-
Chương 21
Nấm hương màu nâu có mũ nấm khá dày, nấm màu trắng thì mảnh nhỏ và mềm mại hơn, hai loại nấm cần được tách ra để riêng.
Dạo gần đây ban đêm mưa nhiều, cô không đặt chúng ở vị trí cửa hang mà để ở bên trong.
Lúc bận rộn làm việc không tránh khỏi phải di chuyển qua lại, dần dần cô bỗng phát hiện sự kỳ lạ của rắn lớn.
Nó đúng là vẫn không nhúc nhích, nhưng cái đuôi của nó vẫn như trước không biết yên phận, lúc cô đi lại thì cái đuôi kia thường xuyên mò đến quấy rầy cô, nếu không phải quét tới quét lui bên chân cô giống như đang quét rác thì cũng là chóp đuôi muốn cuốn lấy ngón út của cô.
“Đói à?” Sơ Niệm hỏi
Trong một góc hang có trứng mà rắn lớn mới mang về hôm nay, từ khi Sơ Niệm tỏ ra nguyện vọng muốn ăn các loại trứng, rắn lớn thường xuyên mang về cho cô mấy quả, những quả trứng này có màu sắc đậm nhạt khác nhau, kích thước cũng khác biệt rất nhiều. Có quả to bằng trứng đà điểu, cũng có quả còn nhỏ hơn cả trứng chim cút, Sơ Niệm không thể nào ăn hết, nên cất giữ lại một ít, đến hiện tại đã tích trữ được một đống nhỏ rồi.
“Hôm nay không có loại đồ ăn khác, có muốn ăn trứng chim rán không?” Rắn lớn không thích ăn canh trứng, nhưng món trứng rán thì vẫn ăn được.
Cô chọn mấy quả trứng to nhất, cho vào nồi hai khối mỡ để nó tan ra, sau đó cho trứng chim đã đánh tan đều ‘xèo’ một tiếng đổ vào, phần trứng đánh tan nhanh chóng nở phồng lên, giống như một một bông hoa hướng dương vàng óng nở bung trong nồi đá, đảo qua vài lượt đến khi trứng chim chín đều thì rắc lên một ít hành thái.
Mỡ động vật giống như mỡ lợn, làm món trứng chim rán rất ngon, nếu như có cơm thì cô có thể ăn hết hai bát.
Đột nhiên cô rất nhớ hương vị của cơm.
Bị nhốt trong rừng núi lâu như vậy, đã rất lâu rồi cô không được ăn món chính. Cũng may hiện giờ có đồ ăn có thịt có hoa quả, thi thoảng lại có tôm cá tươi để ăn mới làm cho việc ăn uống của cô không xuất hiện vấn đề quá lớn.
Nhưng cô vẫn muốn ăn cơm, muốn ăn màn thầu, muốn ăn mì. Rõ ràng là ngày trước cho dù là được cho, cô cũng chỉ ăn một ít là dừng đũa để giảm béo, hiện giờ lại thành một ý tưởng xa xỉ.
Cô cảm thấy bản thân đột nhiên chìm vào một nỗi buồn không thể diễn tả.
Trạng thái như vậy kéo dài mấy phút, mãi đến khi tiếng kêu của rắn lớn đánh thức cô.
Hóa ra là vì cô ngẩn ngơ, trứng chim đã xào chín nhưng lại quên dập tắt bếp lửa, vốn trứng chim còn vàng rực giờ dưới đáy đã biến thành một màu đen xì.
Sơ Niệm hoảng hốt mất bình tĩnh, vội vàng dùng nước dập tắt lửa, lại khiến khói đặc bốc lên cuồn cuộn, khói bụi làm cô bị sặc đến ho khan không ngừng.
Cô bị rắn lớn cuốn nhấc lên đưa ra cửa hang, đợi đến khi khói đặc bên trong tan hết mới thả Sơ Niệm xuống.
Sơ Niệm đi qua thì nhìn thấy một nồi trứng chim không chỉ cháy khét, mà còn bị phủ một lớp tro đen lên bề mặt, nhìn thực sự rất thê thảm.
Cảm xúc của cô lại càng tồi tệ hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy một đám mây đen trên đỉnh đầu rồi.
“Không còn trứng rán để ăn nữa, rắn lớn, cậu ăn trứng sống đi.” Sơ Niệm tâm trạng cực kém, buồn bã ỉu xìu, nói chuyện cũng không có khí lực gì hết.
Rắn lớn vừa nãy còn đang hưng phấn không giải thích được chợt ngừng lại, nó nghĩ Sơ Niệm là vì làm cháy nồi trứng chim này nên buồn bực, thế là nó ăn hết luôn chỗ trứng chim lộn xộn đen thui đầy bụi kia vào bụng.
Sau khi ăn xong, nó tiến đến gần Sơ Niệm, quấn hai vòng vây quanh cô, lưỡi rắn liên tục phát ra âm thanh khe khẽ, giống như đang an ủi cô vậy.
Thấy Sơ Niệm không hề phản ứng lại, nó cuốn cô quay trở lại hang.
Cái đuôi của rắn lớn quấn lên lưng cô, chóp đuôi như xúc tu nhỏ thử thăm dò, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của cô. Sơ Niệm cảm giác rất ngứa, nắm chặt bàn tay bắt lấy công cụ gây rối của nó.
Rắn lớn lại bắt đầu cúi xuống liếm hai bên má cô, bên trên vẫn còn vương hương vị trứng chim rán mà nó vừa mới ăn.
Rắn lớn đang dỗ dành cô, thậm chí vừa nãy ăn hết đống trứng cháy khét kia cũng là đang nịnh nọt cô.
Sơ Niệm đột nhiên ôm lấy thân mình của rắn lớn, mặt dán lên lớp vảy của nó, cảm nhận sự lạnh lẽo và thô ráp khiến cô lấy lại được chút tinh thần.
Cô đói bụng.
Cô trèo xuống từ trên thân rắn lớn, lấy hai quả gì đó để ăn, cuối cùng cũng cảm thấy no bụng.
Rắn lớn thấy cô một lần nữa ăn uống mới không sốt ruột, lúc Sơ Niệm ngủ thì cuộn lại bên cạnh giường cô, giống như một cuộn nhang muỗi siêu to khổng lồ.
Sơ Niệm cảm giác mình đã ngủ rất lâu, lúc tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên cao.
Cô lại đi đến mê cung chỗ cất giữ hoa quả thì kinh ngạc phát hiện, có một loại quả trong đó sau khi bóc lớp vỏ ra vậy mà lại thấy loại hạt khá giống với hạt óc chó.
Cô phấn khích cầm nó đi rửa sạch lớp hư hại bên ngoài, cuối cùng cũng nhìn rõ hình dáng thực của loại hạt này.
Loại quả này Sơ Niệm từng nếm thử một lần lúc hái nó, phần thịt quả cứng chắc như gỗ, lượng nước rất ít, ăn vào cũng không có vị ngọt, còn hơi chua và chát. Lý do cô cầm hai quả trở về chính là vì cảm thấy nếu lượng nước ít thì sẽ lưu trữ được lâu hơn.
Không có lớp vỏ bên ngoài, hạt bên trong nhìn càng giống hạt óc chó.
Bên ngoài nhăn nheo, đường văn loằng ngoằng, sờ lên có hơi cấn tay.
Sơ Niệm vội vàng lấy một tảng đá đập vỡ nó ra, phần thịt quả bên trong có màu sắc nhạt hơn vỏ ngoài, bên trong không có phần vách ngăn như quả óc chó, phần cùi nguyên vẹn hình bầu dục.
Hương vị vậy mà cũng giống vị của quả óc chó!
Cảm giác mềm và giòn ngọt.
Hạt óc chó nếu phơi nắng sẽ trở nên hơi chát, đồng thời cũng sẽ giòn hơn, ăn xong trong miệng sẽ tràn ngập hương vị. Quan trọng nhất là, có thể trữ được rất rất lâu.
Hai quả này là Sơ Niệm tùy tiện nhặt trên mặt đất, hiện tại cũng chỉ nhớ mang máng vị trí nhặt nó.
Cô hớn hở đi ra ngoài, chuẩn bị lập tức vác ba lô lên hành động. Nhưng cô vừa đến cửa hang đã thấy rắn lớn mang theo thứ gì đó trở lại.
Nhìn thứ to đùng có chóp nhọn không rõ là gì đang bày trên mặt đất kia, Sơ Niệm hơi sững sờ.
Bình thường rắn lớn gần như không trở về vào ban ngày, đặc biệt là gần đây nó chưa từng trở về lúc ban ngày.
Lý do duy nhất để giải thích là nó đặc biệt trở lại để mang đồ cho cô.
Vỏ ngoài của vật thể không rõ kia có màu sắc giống lá cây, hơi xám đen, nhìn qua giống như tổ của một loài động vật nào đó. Mặc dù đồ rắn lớn mang về cho cô chắc chắn có thể ăn được, nhưng với thứ đồ hình chóp nhọn giống như được tạo thành từ cây cỏ khô này, Sơ Niệm nghĩ sao cũng không đoán được tác dụng của nó là gì.
Cô tới gần khẽ lay nó một chút, một con ong vàng to bằng ngón tay cái từ bên trong bay ra.
Sơ Niệm ngây ngốc giây lát, đột nhiên hét ầm lên.
Con ong vàng kia lập tức bị đuôi rắn lớn đập ‘bụp’ phát chết dí trên mặt đất.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết, hóa ra cái thứ đồ kia chính là một cái tổ ong, nhưng giờ cô không dám lại gần nó chút nào nữa.
Con ong vàng to như vậy, đốt một cái thôi chắc phải đau gần chết, ký ức ngày xưa cô chọc trúng tổ ong vò vẽ bị đốt cho sưng đầu vẫn còn rất rõ ràng, thực sự không muốn đi tìm chết.
Rắn lớn dễ dàng xé mở tổ ong, lần này có vẻ là gió êm biển lặng, không có thêm con ong vàng nào đột ngột bay ra nữa.
Nó lại đưa tổ ong qua. Sợ Sơ Niệm không dám ăn, nó thậm chí còn dùng đầu lưỡi cuốn lấy một miếng mật ong nhỏ, cạy mở miệng cô, chậm rãi đưa vào trong.
Mật ong có thể coi là mật đường thiên nhiên tinh khiết nhất, vị ngọt nồng hậu này không có loại quả nào có thể so sánh, mang theo hương hoa thoang thoảng, ngọt ngào vừa miệng.
Sơ Niệm ăn xong một miếng nhỏ, rắn lớn lại dùng lưỡi cuốn thêm một miếng nhỏ nữa đến, như cũ muốn tiếp tục mớm cho cô.
Lần này Sơ Niệm lại không nhận. Ngoại trừ lúc mới đến nơi này cô không chịu ăn thịt sống khiến rắn lớn mớm cho cô ăn như vậy. Đã rất lâu rồi rắn lớn không còn dùng phương pháp này để cho cô ăn nữa.
Muốn rắn lớn không còn ép ăn bằng phương thức này, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tự mình ăn cơm.
Sơ Niêm đi đến bên giường, cầm một thứ có phần đầu phình to và lõm xuống. Đây chính là cái ‘thìa’ mà cô mất rất nhiều công sức để mài ra.
Tự cô xúc một muỗng và nói: “Tôi có thể tự ăn được.”
Nếu như tối hôm qua hành động liếm và ăn sạch trứng chim cháy chỉ là phỏng đoán, vậy hôm nay Sơ Niệm đã có thể khẳng định rằng, giống như loài mèo hay tha chim về nhà hay loài chó sẽ hớn hở thân mật mừng chủ về nhà, rắn lớn thực sự đang cố lấy lòng cô.
Sơ Niệm không biết phải xác định mối quan hệ giữa cô và rắn lớn là có trình tự phát triển như thế nào.
Nhưng mà loại lấy lòng ngốc nghếch, xuất phát từ bản năng động vật này thật sự rất dễ làm cho người ta mềm lòng.
Nguyên nhân của việc này chính là tâm trạng tồi tệ của cô tối qua đã ảnh hưởng đến rắn lớn.
Trước giờ cô luôn cảm thấy trong các loài động vật, ngoại trừ chó ra, nhưng loài khác không cảm nhận được cảm xúc của con người, càng đừng nói đến loài rắn luôn là đại biểu cho động vật máu lạnh.
Sự thật xem ra cũng không phải như vậy.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực của Sơ Niệm dường như đều đã tan thành mây khói.
Cô quay đầu lại nở nụ cười, hai mắt vừa to vừa sáng khi cười rộ lên thì giống vầng trăng khuyết, tràn đầy lấp lánh ánh sao: “Cám ơn cậu nha rắn lớn, mật rất ngọt, tôi thích lắm.”
Mặc dù cô biết nó nghe chẳng hiểu chút nào.
Nguyên một cái tổ ong to như vậy không thể nào ăn xong trong một lần, ăn nhiều còn có thể gây đau răng hoặc bệnh tiểu đường.
Sơ Niệm di chuyển tổ ong mật này vào bên trong hang, muốn giữ lại để ăn dần dần.
Hiện giờ đồ vật trong kho nhỏ của cô có vẻ càng ngày càng nhiều, có muối, có thịt muối đã treo lên phơi nắng, có nấm hương, có trứng, còn có một khối mật cực lớn này có thể ăn được rất lâu.
Dần dần, cảm giác hạnh phúc lại tăng lên.
Sơ Niệm đeo ba lô lại đi xuống núi, lần này cô dựa theo ấn tượng trong trí nhớ mơ hồ vậy mà cũng thật sự tìm được cây óc chó kia.
Quả óc chó trên cây đã bị trận mưa hôm qua làm rụng xuống đất không ít, nhặt hết cũng chất được một tầng ba lô.
Nhưng phần lớn quả óc chó vẫn còn đang ở trên cành cây.
Cây óc chó này rất lớn, còn lớn hơn cả cái cây nghe nói có vài chục năm tuổi ở cổng thôn của cô, điều này cũng có nghĩa thân cây càng to càng cao, khó mà leo lên được. Xung quan cũng không có cành cây dài và chắc để gõ quả óc chó rụng xuống.
Sơ Niệm hướng ánh mắt nhìn về phía rắn lớn. Ban nãy khi cô đang lần mò phương hướng, rắn lớn đã theo đuôi lại đây, hiện giờ đúng là thời gian chuẩn xác để sử dụng nó.
Cô chỉ chỉ cây óc chó bên trên, dùng cử chỉ cùng ngôn ngữ để hỏi: “Rắn lớn, cậu có thể làm mấy thứ này rụng xuống dưới được không?”
Rắn lớn chậm rãi dang hai cánh của nó ra, cái đuôi đập lên nhánh cây hai phát, quả óc chó lập tức giống như giọt mưa lộp độp rơi xuống dưới. Tình cảnh này cực kỳ giống như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, tiếng quả óc chó rơi xuống mặt đất càng gây kích thích lòng người.
Sơ Niệm vui vẻ đứng dưới tán cây cách đó không xa, đợi đến khi rắn lớn dừng lại mới hớn ha hớn hở chạy tới, nhặt đầy ự một ba lô vẫn chưa đủ, lại hái hai cái lá cây khổng lồ gần đó để đựng toàn bộ đống quả óc chó rơi trên mặt đất kia mang về.
Cô không mang đống óc chó này vào trong hang, mà trực tiếp đem phơi nắng ở cửa hang.
Sau khi bận rộn cả một ngày trời, việc đầu tiên Sơ Niệm làm lúc trở về là đến hồ nước tắm rửa qua một lượt, rồi mới về hang khao cái dạ dày nhỏ của bản thân đang réo ầm ĩ vì đói bụng.
Lúc cô vừa đi vào hang đã nhìn thấy rắn lớn đang cuộn mình ở trong góc mờ mờ ám ám làm điều gì đó.
Cô tò mò đi qua nhìn, đã thấy tổ ong ở trước mặt rắn lớn không hiểu vì sao lại có một con ong vàng lớn chui ra.
Ong vàng dường như ôm tâm trạng không thành công thì cũng phải đồng quy vu tận, ngay lúc rắn lớn chưa kịp phản ứng đã đậu lên mí mắt của rắn lớn, tặng nó một cái bọc đỏ rực đầy ấn tượng.
Sơ Niệm bật cười ‘phì’ một tiếng.
Dạo gần đây ban đêm mưa nhiều, cô không đặt chúng ở vị trí cửa hang mà để ở bên trong.
Lúc bận rộn làm việc không tránh khỏi phải di chuyển qua lại, dần dần cô bỗng phát hiện sự kỳ lạ của rắn lớn.
Nó đúng là vẫn không nhúc nhích, nhưng cái đuôi của nó vẫn như trước không biết yên phận, lúc cô đi lại thì cái đuôi kia thường xuyên mò đến quấy rầy cô, nếu không phải quét tới quét lui bên chân cô giống như đang quét rác thì cũng là chóp đuôi muốn cuốn lấy ngón út của cô.
“Đói à?” Sơ Niệm hỏi
Trong một góc hang có trứng mà rắn lớn mới mang về hôm nay, từ khi Sơ Niệm tỏ ra nguyện vọng muốn ăn các loại trứng, rắn lớn thường xuyên mang về cho cô mấy quả, những quả trứng này có màu sắc đậm nhạt khác nhau, kích thước cũng khác biệt rất nhiều. Có quả to bằng trứng đà điểu, cũng có quả còn nhỏ hơn cả trứng chim cút, Sơ Niệm không thể nào ăn hết, nên cất giữ lại một ít, đến hiện tại đã tích trữ được một đống nhỏ rồi.
“Hôm nay không có loại đồ ăn khác, có muốn ăn trứng chim rán không?” Rắn lớn không thích ăn canh trứng, nhưng món trứng rán thì vẫn ăn được.
Cô chọn mấy quả trứng to nhất, cho vào nồi hai khối mỡ để nó tan ra, sau đó cho trứng chim đã đánh tan đều ‘xèo’ một tiếng đổ vào, phần trứng đánh tan nhanh chóng nở phồng lên, giống như một một bông hoa hướng dương vàng óng nở bung trong nồi đá, đảo qua vài lượt đến khi trứng chim chín đều thì rắc lên một ít hành thái.
Mỡ động vật giống như mỡ lợn, làm món trứng chim rán rất ngon, nếu như có cơm thì cô có thể ăn hết hai bát.
Đột nhiên cô rất nhớ hương vị của cơm.
Bị nhốt trong rừng núi lâu như vậy, đã rất lâu rồi cô không được ăn món chính. Cũng may hiện giờ có đồ ăn có thịt có hoa quả, thi thoảng lại có tôm cá tươi để ăn mới làm cho việc ăn uống của cô không xuất hiện vấn đề quá lớn.
Nhưng cô vẫn muốn ăn cơm, muốn ăn màn thầu, muốn ăn mì. Rõ ràng là ngày trước cho dù là được cho, cô cũng chỉ ăn một ít là dừng đũa để giảm béo, hiện giờ lại thành một ý tưởng xa xỉ.
Cô cảm thấy bản thân đột nhiên chìm vào một nỗi buồn không thể diễn tả.
Trạng thái như vậy kéo dài mấy phút, mãi đến khi tiếng kêu của rắn lớn đánh thức cô.
Hóa ra là vì cô ngẩn ngơ, trứng chim đã xào chín nhưng lại quên dập tắt bếp lửa, vốn trứng chim còn vàng rực giờ dưới đáy đã biến thành một màu đen xì.
Sơ Niệm hoảng hốt mất bình tĩnh, vội vàng dùng nước dập tắt lửa, lại khiến khói đặc bốc lên cuồn cuộn, khói bụi làm cô bị sặc đến ho khan không ngừng.
Cô bị rắn lớn cuốn nhấc lên đưa ra cửa hang, đợi đến khi khói đặc bên trong tan hết mới thả Sơ Niệm xuống.
Sơ Niệm đi qua thì nhìn thấy một nồi trứng chim không chỉ cháy khét, mà còn bị phủ một lớp tro đen lên bề mặt, nhìn thực sự rất thê thảm.
Cảm xúc của cô lại càng tồi tệ hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy một đám mây đen trên đỉnh đầu rồi.
“Không còn trứng rán để ăn nữa, rắn lớn, cậu ăn trứng sống đi.” Sơ Niệm tâm trạng cực kém, buồn bã ỉu xìu, nói chuyện cũng không có khí lực gì hết.
Rắn lớn vừa nãy còn đang hưng phấn không giải thích được chợt ngừng lại, nó nghĩ Sơ Niệm là vì làm cháy nồi trứng chim này nên buồn bực, thế là nó ăn hết luôn chỗ trứng chim lộn xộn đen thui đầy bụi kia vào bụng.
Sau khi ăn xong, nó tiến đến gần Sơ Niệm, quấn hai vòng vây quanh cô, lưỡi rắn liên tục phát ra âm thanh khe khẽ, giống như đang an ủi cô vậy.
Thấy Sơ Niệm không hề phản ứng lại, nó cuốn cô quay trở lại hang.
Cái đuôi của rắn lớn quấn lên lưng cô, chóp đuôi như xúc tu nhỏ thử thăm dò, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của cô. Sơ Niệm cảm giác rất ngứa, nắm chặt bàn tay bắt lấy công cụ gây rối của nó.
Rắn lớn lại bắt đầu cúi xuống liếm hai bên má cô, bên trên vẫn còn vương hương vị trứng chim rán mà nó vừa mới ăn.
Rắn lớn đang dỗ dành cô, thậm chí vừa nãy ăn hết đống trứng cháy khét kia cũng là đang nịnh nọt cô.
Sơ Niệm đột nhiên ôm lấy thân mình của rắn lớn, mặt dán lên lớp vảy của nó, cảm nhận sự lạnh lẽo và thô ráp khiến cô lấy lại được chút tinh thần.
Cô đói bụng.
Cô trèo xuống từ trên thân rắn lớn, lấy hai quả gì đó để ăn, cuối cùng cũng cảm thấy no bụng.
Rắn lớn thấy cô một lần nữa ăn uống mới không sốt ruột, lúc Sơ Niệm ngủ thì cuộn lại bên cạnh giường cô, giống như một cuộn nhang muỗi siêu to khổng lồ.
Sơ Niệm cảm giác mình đã ngủ rất lâu, lúc tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên cao.
Cô lại đi đến mê cung chỗ cất giữ hoa quả thì kinh ngạc phát hiện, có một loại quả trong đó sau khi bóc lớp vỏ ra vậy mà lại thấy loại hạt khá giống với hạt óc chó.
Cô phấn khích cầm nó đi rửa sạch lớp hư hại bên ngoài, cuối cùng cũng nhìn rõ hình dáng thực của loại hạt này.
Loại quả này Sơ Niệm từng nếm thử một lần lúc hái nó, phần thịt quả cứng chắc như gỗ, lượng nước rất ít, ăn vào cũng không có vị ngọt, còn hơi chua và chát. Lý do cô cầm hai quả trở về chính là vì cảm thấy nếu lượng nước ít thì sẽ lưu trữ được lâu hơn.
Không có lớp vỏ bên ngoài, hạt bên trong nhìn càng giống hạt óc chó.
Bên ngoài nhăn nheo, đường văn loằng ngoằng, sờ lên có hơi cấn tay.
Sơ Niệm vội vàng lấy một tảng đá đập vỡ nó ra, phần thịt quả bên trong có màu sắc nhạt hơn vỏ ngoài, bên trong không có phần vách ngăn như quả óc chó, phần cùi nguyên vẹn hình bầu dục.
Hương vị vậy mà cũng giống vị của quả óc chó!
Cảm giác mềm và giòn ngọt.
Hạt óc chó nếu phơi nắng sẽ trở nên hơi chát, đồng thời cũng sẽ giòn hơn, ăn xong trong miệng sẽ tràn ngập hương vị. Quan trọng nhất là, có thể trữ được rất rất lâu.
Hai quả này là Sơ Niệm tùy tiện nhặt trên mặt đất, hiện tại cũng chỉ nhớ mang máng vị trí nhặt nó.
Cô hớn hở đi ra ngoài, chuẩn bị lập tức vác ba lô lên hành động. Nhưng cô vừa đến cửa hang đã thấy rắn lớn mang theo thứ gì đó trở lại.
Nhìn thứ to đùng có chóp nhọn không rõ là gì đang bày trên mặt đất kia, Sơ Niệm hơi sững sờ.
Bình thường rắn lớn gần như không trở về vào ban ngày, đặc biệt là gần đây nó chưa từng trở về lúc ban ngày.
Lý do duy nhất để giải thích là nó đặc biệt trở lại để mang đồ cho cô.
Vỏ ngoài của vật thể không rõ kia có màu sắc giống lá cây, hơi xám đen, nhìn qua giống như tổ của một loài động vật nào đó. Mặc dù đồ rắn lớn mang về cho cô chắc chắn có thể ăn được, nhưng với thứ đồ hình chóp nhọn giống như được tạo thành từ cây cỏ khô này, Sơ Niệm nghĩ sao cũng không đoán được tác dụng của nó là gì.
Cô tới gần khẽ lay nó một chút, một con ong vàng to bằng ngón tay cái từ bên trong bay ra.
Sơ Niệm ngây ngốc giây lát, đột nhiên hét ầm lên.
Con ong vàng kia lập tức bị đuôi rắn lớn đập ‘bụp’ phát chết dí trên mặt đất.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết, hóa ra cái thứ đồ kia chính là một cái tổ ong, nhưng giờ cô không dám lại gần nó chút nào nữa.
Con ong vàng to như vậy, đốt một cái thôi chắc phải đau gần chết, ký ức ngày xưa cô chọc trúng tổ ong vò vẽ bị đốt cho sưng đầu vẫn còn rất rõ ràng, thực sự không muốn đi tìm chết.
Rắn lớn dễ dàng xé mở tổ ong, lần này có vẻ là gió êm biển lặng, không có thêm con ong vàng nào đột ngột bay ra nữa.
Nó lại đưa tổ ong qua. Sợ Sơ Niệm không dám ăn, nó thậm chí còn dùng đầu lưỡi cuốn lấy một miếng mật ong nhỏ, cạy mở miệng cô, chậm rãi đưa vào trong.
Mật ong có thể coi là mật đường thiên nhiên tinh khiết nhất, vị ngọt nồng hậu này không có loại quả nào có thể so sánh, mang theo hương hoa thoang thoảng, ngọt ngào vừa miệng.
Sơ Niệm ăn xong một miếng nhỏ, rắn lớn lại dùng lưỡi cuốn thêm một miếng nhỏ nữa đến, như cũ muốn tiếp tục mớm cho cô.
Lần này Sơ Niệm lại không nhận. Ngoại trừ lúc mới đến nơi này cô không chịu ăn thịt sống khiến rắn lớn mớm cho cô ăn như vậy. Đã rất lâu rồi rắn lớn không còn dùng phương pháp này để cho cô ăn nữa.
Muốn rắn lớn không còn ép ăn bằng phương thức này, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tự mình ăn cơm.
Sơ Niêm đi đến bên giường, cầm một thứ có phần đầu phình to và lõm xuống. Đây chính là cái ‘thìa’ mà cô mất rất nhiều công sức để mài ra.
Tự cô xúc một muỗng và nói: “Tôi có thể tự ăn được.”
Nếu như tối hôm qua hành động liếm và ăn sạch trứng chim cháy chỉ là phỏng đoán, vậy hôm nay Sơ Niệm đã có thể khẳng định rằng, giống như loài mèo hay tha chim về nhà hay loài chó sẽ hớn hở thân mật mừng chủ về nhà, rắn lớn thực sự đang cố lấy lòng cô.
Sơ Niệm không biết phải xác định mối quan hệ giữa cô và rắn lớn là có trình tự phát triển như thế nào.
Nhưng mà loại lấy lòng ngốc nghếch, xuất phát từ bản năng động vật này thật sự rất dễ làm cho người ta mềm lòng.
Nguyên nhân của việc này chính là tâm trạng tồi tệ của cô tối qua đã ảnh hưởng đến rắn lớn.
Trước giờ cô luôn cảm thấy trong các loài động vật, ngoại trừ chó ra, nhưng loài khác không cảm nhận được cảm xúc của con người, càng đừng nói đến loài rắn luôn là đại biểu cho động vật máu lạnh.
Sự thật xem ra cũng không phải như vậy.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực của Sơ Niệm dường như đều đã tan thành mây khói.
Cô quay đầu lại nở nụ cười, hai mắt vừa to vừa sáng khi cười rộ lên thì giống vầng trăng khuyết, tràn đầy lấp lánh ánh sao: “Cám ơn cậu nha rắn lớn, mật rất ngọt, tôi thích lắm.”
Mặc dù cô biết nó nghe chẳng hiểu chút nào.
Nguyên một cái tổ ong to như vậy không thể nào ăn xong trong một lần, ăn nhiều còn có thể gây đau răng hoặc bệnh tiểu đường.
Sơ Niệm di chuyển tổ ong mật này vào bên trong hang, muốn giữ lại để ăn dần dần.
Hiện giờ đồ vật trong kho nhỏ của cô có vẻ càng ngày càng nhiều, có muối, có thịt muối đã treo lên phơi nắng, có nấm hương, có trứng, còn có một khối mật cực lớn này có thể ăn được rất lâu.
Dần dần, cảm giác hạnh phúc lại tăng lên.
Sơ Niệm đeo ba lô lại đi xuống núi, lần này cô dựa theo ấn tượng trong trí nhớ mơ hồ vậy mà cũng thật sự tìm được cây óc chó kia.
Quả óc chó trên cây đã bị trận mưa hôm qua làm rụng xuống đất không ít, nhặt hết cũng chất được một tầng ba lô.
Nhưng phần lớn quả óc chó vẫn còn đang ở trên cành cây.
Cây óc chó này rất lớn, còn lớn hơn cả cái cây nghe nói có vài chục năm tuổi ở cổng thôn của cô, điều này cũng có nghĩa thân cây càng to càng cao, khó mà leo lên được. Xung quan cũng không có cành cây dài và chắc để gõ quả óc chó rụng xuống.
Sơ Niệm hướng ánh mắt nhìn về phía rắn lớn. Ban nãy khi cô đang lần mò phương hướng, rắn lớn đã theo đuôi lại đây, hiện giờ đúng là thời gian chuẩn xác để sử dụng nó.
Cô chỉ chỉ cây óc chó bên trên, dùng cử chỉ cùng ngôn ngữ để hỏi: “Rắn lớn, cậu có thể làm mấy thứ này rụng xuống dưới được không?”
Rắn lớn chậm rãi dang hai cánh của nó ra, cái đuôi đập lên nhánh cây hai phát, quả óc chó lập tức giống như giọt mưa lộp độp rơi xuống dưới. Tình cảnh này cực kỳ giống như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, tiếng quả óc chó rơi xuống mặt đất càng gây kích thích lòng người.
Sơ Niệm vui vẻ đứng dưới tán cây cách đó không xa, đợi đến khi rắn lớn dừng lại mới hớn ha hớn hở chạy tới, nhặt đầy ự một ba lô vẫn chưa đủ, lại hái hai cái lá cây khổng lồ gần đó để đựng toàn bộ đống quả óc chó rơi trên mặt đất kia mang về.
Cô không mang đống óc chó này vào trong hang, mà trực tiếp đem phơi nắng ở cửa hang.
Sau khi bận rộn cả một ngày trời, việc đầu tiên Sơ Niệm làm lúc trở về là đến hồ nước tắm rửa qua một lượt, rồi mới về hang khao cái dạ dày nhỏ của bản thân đang réo ầm ĩ vì đói bụng.
Lúc cô vừa đi vào hang đã nhìn thấy rắn lớn đang cuộn mình ở trong góc mờ mờ ám ám làm điều gì đó.
Cô tò mò đi qua nhìn, đã thấy tổ ong ở trước mặt rắn lớn không hiểu vì sao lại có một con ong vàng lớn chui ra.
Ong vàng dường như ôm tâm trạng không thành công thì cũng phải đồng quy vu tận, ngay lúc rắn lớn chưa kịp phản ứng đã đậu lên mí mắt của rắn lớn, tặng nó một cái bọc đỏ rực đầy ấn tượng.
Sơ Niệm bật cười ‘phì’ một tiếng.
Bình luận facebook