Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Tử Sơ muốn giấu kín tất cả những chuyện liên quan đến việc biến thành mèo này, nhưng lời của Trình Mục Tiêu khiến cậu vô cùng hoảng loạn.
“Tớ chẳng hiểu cậu nói gì.”
Trình Mục Tiêu nhìn cậu không chớp: “Thế cậu giải thích thế nào?”
“Giải thích cái gì?”
Trước ánh mắt như vậy, Thẩm Tử Sơ cảm thấy mình sắp không giấu được nữa.
Mà sau khi nghe cậu trả lời, Trình Mục Tiêu chỉ cười nhạt, không hỏi nữa: “Không có gì, chắc tớ nhìn nhầm.”
Tim Thẩm Tử Sơ đập dồn dập, có điều ngoài mặt vẫn cứng đơ.
Nhớ tới nụ hôn lúc trước, trong lòng cậu không khỏi hốt hoảng.
Cậu không muốn làm tổn thương, Trình Mục Tiêu, nhưng sớm nói rõ ràng cũng là vì tốt cho hắn.
“Mục Tiêu, lần trước…”
“Ừm?” Không biết có phải do ảo giác, Thẩm Tử Sơ chợt thấy nụ cười của Trình Mục Tiêu lạnh đi vài phần.
“Bọn mình là bạn bè, tớ không muốn thay đổi thành mối quan hệ khác…” Nói tới đây, cậu không sao tiếp tục được nữa. Cậu không đủ nhẫn tâm khiến Trình Mục Tiêu đau khổ, chỉ có thể nghĩ đến một cách khác “Tớ muốn chuyển ra ngoài.”
Nhưng Thẩm Tử Sơ vừa nhắc tới chuyện này, Trình Mục Tiêu bỗng nói đầy hàm ý: “Con mèo kia…”
“…Mèo gì?”
Mắt thấy hai người lại sắp trở về chủ đề cũ, Trình Mục Tiêu mới nói: “Cậu muốn dọn ra ngoài chẳng lẽ không phải bởi tớ nói ra chuyện con mèo à?”
Đây là kiểu ngụy biện gì hả?
Thẩm Tử Sơ cau chặt đôi mày, tình cảnh hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan. Có điều cậu biết mình chắc chắn không thể ở lại nữa, dù có liều lĩnh bất chấp nguy cơ bị bại lộ cậu cũng phải cách xa Trình Mục Tiêu.
“Hôm nay tớ sẽ đi tìm phòng trọ, vài hôm nữa sẽ chuyển đi.”
Trình Mục Tiêu biến sắc, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
“Tử Sơ… Lần trước tớ chỉ đùa thôi.”
Thẩm Tử Sơ quay về phía hắn, nở một nụ cười cực kỳ xấu xí: “Tớ không ngu.”
Nói rồi cậu rời khỏi nơi đó.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Trình Mục Tiêu.
Gió đông quét qua, trái tim của hắn dường như cũng biến thành băng giá.
Thật lạnh.
…
Tuy đã bỏ đi, tâm trạng Thẩm Tử Sơ lại không khỏi trĩu nặng vô cùng. Cậu tự nhắc nhở bản thân, mình chỉ đổi nửa ngày thôi, chẳng mấy chốc sẽ phải về với cơ thể mèo.
Nhưng tảng đá trong lòng nặng không gì sánh nổi, cậu vẫn cúi đầu ngồi trong gió rét.
Mới ngồi một lát, một giọng nói bỗng vang lên bên tai cậu: “Tiểu Sơ? Cậu ngồi đây làm gì?”
Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn, lập tức đối diện với gương mặt của Đỗ Đường Chu.
Cậu hơi run run, ánh mắt tối xuống. Giờ cậu đã đồng cảm với anh ta rồi.
“Em… mới bị người ta tỏ tình.”
Đỗ Đường Chu đầy hoảng hốt: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Là bạn từ nhỏ của em.”
Người qua đường hóng chuyện – Đỗ Đường Chu sợ đến đánh rơi cả hạt dưa: “Bạn từ nhỏ? Ôi? Con trai à?”
Trọng điểm của anh ta thật kỳ quặc, Thẩm Tử Sơ nghe mà muốn bật cười, chỉ là không sao kéo nổi khóe miệng.
Bầu không khí xung quanh cậu càng thêm u ám.
“Ừm.”
“Nếu không phải vì anh tự nhiên nhớ ra có đồ để quên ở nhà Tiểu Ly rồi gặp phải cậu thì cậu định ngồi đây hứng gió luôn hả?”
Đỗ Đường Chu chẳng nói hai lời kéo Thẩm Tử Sơ tới nhà Sở Phi Ly. Anh ta không thể mặc kệ cậu ở lại một mình được.
Vào trong nhà rồi, tâm trạng của Thẩm Tử Sơ mới dần dễ chịu hơn chút ít. Cậu không nhịn được tò mò hỏi Đỗ Đường Chu: “Tạ Thu còn bám anh không?”
Gương mặt người đối diện lộ ra màu đỏ đáng ngờ: “Lần trước bọn anh có nói chuyện một chút.”
“??”
“Thì… trao đổi tí thôi.” Đỗ Đường Chu qua loa nói.
Thẩm Tử Sơ: “…” Hai người trao đổi kiểu gì hả, sao cứ như làm một phát thế!
Gò má Đỗ Đường Chu càng lúc càng đỏ, anh ta vội giơ tay che mặt mình, nhưng phần da thịt lộ ra vẫn rất hồng: “Đừng có nhìn anh đi đã.”
“??”
Đỗ Đường Chu có vẻ vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không giống phong thái lão luyện Thẩm Tử Sơ từng chứng kiến trước kia.
Cậu chợt nảy sinh chút hiếu kỳ. Rốt cục Tạ Thu đã ra chiêu gì mà khiến Đỗ Đường Chu hồi tâm chuyển ý nhỉ?
Hồi lâu sau Đỗ Đường Chu mới bình tĩnh lại, hơi thấp thỏm nhìn Thẩm Tử Sơ: “Tiểu Sơ, cậu có nghĩ người nói một đằng làm một nẻo như anh rất phiền phức không?”
“Sao lại thế?”
Thẩm Tử Sơ nhớ lại khi gặp Tạ Thu ở quán cà phê: “Có thể nhìn ra anh ta thật sự rất thích anh.”
Đỗ Đường Chu lúng túng ho hai tiếng, thấy dường như Thẩm Tử Sơ thật sự không có thành kiến, anh ta cuối cùng cũng chậm rãi kể lại sự việc.
Thì ra gần đây “bạn nối khố” của Đỗ Đường Chu đã tới thành phố này. Trông hắn tiều tụy đi nhiều, nói muốn sửa chữa sai lầm ngày xưa.
Thấy Đỗ Đường Chu không nói gì, hắn vốn tưởng anh ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi của hắn, dù sao hai người đã cùng nhau lớn lên, mỗi lần họ giận nhau Đỗ Đường Chu đều là người nhượng bộ.
Nhưng trong chớp mắt khi hắn ngẩng đầu, một nắm đấm đã nện thẳng lên mặt hắn.
Sắc mặt người kia cực kỳ khó coi, mà phần kinh ngạc còn nhiều hơn cả.
Hai bên má trái phải của hắn ăn trọn hai nắm đấm, rất đối xứng.
Đỗ Đường Chu cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện ra Tạ Thu: “Thế nào? Vừa rồi em phối hợp với anh để đánh đấy, anh đánh má trái nên em đánh luôn má phải.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Tên kia vô cùng tức giận, biểu cảm trên mặt dữ tợn hơn hẳn: “Đường Đường, nó là ai?”
Tạ Thu cười rạng rỡ không gì sánh bằng, bầu không khí xung quanh dường như cũng ấm lên theo: “Tôi là ai chả quan trọng, quan trọng là… Hôm nay tôi hơi muốn báo thù hộ một người.”
Gã đàn ông kia đứng phắt lên toan đánh trả, nhưng lại bị Tạ Thu cao gần 1m9 chế ngự.
Đỗ Đường Chu yên lặng quay đầu, không nhịn được bật cười.
Tạ Thu: “Đường Đường, anh còn thích đánh vào đâu nữa?”
“Sao cơ?”
“Em giữ giúp anh, để anh đánh một lần cho đã.”
Anh giai ạ, người ta cũng không phải đống cát!
Khóe miệng Đỗ Đường Chu giần giật: “Tạ Thu, buông anh ta ra đã.”
“Không được, chính tại tên này làm anh khổ sở thế mà!”
Đỗ Đường Chu mở to mắt: “… Cậu biết à?”
Tạ Thu thoáng chột dạ cúi đầu, chẳng khác nào chú cún lớn hoảng sợ dựng thẳng hai tai: “Em… Em thật sự thích anh rất lâu rồi, từ hồi lớp mười một đã thích, từ lúc anh ra bộ kịch truyền thanh đầu tiên, bài hát đầu tiên đã thích.”
Không hổ là fan não tàn.
Mặt Đỗ Đường Chu đã đen sì, không biết phải đối xử với Tạ Thu thế nào cho phải.
Cậu ta lại thúc giục: “Đường Đường, anh có đánh nữa không?”
Đỗ Đường Chu nham hiểm nhìn tên kia, nở nụ cười khoe hai chiếc răng nanh: “Đương nhiên.”
Anh ta nện một quyền ngay bụng đối phương, nghênh ngang đi cùng Tạ Thu.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, là anh ta thích người kia trước. Người đó là bisexual, yêu được cả nam lẫn nữ, vậy mà hắn vẫn chấp nhận tình cảm của anh ta, sau đó lại đi dan díu với người khác.
Mẹ kiếp, thích trước thì thành hèn mọn hả?
Đỗ Đường Chu nhìn Tạ Thu bên cạnh: “Sao cậu tới đúng lúc thế?”
Tạ Thu cầm hộp giữ nhiệt: “Em đến đưa cơm cho anh.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Bụng anh ta bỗng kêu rột rột thật mất thể diện, nhưng màn sương mù vẫn bao vây anh ta hơn một năm nay lại đột nhiên tan đi rất nhiều.
Thì ra thứ mình cứ mãi cố chấp cũng chỉ như một câu chuyện cười.
Gã đàn ông bị đánh vẫn không cam lòng, hắn đuổi theo họ, mặt mũi tái xanh hỏi: “Đỗ Đường Chu, hình như một năm nay em tằng tịu với người khác hả?”
Đỗ Đường Chu quay đầu lại, cau mày.
Tên kia cho rằng anh ta đang do dự, chuyển sang khiêu khích Tạ Thu: “Từ hồi 15 tuổi cậu ấy đã một lòng một dạ yêu tôi rồi, cậu lấy gì ra mà so với tôi?”
Tạ Thu nhướng mày, tỏa ra khí phách thiếu niên: “Tôi cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, tốt với Đường Đường hơn anh, tâm lý hơn anh, biết nấu ăn hơn anh, còn nhiều tiền hơn anh nữa.”
“Thế anh lấy gì ra mà so với tôi.”
Nhớ tới biểu cảm trên mặt tên kia lúc đó, Đỗ Đường Chu không nhịn được phì cười.
Anh ta thở ra một hơi dài, coi như đã hả dạ.
Đỗ Đường Chu nhìn Thẩm Tử Sơ: “Không sao đâu, không phải lo cho anh.”
Anh ta mỉm cười. Trong căn phòng yên tĩnh, thanh âm kia vô cùng rõ ràng: “Một năm rồi, anh cũng trốn tránh đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
Dường như có cảm xúc gì đó nghẹn lại trong lồng ngực, Thẩm Tử Sơ có hơi xấu hổ, xấu hổ vì bản thân đã bỏ chạy.
Cậu đột ngột đứng lên như muốn đi đâu đó.
Đỗ Đường Chu ngơ ngác: “Tiểu Sơ, cậu đi đâu đấy?”
“Về nói chuyện với Mục Tiêu.” Ít nhất cũng không thể trốn tránh nữa.
Đỗ Đường Chu toát mồ hôi lạnh, có phải anh ta lại phá rối gì rồi không.
Không ngờ mới kịp đi mấy bước, cơ thể cậu chợt lảo đảo như sắp ngã. Đỗ Đường Chu vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu, vẻ mặt hoang mang tột cùng.
Ngủ trong một giây!
Cùng lúc đó, Thẩm Tử Sơ tỉnh lại trong cơ thể mèo.
Cậu đang nóng nảy muốn đổi trở lại ngay lập tức, có điều một câu nói của Sở Phi Ly lại khiến cậu cứng đờ tại chỗ: “Sao ham ngủ thế hả? Y hệt cậu ấy.”
Thẩm Tử Sơ không dám manh động nữa, sợ Sở Phi Ly sẽ liên tưởng đến chuyện gì.
Vậy nhưng cái nhìn của Sở Phi Ly với cậu ngày càng lộ vẻ đánh giá, đến xế chiều, anh thậm chí còn hỏi bác sĩ liệu có ai vừa giây trước vẫn đang nói chuyện, giây sau lại đột nhiên ngủ mất hay không.
Thẩm Tử Sơ đổ mồ hôi ròng ròng, giờ mà đổi về thì toi luôn đó. Cậu phát hiện gần đây sách Sở Phi Ly đọc toàn là sách về chứng ham ngủ thôi, đọc một cái là có thể đọc luôn mấy tiếng đồng hồ.
Thời gian tiếp đó Thẩm Tử Sơ ngoan ngoãn như gà, chỉ thỉnh thoảng đổi một ít thời gian về cơ thể, dù sao cậu cũng đã quay lại ký túc xá.
Vài ngày sau, Sở Phi Ly gắng gượng xuất viện, một lần nữa về nhà.
Một thời gian ngắn không về, Thẩm Tử Sơ cũng hơi nhớ. Gần đây cậu vẫn làm nhiệm vụ thường ngày, trong lúc cậu không chú ý, độ thân mật đã tăng đến 60.
Vì vậy, phần thưởng của hệ thống được gửi tới.
Thẩm Tử Sơ vốn đang ngủ cùng Sở Phi Ly, chỉ mơ mơ màng màng nhận phần thưởng vượt mốc đó. Chờ cậu tỉnh giấc, đập vào mắt cậu là cánh tay trắng nõn của chính mình.
Thẩm Tử Sơ:!!!
Cậu còn phát hiện ra bản thân đang trần truồng quấn lấy Sở Phi Ly, mặt mày tức thì đỏ ửng.
Cách đó không xa có một tấm gương. Vừa vô tình liếc nhìn về phía ấy, cậu không khỏi sợ đến trợn tròn mắt.
Khoan đã! Con mèo này chẳng những biến thành người… Ngoại trừ đôi tai, hình dạng ấy giống cậu hồi mười lăm tuổi như đúc!
Thế thì chẳng phải đang nói huỵch ra cho Sở Phi Ly biết cậu là mèo con Khỏa Khỏa à?
Trong đầu Thẩm Tử Sơ không ngừng lặp đi lặp lại một giọng nói.
Toi toi toi. Lộ rồi lộ rồi lộ rồi.
Cậu phải giải thích với Sở Phi Ly thế nào đây? Hệ thống đúng là thánh bịp, vừa nhấn mạnh chuyện độ thân mật chưa đạt 100 thì không được để lộ chuyện, lại đồng thời gửi cho cậu cái thứ quà thưởng này.
Ngay khi đầu óc vẫn đang rối tung rối mù, cậu bỗng thấy Sở Phi Ly từ từ mở mắt.
Thẩm Tử Sơ muốn giấu kín tất cả những chuyện liên quan đến việc biến thành mèo này, nhưng lời của Trình Mục Tiêu khiến cậu vô cùng hoảng loạn.
“Tớ chẳng hiểu cậu nói gì.”
Trình Mục Tiêu nhìn cậu không chớp: “Thế cậu giải thích thế nào?”
“Giải thích cái gì?”
Trước ánh mắt như vậy, Thẩm Tử Sơ cảm thấy mình sắp không giấu được nữa.
Mà sau khi nghe cậu trả lời, Trình Mục Tiêu chỉ cười nhạt, không hỏi nữa: “Không có gì, chắc tớ nhìn nhầm.”
Tim Thẩm Tử Sơ đập dồn dập, có điều ngoài mặt vẫn cứng đơ.
Nhớ tới nụ hôn lúc trước, trong lòng cậu không khỏi hốt hoảng.
Cậu không muốn làm tổn thương, Trình Mục Tiêu, nhưng sớm nói rõ ràng cũng là vì tốt cho hắn.
“Mục Tiêu, lần trước…”
“Ừm?” Không biết có phải do ảo giác, Thẩm Tử Sơ chợt thấy nụ cười của Trình Mục Tiêu lạnh đi vài phần.
“Bọn mình là bạn bè, tớ không muốn thay đổi thành mối quan hệ khác…” Nói tới đây, cậu không sao tiếp tục được nữa. Cậu không đủ nhẫn tâm khiến Trình Mục Tiêu đau khổ, chỉ có thể nghĩ đến một cách khác “Tớ muốn chuyển ra ngoài.”
Nhưng Thẩm Tử Sơ vừa nhắc tới chuyện này, Trình Mục Tiêu bỗng nói đầy hàm ý: “Con mèo kia…”
“…Mèo gì?”
Mắt thấy hai người lại sắp trở về chủ đề cũ, Trình Mục Tiêu mới nói: “Cậu muốn dọn ra ngoài chẳng lẽ không phải bởi tớ nói ra chuyện con mèo à?”
Đây là kiểu ngụy biện gì hả?
Thẩm Tử Sơ cau chặt đôi mày, tình cảnh hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan. Có điều cậu biết mình chắc chắn không thể ở lại nữa, dù có liều lĩnh bất chấp nguy cơ bị bại lộ cậu cũng phải cách xa Trình Mục Tiêu.
“Hôm nay tớ sẽ đi tìm phòng trọ, vài hôm nữa sẽ chuyển đi.”
Trình Mục Tiêu biến sắc, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
“Tử Sơ… Lần trước tớ chỉ đùa thôi.”
Thẩm Tử Sơ quay về phía hắn, nở một nụ cười cực kỳ xấu xí: “Tớ không ngu.”
Nói rồi cậu rời khỏi nơi đó.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Trình Mục Tiêu.
Gió đông quét qua, trái tim của hắn dường như cũng biến thành băng giá.
Thật lạnh.
…
Tuy đã bỏ đi, tâm trạng Thẩm Tử Sơ lại không khỏi trĩu nặng vô cùng. Cậu tự nhắc nhở bản thân, mình chỉ đổi nửa ngày thôi, chẳng mấy chốc sẽ phải về với cơ thể mèo.
Nhưng tảng đá trong lòng nặng không gì sánh nổi, cậu vẫn cúi đầu ngồi trong gió rét.
Mới ngồi một lát, một giọng nói bỗng vang lên bên tai cậu: “Tiểu Sơ? Cậu ngồi đây làm gì?”
Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn, lập tức đối diện với gương mặt của Đỗ Đường Chu.
Cậu hơi run run, ánh mắt tối xuống. Giờ cậu đã đồng cảm với anh ta rồi.
“Em… mới bị người ta tỏ tình.”
Đỗ Đường Chu đầy hoảng hốt: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Là bạn từ nhỏ của em.”
Người qua đường hóng chuyện – Đỗ Đường Chu sợ đến đánh rơi cả hạt dưa: “Bạn từ nhỏ? Ôi? Con trai à?”
Trọng điểm của anh ta thật kỳ quặc, Thẩm Tử Sơ nghe mà muốn bật cười, chỉ là không sao kéo nổi khóe miệng.
Bầu không khí xung quanh cậu càng thêm u ám.
“Ừm.”
“Nếu không phải vì anh tự nhiên nhớ ra có đồ để quên ở nhà Tiểu Ly rồi gặp phải cậu thì cậu định ngồi đây hứng gió luôn hả?”
Đỗ Đường Chu chẳng nói hai lời kéo Thẩm Tử Sơ tới nhà Sở Phi Ly. Anh ta không thể mặc kệ cậu ở lại một mình được.
Vào trong nhà rồi, tâm trạng của Thẩm Tử Sơ mới dần dễ chịu hơn chút ít. Cậu không nhịn được tò mò hỏi Đỗ Đường Chu: “Tạ Thu còn bám anh không?”
Gương mặt người đối diện lộ ra màu đỏ đáng ngờ: “Lần trước bọn anh có nói chuyện một chút.”
“??”
“Thì… trao đổi tí thôi.” Đỗ Đường Chu qua loa nói.
Thẩm Tử Sơ: “…” Hai người trao đổi kiểu gì hả, sao cứ như làm một phát thế!
Gò má Đỗ Đường Chu càng lúc càng đỏ, anh ta vội giơ tay che mặt mình, nhưng phần da thịt lộ ra vẫn rất hồng: “Đừng có nhìn anh đi đã.”
“??”
Đỗ Đường Chu có vẻ vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không giống phong thái lão luyện Thẩm Tử Sơ từng chứng kiến trước kia.
Cậu chợt nảy sinh chút hiếu kỳ. Rốt cục Tạ Thu đã ra chiêu gì mà khiến Đỗ Đường Chu hồi tâm chuyển ý nhỉ?
Hồi lâu sau Đỗ Đường Chu mới bình tĩnh lại, hơi thấp thỏm nhìn Thẩm Tử Sơ: “Tiểu Sơ, cậu có nghĩ người nói một đằng làm một nẻo như anh rất phiền phức không?”
“Sao lại thế?”
Thẩm Tử Sơ nhớ lại khi gặp Tạ Thu ở quán cà phê: “Có thể nhìn ra anh ta thật sự rất thích anh.”
Đỗ Đường Chu lúng túng ho hai tiếng, thấy dường như Thẩm Tử Sơ thật sự không có thành kiến, anh ta cuối cùng cũng chậm rãi kể lại sự việc.
Thì ra gần đây “bạn nối khố” của Đỗ Đường Chu đã tới thành phố này. Trông hắn tiều tụy đi nhiều, nói muốn sửa chữa sai lầm ngày xưa.
Thấy Đỗ Đường Chu không nói gì, hắn vốn tưởng anh ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi của hắn, dù sao hai người đã cùng nhau lớn lên, mỗi lần họ giận nhau Đỗ Đường Chu đều là người nhượng bộ.
Nhưng trong chớp mắt khi hắn ngẩng đầu, một nắm đấm đã nện thẳng lên mặt hắn.
Sắc mặt người kia cực kỳ khó coi, mà phần kinh ngạc còn nhiều hơn cả.
Hai bên má trái phải của hắn ăn trọn hai nắm đấm, rất đối xứng.
Đỗ Đường Chu cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện ra Tạ Thu: “Thế nào? Vừa rồi em phối hợp với anh để đánh đấy, anh đánh má trái nên em đánh luôn má phải.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Tên kia vô cùng tức giận, biểu cảm trên mặt dữ tợn hơn hẳn: “Đường Đường, nó là ai?”
Tạ Thu cười rạng rỡ không gì sánh bằng, bầu không khí xung quanh dường như cũng ấm lên theo: “Tôi là ai chả quan trọng, quan trọng là… Hôm nay tôi hơi muốn báo thù hộ một người.”
Gã đàn ông kia đứng phắt lên toan đánh trả, nhưng lại bị Tạ Thu cao gần 1m9 chế ngự.
Đỗ Đường Chu yên lặng quay đầu, không nhịn được bật cười.
Tạ Thu: “Đường Đường, anh còn thích đánh vào đâu nữa?”
“Sao cơ?”
“Em giữ giúp anh, để anh đánh một lần cho đã.”
Anh giai ạ, người ta cũng không phải đống cát!
Khóe miệng Đỗ Đường Chu giần giật: “Tạ Thu, buông anh ta ra đã.”
“Không được, chính tại tên này làm anh khổ sở thế mà!”
Đỗ Đường Chu mở to mắt: “… Cậu biết à?”
Tạ Thu thoáng chột dạ cúi đầu, chẳng khác nào chú cún lớn hoảng sợ dựng thẳng hai tai: “Em… Em thật sự thích anh rất lâu rồi, từ hồi lớp mười một đã thích, từ lúc anh ra bộ kịch truyền thanh đầu tiên, bài hát đầu tiên đã thích.”
Không hổ là fan não tàn.
Mặt Đỗ Đường Chu đã đen sì, không biết phải đối xử với Tạ Thu thế nào cho phải.
Cậu ta lại thúc giục: “Đường Đường, anh có đánh nữa không?”
Đỗ Đường Chu nham hiểm nhìn tên kia, nở nụ cười khoe hai chiếc răng nanh: “Đương nhiên.”
Anh ta nện một quyền ngay bụng đối phương, nghênh ngang đi cùng Tạ Thu.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, là anh ta thích người kia trước. Người đó là bisexual, yêu được cả nam lẫn nữ, vậy mà hắn vẫn chấp nhận tình cảm của anh ta, sau đó lại đi dan díu với người khác.
Mẹ kiếp, thích trước thì thành hèn mọn hả?
Đỗ Đường Chu nhìn Tạ Thu bên cạnh: “Sao cậu tới đúng lúc thế?”
Tạ Thu cầm hộp giữ nhiệt: “Em đến đưa cơm cho anh.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Bụng anh ta bỗng kêu rột rột thật mất thể diện, nhưng màn sương mù vẫn bao vây anh ta hơn một năm nay lại đột nhiên tan đi rất nhiều.
Thì ra thứ mình cứ mãi cố chấp cũng chỉ như một câu chuyện cười.
Gã đàn ông bị đánh vẫn không cam lòng, hắn đuổi theo họ, mặt mũi tái xanh hỏi: “Đỗ Đường Chu, hình như một năm nay em tằng tịu với người khác hả?”
Đỗ Đường Chu quay đầu lại, cau mày.
Tên kia cho rằng anh ta đang do dự, chuyển sang khiêu khích Tạ Thu: “Từ hồi 15 tuổi cậu ấy đã một lòng một dạ yêu tôi rồi, cậu lấy gì ra mà so với tôi?”
Tạ Thu nhướng mày, tỏa ra khí phách thiếu niên: “Tôi cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, tốt với Đường Đường hơn anh, tâm lý hơn anh, biết nấu ăn hơn anh, còn nhiều tiền hơn anh nữa.”
“Thế anh lấy gì ra mà so với tôi.”
Nhớ tới biểu cảm trên mặt tên kia lúc đó, Đỗ Đường Chu không nhịn được phì cười.
Anh ta thở ra một hơi dài, coi như đã hả dạ.
Đỗ Đường Chu nhìn Thẩm Tử Sơ: “Không sao đâu, không phải lo cho anh.”
Anh ta mỉm cười. Trong căn phòng yên tĩnh, thanh âm kia vô cùng rõ ràng: “Một năm rồi, anh cũng trốn tránh đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
Dường như có cảm xúc gì đó nghẹn lại trong lồng ngực, Thẩm Tử Sơ có hơi xấu hổ, xấu hổ vì bản thân đã bỏ chạy.
Cậu đột ngột đứng lên như muốn đi đâu đó.
Đỗ Đường Chu ngơ ngác: “Tiểu Sơ, cậu đi đâu đấy?”
“Về nói chuyện với Mục Tiêu.” Ít nhất cũng không thể trốn tránh nữa.
Đỗ Đường Chu toát mồ hôi lạnh, có phải anh ta lại phá rối gì rồi không.
Không ngờ mới kịp đi mấy bước, cơ thể cậu chợt lảo đảo như sắp ngã. Đỗ Đường Chu vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu, vẻ mặt hoang mang tột cùng.
Ngủ trong một giây!
Cùng lúc đó, Thẩm Tử Sơ tỉnh lại trong cơ thể mèo.
Cậu đang nóng nảy muốn đổi trở lại ngay lập tức, có điều một câu nói của Sở Phi Ly lại khiến cậu cứng đờ tại chỗ: “Sao ham ngủ thế hả? Y hệt cậu ấy.”
Thẩm Tử Sơ không dám manh động nữa, sợ Sở Phi Ly sẽ liên tưởng đến chuyện gì.
Vậy nhưng cái nhìn của Sở Phi Ly với cậu ngày càng lộ vẻ đánh giá, đến xế chiều, anh thậm chí còn hỏi bác sĩ liệu có ai vừa giây trước vẫn đang nói chuyện, giây sau lại đột nhiên ngủ mất hay không.
Thẩm Tử Sơ đổ mồ hôi ròng ròng, giờ mà đổi về thì toi luôn đó. Cậu phát hiện gần đây sách Sở Phi Ly đọc toàn là sách về chứng ham ngủ thôi, đọc một cái là có thể đọc luôn mấy tiếng đồng hồ.
Thời gian tiếp đó Thẩm Tử Sơ ngoan ngoãn như gà, chỉ thỉnh thoảng đổi một ít thời gian về cơ thể, dù sao cậu cũng đã quay lại ký túc xá.
Vài ngày sau, Sở Phi Ly gắng gượng xuất viện, một lần nữa về nhà.
Một thời gian ngắn không về, Thẩm Tử Sơ cũng hơi nhớ. Gần đây cậu vẫn làm nhiệm vụ thường ngày, trong lúc cậu không chú ý, độ thân mật đã tăng đến 60.
Vì vậy, phần thưởng của hệ thống được gửi tới.
Thẩm Tử Sơ vốn đang ngủ cùng Sở Phi Ly, chỉ mơ mơ màng màng nhận phần thưởng vượt mốc đó. Chờ cậu tỉnh giấc, đập vào mắt cậu là cánh tay trắng nõn của chính mình.
Thẩm Tử Sơ:!!!
Cậu còn phát hiện ra bản thân đang trần truồng quấn lấy Sở Phi Ly, mặt mày tức thì đỏ ửng.
Cách đó không xa có một tấm gương. Vừa vô tình liếc nhìn về phía ấy, cậu không khỏi sợ đến trợn tròn mắt.
Khoan đã! Con mèo này chẳng những biến thành người… Ngoại trừ đôi tai, hình dạng ấy giống cậu hồi mười lăm tuổi như đúc!
Thế thì chẳng phải đang nói huỵch ra cho Sở Phi Ly biết cậu là mèo con Khỏa Khỏa à?
Trong đầu Thẩm Tử Sơ không ngừng lặp đi lặp lại một giọng nói.
Toi toi toi. Lộ rồi lộ rồi lộ rồi.
Cậu phải giải thích với Sở Phi Ly thế nào đây? Hệ thống đúng là thánh bịp, vừa nhấn mạnh chuyện độ thân mật chưa đạt 100 thì không được để lộ chuyện, lại đồng thời gửi cho cậu cái thứ quà thưởng này.
Ngay khi đầu óc vẫn đang rối tung rối mù, cậu bỗng thấy Sở Phi Ly từ từ mở mắt.