Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Vật cưng
**********
Biên tập: Gà Mê Múi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Kỷ Hạ bị ngón tay Giang Nghiêu vuốt ve, cô ngay lập tức lùi về sau một bước né đi, Giang Nghiêu không tiếp tục nữa, cậu thu tay về giấu sau lưng: “Xin lỗi, anh không mang theo khăn giấy.”
Thái độ của Giang Nghiêu rất tự nhiên, giống như vừa rồi do thấy cô khóc lóc nên cậu bị dọa rồi phản ứng theo phản xạ tự nhiên thôi. Kỷ Hạ không nghĩ nhiều nữa, cô lắc đầu ý bảo mình không sao: “Chúng ta mau đi lấy quần áo thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Kỷ Hạ.”
Kỷ Hạ mong ngóng đi đến tòa nhà khoa múa, nhưng Giang Nghiêu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em gọi Phó Hằng Chi là Phó tiên sinh, không giống như vợ chồng chưa cưới chút nào…em thật sự thích anh ta nên mới cùng anh ta đính hôn sao?”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có thích không, Kỷ Hạ không biết.
Cô chỉ biết sau bữa tiệc đó Phó Hằng Chi lưu lại số điện thoại của mình, chú thím cô mừng như điên, bà ấy nói tương lai nhà họ Kỷ phụ thuộc vào biểu hiện của cô trước mặt Phó Hằng Chi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc đó Kỷ Hạ cảm thấy mình như một con vật cưng được Phó Hằng Chi yêu thích, chỉ cần có biểu hiện tốt sẽ được yêu chiều và thưởng quà.
Vậy biểu hiện không tốt thì sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không ai nói cho Kỷ Hạ biết nếu bị Phó Hằng Chi ghét sẽ ra sao, cô đành cố gắng biến mình thành một con vật cưng, thông minh một tí, nghe lời một ít, yên tĩnh một tí, càng cố gắng phối hợp với Phó Hằng Chi hơn.
Dù làm vậy không biết sẽ được yêu thích nhiều hay ít, chỉ cần không bị Phó Hằng Chi ghét là được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng Kỷ Hạ không ngờ, ngay cả chú thím của cô cũng không ngờ, vào lần thứ hai gặp mặt cô, Phó Hằng Chi đã bàn đến chuyện kết hôn.
Kết hôn có nghĩa là từ nay về sau nhà họ Kỷ và Phó thị đứng cùng một chỗ, nhận được vốn và kỹ thuật của Phó thị, một vài người quen biết Phó thị sẽ trở thành của nhà họ Kỷ. Chú thím gần như không hề do dự thay mặt Kỷ Hạ đồng ý cuộc hôn nhân này, sau bữa tiệc đính hôn đơn giản thì Kỷ Hạ dọn vào nhà của Phó Hằng Chi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ ngẫm lại, sự sắp đặt này không thể nào tưởng tượng nổi, giống như tỉnh giấc cô đã là vị hôn thê của Phó Hằng Chi.
Đến mức Kỷ Hạ có tình cảm với Phó Hằng Chi hay không, có nguyện ý hay không, không ai để ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em không thích anh ta có đúng không?”
Sự chần chừ của Kỷ Hạ để Giang Nghiêu bắt được điểm thắng, để cậu có cơ hội truy hỏi tiếp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đột nhiên Phó Hằng Chi gọi đến.
“Phó tiên sinh?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khoảnh khắc Kỷ Hạ bắt máy trong đầu lập tức trở nên trống rỗng, dường như vừa rồi mọi suy nghĩ trong lòng mình đều bị Phó Hằng Chi nghe thấy. Cô hít sâu một hơi để lấy lại giọng: “Anh đi công tác về rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa mới xuống máy bay.” Giọng Phó Hằng Chi vẫn ôn hòa như cũ: “Em tập luyện đến đâu rồi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Kỷ Hạ nhanh chóng đi vào tòa nhà khoa múa, “Chờ lát nữa tập lại lần cuối là về được rồi, nhưng em còn muốn ở lại trường luyện thêm chút nữa ạ.”
“Được, chờ anh qua đón nhé.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi nghe điện thoại xong, Kỷ Hạ không muốn nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Giang Nghiêu nữa, cô cầm quần áo diễn cũ của hai người rồi trở về hội trường, diễn xong thì tách khỏi đám nữ sinh trong lóp trước cửa hội trường.
“Kỷ Hạ cậu còn muốn tập nữa hả, nghỉ ngơi đi, tối chúng ta sẽ đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dù gì đã trải qua nhiều ngày luyện tập cường độ cao, trong lòng nữ sinh vẫn còn muốn tiếp tục luyện tập, ai cũng suy nghĩ sẽ nghỉ ngơi trước rồi tối luyện tập tiếp. Kỷ Hạ lắc đầu nói: “Tớ luyện một lúc nữa rồi về nhà nghỉ ngơi.”
Phòng ký túc xá và tòa nhà khoa múa nằm ở hai hướng khác nhau, đám bạn vẫy tay tạm biệt, Kỷ Hạ đến dưới lầu khoa múa nhưng Phó Hằng Chi vẫn chưa đến, cô lên lầu, tiến vào phòng múa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chờ Phó Hằng Chi đến thì Kỷ Hạ đã múa được một lúc trong phòng, cửa phòng múa không khóa, Kỷ Hạ vừa vặn đứng gần cửa sổ đưa lưng về phía cửa phòng, ánh nắng ban chiều êm ái ôm lấy thân thể cô gái nhỏ, làn da trắng như tuyết lộ ra một lớp lông tơ nhỏ, khiến người khác không kiềm được thiên vị cho cô.
Kỷ Hạ theo động tác xoay người bèn thấy Phó Hằng Chi đứng trước cửa, động tác của cô hơi ngừng lại, đầu tiên Phó Hằng Chi nhìn lướt qua khóe mắt cô, bị phần ửng hồng chưa tản đi kia làm nóng lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quả nhiên cô đã khóc, nhưng không phải trước mặt anh, mà là trước mặt Giang Nghiêu.
Biên tập: Gà Mê Múi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Kỷ Hạ bị ngón tay Giang Nghiêu vuốt ve, cô ngay lập tức lùi về sau một bước né đi, Giang Nghiêu không tiếp tục nữa, cậu thu tay về giấu sau lưng: “Xin lỗi, anh không mang theo khăn giấy.”
Thái độ của Giang Nghiêu rất tự nhiên, giống như vừa rồi do thấy cô khóc lóc nên cậu bị dọa rồi phản ứng theo phản xạ tự nhiên thôi. Kỷ Hạ không nghĩ nhiều nữa, cô lắc đầu ý bảo mình không sao: “Chúng ta mau đi lấy quần áo thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Kỷ Hạ.”
Kỷ Hạ mong ngóng đi đến tòa nhà khoa múa, nhưng Giang Nghiêu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em gọi Phó Hằng Chi là Phó tiên sinh, không giống như vợ chồng chưa cưới chút nào…em thật sự thích anh ta nên mới cùng anh ta đính hôn sao?”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có thích không, Kỷ Hạ không biết.
Cô chỉ biết sau bữa tiệc đó Phó Hằng Chi lưu lại số điện thoại của mình, chú thím cô mừng như điên, bà ấy nói tương lai nhà họ Kỷ phụ thuộc vào biểu hiện của cô trước mặt Phó Hằng Chi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc đó Kỷ Hạ cảm thấy mình như một con vật cưng được Phó Hằng Chi yêu thích, chỉ cần có biểu hiện tốt sẽ được yêu chiều và thưởng quà.
Vậy biểu hiện không tốt thì sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không ai nói cho Kỷ Hạ biết nếu bị Phó Hằng Chi ghét sẽ ra sao, cô đành cố gắng biến mình thành một con vật cưng, thông minh một tí, nghe lời một ít, yên tĩnh một tí, càng cố gắng phối hợp với Phó Hằng Chi hơn.
Dù làm vậy không biết sẽ được yêu thích nhiều hay ít, chỉ cần không bị Phó Hằng Chi ghét là được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng Kỷ Hạ không ngờ, ngay cả chú thím của cô cũng không ngờ, vào lần thứ hai gặp mặt cô, Phó Hằng Chi đã bàn đến chuyện kết hôn.
Kết hôn có nghĩa là từ nay về sau nhà họ Kỷ và Phó thị đứng cùng một chỗ, nhận được vốn và kỹ thuật của Phó thị, một vài người quen biết Phó thị sẽ trở thành của nhà họ Kỷ. Chú thím gần như không hề do dự thay mặt Kỷ Hạ đồng ý cuộc hôn nhân này, sau bữa tiệc đính hôn đơn giản thì Kỷ Hạ dọn vào nhà của Phó Hằng Chi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ ngẫm lại, sự sắp đặt này không thể nào tưởng tượng nổi, giống như tỉnh giấc cô đã là vị hôn thê của Phó Hằng Chi.
Đến mức Kỷ Hạ có tình cảm với Phó Hằng Chi hay không, có nguyện ý hay không, không ai để ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em không thích anh ta có đúng không?”
Sự chần chừ của Kỷ Hạ để Giang Nghiêu bắt được điểm thắng, để cậu có cơ hội truy hỏi tiếp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đột nhiên Phó Hằng Chi gọi đến.
“Phó tiên sinh?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khoảnh khắc Kỷ Hạ bắt máy trong đầu lập tức trở nên trống rỗng, dường như vừa rồi mọi suy nghĩ trong lòng mình đều bị Phó Hằng Chi nghe thấy. Cô hít sâu một hơi để lấy lại giọng: “Anh đi công tác về rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa mới xuống máy bay.” Giọng Phó Hằng Chi vẫn ôn hòa như cũ: “Em tập luyện đến đâu rồi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Kỷ Hạ nhanh chóng đi vào tòa nhà khoa múa, “Chờ lát nữa tập lại lần cuối là về được rồi, nhưng em còn muốn ở lại trường luyện thêm chút nữa ạ.”
“Được, chờ anh qua đón nhé.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi nghe điện thoại xong, Kỷ Hạ không muốn nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Giang Nghiêu nữa, cô cầm quần áo diễn cũ của hai người rồi trở về hội trường, diễn xong thì tách khỏi đám nữ sinh trong lóp trước cửa hội trường.
“Kỷ Hạ cậu còn muốn tập nữa hả, nghỉ ngơi đi, tối chúng ta sẽ đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dù gì đã trải qua nhiều ngày luyện tập cường độ cao, trong lòng nữ sinh vẫn còn muốn tiếp tục luyện tập, ai cũng suy nghĩ sẽ nghỉ ngơi trước rồi tối luyện tập tiếp. Kỷ Hạ lắc đầu nói: “Tớ luyện một lúc nữa rồi về nhà nghỉ ngơi.”
Phòng ký túc xá và tòa nhà khoa múa nằm ở hai hướng khác nhau, đám bạn vẫy tay tạm biệt, Kỷ Hạ đến dưới lầu khoa múa nhưng Phó Hằng Chi vẫn chưa đến, cô lên lầu, tiến vào phòng múa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chờ Phó Hằng Chi đến thì Kỷ Hạ đã múa được một lúc trong phòng, cửa phòng múa không khóa, Kỷ Hạ vừa vặn đứng gần cửa sổ đưa lưng về phía cửa phòng, ánh nắng ban chiều êm ái ôm lấy thân thể cô gái nhỏ, làn da trắng như tuyết lộ ra một lớp lông tơ nhỏ, khiến người khác không kiềm được thiên vị cho cô.
Kỷ Hạ theo động tác xoay người bèn thấy Phó Hằng Chi đứng trước cửa, động tác của cô hơi ngừng lại, đầu tiên Phó Hằng Chi nhìn lướt qua khóe mắt cô, bị phần ửng hồng chưa tản đi kia làm nóng lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quả nhiên cô đã khóc, nhưng không phải trước mặt anh, mà là trước mặt Giang Nghiêu.