-
Chương 67
Bị cô vạch trần, hắn chậm chạp mở mắt ra.
Ánh mắt hắn phát sáng trong đêm, giống như đá hắc diệu, chiếu sáng lên đá phát quang làm đèn trong đêm với khuôn mặt cô.
“Có phải hôm nay chàng nhìn thấy gì không?” Cô hỏi.
Rắn lớn hiển nhiên không muốn nhắc tới vấn đề này, hắn theo bản năng muốn tránh né.
Sơ Niệm bắt được sự chần chừ này, cô biết, chỉ cẩn tiếp tục truy hỏi, thì hắn chắc chắn sẽ nói ra.
Nhưng mà cô không làm thế, cô trèo từ túi ngủ ra, cười ngọt ngào kéo cánh tay hắn nói, “Chúng ta ra ngoài ngắm sao đi.”
“Ngắm sao à?” Rắn lớn hỏi.
Sơ Niệm nỏi, “Nếu như đều không ngủ được thì đi ngắm sao. Hôm nay trời nắng to, sao bên ngoài chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Được.” Hắn hỏi “Đi đâu ngắm sao?”
Sơ Niệm vui vẻ dậm chân “Đi lên trời, chàng đưa ta bay lên trời nhé.”
Người đàn ông không từ chối cô, biến thành hình rắn, sau lưng từ từ mở ra một đôi cánh cực lớn. Hắn dùng cái đuôi quấn cô đưa lên người mình như ngày thường, Sơ Niệm đẩy cái đuôi hắn ra, nóng lòng muốn thử xoa xoa tay mình, “Ta muốn tự trèo lên.”
Tối nay hình như cô đặc biệt hoạt bát.
Rắn lớn cúi thấp người, lúc Sơ Niệm ngốc nghếch muốn thử trèo lên người hắn, hắn vẫn luôn cẩn thận dùng đuôi đỡ lấy cô, lo cô bị ngã.
Cuối cùng cũng trèo được lên người hắn, Sơ Niệm ôm chặt lấy hắn, cười nói “Bay thôi.”
Cảm giác bay trên bầu trời này, sự trải nghiệm trực tiếp tiếp xúc với bầu không khí thiên nhiên rộng lớn, lúc trước Sơ Niệm cực kì sợ hãi, khắp toàn thân không có bất cứ điểm tựa nào, cực kì không an toàn.
Nhưng sau khi quen rồi thì lại cực kì hưởng thụ cảm giác này, chính là trạng thái tiếp cận gần nhất với ước mơ được bay lên khi còn bé, là cảm giác tự mình bay lên, trải nghiệm mà người bình thường cả đời cũng không thể có được.
Cô bây giờ rất hưởng thụ cảm giác này.
Rắn lớn bay vừa chậm vừa ổn định, cô chỉ cần hơi kẹp lấy cơ thể rắn thì có thể đảm bảo được sự cân bằng của bản thân, hai tay ôm hay thả đều được.
Tình hình như thế này, dường như chỉ cần cô giơ tay ra thì có thể hái được sao rồi.
Bầu trời sao tối hôm nay rất đẹp, không trung ban đêm sạch sẽ giống như một tấm màn che cực lớn, ánh trăng cực to, tròn vành vạch treo trên không trung, những ngôi sao ở xung quanh thì lóng lánh kéo dài, tập trung thành mảng, như dải ngân hà.
Sơ Niệm chỉ vào một ngôi sao kia nói với hắn, “Nhìn thấy chưa, nhìn từ phía ngôi sao kia tới bên này, tổng cộng có bảy ngôi sao, có phải rất giống cái thìa không, đây chính là Bắc Đẩu Thất Tinh, có thể nhận ra được phương hướng, khi lạc đường có thể tìm thấy đường về nhà.”
“Còn có ngôi sao kia gọi là sao Ngưu Lang, còn đây là sao Chức Nữ, giữa họ có một câu chuyện….”
….
Bởi vì lúc rắn lớn dùng hình rắn thì không thể nói chuyện, thế nên chỉ có thể nghe tiếng cô liên miên không ngừng bên tai, thỉnh thoảng si si hai tiếng để trả lời.
Sơ Niệm nói tới cuối cùng, nằm bò trên người hắn, giống như là mệt rồi, “Lúc ta nhỏ chẳng có người quản lý, bà ngoại tuổi tác cũng lớn, có lúc bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chỉ có thể trốn ở một góc lặng lẽ khóc thôi. Sau này, những lúc tâm trạng không vui ta thích ngắm sao. Bầu trời ở quê cũng sạch sẽ như ở đây, ngắm như thế giống như có thể quên đi tất cả phiền não. Mấu chốt nhất là, có lúc nhìn thì sẽ mệt, mệt rồi thì có thể ngủ. Chỉ cần ngủ, chuyện gì cũng có thể quên đi.”
Cô nói xong những lời này, phản ứng của rắn lớn rất kịch liệt, Sơ Niệm cười ha ha ôm chặt lấy hắn, “Nếu chàng tiếp tục như thế này nữa, ta sẽ rơi xuống đó.”
Rắn lớn bình ổn lại, si si hai tiếng to.
Sơ Niệm vỗ vỗ hắn, cười nói “Được rồi, ta biết, là chàng nghe thấy ta bị bắt nạt nên tức giận à? Nhưng mà đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.” Nói rồi, giọng của cô thấp xuống, “Lại nói, ta mãi mãi cũng không trở về được nữa.”
Rắn lớn lại si si hai tiếng to nữa, cô không biết hắn muốn nói gì.
Nhưng Sơ Niệm cười lên, “Chàng xem, ta đều cho chàng xem thế giới của ta rồi. Nếu chàng vẫn không buồn ngủ, thì chúng ta lượn thêm hai vòng nữa nhé, ta không tin tối nay chàng vẫn mãi không buồn ngủ.”
Rắn lớn gật gật đầu, yên lặng đưa cô lượn quanh núi Tường Vân một vòng.
Lúc về hang, Sơ Niệm thật sự đã ngủ mê mệt không biết trời đất gì rồi, nhưng cô biết, rắn lớn ôm cô ngủ một đêm, ngủ mãi tới khi mặt trời lên cao ba sào.
Hậu quả của việc thức đêm rất nghiêm trọng, ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao ba sào rồi, còn thấy ngủ chưa đủ nữa.
Cô đi cho đám vật nuôi ăn, hái mấy bắp ngô, bỏ vào trong nồi hấp một chút, đơn giản làm thành bữa trưa của hai người.
Sau khi ăn xong, cô mơ mơ hồ hồ làm tổ trong vòng tay hắn nheo mắt lại như cũ, giống như ngườikhông xương.
“Niệm Niệm, nàng ngủ thêm một giấc nữa đi.” Người đàn ông kiến nghị.
Sơ Niệm gật gật đầu, ôm chặt eo hắn, giọng nói mềm dẻo, “Được, ngủ chung đi.”
Lúc tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh sáng bao trùm cả sơn động là ánh mặt trời màu vàng cam.
Cô đột nhiên có ảo giác không biết bây giờ là lúc nào rồi, phản ứng một lúc mới nghĩ ra được, bây giờ là buổi chiều rồi.
Bên cạnh cô đã không thấy người đàn ông ngủ cùng đâu nữa, Sơ Niệm chậm rì rì di chuyển cơ thể, tránh cho chút nữa đứng dậy lại không đứng vững.
Cũng không biết rốt cuộc là rắn lớn đi đâu rồi, Sơ Niệm rót cho mình một cốc nước nóng, ngồi ở cửa động nhìn ra bên ngoài, vẫn một bộ dạng lơ tơ mơ như cũ.
Hôm nay thật sự là ngủ nhiều quá rồi, mãi tới khi rắn lớn bắt một con mồi trở về, cô mới cười đứng lên nghênh đón, “Làm sao lại đi ăn rồi, vừa nãy ta tỉnh lại chẳng thấy chàng đâu.”
Rắn lớn đặt con mồi xuống, “Tích lũy nhiều một chút, để chuẩn bị cho lúc khẩn cấp.”
“Đây không phải là lời ta từng nói à?” Sơ Niệm cười bước tới trợ giúp.
Cô thích tích lũy một chút thức ăn, mỗi lần rắn lớn đi săn, cô sẽ nói “Chuẩn bị cho lúc khẩn cấp.” Giờ hắn cũng đã học được cách sống yên ổn nhưng vẫn phải nghĩ tới ngày gian nan rồi.
Làm xong những thứ này, Sơ Niệm lại trèo lên cửa hang, nhìn ruộng ngô bên dưới nói, “Mai chúng ta đi hái ngô đi, ta làm canh ngô sườn cho chàng ăn, ngọt ngọt thanh mát ăn rất ngon, ngô phơi khô có thể xay thành bột ngô làm bánh ngô ăn cũng ngon.”
Sau khi nuôi Bạch Tuyết, cô bèn bảo rắn lớn làm cho cô một cái cối xay bằng đá theo phương pháp cũ, lúc xay có thể tách được cám ra, bột mì làm ra cũng mịn hơn, trắng hơn.
Cối xay cũng có thể dùng để xay bột ngô.
Mỗi lần phát hiện thành công hoặc khi trồng một loại thực vật, cô đều làm những món ăn ngon tươi mới cho hai người, không ngừng tạo ra những niềm vui.
Trải qua tối hôm qua, rắn lớn cũng không tiếp tục rầu rĩ nữa, nhìn có vẻ cuối cùng cũng đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày rồi.
Yên lặng ít nói, trầm ổn đáng tin cậy.
Hái ngô hoàn toàn không khó khăn, khi xử lý còn đơn giản hơn lúa mì nhiều.
Cô để lại một số ngô tươi vào trong kho, còn lại thì nhân mấy ngày này thời tiết tốt nhanh chóng phơi khô.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng nước mưa cũng nhiều, lúc trời mưa thì sẽ liên tiếp hai ba ngày, cũng rất phiền phức.
Nhưng nước mưa càng nhiều, thì cũng đồng nghĩa là cây trồng sẽ càng khỏe mạnh, vườn rau nhỏ của Sơ Niệm thậm chí không cần phải tưới nước, những động vật nhỏ trong rừng cũng có đủ thức ăn và nguồn nước cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
Rắn lớn nghe Sơ Niệm nói muốn làm canh ngô sườn, đặc biệt giết một con lợn rừng đen, lấy xương sườn bên trong ra, rửa ráy sạch sẽ đưa cho Sơ Niệm.
Nấu canh ngô sườn cực kì đơn giản dễ nấu, chỉ cần thời gian dài, nước canh trở nên trong vắt, thịt có thể nhẹ nhàng tách ra khỏi xương thì có thể nhấc nồi ra rồi.
Thịt sườn được nấu như thế này, Sơ Niệm thường sẽ không ăn trực tiếp, để lại mấy miếng trong nồi, còn lại đều vớt hết ra, dùng dầu nóng thêm hành với hương liệu, ớt rồi xào thơm lên, sau khi bỏ sườn vào, vốn dĩ lớp dầu trên xương sườn đã được nấu nhừ sau khi được dầu nóng kích phát thì trở nên thơm hơn, xương sườn cũng ngập trong hương liệu, trở nên cay ngon hơn, không còn nhạt nhẽo vô vị nữa.
Dù sao canh xương sườn chủ yếu là ăn canh, trong một bát canh có hai khối sườn là được rồi, phần nhiều hơn chính là ngô với nước canh.
Một miếng sườn thơm cay nóng, mùi vị sau khi vào miệng thì phóng thích ra, lại thêm một hớp canh sườn để giải ngấy.
Một miếng xương sườn ăn được nhiều kiểu, quả thật là phối hợp hoàn hảo.
Cuối tháng sáu là cao điểm của mùa mưa, dựa vào thời gian trồng trọt bình thường, ngô thực sự thu hoạch được sẽ muộn hơn một chút, nhưng mà mùa xuân ở nơi này giống như đã tới sau một đêm, thời gian trồng ngô của cô sớm hơn, nên thu hoạch cũng sớm hơn rất nhiều.
Cả tháng này không phải phơi lúa mì thì chính là phơi ngô, để phòng trừ mưa tới đột ngột, Sơ Niệm gần như không đi đâu xa cả, chỉ thu lượm chút đồ ăn đơn giản ở khu vực lân cận, đào một ít rau dại hoặc hái ít nấm linh tinh.
Thế nên sau khi tất cả ngô thu hoạch xong đều đã được phơi khô, trong thời gian ngắn cô không cần lo lắng tới vấn đề lương thực nữa, tạm thời cũng không cần thu hoạch những thứ khác.
Sơ Niệm còn vì thế mà làm một cái kho nhỏ chuyên dùng để chứa lúa mì với ngô.
Thu hoạch bội thu tràn trề như thế này khiến người ta cực kì có cảm giác an toàn, kiểu ăn hai ba năm cũng không hết.
Buổi tối khi cô đi ngủ đều nằm mơ đang lăn lộn với lúa mì và ngô, thậm chí còn vui vẻ bơi trong biển lúa mì. Động tác lớn như thế này cuối cùng phản ánh trong thực tế rồi, cô nhúc nhích trong túi ngủ, giống như con sâu.
Động tác này khiến rắn lớn mở mắt, nhìn cô gái còn chép miệng hai cái bắt đầu chảy cả nước miếng, khóe miệng hắn không khỏi nhướng lên một chút.
Sơ Niệm chép miệng hai cái, cũng tỉnh dậy, thì nhìn thấy người đàn ông đang cười như không cười nhìn cô.
Khóe miệng hơi ướt khiến cô hậu tri hậu giác sờ sờ, xấu hổ mở to đôi mắt “Ta nói mớ à?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không.”
Nhưng mà làm sao cô lại thấy bản thân mình giống như chảy nước miếng thế nhỉ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông nhàn nhạt nói “Niệm Niệm, hình như nàng mộng du, với chảy nước miếng.”
Sơ Niệm: “…”
Nàng nhìn bộ dạng người đàn ông cố gắng nhịn cười, ngồi dậy, mặt đỏ lên che mắt hắn lại, cắn răng uy hiếp “Không cho nhìn, đều quên hết đi.”
Nằm mơ rồi động đậy lung tung, còn chảy nước miếng nữa, quả thật là quá mất mặt rồi.
Rắn lớn giãn trán ra, cuối cùng cũng cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn cười thành tiếng, giọng cười trong sáng, hầu kết lên lên xuống xuống, khiến Sơ Niệm trong một khoảnh khắc kia thất thần, nhanh chóng bị lời của người đàn ông làm cho sửng sốt.
“Niệm Niệm, cho dù có chảy nước miếng cũng là nói lắp.”
Ánh mắt hắn phát sáng trong đêm, giống như đá hắc diệu, chiếu sáng lên đá phát quang làm đèn trong đêm với khuôn mặt cô.
“Có phải hôm nay chàng nhìn thấy gì không?” Cô hỏi.
Rắn lớn hiển nhiên không muốn nhắc tới vấn đề này, hắn theo bản năng muốn tránh né.
Sơ Niệm bắt được sự chần chừ này, cô biết, chỉ cẩn tiếp tục truy hỏi, thì hắn chắc chắn sẽ nói ra.
Nhưng mà cô không làm thế, cô trèo từ túi ngủ ra, cười ngọt ngào kéo cánh tay hắn nói, “Chúng ta ra ngoài ngắm sao đi.”
“Ngắm sao à?” Rắn lớn hỏi.
Sơ Niệm nỏi, “Nếu như đều không ngủ được thì đi ngắm sao. Hôm nay trời nắng to, sao bên ngoài chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Được.” Hắn hỏi “Đi đâu ngắm sao?”
Sơ Niệm vui vẻ dậm chân “Đi lên trời, chàng đưa ta bay lên trời nhé.”
Người đàn ông không từ chối cô, biến thành hình rắn, sau lưng từ từ mở ra một đôi cánh cực lớn. Hắn dùng cái đuôi quấn cô đưa lên người mình như ngày thường, Sơ Niệm đẩy cái đuôi hắn ra, nóng lòng muốn thử xoa xoa tay mình, “Ta muốn tự trèo lên.”
Tối nay hình như cô đặc biệt hoạt bát.
Rắn lớn cúi thấp người, lúc Sơ Niệm ngốc nghếch muốn thử trèo lên người hắn, hắn vẫn luôn cẩn thận dùng đuôi đỡ lấy cô, lo cô bị ngã.
Cuối cùng cũng trèo được lên người hắn, Sơ Niệm ôm chặt lấy hắn, cười nói “Bay thôi.”
Cảm giác bay trên bầu trời này, sự trải nghiệm trực tiếp tiếp xúc với bầu không khí thiên nhiên rộng lớn, lúc trước Sơ Niệm cực kì sợ hãi, khắp toàn thân không có bất cứ điểm tựa nào, cực kì không an toàn.
Nhưng sau khi quen rồi thì lại cực kì hưởng thụ cảm giác này, chính là trạng thái tiếp cận gần nhất với ước mơ được bay lên khi còn bé, là cảm giác tự mình bay lên, trải nghiệm mà người bình thường cả đời cũng không thể có được.
Cô bây giờ rất hưởng thụ cảm giác này.
Rắn lớn bay vừa chậm vừa ổn định, cô chỉ cần hơi kẹp lấy cơ thể rắn thì có thể đảm bảo được sự cân bằng của bản thân, hai tay ôm hay thả đều được.
Tình hình như thế này, dường như chỉ cần cô giơ tay ra thì có thể hái được sao rồi.
Bầu trời sao tối hôm nay rất đẹp, không trung ban đêm sạch sẽ giống như một tấm màn che cực lớn, ánh trăng cực to, tròn vành vạch treo trên không trung, những ngôi sao ở xung quanh thì lóng lánh kéo dài, tập trung thành mảng, như dải ngân hà.
Sơ Niệm chỉ vào một ngôi sao kia nói với hắn, “Nhìn thấy chưa, nhìn từ phía ngôi sao kia tới bên này, tổng cộng có bảy ngôi sao, có phải rất giống cái thìa không, đây chính là Bắc Đẩu Thất Tinh, có thể nhận ra được phương hướng, khi lạc đường có thể tìm thấy đường về nhà.”
“Còn có ngôi sao kia gọi là sao Ngưu Lang, còn đây là sao Chức Nữ, giữa họ có một câu chuyện….”
….
Bởi vì lúc rắn lớn dùng hình rắn thì không thể nói chuyện, thế nên chỉ có thể nghe tiếng cô liên miên không ngừng bên tai, thỉnh thoảng si si hai tiếng để trả lời.
Sơ Niệm nói tới cuối cùng, nằm bò trên người hắn, giống như là mệt rồi, “Lúc ta nhỏ chẳng có người quản lý, bà ngoại tuổi tác cũng lớn, có lúc bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chỉ có thể trốn ở một góc lặng lẽ khóc thôi. Sau này, những lúc tâm trạng không vui ta thích ngắm sao. Bầu trời ở quê cũng sạch sẽ như ở đây, ngắm như thế giống như có thể quên đi tất cả phiền não. Mấu chốt nhất là, có lúc nhìn thì sẽ mệt, mệt rồi thì có thể ngủ. Chỉ cần ngủ, chuyện gì cũng có thể quên đi.”
Cô nói xong những lời này, phản ứng của rắn lớn rất kịch liệt, Sơ Niệm cười ha ha ôm chặt lấy hắn, “Nếu chàng tiếp tục như thế này nữa, ta sẽ rơi xuống đó.”
Rắn lớn bình ổn lại, si si hai tiếng to.
Sơ Niệm vỗ vỗ hắn, cười nói “Được rồi, ta biết, là chàng nghe thấy ta bị bắt nạt nên tức giận à? Nhưng mà đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.” Nói rồi, giọng của cô thấp xuống, “Lại nói, ta mãi mãi cũng không trở về được nữa.”
Rắn lớn lại si si hai tiếng to nữa, cô không biết hắn muốn nói gì.
Nhưng Sơ Niệm cười lên, “Chàng xem, ta đều cho chàng xem thế giới của ta rồi. Nếu chàng vẫn không buồn ngủ, thì chúng ta lượn thêm hai vòng nữa nhé, ta không tin tối nay chàng vẫn mãi không buồn ngủ.”
Rắn lớn gật gật đầu, yên lặng đưa cô lượn quanh núi Tường Vân một vòng.
Lúc về hang, Sơ Niệm thật sự đã ngủ mê mệt không biết trời đất gì rồi, nhưng cô biết, rắn lớn ôm cô ngủ một đêm, ngủ mãi tới khi mặt trời lên cao ba sào.
Hậu quả của việc thức đêm rất nghiêm trọng, ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao ba sào rồi, còn thấy ngủ chưa đủ nữa.
Cô đi cho đám vật nuôi ăn, hái mấy bắp ngô, bỏ vào trong nồi hấp một chút, đơn giản làm thành bữa trưa của hai người.
Sau khi ăn xong, cô mơ mơ hồ hồ làm tổ trong vòng tay hắn nheo mắt lại như cũ, giống như ngườikhông xương.
“Niệm Niệm, nàng ngủ thêm một giấc nữa đi.” Người đàn ông kiến nghị.
Sơ Niệm gật gật đầu, ôm chặt eo hắn, giọng nói mềm dẻo, “Được, ngủ chung đi.”
Lúc tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh sáng bao trùm cả sơn động là ánh mặt trời màu vàng cam.
Cô đột nhiên có ảo giác không biết bây giờ là lúc nào rồi, phản ứng một lúc mới nghĩ ra được, bây giờ là buổi chiều rồi.
Bên cạnh cô đã không thấy người đàn ông ngủ cùng đâu nữa, Sơ Niệm chậm rì rì di chuyển cơ thể, tránh cho chút nữa đứng dậy lại không đứng vững.
Cũng không biết rốt cuộc là rắn lớn đi đâu rồi, Sơ Niệm rót cho mình một cốc nước nóng, ngồi ở cửa động nhìn ra bên ngoài, vẫn một bộ dạng lơ tơ mơ như cũ.
Hôm nay thật sự là ngủ nhiều quá rồi, mãi tới khi rắn lớn bắt một con mồi trở về, cô mới cười đứng lên nghênh đón, “Làm sao lại đi ăn rồi, vừa nãy ta tỉnh lại chẳng thấy chàng đâu.”
Rắn lớn đặt con mồi xuống, “Tích lũy nhiều một chút, để chuẩn bị cho lúc khẩn cấp.”
“Đây không phải là lời ta từng nói à?” Sơ Niệm cười bước tới trợ giúp.
Cô thích tích lũy một chút thức ăn, mỗi lần rắn lớn đi săn, cô sẽ nói “Chuẩn bị cho lúc khẩn cấp.” Giờ hắn cũng đã học được cách sống yên ổn nhưng vẫn phải nghĩ tới ngày gian nan rồi.
Làm xong những thứ này, Sơ Niệm lại trèo lên cửa hang, nhìn ruộng ngô bên dưới nói, “Mai chúng ta đi hái ngô đi, ta làm canh ngô sườn cho chàng ăn, ngọt ngọt thanh mát ăn rất ngon, ngô phơi khô có thể xay thành bột ngô làm bánh ngô ăn cũng ngon.”
Sau khi nuôi Bạch Tuyết, cô bèn bảo rắn lớn làm cho cô một cái cối xay bằng đá theo phương pháp cũ, lúc xay có thể tách được cám ra, bột mì làm ra cũng mịn hơn, trắng hơn.
Cối xay cũng có thể dùng để xay bột ngô.
Mỗi lần phát hiện thành công hoặc khi trồng một loại thực vật, cô đều làm những món ăn ngon tươi mới cho hai người, không ngừng tạo ra những niềm vui.
Trải qua tối hôm qua, rắn lớn cũng không tiếp tục rầu rĩ nữa, nhìn có vẻ cuối cùng cũng đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày rồi.
Yên lặng ít nói, trầm ổn đáng tin cậy.
Hái ngô hoàn toàn không khó khăn, khi xử lý còn đơn giản hơn lúa mì nhiều.
Cô để lại một số ngô tươi vào trong kho, còn lại thì nhân mấy ngày này thời tiết tốt nhanh chóng phơi khô.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng nước mưa cũng nhiều, lúc trời mưa thì sẽ liên tiếp hai ba ngày, cũng rất phiền phức.
Nhưng nước mưa càng nhiều, thì cũng đồng nghĩa là cây trồng sẽ càng khỏe mạnh, vườn rau nhỏ của Sơ Niệm thậm chí không cần phải tưới nước, những động vật nhỏ trong rừng cũng có đủ thức ăn và nguồn nước cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
Rắn lớn nghe Sơ Niệm nói muốn làm canh ngô sườn, đặc biệt giết một con lợn rừng đen, lấy xương sườn bên trong ra, rửa ráy sạch sẽ đưa cho Sơ Niệm.
Nấu canh ngô sườn cực kì đơn giản dễ nấu, chỉ cần thời gian dài, nước canh trở nên trong vắt, thịt có thể nhẹ nhàng tách ra khỏi xương thì có thể nhấc nồi ra rồi.
Thịt sườn được nấu như thế này, Sơ Niệm thường sẽ không ăn trực tiếp, để lại mấy miếng trong nồi, còn lại đều vớt hết ra, dùng dầu nóng thêm hành với hương liệu, ớt rồi xào thơm lên, sau khi bỏ sườn vào, vốn dĩ lớp dầu trên xương sườn đã được nấu nhừ sau khi được dầu nóng kích phát thì trở nên thơm hơn, xương sườn cũng ngập trong hương liệu, trở nên cay ngon hơn, không còn nhạt nhẽo vô vị nữa.
Dù sao canh xương sườn chủ yếu là ăn canh, trong một bát canh có hai khối sườn là được rồi, phần nhiều hơn chính là ngô với nước canh.
Một miếng sườn thơm cay nóng, mùi vị sau khi vào miệng thì phóng thích ra, lại thêm một hớp canh sườn để giải ngấy.
Một miếng xương sườn ăn được nhiều kiểu, quả thật là phối hợp hoàn hảo.
Cuối tháng sáu là cao điểm của mùa mưa, dựa vào thời gian trồng trọt bình thường, ngô thực sự thu hoạch được sẽ muộn hơn một chút, nhưng mà mùa xuân ở nơi này giống như đã tới sau một đêm, thời gian trồng ngô của cô sớm hơn, nên thu hoạch cũng sớm hơn rất nhiều.
Cả tháng này không phải phơi lúa mì thì chính là phơi ngô, để phòng trừ mưa tới đột ngột, Sơ Niệm gần như không đi đâu xa cả, chỉ thu lượm chút đồ ăn đơn giản ở khu vực lân cận, đào một ít rau dại hoặc hái ít nấm linh tinh.
Thế nên sau khi tất cả ngô thu hoạch xong đều đã được phơi khô, trong thời gian ngắn cô không cần lo lắng tới vấn đề lương thực nữa, tạm thời cũng không cần thu hoạch những thứ khác.
Sơ Niệm còn vì thế mà làm một cái kho nhỏ chuyên dùng để chứa lúa mì với ngô.
Thu hoạch bội thu tràn trề như thế này khiến người ta cực kì có cảm giác an toàn, kiểu ăn hai ba năm cũng không hết.
Buổi tối khi cô đi ngủ đều nằm mơ đang lăn lộn với lúa mì và ngô, thậm chí còn vui vẻ bơi trong biển lúa mì. Động tác lớn như thế này cuối cùng phản ánh trong thực tế rồi, cô nhúc nhích trong túi ngủ, giống như con sâu.
Động tác này khiến rắn lớn mở mắt, nhìn cô gái còn chép miệng hai cái bắt đầu chảy cả nước miếng, khóe miệng hắn không khỏi nhướng lên một chút.
Sơ Niệm chép miệng hai cái, cũng tỉnh dậy, thì nhìn thấy người đàn ông đang cười như không cười nhìn cô.
Khóe miệng hơi ướt khiến cô hậu tri hậu giác sờ sờ, xấu hổ mở to đôi mắt “Ta nói mớ à?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không.”
Nhưng mà làm sao cô lại thấy bản thân mình giống như chảy nước miếng thế nhỉ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông nhàn nhạt nói “Niệm Niệm, hình như nàng mộng du, với chảy nước miếng.”
Sơ Niệm: “…”
Nàng nhìn bộ dạng người đàn ông cố gắng nhịn cười, ngồi dậy, mặt đỏ lên che mắt hắn lại, cắn răng uy hiếp “Không cho nhìn, đều quên hết đi.”
Nằm mơ rồi động đậy lung tung, còn chảy nước miếng nữa, quả thật là quá mất mặt rồi.
Rắn lớn giãn trán ra, cuối cùng cũng cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn cười thành tiếng, giọng cười trong sáng, hầu kết lên lên xuống xuống, khiến Sơ Niệm trong một khoảnh khắc kia thất thần, nhanh chóng bị lời của người đàn ông làm cho sửng sốt.
“Niệm Niệm, cho dù có chảy nước miếng cũng là nói lắp.”
Bình luận facebook