• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Săn tình- tân ái phương (89 Viewers)

  • Chap-47

Chương 47 Nữ chủ nhân




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********










Lúc bố mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi là vào buổi tối, tôi mới vừa tỉnh ngủ, đã nghe được tiếng kích động của hai người trong điện thoại từ đầu dây bên kia đầu truyền đến, bố mẹ bảo em trai tôi đã về, bảo tôi cùng đi ăn cơm, bữa cơm đoàn viên.

Lúc ấy tôi ngẩn người một chút, không có phản ứng lại, tôi hỏi khi tôi hỏi bố mẹ sao em trai lại về nhà, bọn họ đã vội vàng cúp máy điện thoại rồi.

Ngay lập tức tôi đi rửa mặt, rồi đi đến biệt thự The Manor Crown, đó là phòng của Chu Phong, ở tầng ba biệt thự, bình thường chỉ có lúc Triệu Mộng Tuyết tới Thanh Hải mới có thể ở chỗ này, nhưng cô ta rất ít tới đây, trong ấn tượng của tôi trong hai năm gần đây số lần cô ta tới đây đều đếm trên đầu ngón tay, còn lại đều là Chu Phong tham dự hội nghị gì đó hoặc là khi cần đến sẽ ở một thời gian.




Ở trong ấn tượng của tôi vẫn luôn cho rằng cô ta và Chu Phong chỉ là hôn nhân trên hình thức, trước mặt người khác vẫn duy trì tình yêu sau hôn nhân nhưng sau đó lại việc ai nấy làm, Tuy rằng tôi lại không có ngờ đến bọn họ sẽ đi đến bước quan hệ như thế này, hôn nhân của bọn họ giống như hai người đang kéo dây thun, Triệu Mộng Tuyết chính là không buông bỏ cái kia, đều cuối cùng khiến cho chính mình bị thương, cô ta lại còn ý đồ dùng lạt mềm buộc chặt để giữ gìn mối quan hệ này.

Tôi đi tới cửa, dừng ở cửa vài phút mới đi vào, tình huống như vậy tôi cảm thấy xấu hổ, lại không thể nề hà.

Vào cửa tôi đã nhìn thấy bố mẹ bận rộn làm một bàn đồ ăn, ở phòng ăn, đồ ăn bố mẹ nấu xong một lúc lâu, nhưng bố mẹ vẫn chưa ăn hẳn là đang đợi tôi, tôi bước vào cửa đã nhìn thấy em trai mặc một áo khoác da màu đen, khuôn mặt vẫn trắng trẻo như cũ, chỉ là giữa mày lại có nhiều sự thù địch hơn với trong ấn tượng của tôi.

Tôi nhíu mày, vừa định hỏi em trai vì sao lại dính dáng đến bài bạc, em trai ngẩng đầu đã thấy được tôi, mở miệng cười với tôi: "Chị, chị tới rồi, ăn cơm thôi, bố mẹ đều chờ chị đã nửa ngày rồi đó."




Ăn một bữa cơm thực náo nhiệt, là bữa cơm lần đầu tiên vui vẻ nhất kể từ khi tôi rời khỏi nhà, bố mẹ một chữ cũng chẳng thèm nhắc đến việc cờ bạc của em trai, rất nhiều lần nói đến cũng chưa hỏi rõ ràng, chỉ nói trở về là tốt rồi, sau này đừng có như vậy nữa, nhà ở quê không nhà không thể quay về, bố mẹ dự tính ở đây làm bảo mẫu sống qua ngày, phải trả cho hết nợ Triệu Mộng Tuyết đã trả thay mới thôi.

Tôi nghe xong mấy lần muốn ngoác mồm cuối cùng đều chỉ có thể coi như không có gì, ăn xong bọn họ thương lượng một chút, phòng của Triệu Mộng Tuyết không thích hợp cho Tân Giai Kiệt ở, cuối cùng quyết định để tôi dẫn em trai về nhà tôi ở trước.

Trên đường trở về Chu Phong gửi tin cho tôi xem thử có cần Trần Dương đến đón hay không, tôi đã từ chối, rồi dẫn em trai lái xe trở về nhà, bên ngoài trời đang mưa rơi trên cửa xe phát ra tiếng tí tách, Tân Giai Kiệt ngồi ở một bên cúi đầu nhìn di động, cậu ta mới nói được một câu: "Chị, chị không đi tìm anh rể sao?"

Tôi ngẩn người: "Anh rể gì chứ." "Chị, chị còn giả vờ."




Tôi cho rằng cậu ta nói chính là Chu Phong, vẻ mặt tôi ngay lập tức trắng bệch ra, không đợi tôi mở miệng, cậu ta đã nói trước mặt tôi: "Nhưng trước đây bố mẹ lo lắng gần chết, vẫn luôn tìm không thấy chị sợ chị bị tên nhãi Tử Hoàng kia lừa, không ngờ rằng chị lại đá cậu ta, rồi đi theo cậu ba, thảo nào mấy năm nay chị đều không trở về nhà."

Tôi nghe cậu ta nói đến Lục Kính Đình, lúc này tôi mới nhẹ nhõm chút, tôi quát lớn một tiếng: "Đừng nói bừa." "Cậu ta bỏ tay xuống rồi ngồi xuống bên cạnh tôii: "Em đâu có nói bừa, nếu không có anh rể, tay này của em không còn đâu."

Lúc ấy tôi ngây người ra một lúc, tôi hỏi cậu ta sao lại thế này, cậu ta mới nói với tôi.

Lúc trước nói chuyện về một cô người yêu, cô ta nói trong nhà đã xảy ra chuyện gấp cần phải dùng tiền, cậu ta xoay tiền trong hai tháng chuyển cho cô ta, ai biết được người phụ nữ kia cầm được tiền xong thì mất tích, cậu ta đến nơi này, tìm cô ta đòi tiền, cô ta hẹn em đến khách sạn, cậu ta vừa mới bước vào khách sạn, sau lưng đã có một người đàn ông đến bắt lại cậu ta, anh ta nói chạm vào người phụ nữ của anh ta, nói rằng cầm một tỷ sáu đến đây nếu không sẽ chặt tay của cậu ta, lúc quan trọng này Lục Kính Đình xuất hiện cứu cậu ta. "Anh không mang nhiều người, còn bị thương, em vốn dĩ không quen biết anh, lúc ấy còn tưởng rằng anh thấy việc nghĩa nên giúp đỡ, ai biết anh hỏi em có phải là em trai của chị hay không, em mới biết được, anh rể cũng thật lợi hại, sau đó khi thuộc hạ của anh đến, em nhìn thấy những người đó đến run rẩy, họ gọi anh là cậu ba." Vẻ mặt của Tân Giai Kiệt kích động nói, lúc cậu ta nói trên mặt đều là vẻ sùng bái. Truyệ n88.net




Những lời khác em còn chưa nghe thấy, em đã nghe được anh ta nói Lục Kính Đình bị thương, em túm chặt tay của anh ta: "Anh bị thương ở đâu? Bị thương có nghiêm trọng không?" "Lúc anh tới đã mang theo hai người, có người đánh lén nên anh mới bị thương, em nhìn thấy bị chảy rất nhiều máu, sau đó thuộc hạ của anh nói hình như vết thương trên eo bị nứt ra rồi."

Cậu ta mới vừa nói xong, trong lòng tôi đột nhiên run rẩy một chút, tôi đột nhiên chụp ghế đẳng trước: "Dừng xe! Dừng xe!"

Tài xế ngay lập tức phanh lại, tôi đưa chìa khóa cửa nhà cho Tân Giai Kiệt, đưa địa chỉ cho cậu ta rồi xuống xe, bảo cậu ta tự về nhà trước.

Ngay lập tức tôi ở ven đường bắt một chiếc taxi khác, chạy về nhà của Lục Kính Đình, tôi gọi vài cuộc điện thoại cho Lục Kính Đình vẫn không thấy bắt máy, tôi chỉ có thể tiếp tục thúc giục tài xế nhanh lên, trên đường đi trong đầu cô đều nghĩ đến, hình ảnh đều là em trai cô nói miệng vết thương của anh nứt ra rồi chảy thật nhiều máu.




Tôi chưa thấy vết thương của anh, nhưng lần đó ở Thanh Đông vết thương đã nứt ra lần thứ hai, là vì tôi, đây là lần thứ ba

Đau như vậy, miệng vết thương có mủ thật đau đớn.

Tôi không rảnh lo sợ Chu Phong biết hay không, cũng không rảnh lo thứ khác, chỉ cần tưởng tượng đến trước khi đi anh nói câu kia Ái Phương thực sự có em, trong lòng tôi giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt thật là chua xót khó chịu.

Tài xế đến dưới lầu khu chung cư, xe còn chưa có hoàn toàn dừng lại tôi đã vội đưa tiền rồi đẩy cửa xe chạy ra.




Tôi biết anh chỉ có một nơi ở này, anh không nhận điện thoại của tôi chỉ có thể là đã gặp chuyện không may, nhưng tôi đứng gõ cửa cả nửa ngày vẫn không thấy ai mở cửa, tôi còn cho rằng anh không ở nơi này, tôi đi xuống tầng hầm thì mới nhìn thấy xe của anh đang đậu ở bãi đậu xe.



Tôi ngay lập tức quay lại trên lầu, gọi anh mười mấy cuộc điện thoại, ở trước cửa nhà anh gõ gần mười phút anh cũng chẳng để ý đến tôi.

Khi đó, hành lang cuối thang máy vang lên, một người phụ nữ mặc áo đầm màu đen xách theo một cái túi, vừa lúc chặm mặt với tôi cùng phương hướng này.

Cô ta nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta đánh giá trên người tôi, chỉ tôi: "Cô tới tìm Lục Kính Đình?"




Tôi ngần người, tôi nói: "Đúng vậy!" "Mới thấy cô ta đột nhiên từ trong túi lấy ra chìa khóa, quen thuộc mở cửa nhà của Lục Kính Đình, cô ta xoay người nhìn về phía tôi, tôi như mắc kẹt tại chỗ, cô ta nhìn cô cười một chút, thực dịu dàng, không giống như Triệu Mộng Tuyết nham hiểm, cô ta rất thuận túy làm người liếc mắt một cái nhìn thấy tươi cười rất thoải mái, cô ta hỏi tôi: "Cô không vào sao?" website cập nhật truyện nhanh nhất

Khiến cho tôi cảm giác cô ta mang thái độ của nữ chủ nhân của ngôi nhà đó. "Tôi giật mình, hơi hé miệng: "Không không được rồi, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc, tôi đi trước nhé."

Một loại cảm giác mất tự nhiên đột nhiên sinh ra, tôi nói chuyện đều có chút không lưu loát, trong chớp mắt khiến tôi như có loại cảm giác chạy trối chết, sắc mặt tôi tái nhợt lao vào thang máy.

Suốt cả quãng đường đi tôi đều cảm thấy chính mình sai rồi, cảm thấy tôi thật quá đáng với Lục Kính Đình, tôi muốn tìm anh, muốn xin lỗi anh, cho đến khi tôi nhìn thấy người phụ nữ đó đã cho tôi một loại cảm giác bị vả vào mặt.




Mọi sự khẩn trương và áy náy của tôi chẳng qua đều do tôi tự cho là, anh là Lục Kính Đình, sao có thể thiếu phụ nữ, trong bữa cơm tôi nói nhớ nhà, anh cố ý đi một chuyến về nhà tôi đi tìm người nhà cho tôi, đi cứu em trai của tôi chẳng qua bởi vì anh là Lục Kính Đình, anh có rất nhiều tiền để tiêu, có thể lãng phí thời gian, cho nên anh vốn dĩ không thèm để ý, chẳng qua là nhất thời hứng lên mới làm.

Tôi đã làm anh thất vọng rồi, đương nhiên anh quay đầu có thể ôm người phụ nữ khác vào trong lòng, không có gì không đúng, nhưng tôi lại cảm thấy có chút khổ sở như vậy.

Cái loại cảm giác này tựa như trước đây nói chuyện yêu đương với Tử Hoàng nhưng khi nhìn thấy anh ta dùng zalo nói chuyện với người phụ nữ khác thì trong lòng tôi cảm thấy mất mát trống trải.

Tôi liều mạng ẩn một, chỉ hy vọng có thể nhanh rời đi nơi này, tôi nhìn chằm chằm từng tầng thang máy hạ xuống, tôi chưa từng cảm thấy thời gian từ lầu hai mươi đến lầu một lại dài như vậy, đinh một tiếng, thang máy đã dừng lại, tôi xách theo túi xách đi ra ngoài, mới ra khỏi thang máy ngay trong tầm mắt đã thấy một đôi giày da bóng loáng, bên trên dính một chút nước mưa, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng tự đỉnh đầu mà đến. "Cô không ở nhà với cục trưởng Chu, tới nơi này làm cái gì?"




Trong giọng nói kèm theo nhàn nhạt trào phúng, tôi ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tinh vi của Lục Kính Đình ở ngay trước mặt. "Anh, anh không phải ở nhà sao? Sao anh lại..."

Tôi ngơ ngẩn mở miệng, còn chưa nói xong, bị anh lạnh lùng cắt ngang: "Bố mẹ cô không dạy cho cô phải trả lời câu hỏi của người khác trước rồi mới hỏi lại là phép lịch sự cơ bản sao?"

Tôi muốn giải thích, nghĩ tới trên lầu gặp được người phụ nữ kia có chìa khóa nhà anh, mọi câu trả lời được suy nghĩ xong rồi đều ở khoảnh khắc đó nói thành tôi sẽ rời đi ngay lập tức.

Tôi cúi đầu, chỉ nghĩ rời đi nơi này, khi lướt qua anh, anh đột nhiên túm chặt tôi, tôi bị anh kéo vào thang máy mà không nói một lời.




Tôi kinh ngạc trừng mắt anh: "Anh muốn làm gì!"

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, anh trực tiếp áp sát tôi lên mặt kính lạnh lẽo bên cạnh, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn tôi băn khoăn: "Tới tới lui lui, cô cảm thấy chơi vui như vậy sao?"

Đôi tay tôi bị anh trói buộc, thân mình cũng bị anh dùng cánh tay có lực ôm lại trong ngực, tôi bất an ngượng ngùng một chút đã bị anh đè ép thật căng thẳng, hô hấp nóng bỏng đều thở trên mặt cô. "Nói chuyện!" Anh đẩm một cú bên cạnh tại tôi.

Tôi bất thình lình bị anh dọa đến thất kinh hồn vía, tôi nói: "Tôi tới cảm ơn anh đã cứu em trai tôi." Bỗng nhiên anh cười lạnh lùng: "Chỉ vì cái này thôi ư? Không ngờ rằng người phụ nữ như cô cũng có lúc biết nói cảm ơn, tôi còn tưởng rằng tim cô được làm bằng đá."




Anh cười nhạo khiến tôi không biết phải tiếp tục như thế nào, tôi hơi hơi hé miệng, cuối cùng lặng im.

Sau đó lại nghe anh nói: "Cô dùng gì để cảm ơn tôi?" "Anh muốn tôi dùng gì để cảm ơn anh?" "Chính cô!"

Đinh một tiếng, khi đó thang máy vừa đến tầng hai mươi, anh lôi kéo tay của tôi đi về phía nhà anh, tôi không kịp nói với anh nhà anh có người, khi anh mở cửa, người phụ nữ kia vừa vặn xách theo túi đựng rác từ trên cầu thang đi xuống, sáu mắt nhìn nhau, ba người chúng tôi đều ngẩng ngơ một hồi.

Lục Kính Đình nhíu mày: "Sao cô lại tới đây?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thế giới săn thú
  • Đang cập nhật..
Chương 66-70
Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom