-
Chương 181
Sau khi nhà lớn cũ được dọn dẹp sạch sẽ, Sơ Niệm không đợi được một tháng mà nóng lòng muốn dọn đến ở ngay.
Với sự phát triển của thời đại, hầu như tất cả các địa điểm đã được bao phủ bởi bản đồ vệ tinh.
Đó cũng là lúc Sơ Niệm biết được rắn lớn, một con đằng xà như rắn lớn, vẫn có một chút phép thuật truyền thuyết.
Ví dụ, không một máy móc nào có thể phát hiện ra gần núi Tường Vân có tồn tại một khu vực, không thể tìm thấy nó trên bản đồ, ngoại trừ ba đứa con và vợ chồng họ, không có bất kỳ người nào có thể tiến vào khu vực này.
Năng lực này mang lại cho bọn họ một cuộc sống ổn định và không bị xáo trộn, rắn lớn có thể sống tự do ở đây dưới hình thái nửa rắn, hoặc cả rắn ngâm mình dưới nước bên sông, rất thoải mái.
Nếu muốn ra ngoài, phải băng qua một khu rừng nguyên sinh đầy sương mù.
Khu rừng này không có dấu vết của con người, những cây cổ thụ cao ngất ngưởng, những bộ rễ khổng lồ phủ đầy rêu, lộn xộn nối tiếp nhau, chỉ có thể từ chỗ giao thoa của những lá cây u ám lộ ra một chút ánh nắng, rực rỡ chiếu trên mặt đất.
Sau khi đi ra ngoài là một ngôi làng.
Người dân trong làng từ xa xưa đã thờ phụng Xà Thần và tin chắc vào sự tồn tại của Xà Thần, Xà Thần sẽ luôn che chở cho họ.
Trong bộ lạc của họ có một tảng đá lớn, trên đó khắc chữ viết hiện đại và chữ viết cổ tối nghĩa khó hiểu. Khắc trên đó là những bí mật của bộ lạc.
Chỉ có Đại vu qua các thời đại biết được bí mật.
Tên của ngôi làng là bộ lạc núi Xà Thần.
Mỗi lần đến bộ lạc này, Sơ Niệm đều sẽ tràn ngập cảm xúc.
Lúc trước cô xuyên qua sương mù từ bộ lạc này, đến xã hội nguyên thủy và gặp rắn lớn.
Không ngờ lại ở không biết bao năm về sau lại phải từ nơi này đi đến xã hội hiện thực.
Sơ Niệm luôn có quan hệ tốt với Đại vu của bộ lạc núi Xà Thần, khi thấy Sơ Niệm lại tới, Đại vu đích thân đón tiếp, kéo Sơ Niệm nói rằng gần đây có rất nhiều người đến, nói muốn phát triển bộ lạc này thành một điểm thu hút khách du lịch hay gì đó.
Sơ Niệm mỉm cười nhìn bà lão tên Giang Hạnh trước mặt.
Bà lão này là chắt của chắt của chắt… của Giang Nhu. Không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ, nhưng có thể coi đây là đứa trẻ Sơ Niệm nhìn lớn lên.
Bà lão Đại vu không bao giờ hỏi danh tính của Sơ Niệm, không giấu giếm lẫn nhau, ngay cả khi nhìn Sơ Niệm, trong ánh mắt có một số nét vui tươi và ỷ lại thuộc về trẻ con.
Sơ Niệm nắm lấy lòng bàn tay thô ráp của bà, nhẹ nhàng nói: “Hạnh, tổ tiên của mọi người không cho mọi người rời khỏi đây là vì chiến tranh, không muốn mọi người bị thương. Bây giờ thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, mọi người cũng có thể đi ra ngoài xem một chút, không cần phải bảo thủ như vậy.”
Trong bộ lạc có một cái TV, thường không có tín hiệu, điện phải được tạo ra theo cách thủ công. Nhưng xung quanh TV toàn là trẻ em, mọi thứ đều rất mới lạ, đôi mắt đầy khao khát với thế giới bên ngoài.
Bà lão Đại vu nghĩ đến điều này, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt đầy tang thương của bà: “Thật sự có thể chứ?”
Sơ Niệm khích lệ nói: “Tất nhiên có thể. Không chỉ có thể đi ra ngoài xem một chút mà còn có thể làm cho cuộc sống của mọi người trở nên tốt hơn, giống như trên TV, có điện thoại di động, máy tính, truyền hình, đủ loại đồ vật.”
Hai người bạn vong niên cùng nhau nói chuyện rất lâu, Sơ Niệm cũng ở lại đây một đêm mới rời đi.
Còn nhớ rõ trước đó cực kỳ lâu, Sơ Niệm cũng nằm cùng giường với Giang Nhu như thế này.
Khi đó, tóc Giang Nhu đã hoa râm, trong mắt vẫn tràn đầy ánh sáng dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng như sợ dọa đến người khác.
Sau khi tiễn ba người đã ở bên mình lâu nhất và có ý nghĩa đặc biệt với mình như thế này đi, cô đã không đến bộ lạc núi Xà Thần trong một thời gian dài.
Cô chợt hiểu tại sao rắn lớn rõ ràng là có những năm tháng dài vô tận thích hòa đồng với loài người, nhưng ngay từ đầu, không sống với loài người.
May mắn thay, hai người sẽ luôn đồng hành cùng nhau, hàn gắn nỗi đau lâu dài cho nhau, từ từ nhìn thấu sự chia ly và đoàn tụ trên thế gian.
Khi Sơ Niệm bước ra khỏi bộ lạc núi Xà Thần vào ngày hôm sau, Giang Hạnh đuổi theo và nói: “Niệm Niệm, tôi sẽ đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem.”
Hai người nhìn nhau cười, hiểu ý lẫn nhau.
Trên đường rời đi, rắn lớn nhìn ra Sơ Niệm không yên lòng thì nói: “Nơi này rất đẹp, rất thích hợp du lịch. Nếu Niệm Niệm sợ người ở đây đơn thuần dễ bị lừa gạt, nàng có thể nhờ Miên Tuyến giúp đỡ.”
Câu nói này của hắn đúng là điều mà Sơ Niệm lo lắng.
Thật tốt khi trở thành một điểm thu hút khách du lịch, nó có thể làm cho cuộc sống của người dân ở đây tốt hơn.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhanh chóng thích nghi với nhịp sống hiện đại.
Cần có một khoảng đệm ở giữa, phát triển nhưng không quá mức, không để nơi đây hoàn toàn trở thành một danh lam thắng cảnh thương nghiệp hóa, bảo vệ người dân nơi đây khá lên từng chút một.
Sơ Niệm suýt quên mất rằng con trai mình cũng là một doanh nhân lớn và cũng đã từng tham gia vào lĩnh vực du lịch, vì vậy nó có thể làm được điều này.
Sơ Niệm hào hứng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho con trai.
Rắn lớn nhìn vợ của mình với nụ cười hạnh phúc như vậy, trên mặt cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Nhìn thấy mẹ đã đi ra khỏi núi Tường Vân, Miên Tuyến hiếm khi lộ ra sắc mặt ôn hòa, Ôn Lạc đang ngồi đọc sách ở một bên cũng đã đoán được điều gì, cô cầm lấy tách trà đã nguội của anh rót thêm trà nóng vào, hỏi qua sương trà lượn lờ: “Là cha mẹ sắp trở về sao?”
Miên Tuyến không khỏi vui mừng, chiếc quần âu trên người đã bị xé toạc, lộ ra cái đuôi vàng óng, kéo người phụ nữ thanh tú bên cạnh vào lòng, giọng nói tràn đầy ý cười, dán vào bên tai người phụ nữ mà nói: “Em luôn thích mẹ nhất, chờ mẹ về, hai người có thể đi chơi tùy thích. Anh sẽ cho em một cái thẻ, không đủ vẫn còn.”
Mỗi lần quấn lấy cô anh đều quấn thật chặt, vì sợ cô trốn thoát, anh lại quấn lấy cả người cô vào thân thể mình.
Giọng Ôn Lạc ấm áp, mềm mại giống như cái tên của cô, nghe xong thật sự làm cho người ta thương yêu.
Lúc đầu anh cũng bị sự dịu dàng như vậy mê hoặc, mất đi lý trí.
“Không cần đâu, làm sao mà tiêu hết được, đồ trong nhà cũng không cần em phải chọn mua.”
“Đừng từ chối.” Người đàn ông cọ xát vào thái dương và tai cô, hơi thở mập mờ khiến người trong ngực mặt đỏ bừng, không nhịn được nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, làm chiếc áo sơ mi phẳng phiu bị vò nát.
Miên Tuyến cảm thấy người phụ nữ trong ngực run lên, khi nhìn xuống, trên váy dài của người phụ nữ có hơi nước, váy ướt đẫm.
Cái này có lẽ là do lúc cô đang châm trà thì bị ôm vào ngực, chén trà trong tay trực tiếp đổ xuống đùi cô.
Mắt anh tối sầm lại, ra hiệu muốn vén váy cô lên.
Ôn Lạc nắm lấy lòng bàn tay thô ráp của anh, nhẹ nhàng ngăn lại: “Không được, sẽ có người vào đây.”
Miên Tuyến không nói gì, trầm mặc ngồi ở bên cạnh bàn làm việc với khuôn mặt đen kịt, trên tường phòng làm việc vốn nguyên vẹn lại xuất hiện một khe nứt, có một cánh cửa bí mật, sau khi bước vào là một phòng ngủ, trong phòng còn có quần áo của hai người.
Cánh cửa bí mật từ từ đóng lại, người đàn ông không nói lời nào vén váy người phụ nữ lên, nhìn thấy một màu đỏ trên làn da trắng nõn của cô.
Một loại thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên vùng bị bỏng, đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào cơ thể người phụ nữ một cách không kiềm chế, khiến người phụ nữ kêu lên một tiếng.
“Giờ mới biết đau à? Tại sao vừa rồi bị bỏng lại không nói. Nếu anh không phát hiện ra, em sẽ tự làm mình bị thương như thế này sao?”
“Không phải…” Người phụ nữ cố gắng giải thích, nhưng mà lúc ấy đúng là thật sự không có nói ra, chỉ có thể thấp giọng phản bác: “Thật sự không đau lắm.”
Người đàn ông lại im lặng hồi lâu, nhìn dáng vẻ tủi thân của người phụ nữ, cuối cùng anh thở dài một hơi, xoa nhẹ mái tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau không cho phép như vậy nữa.”
Ôn Lạc biết anh đang tức giận cái gì, ngẩng đầu nhìn cái cằm hoàn mỹ của người đàn ông, cười nói: “Đại nhân, thiếp thân đã biết rồi.”
Tóc của Ôn Lạc rất dài, dài đến thắt lưng, đen nhánh, dày mượt như tơ mịn.
Được người đàn ông vuốt ve thì ngoan ngoãn như một con mèo lười.
Nhiều khi cô đều ngoan ngoãn như thế, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện đến mức anh không còn cách nào khác.
Nhưng anh thực sự mong cô ầm ĩ một chút, hoạt bát như mẹ anh vậy, biết nũng nịu, biết tức giận, khóc lóc tìm cha làm chỗ dựa.
Vấn đề này chỉ có thể để mẹ dạy thêm cho cô vợ nhỏ của mình mà thôi.
Hai người ở trong phòng tối thật lâu, trong phòng tối có một màn hình có thể nhìn thấy tình hình trong phòng làm việc.
Một người phụ nữ đang gõ cửa văn phòng.
Ôn Lạc nhắc nhở: “Tô Lê tới tìm anh nhất định có chuyện, anh mau đi ra ngoài đi.”
Miên Tuyến nghĩ mình thật sự vẫn còn một thứ cần giao cho Tô Lê, đứng dậy nói: “Một lát nữa anh sẽ quay lại, không được phép lộn xộn.”
Ôn Lạc gật gật đầu, muốn nói mình không yếu ớt như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Sau khi Miên Tuyến rời khỏi đây, cửa phòng làm việc mở ra, sau khi Tô Lê đi vào, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng trong phòng tối liền nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết sếp của họ có một vị mợ chủ thần bí, vị mợ chủ này giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ trang, đi đứng rất có khí chất của một cô chủ cổ đại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị mợ chủ trong truyền thuyết ấy.
Giao tài liệu trong tay, Tô Lê nói: “Tổng giám đốc, thứ anh cần đây ạ.”
Lần này cô ra ngoài ba ngày chính là để làm việc này.
Miên Tuyến cũng đưa cho cô một tập tài liệu trong cặp và nói: “Đây là đơn nghỉ phép đã được chấp thuận của cô. Sẽ không ai tìm ra tung tích của cô, kể cả gia tộc của cô, yên tâm chơi đi.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc.”
Sở dĩ cô đến công ty này là vì người đàn ông trước mặt có thể che chở cho cô, gia tộc không thể ép cô về lấy chồng.
Không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà lại trêu chọc một người khác.
Cầm tờ đơn nghỉ phép trên tay, Tô Lê hít một hơi thật sâu.
Để ở lại, ba năm qua cô hầu như không nghỉ một ngày nào, để có thể nhanh chóng ổn định vị trí của mình.
Cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, lần này cô phải thả lỏng một chút.
Sau khi Tô Lê rời đi, Miên Tuyến trở lại phòng tối, nhìn tiểu mỹ nhân có vẻ mất tập trung, cười tủm tỉm nói: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Biết không thể che giấu suy nghĩ của mình với người đàn ông trước mặt, Ôn Lạc chỉ nói: “Đại nhân, ta nhìn thấy thứ mà chàng đưa cho cô Tô. Ngày hôm qua chàng cũng tặng cho em trai một phần, giống nhau như đúc.”
Nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ ảm đạm, lòng bàn tay to giữ chặt bả vai cô, ngồi xổm xuống nhìn cô, nghiêm túc nói: “Lạc Lạc, em tin tưởng anh. Sự việc xảy ra trên người em, sẽ không xảy ra với Tô Lê. Miên Cầu không phải anh, Tô Lê không phải em. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, với tư cách là anh trai, anh sẽ không để những điều không nên xảy ra đâu.”
Ký ức tồi tệ ấy từ lâu đã bị pha loãng bởi sự lắng đọng của thời gian. Và trước muôn hình vạn trạng, thực ra chẳng ai nợ ai.
Ôn Lạc hai mắt đẫm nước như mưa bụi Giang Nam, sương mù mông lung nhìn người đàn ông nói: “Em biết sau này chàng đã làm cái gì.”
Với sự phát triển của thời đại, hầu như tất cả các địa điểm đã được bao phủ bởi bản đồ vệ tinh.
Đó cũng là lúc Sơ Niệm biết được rắn lớn, một con đằng xà như rắn lớn, vẫn có một chút phép thuật truyền thuyết.
Ví dụ, không một máy móc nào có thể phát hiện ra gần núi Tường Vân có tồn tại một khu vực, không thể tìm thấy nó trên bản đồ, ngoại trừ ba đứa con và vợ chồng họ, không có bất kỳ người nào có thể tiến vào khu vực này.
Năng lực này mang lại cho bọn họ một cuộc sống ổn định và không bị xáo trộn, rắn lớn có thể sống tự do ở đây dưới hình thái nửa rắn, hoặc cả rắn ngâm mình dưới nước bên sông, rất thoải mái.
Nếu muốn ra ngoài, phải băng qua một khu rừng nguyên sinh đầy sương mù.
Khu rừng này không có dấu vết của con người, những cây cổ thụ cao ngất ngưởng, những bộ rễ khổng lồ phủ đầy rêu, lộn xộn nối tiếp nhau, chỉ có thể từ chỗ giao thoa của những lá cây u ám lộ ra một chút ánh nắng, rực rỡ chiếu trên mặt đất.
Sau khi đi ra ngoài là một ngôi làng.
Người dân trong làng từ xa xưa đã thờ phụng Xà Thần và tin chắc vào sự tồn tại của Xà Thần, Xà Thần sẽ luôn che chở cho họ.
Trong bộ lạc của họ có một tảng đá lớn, trên đó khắc chữ viết hiện đại và chữ viết cổ tối nghĩa khó hiểu. Khắc trên đó là những bí mật của bộ lạc.
Chỉ có Đại vu qua các thời đại biết được bí mật.
Tên của ngôi làng là bộ lạc núi Xà Thần.
Mỗi lần đến bộ lạc này, Sơ Niệm đều sẽ tràn ngập cảm xúc.
Lúc trước cô xuyên qua sương mù từ bộ lạc này, đến xã hội nguyên thủy và gặp rắn lớn.
Không ngờ lại ở không biết bao năm về sau lại phải từ nơi này đi đến xã hội hiện thực.
Sơ Niệm luôn có quan hệ tốt với Đại vu của bộ lạc núi Xà Thần, khi thấy Sơ Niệm lại tới, Đại vu đích thân đón tiếp, kéo Sơ Niệm nói rằng gần đây có rất nhiều người đến, nói muốn phát triển bộ lạc này thành một điểm thu hút khách du lịch hay gì đó.
Sơ Niệm mỉm cười nhìn bà lão tên Giang Hạnh trước mặt.
Bà lão này là chắt của chắt của chắt… của Giang Nhu. Không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ, nhưng có thể coi đây là đứa trẻ Sơ Niệm nhìn lớn lên.
Bà lão Đại vu không bao giờ hỏi danh tính của Sơ Niệm, không giấu giếm lẫn nhau, ngay cả khi nhìn Sơ Niệm, trong ánh mắt có một số nét vui tươi và ỷ lại thuộc về trẻ con.
Sơ Niệm nắm lấy lòng bàn tay thô ráp của bà, nhẹ nhàng nói: “Hạnh, tổ tiên của mọi người không cho mọi người rời khỏi đây là vì chiến tranh, không muốn mọi người bị thương. Bây giờ thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, mọi người cũng có thể đi ra ngoài xem một chút, không cần phải bảo thủ như vậy.”
Trong bộ lạc có một cái TV, thường không có tín hiệu, điện phải được tạo ra theo cách thủ công. Nhưng xung quanh TV toàn là trẻ em, mọi thứ đều rất mới lạ, đôi mắt đầy khao khát với thế giới bên ngoài.
Bà lão Đại vu nghĩ đến điều này, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt đầy tang thương của bà: “Thật sự có thể chứ?”
Sơ Niệm khích lệ nói: “Tất nhiên có thể. Không chỉ có thể đi ra ngoài xem một chút mà còn có thể làm cho cuộc sống của mọi người trở nên tốt hơn, giống như trên TV, có điện thoại di động, máy tính, truyền hình, đủ loại đồ vật.”
Hai người bạn vong niên cùng nhau nói chuyện rất lâu, Sơ Niệm cũng ở lại đây một đêm mới rời đi.
Còn nhớ rõ trước đó cực kỳ lâu, Sơ Niệm cũng nằm cùng giường với Giang Nhu như thế này.
Khi đó, tóc Giang Nhu đã hoa râm, trong mắt vẫn tràn đầy ánh sáng dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng như sợ dọa đến người khác.
Sau khi tiễn ba người đã ở bên mình lâu nhất và có ý nghĩa đặc biệt với mình như thế này đi, cô đã không đến bộ lạc núi Xà Thần trong một thời gian dài.
Cô chợt hiểu tại sao rắn lớn rõ ràng là có những năm tháng dài vô tận thích hòa đồng với loài người, nhưng ngay từ đầu, không sống với loài người.
May mắn thay, hai người sẽ luôn đồng hành cùng nhau, hàn gắn nỗi đau lâu dài cho nhau, từ từ nhìn thấu sự chia ly và đoàn tụ trên thế gian.
Khi Sơ Niệm bước ra khỏi bộ lạc núi Xà Thần vào ngày hôm sau, Giang Hạnh đuổi theo và nói: “Niệm Niệm, tôi sẽ đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem.”
Hai người nhìn nhau cười, hiểu ý lẫn nhau.
Trên đường rời đi, rắn lớn nhìn ra Sơ Niệm không yên lòng thì nói: “Nơi này rất đẹp, rất thích hợp du lịch. Nếu Niệm Niệm sợ người ở đây đơn thuần dễ bị lừa gạt, nàng có thể nhờ Miên Tuyến giúp đỡ.”
Câu nói này của hắn đúng là điều mà Sơ Niệm lo lắng.
Thật tốt khi trở thành một điểm thu hút khách du lịch, nó có thể làm cho cuộc sống của người dân ở đây tốt hơn.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhanh chóng thích nghi với nhịp sống hiện đại.
Cần có một khoảng đệm ở giữa, phát triển nhưng không quá mức, không để nơi đây hoàn toàn trở thành một danh lam thắng cảnh thương nghiệp hóa, bảo vệ người dân nơi đây khá lên từng chút một.
Sơ Niệm suýt quên mất rằng con trai mình cũng là một doanh nhân lớn và cũng đã từng tham gia vào lĩnh vực du lịch, vì vậy nó có thể làm được điều này.
Sơ Niệm hào hứng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho con trai.
Rắn lớn nhìn vợ của mình với nụ cười hạnh phúc như vậy, trên mặt cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Nhìn thấy mẹ đã đi ra khỏi núi Tường Vân, Miên Tuyến hiếm khi lộ ra sắc mặt ôn hòa, Ôn Lạc đang ngồi đọc sách ở một bên cũng đã đoán được điều gì, cô cầm lấy tách trà đã nguội của anh rót thêm trà nóng vào, hỏi qua sương trà lượn lờ: “Là cha mẹ sắp trở về sao?”
Miên Tuyến không khỏi vui mừng, chiếc quần âu trên người đã bị xé toạc, lộ ra cái đuôi vàng óng, kéo người phụ nữ thanh tú bên cạnh vào lòng, giọng nói tràn đầy ý cười, dán vào bên tai người phụ nữ mà nói: “Em luôn thích mẹ nhất, chờ mẹ về, hai người có thể đi chơi tùy thích. Anh sẽ cho em một cái thẻ, không đủ vẫn còn.”
Mỗi lần quấn lấy cô anh đều quấn thật chặt, vì sợ cô trốn thoát, anh lại quấn lấy cả người cô vào thân thể mình.
Giọng Ôn Lạc ấm áp, mềm mại giống như cái tên của cô, nghe xong thật sự làm cho người ta thương yêu.
Lúc đầu anh cũng bị sự dịu dàng như vậy mê hoặc, mất đi lý trí.
“Không cần đâu, làm sao mà tiêu hết được, đồ trong nhà cũng không cần em phải chọn mua.”
“Đừng từ chối.” Người đàn ông cọ xát vào thái dương và tai cô, hơi thở mập mờ khiến người trong ngực mặt đỏ bừng, không nhịn được nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, làm chiếc áo sơ mi phẳng phiu bị vò nát.
Miên Tuyến cảm thấy người phụ nữ trong ngực run lên, khi nhìn xuống, trên váy dài của người phụ nữ có hơi nước, váy ướt đẫm.
Cái này có lẽ là do lúc cô đang châm trà thì bị ôm vào ngực, chén trà trong tay trực tiếp đổ xuống đùi cô.
Mắt anh tối sầm lại, ra hiệu muốn vén váy cô lên.
Ôn Lạc nắm lấy lòng bàn tay thô ráp của anh, nhẹ nhàng ngăn lại: “Không được, sẽ có người vào đây.”
Miên Tuyến không nói gì, trầm mặc ngồi ở bên cạnh bàn làm việc với khuôn mặt đen kịt, trên tường phòng làm việc vốn nguyên vẹn lại xuất hiện một khe nứt, có một cánh cửa bí mật, sau khi bước vào là một phòng ngủ, trong phòng còn có quần áo của hai người.
Cánh cửa bí mật từ từ đóng lại, người đàn ông không nói lời nào vén váy người phụ nữ lên, nhìn thấy một màu đỏ trên làn da trắng nõn của cô.
Một loại thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên vùng bị bỏng, đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào cơ thể người phụ nữ một cách không kiềm chế, khiến người phụ nữ kêu lên một tiếng.
“Giờ mới biết đau à? Tại sao vừa rồi bị bỏng lại không nói. Nếu anh không phát hiện ra, em sẽ tự làm mình bị thương như thế này sao?”
“Không phải…” Người phụ nữ cố gắng giải thích, nhưng mà lúc ấy đúng là thật sự không có nói ra, chỉ có thể thấp giọng phản bác: “Thật sự không đau lắm.”
Người đàn ông lại im lặng hồi lâu, nhìn dáng vẻ tủi thân của người phụ nữ, cuối cùng anh thở dài một hơi, xoa nhẹ mái tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau không cho phép như vậy nữa.”
Ôn Lạc biết anh đang tức giận cái gì, ngẩng đầu nhìn cái cằm hoàn mỹ của người đàn ông, cười nói: “Đại nhân, thiếp thân đã biết rồi.”
Tóc của Ôn Lạc rất dài, dài đến thắt lưng, đen nhánh, dày mượt như tơ mịn.
Được người đàn ông vuốt ve thì ngoan ngoãn như một con mèo lười.
Nhiều khi cô đều ngoan ngoãn như thế, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện đến mức anh không còn cách nào khác.
Nhưng anh thực sự mong cô ầm ĩ một chút, hoạt bát như mẹ anh vậy, biết nũng nịu, biết tức giận, khóc lóc tìm cha làm chỗ dựa.
Vấn đề này chỉ có thể để mẹ dạy thêm cho cô vợ nhỏ của mình mà thôi.
Hai người ở trong phòng tối thật lâu, trong phòng tối có một màn hình có thể nhìn thấy tình hình trong phòng làm việc.
Một người phụ nữ đang gõ cửa văn phòng.
Ôn Lạc nhắc nhở: “Tô Lê tới tìm anh nhất định có chuyện, anh mau đi ra ngoài đi.”
Miên Tuyến nghĩ mình thật sự vẫn còn một thứ cần giao cho Tô Lê, đứng dậy nói: “Một lát nữa anh sẽ quay lại, không được phép lộn xộn.”
Ôn Lạc gật gật đầu, muốn nói mình không yếu ớt như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Sau khi Miên Tuyến rời khỏi đây, cửa phòng làm việc mở ra, sau khi Tô Lê đi vào, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng trong phòng tối liền nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết sếp của họ có một vị mợ chủ thần bí, vị mợ chủ này giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ trang, đi đứng rất có khí chất của một cô chủ cổ đại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị mợ chủ trong truyền thuyết ấy.
Giao tài liệu trong tay, Tô Lê nói: “Tổng giám đốc, thứ anh cần đây ạ.”
Lần này cô ra ngoài ba ngày chính là để làm việc này.
Miên Tuyến cũng đưa cho cô một tập tài liệu trong cặp và nói: “Đây là đơn nghỉ phép đã được chấp thuận của cô. Sẽ không ai tìm ra tung tích của cô, kể cả gia tộc của cô, yên tâm chơi đi.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc.”
Sở dĩ cô đến công ty này là vì người đàn ông trước mặt có thể che chở cho cô, gia tộc không thể ép cô về lấy chồng.
Không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà lại trêu chọc một người khác.
Cầm tờ đơn nghỉ phép trên tay, Tô Lê hít một hơi thật sâu.
Để ở lại, ba năm qua cô hầu như không nghỉ một ngày nào, để có thể nhanh chóng ổn định vị trí của mình.
Cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, lần này cô phải thả lỏng một chút.
Sau khi Tô Lê rời đi, Miên Tuyến trở lại phòng tối, nhìn tiểu mỹ nhân có vẻ mất tập trung, cười tủm tỉm nói: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Biết không thể che giấu suy nghĩ của mình với người đàn ông trước mặt, Ôn Lạc chỉ nói: “Đại nhân, ta nhìn thấy thứ mà chàng đưa cho cô Tô. Ngày hôm qua chàng cũng tặng cho em trai một phần, giống nhau như đúc.”
Nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ ảm đạm, lòng bàn tay to giữ chặt bả vai cô, ngồi xổm xuống nhìn cô, nghiêm túc nói: “Lạc Lạc, em tin tưởng anh. Sự việc xảy ra trên người em, sẽ không xảy ra với Tô Lê. Miên Cầu không phải anh, Tô Lê không phải em. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, với tư cách là anh trai, anh sẽ không để những điều không nên xảy ra đâu.”
Ký ức tồi tệ ấy từ lâu đã bị pha loãng bởi sự lắng đọng của thời gian. Và trước muôn hình vạn trạng, thực ra chẳng ai nợ ai.
Ôn Lạc hai mắt đẫm nước như mưa bụi Giang Nam, sương mù mông lung nhìn người đàn ông nói: “Em biết sau này chàng đã làm cái gì.”
Bình luận facebook