-
Phần VI
Tôi đưa cho cô ta một dãy số.
Ở đầu phía bên kia, cô ta phải mất một lúc để mở khóa.
“Mở được rồi.” Cô ta cười một tiếng.
“Cô đã có thứ mà mình muốn rồi, thả con bé đi… đó cũng là con của hắn mà, cô đừng quên nó cũng là con gái của hắn!”
Nhưng cô ta chẳng buồn tranh cãi với tôi.
“Có hai chuyện thế này.” Cô ta nói.
“Thứ nhất, hộp sọ con người rất cứng, ban nãy tôi chỉ dùng thanh sắt để kẹp ngón tay nó thôi, tôi lừa chị ấy mà.”
“Thứ hai, chồng cũ của chị từng nói muốn đưa con gái về nước, anh ấy sẽ tiếp tục nuôi dưỡng con bé.”
“Còn về chị… xin lỗi nhé, chị không thể sống được.”
Tôi im lặng vài giây.
Làm gì còn lựa chọn nào nữa.
“Được, được! Chỉ cần cô để nó sống, Lục Lộ, cô biết là con bé rất ngoan mà, sau này nó lớn thì cũng quên mấy chuyện này thôi, thậm chí sẽ không còn nhớ tới người mẹ như tôi nữa.” Hai mắt tôi rưng rung.
“Con bé mắc chứng mất ngôn ngữ, nó không thể nói với ai về chuyện của chúng ta… Nó sẽ là một đứa con ngoan!” Tôi nghẹn ngào khóc: “Nếu cô không yên tâm thì hãy đưa máy cho con bé, để tôi bảo với nó là cô không làm hại tôi, là do tôi không cần nó nữa. Thế thì nó sẽ mất hết hy vọng và coi cô là mẹ nó!”
Đúng là trớ trêu thật, tôi không ngờ đây lại là lời nói cuối cùng giữa tôi và con gái.
Nhưng bạn thân lại ngắt lời tôi.
“Thế sau này, con đẻ của tôi và anh ấy sẽ ra sao?” Cô ta tự dưng nói như vậy.
20
Tôi cứng đờ người.
Ở đầu bên kia, không biết cô ta đang nói tiếng Myanmar với ai.
Tiếng nhạc biến mất.
Thay vào đó là tiếng bánh xe xóc nảy trên đường núi gập ghềnh.
Họ đang ở trong một chiếc ô tô đang di chuyển.
“Trước khi đến đây tôi đã đổi ý rồi. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng con gái anh ta khản kháng kịch liệt quá nên đã bị người trong trại quân đội giết nhầm… Chị thấy sao?” Cô ta nói: “Làm gì có ai tìm được chứng cứ.”
“Người chết thì sao mà tố giác được.”
“Giờ chị với con gái nói lời từ biệt đi.”
Chiếc xe đã dừng lại.
Cô ta tháo bịt miệng cho con gái tôi.
“A… a…”
Con bé vẫn chỉ có thể phát ra mấy tiếng hoảng sợ như vậy.
Tôi rơi nước mắt, van xin bạn thân tha cho nó, dùng sức gõ mạnh đầu vào tấm ván.
“Mẹ…”
Đột nhiên tôi nghe thấy âm tiết mà con bé đang cố rặn ra một cách khó khăn.
“Mẹ… mẹ…”
Con bé gắng hết sức để phát ra tiếng, như thể nó biết rằng nó đã đến thời khắc cuối cùng, và giờ chỉ muốn để tôi nghe thấy tiếng nó gọi tôi.
“Mẹ… mẹ…”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được con bé gọi tôi là mẹ.
Một tiếng súng vang lên.
Một thi thể trẻ con bị quẳng ra khỏi xe, lăn lộn yếu ớt trên đường.
Tôi không thể nghe thấy giọng của con gái mình nữa.
21
Cô ta cúp máy.
Tôi cứ thế nắm chặt điện thoại.
Thời gian đã trôi qua bao lâu?
Tôi không biết nữa, trong bóng tối, tôi như thể đã là một xác chết trong quan tài.
Cho đến khi.
Điện thoại trong tay tôi lại vang lên.
Là kẻ lừa đảo ban nãy gọi tới.
Tôi cứ ngây ra nhìn điện thoại một lúc lâu.
Sự ràng buộc duy nhất của tôi với thế giới này đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng tôi vẫn còn một việc phải làm.
Tôi muốn người phụ nữ kia phải chết.
Sinh mạng còn sót lại của tôi đang dần cạn kiệt. Tôi cũng biết rõ bị mắc kẹt trong chiếc quan tài này thì tôi không thể làm được gì nhiều.
Nhưng tôi nhất định phải làm mọi cách để cô ta phải chôn chung với chúng tôi!
Tôi cúi đầu xuống và nhìn thấy bình oxy mà cô ta từng nhắc đến.
Là loại dùng để lao núi, dung tích khoảng 1L, cùng lắm chỉ dùng được trong 30 phút.
Tôi cố gắng với tay lấy cái bình, mở nó ra và hít một hơi thật mạnh trong chiếc quan tài còn ít dưỡng khí.
Hai mắt đỏ rực, đồng tử co lại, máu đẩy lên não.
Tôi ấn núi nghe máy.
Nhưng không nói gì, tôi đang đợi anh ta nói trước.
Tôi cần biết thêm về tình hình của anh ta.
Bây giờ anh ta là người duy nhất mà tôi có thể lợi dụng.
Không lâu sau, người đàn ông đó ngập ngừng nói.
“Ừm, cô… lên bản tin trong nước rồi.”
“Có người báo cảnh sát về ba người phụ nữ bị mất liên lạc ở nước ngoài. Trong danh sách người bị mất tích có cả tên của cô… trong đó còn có một đứa bé.”
“Nghe nói chồng cũ của cô là người báo án.”
Đã diễn thì phải diễn cho hết vai, đây đúng là tác phong của họ.
Vấn đề là tại sao người đàn ông này lại gọi lại.
“Anh muốn hỏi gì?” Tôi nói.