Đan. Nhớ lại lúc đi tìm Chu Đặc hôm qua, Hàn Dịch đã nói đến "sưu hồn", Vân Tử Túc không nhịn được nghĩ, nghiệp vụ của Hàn đại thiếu thuần thục như vậy, không phải đã thí nghiệm qua trên người Cận Đan đấy chứ?
Cậu đang lo lắng xem có nên lén dùng linh lực truyền âm hỏi Hàn Dịch chút không, thì đột nhiên phát hiện tiếng động lạ cách đấy không xa.
Vân Tử Túc dừng chân.
Hàn Dịch bên cạnh lập tức cùng dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Vân Tử Túc nói khẽ: "Có người."
Người đằng sau cảnh giác, Vân Tử Túc nghe được giọng nói của Hàn Dịch trong tiềm thức.
"Giết."
"Từ từ từ từ!" Vân Tử Túc rối rít ngăn cản đối phương, "Phải giữ nhân chứng sống!"
Khi đang nói, hơi thở kia đã bỏ chạy xuống dưới, hiển nhiên đã phát hiện ra bọn họ.
Vân Tử Túc thở dài, dù bây giờ Hàn đại thiếu đã thành đùi lớn của cậu, nhưng cậu vẫn phải tự lực cánh sinh.
Bóng tối bị tia bạc cắt vỡ, xích bạc tuột khỏi cổ tay Vân Tử Túc, bay thẳng về hướng màn đêm bên dưới.
Không mất bao lâu, bên dưới đã truyền lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Đám người chậm rãi bước qua, nhanh chóng thấy kẻ vừa bị trói. Vân Tử Túc giơ viên dạ minh châu tìm được từ đại sảnh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu thẳng mặt người này.
Người này đã ngất đi, nhưng xem bề ngoài, cậu ta cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu.
Vẫn là một đứa trẻ.
Vân Tử Túc nhướn mày, không chỉ có vậy, cậu còn phát hiện ra đối phương chẳng phải là người.
Đây là một con hạc linh hóa hình người.
Phàm tục giới cũng có hạc linh?
Ngoại trừ kinh ngạc, Vân Tử Túc còn mừng rỡ.
Tộc hạc linh chính là trợ thủ tuyệt vời thông minh sáng suốt, có bọn họ ở đây, việc Hàn Dịch mất kiểm soát cũng sẽ tìm được cách giải quyết.
Vân Tử Túc quay đầy, mở miệng muốn kể cho Hàn Dịch nghe.
Lời đã đến mép, lại đột nhiên va phải tầm mắt sâu như đầm lạnh của đối phương.
Ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ này chợt khiến cậu tỉnh lại.
Khoan đã... lòng cậu chợt nguội đi, giống như bị tạt một gáo nước.
Cậu cẩn thận lục lại ký ức ít ỏi, mới đột nhiên nhận ra, dù là ở Tu linh giới, mình cũng chưa từng nghe gì về hạc linh.
Vậy tại sao cậu lại biết hạc linh có loại năng lực này?
Bình luận facebook