• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau khi bị tỏ tình mười lần (2 Viewers)

  • Chương 4

(1)

Tề Mông luôn thuộc về phái hành động, cô dùng thái độ nhiệt tình, giữ Lạc Thư ở lại tâm sự, thuận tiện còn lôi quan hệ cùng lớp với anh trai nhà mình ra níu kéo.

Tuy Tề Mông bề ngoài hung hăng ngốc xít, thật ra lại là người rất gian manh. Ai kêu cô là em gái của Tề Ngọc, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, trong bụng của cô toàn là suy nghĩ đen tối.

“Làm phiền.”

Bước vào cửa, Lạc Thư đứng trong nhà, lúc này trong đầu trống rỗng.

Cậu tuyệt đối không nghĩ tới hôm qua mới tỏ tình bị từ chối, hôm nay đã mơ hồ bước vào nhà Tề Ngọc.

Ở trong lòng Lạc Thư, nhà chính là nơi riêng tư. Nếu không phải người thân thiết, tuyệt đối sẽ không cho bước vào.

Bây giờ, cậu đứng trong nhà người mình thích.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, làm cậu lâng lâng ~~

Kiến trúc trong nhà thuộc phong cách Bắc Âu. Bên phải là phòng bếp rộng rãi, còn bên trái là phòng khách. Trên ghế sô pha có đặt một chú gấu bông đáng yêu.

Đó là quà Tề Ngọc tặng cho Tề Mông vào sinh nhật tháng trước của cô.

Đường đường là đại tiểu thư Tề cũng rất ghét bỏ, cho rằng thứ này không hợp với khí chất ngầu lòi của mình, vì vậy đày nó tới sô pha, để ôm lúc xem TV.

‘Ọt ọt ọt —’

Cái bụng đang kêu réo, nghe được rõ ràng.

Chủ nhân của nó cũng không có nửa điểm xấu hổ, đưa tay sờ cái bụng xẹp lép, tiểu cô nương chớp mắt bán manh với anh trai không gì không làm được nhà mình, giọng nói nũng nịu: “Anh ơi, người ta đói bụng quá.”

Ý ngoài lời, là kêu Tề Ngọc nấu cơm cho cô.

Không phải tình thế ép buộc, Tề Mông sẽ không muốn kêu cơm ở bên ngoài. Tuy trong nhà có tiền, nhưng tiểu nha đầu từ nhỏ đã rất keo kiệt.

Tuyệt đối sẽ không lãng phí một đồng cắc nào bừa bãi. Ăn cơm hộp phí tiền, chi bằng đi tiệm ăn.

Sống chung với Tề Mông mười mấy năm, Tề Ngọc nếu không nhìn ra một chút tâm tư của cô, người anh trai này cũng đừng làm nữa.

Hắn thản nhiên nhìn cô, nói trắng ra: “Anh sẽ không nấu xơm, em kêu cơm hộp đi.”

Nha đầu thúi, mục đích bán manh rõ ràng, hắn không trúng chiêu.

Lạc Thư lập tức bị những lời này hấp dẫn.

Trong lòng cậu, Tề Ngọc là người không gì không làm được, là thiên tài khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ, sẽ không có thứ hắn không biết.

Phát hiện cậu trai đang lén lút quan sát, vẻ mặt của Tề Ngọc vẫn bất biến như trước, hắn thản nhiên nhìn qua.

Lạc Thư chột dạ lập tức thu hồi ánh mắt.

Đừng nhìn ông đây như vậy, trái tim sẽ đập rất lợi hại!

Bởi vì thích, cho dù chỉ một ánh mắt thoáng qua, cũng có thể làm cậu lâng lâng.

Tề Mông nhạy bén phát hiện có điều mờ ám, ánh mắt qua lại giữa hai người. Không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc bỗng dưng trở nên cao thâm khó đoán.

Cô vẫn cười ngọt ngào như cũ, nhưng ẩn chứa ý tứ kì lạ.

“Ăn cơm bên ngoài không vệ sinh, người ta còn đang trong thời kỳ phát triển đó.” Cô nắm tay anh trai, lắc qua lắc lại, không buông tha, “Anh thông minh như vậy, nhìn hướng dẫn nhất định sẽ làm được.”

Nghe vậy, Tề Ngọc nhướng mày, khóe miệng ngậm ý cười, ung dung hỏi: “Trường học của em có môn bắt buộc nhỉ? Thành tích của em như thế nào?”

Chỗ Tề Mông học chính là trường dành cho con em quý tộc, có rất nhiều chương trình học thú vị.

Ngoại trừ những môn cần thể lực, các môn còn lại Tề Mông đều rất kém.

Giữa lúc hai anh em đang giao chiến, Lạc Thư cảm thấy mình như biến thành không khí, nên cậu yếu ớt tìm lại cảm giác tồn tại: “Việc ấy… Nếu như không ngại, tớ có thể làm thử.”

Vì thế, hai anh em liền nhìn qua, đều rất bất ngờ.

Bởi vì nhìn cậu ta từ góc độ nào, cũng không giống loại người biết nấu ăn.

Thiếu niên tóc bạc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ‘Ông đây rất khốc, mày không thể trêu vào’, có lẽ am hiểu nhất chính là chém chém giết giết, cái gọi là nhiệt huyết thanh xuân, không dính dáng chút nào tới ‘Đảm đang xuống bếp’.

Lạc Thư bị hai người nhìn tới xấu hổ, giơ tay sờ mũi, xoắn xuýt nói:

“Nhưng có lẽ không ngon lắm.”

Đừng nhìn bề ngoài của Lạc Thư là đại thiếu gia há miệng chờ cơm, cao cao tại thượng, thật ra từ nhỏ là một đứa trẻ rất độc lập.

Đặc biệt là mấy năm cha mẹ chiến tranh lạnh, cậu không khỏi bị bỏ mặc, cơ bản là rơi vào trạng thái sinh hoạt một mình.

Sau này, cho dù chuyện khó giải quyết như thế nào, cậu cũng tự mình xử lý, tuyệt đối không cầu xin người khác nửa câu.

Ngoài ý muốn chính là, thiếu niên lúc trước không được yêu, lại chưa bao giờ mất đi niềm tin vào tình yêu, và muốn được người khác yêu.

Không chờ Tề Ngọc mở miệng, Tề Mông đã lập tức kéo tiểu ca đảm đang hiếm có này xuống bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn ra cho cậu.

Lớn lên bao đẹp, thỉnh thoảng còn xấu hổ, không bài xích xuống bếp, là hình tượng người chồng lý tưởng của các chị em.

Chỉ tiếc ánh mắt không tốt lắm, cố tình…

Tề Mông nhìn thoáng qua người anh trai khốn nạn của mình, trong lòng bất đắc dĩ buông xuôi.

Vì sao anh của cô lại chiếm được một tiểu ca đáng yêu ngoan ngoãn thế này cơ chứ?

Thật sự làm cho người em gái như cô, vừa hâm mộ vừa ghen tị!

(2)

Từ bàn ăn hai anh em ngồi, có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng bếp.

Thiếu niên tóc bạc đang thắt tạp dề thanh lịch, sống lưng thẳng tắp, khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú, tay cầm cây sạn thỉnh thoảng đảo qua đảo lại.

Góc nghiêng của cậu sắc cạnh, lúc chuyên tâm làm việc, mặt mày vô thức nghiêm túc. Nếu không biết còn tưởng cậu đang làm chuyện đại sự gì đó.

Trong mắt Tề Ngọc, đây là một sự tương phản rất mãnh liệt, tương phản tốt đẹp.

Cậu rất ngoan.

Ngoan tới vượt ngoài mong muốn.

Thời điểm hung dữ đã muốn khi dễ cậu, lúc ngoan ngoãn lại càng muốn hơn.

Đáy mắt chàng trai dần dần sâu thẳm, hơi thở ổn định nên không ai phát giác được sự thay đổi.

“Anh, xem đủ chưa?”

Tề Ngọc thu hồi ánh mắt, thấy em gái đang híp mắt nhìn mình, ngón tay gõ gõ lên bàn.

Hắn cầm ly nước. “Tạm thời vẫn chưa đủ.”

Thành thật quá mức.

“Anh…”

Vẻ mặt Tề Mông rối rắm, muốn nói lại thôi.

Một tay cô khoác lên ghế gỗ, quay đầu quan sát thiếu niên tóc bạc đã kết thúc nấu nướng, rồi lại nhìn người anh trai vĩnh viễn vô tâm kia.

“Anh lại bắt đầu?”

Tề Ngọc nhướng mày, dường như không hiểu ý của cô. “Cái gì?”

Tiểu nha đầu thấp giọng: “Anh ấy là mục tiêu mới của anh?”

Cô không mù, nhìn ra được Lạc Thư có hứng thú với anh mình, cũng có thể nhìn ra anh mình cũng có hứng thú với anh ấy.

Chỉ là hứng thú của hai người không cùng một phạm vi. Lạc Thư hứng thú với Tề Ngọc là bởi vì thích, mà hứng thú của Tề Ngọc đối với Lạc Thư lại là phát hiện đồ chơi mới, muốn tìm tòi nghiên cứu một phen.

Nghiên cứu xong, sẽ vứt bỏ không chút nào lưu luyến.

Trong lòng Tề Mông, nếu bắt buộc phải chọn một khuyết điểm ở anh trai, đó chính thích đùa giỡn con người ta, thứ tra nam cặn bã.

“Cậu ta rất thú vị.” Càng nhìn càng thú vị.

Đúng vậy, câu trả lời này quá rõ ràng, tiểu ca tóc bạc bị anh của cô quan sát, đang ở giai đoạn nghiên cứu ban đầu.

“Anh ấy thích anh, chính là cái loại muốn hẹn hò với anh, anh biết không?”

Tề Mông tò mò rốt cuộc anh của cô có hiểu thế nào là tình yêu hay không. Nếu như hiểu, ‘Vị kia’ cũng không đến mức không có một chút danh phận nào.

“Biết.” Đã được tỏ tình rồi, đương nhiên biết rõ.

Tề Mông mở to mắt, hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời này.

“Vậy anh cũng biết Hứa Thanh Hà thích anh?”

Nếu vậy Hứa Thanh Hà không khỏi quá thảm rồi. Bên cạnh anh cô lâu như vậy, bởi vì sợ ngay cả bạn bè cũng làm không được, nên vẫn luôn không dám bày tỏ.

Kết quả là, thật ra anh của cô biết rõ?

Giọng của cô không nhỏ, Lạc Thư đang bưng nồi, đứng ở phía sau cô, cả người bất động một giây.

Cậu lấy lại tinh thần, đặt thức ăn lên bàn, lén lút quan sát vẻ mặt của chàng trai.

Hứa Thanh Hà là ai? Nam, hay là nữ?

Chỉ thấy ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, không giống giả bộ.

“Hứa Thanh Hà thích anh?”

Xem ra là hắn hoàn toàn không hay biết.

Tề Mông gật đầu điên cuồng, “Lúc trước hắn vì anh hối lộ cho em không ít, mẹ cũng biết Hứa Thanh Hà có ý với anh. Huống chi ánh mắt hắn nhìn anh, lúc nào cũng giống như chó sói nhìn con mồi, vậy mà anh không biết?!”

Lúc trước cô và mẹ đánh cược, Hứa Thanh Hà có thể bắt được anh trai/ con trai nhà mình hay không.

Cô cảm thấy được, đơn giản là bản chất của Hứa Thanh Hà rất tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhất định sẽ chiếm được anh của cô.

Mẹ thì vẻ mặt cao thâm khó dò nói nhìn mọi chuyện không thể dựa vào bề ngoài, hai đứa này chắc chắn không thành.

“Vậy à.”

Tề Ngọc gật đầu, không có phản ứng khác.

Vốn muốn nhìn biểu tình ngũ vị tạp trần của hắn, kết quả người ta vẫn năm tháng tĩnh lặng trước sau như một, làm Tề Mông buồn bực muốn chết.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn bắt lấy cơ hội không dễ có này, cũng mặc kệ bên cạnh còn có người ngoài, truy hỏi: “Anh, thật sự anh chưa từng thích Hứa Thanh Hà?”

Vấn đề này không riêng gì Tề Mông muốn biết, mà rất nhiều người đều muốn biết, bây giờ lại có thêm một người, chính là Lạc Thư vô duyên vô cớ nghe được tin bát quái.

Cậu nghe lén quang minh chính đại, căng thẳng tới nỗi quên nhắc nhở hai anh em, nếu không ăn thì đồ ăn sẽ bị nguội.

(3)

Hứa Thanh Hà là ai?

Là bạn cấp hai của Tề Ngọc, kiêm 2 năm cấp ba, là người thừa kế của đại gia nghiệp Hứa gia.

Không thích giao tiếp với người ngoài, suốt ngày đều mang vẻ mặt lầm lầm lì lì, là một tiểu mập mạp tính tình xấu xa.

Lại không biết tại sao bị Tề Ngọc nhìn trúng, hai người cứ như vậy trờ thành bạn bè.

Tề Ngọc cùng hắn giảm cân, cùng hắn học tập, cùng đấu võ, luyện kiếm. Dạy hắn thu liễm tính tình, sợ có người muốn lợi dụng.

Những ngày đó, hoàn toàn có thể nói hai người bọn họ là như hình với bóng, ở trong mắt của rất nhiều người bọn họ chính là anh em tốt.

Hứa Thanh Hà tính cách tàn nhẫn biến thái, chỉ có Tề Ngọc mới có thể làm cho hắn thu liễm móng vuốt. Dần dà, mọi người ngửi thấy mùi bất thường.

Tề Ngọc chính là vảy ngược của Hứa Thanh Hà, không ai đụng không ai sờ vào được.

Hứa Thanh Hà nằm mơ cũng muốn đem đóa hoa cao lãnh Tề Ngọc này hái vào tay, nhưng hắn lại không dám xuống tay thật, nghẹn đủ đường, nên thường xuyên hối lộ em gái Tề Ngọc là Tề Mông, tạo đủ loại thiện cảm trước mặt cha mẹ Tề.

Mọi người lại không biết, Tề Ngọc tiếp cận Hứa Thanh Hà mà người người đều tránh xa, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

Đó là vào một buổi sáng sớm, Tề Ngọc nghe người khác nói xấu về vị Hứa nhị thiếu gia này, tầm mắt vô tình lướt qua chiếc siêu xe, chạm phải ánh mắt thâm trầm của hắn.

Tề Ngọc không sợ, ngược lại còn cười rộ lên.

Thầm nghĩ tên này thật thú vị, nếu ở bên cạnh chắc cũng rất thú vị.

Hắn thích cảm giác mới mẻ.

Tề Ngọc từ đầu tới cuối đều không phát hiện Hứa Thanh Hà có ý khác với mình. Hoặc là nói, hắn cũng không cảm thấy tình yêu của Hứa Thanh Hà đơn giản như người ngoài suy đoán.

Trộn lẫn quá nhiều lợi ích, tình yêu tràn đầy tính toán, đã sớm thay đổi hoàn toàn, dơ bẩn quá thể.

Bây giờ em gái hỏi hắn, có từng thích Hứa Thanh Hà hay không.

Hắn trả lời đương nhiên: “Không có.”

Tra tra tra nam!

Tề Mông bị nghẹn không nói nên lời.

Chuyện nào đó ở trong mắt của cô gái tâm tư đơn thuần, Hứa Nhị thiếu gia này thật đáng thương, nằm mơ cũng muốn ăn anh cô, lại vẫn luôn do dự luyến tiếc, sợ anh của cô hận hắn, nên chỉ có thể nghẹn lại, mong có một ngày tu thành chính quả, ăn hết sạch sẽ.

Cái ngày nghe được anh cô phải đi, Hứa nhị thiếu gia bị nhốt ở trong nhà suýt chút nữa đã lật tung Hứa gia.

Đến bây giờ vẫn chưa đuổi tới đây, chỉ sợ đã bị người của Hứa gia ngăn cản.

Ánh mắt cô sâu thẳm, nhìn anh trai có nhan sắc cao hại nước hại dân, cô gái nhỏ âm thầm thở dài, chống cằm, ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc bạc nghe lén đã lâu.

“Anh xem, anh của em rất tra, tiểu ca Lạc Thư nên đổi người thích đi.”

Cứu được người nào hay người đó.

Bỗng dưng bị điểm danh, Lạc Thư sợ tới mức sắp ngừng thở, lắp bắp hơn nửa ngày, lại không biết nói cái gì.

Ở đâu còn cool ngầu ngút trời, hoàn toàn là một tên ngốc mới biết yêu lần đầu.

Vẻ mặt Tề Mông liền trở nên xám xịt, phát ra tiếng thở dài sâu xa.

“Nghiệp chướng a —”

Tề Ngọc nghe vậy, giơ tay vỗ đầu cô.

“Ăn cơm.”

Cô gái nhỏ, suốt ngày nghĩ tình tình yêu yêu, thiếu đòn.

(4)

Bởi vì trước đó Lạc Thư khiêm tốn, nên Tề Ngọc và Tề Mông đối với món ăn cũng không có kỳ vọng gì.

Đợi tới lúc ăn vào miệng, đôi mắt Tề Mông lập tức sáng lên. Ngửi mùi thôi đã thèm, ăn mà không ngừng được. Một chàng trai nấu ăn ngon, quả thực làm cho người ta không cách nào kháng cự, vì sao thứ gì tốt cũng đều bị anh trai xấu xa chiếm hết?

Ta! Không! Phục!

Lạc Thư căng thẳng nhìn chàng trai đối diện, lo lắng hỏi: “Ăn ngon không?”

Vẻ mặt của hắn lạnh nhạt, thật sự làm cho lòng cậu bất an.

“Ăn ngon!” Tề Mông trả lời thay anh trai.

Không quan tâm là ai nấu, nếu không ngon, anh của cô tuyệt đối sẽ không ăn một đũa.

Người trong nhà đều biết, Tề Ngọc rất kén ăn.

Lạc Thư vẫn không an tâm, muốn bản thân chính chủ trả lời, Tề Ngọc buông chén đũa, gật đầu: “Ăn rất ngon.”

Trong lòng của cậu lúc này có một con quỷ nhỏ đang nhảy nhót.

Tề Ngọc ăn uống thong thả ung dung, tự tạo thành một cảnh đẹp ý vui.

Lạc Thư ngồi ở bên cạnh ngắm tới ngẩn ngơ, toàn bộ quá trình Tề Mông coi như không thấy, Tề Ngọc thì không bị ảnh hưởng xíu nào.

Dư quang liếc thấy thứ gì đó, khóe môi hắn khẽ cong, giọng nói ấm áp dịu dàng: “Bố Bố, lại đây.”

Lạc Thư nghe thấy có người gọi nhũ danh thân mật của mình, trong lòng kinh ngạc, hoảng hốt nhìn sang.

Ai ngờ mới giương mắt, ánh mắt người ta căn bản không đặt ở trên người cậu, mà là cúi đầu, giơ tay xoa đầu chú chó lông vàng không biết từ đâu xuất hiện.

Thật hâm mộ.

Bố Bố lông vàng hình như rất dính Tề Ngọc, luôn ở cạnh hắn không chịu di chuyển.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy chàng trai dùng tông giọng cưng chiều gọi hai tiếng ‘Bố Bố’, làm trái tim nhỏ của Lạc Thư đập loạn.

Như đi vào cõi tiên nghĩ: Nếu có một ngày, Tề Ngọc kề sát vào tai cậu khẽ cười, dùng ngữ điệu quyến luyến gọi cậu…

Không được không được, hình ảnh quá kích thích, làm ông đây nôn nao, sắp ngất luôn!

Không thể nghĩ lung tung!

Đối với việc bản thân không có tiền đồ. Lạc Thư vừa âm thầm phỉ nhổ, vừa đứng lên nói có việc phải đi.

Cậu cũng không thể ở lại nữa. Tiếp thu quá nhiều tín tức, đầu đã loạn thành một đống, rất dễ làm ra vài chuyện ngu xuẩn, cậu cần trở về tiêu hóa.

Dù sao Tề Ngọc cũng không chạy được, tương lai còn dài, cậu không vội.

“Tôi tiễn cậu.”

Tề Ngọc đeo dây cho Bố Bố rồi dắt nó theo.

Dự báo thời tiết gần đây đều sẽ có mưa dầm, bây giờ đúng lúc đã tạnh, hắn dẫn nó đi hít thở không khí trong lành sau cơn mưa.

Đi mới vài bước, Lạc Thư đã tới trước cửa nhà mình, nhìn bóng lưng cao gầy của chàng trai, càng ngày càng xa.

(5)

Tề Ngọc mới đi được mấy bước, sợi dây trong tay căng chặt, Bố Bố đứng bất động tại chỗ, quay đầu nhìn đằng sau.

Vì vậy hắn nhìn theo, chỉ thấy thiếu niên tóc bạc bị một chú Husky lôi kéo qua đây.

Người ta là dắt chó, còn cậu là bị chó dắt.

Tới gần chỗ Tề Ngọc, chú Husky dừng lại, chạy vòng quanh Bố Bố, dùng sức ủi đầu với nó.

“Lạp Tư!”

Lạc Thư xấu hổ kéo nhẹ con chó ngốc nhà mình, ý đồ ngăn cản hành vi không rụt rè của nó.

Với tư cách là giống Husky nổi danh ngoan hiền, giả bộ rụt rè chút có được không, đừng làm cho cậu mất mặt như thế!

Tề Ngọc thấy mà không trách, duỗi tay xoa đầu Lạp Tư. “Lạp Tư, nhóc đừng chủ động như vậy, Bố Bố sẽ rất xấu hổ.”

Thấy thế, Lạc Thư đoán trước đây Tề Ngọc đã gặp nhóc ngốc này không ít lần.

Cậu nâng tay ho nhẹ một cái: “Cùng đi?”

Tề Ngọc gật đầu.

Hai người hai chó đi cùng một hướng.

Lạc Thư dùng đuôi mắt trộm ngắm chàng trai bên cạnh, cậu còn chưa nhìn rõ ràng, đối phương đã xoay mặt qua.

Ánh mắt của hắn ôn nhu tới say lòng người, dường như muốn hỏi, cậu nhìn tôi làm gì?

Lạc Thư lập tức vờ như đang ngắm phong cảnh.

“Cái đó…”

Trong nhất thời cậu không tìm thấy đề tài gì để nói. Nghiêm túc mà nói, hình như cậu và Tề Ngọc chưa bao giờ thật sự giao lưu, căn bản chính là người xa lạ biết tên.

Nói vậy ngày hôm qua tỏ tình chắc làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Một chàng trai xa lạ, bỗng nhiên kéo mình tới con hẻm nhỏ tỏ tình, cho dù là ai cũng sẽ không đồng ý.

Sắc mặt Tề Ngọc không đổi, kiên nhẫn chờ cậu nói hết.

“Cái đó, khụ, Hứa Thanh Hà là nam ư?” Hỏi xong, Lạc Thư muốn tát cho mình một cái.

Hỏi cái gì không hỏi, tự nhiên lại hỏi cái này, đầu óc của ông hôm nay đã bị nhóc Lạp Tư đá văng rồi ư?!

“Ừm.” Tề Ngọc gật đầu, không hề khó chịu khi bị hỏi việc riêng tư.

Yên lặng và giây, Lạc Thư nhịn không được, lại do dự hỏi: “Cậu thích nam, hay là nữ.”

Tề Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: “Không biết.”

Chưa từng thích ai, cho nên không biết thích nam, hay là nữ. Nhưng điều này rất quan trọng sao? Nếu đã thích, hà tất so đo nam nữ?

Lạc Thư siết chặt sợi dây. Đây chẳng phải ý là hắn chưa từng thích người nào sao?

Nếu như ông đây bắt được, chẳng phải chính là song tình đầu? Quả thực quá hoàn hảo.

“Khụ, ở trong lòng cậu, tớ là dạng người gì?” Cậu muốn biết ấn tượng của mình trong lòng Tề Ngọc, có tới mức không cách nào cứu vãn hay không.

Vì cổ vũ cho bản thân, Lạc Thư siết chặt dây kéo, Lạp Tư đang nhấc chân xi xi, lập tức sủa với cậu.

Tên ngốc kia, ta đang tè mi kéo làm cái gì!

Trong lòng Lạc Thư bất an cực độ, cầu xin chính mình đừng vô dụng như vậy. Tuy rõ ràng mình có bao nhiêu tật xấu, lại không muốn bị Tề Ngọc biết hết tất cả.

Không ai thích một đứa trẻ hư gây rối khắp nơi.

Tề Ngọc nhìn ra thiếu niên đang bất an, hắn khẽ rũ mi.

“Cậu rất thú vị.”

Thú vị ngoài dự đoán.

Nghĩ lại, hắn nhìn qua bên cạnh, thiếu niên tóc bạc vẻ mặt ngốc nghếch, hắn cười bổ sung: “Cậu rất ngoan.”

(7)

Biu —

Bùm!

Đây là tiếng pháo hoa nổ vang trong lòng.

Đầu óc của người nào đó bị choáng váng.

Về đến phòng, đầu hắn vẫn còn choáng.

Ngoài cửa sổ đã là ban đêm, lúc này Lạc Thư đang ngồi trước bàn học, một tay chống cằm, một tay cầm cây kẹp tóc ngắm nghía, lật tới lật lui.

— cậu rất ngoan

Cậu khe khẽ gặm nhấm ba chữ kia, trên mặt thoáng chốc như bị phỏng.

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Thư chưa từng được người nào khen ngoan, cái từ đơn giản này, đã không đơn giản chỉ là làm cho người ta rung động.

Ngay cả linh hồn cũng đang nhảy múa.

Điện thoại đặt ở bên cạnh chợt rung rung.

Thấy tên người gọi, Lạc Thư lập tức ngồi thẳng, mím môi, chuẩn bị tâm lý xong mới nhận.

Số điện thoại này là vừa rồi cậu cắn răng nhắm mắt, xin xỏ.

“Alo?” Cậu cẩn thận hỏi.

“Bỗng dưng muốn nói với cậu một chuyện.”

Giọng nói ôn nhu lúc này vang lên ngay bên tai, Lạc Thư bị mê hoặc nhấn chìm.

“Chuyện gì?”

Cậu căng thẳng tò mò.

“Có thể gọi video không?”

Đáp án đương nhiên là có thể, khuôn mặt quyến rũ của chàng trai xuất hiện trên màn hình nho nhỏ, Lạc Thư nhịn không được lén chụp lưu lại.

Cậu giơ điện thoại, dừng ở một góc độ đảm bảo trông mình khá bảnh, hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Có phải bỗng dưng phát hiện cậu cũng khá được, nên thay đổi chủ ý muốn thử hẹn hò với cậu.

Người bên kia chăm chú nhìn cậu khẽ cười, dùng tông giọng dịu dàng chậm rãi nói: “Cậu rất ngoan, đằng sau còn có thêm một câu.”

Hơi thở Lạc Thư như dừng lại, chờ hắn nói xong.

“Cậu rất ngoan, thật muốn khi dễ cậu, làm cậu phát khóc.”

Lạc Thư: trên đầu đầy dấu chấm hỏi???

Có lẽ là cậu nghe nhầm.

Bên này ánh mắt của Tề Ngọc càng thêm dịu dàng, nốt ruồi dưới khóe mắt làm tăng thêm hơi thở quỷ dị trên gương mặt.

Hắn rất hài lòng với biểu cảm của thiếu niên trên màn hình.

Vốn định ngủ sớm một chút, trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Lạc Thư hôm nay, làm kích thích tới ý đồ xấu xa tiềm ẩn của hắn.

Hắn muốn thấy biểu cảm khác, cho nên hứng khởi gọi cú điện thoại này.

Không có cách, hứng thú đã tới cũng không ngăn được, ai kêu hắn đã tiến vào trạng thái.

Đáy mắt Tề Ngọc ẩn chứa ý cười: “Ngày hôm qua không có làm cho cậu khóc, tôi vẫn luôn cảm thấy thật đáng tiếc, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Lạc Thư:!!!

Đạt được mục đích, tên họ Tề lòng dạ hiểm độc nào đó tâm trạng không tồi, dịu dàng nói với thiếu niên tóc bạc đang há hốc mồm: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Lạc Thư trầm mặc nhìn màn hình điện thoại đen ngòm.

Đệt! Tôi ngủ không ngon!

(8)

Ngày hôm nay.

Lạc Thư đối với Tề Ngọc mà nói — cậu ta rất ngoan.

Tề Ngọc đối với Lạc Thư mà nói — cậu ấy thật kì lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom