Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Trình Mục Tiêu bỗng nhìn Thẩm Tử Sơ chằm chằm, đó là những lời hắn thật sự muốn nói cho cậu nghe.
Đôi mắt Trình Mục Tiêu tối xuống, hắn không mong cậu tiếp tục xem mình như thằng bé năm xưa nữa.
Cứ vậy hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng dồn hết dũng khí: “Tớ tốt như thế, cậu có thích tớ không?”
Thẩm Tử Sơ còn tưởng hắn đang làm nũng với mình: “Đương nhiên là thích.”
Nghe cậu trả lời không chút do dự, Trình Mục Tiêu lập tức nhận ra cậu chẳng hề hiểu lời của hắn có ý gì.
Nhìn gương mặt đối diện kia, trái tim Trình Mục Tiêu càng đập mạnh hơn.
Hắn tiến sát về phía trước, ấn môi mình lên môi cậu.
Khác với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lần trước, lúc này đây… hắn thật sự quyết tâm.
Thẩm Tử Sơ trợn tròn mắt. Cậu cảm nhận rõ ràng nụ hôn của Trình Mục Tiêu nóng đến thế nào, trong đó hàm chứa vô vàn tình cảm.
Đây không phải chuyện bạn bè có thể làm được.
Cậu theo phản xạ muốn đẩy Trình Mục Tiêu ra, nhưng trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh: [Thời gian hoán đổi của bạn đã đến, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]
Giây tiếp theo, Thẩm Tử Sơ đã trở lại là mèo.
Lồng ngực cậu nảy lên dữ dội, không phải bởi vui mừng mà là vì sợ hãi.
Cậu sợ mối quan hệ của mình và Trình Mục Tiêu thay đổi, cậu chỉ muốn hắn là bạn của mình, chỉ mong hắn là người bạn đã cùng mình lớn lên.
Trình Mục Tiêu thích cậu từ lúc nào? Giấu giếm giỏi thật, cậu hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Tử Sơ âm thầm tự an ủi mình…
Không đâu, không đâu!
Trái tim cậu vẫn đập thùng thùng, trong lòng như có một tảng đá lớn đè chặt, nặng nề khiến cậu không sao thở nổi.
Sở Phi Ly vừa ghi âm xong vài câu lời kịch cho kịch tình ca, gửi băng xong, anh ra khỏi phòng.
Thấy Thẩm Tử Sơ cúi thấp đầu có vẻ không vui, Sở Phi Ly ngồi xổm xuống: “Mới nãy còn vui lắm mà, sao tự nhiên lại buồn rồi?”
“… Meo.”
Sở Phi Ly dường như thật sự cảm nhận được cảm xúc của mèo con, nghĩ giờ nó cũng đã có vòng cổ, anh liền vào phòng lấy ra một sợi dây: “Đi dạo tí không?”
=.= Dạo?
Vẫn coi cậu là chó!
Nhưng cũng hiếm khi có cơ hội xuống đường một chút. Gần đây cứ liên tục hoán đổi giữa hai cơ thể, cậu mệt mỏi rã rời lắm rồi.
Thẩm Tử Sơ lạnh nhạt meo một tiếng, xem như tán thành đề xuất của Sở Phi Ly.
Một người một mèo bắt đầu đi tản bộ.
Có điều Thẩm Tử Sơ quá nhỏ, Sở Phi Ly dắt cậu đi cũng ngại. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn tháo dây trên cổ mèo ra, bế cậu lên.
Thẩm Tử Sơ không yên lòng nhìn cảnh sắc xung quanh, bắt đầu nghĩ đến một chuyện khác.
Nếu Trình Mục Tiêu thực sự thích cậu, chắc cậu sẽ quyết định chuyển đi.
[Thông báo nhiệm vụ mới…]
Ối, đột ngột thế?
Hệ thống trong đầu còn chưa nói xong, Thẩm Tử Sơ bỗng cảm nhận được một cú va chạm cực mạnh.
Sở Phi Ly quăng cậu ra. Trời đất chớp mắt đảo điên, trong khi cậu còn chưa kịp định thần, hệ thống đã thông báo lại: [Đã xảy ra, nhiệm vụ thay đổi, bạn hãy ở bên cạnh chủ nhân.]
Cái gì xảy ra?
Trong cơn hốt hoảng, dường như cậu nghe thấy tiếng người nói.
– Có người bị tai nạn giao thông.
– Mọi người thấy không, vừa nãy ngay giây cuối cùng cậu ta ném con mèo trong lòng ra ngoài.
Đôi đồng tử thú của Thẩm Tử Sơ co rút lại, cậu bỗng hiểu nhiệm vụ mà hệ thống chưa kịp công bố rốt cuộc là gì.
Nó muốn mình cứu Sở Phi Ly.
Có lẽ đó là bởi bản năng còn đọng lại trên cơ thể này. Đây là con mèo từng được Sở Phi Ly cứu trước lúc chết, nó muốn báo ơn, cũng không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện bất trắc.
Hệ thống trong não hình như vẫn đang thông báo thời hạn và phần thưởng nhiệm vụ, nhưng Thẩm Tử Sơ lại hoàn toàn hoảng loạn.
Đi… Phải đi tìm Sở Phi Ly!
Nhưng anh được đưa tới bệnh viện nào?
Cậu bây giờ đang là mèo, không thể làm gì cả, cậu phải trở lại cơ thể chính mình mới được.
Hai mươi phút!
Cậu còn lại hai mươi phút trở về cơ thể!
Không kịp về nhà! Thẩm Tử Sơ chạy tới một khoảng đất um tùm cỏ dại, nói với hệ thống trong đầu: [Đổi hai mươi phút cuối cùng.]
[Đang hoán đổi.]
Không lâu sau đó, Thẩm Tử Sơ đã trở lại cơ thể mình.
Khoảnh khắc Trình Mục Tiêu hôn cậu, kỳ thực hắn đã nghĩ ra cách ứng phó rồi. Hắn đã dự tính nếu Thẩm Tử Sơ từ chối thì phải làm sao, nếu cậu chấp nhận thì nên làm thế nào, nhưng hắn lại hoàn toàn không ngờ tới chuyện cậu lại cứ thế ngủ mất, chỉ đành đưa cậu về nhà.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tử Sơ đã tỉnh.
Nhưng lúc này vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm trọng, đầy hoang mang lo lắng. Cậu bật dậy vội vàng, thoạt trông như muốn đi đâu đó.
Ngay trước khi cậu mở cửa ra, Trình Mục Tiêu kéo tay cậu lại: “Tử Sơ, cậu định đi đâu?”
Mặt mày cậu tái nhợt, không trả lời.
“Có phải vừa rồi tớ đùa quá đáng làm cậu sợ? Xin lỗi, sau này tớ sẽ không thế nữa?” Thanh âm của Trình Mục Tiêu ẩn giấu sợ hãi.
Thẩm Tử Sơ dốc sức nở nụ cười, nhưng dây thần kinh trên mặt cậu không sao cử động nổi, trông vô cùng quái dị.
“Đùa à?”
Cậu cười lên, cười chẳng khác nào đang khóc.
Trình Mục Tiêu giật mình, có chuyện gì xảy ra vậy?
“Buông ra.”
Chính vì trò đùa này mà tâm trạng của cậu khi vừa trở lại cơ thể mèo mới không tốt, để Sở Phi Ly đưa cậu ra ngoài tản bộ, cuối cùng khiến anh gặp tai nạn giao thông.
Trình Mục Tiêu vốn cho rằng mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình thôi, vậy nhưng phản ứng của Thẩm Tử Sơ khiến hắn không biết phải làm thế nào.
“Có chuyện gì thế?”
Thẩm Tử Sơ ra sức đẩy tay hắn: “Sở Phi Ly bị tai nạn.”
Cậu chỉ quăng lại một câu rồi rời khỏi đó.
Trình Mục Tiêu đứng sững hồi lâu, ánh mắt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ…
Tử Sơ vẫn luôn ngủ say, sao lại biết Sở Phi Ly gặp tai nạn? Chẳng lẽ cậu nằm mơ?
Trình Mục Tiêu suy nghĩ một lát, quyết định ra ngoài xác nhận tình hình trước.
Hắn cẩn thận đi theo, Thẩm Tử Sơ đang trong trạng thái hoang mang hoàn toàn không hề phát hiện. Nhưng khi vừa biết Sở Phi Ly thật sự bị tai nạn, hắn không thể không hoảng đến trợn tròn mắt.
Tử Sơ không nằm mơ, cậu ấy biết.
Gần đây cậu ấy ham ngủ đến bất thường, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Thẩm Tử Sơ không ngừng hỏi những người xung quanh xem Sở Phi Ly được đưa đến bệnh viện nào, mãi tận khi hỏi ra được, gương mặt trắng bệch của cậu mới hồng lại đôi chút.
Mà tiếp đó còn xảy ra chuyện khiến Trình Mục Tiêu khiếp sợ hơn.
Thẩm Tử Sơ đi tới một bụi cỏ, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn cậu ôm mèo con ra, ánh mắt Trình Mục Tiêu càng thêm kỳ quặc. Cỏ dại ở đây mọc rất dày, không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra có một con mèo nấp bên trong, hơn nữa thoạt trông có vẻ cậu đã biết nó ở đây từ trước.
Trái tim Trình Mục Tiêu co thắt, cảnh tượng trước mắt quá hoang đường. Hắn thấy rõ mồn một cơ thể Thẩm Tử Sơ lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất…
Sau đó, con mèo kia mở mắt ra.
—
Đôi mắt Trình Mục Tiêu tối xuống, hắn không mong cậu tiếp tục xem mình như thằng bé năm xưa nữa.
Cứ vậy hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng dồn hết dũng khí: “Tớ tốt như thế, cậu có thích tớ không?”
Thẩm Tử Sơ còn tưởng hắn đang làm nũng với mình: “Đương nhiên là thích.”
Nghe cậu trả lời không chút do dự, Trình Mục Tiêu lập tức nhận ra cậu chẳng hề hiểu lời của hắn có ý gì.
Nhìn gương mặt đối diện kia, trái tim Trình Mục Tiêu càng đập mạnh hơn.
Hắn tiến sát về phía trước, ấn môi mình lên môi cậu.
Khác với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lần trước, lúc này đây… hắn thật sự quyết tâm.
Thẩm Tử Sơ trợn tròn mắt. Cậu cảm nhận rõ ràng nụ hôn của Trình Mục Tiêu nóng đến thế nào, trong đó hàm chứa vô vàn tình cảm.
Đây không phải chuyện bạn bè có thể làm được.
Cậu theo phản xạ muốn đẩy Trình Mục Tiêu ra, nhưng trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh: [Thời gian hoán đổi của bạn đã đến, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]
Giây tiếp theo, Thẩm Tử Sơ đã trở lại là mèo.
Lồng ngực cậu nảy lên dữ dội, không phải bởi vui mừng mà là vì sợ hãi.
Cậu sợ mối quan hệ của mình và Trình Mục Tiêu thay đổi, cậu chỉ muốn hắn là bạn của mình, chỉ mong hắn là người bạn đã cùng mình lớn lên.
Trình Mục Tiêu thích cậu từ lúc nào? Giấu giếm giỏi thật, cậu hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Tử Sơ âm thầm tự an ủi mình…
Không đâu, không đâu!
Trái tim cậu vẫn đập thùng thùng, trong lòng như có một tảng đá lớn đè chặt, nặng nề khiến cậu không sao thở nổi.
Sở Phi Ly vừa ghi âm xong vài câu lời kịch cho kịch tình ca, gửi băng xong, anh ra khỏi phòng.
Thấy Thẩm Tử Sơ cúi thấp đầu có vẻ không vui, Sở Phi Ly ngồi xổm xuống: “Mới nãy còn vui lắm mà, sao tự nhiên lại buồn rồi?”
“… Meo.”
Sở Phi Ly dường như thật sự cảm nhận được cảm xúc của mèo con, nghĩ giờ nó cũng đã có vòng cổ, anh liền vào phòng lấy ra một sợi dây: “Đi dạo tí không?”
=.= Dạo?
Vẫn coi cậu là chó!
Nhưng cũng hiếm khi có cơ hội xuống đường một chút. Gần đây cứ liên tục hoán đổi giữa hai cơ thể, cậu mệt mỏi rã rời lắm rồi.
Thẩm Tử Sơ lạnh nhạt meo một tiếng, xem như tán thành đề xuất của Sở Phi Ly.
Một người một mèo bắt đầu đi tản bộ.
Có điều Thẩm Tử Sơ quá nhỏ, Sở Phi Ly dắt cậu đi cũng ngại. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn tháo dây trên cổ mèo ra, bế cậu lên.
Thẩm Tử Sơ không yên lòng nhìn cảnh sắc xung quanh, bắt đầu nghĩ đến một chuyện khác.
Nếu Trình Mục Tiêu thực sự thích cậu, chắc cậu sẽ quyết định chuyển đi.
[Thông báo nhiệm vụ mới…]
Ối, đột ngột thế?
Hệ thống trong đầu còn chưa nói xong, Thẩm Tử Sơ bỗng cảm nhận được một cú va chạm cực mạnh.
Sở Phi Ly quăng cậu ra. Trời đất chớp mắt đảo điên, trong khi cậu còn chưa kịp định thần, hệ thống đã thông báo lại: [Đã xảy ra, nhiệm vụ thay đổi, bạn hãy ở bên cạnh chủ nhân.]
Cái gì xảy ra?
Trong cơn hốt hoảng, dường như cậu nghe thấy tiếng người nói.
– Có người bị tai nạn giao thông.
– Mọi người thấy không, vừa nãy ngay giây cuối cùng cậu ta ném con mèo trong lòng ra ngoài.
Đôi đồng tử thú của Thẩm Tử Sơ co rút lại, cậu bỗng hiểu nhiệm vụ mà hệ thống chưa kịp công bố rốt cuộc là gì.
Nó muốn mình cứu Sở Phi Ly.
Có lẽ đó là bởi bản năng còn đọng lại trên cơ thể này. Đây là con mèo từng được Sở Phi Ly cứu trước lúc chết, nó muốn báo ơn, cũng không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện bất trắc.
Hệ thống trong não hình như vẫn đang thông báo thời hạn và phần thưởng nhiệm vụ, nhưng Thẩm Tử Sơ lại hoàn toàn hoảng loạn.
Đi… Phải đi tìm Sở Phi Ly!
Nhưng anh được đưa tới bệnh viện nào?
Cậu bây giờ đang là mèo, không thể làm gì cả, cậu phải trở lại cơ thể chính mình mới được.
Hai mươi phút!
Cậu còn lại hai mươi phút trở về cơ thể!
Không kịp về nhà! Thẩm Tử Sơ chạy tới một khoảng đất um tùm cỏ dại, nói với hệ thống trong đầu: [Đổi hai mươi phút cuối cùng.]
[Đang hoán đổi.]
Không lâu sau đó, Thẩm Tử Sơ đã trở lại cơ thể mình.
Khoảnh khắc Trình Mục Tiêu hôn cậu, kỳ thực hắn đã nghĩ ra cách ứng phó rồi. Hắn đã dự tính nếu Thẩm Tử Sơ từ chối thì phải làm sao, nếu cậu chấp nhận thì nên làm thế nào, nhưng hắn lại hoàn toàn không ngờ tới chuyện cậu lại cứ thế ngủ mất, chỉ đành đưa cậu về nhà.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tử Sơ đã tỉnh.
Nhưng lúc này vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm trọng, đầy hoang mang lo lắng. Cậu bật dậy vội vàng, thoạt trông như muốn đi đâu đó.
Ngay trước khi cậu mở cửa ra, Trình Mục Tiêu kéo tay cậu lại: “Tử Sơ, cậu định đi đâu?”
Mặt mày cậu tái nhợt, không trả lời.
“Có phải vừa rồi tớ đùa quá đáng làm cậu sợ? Xin lỗi, sau này tớ sẽ không thế nữa?” Thanh âm của Trình Mục Tiêu ẩn giấu sợ hãi.
Thẩm Tử Sơ dốc sức nở nụ cười, nhưng dây thần kinh trên mặt cậu không sao cử động nổi, trông vô cùng quái dị.
“Đùa à?”
Cậu cười lên, cười chẳng khác nào đang khóc.
Trình Mục Tiêu giật mình, có chuyện gì xảy ra vậy?
“Buông ra.”
Chính vì trò đùa này mà tâm trạng của cậu khi vừa trở lại cơ thể mèo mới không tốt, để Sở Phi Ly đưa cậu ra ngoài tản bộ, cuối cùng khiến anh gặp tai nạn giao thông.
Trình Mục Tiêu vốn cho rằng mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình thôi, vậy nhưng phản ứng của Thẩm Tử Sơ khiến hắn không biết phải làm thế nào.
“Có chuyện gì thế?”
Thẩm Tử Sơ ra sức đẩy tay hắn: “Sở Phi Ly bị tai nạn.”
Cậu chỉ quăng lại một câu rồi rời khỏi đó.
Trình Mục Tiêu đứng sững hồi lâu, ánh mắt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ…
Tử Sơ vẫn luôn ngủ say, sao lại biết Sở Phi Ly gặp tai nạn? Chẳng lẽ cậu nằm mơ?
Trình Mục Tiêu suy nghĩ một lát, quyết định ra ngoài xác nhận tình hình trước.
Hắn cẩn thận đi theo, Thẩm Tử Sơ đang trong trạng thái hoang mang hoàn toàn không hề phát hiện. Nhưng khi vừa biết Sở Phi Ly thật sự bị tai nạn, hắn không thể không hoảng đến trợn tròn mắt.
Tử Sơ không nằm mơ, cậu ấy biết.
Gần đây cậu ấy ham ngủ đến bất thường, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Thẩm Tử Sơ không ngừng hỏi những người xung quanh xem Sở Phi Ly được đưa đến bệnh viện nào, mãi tận khi hỏi ra được, gương mặt trắng bệch của cậu mới hồng lại đôi chút.
Mà tiếp đó còn xảy ra chuyện khiến Trình Mục Tiêu khiếp sợ hơn.
Thẩm Tử Sơ đi tới một bụi cỏ, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn cậu ôm mèo con ra, ánh mắt Trình Mục Tiêu càng thêm kỳ quặc. Cỏ dại ở đây mọc rất dày, không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra có một con mèo nấp bên trong, hơn nữa thoạt trông có vẻ cậu đã biết nó ở đây từ trước.
Trái tim Trình Mục Tiêu co thắt, cảnh tượng trước mắt quá hoang đường. Hắn thấy rõ mồn một cơ thể Thẩm Tử Sơ lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất…
Sau đó, con mèo kia mở mắt ra.
—
Bình luận facebook