-
Chương 45
Sơ Niệm cảnh giác nhìn xung quanh.
Lác đác những viên dạ minh châu không được rèm che phủ có chức năng làm đèn ngủ, ánh sáng trong hang lờ mờ không rõ ràng.
Hoàn toàn không thấy được có sinh vật kì quái nào lao tới cả.
Lúc này, hai tiếng ư ư lại truyền tứi.
Dưới trạng thái tỉnh táo, cô có thể xác định được âm thanh này đúng là từ bên rắn lớn truyền tới.
Gần như là nhận ra được cái nhìn của cô, rắn lớn cũng dần dần mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sơ Niệm không khỏi hỏi: “Cửu Di, chàng sao thế?”
Rắn lớn si si hai tiếng. Chậm rì rì biến thành hình người, đôi mắt tròn vo như con mèo nhỏ bị thương, “Đau ở đây.”
Nơi hắn chỉ vào là phần bụng của hắn.
“Hôm nay chàng ăn gì thế?”
“Trâu.”
Sơ Niệm nhớ lại một chút, đồ ăn thức uống của hai người đều ăn cùng nhau, hắn cũng không ăn cái gì lạ cả.
Trừ một con trâu chưa được rã đông hoàn toàn.
Hình như cô đã tìm được vấn đề gốc rễ rồi.
“Cửu Di, lúc trước chàng có từng ăn thức ăn chưa rã đông không?” Cô hỏi.
“Rất ít khi ăn.”
“Thế thì chàng đợi ta nhé.” Sơ Niệm giả thích “Có thể là chàng ăn đồ ăn lạnh, nên đau dạ dày rồi.”
Lúc trước cô bị đau dạ dày chỉ cần uống một viên thuốc giảm đau là được rồi. Nhưng ở đây không có loại thuốc đó, chỉ có thể áp dụng cách nguyên thủy nhất.
Cô bò từ túi ngủ ra, mặc hai tầng da thú, lấy một viên đá chiếu sáng đi tới phòng bếp bên trên.
Không có rắn lớn giúp nhóm lửa, cô chỉ có thể dùng thanh gỗ quẹt vào nhau để tạo lửa. Vật phẩm cần thiết như thanh gỗ quẹt này cô đã chuẩn bị hết rồi, sau khi lấy từ phòng kho ra, cô xoa xoa tay vào nhau, vẫn chưa bắt đầu hành động thì đã nghe thấy tiếng si si.
“Cửu Di, cơ thể chàng đang không thoải mái thì về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đây là lần đầu tiên rắn lớn bị ốm. Cái đầu rắn lớn của hắn ủ rũ cúi xuống đặt trên đất, si si hai tiếng, gần như là đang hỏi cô muốn làm gì.
“Ta đang nhóm lửa, nấu ít nước nóng cho chàng.”
Sơ Niệm vừa nói vừa bắt đầu tiến hành nhóm lửa.
Rắn lớn si si hai tiếng, phun ra hai lần, mới phun được một đốm lửa nhỏ, đốt củi cháy lên.
Hình như hắn thật sự rất đau. Khiến Sơ Niệm nghĩ tới con chó đen nhỏ mà cô nuôi hồi bé, con chó đen nhỏ vì ăn đồ ăn đông lạnh mà sau đó bị đau bụng đi ngoài mất nước mà chết.
Loại bệnh rất nhỏ so với con người, nhưng khi đặt trên người động vật lại liên quan tới mạng sống.
Nhưng mà cho dù dưới tình huống như thế, hắn vẫn nhớ phải giúp cô nhóm lửa.
Sơ Niệm nóng ruột chia nước thành hai nồi để đun, mỗi bên nấu một ít, như thế thì nước có thể nhanh nóng hơn một chút.
Lúc nước bắt đầu bốc hơi, cô dùng bát múc một bát nước, đưa cho đại xà: “Chàng vừa thổi vừa uống đi, uống chút nước ấm có lẽ có thể dễ chịu hơn một chút.”
Chỉ hoàn toàn vứt bỏ xã hội hiện đại sống trong núi sâu, mới hiểu sự yếu ớt của sinh mạng.
Cho dù chỉ là đau bụng, cũng có thể khiến người ta bất lực.
Rắn lớn biến thành nửa người nửa rắn, sắc mặt tái nhợt, chậm rì rì uống nước ấm.
Dơ Niệm dùng cái thìa múc nước nóng trong nồi ra, bỏ vào cá túi nước mà mình làm từ da thú.
Túi nước như thế này cô làm một lúc bốn cái, tác dụng là có thể đựng nước mỗi khi ra ngoài kiếm thức ăn, sơ với cốc nước thì có tính giữ nhiệt cao hơn.
Sau khi rắn lớn uống nước nóng, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều. Điều này khiến Sơ Niệm tự tin hơn hẳn, xem ra nước nóng có tác dụng.
Cô lại lấy cho rắn lớn một cốc nước nóng đầy tràn, một người một rắn mới trở về phòng ngủ dưới đất. Sau khi về phòng ngủ, rắn lớn vừa uống nước nóng, vừa đặt túi chứa đầy nước nóng lên bụng.
Nhiệt độ ban đêm tối rất thấp, cho dù là phòng ngủ dưới đất thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười độ thôi.
Dưới tình hình như thế này, túi nước để ở bên ngoài cũng không giữ nhiệt được bao lâu.
Sơ Niệm nhìn cái túi ngủ của mình, bản thân chui vào trước, chừa lại một vị trí trống, “Cửu Di, chàng biến thành hình người đi rồi vào đây.”
Cái túi ngủ này vốn dĩ được may từ một tấm da thú lớn, một mình cô nằm cũng thừa rất nhiều.
Bây giờ thêm một người đàn ông cao lớn nữa, gần như không còn nhiều không gian thừa nữa. Cựa người một cái cũng khó.
Sơ Niệm với hắn mặt đối mặt, có thể nhận ra nguồn nhiệt lượng đang ùn ùn không dứt từ túi nước ấm trên bụng hắn.
Lúc ban đầu, cô còn nhớ cách một khoảng thời gian sẽ hỏi người đàn ông đối diện một chút là đã đỡ hơn chút nào chưa.
Nhưng mà dưới hoàn cảnh ấm áp như thế, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Thậm chí cô còn không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào nữa.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh giấc, cô đột nhiên phát hiện rắn lớn ở phía trước đã cứng đơ rồi.
Cô đột nhiên không nhịn được nước mắt, gào khóc sướt mướt.
Thậm chí còn dùng lực ôm lấy hắn, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chèn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Cô chỉ có thể ôm lấy cánh tay của rắn lớn rồi ra sức lắc lắc, không dám tin tưởng hắn thế mà lại không còn nữa rồi.
Nhưng khóc một lúc, cô mới phát hiện ra hình như có chút sai sai.
Bọn họ đã chuyển xuống phòng ngủ bên dưới rất lâu rồi, làm sao bây giờ vẫn còn ở phòng ngủ bên trên chứ.
Hơn nữa tối qua rắn lớn rõ ràng ngủ trong túi ngủ của cô, mà còn là hình người, làm sao lại biến thành hình rắn rồi.
Trong sự hoài nghi này, ý thức của cô bắt đầu tỉnh táo lại, mở hai mắt ra, chỉ thấy cái cổ có chút đau cứng.
Trước mặt cô là vóc dáng người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, bên trên còn có mấy dấu cào màu hồng nhàn nhạt, giống như là bị mèo cào ấy.
Nhất là trên cổ, bên trên còn có dấu răng hình thái rõ ràng, vết tích rõ rệt.
Mà cô thì đang gối lên cánh tay của hắn.
Dùng một tư thế hết sức thân mật ôm lấy hắn.
Thì ra cái chuyện đáng sợ kia, chỉ là một giấc mơ.
“Niệm Niệm, nàng sao thế?” Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự yếu ớt sau khi bị ốm.
Ánh mắt Sơ Niệm di chuyển từ những vết cào xấu hổ kia tới dưới cằm hắn, phía trên thế mà cũng có một dấu cào mờ mờ.
“…”
“Bụng chàng còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.” Rắn lớn đáp.
Thật ra thì dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của rắn lớn đã khôi phục bình thường rồi, cô càng muốn hỏi hơn đó là những vết cào với dấu răng kia có đau không.
Nhưng cô do dự rất lâu cũng vẫn không hỏi ra miệng.
Bởi vì túi ngủ ngủ cả hai người, thế nên lúc hai người nói chuyện thì dựa rất gần rất gần vào nhau, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở khi cô nói chuyện đang phun lên ngực hắn, rồi quay về, mang theo hơi thở trong sạch dễ ngửi của hắn.
Không khí thế này quá ám muội rồi.
Những dấu vết kia gần kề trong gang tấc, giống như là khắc trên người cô vậy.
Cô chỉ có thể chuyển tầm nhìn.
Tuy nhiên cô lại phát hiện ra điểm khác.
Tối qua rắn lớn trực tiếp từ hình rắn biến thành hình người, thế nên thật sự lúc này hắn đang bóng loáng trơn nhẵn, ngây thơ thuần khiết.
Sơ Niệm giống như bị xông hơi, cả người bắt đầu nóng lên, cũng không để ý ngủ nướng gì nữa, trượt ra khỏi túi ngủ.
Sau khi tới hang bên trên, cô phát hiện, mặt trời đã lên tới nửa chừng khoảng trời rồi, thời gian đại khái chắc là tầm mười giờ sáng. Xem ra tối qua lăn qua lăn lại cả đêm mới khiến cô ngủ nhiều như thế.
Bởi vì bụng rắn lớn vừa mới khỏi đau, buổi sáng cô hầm canh, cũng không làm đồ ăn nhiều dầu mỡ.
Tất cả những gì cô làm đều cố gắng dựa vào thói quen của loài người.
Không ngờ cũng có tác dụng đối với rắn lớn.
Hắn chỉ dùng thời gian một ngày đã hoàn toàn khỏe lại rồi.
Uống nhiều nước ấm quả nhiên là có tác dụng.
Nhưng chuyện này khiến Sơ Niệm nghĩ tới rắn lớn hoàn toàn không phải là bách độc bất xâm, không gì là không thể làm được như trong tưởng tượng của cô.
Hắn cũng có một mặt yếu ớt.
Thậm chí là có một mặt ăn vạ làm nũng.
Tới lúc tối, cô tắm rửa đơn giản như bình thường một chút rồi xuống dưới.
Nhưng lúc cô lại gần túi ngủ thì phát hiện ra, túi ngủ của mình đang cộm lên, bên trong có một người đàn ông đang dùng đôi mắt long lanh nhìn cô, còn thân mật mở túi ngủ ra, để ra vị trí bên cạnh nói với cô, “Niệm Niệm, đi ngủ thôi.”
Sơ Niệm: “…Cửu Di, chàng có chiếu cói của mình mà.”
“Nhưng mà không ấm như ngủ cùng với Niệm Niệm.”
Sơ Niệm: “…”
“Niệm Niệm, ta không sợ nàng cắn ta đâu.” Hắn rất kiên định, “Cũng không sợ Niệm Niệm cào ta.” Lúc nói chuyện, hắn cúi thấp cái đầu đang nghển lên nhìn cô, đúng lúc khiến Niệm Niệm có thể nhìn thấy những dấu vết đã phải nhanh chóng biến mất nhưng lại chưa hề biến mất trên cằm hắn.
Cô không nhớ ra nổi tối hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì với hắn.
Nhưng mà những dấu vết này nhìn có vẻ tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Sơ Niệm vô lực giải thích: “Bình thường ta ngủ rất ngoan, tối qua là ngoài ý muốn.”
“Ta tin Niệm Niệm.”
Càng như thế, Sơ Niệm lại càng chột dạ, “Hay là ta làm cho chàng một cái túi ngủ lớn một chút nhé.”
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt rắn lớn nhìn cô lại dịu dàng như thế. Khiến cô không chịu được nuốt hết những lời khác xuống bụng.
Rắn lớn đang làm nũng.
Không chỉ là ánh mắt, còn có cái đuôi đang nhô ra trong túi ngủ, thắt một nút thắt trước mặt cô, rồi chậm rãi luồn vào cổ tay cô, lắc đi lắc lại tay cô. Giống như đang nói “năn nỉ nàng đấy.”
Mãnh nam như thế đang làm nũng. Nhất là mãnh nam có biểu cảm cả mặt cấm dục như thế.
Cô cứ thế ma xui quỷ khiến theo sức mạnh của hắn đi trong túi ngủ.
Bọn họ chung chăn chung gối rồi.
Đây là bước phát triển không có trong dự liệu ban đầu của cô.
Nhưng mà sự thật chứng minh túi ngủ có hai người thì ấm áp hơn so với một người.
Ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh lại, trong túi ngủ đã không có rắn lớn nữa. Miệng túi ngủ của cô bị buộc chặt lại, không có tí gió nào lùa vào trong, lúc hắn đi chắc chắn đã buộc lại cho cô.
Sơ Niệm men theo mê cung đi lên trên.
Trong phòng bếp nhỏ có một con gà tươi, không phải loại từng bị đông lạnh, mà là gà tươi đã được làm sạch sẽ. Xem ra hôm nay rắn lớn đã ra ngoài săn bắt rồi.
Buổi sáng mùa đông thì ăn một bát mì cũng là một lựa chọn không tệ.
Sơ Niệm vào kho lấy một chút bột mì, cho vào đĩa đá rồi thêm nước vào nhào bột.
Về phần con gà, thêm nước nóng để hầm thành canh.
Một điểm tốt nhất của gà là dễ hầm, chỉ cần nửa tiếng là có thể thấy xương thịt tách nhau ra rồi, canh gà có màu cam sáng, có một lớp dầu nổi lên bên trên.
Mì được nhào xong rồi cắt thành từng sợi từng sợi, cho vào nước đảo hai cái đã trở nên mềm dẻo trắng trẻo, thấm đẫm hương vị thơm ngát của canh gà.
Sơ Niệm thêm một chút rau xanh đã chần nhừ lên trên mì canh gà, lại kẹp thịt gà đã nấu chín lên trên cùng, rải thêm một lớp hành hoa, ngửi mùi thật thơm ngon.
Nhưng lúc cô làm xong đồ ăn sáng rồi thì cũng vẫn chưa thấy bóng dáng rắn lớn đâu.
Cô đi một vòng trong hang cũng không tìm thấy hắn, lại tới bên hồ nước, vẫn không thấy bóng dáng rắn lớn như cũ.
Đúng lúc đang muốn rời đi, giữa hồ nước bắt đầu có tiếng lụp bụp bắt đầu nổi sóng. Cô nhìn thấy cái đầu rắn của rắn lớn nổi lên từ bọt nước.
“Cửu Di, ăn sáng thôi.” Sơ Niệm nói.
Rắn lớn si si hai tiếng, trồi lên từ hồ nước, dùng cái đuôi cuốn lấy cô, dường như rất vui vẻ muốn đưa cô đi đâu đó.
Lác đác những viên dạ minh châu không được rèm che phủ có chức năng làm đèn ngủ, ánh sáng trong hang lờ mờ không rõ ràng.
Hoàn toàn không thấy được có sinh vật kì quái nào lao tới cả.
Lúc này, hai tiếng ư ư lại truyền tứi.
Dưới trạng thái tỉnh táo, cô có thể xác định được âm thanh này đúng là từ bên rắn lớn truyền tới.
Gần như là nhận ra được cái nhìn của cô, rắn lớn cũng dần dần mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sơ Niệm không khỏi hỏi: “Cửu Di, chàng sao thế?”
Rắn lớn si si hai tiếng. Chậm rì rì biến thành hình người, đôi mắt tròn vo như con mèo nhỏ bị thương, “Đau ở đây.”
Nơi hắn chỉ vào là phần bụng của hắn.
“Hôm nay chàng ăn gì thế?”
“Trâu.”
Sơ Niệm nhớ lại một chút, đồ ăn thức uống của hai người đều ăn cùng nhau, hắn cũng không ăn cái gì lạ cả.
Trừ một con trâu chưa được rã đông hoàn toàn.
Hình như cô đã tìm được vấn đề gốc rễ rồi.
“Cửu Di, lúc trước chàng có từng ăn thức ăn chưa rã đông không?” Cô hỏi.
“Rất ít khi ăn.”
“Thế thì chàng đợi ta nhé.” Sơ Niệm giả thích “Có thể là chàng ăn đồ ăn lạnh, nên đau dạ dày rồi.”
Lúc trước cô bị đau dạ dày chỉ cần uống một viên thuốc giảm đau là được rồi. Nhưng ở đây không có loại thuốc đó, chỉ có thể áp dụng cách nguyên thủy nhất.
Cô bò từ túi ngủ ra, mặc hai tầng da thú, lấy một viên đá chiếu sáng đi tới phòng bếp bên trên.
Không có rắn lớn giúp nhóm lửa, cô chỉ có thể dùng thanh gỗ quẹt vào nhau để tạo lửa. Vật phẩm cần thiết như thanh gỗ quẹt này cô đã chuẩn bị hết rồi, sau khi lấy từ phòng kho ra, cô xoa xoa tay vào nhau, vẫn chưa bắt đầu hành động thì đã nghe thấy tiếng si si.
“Cửu Di, cơ thể chàng đang không thoải mái thì về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đây là lần đầu tiên rắn lớn bị ốm. Cái đầu rắn lớn của hắn ủ rũ cúi xuống đặt trên đất, si si hai tiếng, gần như là đang hỏi cô muốn làm gì.
“Ta đang nhóm lửa, nấu ít nước nóng cho chàng.”
Sơ Niệm vừa nói vừa bắt đầu tiến hành nhóm lửa.
Rắn lớn si si hai tiếng, phun ra hai lần, mới phun được một đốm lửa nhỏ, đốt củi cháy lên.
Hình như hắn thật sự rất đau. Khiến Sơ Niệm nghĩ tới con chó đen nhỏ mà cô nuôi hồi bé, con chó đen nhỏ vì ăn đồ ăn đông lạnh mà sau đó bị đau bụng đi ngoài mất nước mà chết.
Loại bệnh rất nhỏ so với con người, nhưng khi đặt trên người động vật lại liên quan tới mạng sống.
Nhưng mà cho dù dưới tình huống như thế, hắn vẫn nhớ phải giúp cô nhóm lửa.
Sơ Niệm nóng ruột chia nước thành hai nồi để đun, mỗi bên nấu một ít, như thế thì nước có thể nhanh nóng hơn một chút.
Lúc nước bắt đầu bốc hơi, cô dùng bát múc một bát nước, đưa cho đại xà: “Chàng vừa thổi vừa uống đi, uống chút nước ấm có lẽ có thể dễ chịu hơn một chút.”
Chỉ hoàn toàn vứt bỏ xã hội hiện đại sống trong núi sâu, mới hiểu sự yếu ớt của sinh mạng.
Cho dù chỉ là đau bụng, cũng có thể khiến người ta bất lực.
Rắn lớn biến thành nửa người nửa rắn, sắc mặt tái nhợt, chậm rì rì uống nước ấm.
Dơ Niệm dùng cái thìa múc nước nóng trong nồi ra, bỏ vào cá túi nước mà mình làm từ da thú.
Túi nước như thế này cô làm một lúc bốn cái, tác dụng là có thể đựng nước mỗi khi ra ngoài kiếm thức ăn, sơ với cốc nước thì có tính giữ nhiệt cao hơn.
Sau khi rắn lớn uống nước nóng, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều. Điều này khiến Sơ Niệm tự tin hơn hẳn, xem ra nước nóng có tác dụng.
Cô lại lấy cho rắn lớn một cốc nước nóng đầy tràn, một người một rắn mới trở về phòng ngủ dưới đất. Sau khi về phòng ngủ, rắn lớn vừa uống nước nóng, vừa đặt túi chứa đầy nước nóng lên bụng.
Nhiệt độ ban đêm tối rất thấp, cho dù là phòng ngủ dưới đất thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười độ thôi.
Dưới tình hình như thế này, túi nước để ở bên ngoài cũng không giữ nhiệt được bao lâu.
Sơ Niệm nhìn cái túi ngủ của mình, bản thân chui vào trước, chừa lại một vị trí trống, “Cửu Di, chàng biến thành hình người đi rồi vào đây.”
Cái túi ngủ này vốn dĩ được may từ một tấm da thú lớn, một mình cô nằm cũng thừa rất nhiều.
Bây giờ thêm một người đàn ông cao lớn nữa, gần như không còn nhiều không gian thừa nữa. Cựa người một cái cũng khó.
Sơ Niệm với hắn mặt đối mặt, có thể nhận ra nguồn nhiệt lượng đang ùn ùn không dứt từ túi nước ấm trên bụng hắn.
Lúc ban đầu, cô còn nhớ cách một khoảng thời gian sẽ hỏi người đàn ông đối diện một chút là đã đỡ hơn chút nào chưa.
Nhưng mà dưới hoàn cảnh ấm áp như thế, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Thậm chí cô còn không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào nữa.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh giấc, cô đột nhiên phát hiện rắn lớn ở phía trước đã cứng đơ rồi.
Cô đột nhiên không nhịn được nước mắt, gào khóc sướt mướt.
Thậm chí còn dùng lực ôm lấy hắn, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chèn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Cô chỉ có thể ôm lấy cánh tay của rắn lớn rồi ra sức lắc lắc, không dám tin tưởng hắn thế mà lại không còn nữa rồi.
Nhưng khóc một lúc, cô mới phát hiện ra hình như có chút sai sai.
Bọn họ đã chuyển xuống phòng ngủ bên dưới rất lâu rồi, làm sao bây giờ vẫn còn ở phòng ngủ bên trên chứ.
Hơn nữa tối qua rắn lớn rõ ràng ngủ trong túi ngủ của cô, mà còn là hình người, làm sao lại biến thành hình rắn rồi.
Trong sự hoài nghi này, ý thức của cô bắt đầu tỉnh táo lại, mở hai mắt ra, chỉ thấy cái cổ có chút đau cứng.
Trước mặt cô là vóc dáng người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, bên trên còn có mấy dấu cào màu hồng nhàn nhạt, giống như là bị mèo cào ấy.
Nhất là trên cổ, bên trên còn có dấu răng hình thái rõ ràng, vết tích rõ rệt.
Mà cô thì đang gối lên cánh tay của hắn.
Dùng một tư thế hết sức thân mật ôm lấy hắn.
Thì ra cái chuyện đáng sợ kia, chỉ là một giấc mơ.
“Niệm Niệm, nàng sao thế?” Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự yếu ớt sau khi bị ốm.
Ánh mắt Sơ Niệm di chuyển từ những vết cào xấu hổ kia tới dưới cằm hắn, phía trên thế mà cũng có một dấu cào mờ mờ.
“…”
“Bụng chàng còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.” Rắn lớn đáp.
Thật ra thì dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của rắn lớn đã khôi phục bình thường rồi, cô càng muốn hỏi hơn đó là những vết cào với dấu răng kia có đau không.
Nhưng cô do dự rất lâu cũng vẫn không hỏi ra miệng.
Bởi vì túi ngủ ngủ cả hai người, thế nên lúc hai người nói chuyện thì dựa rất gần rất gần vào nhau, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở khi cô nói chuyện đang phun lên ngực hắn, rồi quay về, mang theo hơi thở trong sạch dễ ngửi của hắn.
Không khí thế này quá ám muội rồi.
Những dấu vết kia gần kề trong gang tấc, giống như là khắc trên người cô vậy.
Cô chỉ có thể chuyển tầm nhìn.
Tuy nhiên cô lại phát hiện ra điểm khác.
Tối qua rắn lớn trực tiếp từ hình rắn biến thành hình người, thế nên thật sự lúc này hắn đang bóng loáng trơn nhẵn, ngây thơ thuần khiết.
Sơ Niệm giống như bị xông hơi, cả người bắt đầu nóng lên, cũng không để ý ngủ nướng gì nữa, trượt ra khỏi túi ngủ.
Sau khi tới hang bên trên, cô phát hiện, mặt trời đã lên tới nửa chừng khoảng trời rồi, thời gian đại khái chắc là tầm mười giờ sáng. Xem ra tối qua lăn qua lăn lại cả đêm mới khiến cô ngủ nhiều như thế.
Bởi vì bụng rắn lớn vừa mới khỏi đau, buổi sáng cô hầm canh, cũng không làm đồ ăn nhiều dầu mỡ.
Tất cả những gì cô làm đều cố gắng dựa vào thói quen của loài người.
Không ngờ cũng có tác dụng đối với rắn lớn.
Hắn chỉ dùng thời gian một ngày đã hoàn toàn khỏe lại rồi.
Uống nhiều nước ấm quả nhiên là có tác dụng.
Nhưng chuyện này khiến Sơ Niệm nghĩ tới rắn lớn hoàn toàn không phải là bách độc bất xâm, không gì là không thể làm được như trong tưởng tượng của cô.
Hắn cũng có một mặt yếu ớt.
Thậm chí là có một mặt ăn vạ làm nũng.
Tới lúc tối, cô tắm rửa đơn giản như bình thường một chút rồi xuống dưới.
Nhưng lúc cô lại gần túi ngủ thì phát hiện ra, túi ngủ của mình đang cộm lên, bên trong có một người đàn ông đang dùng đôi mắt long lanh nhìn cô, còn thân mật mở túi ngủ ra, để ra vị trí bên cạnh nói với cô, “Niệm Niệm, đi ngủ thôi.”
Sơ Niệm: “…Cửu Di, chàng có chiếu cói của mình mà.”
“Nhưng mà không ấm như ngủ cùng với Niệm Niệm.”
Sơ Niệm: “…”
“Niệm Niệm, ta không sợ nàng cắn ta đâu.” Hắn rất kiên định, “Cũng không sợ Niệm Niệm cào ta.” Lúc nói chuyện, hắn cúi thấp cái đầu đang nghển lên nhìn cô, đúng lúc khiến Niệm Niệm có thể nhìn thấy những dấu vết đã phải nhanh chóng biến mất nhưng lại chưa hề biến mất trên cằm hắn.
Cô không nhớ ra nổi tối hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì với hắn.
Nhưng mà những dấu vết này nhìn có vẻ tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Sơ Niệm vô lực giải thích: “Bình thường ta ngủ rất ngoan, tối qua là ngoài ý muốn.”
“Ta tin Niệm Niệm.”
Càng như thế, Sơ Niệm lại càng chột dạ, “Hay là ta làm cho chàng một cái túi ngủ lớn một chút nhé.”
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt rắn lớn nhìn cô lại dịu dàng như thế. Khiến cô không chịu được nuốt hết những lời khác xuống bụng.
Rắn lớn đang làm nũng.
Không chỉ là ánh mắt, còn có cái đuôi đang nhô ra trong túi ngủ, thắt một nút thắt trước mặt cô, rồi chậm rãi luồn vào cổ tay cô, lắc đi lắc lại tay cô. Giống như đang nói “năn nỉ nàng đấy.”
Mãnh nam như thế đang làm nũng. Nhất là mãnh nam có biểu cảm cả mặt cấm dục như thế.
Cô cứ thế ma xui quỷ khiến theo sức mạnh của hắn đi trong túi ngủ.
Bọn họ chung chăn chung gối rồi.
Đây là bước phát triển không có trong dự liệu ban đầu của cô.
Nhưng mà sự thật chứng minh túi ngủ có hai người thì ấm áp hơn so với một người.
Ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh lại, trong túi ngủ đã không có rắn lớn nữa. Miệng túi ngủ của cô bị buộc chặt lại, không có tí gió nào lùa vào trong, lúc hắn đi chắc chắn đã buộc lại cho cô.
Sơ Niệm men theo mê cung đi lên trên.
Trong phòng bếp nhỏ có một con gà tươi, không phải loại từng bị đông lạnh, mà là gà tươi đã được làm sạch sẽ. Xem ra hôm nay rắn lớn đã ra ngoài săn bắt rồi.
Buổi sáng mùa đông thì ăn một bát mì cũng là một lựa chọn không tệ.
Sơ Niệm vào kho lấy một chút bột mì, cho vào đĩa đá rồi thêm nước vào nhào bột.
Về phần con gà, thêm nước nóng để hầm thành canh.
Một điểm tốt nhất của gà là dễ hầm, chỉ cần nửa tiếng là có thể thấy xương thịt tách nhau ra rồi, canh gà có màu cam sáng, có một lớp dầu nổi lên bên trên.
Mì được nhào xong rồi cắt thành từng sợi từng sợi, cho vào nước đảo hai cái đã trở nên mềm dẻo trắng trẻo, thấm đẫm hương vị thơm ngát của canh gà.
Sơ Niệm thêm một chút rau xanh đã chần nhừ lên trên mì canh gà, lại kẹp thịt gà đã nấu chín lên trên cùng, rải thêm một lớp hành hoa, ngửi mùi thật thơm ngon.
Nhưng lúc cô làm xong đồ ăn sáng rồi thì cũng vẫn chưa thấy bóng dáng rắn lớn đâu.
Cô đi một vòng trong hang cũng không tìm thấy hắn, lại tới bên hồ nước, vẫn không thấy bóng dáng rắn lớn như cũ.
Đúng lúc đang muốn rời đi, giữa hồ nước bắt đầu có tiếng lụp bụp bắt đầu nổi sóng. Cô nhìn thấy cái đầu rắn của rắn lớn nổi lên từ bọt nước.
“Cửu Di, ăn sáng thôi.” Sơ Niệm nói.
Rắn lớn si si hai tiếng, trồi lên từ hồ nước, dùng cái đuôi cuốn lấy cô, dường như rất vui vẻ muốn đưa cô đi đâu đó.
Bình luận facebook