• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Săn tình- tân ái phương (14 Viewers)

  • Chương 335. Chuyện tốt không tới cửa

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



"Tân Ái Phương, lần này Hồng Tuyết Lâu sợ rằng vận hành không ổn. Mà chị đã đưa người thay thế bổ sung của nhà máy rượu đến đây.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi gật đầu, khuỷu tay đặt trên bàn, một tay bóp bóp trán.



Vừa mới tiếp nhận không lâu, lại đi đến góc chết, còn muốn phát triển lên thì sợ rằng cũng là dưới tình hình nước sôi lửa bỏng mà lộn ngược dòng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi suy nghĩ một lúc, chuẩn bị nói báo cảnh sát nhưng chuyện kinh doanh của nhà máy rượu không phải là đàng hoàng lắm, nếu như sợi dây này tóm ra thì đoán rằng ngay cả Hồng Tuyết Lâu cũng bị liện lụy. Đến lúc đó mức đó chịu tổn thất còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.



Tôi thở dài một hơi, đứng dậy đi đi đi lại ở trong phòng làm việc, đi đến mức chị Tưởng Thanh chóng mặt, mở miệng cắt đứt nhịp bước chân của tôi: “Dừng dừng, Tân Ái Phương, em đừng đi nữa, trước tiên hãy nghĩ cách đi, làm sao để tìm tiền về đã.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi sờ cằm, một ý nghĩ tự nhiên được sinh ra.



“Như vậy, chị Tưởng Thanh, chị trước tiên mang theo một số người đóng cửa tất cả trạm xe và sân bay ở Đông Quan này. Tạm thời để đảm bảo chắc chắn ông ta vẫn chưa ra khỏi Đông Quan, chuyện về sau thì dễ dàng hơn nhiều.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Chị Tưởng Thanh gật đầu, quay người rời đi.



Tôi thở dài, tiếp tục xử lý văn kiện ở trên tay. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cứ như vậy, mấy ngày này luôn bận rộn chuyện ở Hồng Tuyết Lâu, còn có quen thuộc tất cả các nơi. Dần dần thời gian trở nên quá eo hẹp, và cũng đã lãng quên chuyện của Lục Kính Đình.



Khi nghĩ tới anh lần nữa, có lẽ đã là chuyện của một tuần sau. Ngày hôm đó đúng lúc tôi đi thành nam xem một cửa hàng, chuẩn bị mở một tiệm masage ở đây.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khi tôi đang cùng ông chủ thương lượng về chuyện giá cả thì đột nhiên có cuộc gọi đến, chính là Lục Kính Đình đã hơn mười ngày không liên lạc đã gọi đến.



Khi nhìn thấy số điện thoại, tôi vẫn có chút ngẩn ngơ nhưng nhạc chuông điện thoại vẫn luôn vang lên không ngớt nhắc nhở tôi không phải đang nằm mơ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy trước mắt có chút mơ màng.



Tôi nắm chặt điện thoại và bảo ông chủ đợi tôi một chút, sau đó nghe điện thoại ở trên đường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hôm nay trời âm u, bên ngoài se lạnh, tôi mặc váy màu đen, cả người không có mấy mảnh vải, thực sự lạnh mà không ngừng xoa xoa tay.



Sau khi nghe điện thoại, Lục Kính Đình thật lâu không lên tiếng, mà tôi cũng đợi rất lâu mới nghe thấy giọng nói nặng nề của anh: “Tân Ái Phương, anh nhớ em.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trên mạng gần đây không xuất hiện tin tức về Lục Kính Đình, tôi cũng không biết tình hình của anh như thế nào nhưng nghe thấy giọng nói mệt mỏi thì biết là không ổn.



Trong lòng tôi đau đớn, càng nắm chặt điện thoại ở bên tai hơn: “Anh sống thế nào?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Không tốt, mỗi ngày anh đều nhớ em. Vì vậy ngày mai anh sẽ đến đó được không?”



Đầu ngón tay tôi dừng lại, trong lòng cảm thấy ấm áp không giải thích được và còn có một chút cảm giác ngọt ngào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khoảng khắc đó, nhiều cảm xúc đan xen.



Tôi chuẩn bị hồi lâu mời giả vờ thoải mái trả lời anh: “Được, lúc đến thì anh đến thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón anh.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ừm một tiếng, sau đó vẫn trêu chọc tôi hai câu rồi mới tắt điện thoại.





Lúc điện thoại tắt đi, tôi vẫn có chút không nỡ, đặt điện thoại bên tại hồi lâu không nỡ đặt xuống. Vẫn là đến khi người ở bên trong gọi tôi, tôi mới hoàn hồn, tắt điện thoại đi vào tiếp tục bàn chuyện.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi bàn xong chuyện ở thành nam đã là tám giờ tối, tôi bắt xe riêng và trở về Hồng Tuyết Lâu, chuẩn bị cả đêm nhàn rỗi làm chút chuyện.



Nhưng mà còn chưa ngồi được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó có người gõ cửa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người di vào là Bản.



Bản là người cũ của Hồng Tuyết Lâu, lớn lên cao to khỏe mạnh, là người rất kiểu mẫu. Ngoại hình cũng không tồi, điều quan trọng là làm mọi việc hết sức gọn gàng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người ta nói rằng khoảng thời gian tôi không có ở Hồng Tuyết Lâu, đều là Bản giúp cô Phương giải quyết một số vấn đề nhỏ nhặt trong Hồng Tuyết Lâu.



Bản đi đến rất vội vàng, khi đi đến, gần như là lao vào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Không ổn rồi, cô Phương, tối qua một người khách đến Hồng Tuyết Lâu đã nhập viện rồi, người nhà của ông ta ồn ào rằng rượu của chúng ta không sạch sẽ, làm cho chồng của bà ta uống xong đã mắc bệnh, còn nói muốn kiện chúng ta”



Đầu tôi đột nhiên nhảy lên, cảm thấy có một người khổng lồ đang nhảy múa ở trong não, vừa sưng vừa đau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Vậy bây giờ bọn họ sao rồi?” Tôi buồn bực kẹp và đậy lên văn kiện, ngẩng đầu hỏi anh ta.



Bản nói hiện tại người đã ầm ĩ ở trong viện, còn liên lụy đến hai cô gái của Hồng Tuyết Lâu bị bắt đến bệnh viện không buông.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Còn có cô gái nào?”



Mặt tôi mơ màng, cảm thấy chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Quả nhiên, Bản đã giải thích qua một lần một cách chi tiết. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip



Chính là vào tối qua, có một khách hàng cũ đến Hồng Tuyết Lâu uống rượu, còn gọi hai cô gái, vốn dĩ là khoe khoang với anh em một chút về tài lực của mình, suy cho cùng có thể gọi hai cô gái ở Hồng Tuyết Lâu cũng không phải là chuyện mà người tầm thường có thể làm được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Kết quả là người này dưới sự vui vẻ đã uống thêm vài ly liền trực tiếp đi vào bệnh viện.



Một vài người anh em của ông ta cảm thấy hai cô gái kia không thể thoát được gánh trách nhiệm nên trực tiếp kéo người cùng đi đến bệnh viện.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người tinh ý đều nhìn ra được là cố ý, ngược lại nếu là người bình thường thì trước hết phải đưa người đàn ông kia đến bệnh viện mà không phải là kéo hai cô gái kia đi.



“Anh nghĩ sao?” Tôi than thở, kéo theo một thân thể mang thai, ban ngày thì chạy lung tung mệt mỏi, tối đến vẫn không thảnh thơi, luôn luôn đau đầu, thân thể cũng càng thêm mệt mỏi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bản xem thường tôi, mắt đảo một vòng, suy nghĩ một chút, lúc này mới trả lời tôi: “Mặc dù vẫn chưa rõ nhưng những người này chắc chắn là cố ý, chỉ là cũng không phải là bản thân muốn làm như vậy, đoán chứng là có người ở đằng sau giở trò”



Trước tiên là ông chủ nhà máy rượu lấy tiền rồi chạy mất, sau đó lại là chuyện náo loạn đến Hồng Tuyết Lâu, tôi đoán rằng cũng như vậy, chỉ là cũng không chắc người khiến ông ta làm như thể là ông chủ trước cả nhà máy rượu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Tân Ái Phương, hay là trước tiên đến bệnh viện một chuyến?”



Tôi nhướng mày, mở điện thoại ra xem thời gian, cũng sắp đến mười một giờ rồi, nhưng mà nếu như không đi thì cô gái của Hồng Tuyết Lâu chỉ sợ là hôm nay không thể về được. Vậy nên suy nghĩ một chút vẫn gật đầu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thế giới săn thú
  • Đang cập nhật..
Chương 66-70
Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom