Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Đơn thuần
**********
Biên tập: Gà Mê Múi
Thái độ của người mặc âu phục đen với Kỷ Hạ rất cung kính, dù đã hạ giọng nhưng mọi người đứng cách nhau khá gần nên nghe được rõ ràng, sắc mặt Giang Nghiêu cứng đờ, theo bản năng nhìn ra cửa, tuy nhiên bên ngoài đã không còn ai.
“Chậc chậc, chồng của Kỷ Hạ hào phóng ghê, bánh crepe ngàn lớp đó – hôm qua tớ đi ngang qua tận năm lần mà không dám mua hu hu hu!”
“Kỷ Hạ ơi, có phải cậu gả cho một người giàu có không, cưng chiều ghê á, còn đưa trà chiều, tớ chết mất!”
“Kỷ Hạ à cậu đóng nữ chính trong bộ tiểu thuyết nào vậy!”
Nhóm nữ sinh lục tục mở hộp bánh ra và thay nhau khen lấy khen để, bị bánh ngọt hối lộ thành công nên đồng loạt khen ngợi người kia của cô, Kỷ Hạ nhận được lời khen của các cô ấy thì đỏ mặt, tai cũng đỏ hồng.
Cô mở hộp bánh ngọt tinh xảo của mình ra, một khối bánh Mousse dây tây xinh xắn nằm yên trong đó. Phó Hằng Chi luôn nhớ rõ sở thích của cô, anh có thể chu toàn mọi thứ cộng thêm sự dịu dàng khiến Kỷ Hạ thường xuyên có cảm giác không chân thật.
Loại cảm giác không chân thật này có thể hiểu thành không dám tin trên đời còn có người tốt như vậy.
Sau khi buổi tập kết thúc, Kỷ Hạ tạm biệt các bạn học rồi dựa theo lời Phó Hằng Chi đứng chờ dưới lầu, nhìn chiếc xe quen thuộc từ từ lái đến.
“Phó tiên sinh anh đến sớm sao?” Kỷ Hạ hơi bất ngờ, “Chắc anh chờ lâu rồi phải không ạ.”
“Không có, anh vừa mới đến.”
Thật ra Phó Hằng Chi đã chờ dưới lầu hơn một tiếng vậy mà trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm mất kiên nhẫn nào, anh xuống xe đi vòng qua bên ghế phụ mở cửa cho Kỷ Hạ: “Em có mệt không? Tối nay muốn ăn gì, bây giờ có thể gọi về nhà để họ bắt đầu chuẩn bị trước.”
“Pasta tôm được không ạ, khá dễ làm, cũng nhanh nữa.”
“Được, vừa hay anh vẫn chưa ăn gì.”
Nhìn Kỷ Hạ ngồi vào ghế xong, anh đóng cửa xe lại, vừa quay đầu đã thấy Giang Nghiêu đi ra ngoài trễ hơn những bạn học nữ khác.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, Phó Hằng Chi cười nói với chàng trai: “Cậu Giang, không biết bánh ngọt hôm nay có hợp khẩu vị của cậu không.”
Đàn ông lớn tuổi thường có phông độ hơn, huống hồ Phó Hằng Chi là người thắng cuộc nhưng không để tình hình quá gượng gạo. Tuy nhiên Giang Nghiêu trẻ tuổi, giờ phút này khó khăn duy trì nụ cười lễ phép với Phó Hằng Chi, cậu lạnh lùng liếc anh một cái rồi nghiêng đầu rời đi.
Phó Hằng Chi không để tâm đến sự vô lễ của Giang Nghiêu, đối với người từng trải, sự vô lễ của Giang Nghiêu chính là kết quả mà anh mong muốn.
Đối thủ đã bắt đầu mất đi sự ổn định, đánh bại một tên nhóc không mang đến chút cảm giác thành tựu nào cho Phó Hằng Chi, người như vậy ở cạnh Kỷ Hạ thật sự rất chướng mắt.
Kỷ Hạ tất nhiên cũng thấy dáng vẻ nghiêng đầu bỏ đi của Giang Nghiêu, cô hạ kính xe xuống thì thấy Phó Hằng Chi quay đầu cười bất đắc dĩ với mình: “Đàn anh của em hình như không thích anh lắm.”
Trong đầu Kỷ Hạ hiện lên hình ảnh Giang Nghiêu bất ngờ đến gần mình lúc sáng, ánh mắt liếc nhìn Giang Nghiêu đi xa, lắc đầu nói: “Chắc tâm tình anh ấy hôm nay không tốt lắm, buổi chiều sau khi ăn bánh ngọt thì tâm hồn như treo cành cây, bị thầy mắng.”
“Vậy à.”
Một thằng nhóc không kiên nhẫn như Giang Nghiêu có phản ứng này là quá bình thường, nhưng điều khiến Phó Hằng Chi để ý chính là sự do dự và chần chừ trong mắt Kỷ Hạ lúc đó.
Cô quá đơn thuần, đơn thuần như một khối thủy tinh, chỉ nhìn một cái đã thấu rõ, không có cái gì gọi là bí mật, không thể giấu giếm được.
Phó Hằng Chi quay về ghế lái, xoa xoa đầu cô gái bên cạnh: “Đi thôi, về nhà ăn Pasta.”
Giang Nghiêu rất có thể đang bắt đầu hành động, khiến cô vợ hiền chậm chạp nhà anh bất giác bị mất tự nhiên.
Điều bây giờ anh cần làm là chờ Giang Nghiêu bày ra hết thảy sẽ phá hủy.
Biên tập: Gà Mê Múi
Thái độ của người mặc âu phục đen với Kỷ Hạ rất cung kính, dù đã hạ giọng nhưng mọi người đứng cách nhau khá gần nên nghe được rõ ràng, sắc mặt Giang Nghiêu cứng đờ, theo bản năng nhìn ra cửa, tuy nhiên bên ngoài đã không còn ai.
“Chậc chậc, chồng của Kỷ Hạ hào phóng ghê, bánh crepe ngàn lớp đó – hôm qua tớ đi ngang qua tận năm lần mà không dám mua hu hu hu!”
“Kỷ Hạ ơi, có phải cậu gả cho một người giàu có không, cưng chiều ghê á, còn đưa trà chiều, tớ chết mất!”
“Kỷ Hạ à cậu đóng nữ chính trong bộ tiểu thuyết nào vậy!”
Nhóm nữ sinh lục tục mở hộp bánh ra và thay nhau khen lấy khen để, bị bánh ngọt hối lộ thành công nên đồng loạt khen ngợi người kia của cô, Kỷ Hạ nhận được lời khen của các cô ấy thì đỏ mặt, tai cũng đỏ hồng.
Cô mở hộp bánh ngọt tinh xảo của mình ra, một khối bánh Mousse dây tây xinh xắn nằm yên trong đó. Phó Hằng Chi luôn nhớ rõ sở thích của cô, anh có thể chu toàn mọi thứ cộng thêm sự dịu dàng khiến Kỷ Hạ thường xuyên có cảm giác không chân thật.
Loại cảm giác không chân thật này có thể hiểu thành không dám tin trên đời còn có người tốt như vậy.
Sau khi buổi tập kết thúc, Kỷ Hạ tạm biệt các bạn học rồi dựa theo lời Phó Hằng Chi đứng chờ dưới lầu, nhìn chiếc xe quen thuộc từ từ lái đến.
“Phó tiên sinh anh đến sớm sao?” Kỷ Hạ hơi bất ngờ, “Chắc anh chờ lâu rồi phải không ạ.”
“Không có, anh vừa mới đến.”
Thật ra Phó Hằng Chi đã chờ dưới lầu hơn một tiếng vậy mà trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm mất kiên nhẫn nào, anh xuống xe đi vòng qua bên ghế phụ mở cửa cho Kỷ Hạ: “Em có mệt không? Tối nay muốn ăn gì, bây giờ có thể gọi về nhà để họ bắt đầu chuẩn bị trước.”
“Pasta tôm được không ạ, khá dễ làm, cũng nhanh nữa.”
“Được, vừa hay anh vẫn chưa ăn gì.”
Nhìn Kỷ Hạ ngồi vào ghế xong, anh đóng cửa xe lại, vừa quay đầu đã thấy Giang Nghiêu đi ra ngoài trễ hơn những bạn học nữ khác.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, Phó Hằng Chi cười nói với chàng trai: “Cậu Giang, không biết bánh ngọt hôm nay có hợp khẩu vị của cậu không.”
Đàn ông lớn tuổi thường có phông độ hơn, huống hồ Phó Hằng Chi là người thắng cuộc nhưng không để tình hình quá gượng gạo. Tuy nhiên Giang Nghiêu trẻ tuổi, giờ phút này khó khăn duy trì nụ cười lễ phép với Phó Hằng Chi, cậu lạnh lùng liếc anh một cái rồi nghiêng đầu rời đi.
Phó Hằng Chi không để tâm đến sự vô lễ của Giang Nghiêu, đối với người từng trải, sự vô lễ của Giang Nghiêu chính là kết quả mà anh mong muốn.
Đối thủ đã bắt đầu mất đi sự ổn định, đánh bại một tên nhóc không mang đến chút cảm giác thành tựu nào cho Phó Hằng Chi, người như vậy ở cạnh Kỷ Hạ thật sự rất chướng mắt.
Kỷ Hạ tất nhiên cũng thấy dáng vẻ nghiêng đầu bỏ đi của Giang Nghiêu, cô hạ kính xe xuống thì thấy Phó Hằng Chi quay đầu cười bất đắc dĩ với mình: “Đàn anh của em hình như không thích anh lắm.”
Trong đầu Kỷ Hạ hiện lên hình ảnh Giang Nghiêu bất ngờ đến gần mình lúc sáng, ánh mắt liếc nhìn Giang Nghiêu đi xa, lắc đầu nói: “Chắc tâm tình anh ấy hôm nay không tốt lắm, buổi chiều sau khi ăn bánh ngọt thì tâm hồn như treo cành cây, bị thầy mắng.”
“Vậy à.”
Một thằng nhóc không kiên nhẫn như Giang Nghiêu có phản ứng này là quá bình thường, nhưng điều khiến Phó Hằng Chi để ý chính là sự do dự và chần chừ trong mắt Kỷ Hạ lúc đó.
Cô quá đơn thuần, đơn thuần như một khối thủy tinh, chỉ nhìn một cái đã thấu rõ, không có cái gì gọi là bí mật, không thể giấu giếm được.
Phó Hằng Chi quay về ghế lái, xoa xoa đầu cô gái bên cạnh: “Đi thôi, về nhà ăn Pasta.”
Giang Nghiêu rất có thể đang bắt đầu hành động, khiến cô vợ hiền chậm chạp nhà anh bất giác bị mất tự nhiên.
Điều bây giờ anh cần làm là chờ Giang Nghiêu bày ra hết thảy sẽ phá hủy.
Bình luận facebook