-
Chương 66
Sơ Niệm chỉ sửng sốt trong chốc lát, đã đổi khách thành chủ, thật sự cắn lên đó.
Sau gáy người đàn ông có một khối da thịt thế mà lại không biến thành dạng thịt, cho dù hắn biến thành hình người thì chỗ đó vẫn là hình thái vảy rắn như cũ, màu sắc hơi hơi trắng, ẩn sâu vào trong tóc hắn, nếu không phải ghé sát lại gần hơn nữa còn nhìn chằm chằm thì căn bản không thể nào phát hiện ra mảng vảy rắn này.
Lúc Sơ Niệm cắn dái tai của hắn, dùng tay ôm đầu hắn, đúng lúc kéo lọn tóc kia ra, nên để lộ nó ra ngoài.
Những miếng vảy này thật sự rất thanh tú xinh đẹp, so với những chiếc vảy khác thì xinh đẹp hơn rất nhiều, là một màu sắc mà không thể dùng ngôn ngữ hình dung ra được.
Lúc Sơ Niệm cắn hắn, chiếc vảy kia nhẹ nhàng mở ra một lúc, giống như mang cá đang hô hấp, rồi chậm chạp dán lên da thịt.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên trên, giống như chạm vào cái công tắc nào đó, bắt đầu từ cái vảy này, da thịt xung quanh cũng trở thành vảy.
Cơ thể người đàn ông cứng ngắc, hít một hơi thật sâu.
Sơ Niệm trừng mắt to lên, giống như đã phát hiện ra bí mật nào đó, đột nhiên cười lên, “Cửu Di, có phải chàng đang lột xác không.”
Lúc trước cô từng nuôi một con mèo sữa, lúc con mèo sữa còn nhỏ trên người đều là lông tơ, lúc đó màu sắc trên người chính là màu vàng sữa. Sau khi lớn lên, màu lông trên người giống như bị cháy, biến thành màu vàng cam.
Thế nên cô đoán là vảy của rắn lớn cũng như thế, bộ phận vừa mới tụt xuống là nơi có màu sắc nhạt nhất, rồi dần dần trở nên đậm hơn.
Rắn lớn kéo cô nhấc cô lên trên, để tránh cô bị rơi xuống dưới, khàn giọng nói: “Còn chưa bắt đầu đâu.”
Còn chưa bắt đầu, chắc là sắp rồi.
Cô giống như phát hiện ra chuyện gì thần kì, hỏi “Giống như tấm da rắn cực lớn ở trước cửa nhà chúng ta à?”
Cả một tấm da rắn cực lớn lại cứng chắc, gió mưa thổi thế nào cũng không bị biến dạng.
Hắn gật đầu, “Chắc sẽ lớn hơn một chút.”
Hắn hoàn toàn không phải một năm lột xác một lần, lần trước khi lột xác chính là lần đầu tiên khi hắn có thể biến hành hình người, hắn không nhớ là bao lâu trước đây nữa.
Lần này cũng chỉ là vừa mới xuất hiện hiện trượng thay da thôi, thậm chí cần phải đợi sau thời gian rất lâu mới bắt đầu chính thức tróc da ra.
“Thế thì lúc chàng thay da ra cần chuẩn bị những gì?” Sơ Niệm đột nhiên nghĩ tới.
“Có thể sẽ ngủ một giấc.”
Chuyện mà chỉ cần ngủ một giấc là có thể giải quyết được thì không phải chuyện gì hết, Sơ Niệm nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.
Đợi tới khi tất cả hạt lúa mạch đều tròn trịa chắc mẩy, màu vàng kim giống như hạt đậu, Sơ Niệm đã nóng lòng bắt đầu chuẩn bị thu hoạch.
Đây cũng xem như là thời gian khiến người ta hưng phấn nhất trong một năm.
Cái liềm đã chuẩn bị xong rồi, cô với rắn lớn mỗi người một cái, cái của cô tỉ mỉ đáng yêu như công cụ của con nít, cái của rắn lớn thì đơn giản thô sơ, cái liềm màu đen khiến người ta nghĩ tới lưỡi hái của thần chết trong phim hoạt hình.
Năng xuất làm việc cũng giống như thế, cô thì chậm chạp rì rì, cô cắt được một bó thì hắn đã thu hoạch được một hàng rồi.
Phân lượng một mẫu nhanh chóng thu hoạch xong, nhất là khi có một người đàn ông sự dụng cái liềm to như thế.
Cuối cùng Sơ Niệm từ bỏ chuyện thu hoạch lúa mạch này, trở thành một con sâu lười, lúa mạch được hắn cắt xong xếp thành hàng được cô thu dọn chỉnh tề, thành công thể hiện cái gì gọi là nam nữ phối hợp làm việc không mệt.
Lúa mạch thu hoạch xong, trước khi phơi khô cần phải đánh hạt ra, cô làm một cái đập lúa đơn giản, dùng da thú quấn chỗ tay cầm, có thể đánh rơi hạt lúa mì ra, sau đó tiến hành phơi khô thì mọi chuyện đã thành công một nửa rồi.
Bởi vì năm trước trực tiếp phơi khô trên đất khiến hạt lúa mì bị lãng phí rất nhiều, mà lúc ăn còn dễ có cát với sỏi nhỏ, cần phải rửa kĩ.
Năm nay Sơ Niệm chặt trúc, làm thành nan trúc, bỏ lúa mì lên trên nan trúc, trải đều ra, vừa có thể tiếp xúc với ánh mặt trời, cũng tránh được lúa mì tiếp xúc với mặt đất ẩm ướt hoặc bị dính đất cát lẫn vào.
Trải qua một năm trước lúng túng vụng về cộng thêm bài học kinh nghiệm rút ra, bây giờ cô đã có thể làm những thứ này một cách thành thạo lão luyện.
Hơn nữa có sự trợ giúp của rắn lớn, những chuyện này cũng không khó khăn như thế nữa.
Lúc phơi lúa mạch đang là tháng sáu, thế mà cô đã tới nơi này được một năm rồi đấy.
Những đồ đạc đem tới đây trừ đồ ăn ra thì vẫn được bảo quản hoàn hảo, sau khi vào hè thời tiết cực kì nóng nực, lúc cô làm quần áo cũng cạo sạch sẽ toàn bộ lông thú đi, làm thành áo sơ mi và quần tây rộng rãi.
Nếu không phải vì sợ bị mặt trời chiếu vào đen thui, thật ra cô cũng muốn thử làm một cái quần đùi ngắn.
Để tản nhiệt, cô xẻ một đường ở chân quần tây, như thế này cũng thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Rắn lớn hình như không quá sợ nóng, nhất là khi hắn mang hình rắn, vảy toàn thân đều mát lạnh, Sơ Niệm rất thích dán lên người hắn, giống như đang ôm cái gối dài mát mẻ vậy.
Tai hại của việc này chính là, ôm cùng một chỗ lâu thì cũng sẽ trở nên nóng bỏng, thế nên cô cứ ôm một lúc lại đổi một chỗ khác, giống như con bọ mèo, lăn lê trên người hắn.
Bởi vì thời tiết nóng nực, phần lớn thời gian Sơ Niệm thích tới bờ sông để thu lượm thức ăn và chơi đùa.
Bên ven sông tập trung rất nhiều bò lưng đen, Bạch Tuyết cũng thích nghịch ngợm bên ven bờ nước, chơi đùa đuổi theo những chú bò lưng đen nhỏ.
Còn bò lưng đen nhỏ lần trước chơi với nó đã lớn hơn nhiều rồi, nó bèn tìm kiếm bạn chơi mới.
Điển hình của việc lựa rau gắp thịt là đây.
Bởi vì đàn bò lưng đen đã quen thuộc với một sinh vật có màu sắc và chủng tộc hoàn toàn không giống mình rồi, thế nên bây giờ cũng không có con bò lưng đen nào tấn công nó.
Sơ Niệm cởi giày ra, đạp nước bên ven sông. Nước ở đây cực kì tốt, nước sông trong vắt thấy đáy, có thể nhìn thấy rõ ràng được những hòn đá dưới đáy sông.
Lúc trước chắc là không có người nào từng đánh bắt tôm cá ở đây, thế nên những con tôm cá này hoàn toàn không sợ người, Sơ Niệm dùng tay cũng có thể tóm được hai con cá nhỏ. Chỉ có cá lớn thì sẽ gian trá hơn một chút, nhưng dùng lưới cỏ thì có thể bắt được.
Hôm nay sau khi Sơ Niệm chơi bên bờ sông thỏa thích thì tới xem lưới bắt cá, bên trong không có cá, nhưng có khoảng mười con tôm, cũng là thu hoạch không nhỏ rồi.
Cô huýt sáo, gọi Bạch Tuyết về.
Trước khi mặt trời lặn rắn lớn nhất định sẽ về nhà, bây giờ còn lâu mới tới lúc trời tối, cô đi đường cũng không vội vã, lại tới nơi cây cói sinh trưởng, bắt thêm ít tôm.
Lúc đi qua cánh đồng ngô, hái một bắp ngô sắp già.
Những con tôm lần này bắt được có cái đầu rất to, cô dùng kim xương lấy chỉ tôm ra, chỉ để lại mình phần thịt tôm, đỡ phải phiền phức khi ăn.
Đầu tôm được cô dùng dầu nóng xào thơm, dầu tôm sau khi được xào ra màu đỏ vàng tươi thì múc đầu tôm với phần cặn ra ngoài, chỉ để dầu tôm tươi mới hương thơm ngào ngạt, thế này lát nữa nước dùng sẽ càng thêm tươi mới hơn.
Bỏ thêm hành vào xào với dầu tôm thơm lừng, rồi thêm nấm hương vào, nấm hương kết hợp với dầu tôm tạo ra mùi hương hấp dẫn, ngay lập tức chui vào mũi.
Hôm nay lúc cô đi qua cánh đồng ngô cô đã thèm ăn cái này rồi.
Bánh canh sau khi nấu xong thì thêm thịt tôm với ngô tươi vào, ăn vào toàn là thịt tôm tươi ngon với vị ngô thanh mát. Rắc thêm một lớp hành hoa lên trên, cô có thể ăn sạch một bát.
Tôm còn lại được cô bỏ lên trên, ném vào trong nồi dầu, sau đi đảo qua đảo lại có màu vàng đỏ đẹp mắt, cứ như thế thêm một lúc nữa, trở nên xốp giòn.
Lúc cô đang rắc muối lên trên tôm đã chiên xong, rắn lớn đã trở về.
Sơ Niệm cười nói, “Về sớm không bằng về đúng lúc, nhìn món tôm ta vừa mới chiên xong này, nóng hầm hập là lúc ăn ngon nhất, chàng đi rửa tay trước đi rồi tới ăn cơm.”
Rắn lớn nhìn cô một cái thật sâu, nhìn có vẻ có chút sai sai.
Nhưng mà hắn vẫn đi rửa tay, yên lặng ngồi xuống.
Lúc trước khi ăn cơm bình thường, hắn đều sẽ nói một chút xem hôm nay đi đâu, làm gì, giống như một người làm công ăn lương ngoan ngoãn báo cáo công việc.
Hôm nay lúc rắn lớn ăn cơm lại rất yên tĩnh, thậm chí khiến Sơ Niệm thấy có chút bất thường.
Cô lấy cái thìa nếm một chút bánh canh tôm.
Ăn cực kì ngon.
Lúc có thể nhìn thấy bốn chữ lo lắng trùng trùng trên mặt hắn, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.
Ăn cơm xong, lúc rắn lớn đi dọn dẹp vệ sinh theo thói quen, Sơ Niệm dựa vào bên phòng bếp nhỏ, nhìn bóng dáng vững chãi của hắn, lúc hắn quay người lại thì đột nhiên ôm lấy hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Cửu Di, chàng làm sao thế? Có phải là gặp chuyện gì không vui không?”
Cho tới nay, cô vẫn chưa từng phát hiện ra con mồi nào mà hắn không đánh được. Cho dù là con hổ hay thậm chí là chim ưng cực lớn hắn cũng không sợ, thế thì chắc chắn không phải là chuyện săn bắn xảy ra vấn đề rồi.
Thế giới của hắn cực kì đơn giản, mỗi ngày sau khi ra ngoài trừ săn thú ra, từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện gì khác.
Thế thì duy nhất chỉ có thể là hắn đã gặp chuyện gì khiến hắn không vui rồi.
Cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt hắn, nhìn thấy đôi mày hắn thế mà lại hơi cau lại, giông như cô thật sự đoán đúng rồi.
Một lúc lâu sau hắn mới hỏi, “Niệm Niệm, nàng thích cuộc sống bây giờ không?”
Sơ Niệm không hề do dự gật đầu nói, “Đương nhiên là thích rồi.”
Trong sơn động này trừ bức tường đá lúc đầu ra, tất cả mọi thứ bây giờ là do cô sắp xếp từng tí một, hoa khô trên tường, tất cả giường tủ dồ đạc, đều là hình thức mà hắn làm ra theo nhu cầu của cô.
Vườn rau, ruộng lúa, bãi chăn nuôi bên dưới.
Tất cả mọi thứ, đều chứa đầy tâm huyết của hai người.
Đây là nhà của họ, là cuộc sống từ cô tạo ra.
Người đàn ông trước mặt, cũng là người mà cô thích.
Cô làm sao có thể không thích cuộc sống hiện tại chứ.
Hắn dùng lực ôm chặt lấy cô, gần như muốn hòa cô vào cơ thể mình.
Sơ Niệm dán chặt lên ngực hắn, bên tai là tiếng tiêm đập mạnh mẽ cửa hắn, từng tiếng từng tiếng một, giống như tiếng chuông chùa sáng sớm, khi nghe khiến người ta đặc biệt yên tâm trong cõi lòng.
Hình như hắn đang lo lắng điều gì.
Sơ Niệm nhận thấy rõ ràng sự bất an của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn để lộ cảm xúc yếu ớt này.
Sơ Niệm cũng dùng lực ôm chặt hắn, cố gắng dùng sức lực toàn thân để trả lời hắn.
Cuối cùng vẫn là cô thật sự khó thở quá, hít một hơi nặng nề, hắn mới buống cô ra.
Bởi vì dùng lực trong thời gian dài dán lên lồ.ng ngực hắn, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô xuất hiện dấu vết màu hồng, dưới ánh sáng phản chiếu của đá phát quang nhìn giống như là tô son trát phấn.
Hắn đau lòng dùng bàn tay to sờ sờ lên mặt cô “Niệm Niệm, xin lỗi, ta dùng lực quá rồi.”
Sơ Niệm cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, lắc đầu “Không sao.”
Rất rõ ràng, hắn đang lo lắng sốt ruột, cần cô kiên nhẫn bầu bạn.
Sơ Niệm không trực tiếp hỏi hắn nguyên nhân do đâu dẫn tới lo lắng sốt ruột của hắn, nhưng cô gần như có thể đoán ra được phần nào nguyên nhân rồi.
Hình như hắn đang lo lắng cô sẽ rời xa hắn.
Sự lo lắng này đột nhiên ập tới một cách khó hiểu.
Hình như là bị cái gì k.ích thích vậy.
Mãi tới buổi tối, bọn họ ngủ cùng nhau, cái đuôi của hắn lén lút quấn lên chân cô, Sơ Niệm ngẩng đầu hôn lên cái cằm hắn một cái “Không được giả vờ ngủ.”
Sau gáy người đàn ông có một khối da thịt thế mà lại không biến thành dạng thịt, cho dù hắn biến thành hình người thì chỗ đó vẫn là hình thái vảy rắn như cũ, màu sắc hơi hơi trắng, ẩn sâu vào trong tóc hắn, nếu không phải ghé sát lại gần hơn nữa còn nhìn chằm chằm thì căn bản không thể nào phát hiện ra mảng vảy rắn này.
Lúc Sơ Niệm cắn dái tai của hắn, dùng tay ôm đầu hắn, đúng lúc kéo lọn tóc kia ra, nên để lộ nó ra ngoài.
Những miếng vảy này thật sự rất thanh tú xinh đẹp, so với những chiếc vảy khác thì xinh đẹp hơn rất nhiều, là một màu sắc mà không thể dùng ngôn ngữ hình dung ra được.
Lúc Sơ Niệm cắn hắn, chiếc vảy kia nhẹ nhàng mở ra một lúc, giống như mang cá đang hô hấp, rồi chậm chạp dán lên da thịt.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên trên, giống như chạm vào cái công tắc nào đó, bắt đầu từ cái vảy này, da thịt xung quanh cũng trở thành vảy.
Cơ thể người đàn ông cứng ngắc, hít một hơi thật sâu.
Sơ Niệm trừng mắt to lên, giống như đã phát hiện ra bí mật nào đó, đột nhiên cười lên, “Cửu Di, có phải chàng đang lột xác không.”
Lúc trước cô từng nuôi một con mèo sữa, lúc con mèo sữa còn nhỏ trên người đều là lông tơ, lúc đó màu sắc trên người chính là màu vàng sữa. Sau khi lớn lên, màu lông trên người giống như bị cháy, biến thành màu vàng cam.
Thế nên cô đoán là vảy của rắn lớn cũng như thế, bộ phận vừa mới tụt xuống là nơi có màu sắc nhạt nhất, rồi dần dần trở nên đậm hơn.
Rắn lớn kéo cô nhấc cô lên trên, để tránh cô bị rơi xuống dưới, khàn giọng nói: “Còn chưa bắt đầu đâu.”
Còn chưa bắt đầu, chắc là sắp rồi.
Cô giống như phát hiện ra chuyện gì thần kì, hỏi “Giống như tấm da rắn cực lớn ở trước cửa nhà chúng ta à?”
Cả một tấm da rắn cực lớn lại cứng chắc, gió mưa thổi thế nào cũng không bị biến dạng.
Hắn gật đầu, “Chắc sẽ lớn hơn một chút.”
Hắn hoàn toàn không phải một năm lột xác một lần, lần trước khi lột xác chính là lần đầu tiên khi hắn có thể biến hành hình người, hắn không nhớ là bao lâu trước đây nữa.
Lần này cũng chỉ là vừa mới xuất hiện hiện trượng thay da thôi, thậm chí cần phải đợi sau thời gian rất lâu mới bắt đầu chính thức tróc da ra.
“Thế thì lúc chàng thay da ra cần chuẩn bị những gì?” Sơ Niệm đột nhiên nghĩ tới.
“Có thể sẽ ngủ một giấc.”
Chuyện mà chỉ cần ngủ một giấc là có thể giải quyết được thì không phải chuyện gì hết, Sơ Niệm nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.
Đợi tới khi tất cả hạt lúa mạch đều tròn trịa chắc mẩy, màu vàng kim giống như hạt đậu, Sơ Niệm đã nóng lòng bắt đầu chuẩn bị thu hoạch.
Đây cũng xem như là thời gian khiến người ta hưng phấn nhất trong một năm.
Cái liềm đã chuẩn bị xong rồi, cô với rắn lớn mỗi người một cái, cái của cô tỉ mỉ đáng yêu như công cụ của con nít, cái của rắn lớn thì đơn giản thô sơ, cái liềm màu đen khiến người ta nghĩ tới lưỡi hái của thần chết trong phim hoạt hình.
Năng xuất làm việc cũng giống như thế, cô thì chậm chạp rì rì, cô cắt được một bó thì hắn đã thu hoạch được một hàng rồi.
Phân lượng một mẫu nhanh chóng thu hoạch xong, nhất là khi có một người đàn ông sự dụng cái liềm to như thế.
Cuối cùng Sơ Niệm từ bỏ chuyện thu hoạch lúa mạch này, trở thành một con sâu lười, lúa mạch được hắn cắt xong xếp thành hàng được cô thu dọn chỉnh tề, thành công thể hiện cái gì gọi là nam nữ phối hợp làm việc không mệt.
Lúa mạch thu hoạch xong, trước khi phơi khô cần phải đánh hạt ra, cô làm một cái đập lúa đơn giản, dùng da thú quấn chỗ tay cầm, có thể đánh rơi hạt lúa mì ra, sau đó tiến hành phơi khô thì mọi chuyện đã thành công một nửa rồi.
Bởi vì năm trước trực tiếp phơi khô trên đất khiến hạt lúa mì bị lãng phí rất nhiều, mà lúc ăn còn dễ có cát với sỏi nhỏ, cần phải rửa kĩ.
Năm nay Sơ Niệm chặt trúc, làm thành nan trúc, bỏ lúa mì lên trên nan trúc, trải đều ra, vừa có thể tiếp xúc với ánh mặt trời, cũng tránh được lúa mì tiếp xúc với mặt đất ẩm ướt hoặc bị dính đất cát lẫn vào.
Trải qua một năm trước lúng túng vụng về cộng thêm bài học kinh nghiệm rút ra, bây giờ cô đã có thể làm những thứ này một cách thành thạo lão luyện.
Hơn nữa có sự trợ giúp của rắn lớn, những chuyện này cũng không khó khăn như thế nữa.
Lúc phơi lúa mạch đang là tháng sáu, thế mà cô đã tới nơi này được một năm rồi đấy.
Những đồ đạc đem tới đây trừ đồ ăn ra thì vẫn được bảo quản hoàn hảo, sau khi vào hè thời tiết cực kì nóng nực, lúc cô làm quần áo cũng cạo sạch sẽ toàn bộ lông thú đi, làm thành áo sơ mi và quần tây rộng rãi.
Nếu không phải vì sợ bị mặt trời chiếu vào đen thui, thật ra cô cũng muốn thử làm một cái quần đùi ngắn.
Để tản nhiệt, cô xẻ một đường ở chân quần tây, như thế này cũng thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Rắn lớn hình như không quá sợ nóng, nhất là khi hắn mang hình rắn, vảy toàn thân đều mát lạnh, Sơ Niệm rất thích dán lên người hắn, giống như đang ôm cái gối dài mát mẻ vậy.
Tai hại của việc này chính là, ôm cùng một chỗ lâu thì cũng sẽ trở nên nóng bỏng, thế nên cô cứ ôm một lúc lại đổi một chỗ khác, giống như con bọ mèo, lăn lê trên người hắn.
Bởi vì thời tiết nóng nực, phần lớn thời gian Sơ Niệm thích tới bờ sông để thu lượm thức ăn và chơi đùa.
Bên ven sông tập trung rất nhiều bò lưng đen, Bạch Tuyết cũng thích nghịch ngợm bên ven bờ nước, chơi đùa đuổi theo những chú bò lưng đen nhỏ.
Còn bò lưng đen nhỏ lần trước chơi với nó đã lớn hơn nhiều rồi, nó bèn tìm kiếm bạn chơi mới.
Điển hình của việc lựa rau gắp thịt là đây.
Bởi vì đàn bò lưng đen đã quen thuộc với một sinh vật có màu sắc và chủng tộc hoàn toàn không giống mình rồi, thế nên bây giờ cũng không có con bò lưng đen nào tấn công nó.
Sơ Niệm cởi giày ra, đạp nước bên ven sông. Nước ở đây cực kì tốt, nước sông trong vắt thấy đáy, có thể nhìn thấy rõ ràng được những hòn đá dưới đáy sông.
Lúc trước chắc là không có người nào từng đánh bắt tôm cá ở đây, thế nên những con tôm cá này hoàn toàn không sợ người, Sơ Niệm dùng tay cũng có thể tóm được hai con cá nhỏ. Chỉ có cá lớn thì sẽ gian trá hơn một chút, nhưng dùng lưới cỏ thì có thể bắt được.
Hôm nay sau khi Sơ Niệm chơi bên bờ sông thỏa thích thì tới xem lưới bắt cá, bên trong không có cá, nhưng có khoảng mười con tôm, cũng là thu hoạch không nhỏ rồi.
Cô huýt sáo, gọi Bạch Tuyết về.
Trước khi mặt trời lặn rắn lớn nhất định sẽ về nhà, bây giờ còn lâu mới tới lúc trời tối, cô đi đường cũng không vội vã, lại tới nơi cây cói sinh trưởng, bắt thêm ít tôm.
Lúc đi qua cánh đồng ngô, hái một bắp ngô sắp già.
Những con tôm lần này bắt được có cái đầu rất to, cô dùng kim xương lấy chỉ tôm ra, chỉ để lại mình phần thịt tôm, đỡ phải phiền phức khi ăn.
Đầu tôm được cô dùng dầu nóng xào thơm, dầu tôm sau khi được xào ra màu đỏ vàng tươi thì múc đầu tôm với phần cặn ra ngoài, chỉ để dầu tôm tươi mới hương thơm ngào ngạt, thế này lát nữa nước dùng sẽ càng thêm tươi mới hơn.
Bỏ thêm hành vào xào với dầu tôm thơm lừng, rồi thêm nấm hương vào, nấm hương kết hợp với dầu tôm tạo ra mùi hương hấp dẫn, ngay lập tức chui vào mũi.
Hôm nay lúc cô đi qua cánh đồng ngô cô đã thèm ăn cái này rồi.
Bánh canh sau khi nấu xong thì thêm thịt tôm với ngô tươi vào, ăn vào toàn là thịt tôm tươi ngon với vị ngô thanh mát. Rắc thêm một lớp hành hoa lên trên, cô có thể ăn sạch một bát.
Tôm còn lại được cô bỏ lên trên, ném vào trong nồi dầu, sau đi đảo qua đảo lại có màu vàng đỏ đẹp mắt, cứ như thế thêm một lúc nữa, trở nên xốp giòn.
Lúc cô đang rắc muối lên trên tôm đã chiên xong, rắn lớn đã trở về.
Sơ Niệm cười nói, “Về sớm không bằng về đúng lúc, nhìn món tôm ta vừa mới chiên xong này, nóng hầm hập là lúc ăn ngon nhất, chàng đi rửa tay trước đi rồi tới ăn cơm.”
Rắn lớn nhìn cô một cái thật sâu, nhìn có vẻ có chút sai sai.
Nhưng mà hắn vẫn đi rửa tay, yên lặng ngồi xuống.
Lúc trước khi ăn cơm bình thường, hắn đều sẽ nói một chút xem hôm nay đi đâu, làm gì, giống như một người làm công ăn lương ngoan ngoãn báo cáo công việc.
Hôm nay lúc rắn lớn ăn cơm lại rất yên tĩnh, thậm chí khiến Sơ Niệm thấy có chút bất thường.
Cô lấy cái thìa nếm một chút bánh canh tôm.
Ăn cực kì ngon.
Lúc có thể nhìn thấy bốn chữ lo lắng trùng trùng trên mặt hắn, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.
Ăn cơm xong, lúc rắn lớn đi dọn dẹp vệ sinh theo thói quen, Sơ Niệm dựa vào bên phòng bếp nhỏ, nhìn bóng dáng vững chãi của hắn, lúc hắn quay người lại thì đột nhiên ôm lấy hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Cửu Di, chàng làm sao thế? Có phải là gặp chuyện gì không vui không?”
Cho tới nay, cô vẫn chưa từng phát hiện ra con mồi nào mà hắn không đánh được. Cho dù là con hổ hay thậm chí là chim ưng cực lớn hắn cũng không sợ, thế thì chắc chắn không phải là chuyện săn bắn xảy ra vấn đề rồi.
Thế giới của hắn cực kì đơn giản, mỗi ngày sau khi ra ngoài trừ săn thú ra, từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện gì khác.
Thế thì duy nhất chỉ có thể là hắn đã gặp chuyện gì khiến hắn không vui rồi.
Cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt hắn, nhìn thấy đôi mày hắn thế mà lại hơi cau lại, giông như cô thật sự đoán đúng rồi.
Một lúc lâu sau hắn mới hỏi, “Niệm Niệm, nàng thích cuộc sống bây giờ không?”
Sơ Niệm không hề do dự gật đầu nói, “Đương nhiên là thích rồi.”
Trong sơn động này trừ bức tường đá lúc đầu ra, tất cả mọi thứ bây giờ là do cô sắp xếp từng tí một, hoa khô trên tường, tất cả giường tủ dồ đạc, đều là hình thức mà hắn làm ra theo nhu cầu của cô.
Vườn rau, ruộng lúa, bãi chăn nuôi bên dưới.
Tất cả mọi thứ, đều chứa đầy tâm huyết của hai người.
Đây là nhà của họ, là cuộc sống từ cô tạo ra.
Người đàn ông trước mặt, cũng là người mà cô thích.
Cô làm sao có thể không thích cuộc sống hiện tại chứ.
Hắn dùng lực ôm chặt lấy cô, gần như muốn hòa cô vào cơ thể mình.
Sơ Niệm dán chặt lên ngực hắn, bên tai là tiếng tiêm đập mạnh mẽ cửa hắn, từng tiếng từng tiếng một, giống như tiếng chuông chùa sáng sớm, khi nghe khiến người ta đặc biệt yên tâm trong cõi lòng.
Hình như hắn đang lo lắng điều gì.
Sơ Niệm nhận thấy rõ ràng sự bất an của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn để lộ cảm xúc yếu ớt này.
Sơ Niệm cũng dùng lực ôm chặt hắn, cố gắng dùng sức lực toàn thân để trả lời hắn.
Cuối cùng vẫn là cô thật sự khó thở quá, hít một hơi nặng nề, hắn mới buống cô ra.
Bởi vì dùng lực trong thời gian dài dán lên lồ.ng ngực hắn, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô xuất hiện dấu vết màu hồng, dưới ánh sáng phản chiếu của đá phát quang nhìn giống như là tô son trát phấn.
Hắn đau lòng dùng bàn tay to sờ sờ lên mặt cô “Niệm Niệm, xin lỗi, ta dùng lực quá rồi.”
Sơ Niệm cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, lắc đầu “Không sao.”
Rất rõ ràng, hắn đang lo lắng sốt ruột, cần cô kiên nhẫn bầu bạn.
Sơ Niệm không trực tiếp hỏi hắn nguyên nhân do đâu dẫn tới lo lắng sốt ruột của hắn, nhưng cô gần như có thể đoán ra được phần nào nguyên nhân rồi.
Hình như hắn đang lo lắng cô sẽ rời xa hắn.
Sự lo lắng này đột nhiên ập tới một cách khó hiểu.
Hình như là bị cái gì k.ích thích vậy.
Mãi tới buổi tối, bọn họ ngủ cùng nhau, cái đuôi của hắn lén lút quấn lên chân cô, Sơ Niệm ngẩng đầu hôn lên cái cằm hắn một cái “Không được giả vờ ngủ.”