-
Chương 65
Nơi núi non hoang dã, mĩ sắc như thế này trước mặt, Sơ Niệm ngập ngừng nhìn bốn phía xung quanh, lúc còn đang suy nghĩ món hời tự đưa tới của này rốt cuộc là nên chiếm hay là không.
Món hời tự đưa lên miệng mình nha.
Hắn ôm chặt lấy cô, dùng cái đuôi nâng cô lên độ cao giống hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mắt cô.
“Niệm Niệm, nàng đang quyến rũ ta.”
Sơ Niệm chớp chớp mắt, hắn nói lời này mà không đỏ mặt à?
Đây rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai chứ.
Nhất là khi khuôn mặt đẹp trai tuấn mĩ của người đàn ông đang ngày càng gần, cô gần như có thể nhìn thấy lông mi của hắn, lông vũ giống như nhấp nha nhấp nháy trên mặt cô. Hơi thở của hắn lạnh hơn một chút so với người bình thường, đang giữa trưa như thế này, lúc phả lên mặt cô rất thoải mái, Sơ Niệm cuối cùng cũng không nhịn được mà bổ nhào tới.
Bọn họ bây giờ chính là một đôi tình nhân hợp tình hợp lý, ăn chút đậu hũ thì có làm sao.
Rắn lớn là một con rắn non nớt thiếu hiểu biết, lúc Sơ Niệm để lại một dấu hôn đỏ thắm trên người hắn, hắn hít sâu vào một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ôm chặt lấy đầu nhỏ đang phạm tội của cô, không cho phép cô rời đi.
Nhưng mà hắn lại không biết nên tiếp tục thế nào.
Chỉ có thể dựa vào sự hướng dẫn của Sơ Niệm.
Sơ Niệm chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nên chỉ có thể tuân theo bản năng, hai người thăm dò lẫn nhau.
Trong quá trình này, trên người cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Túi nước đặt lệch ở bên cạnh cũng bị rơi xuống, nước mát thấm lên tấm da thú đang trải dưới đất, theo động tác chuyển người của rắn lớn, phát ra tiếng nước rõ ràng.
Trên lưng Sơ Niệm cũng dính nước mát, tới cả lá khô bị thổi tới, chỉ là hơi ngưa ngứa một chút rồi bị những cảm giác khác trên cơ thể che lấp đi.
Mặt trời trên đỉnh đầu đã chiếu thẳng lên người, nhưng cô lại không bị ánh nắng chiếu tới, được che chắn cẩn thận, chỉ có ánh mắt bị ánh sáng chiếu vào hơi chói, lúc nhìn đối phương thì tầm mắt hơi mờ mờ, giống như xuất hiện những cái bóng chồng lên nhau.
Đầu cái đuôi của người đàn ông đã giống như một con rắn nhỏ linh hoạt bơi vào trong hồ nước sâu, tiếp xúc với nước khoáng, tùy ý dạo chơi ở khu nước cạn. Cô cắn môi hắn, cả người giật mình lên, theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, đầu ngón tay bấm chặt vào da thịt hắn.
Mãi tới cuối cùng, lúc cửa sổ sắp bị con rắn nhỏ mở ra, đột nhiên ở bên cạnh xuất hiện âm thanh của vật nặng bị rơi.
Thì ra là cái giá gỗ đỡ cái nồi đá bị lửa đốt cong oằn lại rồi, nước trong nồi cũng bị nấu cạn rồi, trực tiếp rơi vào đống gỗ phát ra tiếng vang cực lớn.
Tiếng động này gọi tỉnh lại ý thức đang bơi xa của Sơ Niệm, cũng ngăn cấm con rắn nhỏ đang căng cứng lại.
Bây giờ ở nơi này không phải là nơi an toàn.
Mặt trời đã lên tới đỉnh rồi, dựa vào tính toán thời gian, thời gian lúc này chắc đã là hai giờ chiều rồi, là thời gian nóng nhất trong ngày.
Da thú bị nước trong túi nước làm ướt, không thể tiếp tục sử dụng được nữa, quần áo của Sơ Niệm kịp thời quăng lên thảm cỏ xanh bên cạnh, bây giờ còn có thể mặc vào được, nếu không thật sự là khóc không ra nước mắt.
Chỉ là sau khi thu thập chỉnh tề, lưng của cô vẫn ngưa ngứa, chắc chắn vừa rồi lúc nằm trên da thú đã bị dính rất nhiều cỏ khô rồi.
Cô gian nan dùng tay để gãi, nhưng rất nhiều nơi không gãi tới được, nhất là bên trong chỗ thắt lưng.
Cô tủi thân nhìn người đàn ông đối diện, “Đều tại chàng, sao mà động tác lại thô lỗ như thế, làm đổ cả túi nước, làm ta dính cả người đầy cỏ.”
Dụ.c vọng trong đáy mắt người đàn ông còn chưa tản đi, hắn hình như hơi hoang mang mù tịt, lại gần Sơ Niệm nói, “Niệm Niệm, ta làm giúp nàng nhé.”
Sơ Niệm hơi chần chừ, sợ hắn lại làm xằng làm bậy, kiên định thể hiện lập trường của bản thân, “Chàng chỉ có thể giúp ta lấy lá ra thôi, không được giống như lúc nãy.”
Rắn lớn gật đầu, “Ta biết, Niệm Niệm sẽ đau, sẽ chảy máu.”
Hình như hắn đang liên hệ hồ nước sâu với kì sinh lý với nhau.
Nhưng mà sẽ chảy máu cũng là sự thật.
Cô nói năng lộn xộn, “Đúng, chính là như thế.”
Hễ là người đã từng học trung học cơ sở thì sẽ không suy nghĩ như thế, may mà cô dạy hắn kiến thức cuộc sống, nhưng vì các loại nguyên nhân nên chưa dạy hắn môn sinh lý.
Rắn lớn không có văn hóa bị lỗ vốn không hề ý thức được bản thân học được cái gì, bỏ lỡ cái gì, chuyên chú xử lý cỏ khô phía sau lưng giúp cho Sơ Niệm.
Đã nói là sẽ ăn cơm dã ngoại rồi, bây giờ nồi bị cháy rồi, rau xanh thì dính đầy bùn đất còn bị con linh dương sừng dài dẫm lên nữa, chỉ có mỗi thịt với hoa quả ở bên cạnh là không bị hư hao gì.
Sơ Niệm nhặt một số rau xanh chưa bị gì đưa cho rắn lớn đi rửa sạch một lần nữa, nồi với thịt cũng được đưa đi rửa sạch.
Sơ Niệm chỉ có thể sử dụng con dao găm đem theo bên mình mở một quả hạch, bên trong có chuỗi hạt đỏ như hạt lựu, trên mỗi chuỗi đều đỏ au, quả hạt cực mẩy, nước quả dồi dào, lần này cũng tính là mở được một quả hạch khá ngon.
Những loại trái cây khác cũng được mở ra.
Cũng tính là bắt đầu một bữa cơm dã ngoại bình thường.
Con gà rừng bắt được thì cô hầm thành canh, sôi sùng sục tạo thành màu vàng tươi ngon mắt, lại bỏ thêm nấm hương khô vào, lúc lấy ra khỏi nồi rải thêm một chút muối với hành hoa xanh mướt thơm ngon khó cưỡng.
Một con gà rừng khác và con thỏ hoang thì được tẩm ướp rồi nướng trên than hồng.
Sau khi cơm no rượu say, bọn họ nghỉ ngơi trên núi một chút, xác nhận tất cả đốm lửa đều bị dập tắt rồi mới xuống núi.
Lúc xuống núi chậm hơn so với lúc lên núi rất nhiều, một đoạn đường cuối cùng, bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh trăng để dò đường.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ tới câu nói của Lỗ Tấn, trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Sau khi tới nơi này, cô giống như trở thành người mở đường vậy.
Thứ duy nhất khiến cô cảm thấy quen thuộc đó chính là vầng trăng tròn to trên trời, rõ ràng giống như cô chưa rời xa cuộc sống sinh tồn trên trái đất.
Lúc tới bước cuối cùng có thể xuống núi, cô nhảy mạnh xuống, lớp cỏ dưới đất in một dấu chân mờ mờ, giống như dấu vết cô từng tồn tại ở nơi này.
Cô nhảy lò dò như con thỏ con, lưu lại một chuỗi bước chân trên đất.
Có lẽ những bước chân này ngày mai sẽ bị gió thổi khô, cũng có lẽ qua hai này nữa một trận mưa sẽ xóa sạch mất tăm mất tích.
Nhưng ít nhất thì cô thật sự đã từng sống, không phải ư?
Sau khi trở về, cô hái mấy bó rau cải đông trong vườn rau bên cạnh, lần lượt cho Bạch Tuyết với những gia cầm gia súc khác mà cô nuôi ăn. Rau cải đông vẫn luôn phát triển, giống như một đóa hoa to như cái chậu rửa mặt, sau khi lớn lên thì bên trong còn chứa khá nhiều xơ, Bạch Tuyết với đàn bò hình như đều thích ăn loại rau cải đông có xơ như thế này.
Nửa đêm đang ngủ say, nghe thấy tiếng tuyết rơi tí tách, cô nheo mắt nhìn ra bên ngoài, một tia sấm chớp khiến cô co rụt vào trong vòng tay người đàn ông, sau đó được ôm chặt lấy.
Sau khi tới nơi này, cô vẫn luôn nuôi dưỡng thói quen viết nhật kí.
Có lúc sẽ viết hôm nay làm gì, có lúc sẽ viết thực vật hoặc động vật được phát hiện trong ngày hôm nay, có lúc sẽ viết hôm nay ăn gì.
Có lúc sẽ ghi chép câu nói nào đó, việc làm nào đó của hắn.
Có lúc sẽ ghi lại: Hôm nay cây táo nở hoa rồi.
Có lúc chỉ ghi chép một câu: Ngày một tháng năm năm xx, nắng.
Một câu nói chỉ là một ngày đơn giản, khi số chữ rất nhiều chính là một ngày đặc biệt.
Trong ngày đầu tiên của tháng năm, giấy của cô đã hoàn toàn dùng hết rồi. Trang bìa cứng cuối cùng cũng đã được viết kín bằng những nét chữ xinh đẹp.
Lúc đầu cô có nghĩ tới chuyện tự mình làm giấy, quá trình làm giấy bằng phương pháp cổ xưa rất đơn giản, nhưng cũng tốn rất nhiều thời gian, cô chỉ có thể thu thập trước những nguyên vật liệu cần dùng ngâm trong hồ nước một thời gian, trong khoảng thời gian đó thì dùng da cừu để viết chữ.
Rắn lớn cũng đã quen với việc cô bày một đống đồ lung tung kì lạ ra rồi, từ trước tới giờ đều là thái độ khích lệ động viên, càng nhiều thời gian còn chủ động giúp đỡ.
Cuối tháng năm, lúa mì của cô đã có dấu hiệu chín, hạt lúa vàng óng có hình dạng như bông hoa, giống như một bông hướng dương sáng lạn. Quả nhiên là một năm tuyết báo được mùa, những hạt lúa mạch trổ bông chắc nịnh tròn mẩy, khiến người ta không khỏi mong đợi tới ngày thu hoạch.
Thậm chí cô đã làm lò bánh mì rồi, bắt đầu nóng lòng muốn thử nghiên cứu cách làm bánh mì điểm tâm.
Lúa mì mới đã sắp thu hoạch được rồi, cô không có nỗi lo về sau nữa rồi, cuối cùng có thể thực hiện được việc có lúa mì ăn thỏa thích rồi.
Lúc làm bánh mì, cô bỏ thêm quả khô vào bên trong, sau khi cắt bánh mì thành từng cái một, rạch vào nhát dáo lên bên trên, rồi cho vào lò bánh mì.
Lò bánh mì thực ra là dùng gò đất làm, lớp bên dưới rải đá cuội nhặt được bên bờ sông, một loại đá trân châu thông khí đặc biệt với đá vụn to nhỏ khác nhau, cuối cùng dùng cát mịn với than đốt từ cỏ nhào trộn rồi nén lại, đảm bảo đầy đủ tính giữ nhiệt của lớp bên dưới, có thể nướng ra được những cái bánh mì xốp mềm khi nhận được lượng nhiệt đều nhau.
Đây vẫn là tác dụng khi lần đầu tiên cô dùng thử lò nướng bánh mì, đợi tới sau khi đủ thời gian, căng thẳng mở cái lò bánh mì ra.
Vừa hé ra được một khe hở, hương thơm đầu tiên ngửi thấy được chính là hương lúa mạch nồng đậm, sau đó kéo dài là hương thơm tươi mới của quả hạch và hương thơm của quả khô.
Cô dùng đũa hơi nhấn nhấn xuống trên mặt bánh mì, bánh mì giống như một đám mây xõa tung bị ấn xuống, sau đó dần dần giãn ra như cũ.
Điều này chứng minh lò bánh mì có thể sử dụng được.
Cô đứng ở phía trên nói với người đàn ông đang tưới rau ở vườn rau bên dưới, “Cửu Di, chàng mau lên đây đi.”
Sau khi người đàn ông lên đến nơi, trên tay còn có nước bùn, cô lấy một miếng bánh mì bên trên cười hi hi đưa qua cho hắn, “Nếm thử xem, đang còn nóng đó.”
Cô chia sẻ sự yêu thích nhận được phản hồi cực tốt, rắn lớn kinh ngạc hỏi, “Niệm Niệm, đây là bánh màn thầu mà nàng mới làm ra à?”
“Đây không phải là màn thầu đâu, đây là bánh mì.” Sơ Niệm tự cắn một miếng to, thỏa mãn nheo mắt lại, “Chính là hương vị này.”
Cô thậm chí có chút hối hận, bản thân làm sao lại không nghĩ tới việc làm một cái lò nướng bánh mì sớm hơn một chút chứ.
“Rất thơm, rất ngọt.” Rắn lớn nói đúng trọng tâm.
Thật ra độ ngọt này không quá ngấy, hoàn toàn là sự ngọt thanh của hoa quả, hai người mỗi người ăn một cái bánh mì, rồi chậm rì rì uống một cốc trà quýt bưởi mật ong mát lạnh.
Dạo này thời tiết bắt đầu nóng hơn rồi, Sơ Niệm đã học được cách sử dụng kho đông lạnh, cô cắt băng thành từng khối nhỏ, rồi bảo rắn lớn bỏ vào kho đông lạnh, khi làm trà quýt bưởi mật ong thì giã thành đá vụn bỏ vào, hoặc là cắt thành từng khối nhỏ bỏ vào uống đều rất tốt.
Chỉ chẳng qua lúc cô ăn lần đầu tiên không biết tiết chế, một lần ăn rất nhiều băng lạnh dẫn tới đau bụng cả một ngày, thế nên bây giờ cách ba năm ngày cô mới dám xõa một lần thôi.
Lúc cô hơi hơi không kiềm chế được mà tiếp tục ăn, đôi tay bị người đàn ông nắm lấy, giơ cao lên, “Niệm Niệm, hôm nay nàng đã ăn rồi.”
Sau khi bị cấm đoán, Sơ Niệm thấy tư thế này quá kì quái rồi.
Hắn có thể chỉ giống như di chuyển tay của cô ra khỏi bên cạnh bát băng thôi, giơ cao lên như thế là biện pháp trực tiếp nhất.
Nhưng đôi tay cô giơ lên trên, hai chân duỗi dưới đất, giống như con vịt trong kho ấy, bị xử tội một cách công khai.
Cô dập dềnh một lúc, “Chàng bỏ ta ra, ta không ăn nữa.”
“Thật à?”
Sơ Niệm gật đầu một cách nặng nề, cô nhón đầu ngón chân, cố ý thổi một hơi vào hầu kết của hắn, để lộ ra cái răng nanh nhỏ uy hiếp một cách hung hăng, “Nếu chàng không bỏ ta ra, ta sẽ cắn chàng đó.”
Người đàn ông bị dáng vẻ tạo hình hung hăng một cách đáng yêu của cô làm nổi lên d.ục vọng, nhẹ nhàng nhấc cô lên người mình, “Cho nàng cắn.”
Sơ Niệm sửng sốt.
Hắn thế mà lại học được cách chủ động trêu chọc cô rồi.
Món hời tự đưa lên miệng mình nha.
Hắn ôm chặt lấy cô, dùng cái đuôi nâng cô lên độ cao giống hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mắt cô.
“Niệm Niệm, nàng đang quyến rũ ta.”
Sơ Niệm chớp chớp mắt, hắn nói lời này mà không đỏ mặt à?
Đây rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai chứ.
Nhất là khi khuôn mặt đẹp trai tuấn mĩ của người đàn ông đang ngày càng gần, cô gần như có thể nhìn thấy lông mi của hắn, lông vũ giống như nhấp nha nhấp nháy trên mặt cô. Hơi thở của hắn lạnh hơn một chút so với người bình thường, đang giữa trưa như thế này, lúc phả lên mặt cô rất thoải mái, Sơ Niệm cuối cùng cũng không nhịn được mà bổ nhào tới.
Bọn họ bây giờ chính là một đôi tình nhân hợp tình hợp lý, ăn chút đậu hũ thì có làm sao.
Rắn lớn là một con rắn non nớt thiếu hiểu biết, lúc Sơ Niệm để lại một dấu hôn đỏ thắm trên người hắn, hắn hít sâu vào một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ôm chặt lấy đầu nhỏ đang phạm tội của cô, không cho phép cô rời đi.
Nhưng mà hắn lại không biết nên tiếp tục thế nào.
Chỉ có thể dựa vào sự hướng dẫn của Sơ Niệm.
Sơ Niệm chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nên chỉ có thể tuân theo bản năng, hai người thăm dò lẫn nhau.
Trong quá trình này, trên người cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Túi nước đặt lệch ở bên cạnh cũng bị rơi xuống, nước mát thấm lên tấm da thú đang trải dưới đất, theo động tác chuyển người của rắn lớn, phát ra tiếng nước rõ ràng.
Trên lưng Sơ Niệm cũng dính nước mát, tới cả lá khô bị thổi tới, chỉ là hơi ngưa ngứa một chút rồi bị những cảm giác khác trên cơ thể che lấp đi.
Mặt trời trên đỉnh đầu đã chiếu thẳng lên người, nhưng cô lại không bị ánh nắng chiếu tới, được che chắn cẩn thận, chỉ có ánh mắt bị ánh sáng chiếu vào hơi chói, lúc nhìn đối phương thì tầm mắt hơi mờ mờ, giống như xuất hiện những cái bóng chồng lên nhau.
Đầu cái đuôi của người đàn ông đã giống như một con rắn nhỏ linh hoạt bơi vào trong hồ nước sâu, tiếp xúc với nước khoáng, tùy ý dạo chơi ở khu nước cạn. Cô cắn môi hắn, cả người giật mình lên, theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, đầu ngón tay bấm chặt vào da thịt hắn.
Mãi tới cuối cùng, lúc cửa sổ sắp bị con rắn nhỏ mở ra, đột nhiên ở bên cạnh xuất hiện âm thanh của vật nặng bị rơi.
Thì ra là cái giá gỗ đỡ cái nồi đá bị lửa đốt cong oằn lại rồi, nước trong nồi cũng bị nấu cạn rồi, trực tiếp rơi vào đống gỗ phát ra tiếng vang cực lớn.
Tiếng động này gọi tỉnh lại ý thức đang bơi xa của Sơ Niệm, cũng ngăn cấm con rắn nhỏ đang căng cứng lại.
Bây giờ ở nơi này không phải là nơi an toàn.
Mặt trời đã lên tới đỉnh rồi, dựa vào tính toán thời gian, thời gian lúc này chắc đã là hai giờ chiều rồi, là thời gian nóng nhất trong ngày.
Da thú bị nước trong túi nước làm ướt, không thể tiếp tục sử dụng được nữa, quần áo của Sơ Niệm kịp thời quăng lên thảm cỏ xanh bên cạnh, bây giờ còn có thể mặc vào được, nếu không thật sự là khóc không ra nước mắt.
Chỉ là sau khi thu thập chỉnh tề, lưng của cô vẫn ngưa ngứa, chắc chắn vừa rồi lúc nằm trên da thú đã bị dính rất nhiều cỏ khô rồi.
Cô gian nan dùng tay để gãi, nhưng rất nhiều nơi không gãi tới được, nhất là bên trong chỗ thắt lưng.
Cô tủi thân nhìn người đàn ông đối diện, “Đều tại chàng, sao mà động tác lại thô lỗ như thế, làm đổ cả túi nước, làm ta dính cả người đầy cỏ.”
Dụ.c vọng trong đáy mắt người đàn ông còn chưa tản đi, hắn hình như hơi hoang mang mù tịt, lại gần Sơ Niệm nói, “Niệm Niệm, ta làm giúp nàng nhé.”
Sơ Niệm hơi chần chừ, sợ hắn lại làm xằng làm bậy, kiên định thể hiện lập trường của bản thân, “Chàng chỉ có thể giúp ta lấy lá ra thôi, không được giống như lúc nãy.”
Rắn lớn gật đầu, “Ta biết, Niệm Niệm sẽ đau, sẽ chảy máu.”
Hình như hắn đang liên hệ hồ nước sâu với kì sinh lý với nhau.
Nhưng mà sẽ chảy máu cũng là sự thật.
Cô nói năng lộn xộn, “Đúng, chính là như thế.”
Hễ là người đã từng học trung học cơ sở thì sẽ không suy nghĩ như thế, may mà cô dạy hắn kiến thức cuộc sống, nhưng vì các loại nguyên nhân nên chưa dạy hắn môn sinh lý.
Rắn lớn không có văn hóa bị lỗ vốn không hề ý thức được bản thân học được cái gì, bỏ lỡ cái gì, chuyên chú xử lý cỏ khô phía sau lưng giúp cho Sơ Niệm.
Đã nói là sẽ ăn cơm dã ngoại rồi, bây giờ nồi bị cháy rồi, rau xanh thì dính đầy bùn đất còn bị con linh dương sừng dài dẫm lên nữa, chỉ có mỗi thịt với hoa quả ở bên cạnh là không bị hư hao gì.
Sơ Niệm nhặt một số rau xanh chưa bị gì đưa cho rắn lớn đi rửa sạch một lần nữa, nồi với thịt cũng được đưa đi rửa sạch.
Sơ Niệm chỉ có thể sử dụng con dao găm đem theo bên mình mở một quả hạch, bên trong có chuỗi hạt đỏ như hạt lựu, trên mỗi chuỗi đều đỏ au, quả hạt cực mẩy, nước quả dồi dào, lần này cũng tính là mở được một quả hạch khá ngon.
Những loại trái cây khác cũng được mở ra.
Cũng tính là bắt đầu một bữa cơm dã ngoại bình thường.
Con gà rừng bắt được thì cô hầm thành canh, sôi sùng sục tạo thành màu vàng tươi ngon mắt, lại bỏ thêm nấm hương khô vào, lúc lấy ra khỏi nồi rải thêm một chút muối với hành hoa xanh mướt thơm ngon khó cưỡng.
Một con gà rừng khác và con thỏ hoang thì được tẩm ướp rồi nướng trên than hồng.
Sau khi cơm no rượu say, bọn họ nghỉ ngơi trên núi một chút, xác nhận tất cả đốm lửa đều bị dập tắt rồi mới xuống núi.
Lúc xuống núi chậm hơn so với lúc lên núi rất nhiều, một đoạn đường cuối cùng, bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh trăng để dò đường.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ tới câu nói của Lỗ Tấn, trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Sau khi tới nơi này, cô giống như trở thành người mở đường vậy.
Thứ duy nhất khiến cô cảm thấy quen thuộc đó chính là vầng trăng tròn to trên trời, rõ ràng giống như cô chưa rời xa cuộc sống sinh tồn trên trái đất.
Lúc tới bước cuối cùng có thể xuống núi, cô nhảy mạnh xuống, lớp cỏ dưới đất in một dấu chân mờ mờ, giống như dấu vết cô từng tồn tại ở nơi này.
Cô nhảy lò dò như con thỏ con, lưu lại một chuỗi bước chân trên đất.
Có lẽ những bước chân này ngày mai sẽ bị gió thổi khô, cũng có lẽ qua hai này nữa một trận mưa sẽ xóa sạch mất tăm mất tích.
Nhưng ít nhất thì cô thật sự đã từng sống, không phải ư?
Sau khi trở về, cô hái mấy bó rau cải đông trong vườn rau bên cạnh, lần lượt cho Bạch Tuyết với những gia cầm gia súc khác mà cô nuôi ăn. Rau cải đông vẫn luôn phát triển, giống như một đóa hoa to như cái chậu rửa mặt, sau khi lớn lên thì bên trong còn chứa khá nhiều xơ, Bạch Tuyết với đàn bò hình như đều thích ăn loại rau cải đông có xơ như thế này.
Nửa đêm đang ngủ say, nghe thấy tiếng tuyết rơi tí tách, cô nheo mắt nhìn ra bên ngoài, một tia sấm chớp khiến cô co rụt vào trong vòng tay người đàn ông, sau đó được ôm chặt lấy.
Sau khi tới nơi này, cô vẫn luôn nuôi dưỡng thói quen viết nhật kí.
Có lúc sẽ viết hôm nay làm gì, có lúc sẽ viết thực vật hoặc động vật được phát hiện trong ngày hôm nay, có lúc sẽ viết hôm nay ăn gì.
Có lúc sẽ ghi chép câu nói nào đó, việc làm nào đó của hắn.
Có lúc sẽ ghi lại: Hôm nay cây táo nở hoa rồi.
Có lúc chỉ ghi chép một câu: Ngày một tháng năm năm xx, nắng.
Một câu nói chỉ là một ngày đơn giản, khi số chữ rất nhiều chính là một ngày đặc biệt.
Trong ngày đầu tiên của tháng năm, giấy của cô đã hoàn toàn dùng hết rồi. Trang bìa cứng cuối cùng cũng đã được viết kín bằng những nét chữ xinh đẹp.
Lúc đầu cô có nghĩ tới chuyện tự mình làm giấy, quá trình làm giấy bằng phương pháp cổ xưa rất đơn giản, nhưng cũng tốn rất nhiều thời gian, cô chỉ có thể thu thập trước những nguyên vật liệu cần dùng ngâm trong hồ nước một thời gian, trong khoảng thời gian đó thì dùng da cừu để viết chữ.
Rắn lớn cũng đã quen với việc cô bày một đống đồ lung tung kì lạ ra rồi, từ trước tới giờ đều là thái độ khích lệ động viên, càng nhiều thời gian còn chủ động giúp đỡ.
Cuối tháng năm, lúa mì của cô đã có dấu hiệu chín, hạt lúa vàng óng có hình dạng như bông hoa, giống như một bông hướng dương sáng lạn. Quả nhiên là một năm tuyết báo được mùa, những hạt lúa mạch trổ bông chắc nịnh tròn mẩy, khiến người ta không khỏi mong đợi tới ngày thu hoạch.
Thậm chí cô đã làm lò bánh mì rồi, bắt đầu nóng lòng muốn thử nghiên cứu cách làm bánh mì điểm tâm.
Lúa mì mới đã sắp thu hoạch được rồi, cô không có nỗi lo về sau nữa rồi, cuối cùng có thể thực hiện được việc có lúa mì ăn thỏa thích rồi.
Lúc làm bánh mì, cô bỏ thêm quả khô vào bên trong, sau khi cắt bánh mì thành từng cái một, rạch vào nhát dáo lên bên trên, rồi cho vào lò bánh mì.
Lò bánh mì thực ra là dùng gò đất làm, lớp bên dưới rải đá cuội nhặt được bên bờ sông, một loại đá trân châu thông khí đặc biệt với đá vụn to nhỏ khác nhau, cuối cùng dùng cát mịn với than đốt từ cỏ nhào trộn rồi nén lại, đảm bảo đầy đủ tính giữ nhiệt của lớp bên dưới, có thể nướng ra được những cái bánh mì xốp mềm khi nhận được lượng nhiệt đều nhau.
Đây vẫn là tác dụng khi lần đầu tiên cô dùng thử lò nướng bánh mì, đợi tới sau khi đủ thời gian, căng thẳng mở cái lò bánh mì ra.
Vừa hé ra được một khe hở, hương thơm đầu tiên ngửi thấy được chính là hương lúa mạch nồng đậm, sau đó kéo dài là hương thơm tươi mới của quả hạch và hương thơm của quả khô.
Cô dùng đũa hơi nhấn nhấn xuống trên mặt bánh mì, bánh mì giống như một đám mây xõa tung bị ấn xuống, sau đó dần dần giãn ra như cũ.
Điều này chứng minh lò bánh mì có thể sử dụng được.
Cô đứng ở phía trên nói với người đàn ông đang tưới rau ở vườn rau bên dưới, “Cửu Di, chàng mau lên đây đi.”
Sau khi người đàn ông lên đến nơi, trên tay còn có nước bùn, cô lấy một miếng bánh mì bên trên cười hi hi đưa qua cho hắn, “Nếm thử xem, đang còn nóng đó.”
Cô chia sẻ sự yêu thích nhận được phản hồi cực tốt, rắn lớn kinh ngạc hỏi, “Niệm Niệm, đây là bánh màn thầu mà nàng mới làm ra à?”
“Đây không phải là màn thầu đâu, đây là bánh mì.” Sơ Niệm tự cắn một miếng to, thỏa mãn nheo mắt lại, “Chính là hương vị này.”
Cô thậm chí có chút hối hận, bản thân làm sao lại không nghĩ tới việc làm một cái lò nướng bánh mì sớm hơn một chút chứ.
“Rất thơm, rất ngọt.” Rắn lớn nói đúng trọng tâm.
Thật ra độ ngọt này không quá ngấy, hoàn toàn là sự ngọt thanh của hoa quả, hai người mỗi người ăn một cái bánh mì, rồi chậm rì rì uống một cốc trà quýt bưởi mật ong mát lạnh.
Dạo này thời tiết bắt đầu nóng hơn rồi, Sơ Niệm đã học được cách sử dụng kho đông lạnh, cô cắt băng thành từng khối nhỏ, rồi bảo rắn lớn bỏ vào kho đông lạnh, khi làm trà quýt bưởi mật ong thì giã thành đá vụn bỏ vào, hoặc là cắt thành từng khối nhỏ bỏ vào uống đều rất tốt.
Chỉ chẳng qua lúc cô ăn lần đầu tiên không biết tiết chế, một lần ăn rất nhiều băng lạnh dẫn tới đau bụng cả một ngày, thế nên bây giờ cách ba năm ngày cô mới dám xõa một lần thôi.
Lúc cô hơi hơi không kiềm chế được mà tiếp tục ăn, đôi tay bị người đàn ông nắm lấy, giơ cao lên, “Niệm Niệm, hôm nay nàng đã ăn rồi.”
Sau khi bị cấm đoán, Sơ Niệm thấy tư thế này quá kì quái rồi.
Hắn có thể chỉ giống như di chuyển tay của cô ra khỏi bên cạnh bát băng thôi, giơ cao lên như thế là biện pháp trực tiếp nhất.
Nhưng đôi tay cô giơ lên trên, hai chân duỗi dưới đất, giống như con vịt trong kho ấy, bị xử tội một cách công khai.
Cô dập dềnh một lúc, “Chàng bỏ ta ra, ta không ăn nữa.”
“Thật à?”
Sơ Niệm gật đầu một cách nặng nề, cô nhón đầu ngón chân, cố ý thổi một hơi vào hầu kết của hắn, để lộ ra cái răng nanh nhỏ uy hiếp một cách hung hăng, “Nếu chàng không bỏ ta ra, ta sẽ cắn chàng đó.”
Người đàn ông bị dáng vẻ tạo hình hung hăng một cách đáng yêu của cô làm nổi lên d.ục vọng, nhẹ nhàng nhấc cô lên người mình, “Cho nàng cắn.”
Sơ Niệm sửng sốt.
Hắn thế mà lại học được cách chủ động trêu chọc cô rồi.