-
Chương 48
Cái đuôi trong lòng bàn tay quấn lấy đốt ngón tay cô, ngưa ngứa.
Sơ Niệm nắm chặt lòng bàn tay lại, để nó không động đậy lung tung, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao rồi, sao lại nói bản thân làm sai rồi?”
“Ta làm mất đá ước nguyện mà Niệm Niệm cho ta rồi.”
Hắn đang nói tới chính là viên bảo thạch cô tặng cho hắn được gói trong sủi cảo kia.
Thì ra là vì hắn không tìm thấy bảo thạch, thế nên cả ngày hôm nay đều quấn lấy cô làm phiền cô.
Sơ Niệm cười tới giỏ đồ mấy một cái mặt dây chuyền bằng bảo thạch được xuyên bằng một sợi dây đỏ ra, “Hôm nay lúc đổi quần áo cho chàng đã tìm thấy, ta làm cho chàng một sợi dây mới, có thể buộc lên người, chàng xem nên buộc ở đâu được.”
Nhìn thấy bảo thạch lần nữa, hắn hình như rất vui vẻ, đeo bảo thạch lên cổ tay trái của mình.
Lúc trước khi còn đi học, bạn nam nào mà có bạn gái thì trên cổ tay đều sẽ đeo một sợi dây thun nhỏ, mượn điều này để tuyên bố chủ quyền.
Nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay hắn, Sơ Niệm thấp giọng hỏi: “Cửu Di, chàng suy nghĩ xong muốn cầu nguyện gì chưa?”
Rắn lớn buộc chặt sơi dây lên tay, “Còn chưa đâu, sau này nghĩ xong thì sẽ cầu nguyện sau.”
Sơ Niệm khẽ cười, “Được. Thế thì nghĩ xong rồi cầu nguyện sau, lời hứa vẫn luôn có hiệu lực.”
Thời tiết ngày đông rất lạnh, động vật hiếm khi ra ngoài, việc săn bắt trở nên khó khăn hơn.
Mặc dù rắn lớn không phải ngủ đông, nhưng thời gian ngủ cũng nhiều gấp đôi lúc trước.
Lúc tuyết rơi, bọn họ sẽ không ra ngoài, trốn ở trong hang ấm áp chơi một số trò chơi đơn giản.
Mặt trời lên rồi, rắn lớn sẽ phơi mình tại nơi mặt trời có thể chiếu tới ở cửa hang, lười nhác uể oải đốt một đám lửa bên cạnh.
Cuối cùng Sơ Niệm cũng biết vì sao hắn phải tích trữ nhiều thức ăn như thế rồi.
Dựa vào năng lực của hắn, cho dù là mùa đông cũng sẽ không tới bước đường chết đói được, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy mùa đông quá lạnh không muốn ra ngoài săn bắt, thế nên trực tiếp đình công một cách tùy ý thôi.
Nhưng mà lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài đi dạo, hắn cũng sẽ tóm một số con mồi vô tình đụng phải.
Ví dụ như thỏ hoang, heo đất đen, chim… hay là một số động vật nhỏ.
Cánh rừng mùa đông bị tuyết phủ dài ngày, thông thường tuyết hôm nay còn chưa tan, thì ngày mai lại bắt đầu có tuyết rơi.
Dưới một màu trắng xóa mờ mịt như thế, những động vật nhỏ có màu lông sẫm màu kia càng thêm bắt mắt dễ thấy. Nhất là những con vật nhỏ nhảy từ trên cây xuống, lúc đi lại trên tuyết, giống như những mục tiêu sống đang di chuyển.
Con vật nhỏ này nhìn giống con sóc chuột, cơ thể to hơn con sóc chuột một chút, có hai cái đuôi, tư thế lúc chạy thì nhìn giống con sóc, nhanh chóng leo trèo từ thân cây này sang thân cây khác.
Màu sắc trên người chúng nó chắc hẳn là tích hợp với màu sắc của thân cây, sau khi tới thân cây, thì khó có thể phát hiện ra chúng nó.
Thật tế sinh sống ở khu rừng rậm này phần lớn là những động vật nhỏ như thế này.
Nhưng rắn lớn nhìn thấy bọn chúng cũng để cho chúng trợn trừng mắt chạy đi chạy lại dưới mí mắt mình.
Sơ Niệm có một suy đoán hợp lý, cho rằng: Mặc dù trong thế giới tự nhiên rắn ăn chuột, nhưng đối với hình thể của rắn lớn mà nói, những con vật nhỏ này còn không đủ để nhét kẽ răng cho nó.
Về phần vì sao rắn lớn chưa bao giờ đem một con nào về cho cô ăn, đại khái chắc là thịt của những động vật này không ngon.
Thuộc về loại động vật không phải là thức ăn của hắn.
Ngày hôm sau Sơ Niệm sẽ ra ngoài tìm kiếm chút cải đông, cải đông với củ cải tím là những loại rau cơ bản nhất có thể ăn trong mùa đông, giống như củ cải trắng. Còn lại đều là rau khô.
Trong lòng cô vẫn luôn có một suy nghĩ, cô thu thập trong kho nhiều hạt giống như thế, giả như gieo hạt trong mùa xuân, có phải là cô cũng sẽ có vườn rau nhỏ của mình không.
Cô có thể phân chia ở hang dưới đất, chia thành những miếng đất kích thước khác nhau.
Tưởng tượng như thế này, thậm chí còn có chút cảm giác thật sự mở một nông trường vui vẻ.
Khiến đáy lòng cô lâm râm hưng phấn hy vọng hẳn lên.
Củ cải tím cuối thu sau khi có thể thu hoạch được Sơ Niệm nhổ lên, vùi vào trong đất để bảo quản.
Nếu không phải đồ vật quá ít không đáng để lăn qua lăn lại, cô thậm chí muốn đào một cái hầm để bảo quản những thu hoạch của mình, nói không chừng còn có thể để một chút trái cây.
Đương nhiên, những thứ này đều là những tưởng tượng tốt đẹp.
Sau khi dùng hết sổ ghi chép với bút, cô bắt đầu ghi chép ngày tháng lên tường. Than củi có màu đen, sau khi dập lửa kịp thời có thể dùng để viết lên tường.
Vào đông đã được hai tháng rồi, dựa vào thời gian bình thường, thì thêm một tháng nữa thôi mùa đông sẽ qua đi.
Cô nhìn những hạt giống kia càng thêm vui vẻ.
Sau khi sắp xếp xong phòng kho, cô nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất ở bên ngoài.
Sơ Niệm đi ra, nhìn thấy rắn lớn khiêng một con trâu cực lớn đang chuẩn bị đi rửa sạch.
Lớp thịt mỡ dưới da của động vật ngày đông rất dày, trước kia cô còn để lại một ít để rán mỡ, chiết dầu. Nhưng thời gian dài rồi, vại dầu đã được đổ đầy rồi, có để lại nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn, thứ dầu mỡ này sẽ trở nên giống như đồ bỏ đi, bị vứt cho cá ăn.
Lúc rắn lớn lại muốn vứt số thịt mỡ này đi, Sơ Niệm nói to: “Cửu Di, tạm thời đợi chút, đừng vứt những thứ kia đi.”
“Niệm Niệm muốn làm gì?” Rắn lớn cũng không thích ăn những thứ thịt toàn mỡ béo này, nghi ngờ hỏi cô.
Sơ Niệm đặt những thứ này vào chậu đá, cười nói: “Đợi lát là biết rồi.”
Thịt mỡ sau khi được đun sôi thì trở thành tóp mỡ xốp giòn bên ngoài có màu vàng tươi.
Lúc trước cô đun dầu là để lấy dầu, hôm nay cô lại muốn lấy tóp mỡ hơn.
Bên trên tóp mỡ rải một lớp muối với bột gia vị hương liệu, lại cắt nhỏ hành lá xanh mươn mướt lên trên, nhìn có vẻ rất hấp dẫn.
Cô đã lâu lắm rồi chưa từng ăn loại tóp mỡ như thế này, vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, không ngờ sau khi cho vào miệng thế mà lại thấy có mùi vị đặc biệt như vậy.
Rắn lớn xử lý xong con trâu thì đi tới, Sơ Niệm lấy một miếng tóp mỡ bước tới, “Nếm thử một chút.”
“Đây chính là cái mà Niệm Niệm bảo đợi một chút à?” Rắn lớn ăn tóp mỡ xong, lại tới gần, “Niệm Niệm, muốn nữa.”
Sơ Niệm đưa cái đĩa tới, “Tự ăn đi, ta còn chưa làm xong.”
Dầu ăn bình thường là đun mỡ heo đất đen, dầu từ mỡ bò đương nhiên không phải dùng để chiên xào thức ăn, mà là có tác dụng khác.
Còn nhớ lần trước khi ăn lẩu là lúc mới vào đông, ăn hết sạch cả nồi, mặc dù cũng rất thơm, nhưng cuối cùng vẫn là thiếu chút hương vị.
Mỡ bò vừa mới đun xong được chia thành một phần nhỏ, bỏ thêm ớt khô vào, trong khoảnh khắc lập tức xuất hiện vị cay chạy qua.
Sơ Niệm lại thêm những hương liệu khác vào, sau khi xào qua rồi mới thêm xương bò và nước sạch vào để đun, đun tầm một tiếng đồng hồ. Cái nồi sôi ùng ục bên bếp lửa hồng.
Tinh hoa của lẩu dầu bò đó chính là độ cay, thế mà rắn lớn lại là một người không ăn được cay.
Sơ Niệm chuẩn bị cho hắn lẩu suông, còn bản thân nhúng ăn sôi sục ngất trời.
Sau khi nhúng rau xanh mướt đi vào, màu đỏ đi ra, cho vào miệng tươi mới cay xè, mang theo hương vị mỡ bò nồng nàn, Sơ Niệm chưa chấm nước chấm đã ăn một miếng rau rồi.
Còn có thịt bò xắt thành miếng mỏng, nhúng trong nồi nước đếm tới tám, thì lập tức lấy ra, tươi non ngon miệng, tràn đầy nước canh, ngon tới mức ăn xong vẫn còn muốn ăn nữa.
Lúc cô đang nhúng ăn sôi sục ngất trời, rắn lớn nhìn cái môi đỏ au của cô hỏi, “Niệm Niệm, miệng của nàng có đau không, nó nhìn có vẻ hình như sai sai.”
Cái tay đang gắp miếng thịt bò của Sơ Niệm dừng lại, cười ha ha, “Đây là tại cay đó, sẽ không xảy ra chuyện gì cả đâu.”
“Nhưng mà lần trước, lúc ta hôn nó, cũng hồng như thế này, nàng nói là da miệng sẽ đau mà.”
Giọng nói của hắn vốn dĩ mang theo bảy phần lạnh nhạt, lời nói ra cực kì đàng hoàng, lại mang theo ba phần trêu chọc. Làm cô nhớ tới chuyện hôm đó.
Sơ Niệm: “…”
“Cái này không giống, đây là ta ăn cay, không phải bị chàng cắn, chắc chắn sẽ không đau rồi.” Lúc cô nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên.
Thằng nhóc này lại còn dám nhắc tới chuyện môi sưng đỏ lên với cô. Rõ ràng là lúc hắn vừa mới học hôn đã không biết tiết chế, ôm cô gặm cắn, cô mới lừa hắn nói môi đỏ lên là một loại đau đớn.
“Nhưng mà…”
Hắn còn muốn nói gì đó, bị Sơ Niệm mạnh mẽ cắt đứt: “Hôm nay không phải chúng ta nói ra ngoài kiếm rau à, rau trong nhà ăn hết rồi.”
Hắn nghe vậy mới thôi không hỏi nữa. Chỉ là ánh mắt hắn vẫn rơi trên đôi môi hồng nhuận của cô, khiến Sơ Niệm không tự chủ được mà gia tăng tốc độ ăn.
Hôm nay trời không có mây, một mảng xanh biếc. Hôm nay thời tiết hiếm khi tốt như thế này, trừ một chuyện là vẫn lạnh như cũ.
Sơ Niệm mặc ba lớp da thú, bọc mình lại như một con gấu.
Rắn lớn bên cạnh cũng như thế, mặc ba lớp quần áo da thú. Chỉ là chân hắn dài, nhìn không mập mạp cồng kềnh như cô.
Giày da thú dạp trên nền tuyết vang lên tiếng loạt xoạt, Sơ Niệm đi theo dấu chân của hắn, đạp lên hết chân này tới chân khác.
Chưa đi được mấy bước, đột nhiên đụng phải một bức tường, cô ngẩn đầu nhìn hắn, “Sao đột nhiên lại dừng lại thế.”
Cô đang đạp lên dấu chân hắn, còn chưa phản ứng lại được.
“Niệm Niệm, phía trước có nguy hiểm.”
Sơ Niệm nắm chặt lòng bàn tay lại, để nó không động đậy lung tung, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao rồi, sao lại nói bản thân làm sai rồi?”
“Ta làm mất đá ước nguyện mà Niệm Niệm cho ta rồi.”
Hắn đang nói tới chính là viên bảo thạch cô tặng cho hắn được gói trong sủi cảo kia.
Thì ra là vì hắn không tìm thấy bảo thạch, thế nên cả ngày hôm nay đều quấn lấy cô làm phiền cô.
Sơ Niệm cười tới giỏ đồ mấy một cái mặt dây chuyền bằng bảo thạch được xuyên bằng một sợi dây đỏ ra, “Hôm nay lúc đổi quần áo cho chàng đã tìm thấy, ta làm cho chàng một sợi dây mới, có thể buộc lên người, chàng xem nên buộc ở đâu được.”
Nhìn thấy bảo thạch lần nữa, hắn hình như rất vui vẻ, đeo bảo thạch lên cổ tay trái của mình.
Lúc trước khi còn đi học, bạn nam nào mà có bạn gái thì trên cổ tay đều sẽ đeo một sợi dây thun nhỏ, mượn điều này để tuyên bố chủ quyền.
Nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay hắn, Sơ Niệm thấp giọng hỏi: “Cửu Di, chàng suy nghĩ xong muốn cầu nguyện gì chưa?”
Rắn lớn buộc chặt sơi dây lên tay, “Còn chưa đâu, sau này nghĩ xong thì sẽ cầu nguyện sau.”
Sơ Niệm khẽ cười, “Được. Thế thì nghĩ xong rồi cầu nguyện sau, lời hứa vẫn luôn có hiệu lực.”
Thời tiết ngày đông rất lạnh, động vật hiếm khi ra ngoài, việc săn bắt trở nên khó khăn hơn.
Mặc dù rắn lớn không phải ngủ đông, nhưng thời gian ngủ cũng nhiều gấp đôi lúc trước.
Lúc tuyết rơi, bọn họ sẽ không ra ngoài, trốn ở trong hang ấm áp chơi một số trò chơi đơn giản.
Mặt trời lên rồi, rắn lớn sẽ phơi mình tại nơi mặt trời có thể chiếu tới ở cửa hang, lười nhác uể oải đốt một đám lửa bên cạnh.
Cuối cùng Sơ Niệm cũng biết vì sao hắn phải tích trữ nhiều thức ăn như thế rồi.
Dựa vào năng lực của hắn, cho dù là mùa đông cũng sẽ không tới bước đường chết đói được, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy mùa đông quá lạnh không muốn ra ngoài săn bắt, thế nên trực tiếp đình công một cách tùy ý thôi.
Nhưng mà lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài đi dạo, hắn cũng sẽ tóm một số con mồi vô tình đụng phải.
Ví dụ như thỏ hoang, heo đất đen, chim… hay là một số động vật nhỏ.
Cánh rừng mùa đông bị tuyết phủ dài ngày, thông thường tuyết hôm nay còn chưa tan, thì ngày mai lại bắt đầu có tuyết rơi.
Dưới một màu trắng xóa mờ mịt như thế, những động vật nhỏ có màu lông sẫm màu kia càng thêm bắt mắt dễ thấy. Nhất là những con vật nhỏ nhảy từ trên cây xuống, lúc đi lại trên tuyết, giống như những mục tiêu sống đang di chuyển.
Con vật nhỏ này nhìn giống con sóc chuột, cơ thể to hơn con sóc chuột một chút, có hai cái đuôi, tư thế lúc chạy thì nhìn giống con sóc, nhanh chóng leo trèo từ thân cây này sang thân cây khác.
Màu sắc trên người chúng nó chắc hẳn là tích hợp với màu sắc của thân cây, sau khi tới thân cây, thì khó có thể phát hiện ra chúng nó.
Thật tế sinh sống ở khu rừng rậm này phần lớn là những động vật nhỏ như thế này.
Nhưng rắn lớn nhìn thấy bọn chúng cũng để cho chúng trợn trừng mắt chạy đi chạy lại dưới mí mắt mình.
Sơ Niệm có một suy đoán hợp lý, cho rằng: Mặc dù trong thế giới tự nhiên rắn ăn chuột, nhưng đối với hình thể của rắn lớn mà nói, những con vật nhỏ này còn không đủ để nhét kẽ răng cho nó.
Về phần vì sao rắn lớn chưa bao giờ đem một con nào về cho cô ăn, đại khái chắc là thịt của những động vật này không ngon.
Thuộc về loại động vật không phải là thức ăn của hắn.
Ngày hôm sau Sơ Niệm sẽ ra ngoài tìm kiếm chút cải đông, cải đông với củ cải tím là những loại rau cơ bản nhất có thể ăn trong mùa đông, giống như củ cải trắng. Còn lại đều là rau khô.
Trong lòng cô vẫn luôn có một suy nghĩ, cô thu thập trong kho nhiều hạt giống như thế, giả như gieo hạt trong mùa xuân, có phải là cô cũng sẽ có vườn rau nhỏ của mình không.
Cô có thể phân chia ở hang dưới đất, chia thành những miếng đất kích thước khác nhau.
Tưởng tượng như thế này, thậm chí còn có chút cảm giác thật sự mở một nông trường vui vẻ.
Khiến đáy lòng cô lâm râm hưng phấn hy vọng hẳn lên.
Củ cải tím cuối thu sau khi có thể thu hoạch được Sơ Niệm nhổ lên, vùi vào trong đất để bảo quản.
Nếu không phải đồ vật quá ít không đáng để lăn qua lăn lại, cô thậm chí muốn đào một cái hầm để bảo quản những thu hoạch của mình, nói không chừng còn có thể để một chút trái cây.
Đương nhiên, những thứ này đều là những tưởng tượng tốt đẹp.
Sau khi dùng hết sổ ghi chép với bút, cô bắt đầu ghi chép ngày tháng lên tường. Than củi có màu đen, sau khi dập lửa kịp thời có thể dùng để viết lên tường.
Vào đông đã được hai tháng rồi, dựa vào thời gian bình thường, thì thêm một tháng nữa thôi mùa đông sẽ qua đi.
Cô nhìn những hạt giống kia càng thêm vui vẻ.
Sau khi sắp xếp xong phòng kho, cô nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất ở bên ngoài.
Sơ Niệm đi ra, nhìn thấy rắn lớn khiêng một con trâu cực lớn đang chuẩn bị đi rửa sạch.
Lớp thịt mỡ dưới da của động vật ngày đông rất dày, trước kia cô còn để lại một ít để rán mỡ, chiết dầu. Nhưng thời gian dài rồi, vại dầu đã được đổ đầy rồi, có để lại nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn, thứ dầu mỡ này sẽ trở nên giống như đồ bỏ đi, bị vứt cho cá ăn.
Lúc rắn lớn lại muốn vứt số thịt mỡ này đi, Sơ Niệm nói to: “Cửu Di, tạm thời đợi chút, đừng vứt những thứ kia đi.”
“Niệm Niệm muốn làm gì?” Rắn lớn cũng không thích ăn những thứ thịt toàn mỡ béo này, nghi ngờ hỏi cô.
Sơ Niệm đặt những thứ này vào chậu đá, cười nói: “Đợi lát là biết rồi.”
Thịt mỡ sau khi được đun sôi thì trở thành tóp mỡ xốp giòn bên ngoài có màu vàng tươi.
Lúc trước cô đun dầu là để lấy dầu, hôm nay cô lại muốn lấy tóp mỡ hơn.
Bên trên tóp mỡ rải một lớp muối với bột gia vị hương liệu, lại cắt nhỏ hành lá xanh mươn mướt lên trên, nhìn có vẻ rất hấp dẫn.
Cô đã lâu lắm rồi chưa từng ăn loại tóp mỡ như thế này, vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, không ngờ sau khi cho vào miệng thế mà lại thấy có mùi vị đặc biệt như vậy.
Rắn lớn xử lý xong con trâu thì đi tới, Sơ Niệm lấy một miếng tóp mỡ bước tới, “Nếm thử một chút.”
“Đây chính là cái mà Niệm Niệm bảo đợi một chút à?” Rắn lớn ăn tóp mỡ xong, lại tới gần, “Niệm Niệm, muốn nữa.”
Sơ Niệm đưa cái đĩa tới, “Tự ăn đi, ta còn chưa làm xong.”
Dầu ăn bình thường là đun mỡ heo đất đen, dầu từ mỡ bò đương nhiên không phải dùng để chiên xào thức ăn, mà là có tác dụng khác.
Còn nhớ lần trước khi ăn lẩu là lúc mới vào đông, ăn hết sạch cả nồi, mặc dù cũng rất thơm, nhưng cuối cùng vẫn là thiếu chút hương vị.
Mỡ bò vừa mới đun xong được chia thành một phần nhỏ, bỏ thêm ớt khô vào, trong khoảnh khắc lập tức xuất hiện vị cay chạy qua.
Sơ Niệm lại thêm những hương liệu khác vào, sau khi xào qua rồi mới thêm xương bò và nước sạch vào để đun, đun tầm một tiếng đồng hồ. Cái nồi sôi ùng ục bên bếp lửa hồng.
Tinh hoa của lẩu dầu bò đó chính là độ cay, thế mà rắn lớn lại là một người không ăn được cay.
Sơ Niệm chuẩn bị cho hắn lẩu suông, còn bản thân nhúng ăn sôi sục ngất trời.
Sau khi nhúng rau xanh mướt đi vào, màu đỏ đi ra, cho vào miệng tươi mới cay xè, mang theo hương vị mỡ bò nồng nàn, Sơ Niệm chưa chấm nước chấm đã ăn một miếng rau rồi.
Còn có thịt bò xắt thành miếng mỏng, nhúng trong nồi nước đếm tới tám, thì lập tức lấy ra, tươi non ngon miệng, tràn đầy nước canh, ngon tới mức ăn xong vẫn còn muốn ăn nữa.
Lúc cô đang nhúng ăn sôi sục ngất trời, rắn lớn nhìn cái môi đỏ au của cô hỏi, “Niệm Niệm, miệng của nàng có đau không, nó nhìn có vẻ hình như sai sai.”
Cái tay đang gắp miếng thịt bò của Sơ Niệm dừng lại, cười ha ha, “Đây là tại cay đó, sẽ không xảy ra chuyện gì cả đâu.”
“Nhưng mà lần trước, lúc ta hôn nó, cũng hồng như thế này, nàng nói là da miệng sẽ đau mà.”
Giọng nói của hắn vốn dĩ mang theo bảy phần lạnh nhạt, lời nói ra cực kì đàng hoàng, lại mang theo ba phần trêu chọc. Làm cô nhớ tới chuyện hôm đó.
Sơ Niệm: “…”
“Cái này không giống, đây là ta ăn cay, không phải bị chàng cắn, chắc chắn sẽ không đau rồi.” Lúc cô nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên.
Thằng nhóc này lại còn dám nhắc tới chuyện môi sưng đỏ lên với cô. Rõ ràng là lúc hắn vừa mới học hôn đã không biết tiết chế, ôm cô gặm cắn, cô mới lừa hắn nói môi đỏ lên là một loại đau đớn.
“Nhưng mà…”
Hắn còn muốn nói gì đó, bị Sơ Niệm mạnh mẽ cắt đứt: “Hôm nay không phải chúng ta nói ra ngoài kiếm rau à, rau trong nhà ăn hết rồi.”
Hắn nghe vậy mới thôi không hỏi nữa. Chỉ là ánh mắt hắn vẫn rơi trên đôi môi hồng nhuận của cô, khiến Sơ Niệm không tự chủ được mà gia tăng tốc độ ăn.
Hôm nay trời không có mây, một mảng xanh biếc. Hôm nay thời tiết hiếm khi tốt như thế này, trừ một chuyện là vẫn lạnh như cũ.
Sơ Niệm mặc ba lớp da thú, bọc mình lại như một con gấu.
Rắn lớn bên cạnh cũng như thế, mặc ba lớp quần áo da thú. Chỉ là chân hắn dài, nhìn không mập mạp cồng kềnh như cô.
Giày da thú dạp trên nền tuyết vang lên tiếng loạt xoạt, Sơ Niệm đi theo dấu chân của hắn, đạp lên hết chân này tới chân khác.
Chưa đi được mấy bước, đột nhiên đụng phải một bức tường, cô ngẩn đầu nhìn hắn, “Sao đột nhiên lại dừng lại thế.”
Cô đang đạp lên dấu chân hắn, còn chưa phản ứng lại được.
“Niệm Niệm, phía trước có nguy hiểm.”
Bình luận facebook