-
Phần II
Đó là năm 2015.
Chúng tôi xin nghỉ phép và hẹn nhau làm một chuyến du lịch ở Myanmar.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết, cô ta muốn tôi và con gái tôi đều c.hết ở đó, trở thành “người mất tích”.
9
Cũng phải nói là tôi đã quen với việc cô bạn thân lo cho mọi thứ.
Cô ta đã sắp xếp toàn bộ chuyến đi này.
Mongla, Myanmar.
Cô ta nói rằng ở đó có ngôi đền linh thiêng lắm, hãy tới đó để cầu nguyện cho con gái của chúng tôi.
Từ đặt vé máy bay, xin visa, đến liên hệ với tài xế. Một mình cô ta lo tất.
Chúng tôi bay đến Tây Song Bản Nạp, rồi đi ô tô tới bến cảng Đả Lạc.
Sau khi đi qua biên giới, chúng tôi đã đặt chân tới Myanmar.
Có mấy con công xanh đi lang thang gần cửa khẩu biên giới, tôi còn chụp lại và bảo với con gái, đây là con vật tượng trương cho tương lai rộng mở phía trước.
Xe ô tô chỉ có thể đưa chúng tôi đến đây, ở ngoài cửa khẩu biên giới, có một con xe địa hình đang đợi chúng tôi.
Tài xế là người Myanmar, lúc bạn thân nói chuyện với người lái xe bằng tiếng Myanmar, tôi chẳng hiểu một chữ nào, chỉ biết thở dài, chắc hẳn cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyến hành trình này.
Chiếc xe đi vào con đường nhỏ, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là đã tới Mongla.
Nhưng kỳ lạ là chiếc xe này lại không dừng lại ở khu vực trung tâm thành phố Mongla.
Tôi và con gái mệt mỏi trong suốt hành trình, ngủ gà ngủ gật ở hàng ghế sau.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy xe rời khỏi thành phố và đi vào một con đường núi gập ghềnh.
“Ủa đi đâu vậy?” Tôi hơi bất an, hỏi cô bạn thân.
“Khách sạn.” Cô ta đáp.
“Không ở trong thành phố à?”
“Đợi tới nơi là chị biết.”
Kể ra cũng nực cười thật, lúc đó tôi còn đang nghĩ chắc là cô ta sắp xếp một khách sạn đặc biệt ở trên núi, cái kiểu gần chùa miếu gì đó.
Cho đến khi tôi dần dần nhìn thấy một ngôi làng ở phía trước…
Nhưng tôi híp mắt nhìn lại, làng ở đâu ra chứ!
Trên cái đài quan sát bằng gỗ, có những người lính cầm súng!
Đây là một nhóm vũ trang ở phía bắc Myanmar!
Ở phía con đường xa xa kia, trên bãi đất trống, có một cái hố đào sâu.
Tôi cực kỳ bất an, cái hố đó dùng để làm gì? Tôi còn định hỏi bạn thân, nhưng cô ta không đáp lại, chỉ nói chuyện với người tài xế bằng tiếng Myanmar.
Ánh mắt đó lạnh lùng đến đáng sợ.
10
Xe dừng lại, hai tên lính lùn chạy tới.
Họ đeo băng tay màu đỏ như máu và cầm súng trường màu đen ngòm.
Bạn gái tôi hạ cửa kính ô tô, nói gì đó với bọn họ bằng tiếng Myanmar.
Cửa xe được mở ra.
Nòng súng đen dí vào.
Tôi bị súng chĩa vào trán và buộc phải xuống xe.
Đứa con gái trong vòng tay tôi đang run rẩy.
Tôi nhỏ giọng an ủi nó, mẹ ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng vừa xuống xe, tôi đã bị đạp một cái vào sau đầu gối, ngã khụy xuống đất.
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, người tài xế cũng xuống xe, nhưng chẳng có vẻ gì là bất ngờ, hắn chào hỏi mấy tên lính rồi rút điếu thuốc ra.
Trong phút chốc, tôi hiểu ra mọi thứ đã được sắp xếp một cách hoàn hảo.
Và người sắp xếp tất cả những chuyện này…
Chính là người bạn thân nhất đang đứng trước mặt tôi ngay lúc này.
Nụ cười trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là đôi mắt hờ hững như đang nhìn một con s.ú.c vật.
“Lục Lộ… tại sao…” Tôi hoảng loạn, đồng thời cũng mù mờ nhìn cô ta.
“Mật khẩu.” Cô ta không trả lời, mà chỉ nói như vậy.
Tôi biết mật khẩu mà cô ta đang đề cập tới nghĩa là gì.
Vài năm qua, số tiền tôi kiếm được từ người c.hết đã được tôi đổi thành tiền kỹ thuật số, tôi định sẽ để lại cho con gái mình.
Thứ cô ta muốn là mật mã của khoản tiền này.
Tôi nghiến răng: “Nếu không phải ở nơi an toàn thì tôi sẽ không nói.”
Tôi đang đánh cược, giờ tôi chỉ có thể đánh cược như này.
“Cô sẽ nói thôi.” Cô ta chỉ để lại một câu rồi vỗ vỗ đầu gối đứng dậy.
Tôi nghe thấy cô ta dặn dò gì đó với tên lính bên cạnh, có một người nào đó tiến đến và cướp con gái khỏi vòng tay tôi.
Con bé hoảng loạn đạp chân loạn xạ, phát ra tiếng “a, a” kinh hoàng.
Con bé đang cầu cứu tôi.
Tôi liều mạng lao lên, nhưng bị một tên lính ném xuống đất, trong lúc giãy giụa, sau đầu tôi vang lên tiếng “bụp!”, mắt tôi tối sầm, mất đi tất cả ý thức…