-
Chương 61
Đây là một bắt đầu rất trịnh trọng.
Yêu đương giữa người với người bắt đầu từ một bó hoa, bắt đầu từ lời thổ lộ.
Yêu đương giữa cô và hắn lại bắt đầu từ một cây táo.
Cây táo rắn lớn chọn có thân rất lớn, cành lá xum xuê, có thể từ bóng mát của cây tưởng tượng được cảnh trái cây sai trĩu sau khi kết đầy quả.
Rắn lớn lấy cơ thể mình kéo cây táo vào giữa hố, Sơ Niệm lấy xẻng đá làm thuổng xúc đất ở xung quanh lấp kín cái hố to.
Cả quá trình tốn gần một giờ, cô thở hổn hển bỏ xẻng đá xuống, đập đập lên trên bùn đất tơi xốp, để bùn đất xung quanh cây càng chặt lại, đề phòng cây vừa mới trồng xong lại bị nghiêng đi.
Rắn lớn ở cạnh cây bò xuống, Sơ Niệm vươn tay ra muốn ôm một cái, còn chưa mở miệng, hắn đã biết cô muốn gì, ôm cô vào trong ngực.
Hai người ngồi ở trên bãi cỏ bên cạnh, Sơ Niệm nằm trong lòng hắn nhìn cây táo mà hai người vừa cùng nhau trồng, ngửa đầu hỏi hắn, “Chúng ta đặt cho cây táo này một cái tên đi?”
“Cây táo không phải tên là cây táo sao?” Hắn khó hiểu hỏi lại.
Đúng là một người đàn ông giống như khúc gỗ mà.
Sơ Niệm quệt miệng hì hì một tiếng cười lên, “Bởi vì cái cây này không giống, là một cái cây rất quan trọng với chúng ta, hôm nay chúng ta chính thức ở cùng nhau, cùng nhau trồng nó, nó đại diện cho việc ta thích chàng, và chàng thích ta.”
“Vậy gọi là Cửu Di thích Niệm Niệm.” Hắn rất nghiêm túc nói.
Sơ Niệm thật sự không còn sức để mà chê bai cái tên này nữa, nhưng lại cảm thấy cái tên này cũng khá hay ho.
Cô bất đắc dĩ cười đồng ý, “Được rồi, vậy gọi là Niệm Niệm thích Cửu Di.”
“Được, Cửu Di cũng thích Niệm Niệm.”
Bản thân là bán thú, thế giới của hắn trước khi gặp được cô chính là đơn giản và thô bạo, cho dù là cách thức biểu đạt có tinh tế hơn thì cũng là nhiệt liệt thẳng thắn, để từ thích trên miệng, hoà cùng hành động. Khiến cho cô không thể trốn, không thể tránh.
Sơ Niệm từng là một con chim cút, hắn chính là tổ chim cút của cô, vừa lúc hợp với cô.
Sau khi làm ra thay đổi, khoảng cách giữa bọn họ càng gần hơn.
Rõ ràng là một bữa tối rất bình thường, nhưng lại như được bao phủ bởi một tầng hơi ấm mông lung.
Sơ Niệm đưa một cây nấm đã rửa sạch qua, rắn lớn mở miệng nhận lấy, sau khi nhai nuốt một chút thì sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhìn Sơ Niệm giống như là đã phải chịu ấm ức rất lớn.
Mùi vị của nấm sống rất bình thường, Sơ Niệm nghẹn cười nói, “Ta thấy chàng cứ nhìn chằm chằm cây nấm, tưởng là chàng muốn ăn.”
“Niệm Niệm, ta không nhìn cây nấm, rõ ràng là ta nhìn nàng mà.”
“Vậy mau nhả ra. Ta đút cho chàng một cái khác ngon hơn.” Cô lại đưa qua một miếng cà chua chua chua ngọt ngọt, “Cái này ăn ngon hơn này.”
Hai người cô trước kia giống như là hai người yêu nhau thân mật thắm thiết, còn bây giờ bọn họ chính là hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt nô đùa.
Sơ Niệm rất rõ loại thay đổi này đã mang đến bao nhiêu sự thay đổi về tâm trạng của cô, cũng rất hưởng thụ bầu không khí thoải mái vui vẻ này.
Tảng đá được rửa sạch quét một lớp dầu. Cây nấm đặt ở trên đó phát ra tiếng xèo xèo, mặt ngoài nhanh chóng vàng óng, Sơ Niệm quét một tầng nguyên liệu nướng mình điều chế, bên trong có một loại bột phấn từ quả có thể thay thế thì là, còn có hương liệu và bột của quả cay.
Sau khi quét lên sốt nướng, nấm nướng nhanh chóng toả ra mùi thơm.
Đồ nướng luôn luôn là đồ ngon nhất khi ăn nóng, hai người ngồi ở bên bếp lửa vừa nướng vừa ăn.
Loại nấm nướng ngon nhất chính là nấm hương, trong nấm hương có một loại nước nấm thơm ngào ngạt chảy ra khi bị nướng, lúc ăn có thể húp nước nấm trước, sau đó lại ăn mũ nấm.
Nếu ăn ngán rồi, còn có thể lấy bánh sữa đã được ủ mát ở trong kho lạnh, và quả cà chua nhỏ với quả đỏ chua đã được rửa sạch ra ăn giải ngấy.
Sau khi hai người ăn no thì trời còn chưa tối hẳn, ánh chiều tà ngả từ phía tây, nhuộm đỏ những đám mây lớn.
Ban ngày bắt đầu từ từ dài hơn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, Sơ Niệm bảo, “Hay là chúng ta ra ngoài dạo đi, cơm nước xong thì cần phải tiêu thực.”
Năm ngoái lúc cô vừa bị mang về, khi đêm đến thì hoàn toàn không dám đi ra ngoài. Sau đó vào mùa đông trời lại lạnh, sau khi mặt trời xuống núi thì nhiệt độ giảm hơn mười độ, vốn là không có cách nào ra ngoài.
Bây giờ ban ngày dài lên, trời tối muộn hơn, cuối cùng bọn họ có thể ra ngoài tản bộ rồi.
Trước kia Sơ Niệm không thích chạy bộ, đến tám trăm mét cũng không chạy được, lại càng không nói đến chuyện đi bộ buổi tối các loại.
Bây giờ cô thật sự thấy sau khi cơm nước buổi tối xong thì đi ra ngoài dạo là một việc rất tốt.
Nhìn thấy cô đi ra khỏi hang, Bạch Tuyết giống như một cái đuôi đi ở phía sau. Sơ Nhiệm nhìn thoáng qua cũng không ngăn cản, mặc dù cô không biết kỳ lân ăn xong có cần đi tản bộ hay không.
Nhìn từ chỗ cô đứng, cả ngọn núi được ráng chiều chiếu vào, giống như được mạ một lớp vàng, trông giống như một đám mây, trên đỉnh núi tuyết trắng bao phủ quanh năm, che đi kho lạnh mà mắt thường không nhìn thấy.
Sống ở đây lâu thế rồi, tới bây giờ cô vẫn chưa từng chính thức gọi tên ngọn núi này.
Hôm nay, nhân lúc đang vui vẻ, gọi ngọn núi này là “núi Tường Vân” đi.
Cái tên tầm thường này chứa đựng hy vọng tốt đẹp nhất của cô, hy vọng ngọn núi này có thể bảo vệ họ mãi giống như tường vân (đám mây mang điềm lành).
Lúc đi đến sau núi, Sơ Niệm thấy lưới đánh cá mà bản thân bố trí đang rung rung.
Cô chạy qua đó, phát hiện một con cá chuối rất lớn ở trong đó, loại cá chuối này cả cơ thể đều không có xương lớn, dù là hấp hay nấu lên thì đều tươi ngon vô cùng.
Sơ Niệm đứng trên một tảng đá, vui vẻ vẫy tay với rắn lớn, “Nhìn này, có một con cá chuối rất lớn đó.”
Sau khi rắn lớn đi qua, nhìn lướt qua, “Nó sắp sinh rồi.”
Sơ Niệm chớp chớp mắt, rồi nhìn cái bụng rất lớn của con cá chuối, chợt hiểu được. Thì ra cái bụng nhìn qua vừa to vừa béo như thế là do đang có bầu.
“Vậy chúng ta bắt nó thả ra đi.” Sơ Niệm để lộ ra chiếc lưới bằng cỏ buộc trên tảng đá.
Rắn lớn cúi người xuống cản cô, “Chúng ta có thể bắt nó về nuôi ở trong đầm nước ở nhà.”
Mặc dù cá chuối ăn rất ngon, nhưng bình thường rất khó bắt được nó, nó đều trốn ở thật sâu dưới lá cói, không thể nhìn thấy.
Nếu mang con cá chuối này về nhà nuôi ở trong đầm nước, vậy thì rắn lớn có thể bắt được chúng nó mọi lúc rồi, đúng là một ý kiến hay.
Sơ Niệm huýt sáo một cái, Bạch Tuyết chạy đến bên cạnh cô. Trên người Bạch Tuyết có buộc một bọc to túi da thú cỡ lớn, lấy nước vào trong túi da thú to, Sơ Niệm nhấc chiếc lưới rồi bỏ thẳng vào trong túi da thú đó.
Giống như là làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, lúc cô nhấc chiếc lưới cỏ lên cá chuối đập một cái, thế mà khiến cho cơ thể nó nhảy ra sau, suýt nữa thì ngẩng mặt lên trời rơi vào trong nước, bị rắn lớn ở đằng sau bắt được.
Rắn lớn để cái lưới bằng cỏ vào trong túi da thú to đã đựng nước, cười nói với cô, “Nàng xem nàng đi, ngay cả con cá cũng không bắt được.”
Đây thật sự là khiêu kích quá rõ ràng, Sơ Niệm đứng trên tảng đá cao hơn cách đó không xa, định dùng cách này để đè ép chiều cao của hắn, còn lấy tay sờ đầu hắn, “Chàng xem đi, ta còn có thể đụng vào đầu của chàng rồi, trừ ta ra, ai còn có thể đụng được.”
Đầu của rắn lớn đâu phải là thứ mà các vật còn sống khác có thể đụng vào, trừ Sơ Niệm, các vật sống khác đều không chạm vào được, chứ nói gì đến việc sờ xong đầu hắn còn dào dạt đắc ý khoe với bản thân hắn.
Rắn lớn ôm cô lại đặt ở bả vai, một cánh tay đỡ thắt lưng giữ chắc cô, để cho cô đứng ở chỗ càng cao hơn, “Đúng vậy, chỉ có Niệm Niệm có thể sờ.” Hắn chiều ra sự kiêu ngạo của cô, hắn thích cô rực rỡ như thế.
Đó là sự nuông chiều có một không hai, cường thế ngang ngược.
Tay Sơ Niệm vịn trên đầu hắn, tóc của hắn nhìn qua thì mềm mại, thật ra sờ vào lại hơi cứng.
Trong họng cô phát ra tiếng cười sung sướng, “Chàng đừng như vậy, quá cao, ta hơi sợ.”
Thậm chí, tiếng một người một rắn đùa giỡn còn truyền tới tận bờ bên kia sông.
Sau khi giỡn mệt rồi, Sơ Niệm thả con cá chuối sắp sinh về nuôi ở chỗ cao cao trong đầm nước.
Thời tiết bây giờ đã ấm tới hơn hai mươi độ rồi, không nhất định phải tiếp tục ở phòng ngủ dưới đất nữa.
Bọn họ cần chuyển nhà lần thứ hai rồi.
Vì rất lâu rồi không có người ở, họ lấy lá xà bông dọn rửa lại một lượt phòng ngủ cũ, đợi sau khi khô rồi thì mới bắt đầu chuyển nhà.
Rắn lớn chuyển tất cả những thứ có thể di chuyển được lên phòng phủ bên trên.
Có kinh nghiệm lần trước rồi, lần này làm rất thuận lợi, mọi đồ đạc đều nhanh chóng trở nên ngay ngắn có trật tự.
Chỉ là đệm cói mà năm ngoái cô làm nhìn đã rất cũ nát rồi, không thể sử dụng tiếp được nữa.
Bây giờ rắn lớn đều ngủ với cô trong túi ngủ, cũng không dùng tới nó nữa.
Ngược lại Sơ Niệm lại càng muốn làm một cái giường.
Sau khi vào xuân, trên núi thường có sương mù, ngủ trên mặt đất cũng không khô ráo như mùa thu, càng không giống phòng ngủ ngầm có địa nhiệt hong khô mặt đất.
Có suy nghĩ này, cô chỉ cần nói cách chế tác cho chú rắn khéo léo, là cô đã có thể có một chiếc giường lớn chắc chắn đủ cho hai người rồi.
Giường lớn sẽ làm bằng gỗ cứng, đủ cứng đủ chắc, nhảy nhót thoả thích cũng sẽ không bị lung lay hay rời ra.
Sơ Niệm đi hái mấy cái lá cói ở bờ sông để phơi nắng, dệt một cái chiếu mềm mại, ở trên lại lót thêm hai tấm da thú ghép lại làm ga trải giường.
Sau khi giường lớn thoải mái được chuẩn bị xong, Sơ Niệm lăn vài vòng ở trên đó, vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Trừ việc không có tivi hiện đại ra, hầu như phòng ngủ của cô không có gì khác phòng ngủ bình thường ở nhà.
Hướng của hang là hướng tránh được hướng gió vào cả mùa đông và mùa xuân, cho nên không cần bố trí rèm cửa, dù sao hơi lạnh một tý là bọn họ có thể về lại phòng ngủ dưới đất.
Một hoàn cảnh sống quá hoàn hảo.
Cải đông cô trồng đã thu một lứa rồi, giờ có thể thu lứa thứ hai, loại rau dưa ương ngạnh có thể lớn vào mùa đông này sẽ lớn rất nhanh vào mùa xuân, lá cây cũng lớn hơn, mọng nước hơn nhiều, phát triển nhanh giống như cỏ dại vậy, thậm chí còn tự lan ra đất trống ở bên cạnh.
Đây đúng là một loại cây rất thích hợp để nuôi Bạch Tuyết, gà rừng và cừu nhỏ.
Khiến cô vui chính là khoai tây và lúa mì.
Sau khi trồng khoai tây vào mùa xuân, bên trong thế mà không có xơ, rất giống khoai tây trước kia cô hay ăn. Như vậy khoai tây có xơ có khả năng cao là khoai tây rất già sinh trưởng tự nhiên. Nên mới không giống khoai tây trước kia mà cô biết.
Lúa mì cũng đã rất cao rồi, tới eo của cô luôn, bên trên có bông lúa rất lớn, chắc chắn sẽ là một mùa bội thu, có thể thực hiện được mong ước thoải mái ăn lúa mì của cô.
Bông lúa xanh như vậy rất mềm, đặt vào lòng bàn tay chà râu đi, cho bông lúa màu xanh vào miệng nhấm nháp luôn được, giữa môi lưỡi đều là nước sữa thơm thơm của lúa mì.
Cô vội vàng muốn chia sẻ niềm vui này với rắn lớn.
Lúc sáng sớm, cô thấy rắn lớn đi theo hướng bờ sông, cô cầm lấy cung tên dắt theo Bạch Tuyết đi ra bờ sông đón hắn về nhà.
Mặt trời chiều ngả về hướng tây, nước sông chảy róc rách.
Cô thấy người đàn ông đang thong thả đi ở bờ sông, trong nước sông có mấy tên lớn xác màu đen đi theo, giống như là đàn em đi sau anh lớn vậy.
Yêu đương giữa người với người bắt đầu từ một bó hoa, bắt đầu từ lời thổ lộ.
Yêu đương giữa cô và hắn lại bắt đầu từ một cây táo.
Cây táo rắn lớn chọn có thân rất lớn, cành lá xum xuê, có thể từ bóng mát của cây tưởng tượng được cảnh trái cây sai trĩu sau khi kết đầy quả.
Rắn lớn lấy cơ thể mình kéo cây táo vào giữa hố, Sơ Niệm lấy xẻng đá làm thuổng xúc đất ở xung quanh lấp kín cái hố to.
Cả quá trình tốn gần một giờ, cô thở hổn hển bỏ xẻng đá xuống, đập đập lên trên bùn đất tơi xốp, để bùn đất xung quanh cây càng chặt lại, đề phòng cây vừa mới trồng xong lại bị nghiêng đi.
Rắn lớn ở cạnh cây bò xuống, Sơ Niệm vươn tay ra muốn ôm một cái, còn chưa mở miệng, hắn đã biết cô muốn gì, ôm cô vào trong ngực.
Hai người ngồi ở trên bãi cỏ bên cạnh, Sơ Niệm nằm trong lòng hắn nhìn cây táo mà hai người vừa cùng nhau trồng, ngửa đầu hỏi hắn, “Chúng ta đặt cho cây táo này một cái tên đi?”
“Cây táo không phải tên là cây táo sao?” Hắn khó hiểu hỏi lại.
Đúng là một người đàn ông giống như khúc gỗ mà.
Sơ Niệm quệt miệng hì hì một tiếng cười lên, “Bởi vì cái cây này không giống, là một cái cây rất quan trọng với chúng ta, hôm nay chúng ta chính thức ở cùng nhau, cùng nhau trồng nó, nó đại diện cho việc ta thích chàng, và chàng thích ta.”
“Vậy gọi là Cửu Di thích Niệm Niệm.” Hắn rất nghiêm túc nói.
Sơ Niệm thật sự không còn sức để mà chê bai cái tên này nữa, nhưng lại cảm thấy cái tên này cũng khá hay ho.
Cô bất đắc dĩ cười đồng ý, “Được rồi, vậy gọi là Niệm Niệm thích Cửu Di.”
“Được, Cửu Di cũng thích Niệm Niệm.”
Bản thân là bán thú, thế giới của hắn trước khi gặp được cô chính là đơn giản và thô bạo, cho dù là cách thức biểu đạt có tinh tế hơn thì cũng là nhiệt liệt thẳng thắn, để từ thích trên miệng, hoà cùng hành động. Khiến cho cô không thể trốn, không thể tránh.
Sơ Niệm từng là một con chim cút, hắn chính là tổ chim cút của cô, vừa lúc hợp với cô.
Sau khi làm ra thay đổi, khoảng cách giữa bọn họ càng gần hơn.
Rõ ràng là một bữa tối rất bình thường, nhưng lại như được bao phủ bởi một tầng hơi ấm mông lung.
Sơ Niệm đưa một cây nấm đã rửa sạch qua, rắn lớn mở miệng nhận lấy, sau khi nhai nuốt một chút thì sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhìn Sơ Niệm giống như là đã phải chịu ấm ức rất lớn.
Mùi vị của nấm sống rất bình thường, Sơ Niệm nghẹn cười nói, “Ta thấy chàng cứ nhìn chằm chằm cây nấm, tưởng là chàng muốn ăn.”
“Niệm Niệm, ta không nhìn cây nấm, rõ ràng là ta nhìn nàng mà.”
“Vậy mau nhả ra. Ta đút cho chàng một cái khác ngon hơn.” Cô lại đưa qua một miếng cà chua chua chua ngọt ngọt, “Cái này ăn ngon hơn này.”
Hai người cô trước kia giống như là hai người yêu nhau thân mật thắm thiết, còn bây giờ bọn họ chính là hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt nô đùa.
Sơ Niệm rất rõ loại thay đổi này đã mang đến bao nhiêu sự thay đổi về tâm trạng của cô, cũng rất hưởng thụ bầu không khí thoải mái vui vẻ này.
Tảng đá được rửa sạch quét một lớp dầu. Cây nấm đặt ở trên đó phát ra tiếng xèo xèo, mặt ngoài nhanh chóng vàng óng, Sơ Niệm quét một tầng nguyên liệu nướng mình điều chế, bên trong có một loại bột phấn từ quả có thể thay thế thì là, còn có hương liệu và bột của quả cay.
Sau khi quét lên sốt nướng, nấm nướng nhanh chóng toả ra mùi thơm.
Đồ nướng luôn luôn là đồ ngon nhất khi ăn nóng, hai người ngồi ở bên bếp lửa vừa nướng vừa ăn.
Loại nấm nướng ngon nhất chính là nấm hương, trong nấm hương có một loại nước nấm thơm ngào ngạt chảy ra khi bị nướng, lúc ăn có thể húp nước nấm trước, sau đó lại ăn mũ nấm.
Nếu ăn ngán rồi, còn có thể lấy bánh sữa đã được ủ mát ở trong kho lạnh, và quả cà chua nhỏ với quả đỏ chua đã được rửa sạch ra ăn giải ngấy.
Sau khi hai người ăn no thì trời còn chưa tối hẳn, ánh chiều tà ngả từ phía tây, nhuộm đỏ những đám mây lớn.
Ban ngày bắt đầu từ từ dài hơn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, Sơ Niệm bảo, “Hay là chúng ta ra ngoài dạo đi, cơm nước xong thì cần phải tiêu thực.”
Năm ngoái lúc cô vừa bị mang về, khi đêm đến thì hoàn toàn không dám đi ra ngoài. Sau đó vào mùa đông trời lại lạnh, sau khi mặt trời xuống núi thì nhiệt độ giảm hơn mười độ, vốn là không có cách nào ra ngoài.
Bây giờ ban ngày dài lên, trời tối muộn hơn, cuối cùng bọn họ có thể ra ngoài tản bộ rồi.
Trước kia Sơ Niệm không thích chạy bộ, đến tám trăm mét cũng không chạy được, lại càng không nói đến chuyện đi bộ buổi tối các loại.
Bây giờ cô thật sự thấy sau khi cơm nước buổi tối xong thì đi ra ngoài dạo là một việc rất tốt.
Nhìn thấy cô đi ra khỏi hang, Bạch Tuyết giống như một cái đuôi đi ở phía sau. Sơ Nhiệm nhìn thoáng qua cũng không ngăn cản, mặc dù cô không biết kỳ lân ăn xong có cần đi tản bộ hay không.
Nhìn từ chỗ cô đứng, cả ngọn núi được ráng chiều chiếu vào, giống như được mạ một lớp vàng, trông giống như một đám mây, trên đỉnh núi tuyết trắng bao phủ quanh năm, che đi kho lạnh mà mắt thường không nhìn thấy.
Sống ở đây lâu thế rồi, tới bây giờ cô vẫn chưa từng chính thức gọi tên ngọn núi này.
Hôm nay, nhân lúc đang vui vẻ, gọi ngọn núi này là “núi Tường Vân” đi.
Cái tên tầm thường này chứa đựng hy vọng tốt đẹp nhất của cô, hy vọng ngọn núi này có thể bảo vệ họ mãi giống như tường vân (đám mây mang điềm lành).
Lúc đi đến sau núi, Sơ Niệm thấy lưới đánh cá mà bản thân bố trí đang rung rung.
Cô chạy qua đó, phát hiện một con cá chuối rất lớn ở trong đó, loại cá chuối này cả cơ thể đều không có xương lớn, dù là hấp hay nấu lên thì đều tươi ngon vô cùng.
Sơ Niệm đứng trên một tảng đá, vui vẻ vẫy tay với rắn lớn, “Nhìn này, có một con cá chuối rất lớn đó.”
Sau khi rắn lớn đi qua, nhìn lướt qua, “Nó sắp sinh rồi.”
Sơ Niệm chớp chớp mắt, rồi nhìn cái bụng rất lớn của con cá chuối, chợt hiểu được. Thì ra cái bụng nhìn qua vừa to vừa béo như thế là do đang có bầu.
“Vậy chúng ta bắt nó thả ra đi.” Sơ Niệm để lộ ra chiếc lưới bằng cỏ buộc trên tảng đá.
Rắn lớn cúi người xuống cản cô, “Chúng ta có thể bắt nó về nuôi ở trong đầm nước ở nhà.”
Mặc dù cá chuối ăn rất ngon, nhưng bình thường rất khó bắt được nó, nó đều trốn ở thật sâu dưới lá cói, không thể nhìn thấy.
Nếu mang con cá chuối này về nhà nuôi ở trong đầm nước, vậy thì rắn lớn có thể bắt được chúng nó mọi lúc rồi, đúng là một ý kiến hay.
Sơ Niệm huýt sáo một cái, Bạch Tuyết chạy đến bên cạnh cô. Trên người Bạch Tuyết có buộc một bọc to túi da thú cỡ lớn, lấy nước vào trong túi da thú to, Sơ Niệm nhấc chiếc lưới rồi bỏ thẳng vào trong túi da thú đó.
Giống như là làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, lúc cô nhấc chiếc lưới cỏ lên cá chuối đập một cái, thế mà khiến cho cơ thể nó nhảy ra sau, suýt nữa thì ngẩng mặt lên trời rơi vào trong nước, bị rắn lớn ở đằng sau bắt được.
Rắn lớn để cái lưới bằng cỏ vào trong túi da thú to đã đựng nước, cười nói với cô, “Nàng xem nàng đi, ngay cả con cá cũng không bắt được.”
Đây thật sự là khiêu kích quá rõ ràng, Sơ Niệm đứng trên tảng đá cao hơn cách đó không xa, định dùng cách này để đè ép chiều cao của hắn, còn lấy tay sờ đầu hắn, “Chàng xem đi, ta còn có thể đụng vào đầu của chàng rồi, trừ ta ra, ai còn có thể đụng được.”
Đầu của rắn lớn đâu phải là thứ mà các vật còn sống khác có thể đụng vào, trừ Sơ Niệm, các vật sống khác đều không chạm vào được, chứ nói gì đến việc sờ xong đầu hắn còn dào dạt đắc ý khoe với bản thân hắn.
Rắn lớn ôm cô lại đặt ở bả vai, một cánh tay đỡ thắt lưng giữ chắc cô, để cho cô đứng ở chỗ càng cao hơn, “Đúng vậy, chỉ có Niệm Niệm có thể sờ.” Hắn chiều ra sự kiêu ngạo của cô, hắn thích cô rực rỡ như thế.
Đó là sự nuông chiều có một không hai, cường thế ngang ngược.
Tay Sơ Niệm vịn trên đầu hắn, tóc của hắn nhìn qua thì mềm mại, thật ra sờ vào lại hơi cứng.
Trong họng cô phát ra tiếng cười sung sướng, “Chàng đừng như vậy, quá cao, ta hơi sợ.”
Thậm chí, tiếng một người một rắn đùa giỡn còn truyền tới tận bờ bên kia sông.
Sau khi giỡn mệt rồi, Sơ Niệm thả con cá chuối sắp sinh về nuôi ở chỗ cao cao trong đầm nước.
Thời tiết bây giờ đã ấm tới hơn hai mươi độ rồi, không nhất định phải tiếp tục ở phòng ngủ dưới đất nữa.
Bọn họ cần chuyển nhà lần thứ hai rồi.
Vì rất lâu rồi không có người ở, họ lấy lá xà bông dọn rửa lại một lượt phòng ngủ cũ, đợi sau khi khô rồi thì mới bắt đầu chuyển nhà.
Rắn lớn chuyển tất cả những thứ có thể di chuyển được lên phòng phủ bên trên.
Có kinh nghiệm lần trước rồi, lần này làm rất thuận lợi, mọi đồ đạc đều nhanh chóng trở nên ngay ngắn có trật tự.
Chỉ là đệm cói mà năm ngoái cô làm nhìn đã rất cũ nát rồi, không thể sử dụng tiếp được nữa.
Bây giờ rắn lớn đều ngủ với cô trong túi ngủ, cũng không dùng tới nó nữa.
Ngược lại Sơ Niệm lại càng muốn làm một cái giường.
Sau khi vào xuân, trên núi thường có sương mù, ngủ trên mặt đất cũng không khô ráo như mùa thu, càng không giống phòng ngủ ngầm có địa nhiệt hong khô mặt đất.
Có suy nghĩ này, cô chỉ cần nói cách chế tác cho chú rắn khéo léo, là cô đã có thể có một chiếc giường lớn chắc chắn đủ cho hai người rồi.
Giường lớn sẽ làm bằng gỗ cứng, đủ cứng đủ chắc, nhảy nhót thoả thích cũng sẽ không bị lung lay hay rời ra.
Sơ Niệm đi hái mấy cái lá cói ở bờ sông để phơi nắng, dệt một cái chiếu mềm mại, ở trên lại lót thêm hai tấm da thú ghép lại làm ga trải giường.
Sau khi giường lớn thoải mái được chuẩn bị xong, Sơ Niệm lăn vài vòng ở trên đó, vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Trừ việc không có tivi hiện đại ra, hầu như phòng ngủ của cô không có gì khác phòng ngủ bình thường ở nhà.
Hướng của hang là hướng tránh được hướng gió vào cả mùa đông và mùa xuân, cho nên không cần bố trí rèm cửa, dù sao hơi lạnh một tý là bọn họ có thể về lại phòng ngủ dưới đất.
Một hoàn cảnh sống quá hoàn hảo.
Cải đông cô trồng đã thu một lứa rồi, giờ có thể thu lứa thứ hai, loại rau dưa ương ngạnh có thể lớn vào mùa đông này sẽ lớn rất nhanh vào mùa xuân, lá cây cũng lớn hơn, mọng nước hơn nhiều, phát triển nhanh giống như cỏ dại vậy, thậm chí còn tự lan ra đất trống ở bên cạnh.
Đây đúng là một loại cây rất thích hợp để nuôi Bạch Tuyết, gà rừng và cừu nhỏ.
Khiến cô vui chính là khoai tây và lúa mì.
Sau khi trồng khoai tây vào mùa xuân, bên trong thế mà không có xơ, rất giống khoai tây trước kia cô hay ăn. Như vậy khoai tây có xơ có khả năng cao là khoai tây rất già sinh trưởng tự nhiên. Nên mới không giống khoai tây trước kia mà cô biết.
Lúa mì cũng đã rất cao rồi, tới eo của cô luôn, bên trên có bông lúa rất lớn, chắc chắn sẽ là một mùa bội thu, có thể thực hiện được mong ước thoải mái ăn lúa mì của cô.
Bông lúa xanh như vậy rất mềm, đặt vào lòng bàn tay chà râu đi, cho bông lúa màu xanh vào miệng nhấm nháp luôn được, giữa môi lưỡi đều là nước sữa thơm thơm của lúa mì.
Cô vội vàng muốn chia sẻ niềm vui này với rắn lớn.
Lúc sáng sớm, cô thấy rắn lớn đi theo hướng bờ sông, cô cầm lấy cung tên dắt theo Bạch Tuyết đi ra bờ sông đón hắn về nhà.
Mặt trời chiều ngả về hướng tây, nước sông chảy róc rách.
Cô thấy người đàn ông đang thong thả đi ở bờ sông, trong nước sông có mấy tên lớn xác màu đen đi theo, giống như là đàn em đi sau anh lớn vậy.
Bình luận facebook