“Anh... anh gì ơi từ từ đã! Chuyện tiền nong thì dễ bàn thôi! Tôi có thể đưa anh bao nhiêu cũng được!”
“Rất tốt, tôi cũng không dài dòng nữa, tiền tới thì thả người...”
“Anh nghe tôi nói đã!” Tôi ngắt lời anh ta: “Tôi biết con gái tôi không ở chỗ anh! Tôi cũng biết anh đang lừa đảo!”
“Con gái tôi đã bị bạn thân tôi bắt cóc rồi, tôi không có nhiều thời gian, cô ta sẽ tra tấn con tôi bất cứ lúc nào!”
Tôi hoảng loạn nói: “Vấn đề là tôi đang bị chôn sống trong một cái quan tài ở gần trại quân sự, tôi không thể ra ngoài được.”
“Vì vậy giờ chỉ có anh mới cứu được con gái tôi! Anh hiểu chưa?!”
“Anh đang ở Trung Quốc hay là Myanmar? ... Không, không quan trọng, anh giúp tôi gọi điện cho đại sứ quán Trung Quốc ở Myanmar đi, gọi cả cảnh sát Myanmar nữa! Gọi tất cả các bên! Bảo bọn họ tới cứu chúng tôi! Chỉ cần con gái tôi được cứu, tôi sẽ đưa tất cả số tiền tôi có cho anh! Khoảng mấy chục triệu!”
Nói xong tôi thở hổn hển, nhưng đầu bên kia mãi vẫn không có phản hồi.
“Xin anh đó...”
“Từ từ đã...” Rõ ràng anh ta đang rất bối rối: “Cô bị chôn sống, rồi thì con gái cô bị bắt cóc...”
“Đúng!”
“Đã vậy, người bắt cóc chính là bạn thân cô...”
“Đúng, tất cả đều là thật!”
Anh ta thở dài một hơi: “Cô bịa chuyện cũng được phết ha... cùng ngành với tôi à?”
Tôi nghẹn ngào lắc đầu: “Anh có thể kiểm tra, tôi tên là Trình Vũ Đồng, anh làm cái công việc này thì chắc chắn sẽ tìm thấy thông tin của tôi, cầu xin anh đó... cùng lắm thì anh chỉ cần gọi điện thoại cho cảnh sát Myanmar giúp tôi cũng được...”
Nhưng một giây sau, anh ta cúp máy.
Trong quan tài, sự tĩnh mịch lại bao trùm lấy tôi lần nữa.
Tôi tuyệt vọng đụng vào tấm ván gỗ.
Bầu không khí rất ngột ngạt, hàm lượng oxy trong này càng ngày càng ít.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để nghĩ về chuyện này.
Tiếng chuông điện thoại gấp gáp làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi, giống như một tín hiệu đòi mạng.
Là bạn thân tôi gọi.
18
Tôi run rẩy ấn nghe máy.
“Hết thời gian rồi.” Cô ta nói.
“Đừng mà. Lục Lộ, đừng...” Tôi van xin cô ta: “Con bé coi cô là mẹ nuôi mà, nó coi cô chẳng khác gì một người mẹ thứ hai!”
“Thì sao?” Cô ta nói.
Tôi đờ người ra.
“Tôi đã cho chị thời gian rồi.” Cô ta tiếp tục nói.
Tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Ở đầu dây bên kia.
Vang lên tiếng khóc nức nở vì đau đớn dữ dội của con gái tôi.
Tôi biết cô ta đang dùng kim loại sắc nhọn khoan vào đầu con gái tôi.
Tôi đập vào quan tài như phát điên: “Dừng lại! Dừng lại...”
“Cho chị ba giây cuối cùng! Sắp đâm vào não nó rồi!” Cô ta quát lên.