• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Sau Khi Kết Hôn, Ngày Nào Phó Tiên Sinh Cũng Ghen (4 Viewers)

  • Chương 23: Sạch sẽ

**********




Biên tập: Gà Mê Múi



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau chuyện đó, Kỷ Hạ mềm chân được Phó Hằng Chi bế lên xe.



Trong lòng cô vẫn còn đang băn khoăn sáng ngày mai phải đi thuê một bộ đồ múa khác, cả đường về đều ủ rũ, đến nhà lại vào phòng thay quần áo chuẩn bị luyện tập tiếp, kết quả vừa bước vào phòng bèn sửng sốt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giữa phòng đặt một ma nơ canh bằng gỗ, trên người đang mặc một bộ váy.



Đó là chiếc váy thiên nga đơn giản, những viên trân châu óng ánh sáng lắp lánh khảm trên nền váy, không tạo cho người khác cảm giác quá phô trương hoặc dư thừa, vẻ tinh xảo vừa đủ, dù không có nhiều đặc biệt nhưng vẫn thu hút được ánh mắt của cô.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa quay đầu đã trông thấy Phó Hằng Chi đứng ở cửa nhìn cô cười, diện mạo của anh đạt đến mức cao nhất của hai từ nho nhã: “Em thích không? Thử xem nào.”



“Nhưng mà…” Kỷ Hạ vẫn cảm thấy quá kinh ngạc, đôi mắt to tròn nhìn anh, “Sao anh biết….”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









“Dĩ nhiên anh không lợi hại thế, sao có thể đoán được tương lai.” Phó Hằng Chi cười nói: “Nửa tháng trước anh đi công tác, nơi đó vừa hay ở gần nên thuận đường đặt luôn.”



Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc bộ quần áo diễn mua trên taobao kia, Phó Hằng Chi đã cảm thấy chú tiên nga nhỏ của anh thích hợp với món đồ tốt hơn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lần đi công tác đó anh không đi một mình, công việc rất bận rộn, nhưng anh muốn xác nhận tiến độ hoàn thành bộ quần áo này trước nên mới đến đó một chuyến.



May là cửa hàng thủ công đó đúng như danh bất hư truyền, tiến độ hoàn thành rất tốt, khi nhìn thấy lần đầu trong đầu anh đã thầm nghĩ đến dáng vẻ lúc cô mặc chúng lên người, bất ngờ thay bộ quần áo này vừa hoàn thành đã giúp cô lên sàn đấu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Kỷ Hạ ngạc nhiên đến phát ngốc, cô chậm rãi đến trước mặt Phó Hằng Chi, khi ngẩng đầu lên đôi mắt đã đỏ hoe: “Cảm ơn anh…”



Cảm giác được người khác nhung nhớ trong lòng này, đã thật lâu rồi Kỷ Hạ chưa từng cảm nhận được.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi cha mẹ qua đời cô đành nhờ vả vào chú thím, tuy hai người họ đối xử tốt với cô nhưng dù sao họ vẫn có con gái ruột thịt của mình, dù tốt với Kỷ Hạ thế nào cũng không thể nhớ đến Kỷ Hạ trong lòng, chu cấp cho cô đi học đã khiến cô thỏa mãn lắm rồi.



Phó Hằng Chi nhìn cô gái đang đỏ mắt, yêu thương cúi đầu hôn lên hàng mi của cô.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Thích thì tốt, từ khi đặt may anh đã muốn nhìn em mặc chúng.”



Cô gái ra sức gật đầu, dè dặt cầm quần áo vào phòng thay quần áo, khi cửa phòng đóng lại, ánh mắt Phó Hằng Chi cũng lạnh dần.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh đi ra khỏi phòng, Lưu quản gia đã đứng chờ trước cửa: “Trợ lý vừa mới đưa đến, bảo là việc anh kêu cậu ấy đi điều tra.”





Phó Hằng Chi nhận lấy túi văn kiện trong tay Lưu quản gia, lấy hồ sơ ra xem.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Là Lâm Lộ.



Sinh viên năm nhất cùng trường với Kỷ Hạ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Quả nhiên, người làm chuyện mờ ám này sẽ lưu lại vài dấu vết, đúng là chẳng có kinh nghiệm sống gì.



Phó Hằng Chi liếc mắt nhìn cô gái trong hình không có nét gì đặc sắc, rồi bỏ hồ sơ vào túi văn kiện, sau đó đưa cho Lưu quản gia.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Được rồi, vất vả cho mọi người.”



“Cậu quá khách khí.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu quản gia hiển nhiên hiểu ý của Phó Hằng Chi, mang hồ sơ đi cất, sau đó Phó Hằng Chi nghiêng đầu nhìn cô gái đang thấp thỏm ra khỏi phòng thay quần áo, ánh mắt nhuộm nét ôn hòa như thường ngày.



“Đẹp không ạ…”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Kỷ Hạ nhìn ra được giá trị của bộ quần áo này, cô càng trân quý nó hơn nữa, lúc mặc rất cẩn thận, sợ làm hỏng nó, chỉ làm sướt một vết nhỏ chắc cô sẽ đau lòng tận mấy ngày mất thôi.



“Đẹp lắm.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Phó Hằng Chi ôm chú thiên nga nhỏ xinh đẹp nhất của anh vào lòng, hôn lên gò má mềm mại của cô: “Được rồi, tối nay em an tâm ngủ ngon rồi nhé.”



Kỷ Hạ sửng sốt một lúc mới nhận ra hình như Phó Hằng Chi đã đoán được nguyên nhân cô khóc.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Sao anh biết….”



Cô giống như một đứa trẻ thẹn thùng không dám mở mắt vì bị người khác đoán trúng tâm sự, “Có phải em giống con nít lắm không…Nếu như em bình tĩnh xử lý chuyện này…”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Kỷ Hạ còn chưa nói hết câu, đôi môi êm ái đã bị Phó Hằng Chi đoạt mất, giữa lúc răng môi quấn quít cô nghe Phó Hằng Chi nhỏ giọng thầm thì: “Anh thích tính trẻ con của em.”



Ngây thơ, đơn thuần, dịu dàng hiền lành, khiến người khác nhìn thấy đã không nhịn được dục vọng muốn bảo vệ cô, hy vọng cô mãi mãi sạch sẽ như vậy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Những chuyện ăn miếng trả miếng kia sẽ làm bẩn tay cô, cứ giao cho anh làm là được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom