-
Chương 74
Người đàn ông như lúc đến, cõng cô và chiếc ba lô thoạt nhìn cực lớn. Chỉ là bây giờ nhìn còn càng khoa trương hơn một chút. Lúc đến chỉ là đeo một cái ba lô, bây giờ còn nhiều thêm hơn mười cân hạt lúa giống, nhìn có vẻ rất nặng, nhưng mỗi bước đi của hắn đều đi cực kỳ chắc chắn vững vàng, tựa như những thứ này nhẹ như lông vũ vậy.
Một màn này làm đám người đàn ông trong bộ lạc khiếp sợ, hồi lâu mà vẫn nói không ra lời.
Người cũng đã đi xa rồi, Miêu Phát mới nhớ ra: “Thủ lĩnh, vừa nãy chúng ta quên không hỏi Cửu Di và Sơ Niệm là người của bộ lạc nào rồi.”
Thủ lĩnh nhớ tới lời của Đại vu, trầm giọng nói: “Chỉ cần không phải là Ngự thú tộc là được, trên cánh tay tộc nhân Ngự thú tộc đều có tộc huy hình thú, trên cánh tay hắn không có.”
Hơn nữa, nếu như bọn họ muốn nói, thì đã sớm nói rồi. Bây giờ đuổi theo cũng sẽ không có kết quả gì.
Những ngày tháng yên bình về sau, lòng bàn tay tộc trưởng nắm chặt đá thiên hỏa.
Hắn tin rằng, Đại vu nói hai người kia sẽ cứu vớt bộ lạc bọn họ, chuyện này tuyệt đối không phải giả.
Sau khi Sơ Niệm ra khỏi bộ lạc, ngâm nga hát suốt dọc đường, có vẻ tâm trạng rất tốt, bởi vì thời tiết, đến bờ sông cô nói to: “Cửu Di, chàng dừng lại một chút.”
Rắn lớn thả cô xuống, chỉ thấy cô chạy chậm đến bờ sông hái chiếc lá rất to, cười nói: “Xem ta hái được thứ tốt gì này?”
Dường như cô luôn có thể nghiên cứu tất cả thực vật cực kỳ phổ biến ra những tác dụng kỳ diệu không tầm thường, làm cho cuộc sống của bọn họ mỗi ngày đều tràn đầy kinh ngạc vui mừng.
Sau khi hái một chiếc lá, cô lại leo lên lưng hắn, trùm cái lá lên đỉnh đầu hai người. Chiếc lá lớn đến mức đủ để che cả tấm lưng rộng lớn của hắn, lưu lại mảng lớn bóng râm.
Dường như cô rất hài lòng, cười nói: “Chiếc lá to như này, giống như một cái ô che nắng.” Cô biết hắn không hiểu ô che nắng là gì, bây giờ chỉ cần xuất hiện một từ ngữ mới, cô sẽ trực tiếp giải thích thêm với hắn: “Ô che nắng chính là thứ có thể che lại ánh nắng và nước mưa, giống như chiếc lá này, bây giờ che nắng, lúc mưa thì có thể che nước mưa.”
Qua sông là gần nhà hơn một bước, Sơ Niệm nhỏ giọng ngâm nga bài hát, trên đường cứ liên tục kêu hắn dừng lại, hái cái này, ngắt cái kia, giống như bé con hiếu kỳ, nhìn thấy cái gì cũng muốn một chút.
Đặc biệt là trên đường còn gặp được một loại quả màu xanh lam, chua ngọt ngon miệng như quả việt quất xanh, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cô hái một lần rất nhiều, sau khi rửa sạch ở bờ sông vừa đi vừa ăn, lúc ăn còn không quên bón cho hắn.
Lúc Sơ Niệm lại bón cho người đàn ông một quả, người đàn ông nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay cô.
Cô cười nói: “Chàng được lắm, là ta không bón no chàng hả, vậy mà lại ăn đầu ngón tay ta.”
“Ta vô tình thôi mà.” Rắn lớn nói, vành tai đỏ ửng.
Tất nhiên cô biết hắn không cố ý, tiếng cười nhẹ nhàng, ôm cổ hắn hỏi: “Cõng ta cả một đường cũng mệt rồi nhỉ, thả ta xuống đi một chút.’
Rắn lớn thấp giọng nói: “Không mệt.”
Hôm nay Sơ Niệm chính là muốn lười biếng một cách thuần túy, nếu như người đàn ông bình thường đừng nói cõng cô đi lâu như vậy, e là mười mấy phút đã không chịu nổi rồi. Nhưng người người đàn ông dưới người cô này lại khác, cô biết rõ hắn cường tráng bao nhiêu.
Cô lại bón cho hắn một quả nữa, nghe thấy người đàn ông hỏi: “Niệm Niệm, nàng có thích những người trong bộ lạc kia không?”
Miệng Sơ Niệm ăn trái cây, nói chuyện không rõ ràng, nhưng cũng có thể nghe ra cô đang nói gì: “Thích chứ, lâu lắm rồi ta không gặp được nhiều người như vậy, thật náo nhiệt, giống như ăn tết vậy.”
Sau khi cô vừa nói xong, đáy mắt người đàn ông tựa như phủ lên một tầng âm u, tối tăm không ánh sáng: “Niệm Niệm muốn sống với bọn họ không?”
Sơ Niệm cười tiếp tục nói: “Nhưng ta càng thích cuộc sống hiện tại hơn, sống cùng với chàng, giống như thần tiên quyến lữ, không có ai làm phiền, mỗi ngày nghe tiếng côn trùng tiếng chim kêu vang, hái ngắt chăn thả. Chàng ra ngoài săn bắn, ta ở nhà may quần áo.”
“Chàng biết đi chợ phiên không, mỗi khi sắp đến tết, nông thôn đều sẽ mở một phiên chợ rất lớn, bên trong cái gì cũng có, rất nhiều người, mọi người đều đi chơi, rất náo nhiệt rất vui vẻ. Nhưng cuối cùng đều phải về nhà.”
Dường như cô đoán được sự bất an của hắn, cảm nhận được cảm xúc của hắn, dùng cách của mình nói cho hắn biết, cô sẽ không rời khỏi hắn.
“Vậy sau này ngày nào ta cũng sẽ đưa Niệm Niệm đi chợ phiên, có được không?”
Sơ Niệm cười nói: “Đồ ngốc ạ, ngày nào cũng đi chợ phiên vậy thì Bạch Tuyết và bò cừu gà cá của chúng ta sẽ chết đói mất. Vả lại, chính vì không có thường xuyên, mới luôn luôn mong đợi. Ngày nào cũng có thì lại không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
Trong quan niệm của rắn lớn, Niệm Niệm thích thì có thể cho cô tất cả. Giống như lúc cô thích da lông động vật, da lông động vật hắn tích góp từng tí một cho cô trong thời gian một năm đã chất đầy một nhà kho nhỏ, đều đã được làm thành da thú mềm mại để cất đi.
Nhưng cách bày tỏ tình cảm trực tiếp như vậy, trái lại chính là sự lãng mạn cực hạn.
Lúc rắn lớn lại muốn nói gì đó, chiếc lá che trên đầu hai người rơi xuống, che đi tầm nhìn của hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía sau, thì ra cô đã ngủ từ bao giờ, chiếc lá che nắng bị cánh tay cô đè lên, trùm lên đỉnh đầu cô, cô nằm dưới phiến lá còn thoải mái mà chẹp miệng hai cái, cũng không biết là mơ thấy gì.
Hắn giơ tay đẩy cái lá ra, che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sải bước tránh cho lắc lư.
Lúc Sơ Niệm tỉnh lại lần nữa đã nằm trên chiếc giường lớn thoải mái của nhà mình rồi, người đàn ông không biết đã đi đâu, cô bỏ ra khỏi chăn đi thẳng xuống dưới hang.
Bạch Tuyết một ngày không được gặp cô đã nồng nhiệt chạy quanh, dùng chiếcsừng nhỏ xinh đẹp cọ lên người cô, Sơ Niệm sờ cái đầu lông xù của nó, cười nói: “Một ngày không gặp, có nhớ chị không hả?”
Cười kì lân kêu chít chít làm nũng, Sơ Niệm trấn an nó một lúc nó mới ngoan ngoãn lại.
Sau khi đi ruộng rau hái mấy cây cải đông tươi mới cho Bạch Tuyết, cô lại đi cho những con gia súc khác của mình ăn.
May mà lúc đi để lại nhiều đồ ăn, lũ nhóc con này thoạt nhìn vẫn tràn đầy sức sống như cũ.
Bây giờ trang viên của cô đã được quy hoạch cực kỳ chỉnh tề, ngay ngắn trật tự, có vườn rau, có ruộng, còn có khu vực nuôi gà, cừu, bò, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ, có lẽ là sau khi rắn lớn quay về đã dọn dẹp.
Sơ Niệm vươn người, nghĩ đến hạt lúa giống mình mang về.
Hiển nhiên cây lúa bình thường sẽ sinh trưởng ở bên cạnh nơi có nước, trong vườn của cô không có khu nước nông thích hợp để lúa sinh trưởng.
Trước tiên cô nghĩ đến một mảnh ao sau núi, ở đó có một vị trí thích hợp.
Trồng lúa nước phải chọn giống ươm mầm trước, những chuyện này một chốc cũng không làm xong ngay hết được, chỉ có thể để đến ngày mai rồi làm.
Nhìn những hạt thóc vỏ vàng này, Sơ Niệm nghĩ đến hương vị ngọt ngào của nó, lấy ra một phần chuẩn bị tách trấu nấu cơm.
Có kinh nghiệm tách vỏ lúa mì, cô đã có thể sử dụng các công cụ như đá mài được ăn bánh bao chay, giờ đây dùng đá mài tách vỏ trấu cho hạt thóc có thể nói là vô cùng thành thục, trực tiếp để Bạch Tuyết kéo đá mài nhỏ, cô ở bên cạnh đẩy những hạt thóc rơi xuống là được rồi.
Đá mài xay xong, lại trải qua quá trình giã gạo tách vỏ, cô cầm một chút gạo trắng số lượng không nhiều đi lên, rửa sạch, sau khi thêm nước không quá đầu ngón tay rồi thả vào lồng hấp.
Mặc dù lúc nãy mới bắt đầu nấu cơm, nhưng trong miệng cô đã bắt đầu tứa ra vị kẹo mạch nha ngọt ngào rồi.
Cơm cần phối với món ăn chính, cô đi nhà kho lấy thịt khô lạp xưởng, lại đi đến đầm nước thì nghe âm thanh giọt nước rơi tí tách.
Sơ Niệm ngoảnh đầu, nhìn thấy người đàn ông toàn thân ướt sũng đi ra từ đầm nước.
Giọt nước từ trên mái tóc xõa của hắn nhỏ xuống, khiến hắn không thoải mái chớp chớp mắt, dưới lông mi dày như lông quạ là một đôi mắt sắc bén, đáy mắt cất chứa cảm xúc không thể hóa giải.
Còn bộ đồ da thú trên người người đàn ông, sau khi bị nước làm ướt đẫm dán sát lên người, để lộ ra khí tức dã tính ngang tàng.
Bất kể là dung mạo hay là dáng người đều cực kỳ ưu việt.
Sơ Niệm không khỏi tim đập thình thịch, cực kỳ động tâm.
“Niệm Niệm?” Người đàn ông nhẹ giọng gọi.
Sơ Niệm ho nhẹ một tiếng, phục hồi lại tinh thần thấp giọng nói: “Quay về đúng lúc lắm, hôm nay ta nấu cơm, chính là cái loại canh chúng ta được ăn trong bộ lạc.”
Nhắc đến nước canh, đầu tiên hai người nghĩ ngay đến bát chất lỏng đắng chắt màu xanh lá cây kia, cô vội vàng bổ sung: “Không phải loại đắng đó, là cái ngọt ấy.”
Mặc dù từng được nếm hương vị của nước gạo, nhưng nước gạo đã nấu thành dạng hồ không có bỏ vỏ khác với hương vị cơm trắng, cơm trắng thơm mềm ngon miệng, sau khi nhai kỹ sẽ tiết ra vị ngọt nhạt, Sơ Niệm đã lâu chưa được ăn cơm, nên còn chưa ăn một miếng thức ăn nào đã ăn hết hơn nửa bát cơm, cuối cùng ăn với thức ăn lại ăn nửa bát nữa, sau đó ôm bụng không dám ăn tiếp nữa.
Cơm còn lại toàn bộ được rắn lớn ăn hết, xem ra hắn cũng thích đồ ăn này.
Ăn cơm xong, cô nói đơn giản kế hoạch của mình với rắn lớn, người đàn ông tựa như có mấy phần không tập trung, Sơ Niệm cho rằng hôm nay hắn mệt rồi, thì cũng không tiếp tục nói với hắn nữa.
Có sự nghiệp vĩ đại trồng lúa nước, gần đây Sơ Niệm rất là bận rộn, mỗi ngày tới lui bên ao sau núi, thích thú nhìn lúa nước của cô từ từ mọc mầm.
Tổng cộng mười cân lúa nước, cô lấy ra bảy cân ươm giống, trồng ở khu nước nông, không tới mấy ngày đã mọc mầm rồi, tình hình phát triển thoạt nhìn rất tốt.
Ba cân còn lại cô bớt lại để ăn cũng có thể ăn được một khoảng thời gian.
Nhân lúc thời tiết tốt, phơi ba cân này ở dưới nắng, sau khi người trong bộ lạc hái hạt thóc xuống hình như cũng biết phải phơi nắng để bảo quản, nhưng bọn họ phơi không đều, có hạt đã khô hoàn toàn, có hạt còn chút ẩm ướt thậm chí nổi mốc, dễ nhận thấy người khác nhau thì tùy thích phơi theo ý mình.
Trong lúc cô gây giống đã nhặt ra vứt đi rất nhiều, muốn bảo quản thời gian dài phải sàng lọc chọn lựa cẩn thận một lượt, sau khi phơi nắng khô thống nhất tiến hành tách vỏ trấu, sau này lúc ăn cũng dễ dàng hơn chút.
Chuyển lên chuyển xuống bận rộn cả một ngày, trên người Sơ Niệm đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, dinh dính dán lên da thú, nóng đến bực mình.
Thời tiết vào tháng tám tháng bảy đã cực kỳ nóng bức, nhưng có rắn lớn canh chừng, cô còn không thể trực tiếp tắm bằng nước lạnh.
Hôm nay nhân lúc rắn lớn không ở đây, cô lén lút cầm lấy quần áo thay giặt đi đến đầm nước.
Bởi vì có một hòn đá phát sáng cực lớn soi sáng, hang ở trong đầm nước cực kỳ sáng sủa, ở đây là lãnh thổ tư nhân hoàn toàn thuộc về cô và rắn lớn, không có khả năng có sự xuất hiện của người ngoài, cô bèn yên tâm to gan cởi bỏ da thú trên người, lấy chân thăm dò nhiệt độ nước trong khu nước nông không lạnh như trong tưởng tượng, trái lại cực kỳ thoải mái, bèn chậm rãi đi về chỗ nước sâu.
Nhưng khi nước còn chưa ngập đến eo cô, dưới đáy nước nổi lên rất nhiều bọt nước, nước trong đầm bắt đầu cuồn cuộn, rắn lớn từ dưới đáy hồ chui lên theo bọt nước, đôi đồng tử cực lớn có thần, sáng như đá hắc diệu, nhìn thẳng vào người cô.
Sao gần đây hắn luôn ngâm mình trong đầm nước vậy chứ.
Lẽ nào rắn cũng sợ nóng sao?
Sơ Niệm nghi ngờ, lúc còn chưa cất giọng hỏi, một cái đuôi rắn linh hoạt đã cuốn lên eo cô, đưa cô đến trước người.
Đã rất lâu rồi cô không bị cuốn lên như này, động tác của rắn lớn dường như còn có chút nôn nóng, Sơ Niệm theo bản năng ôm chặt lấy thân rắn của hắn, lớp vảy lạnh buốt thấm lạnh, còn thoải mái giải nóng hơn trong nước. Điều không tốt duy nhất là vảy tiếp xúc với da, có chút ma sát thô ráp không thể tránh khỏi.
Cô được kéo tới vị trí song song với đầu rắn của rắn lớn.
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ của hắn không có chút sợ hãi nào, trái lại nghiêm túc thưởng thức hình rắn của hắn.
Cái màu nguy nga lộng lẫy này.
Nhìn thật khiến người ta yêu thích.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Sơ Niệm cảm thấy dáng vẻ này của hắn cũng cực kỳ đẹp.
Lúc tay cô chạm vào vảy trên mặt hắn, rắn lớn lại đưa cô về phía mình một chút, để bọn họ càng gần nhau hơn.
Thậm chí Sơ Niệm càng thêm hứng thú tìm vảy xinh đẹp kia, ngạc nhiên nói: “Cửu Di, hình như chàng có hai miếng vảy nhạt màu rồi.”
Cô chìm đắm vào kinh ngạc cảm thán vẻ đẹp rắn lớn không chút nào phát hiện ra cảm xúc trong đồng tử rắn lớn đang tập trung lại như xoáy nước.
Một màn này làm đám người đàn ông trong bộ lạc khiếp sợ, hồi lâu mà vẫn nói không ra lời.
Người cũng đã đi xa rồi, Miêu Phát mới nhớ ra: “Thủ lĩnh, vừa nãy chúng ta quên không hỏi Cửu Di và Sơ Niệm là người của bộ lạc nào rồi.”
Thủ lĩnh nhớ tới lời của Đại vu, trầm giọng nói: “Chỉ cần không phải là Ngự thú tộc là được, trên cánh tay tộc nhân Ngự thú tộc đều có tộc huy hình thú, trên cánh tay hắn không có.”
Hơn nữa, nếu như bọn họ muốn nói, thì đã sớm nói rồi. Bây giờ đuổi theo cũng sẽ không có kết quả gì.
Những ngày tháng yên bình về sau, lòng bàn tay tộc trưởng nắm chặt đá thiên hỏa.
Hắn tin rằng, Đại vu nói hai người kia sẽ cứu vớt bộ lạc bọn họ, chuyện này tuyệt đối không phải giả.
Sau khi Sơ Niệm ra khỏi bộ lạc, ngâm nga hát suốt dọc đường, có vẻ tâm trạng rất tốt, bởi vì thời tiết, đến bờ sông cô nói to: “Cửu Di, chàng dừng lại một chút.”
Rắn lớn thả cô xuống, chỉ thấy cô chạy chậm đến bờ sông hái chiếc lá rất to, cười nói: “Xem ta hái được thứ tốt gì này?”
Dường như cô luôn có thể nghiên cứu tất cả thực vật cực kỳ phổ biến ra những tác dụng kỳ diệu không tầm thường, làm cho cuộc sống của bọn họ mỗi ngày đều tràn đầy kinh ngạc vui mừng.
Sau khi hái một chiếc lá, cô lại leo lên lưng hắn, trùm cái lá lên đỉnh đầu hai người. Chiếc lá lớn đến mức đủ để che cả tấm lưng rộng lớn của hắn, lưu lại mảng lớn bóng râm.
Dường như cô rất hài lòng, cười nói: “Chiếc lá to như này, giống như một cái ô che nắng.” Cô biết hắn không hiểu ô che nắng là gì, bây giờ chỉ cần xuất hiện một từ ngữ mới, cô sẽ trực tiếp giải thích thêm với hắn: “Ô che nắng chính là thứ có thể che lại ánh nắng và nước mưa, giống như chiếc lá này, bây giờ che nắng, lúc mưa thì có thể che nước mưa.”
Qua sông là gần nhà hơn một bước, Sơ Niệm nhỏ giọng ngâm nga bài hát, trên đường cứ liên tục kêu hắn dừng lại, hái cái này, ngắt cái kia, giống như bé con hiếu kỳ, nhìn thấy cái gì cũng muốn một chút.
Đặc biệt là trên đường còn gặp được một loại quả màu xanh lam, chua ngọt ngon miệng như quả việt quất xanh, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cô hái một lần rất nhiều, sau khi rửa sạch ở bờ sông vừa đi vừa ăn, lúc ăn còn không quên bón cho hắn.
Lúc Sơ Niệm lại bón cho người đàn ông một quả, người đàn ông nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay cô.
Cô cười nói: “Chàng được lắm, là ta không bón no chàng hả, vậy mà lại ăn đầu ngón tay ta.”
“Ta vô tình thôi mà.” Rắn lớn nói, vành tai đỏ ửng.
Tất nhiên cô biết hắn không cố ý, tiếng cười nhẹ nhàng, ôm cổ hắn hỏi: “Cõng ta cả một đường cũng mệt rồi nhỉ, thả ta xuống đi một chút.’
Rắn lớn thấp giọng nói: “Không mệt.”
Hôm nay Sơ Niệm chính là muốn lười biếng một cách thuần túy, nếu như người đàn ông bình thường đừng nói cõng cô đi lâu như vậy, e là mười mấy phút đã không chịu nổi rồi. Nhưng người người đàn ông dưới người cô này lại khác, cô biết rõ hắn cường tráng bao nhiêu.
Cô lại bón cho hắn một quả nữa, nghe thấy người đàn ông hỏi: “Niệm Niệm, nàng có thích những người trong bộ lạc kia không?”
Miệng Sơ Niệm ăn trái cây, nói chuyện không rõ ràng, nhưng cũng có thể nghe ra cô đang nói gì: “Thích chứ, lâu lắm rồi ta không gặp được nhiều người như vậy, thật náo nhiệt, giống như ăn tết vậy.”
Sau khi cô vừa nói xong, đáy mắt người đàn ông tựa như phủ lên một tầng âm u, tối tăm không ánh sáng: “Niệm Niệm muốn sống với bọn họ không?”
Sơ Niệm cười tiếp tục nói: “Nhưng ta càng thích cuộc sống hiện tại hơn, sống cùng với chàng, giống như thần tiên quyến lữ, không có ai làm phiền, mỗi ngày nghe tiếng côn trùng tiếng chim kêu vang, hái ngắt chăn thả. Chàng ra ngoài săn bắn, ta ở nhà may quần áo.”
“Chàng biết đi chợ phiên không, mỗi khi sắp đến tết, nông thôn đều sẽ mở một phiên chợ rất lớn, bên trong cái gì cũng có, rất nhiều người, mọi người đều đi chơi, rất náo nhiệt rất vui vẻ. Nhưng cuối cùng đều phải về nhà.”
Dường như cô đoán được sự bất an của hắn, cảm nhận được cảm xúc của hắn, dùng cách của mình nói cho hắn biết, cô sẽ không rời khỏi hắn.
“Vậy sau này ngày nào ta cũng sẽ đưa Niệm Niệm đi chợ phiên, có được không?”
Sơ Niệm cười nói: “Đồ ngốc ạ, ngày nào cũng đi chợ phiên vậy thì Bạch Tuyết và bò cừu gà cá của chúng ta sẽ chết đói mất. Vả lại, chính vì không có thường xuyên, mới luôn luôn mong đợi. Ngày nào cũng có thì lại không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
Trong quan niệm của rắn lớn, Niệm Niệm thích thì có thể cho cô tất cả. Giống như lúc cô thích da lông động vật, da lông động vật hắn tích góp từng tí một cho cô trong thời gian một năm đã chất đầy một nhà kho nhỏ, đều đã được làm thành da thú mềm mại để cất đi.
Nhưng cách bày tỏ tình cảm trực tiếp như vậy, trái lại chính là sự lãng mạn cực hạn.
Lúc rắn lớn lại muốn nói gì đó, chiếc lá che trên đầu hai người rơi xuống, che đi tầm nhìn của hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía sau, thì ra cô đã ngủ từ bao giờ, chiếc lá che nắng bị cánh tay cô đè lên, trùm lên đỉnh đầu cô, cô nằm dưới phiến lá còn thoải mái mà chẹp miệng hai cái, cũng không biết là mơ thấy gì.
Hắn giơ tay đẩy cái lá ra, che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sải bước tránh cho lắc lư.
Lúc Sơ Niệm tỉnh lại lần nữa đã nằm trên chiếc giường lớn thoải mái của nhà mình rồi, người đàn ông không biết đã đi đâu, cô bỏ ra khỏi chăn đi thẳng xuống dưới hang.
Bạch Tuyết một ngày không được gặp cô đã nồng nhiệt chạy quanh, dùng chiếcsừng nhỏ xinh đẹp cọ lên người cô, Sơ Niệm sờ cái đầu lông xù của nó, cười nói: “Một ngày không gặp, có nhớ chị không hả?”
Cười kì lân kêu chít chít làm nũng, Sơ Niệm trấn an nó một lúc nó mới ngoan ngoãn lại.
Sau khi đi ruộng rau hái mấy cây cải đông tươi mới cho Bạch Tuyết, cô lại đi cho những con gia súc khác của mình ăn.
May mà lúc đi để lại nhiều đồ ăn, lũ nhóc con này thoạt nhìn vẫn tràn đầy sức sống như cũ.
Bây giờ trang viên của cô đã được quy hoạch cực kỳ chỉnh tề, ngay ngắn trật tự, có vườn rau, có ruộng, còn có khu vực nuôi gà, cừu, bò, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ, có lẽ là sau khi rắn lớn quay về đã dọn dẹp.
Sơ Niệm vươn người, nghĩ đến hạt lúa giống mình mang về.
Hiển nhiên cây lúa bình thường sẽ sinh trưởng ở bên cạnh nơi có nước, trong vườn của cô không có khu nước nông thích hợp để lúa sinh trưởng.
Trước tiên cô nghĩ đến một mảnh ao sau núi, ở đó có một vị trí thích hợp.
Trồng lúa nước phải chọn giống ươm mầm trước, những chuyện này một chốc cũng không làm xong ngay hết được, chỉ có thể để đến ngày mai rồi làm.
Nhìn những hạt thóc vỏ vàng này, Sơ Niệm nghĩ đến hương vị ngọt ngào của nó, lấy ra một phần chuẩn bị tách trấu nấu cơm.
Có kinh nghiệm tách vỏ lúa mì, cô đã có thể sử dụng các công cụ như đá mài được ăn bánh bao chay, giờ đây dùng đá mài tách vỏ trấu cho hạt thóc có thể nói là vô cùng thành thục, trực tiếp để Bạch Tuyết kéo đá mài nhỏ, cô ở bên cạnh đẩy những hạt thóc rơi xuống là được rồi.
Đá mài xay xong, lại trải qua quá trình giã gạo tách vỏ, cô cầm một chút gạo trắng số lượng không nhiều đi lên, rửa sạch, sau khi thêm nước không quá đầu ngón tay rồi thả vào lồng hấp.
Mặc dù lúc nãy mới bắt đầu nấu cơm, nhưng trong miệng cô đã bắt đầu tứa ra vị kẹo mạch nha ngọt ngào rồi.
Cơm cần phối với món ăn chính, cô đi nhà kho lấy thịt khô lạp xưởng, lại đi đến đầm nước thì nghe âm thanh giọt nước rơi tí tách.
Sơ Niệm ngoảnh đầu, nhìn thấy người đàn ông toàn thân ướt sũng đi ra từ đầm nước.
Giọt nước từ trên mái tóc xõa của hắn nhỏ xuống, khiến hắn không thoải mái chớp chớp mắt, dưới lông mi dày như lông quạ là một đôi mắt sắc bén, đáy mắt cất chứa cảm xúc không thể hóa giải.
Còn bộ đồ da thú trên người người đàn ông, sau khi bị nước làm ướt đẫm dán sát lên người, để lộ ra khí tức dã tính ngang tàng.
Bất kể là dung mạo hay là dáng người đều cực kỳ ưu việt.
Sơ Niệm không khỏi tim đập thình thịch, cực kỳ động tâm.
“Niệm Niệm?” Người đàn ông nhẹ giọng gọi.
Sơ Niệm ho nhẹ một tiếng, phục hồi lại tinh thần thấp giọng nói: “Quay về đúng lúc lắm, hôm nay ta nấu cơm, chính là cái loại canh chúng ta được ăn trong bộ lạc.”
Nhắc đến nước canh, đầu tiên hai người nghĩ ngay đến bát chất lỏng đắng chắt màu xanh lá cây kia, cô vội vàng bổ sung: “Không phải loại đắng đó, là cái ngọt ấy.”
Mặc dù từng được nếm hương vị của nước gạo, nhưng nước gạo đã nấu thành dạng hồ không có bỏ vỏ khác với hương vị cơm trắng, cơm trắng thơm mềm ngon miệng, sau khi nhai kỹ sẽ tiết ra vị ngọt nhạt, Sơ Niệm đã lâu chưa được ăn cơm, nên còn chưa ăn một miếng thức ăn nào đã ăn hết hơn nửa bát cơm, cuối cùng ăn với thức ăn lại ăn nửa bát nữa, sau đó ôm bụng không dám ăn tiếp nữa.
Cơm còn lại toàn bộ được rắn lớn ăn hết, xem ra hắn cũng thích đồ ăn này.
Ăn cơm xong, cô nói đơn giản kế hoạch của mình với rắn lớn, người đàn ông tựa như có mấy phần không tập trung, Sơ Niệm cho rằng hôm nay hắn mệt rồi, thì cũng không tiếp tục nói với hắn nữa.
Có sự nghiệp vĩ đại trồng lúa nước, gần đây Sơ Niệm rất là bận rộn, mỗi ngày tới lui bên ao sau núi, thích thú nhìn lúa nước của cô từ từ mọc mầm.
Tổng cộng mười cân lúa nước, cô lấy ra bảy cân ươm giống, trồng ở khu nước nông, không tới mấy ngày đã mọc mầm rồi, tình hình phát triển thoạt nhìn rất tốt.
Ba cân còn lại cô bớt lại để ăn cũng có thể ăn được một khoảng thời gian.
Nhân lúc thời tiết tốt, phơi ba cân này ở dưới nắng, sau khi người trong bộ lạc hái hạt thóc xuống hình như cũng biết phải phơi nắng để bảo quản, nhưng bọn họ phơi không đều, có hạt đã khô hoàn toàn, có hạt còn chút ẩm ướt thậm chí nổi mốc, dễ nhận thấy người khác nhau thì tùy thích phơi theo ý mình.
Trong lúc cô gây giống đã nhặt ra vứt đi rất nhiều, muốn bảo quản thời gian dài phải sàng lọc chọn lựa cẩn thận một lượt, sau khi phơi nắng khô thống nhất tiến hành tách vỏ trấu, sau này lúc ăn cũng dễ dàng hơn chút.
Chuyển lên chuyển xuống bận rộn cả một ngày, trên người Sơ Niệm đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, dinh dính dán lên da thú, nóng đến bực mình.
Thời tiết vào tháng tám tháng bảy đã cực kỳ nóng bức, nhưng có rắn lớn canh chừng, cô còn không thể trực tiếp tắm bằng nước lạnh.
Hôm nay nhân lúc rắn lớn không ở đây, cô lén lút cầm lấy quần áo thay giặt đi đến đầm nước.
Bởi vì có một hòn đá phát sáng cực lớn soi sáng, hang ở trong đầm nước cực kỳ sáng sủa, ở đây là lãnh thổ tư nhân hoàn toàn thuộc về cô và rắn lớn, không có khả năng có sự xuất hiện của người ngoài, cô bèn yên tâm to gan cởi bỏ da thú trên người, lấy chân thăm dò nhiệt độ nước trong khu nước nông không lạnh như trong tưởng tượng, trái lại cực kỳ thoải mái, bèn chậm rãi đi về chỗ nước sâu.
Nhưng khi nước còn chưa ngập đến eo cô, dưới đáy nước nổi lên rất nhiều bọt nước, nước trong đầm bắt đầu cuồn cuộn, rắn lớn từ dưới đáy hồ chui lên theo bọt nước, đôi đồng tử cực lớn có thần, sáng như đá hắc diệu, nhìn thẳng vào người cô.
Sao gần đây hắn luôn ngâm mình trong đầm nước vậy chứ.
Lẽ nào rắn cũng sợ nóng sao?
Sơ Niệm nghi ngờ, lúc còn chưa cất giọng hỏi, một cái đuôi rắn linh hoạt đã cuốn lên eo cô, đưa cô đến trước người.
Đã rất lâu rồi cô không bị cuốn lên như này, động tác của rắn lớn dường như còn có chút nôn nóng, Sơ Niệm theo bản năng ôm chặt lấy thân rắn của hắn, lớp vảy lạnh buốt thấm lạnh, còn thoải mái giải nóng hơn trong nước. Điều không tốt duy nhất là vảy tiếp xúc với da, có chút ma sát thô ráp không thể tránh khỏi.
Cô được kéo tới vị trí song song với đầu rắn của rắn lớn.
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ của hắn không có chút sợ hãi nào, trái lại nghiêm túc thưởng thức hình rắn của hắn.
Cái màu nguy nga lộng lẫy này.
Nhìn thật khiến người ta yêu thích.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Sơ Niệm cảm thấy dáng vẻ này của hắn cũng cực kỳ đẹp.
Lúc tay cô chạm vào vảy trên mặt hắn, rắn lớn lại đưa cô về phía mình một chút, để bọn họ càng gần nhau hơn.
Thậm chí Sơ Niệm càng thêm hứng thú tìm vảy xinh đẹp kia, ngạc nhiên nói: “Cửu Di, hình như chàng có hai miếng vảy nhạt màu rồi.”
Cô chìm đắm vào kinh ngạc cảm thán vẻ đẹp rắn lớn không chút nào phát hiện ra cảm xúc trong đồng tử rắn lớn đang tập trung lại như xoáy nước.
Bình luận facebook