Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chap 9: Đồ của người khác em ăn, đồ tôi đút tận miệng em chê
Mạn Nghiên tắm xong thì đi xuống lầu tìm Tôn Bách Thần. Hắn vẫn đang ngồi xem tin tức. Vừa thấy cô, Tôn Bách Thần liền phẩy tay, bảo cô đi đến ngồi lên đùi mình.
Hắn vòng tay ôm lấy Mạn Nghiên từ phía sau, đầu vùi sâu vào hõm cổ trắng ngần, thơm nức mùi sữa tắm kia. Bàn tay Tôn Bách Thần không chịu an phận, mò mẫm xuống bên dưới đôi gò bồng mềm mịn, bóp nhẹ.
Phải nói trời sinh Mạn Nghiên có một thân hình nóng bỏng, với vòng một ngồn ngộn. Cô tự hỏi nếu mình không quyến rũ như vậy, liệu có được Tôn Bách Thần nhìn trúng?
“Đã ăn gì chưa?” Hắn hỏi.
Mạn Nghiên không trả lời, cô chỉ gật nhẹ đầu.
“Ăn cái gì?”
“Một ổ bánh mì ngọt.” Cô thành thật.
Tôn Bách Thần nghe xong câu trả lời dĩ nhiên không vui vẻ gì. Hắn không nói không rằng, trực tiếp siết chặt eo Mạn Nghiên, bế cô vào trong nhà bếp.
Chỗ hắn đặt cô xuống chính là trên bàn ăn.
Mạn Nghiên thấy tư thế không thoải mái, định leo xuống thì Tôn Bách Thần buông lời cảnh cáo:
VietWriter
“Ngồi yên đó.”
Cô đành ngồi yên trên bàn, váy ngắn cũn cỡn, làm mông của Mạn Nghiên áp vào mặt bàn bằng kính mát lạnh.
Tôn Bách Thần lục lọi trong chiếc tủ lạnh lớn, lấy ra một chiếc bánh kem còn nguyên hộp.
“Ăn đi. Phải ăn hết.”
“Thôi, em không ăn đâu. Ngấy chết mất.”
Nhưng hắn là đang ra lệnh, vốn không phải nài nỉ. Tôn Bách Thần ngồi trên ghế, nhàn nhã mở hộp bánh kem, lấy muỗng múc từng miếng bánh cho vào miệng Mạn Nghiên.
Cô ấm ức ăn được vài miếng, hắn dừng lại, chau mày nhìn thẳng vào đôi mắt ướt nước của Mạn Nghiên.
“Đồ của người khác đưa thì ăn ngon lành, đồ của tôi đút tận miệng em chê? Hừ, Đồng Mạn Nghiên, em trở nên ngang ngạnh từ bao giờ thế?”
Mạn Nghiên quay mặt đi chỗ khác, giận dỗi. Tôn Bách lúc nào cũng bắt cô làm theo ý hắn, bất kể cô có muốn hay không.
“Còn không nói? Muốn chống đối?”
“Không phải là không thích, nhưng ăn nhiều bánh ngọt vào buổi tối sẽ bị béo.”
Hắn à lên một tiếng như hiểu ra. Tôn Bách Thần nhìn từng chỗ một trên người cô, mắt nheo lại soi xét.
“Thầy nhìn gì thế?”
Cô đột nhiên thấy ngại, đưa tay che ngang ngực. Hắn bực bội gỡ tay cô xuống, tiện tay kéo nhấc bổng cô mang lên phòng.
“Em không muốn ăn, vậy chúng ta lên giường vận động. Em cho tôi một đêm, tôi đảm bảo cả cơ thể em sẽ không còn chút mỡ thừa.”
Mạn Nghiên hoảng loạn, quơ tay loạn xạ cầu xin hắn. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu hắn hành cô đến sáng, cô sợ cả một tuần sẽ không bước xuống khỏi giường được mất.
“Thầy, em ăn, em ăn mà…”
“Muộn rồi! Bây giờ tôi muốn ăn em.”
Tôn Bách Thần đặt cô xuống giường. Hắn chồm người tới, không tốn tí sức lực nào đã lột nhanh chiếc váy ngủ trên người cô, ném thẳng xuống đất. Hắn không chút khách khí, hung hăng gặm nhấm đôi gò bồng núng nính của Mạn Nghiên, dùng chiếc lưỡi dài trêu đùa hai hạt đậu đỏ ửng. Đến khi chúng sưng lên, Tôn Bách Thần mới thương tình tha cho.
Hắn đã quá quen với cơ thể của cô, đến mức không cần nhìn cũng chạm trúng từng bộ phận trên đó. Kể cả những chỗ Mạn Nghiên bị nhạy cảm, hắn đều nắm rõ.
Cô càng chống đối Tôn Bách Thần, hắn càng có cách làm cô bứt dứt.
“Cởi đồ cho tôi.”
“Thầy tự cởi đi, em đói, không còn sức.”
Cô nhân lúc hắn thả mình ra đã kéo chiếc chăn bên cạnh cuộn lấy người. Mạn Nghiên ngồi gọn ở một góc trên đầu giường, mắt hướng ra ngoài cửa sổ để né tránh cái nhìn của Tôn Bách Thần.
“Ban nãy em đâu có kêu đói?”
“Đồng Mạn Nghiên, tôi đếm đến mười, đồ trên người tôi còn chưa được lột sạch xuống, hậu quả em tự chịu.”
Mạn Nghiên cắn chặt môi dưới, chui người ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Cô gỡ từng nút áo trên người Tôn Bách Thần, chậm rãi. Hắn vẫn đang đếm, con số ngày càng tăng, đến khi số mười nhảy ra khỏi miệng hắn, cô mới cởi xong chiếc áo sơ mi của Tôn Bách Thần.
Mạn Nghiên tưởng mình sắp phải hứng chịu một hậu quả vô cùng đáng sợ. Nhưng không…
Phần còn lại, Tôn Bách Thần tự mình cởi ra. Hắn không hề tức giận với cô, ngược lại, ánh mắt còn trở nên dịu đi. Chỉ trong chốc lát, cả hai người đã không còn mảnh vãi che thân, ngồi đối diện nhau trên chiếc giường lớn.
Hắn đè Mạn Nghiên xuống giường, nhẹ nhàng chiếm hữu bờ môi mềm kia. Chiếc lưỡi Tôn Bách Thần quyện sâu vào lưỡi cô, không ngừng múa máy trong khoang miệng nhỏ. Mạn Nghiên “ưm” nhẹ vài tiếng, càng kích thích dục vọng của Tôn Bách Thần hơn nữa.
“Ngoan. Không được giận tôi, có biết chưa?”
“Em không giận.”
Miệng cô nói không giận, nhưng thái độ lại vô cùng bài xích. Tôn Bách Thần không nói gì, hắn cúi sát người vào bờ vai mảnh khảnh kia, tham lam cắn nhẹ vài cái lên chiếc xương quai xanh quyến rũ. Mạn Nghiên khẽ run rẩy, hai tay bám chặt lấy cổ tay hắn, tùy ý để Tôn Bách Thần đùa bỡn trên cơ thể của mình.
Hắn dạo chơi trên khắp cơ thể cô, dường như không còn chỗ nào mà hắn chưa từng đi qua. Hắn để lại trên mảng da thịt trắng nõn từng mảng hôn đỏ chót.
Tôn Bách Thần chỉ mới dạo đầu, Mạn Nghiên đã thở hổn hển. Vậy mới biết cô thật sự nhạy cảm, chỉ cần vài ba cái chạm đã khiến cô co rúm lại như con mèo hen bị sũng nước.
Mạn Nghiên tắm xong thì đi xuống lầu tìm Tôn Bách Thần. Hắn vẫn đang ngồi xem tin tức. Vừa thấy cô, Tôn Bách Thần liền phẩy tay, bảo cô đi đến ngồi lên đùi mình.
Hắn vòng tay ôm lấy Mạn Nghiên từ phía sau, đầu vùi sâu vào hõm cổ trắng ngần, thơm nức mùi sữa tắm kia. Bàn tay Tôn Bách Thần không chịu an phận, mò mẫm xuống bên dưới đôi gò bồng mềm mịn, bóp nhẹ.
Phải nói trời sinh Mạn Nghiên có một thân hình nóng bỏng, với vòng một ngồn ngộn. Cô tự hỏi nếu mình không quyến rũ như vậy, liệu có được Tôn Bách Thần nhìn trúng?
“Đã ăn gì chưa?” Hắn hỏi.
Mạn Nghiên không trả lời, cô chỉ gật nhẹ đầu.
“Ăn cái gì?”
“Một ổ bánh mì ngọt.” Cô thành thật.
Tôn Bách Thần nghe xong câu trả lời dĩ nhiên không vui vẻ gì. Hắn không nói không rằng, trực tiếp siết chặt eo Mạn Nghiên, bế cô vào trong nhà bếp.
Chỗ hắn đặt cô xuống chính là trên bàn ăn.
Mạn Nghiên thấy tư thế không thoải mái, định leo xuống thì Tôn Bách Thần buông lời cảnh cáo:
VietWriter
“Ngồi yên đó.”
Cô đành ngồi yên trên bàn, váy ngắn cũn cỡn, làm mông của Mạn Nghiên áp vào mặt bàn bằng kính mát lạnh.
Tôn Bách Thần lục lọi trong chiếc tủ lạnh lớn, lấy ra một chiếc bánh kem còn nguyên hộp.
“Ăn đi. Phải ăn hết.”
“Thôi, em không ăn đâu. Ngấy chết mất.”
Nhưng hắn là đang ra lệnh, vốn không phải nài nỉ. Tôn Bách Thần ngồi trên ghế, nhàn nhã mở hộp bánh kem, lấy muỗng múc từng miếng bánh cho vào miệng Mạn Nghiên.
Cô ấm ức ăn được vài miếng, hắn dừng lại, chau mày nhìn thẳng vào đôi mắt ướt nước của Mạn Nghiên.
“Đồ của người khác đưa thì ăn ngon lành, đồ của tôi đút tận miệng em chê? Hừ, Đồng Mạn Nghiên, em trở nên ngang ngạnh từ bao giờ thế?”
Mạn Nghiên quay mặt đi chỗ khác, giận dỗi. Tôn Bách lúc nào cũng bắt cô làm theo ý hắn, bất kể cô có muốn hay không.
“Còn không nói? Muốn chống đối?”
“Không phải là không thích, nhưng ăn nhiều bánh ngọt vào buổi tối sẽ bị béo.”
Hắn à lên một tiếng như hiểu ra. Tôn Bách Thần nhìn từng chỗ một trên người cô, mắt nheo lại soi xét.
“Thầy nhìn gì thế?”
Cô đột nhiên thấy ngại, đưa tay che ngang ngực. Hắn bực bội gỡ tay cô xuống, tiện tay kéo nhấc bổng cô mang lên phòng.
“Em không muốn ăn, vậy chúng ta lên giường vận động. Em cho tôi một đêm, tôi đảm bảo cả cơ thể em sẽ không còn chút mỡ thừa.”
Mạn Nghiên hoảng loạn, quơ tay loạn xạ cầu xin hắn. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu hắn hành cô đến sáng, cô sợ cả một tuần sẽ không bước xuống khỏi giường được mất.
“Thầy, em ăn, em ăn mà…”
“Muộn rồi! Bây giờ tôi muốn ăn em.”
Tôn Bách Thần đặt cô xuống giường. Hắn chồm người tới, không tốn tí sức lực nào đã lột nhanh chiếc váy ngủ trên người cô, ném thẳng xuống đất. Hắn không chút khách khí, hung hăng gặm nhấm đôi gò bồng núng nính của Mạn Nghiên, dùng chiếc lưỡi dài trêu đùa hai hạt đậu đỏ ửng. Đến khi chúng sưng lên, Tôn Bách Thần mới thương tình tha cho.
Hắn đã quá quen với cơ thể của cô, đến mức không cần nhìn cũng chạm trúng từng bộ phận trên đó. Kể cả những chỗ Mạn Nghiên bị nhạy cảm, hắn đều nắm rõ.
Cô càng chống đối Tôn Bách Thần, hắn càng có cách làm cô bứt dứt.
“Cởi đồ cho tôi.”
“Thầy tự cởi đi, em đói, không còn sức.”
Cô nhân lúc hắn thả mình ra đã kéo chiếc chăn bên cạnh cuộn lấy người. Mạn Nghiên ngồi gọn ở một góc trên đầu giường, mắt hướng ra ngoài cửa sổ để né tránh cái nhìn của Tôn Bách Thần.
“Ban nãy em đâu có kêu đói?”
“Đồng Mạn Nghiên, tôi đếm đến mười, đồ trên người tôi còn chưa được lột sạch xuống, hậu quả em tự chịu.”
Mạn Nghiên cắn chặt môi dưới, chui người ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Cô gỡ từng nút áo trên người Tôn Bách Thần, chậm rãi. Hắn vẫn đang đếm, con số ngày càng tăng, đến khi số mười nhảy ra khỏi miệng hắn, cô mới cởi xong chiếc áo sơ mi của Tôn Bách Thần.
Mạn Nghiên tưởng mình sắp phải hứng chịu một hậu quả vô cùng đáng sợ. Nhưng không…
Phần còn lại, Tôn Bách Thần tự mình cởi ra. Hắn không hề tức giận với cô, ngược lại, ánh mắt còn trở nên dịu đi. Chỉ trong chốc lát, cả hai người đã không còn mảnh vãi che thân, ngồi đối diện nhau trên chiếc giường lớn.
Hắn đè Mạn Nghiên xuống giường, nhẹ nhàng chiếm hữu bờ môi mềm kia. Chiếc lưỡi Tôn Bách Thần quyện sâu vào lưỡi cô, không ngừng múa máy trong khoang miệng nhỏ. Mạn Nghiên “ưm” nhẹ vài tiếng, càng kích thích dục vọng của Tôn Bách Thần hơn nữa.
“Ngoan. Không được giận tôi, có biết chưa?”
“Em không giận.”
Miệng cô nói không giận, nhưng thái độ lại vô cùng bài xích. Tôn Bách Thần không nói gì, hắn cúi sát người vào bờ vai mảnh khảnh kia, tham lam cắn nhẹ vài cái lên chiếc xương quai xanh quyến rũ. Mạn Nghiên khẽ run rẩy, hai tay bám chặt lấy cổ tay hắn, tùy ý để Tôn Bách Thần đùa bỡn trên cơ thể của mình.
Hắn dạo chơi trên khắp cơ thể cô, dường như không còn chỗ nào mà hắn chưa từng đi qua. Hắn để lại trên mảng da thịt trắng nõn từng mảng hôn đỏ chót.
Tôn Bách Thần chỉ mới dạo đầu, Mạn Nghiên đã thở hổn hển. Vậy mới biết cô thật sự nhạy cảm, chỉ cần vài ba cái chạm đã khiến cô co rúm lại như con mèo hen bị sũng nước.
Bình luận facebook