-
Phần VII
Tôi nghe vậy mà bật cười.
Tiền là thứ phi lý nhất trên đời này.
Nó có thể khiến bạn chịu lắng nghe bất cứ ai.
Cho dù một giây trước, cô còn vạch trần trò lừa đảo của anh ta.
“Có thể cho tôi biết tên của anh được không?” Tôi hỏi anh ta.
“Hả? … Tôi tên Trần Ngọc.”
“Trần Ngọc, anh đang ở Trung Quốc hay là Myanmar?”
“Tôi đang ở Mongla, làm nghề này mà, đành phải…”
Tôi cảm thấy may mắn vì anh ta đang ở thành phố này.
Một kế hoạch đang dần dần hình thành trong đầu tôi.
Kế hoạch để cô ta c.hết không có chỗ chôn.
“Trần Ngọc, điện thoại của anh có chức năng ghi âm không?” Tôi nói: “Làm phiền anh bật chức năng ghi âm lên.”
“Sao cơ?” Anh ta sửng sốt trong giây lát.
“Mở ghi âm.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chắc là đang thao tác: “Được rồi.”
“Tên tôi là Trình Vũ Đồng.”
“Khi mọi người nghe thấy những lời này thì tức là tôi đã c.hết trong quan tài rồi.”
Sau đó, tôi đọc số chứng minh nhân dân của mình.
“Tôi bị chồng cũ và bạn thân lừa tới Myanmar rồi chôn sống dưới đất, ép tôi phải giao hết số tiền của mình.”
“Con gái tôi đã bị chúng g.i.ế.t.”
“Bằng chứng chính là thi thể của tôi.”
“Tôi được chôn ở bên ngoài một trại quân sự vũ trang, cách Trung Quốc chưa đến một trăm km.”
“Tôi nhớ là mình đã rời Mongla và đi về phía nam. Mất khoảng nửa giờ lái xe, toàn là đường núi, xác tôi nằm ở đó.”
“Chỉ cần tìm được xác tôi là có thể chứng minh lời tôi nói là sự thật.”
Tôi dừng một lát rồi bắt đầu đoạn tiếp theo.
Đó là để Trần Ngọc nghe.
“Trần Ngọc là người duy nhất chịu giúp đỡ tôi.”
“Để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy. Tôi đã tự nguyện tặng toàn bộ tài sản thừa kế hợp pháp của mình cho người đàn ông này.”
“Tại thời điểm này, đầu óc tôi hoàn toàn minh mẫn, không bị đe dọa. Để chứng minh, tôi sẽ lặp lại đoạn này ba lần.”
Tôi lặp lại câu nói này ba lần, tặng toàn bộ, tài sản thừa kế hợp pháp…
Tôi biết lời nói này không có nhiều ý nghĩa về mặt pháp lý. Nhưng đây là điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ.
Trần Ngọc ở đầu bên kia hoàn toàn sững sờ.
“Ý của cô là sao… Tôi đã giúp cô gì đâu…”
“Thì giờ đã đến lúc anh giúp tôi rồi.” Tôi nói.
“Tôi cần anh gửi đoạn tôi nói về chồng cũ và bạn thân cho truyền thông Trung Quốc, càng nhiều càng tốt.”
Miễn là mấy câu này được truyền ra ngoài.
Tên chồng cũ trốn ở Trung Quốc chắc chắn không thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.
Nhưng thế thì vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Người phụ nữ đó, người phụ nữ đã dạy tôi cách kiếm tiền của người c.hết…
“Chuyện thứ hai tôi muốn anh giúp là…” Tôi nói: “Giúp tôi g.i.ế.t bạn thân.”
23
Anh ta lại im lặng.
Tôi hiểu là rất khó để anh ta đồng ý với yêu cầu này.
Đây là đồng xu đặt cược cuối cùng của tôi…
“Anh có biết mấy chục triệu mà tôi nói với anh, giờ đang ở đâu không?” Tôi nói: “Đang ở trong tay cô ta.”
Đúng vậy, tôi đã đổi hết thành tiền kỹ thuật số từ lâu rồi.
Tuy nhiên để an toàn, tôi đã mã hóa khóa của khoản tiền kỹ thuật số đó và lưu trữ trong một đĩa cứng.
Cô ta muốn lấy tiền của tôi thì trước tiên phải mở được ổ cứng này và lấy chìa khóa!
Điểm mấu chốt là khi tôi nói cho cô ta mật khẩu, sau một số thao tác, cô ta đã xác nhận rằng mật khẩu là đúng.
Điều này chứng tỏ cô ta vừa thử mở cái ổ đĩa cứng kia.
Hiện giờ ổ cứng chứa hàng chục triệu đã nằm trong tay cô ta!
“G.i.ế.t cô ta không phải chỉ giúp mình tôi mà còn khiến mấy chục triệu kia thuộc về anh. Chút tài sản trong nước của tôi không thể sánh được với số tiền này.”
“Mấy chục triệu đó đủ để anh làm vua một cõi ở Myanmar!”
24
Nhưng anh ta vẫn im lặng.
Chỉ để lại một khoảng lặng dài.
“Tôi cầu xin anh…”
Một người mẹ tuyệt vọng có thể nói gì vào lúc này đây?
“Con gái tôi…”
“Con gái tôi mắc chứng mất ngôn ngữ.” Tôi khóc thút thít: “Hôm nay lần đầu tiên trong đời, con bé gọi tôi là mẹ.”
“Tôi vẫn muốn nghe con bé nói chuyện với tôi, tôi còn muốn dạy nó hát, nói chuyện với nó thật nhiều.”
“Tôi thực sự muốn nghe nó gọi tôi là mẹ một lần nữa.”
“Nhưng giờ tôi không còn cơ hội đó nữa rồi.”
Anh ta vẫn chỉ im lặng.
Để lại mình tôi khóc trong tuyệt vọng.
Trái tim đã chìm xuống đáy sâu.
Cô ta g.i.ế.t con gái tôi và đá xác nó xuống lề đường, nó ra đi nhanh chóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tại sao.
Tại sao chứ?!
25
“Để tôi… thử xem.” Anh ta đột nhiên lên tiếng.
Tôi ngây ra.
“Nhưng không phải vì số tiền đó…”
“Tôi cũng có con.”
Anh ta ngừng lại một lát.
“Tôi cũng từng có một đứa con.”
Tôi lập tức hiểu ra.
Nếu anh ta có con thì sao có thể một mình chạy tới đây để kiếm tiền một cách nguy hiểm như vậy.
Trừ khi, anh ta cũng từng mất con giống như tôi.
Tiếc là tôi không có thời gian để hỏi anh ta đã gặp chuyện gì trong quá khứ.
Không khí u ám, ngột ngạt bao trùm quan tài.
Tôi hít hết oxy trong bình, tim đập loạn xạ.
26
“Vấn đề là… tôi phải g.i.ế.t cô ta kiểu gì, tôi còn không biết cô ta đang ở đâu.”
“Tôi sẽ nói cho anh biết vị trí của cô ta.”
Bộ não tôi nhanh chóng xoay chuyển.
Tôi vẫn nhớ trong cuộc điện thoại cuối cùng tôi và cô ta, tôi đã phát hiện ra rằng cô ta đang ở trong một chiếc ô tô đang di chuyển.
Lúc đó tôi rất hoang mang vì thấy chuyện này vô lý quá, lẽ ra cô ta phải canh giữ cạnh quan tài của tôi mới đúng.
Nếu không thì lỡ như tôi bị ngạt thở sớm thì ai sẽ nói cho cô ta mật khẩu đây? Vậy thì cô ta không thể nhận được một xu.
Nghĩ xa hơn thì thậm chí cô ta không nên chôn sống tôi, mà thay vào đó phải tra tấn tôi mới đúng, như vậy mới có thể chắc chắn rằng tôi còn sống trước khi nói mật khẩu…
Nhưng bây giờ, tôi đã có kết luận.
Chỉ có một khả năng, và khả năng này là chắc chắn.
Cái nơi được trang bị vũ khí này không có liên quan đặc biệt gì tới cô ta, họ chỉ nhận tiền và làm việc cho cô ta.
G.i.ế.t người đơn giản như ăn cơm, cứ đàm phán được giá là sẽ giúp cô ta.
Đây chỉ là một vụ giao dịch tiền.
Nên đương nhiên cô ta không dám ở lại đây lâu!
Nếu lực lượng vũ trang địa phương phát hiện ra cô ta có số tiền lớn như vậy thì cô ta không thể sống nổi!
Đó là lý do vì sao khi tôi bị chĩa súng buộc phải xuống xe, ngoại trừ việc bắt tôi khai ra mật khẩu thì cô ta không nói gì khác.
Vì vậy, khi cô ta nhìn thấy tôi bị chôn sống, chắc hẳn cô ta đã chở con gái tôi trên chiếc xe địa hình kia và trở về cửa khẩu biên giới theo con đường cũ. Càng nhanh càng tốt!
“Trần Ngọc, cô ta đang gấp rút đi về cửa khẩu biên giới!”
27
Tuy nhiên Trần Ngọc lại chần chừ.
“Nhưng giờ tôi qua đó sao mà kịp… chẳng lẽ tôi về Trung Quốc g.i.ế.t cô ta chắc?”
“Cô ta sẽ không về nước! Bởi vì tôi sẽ khiến cô ta phải chủ động tới tìm anh!”
Trần Ngọc không hiểu.
Phải nói là tôi chưa từng cảm thấy biết ơn như thế này khi đụng phải một người đàn ông lừa đảo.
“Anh làm nghề này thì chắc phải có mấy cái app gọi điện thoại đúng không?”
“Ờ… có.”
“Tôi đưa số điện thoại của bạn thân cho anh, và anh sẽ gọi cho cô ta. Anh hãy nói với cô ta rằng, anh là người của trại lính, các anh đã đào tôi lên và muốn thương lượng giá cả với cô ta một lần nữa! Nếu không đồng ý thì các anh thì sẽ thả tôi về nước!”
Tôi hiểu rất rõ việc để tôi sống sót trở về chính là tử huyệt lớn nhất của bạn thân tôi.
“Kiểu gì cô ta cũng gọi điện cho trại lính, vậy chẳng phải sẽ bị lộ sao…”
Trần Ngọc ngây ra, có vẻ như đã hiểu.
“Đúng vậy, cho nên anh cần nháy máy tất cả số điện thoại của người trong trại lính. Như vậy thì cô ta sẽ không thể gọi điện thoại để xác minh được, cuối cùng đành phải giao dịch với anh!” Tôi lớn tiếng nói.
“Cô ta đi đâu là tùy anh chỉ định!”
“Từ từ đã… Tôi không biết đó là trại lính nào, chỉ biết mỗi là nằm ở phía nam…”
Tôi nghiến răng cố gắng nhớ lại: “Tôi thấy những người lính ở đây đeo băng tay đỏ màu máu, hoa văn phía trên là hình con dao đan chéo…”
“Tôi biết là chỗ nào rồi, nhưng mà… tôi lấy hết số điện thoại của tất cả mọi người kiểu gì chứ, cùng lắm chỉ lấy được số của vài tên thủ lĩnh thôi…”
Thế thì còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi rồi.
“Đành phải đặt cược thôi!” Tôi cố gắng nói nhanh hơn: “Bạn thân tôi cũng không thể có số của tất cả mọi người. Cô ta chắc chắn sẽ liên lạc với vài tên thủ lĩnh, cùng lắm là thêm cả tên tài xế kia nữa. Chúng ta chỉ có thể đánh cược, cược rằng hai kẻ đó nằm trong số mà anh nháy máy!”
“Tôi biết rồi… tôi biết rồi…”
Trần Ngọc đã hoàn toàn hiểu được ý định của tôi.
“Còn nữa, khi anh gọi điện, anh phải xác nhận xem cô ta có ở trong xe không! Nhất định phải đợi tên tài xế đi rồi mới được lừa cô ta! Nếu không thì sẽ lộ ngay!” Tôi bổ sung lần cuối: “Hơn nữa trong tay cô ta có súng, nhưng khi tới gần cửa khẩu biên giới, cô ta sẽ phải quẳng nó đi!”
“Vcl…” Trần Ngọc chửi: “Nếu quân vũ trang địa phương mà phát hiện ra tôi làm vậy thì tôi cũng phải chạy trốn.”
Anh ta nói đúng.
Không thể so với kế hoạch được sắp đặt ba năm của bạn thân tôi, đây hoàn toàn là một nước đi nguy hiểm.
Nhưng một khi nó thành công, Trần Ngọc chỉ cần đợi cô ta tự sa vào lưới.
“Vcl!”
Trần Ngọc cúp điện thoại.
“Chờ cuộc gọi của tôi.” Đây là câu nói cuối cùng của anh ta.