-
Phần X
Thật kỳ lạ, tự dưng giờ tôi lại nhớ ra một câu chuyện thú vị.
Đó là khi nào nhỉ.
Tôi nhớ hình như vừa ly hôn xong, tôi dẫn con gái đi mặc cả giá thuê với chủ nhà trọ. Bà ta chỉ tay vào mũi tôi nghi ngờ tôi làm cái nghề kia.
Cuối cùng tôi mặc cả giá thành công, nhưng lại khóc trước mặt con gái mình.
Tôi ôm con bé và ngồi trong căn phòng ngủ trống trải, nức nở khóc.
Đột nhiên, con bé lau nước mắt cho tôi.
Nó tìm một mảnh giấy và viết:
“Mẹ là một anh hùng.”
38
“Trần Ngọc.” Tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nói: “Tôi không sống được mấy phút nữa đâu…”
“Khi sang thế giới bên kia, tôi sẽ đi tìm con gái mình, và đi tìm cả con anh nữa.”
“Tôi sẽ nói với thằng bé rằng anh luôn tự trách mình.”
“Con gái tôi cũng sẽ nói với thằng bé, bố của cậu là một anh hùng.”
Trần Ngọc không đáp lại.
Nhưng tôi có thể nghe thấy giọng của Lục Lộ biến thành tiếng giãy giụa thảm thiết.
Và cả tiếng thứ gì đó phụt ra.
Giống như một bình oxy đang phun khí vậy.
Khí quản của cô ta bị cắt, máu từ đó bắn phụt ra.
39
Vẫn là cái quan tài ngột ngạt với những tấm gỗ bất động.
Trần Ngọc ở đầu dây bên kia lại lên xe. Sau ghi giẫm chân ga, tôi thấy anh ấy nghe một cuộc gọi khác. Chỉ nói vài câu rồi cúp máy.
“Sau khi tìm được cô ta, tôi đã dừng việc nháy máy và đưa số của mấy tên thủ lĩnh cho đại sứ quán.” Anh ấy nói: “Họ vừa thương lượng tiền xong xuôi và đồng ý thả người rồi.”
Anh ấy nói tiếp: “Giờ tôi sẽ đến chỗ cô và đưa cho họ cái ổ cứng kia.”
Kể ra thì cũng lạ nhỉ.
Bên trong đó chứa đầy tiền của người c.hết, nhưng giờ có thể dùng để cứu người.
“Khoảng hai mươi phút nữa là tôi đến nơi.” Anh ta nói: “Nhưng cô không cần gắng gượng lâu đến vậy, sẽ có người đào cô lên!”
Tôi có thể gắng gượng được không nhỉ?
Tôi không biết. Hai mắt tôi đã không nhìn rõ mọi vật nữa, âm thanh trong điện thoại nghe rất xa xôi.
Con gái tôi đã không còn.
Thù lớn đã được báo, giờ tôi còn không có nổi niềm tin để gắng gượng tiếp nữa.
“Giờ cô mà ngủ là tiêu đời đó! Kiểu gì cũng c.hết!!” Anh ấy hét to: “Đừng ngủ!! Đừng ngủ!!!”
Nhưng cơ thể tôi đã đạt tới giới hạn.
Tôi cảm nhận được mỗi dây thần kinh trong người mình giống như những ngọn đèn sắp tắt vì hết dầu.
“Cô có biết không, tôi đã đọc nhật ký trò chuyện trên điện thoại của cô ta. Họ thực sự định tiếp tục vụ làm ăn này đấy!”
“Chính cô đã cứu những người đó!”
Thế à…
Tôi cảm nhận được sự rung lắc nhẹ của chiếc quan tài, hình như ai đó đang đào bới dưới lớp đất dày.
Nhưng ý thức tôi đã mất dần.
Hai mắt tôi không kiềm chế được mà đảo lên trên, trước mắt chỉ có bóng tối đang từ từ nuốt chửng tôi.
“Đừng ngủ! Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ! Đừng ngủ!”
Anh ấy hét lên và trả lại những câu tôi từng chửi anh ấy.
“Tôi vẫn chưa tìm thấy xác của con gái cô. Nếu cô ngủ thì tôi sẽ đưa con bé về nước an táng!”
“Cô muốn tôi chôn hai người cùng một chỗ đúng không? Nói cho cô biết nhé, không có chuyện đó đâu! Đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở!”
“Đại sứ quán gì đó cũng vô dụng thôi, nếu cô dám ngủ! Tôi nhất định sẽ chôn tách riêng hai người! Để cô có c.hết cũng không gặp được con bé! Ông đây nói được làm được đó nha!”
Đúng thật là…
“Con… mẹ… anh…”
Tôi chật vật nói một cách mơ hồ.
Tôi cố cắn mạnh vào ngón tay, máu me be bét.
Cơn đau kích thích các dây thần kinh trong đầu.
Quan tài rung lắc càng ngày càng mạnh.
Một ngón tay trở nên tê liệt nên tôi chuyển sang ngón khác.
“Đợi tôi.” Anh ấy nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm con.”
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở.
Tôi sẽ đợi anh ấy.