Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-176
Chương 179: Tang lễ hỗn loạn
**********
“Thả chi tôi ra" Tân Gia Kiệt quất lên, xông đến chỗ người của ông Phong, nhưng hai hai tay khó địch được bốn tay, cuối cùng cậu ta cũng bị đánh ngã ra đất.
Mắt tôi đỏ lên, trong cơn giận dữ cắn một phát vào tay của một người đàn ông ở bên cạnh. Anh ta bị đau, mắng tôi một tiếng con điểm rồi đá tôi ngã trên đất. Tôi cảm thấy ruột gan của mình cũng sắp dinh lại või nhau roi.
Khách khứa xung quanh trở nên rối loạn. Hôm nay chị Tường Thanh cũng ở đây, lập tức xông ra từ trong khu vực dành cho khách, đau lòng kêu tên tôi, nâng tối đứng dậy, nhìn đám người của ông Phong nói: “Tôi nói mấy người các anh đến để bởi lông tìm vết đúng không tin...
Chị Tưởng Thanh vô cùng tức giận oán trách bọn họ, nhưng vừa mới nói được nửa câu đã bị ông Phong đánh một phát vào sau gáy, cả người nghiêng sang một bên. Mọi người xung quanh cũng chuẩn bị tiến lên để giúp do, kết quả ông Phong giơ súng lên bắn chỉ thiên một tiếng rồi hét lớn: "Tất cả đừng có động vào ông đây, không muốn chết thì ngồi yên đi.”
Tất cả khách khứa đều bị dọa sơ rồi, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn lo lắng nhìn chúng tôi ở bên này.
Chị Tưởng Thanh cũng không dám lên tiếng, nhưng bình tĩnh hơn so với tôi, thật cần thận ôm tôi vào trong ngực.
Phong Sa cười híp mắt từ từ bỏ khẩu súng đang chỉ thiên xuống, sau đó nói với hai người chúng tôi: "Cổ Tân, tôi đã từng nói qua rồi đúng không? Người nào phản bội tôi, tôi sẽ kéo người đó chôn cùng với tôi. Có điều cô lại không chết, tôi thấy rất không vui.”
Tôi không ngờ rằng ông ta lại quang minh chính đại thừa nhận chuyện muốn giết tôi. Ngay sau đó trong lúc ông ta đã điên cuồng mất đi lý trí, tôi giãy dua muốn đứng lên đánh ông ta, lại bị chị Tưởng Thanh âm thật chặt ở trong lòng, tôi dường như còn nghe thấy tiếng khẩn cầu sợ hãi của chị ấy: “Tân Ái Phương, nhìn một chút đi, chỉ xin em"
Tôi cứng rắn nuốt cơn tức giận này xuống, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Chị Tường Thanh ôm dầu tôi chân vào chỗ hai khối thịt trước ngực chi ấy, sau đó giọng nói của chị ấy ở trên đỉnh đầu của tôi truyền ra: "Không biết ông chủ này là ai? Hôm nay là tang lễ, có thể để chúng tôi thu xếp xong tang lễ trước rồi sau đó giải quyết chuyện riêng của các ông được không?"
Nếu thật sự là một ông cụ của giới này, sự từng trải sâu rộng hơn tôi, loại tình huống này cũng có thể làm được đến mức gặp nguy không loạn. “Tôi thấy cô gái này là một người thông minh, nhưng hôm nay chuyện này không được. Ngược lại tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô Tân ngay bây giờ."
Chị Tường Thanh còn định nói tiếp cái gì đó, nhưng Phong Sa lại không cho chị ấy cơ hội mở miệng nữa, trực tiếp kêu người tách chị Tưởng Thanh và tôi ra. Sau đó không nhẹ không nặng bắt lấy tôi đưa đến bên cạnh quan tài trên sân khấu, đặt tôi lên trên quan tài.
Đầu của tôi đập quan tài, đau đến hoa mắt chóng mặt. Đến khi tôi mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt của ông Phong từ trên cao nhìn xuống, khỏe miệng của ông ta còn mang theo ý cười kỳ lạ.
Trong lòng tôi cảm thấy tình hình không ổn, vừa mới chuẩn bị giãy dụa, Tân Gia Kiệt ở bên dưới đã nhìn không được vọt lên, kết quả bị Phong Sa không chút do dự bản một phát súng vào chân
Tân Gia Kiệt kêu rên một tiếng, quỷ ở trên mặt đất, máu trên chân như cột nước phun ra.
Tôi vừa sợ lại vừa căm phản, quơ hai tay tát một cái lên mặt của Phong Sa, miệng kêu lên: "Khốn nạn, không cho phép động vào em trai của tôi." "Không tệ, xem ra bây giờ có Tân rất có sinh lực.
Nụ cười kỳ dị trên khỏe miệng của ông ta kéo ra càng sâu, sau đó ra lệnh cho người bên cạnh đẻ tất cả tử chỉ của tôi ở trên quan tài, tiếp đó ông ta đứng ở trước mặt tôi.
Hai mắt của tôi trừng lớn, nhìn dáng và không có ý tốt của ông ta, trong lòng cũng toát mồ hôi rồi, ngay cả tiếng kêu gọi không ngừng của Tân Gia Kiệt và chị Tưởng Thanh tôi cũng nghe không rõ nữa.
Tôi vô cùng sợ hãi co rụt cơ thể lại, run rẩy nói: “Ông, ông muốn làm cái gì?" “Tôi vốn cho rằng cô Tân làm ở trong giới này lâu như vậy rồi cũng sẽ hiểu chút quy tắc trừng phạt, xem ra vẫn cần phải tăng thêm rèn luyện nha." Phong Sa vừa nói vừa giật chiếc thắt lưng trên quần của mình ra, sau đó khóa quần cũng kéo xuống.
Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu được ông ta muốn làm cái gì, sắc mặt trở nên tái mét, vùng vẫy so với vừa nãy còn mạnh mẽ hơn, nhưng làm sao tôi có thể chống lại được sự áp chế của bốn người đàn ông chứ.
Tôi gào khóc, nhìn về phía khu vực dành cho khách muốn cầu cứu bọn họ, nhưng mặt của những người đó không biết từ khi nào đã trở nên vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, đều không dám hô lên một tiếng.
Đột nhiên tôi cảm thấy tình người thật lạnh nhạt, tôi cũng đã từng coi thường không biết bao nhiêu người như vậy. Bây giờ còn mong đợi bọn họ làm cái gì?
Quả là buồn cười.
Tôi gần như sắp rơi vào tuyệt vọng, trơ mắt nhìn ông ta kéo quần ra, lộ ra cái thứ thô to điên cuồng bên trong, sau đó còn chuẩn bị xốc cái váy màu đen của tôi lên. Âm thanh bên tại cũng dần dần đi xa, tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, cửa chính bên ngoài nhà thờ bất ngờ truyền đến một tiếng súng, làm cho động tác của Phong Sa phải dừng lại. "Phong Sa, ông dám cử động thêm chút nữa thử xem?" Tôi chơt mở to hai mắt nhìn ra phía cửa.
Chu Phong mặc một bộ âu phục màu đen, mang theo một đám anh em nghênh ngang đi đến, vừa xoay khẩu súng lục, vừa nên bước chân mạnh mẽ đi tới chỗ tôi.
Phong Sa chửi thể một tiếng, kéo khóa quần lên, sau đó phất tay ra hiệu cho bốn người đang kim giữ bỏ toi ra.
Ông ta còn khách sáo tránh đường cho Chu Phong, sau đó gọi một tiếng cục trường Chu
Chu Phong khinh bị liếc mắt nhìn ông ta, một tay đỡ tôi từ trên quan tài đứng lên, ôm tôi thật chặt vào trong lòng anh ta, sau đó khẩu súng trong tay nhằm thẳng vào cái trán của Phong Sa.
Mà cùng lúc đó người của Phong Sa đã móc ra vũ khí chĩa vào Chu Phong, người của Chu Phong cũng lại nhằm vào bọn họ. Hai bên cử giảng co như vậy.
Phong Sa gặp nguy không loạn, thản nhiên đầy khẩu súng của Chu Phong ra, cười nói: "Cục trường Chu, có lời gì không thể từ từ nói được sao? Đây là tang lễ của nhà người ta, động dao động súng không tốt lắm đầu." “Vậy vừa rồi ông đã làm cái gì thế?” Chu Phong lạnh lùng tức giận hòi, nhưng tôi biết trận chiến này chắc chắn sẽ không xảy ra. "Chẳng qua tôi chỉ trêu đùa cô Tận một chút thôi mà! Hôm nay tôi thật lòng thật dạ mang theo thành ý tới tham gia tang lễ “Cái này cũng gọi là thật lòng thành ý của ông đó sao?" Chu Phong dùng súng lắc lư ở trên người ông ta, ý chỉ một thân màu đỏ ông ta đang mặc kía.
Phong Sa làm như không có chuyện gì nở nụ cười, cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong lại là một bộ áo khoác ngoài màu đen: "Như vậy là được rồi chứ?"
Sau đó những người bên cạnh Phong Sa cũng đồng loạt cởi áo màu đỏ xuống, bên trong tất cả đều mặc một thân màu đen. Xem ra chuyện này bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi.
Sự việc đã làm đến nước này rồi, Chu Phong cũng - không truy cứu tiếp nữa, mang theo mấy anh em của mình bỏ súng xuống, sau đó cùng đám người của Phong Sa đi đến khu vực dành cho khách tìm vị trí ngồi xuống, để tôi tiếp tục buổi tang lễ.
Tôi nhìn một đồng lộn xộn ở hiện trường, không hé răng lên tiếng, cởi đai lưng trên vảy sau đó buộc vào cái chân bị trúng đạn của em trai tôi, cho người đưa cậu ấy đi điều trị trước. Em trai của tôi không muốn, nhưng sau khi bị tôi lạnh lùng trách mắng, không thể làm gì khác hơn là đi chữa trị trước.
Bây giờ tôi không thể chịu nổi mất đi cái gì nữa. Sau khi thu dọn xong hiện trường bửa bái, tôi tam thời nhân nhìn hít một hơi rồi tiếp tục thực hiện buổi tang lễ. Cho dù kẻ thủ đang ở chỗ này, tôi cũng không có năng lực trả thù cho bố mẹ, nhịn một lúc, sau này tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội cho ông ta mối thủ sâu năng này.
Sau khi chôn cất cho mẹ tôi, tôi đã mệt đến mức cả người giống như sắp ngã quỵ, nhìn khách khứa đầy cả sảnh đường, tôi cũng chẳng còn tâm trạng đi chiêu đãi nữa, đành phải đi ra vườn hoa bên ngoài hit thời không khi một chút.
Tôi vừa ngồi xuống bồn hoa, bên cạnh xuất hiện một bóng râm đổ xuống, một mùi thuốc lá quen thuộc lên lời vào trong chóp mũi của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chống lại ánh mắt của Chu Phong. “Xin lỗi.” Đột nhiên anh ta nói xin lỗi tôi, tôi đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.
Sau đó không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên tôi bị anh ta ôm lấy. Sức lực kia giống như muốn nghiền ép tôi vào trong xương cốt vậy. Một lúc sau anh ta mở miệng nói: “Tôi nghe nói là vì tôi truy đuổi Phong Sa mới có thể khiến cho em gặp phải những chuyện này!"
Nguyên nhân của chuyện này quả thật là như thế, nhưng nói cho cùng cũng không có quan hệ nhiều lắm với anh ta. Đây đều là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp tri mang này lại biến tôi trở thành kẻ lẻ loi một mình.
Cà người tôi cứng ngắc, tôi không lên tiếng, cũng không giãy dụa, chờ anh ta tự mình buông lỏng tôi ra.
Anh ta cần thận dè dặt giữ chặt lấy bà vai của tôi, đầu ghé sát xuống trước mặt tôi, con người màu nâu sầm kia hơi cong lên nhìn thẳng vào mắt của tôi: “Nhưng em biết không? Ngày hôm đó người mật báo tin tức cho tôi là Lục Kinh Đinh"
Tôi chỉ hơi lộ vẻ xúc động một chút, sau đó lại bảy ra dáng vẻ không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị từ một tiếng. Bởi vì hàng hóa của vụ buôn lậu đó vốn dĩ là bố cục do Lục Kinh Đình thiết kế, ngay từ đầu tôi đã đoán ra được là anh ta bảo tin cho Chu Phong.
Nhưng lại bởi vì chị Nam liên lụy đến trên người
Có thể trách ai đây? Chỉ có thể nói vận số không tôi. tốt.
Chu Phong nhíu mày càng chặt hơn, cũng tăng thêm sức lực năm bà vai của tôi: "Em không sợ à? Hay là em đã đoán ra được rồi? Anh ta rõ ràng biết em ở bên cạnh Phong Sa rất nguy hiểm nhưng vẫn làm như vậy. Em cảm thấy anh ta sẽ không nghĩ được Phong Sa có thể nghi ngờ đến trên người em sao? Đây là anh ta tinh kể với em đấy
Tôi thật sự không nghĩ được sâu sắc như vậy, bị anh ta nói như vậy, đầu óc tôi cũng bắt đầu không nghe theo sai bảo dẫn chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Quả thật có loại khả năng này, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng Lục Kính Đình.
Tôi đẩy tay anh ta ra rồi lùi về sau một bước, lên tiếng nói: “Anh ta không đưa em đi chỉ bởi vì tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, lúc đó lực chủ ý của anh ta đều đặt ở trên hàng hóa, hoàn toàn không thể nghĩ đến điều mà anh nói kia.
Nhưng nói đến câu sau cùng, tôi cũng cảm thấy có chút chột dạ rồi.
Lục Kinh Đình là người thông minh như thế nào, thật sự có thể không suy nghĩ đến sao? "Xem ra có thật sự bị trúng độc không nhẹ đâu. Tin tưởng cậu ba như vậy à?” Hai người chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên mọc ra một giọng nữ. Tôi tìm theo hướng tiếng nói phát ra nhìn lại, liền thấy chị Nam trên người mặc một bộ áo dài thuần màu đen phác họa dáng vẻ thướt tha yêu kiều của cô ta đang đi tới từ bên kia bồn hoa, trên khóe miệng cô ta hơi lộ ra vẻ trào phúng. Cô ta đùa nghịch móng tay vừa mới được sơn lỏe loạt của mình, nói một câu chào cục trường Chu với Chu Phong, sau đó đôi mắt quyến rũ như tớ lướt qua Chu Phong quét về phía tôi.
Tôi còn chưa hiểu lời cô ta vừa nói kia có ý gì, lại nghe cô ta nói tiếp: “Tôi nói em gái Tân Ái Phương này, tôi thấy cô thật sự quá đáng thương, cho nên nói rõ ràng chân tưởng cho cô biết nhé. Cậu ba không phải là người đàn ông thành thật giống như trong tưởng tượng của cô đâu." "Cô muốn nói cái gì?" Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta thực sự khiến cho người ta khó chịu. Tôi không kiên nhẫn trực tiếp hỏi, đồng thời vẫn lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách. "Ha ha, lời cục trưởng Chu vừa mới nói chính xác là lời nói thật, hơn nữa tôi nghĩ cô hẳn là biết tôi bỏ thuốc độc cho ông cụ, nhưng người bảo tôi giá hoa cho cô chính là cậu ba Lục"
Trái tim tôi chợt nguội lạnh, nhưng chỉ chấn động trong giây lát, rất nhanh đã lại khôi phục như lúc ban đầu: "Ha ha, nếu chị Nam muốn châm ngòi chia rẽ, sợ là cô tìm sai người rồi."
Cô ta có tình cảm đặc biệt đối với Lục Kinh Đình, trước giờ vẫn luôn muốn chia rẽ chúng tôi, vì thế tôi cũng không tin cô ta.
Nhưng lời nói tiếp theo của cô ta dần dần cũng làm cho tôi không thể kìm nén được cảm giác tiềm thức của chính mình. "Cô tin hay không tin thì tùy cô. Chi là cô còn nhớ lúc trước cái ngày tôi và cậu ba cùng nhau ra ngoài chứ? Buổi tôi hôm đó tôi đã giao trái tim mình cho cậu ba rồi, bỏ thuốc độc thời gian dài cho ông cụ. Mà cô bị Tần Thiên Khải mang đi cũng là một trong những kế hoạch của anh ấy, Tần Thiên Khải đưa cô cho ông cụ cũng nằm trong dự liệu. Đến cuối cùng tôi còn cố ý để cô đưa cho ông cụ một phần cơm, chính là để ông cụ nghi ngờ cô bỏ thuốc độc cho ông ta."
Ăn đường của tôi nhảy lên thình thịch, tôi không muốn tin tưởng, nhưng trái tim nhịn không được mà co rút lại, giống như con cả thiếu nước, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị khô cạn mà chết.
Chị Nam quấn đến trước mặt tôi, ngón tay thon dài nâng cằm của tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào cặp mắt mang vẻ đồng tình kia của chị ta, sau đó ghé sát vào bên tại tôi nhỏ giọng nói: "Cô cũng thật là đáng thương, bị lợi dụng hết lần này tới lần khác mà vẫn còn tin tưởng cậu ba như vậy. Tôi sớm đã là người của cậu ba rồi, tất cả mọi chuyện đều là ván cờ do anh ấy sắp đặt, cũng là anh ấy chụp cái mũ bỏ thuốc độc cho cỤC trường Chu, cho nên mới có thể tìm cô làm người chịu tôi thay
Đầu óc của tôi vang lên tiếng ong ong, đầu ngón tay tê dại, cảm thấy ngay cả hít thở không khí cũng lạnh buốt không thôi.
**********
“Thả chi tôi ra" Tân Gia Kiệt quất lên, xông đến chỗ người của ông Phong, nhưng hai hai tay khó địch được bốn tay, cuối cùng cậu ta cũng bị đánh ngã ra đất.
Mắt tôi đỏ lên, trong cơn giận dữ cắn một phát vào tay của một người đàn ông ở bên cạnh. Anh ta bị đau, mắng tôi một tiếng con điểm rồi đá tôi ngã trên đất. Tôi cảm thấy ruột gan của mình cũng sắp dinh lại või nhau roi.
Khách khứa xung quanh trở nên rối loạn. Hôm nay chị Tường Thanh cũng ở đây, lập tức xông ra từ trong khu vực dành cho khách, đau lòng kêu tên tôi, nâng tối đứng dậy, nhìn đám người của ông Phong nói: “Tôi nói mấy người các anh đến để bởi lông tìm vết đúng không tin...
Chị Tưởng Thanh vô cùng tức giận oán trách bọn họ, nhưng vừa mới nói được nửa câu đã bị ông Phong đánh một phát vào sau gáy, cả người nghiêng sang một bên. Mọi người xung quanh cũng chuẩn bị tiến lên để giúp do, kết quả ông Phong giơ súng lên bắn chỉ thiên một tiếng rồi hét lớn: "Tất cả đừng có động vào ông đây, không muốn chết thì ngồi yên đi.”
Tất cả khách khứa đều bị dọa sơ rồi, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn lo lắng nhìn chúng tôi ở bên này.
Chị Tưởng Thanh cũng không dám lên tiếng, nhưng bình tĩnh hơn so với tôi, thật cần thận ôm tôi vào trong ngực.
Phong Sa cười híp mắt từ từ bỏ khẩu súng đang chỉ thiên xuống, sau đó nói với hai người chúng tôi: "Cổ Tân, tôi đã từng nói qua rồi đúng không? Người nào phản bội tôi, tôi sẽ kéo người đó chôn cùng với tôi. Có điều cô lại không chết, tôi thấy rất không vui.”
Tôi không ngờ rằng ông ta lại quang minh chính đại thừa nhận chuyện muốn giết tôi. Ngay sau đó trong lúc ông ta đã điên cuồng mất đi lý trí, tôi giãy dua muốn đứng lên đánh ông ta, lại bị chị Tưởng Thanh âm thật chặt ở trong lòng, tôi dường như còn nghe thấy tiếng khẩn cầu sợ hãi của chị ấy: “Tân Ái Phương, nhìn một chút đi, chỉ xin em"
Tôi cứng rắn nuốt cơn tức giận này xuống, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Chị Tường Thanh ôm dầu tôi chân vào chỗ hai khối thịt trước ngực chi ấy, sau đó giọng nói của chị ấy ở trên đỉnh đầu của tôi truyền ra: "Không biết ông chủ này là ai? Hôm nay là tang lễ, có thể để chúng tôi thu xếp xong tang lễ trước rồi sau đó giải quyết chuyện riêng của các ông được không?"
Nếu thật sự là một ông cụ của giới này, sự từng trải sâu rộng hơn tôi, loại tình huống này cũng có thể làm được đến mức gặp nguy không loạn. “Tôi thấy cô gái này là một người thông minh, nhưng hôm nay chuyện này không được. Ngược lại tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô Tân ngay bây giờ."
Chị Tường Thanh còn định nói tiếp cái gì đó, nhưng Phong Sa lại không cho chị ấy cơ hội mở miệng nữa, trực tiếp kêu người tách chị Tưởng Thanh và tôi ra. Sau đó không nhẹ không nặng bắt lấy tôi đưa đến bên cạnh quan tài trên sân khấu, đặt tôi lên trên quan tài.
Đầu của tôi đập quan tài, đau đến hoa mắt chóng mặt. Đến khi tôi mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt của ông Phong từ trên cao nhìn xuống, khỏe miệng của ông ta còn mang theo ý cười kỳ lạ.
Trong lòng tôi cảm thấy tình hình không ổn, vừa mới chuẩn bị giãy dụa, Tân Gia Kiệt ở bên dưới đã nhìn không được vọt lên, kết quả bị Phong Sa không chút do dự bản một phát súng vào chân
Tân Gia Kiệt kêu rên một tiếng, quỷ ở trên mặt đất, máu trên chân như cột nước phun ra.
Tôi vừa sợ lại vừa căm phản, quơ hai tay tát một cái lên mặt của Phong Sa, miệng kêu lên: "Khốn nạn, không cho phép động vào em trai của tôi." "Không tệ, xem ra bây giờ có Tân rất có sinh lực.
Nụ cười kỳ dị trên khỏe miệng của ông ta kéo ra càng sâu, sau đó ra lệnh cho người bên cạnh đẻ tất cả tử chỉ của tôi ở trên quan tài, tiếp đó ông ta đứng ở trước mặt tôi.
Hai mắt của tôi trừng lớn, nhìn dáng và không có ý tốt của ông ta, trong lòng cũng toát mồ hôi rồi, ngay cả tiếng kêu gọi không ngừng của Tân Gia Kiệt và chị Tưởng Thanh tôi cũng nghe không rõ nữa.
Tôi vô cùng sợ hãi co rụt cơ thể lại, run rẩy nói: “Ông, ông muốn làm cái gì?" “Tôi vốn cho rằng cô Tân làm ở trong giới này lâu như vậy rồi cũng sẽ hiểu chút quy tắc trừng phạt, xem ra vẫn cần phải tăng thêm rèn luyện nha." Phong Sa vừa nói vừa giật chiếc thắt lưng trên quần của mình ra, sau đó khóa quần cũng kéo xuống.
Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu được ông ta muốn làm cái gì, sắc mặt trở nên tái mét, vùng vẫy so với vừa nãy còn mạnh mẽ hơn, nhưng làm sao tôi có thể chống lại được sự áp chế của bốn người đàn ông chứ.
Tôi gào khóc, nhìn về phía khu vực dành cho khách muốn cầu cứu bọn họ, nhưng mặt của những người đó không biết từ khi nào đã trở nên vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, đều không dám hô lên một tiếng.
Đột nhiên tôi cảm thấy tình người thật lạnh nhạt, tôi cũng đã từng coi thường không biết bao nhiêu người như vậy. Bây giờ còn mong đợi bọn họ làm cái gì?
Quả là buồn cười.
Tôi gần như sắp rơi vào tuyệt vọng, trơ mắt nhìn ông ta kéo quần ra, lộ ra cái thứ thô to điên cuồng bên trong, sau đó còn chuẩn bị xốc cái váy màu đen của tôi lên. Âm thanh bên tại cũng dần dần đi xa, tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, cửa chính bên ngoài nhà thờ bất ngờ truyền đến một tiếng súng, làm cho động tác của Phong Sa phải dừng lại. "Phong Sa, ông dám cử động thêm chút nữa thử xem?" Tôi chơt mở to hai mắt nhìn ra phía cửa.
Chu Phong mặc một bộ âu phục màu đen, mang theo một đám anh em nghênh ngang đi đến, vừa xoay khẩu súng lục, vừa nên bước chân mạnh mẽ đi tới chỗ tôi.
Phong Sa chửi thể một tiếng, kéo khóa quần lên, sau đó phất tay ra hiệu cho bốn người đang kim giữ bỏ toi ra.
Ông ta còn khách sáo tránh đường cho Chu Phong, sau đó gọi một tiếng cục trường Chu
Chu Phong khinh bị liếc mắt nhìn ông ta, một tay đỡ tôi từ trên quan tài đứng lên, ôm tôi thật chặt vào trong lòng anh ta, sau đó khẩu súng trong tay nhằm thẳng vào cái trán của Phong Sa.
Mà cùng lúc đó người của Phong Sa đã móc ra vũ khí chĩa vào Chu Phong, người của Chu Phong cũng lại nhằm vào bọn họ. Hai bên cử giảng co như vậy.
Phong Sa gặp nguy không loạn, thản nhiên đầy khẩu súng của Chu Phong ra, cười nói: "Cục trường Chu, có lời gì không thể từ từ nói được sao? Đây là tang lễ của nhà người ta, động dao động súng không tốt lắm đầu." “Vậy vừa rồi ông đã làm cái gì thế?” Chu Phong lạnh lùng tức giận hòi, nhưng tôi biết trận chiến này chắc chắn sẽ không xảy ra. "Chẳng qua tôi chỉ trêu đùa cô Tận một chút thôi mà! Hôm nay tôi thật lòng thật dạ mang theo thành ý tới tham gia tang lễ “Cái này cũng gọi là thật lòng thành ý của ông đó sao?" Chu Phong dùng súng lắc lư ở trên người ông ta, ý chỉ một thân màu đỏ ông ta đang mặc kía.
Phong Sa làm như không có chuyện gì nở nụ cười, cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong lại là một bộ áo khoác ngoài màu đen: "Như vậy là được rồi chứ?"
Sau đó những người bên cạnh Phong Sa cũng đồng loạt cởi áo màu đỏ xuống, bên trong tất cả đều mặc một thân màu đen. Xem ra chuyện này bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi.
Sự việc đã làm đến nước này rồi, Chu Phong cũng - không truy cứu tiếp nữa, mang theo mấy anh em của mình bỏ súng xuống, sau đó cùng đám người của Phong Sa đi đến khu vực dành cho khách tìm vị trí ngồi xuống, để tôi tiếp tục buổi tang lễ.
Tôi nhìn một đồng lộn xộn ở hiện trường, không hé răng lên tiếng, cởi đai lưng trên vảy sau đó buộc vào cái chân bị trúng đạn của em trai tôi, cho người đưa cậu ấy đi điều trị trước. Em trai của tôi không muốn, nhưng sau khi bị tôi lạnh lùng trách mắng, không thể làm gì khác hơn là đi chữa trị trước.
Bây giờ tôi không thể chịu nổi mất đi cái gì nữa. Sau khi thu dọn xong hiện trường bửa bái, tôi tam thời nhân nhìn hít một hơi rồi tiếp tục thực hiện buổi tang lễ. Cho dù kẻ thủ đang ở chỗ này, tôi cũng không có năng lực trả thù cho bố mẹ, nhịn một lúc, sau này tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội cho ông ta mối thủ sâu năng này.
Sau khi chôn cất cho mẹ tôi, tôi đã mệt đến mức cả người giống như sắp ngã quỵ, nhìn khách khứa đầy cả sảnh đường, tôi cũng chẳng còn tâm trạng đi chiêu đãi nữa, đành phải đi ra vườn hoa bên ngoài hit thời không khi một chút.
Tôi vừa ngồi xuống bồn hoa, bên cạnh xuất hiện một bóng râm đổ xuống, một mùi thuốc lá quen thuộc lên lời vào trong chóp mũi của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chống lại ánh mắt của Chu Phong. “Xin lỗi.” Đột nhiên anh ta nói xin lỗi tôi, tôi đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.
Sau đó không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên tôi bị anh ta ôm lấy. Sức lực kia giống như muốn nghiền ép tôi vào trong xương cốt vậy. Một lúc sau anh ta mở miệng nói: “Tôi nghe nói là vì tôi truy đuổi Phong Sa mới có thể khiến cho em gặp phải những chuyện này!"
Nguyên nhân của chuyện này quả thật là như thế, nhưng nói cho cùng cũng không có quan hệ nhiều lắm với anh ta. Đây đều là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp tri mang này lại biến tôi trở thành kẻ lẻ loi một mình.
Cà người tôi cứng ngắc, tôi không lên tiếng, cũng không giãy dụa, chờ anh ta tự mình buông lỏng tôi ra.
Anh ta cần thận dè dặt giữ chặt lấy bà vai của tôi, đầu ghé sát xuống trước mặt tôi, con người màu nâu sầm kia hơi cong lên nhìn thẳng vào mắt của tôi: “Nhưng em biết không? Ngày hôm đó người mật báo tin tức cho tôi là Lục Kinh Đinh"
Tôi chỉ hơi lộ vẻ xúc động một chút, sau đó lại bảy ra dáng vẻ không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị từ một tiếng. Bởi vì hàng hóa của vụ buôn lậu đó vốn dĩ là bố cục do Lục Kinh Đình thiết kế, ngay từ đầu tôi đã đoán ra được là anh ta bảo tin cho Chu Phong.
Nhưng lại bởi vì chị Nam liên lụy đến trên người
Có thể trách ai đây? Chỉ có thể nói vận số không tôi. tốt.
Chu Phong nhíu mày càng chặt hơn, cũng tăng thêm sức lực năm bà vai của tôi: "Em không sợ à? Hay là em đã đoán ra được rồi? Anh ta rõ ràng biết em ở bên cạnh Phong Sa rất nguy hiểm nhưng vẫn làm như vậy. Em cảm thấy anh ta sẽ không nghĩ được Phong Sa có thể nghi ngờ đến trên người em sao? Đây là anh ta tinh kể với em đấy
Tôi thật sự không nghĩ được sâu sắc như vậy, bị anh ta nói như vậy, đầu óc tôi cũng bắt đầu không nghe theo sai bảo dẫn chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Quả thật có loại khả năng này, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng Lục Kính Đình.
Tôi đẩy tay anh ta ra rồi lùi về sau một bước, lên tiếng nói: “Anh ta không đưa em đi chỉ bởi vì tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, lúc đó lực chủ ý của anh ta đều đặt ở trên hàng hóa, hoàn toàn không thể nghĩ đến điều mà anh nói kia.
Nhưng nói đến câu sau cùng, tôi cũng cảm thấy có chút chột dạ rồi.
Lục Kinh Đình là người thông minh như thế nào, thật sự có thể không suy nghĩ đến sao? "Xem ra có thật sự bị trúng độc không nhẹ đâu. Tin tưởng cậu ba như vậy à?” Hai người chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên mọc ra một giọng nữ. Tôi tìm theo hướng tiếng nói phát ra nhìn lại, liền thấy chị Nam trên người mặc một bộ áo dài thuần màu đen phác họa dáng vẻ thướt tha yêu kiều của cô ta đang đi tới từ bên kia bồn hoa, trên khóe miệng cô ta hơi lộ ra vẻ trào phúng. Cô ta đùa nghịch móng tay vừa mới được sơn lỏe loạt của mình, nói một câu chào cục trường Chu với Chu Phong, sau đó đôi mắt quyến rũ như tớ lướt qua Chu Phong quét về phía tôi.
Tôi còn chưa hiểu lời cô ta vừa nói kia có ý gì, lại nghe cô ta nói tiếp: “Tôi nói em gái Tân Ái Phương này, tôi thấy cô thật sự quá đáng thương, cho nên nói rõ ràng chân tưởng cho cô biết nhé. Cậu ba không phải là người đàn ông thành thật giống như trong tưởng tượng của cô đâu." "Cô muốn nói cái gì?" Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta thực sự khiến cho người ta khó chịu. Tôi không kiên nhẫn trực tiếp hỏi, đồng thời vẫn lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách. "Ha ha, lời cục trưởng Chu vừa mới nói chính xác là lời nói thật, hơn nữa tôi nghĩ cô hẳn là biết tôi bỏ thuốc độc cho ông cụ, nhưng người bảo tôi giá hoa cho cô chính là cậu ba Lục"
Trái tim tôi chợt nguội lạnh, nhưng chỉ chấn động trong giây lát, rất nhanh đã lại khôi phục như lúc ban đầu: "Ha ha, nếu chị Nam muốn châm ngòi chia rẽ, sợ là cô tìm sai người rồi."
Cô ta có tình cảm đặc biệt đối với Lục Kinh Đình, trước giờ vẫn luôn muốn chia rẽ chúng tôi, vì thế tôi cũng không tin cô ta.
Nhưng lời nói tiếp theo của cô ta dần dần cũng làm cho tôi không thể kìm nén được cảm giác tiềm thức của chính mình. "Cô tin hay không tin thì tùy cô. Chi là cô còn nhớ lúc trước cái ngày tôi và cậu ba cùng nhau ra ngoài chứ? Buổi tôi hôm đó tôi đã giao trái tim mình cho cậu ba rồi, bỏ thuốc độc thời gian dài cho ông cụ. Mà cô bị Tần Thiên Khải mang đi cũng là một trong những kế hoạch của anh ấy, Tần Thiên Khải đưa cô cho ông cụ cũng nằm trong dự liệu. Đến cuối cùng tôi còn cố ý để cô đưa cho ông cụ một phần cơm, chính là để ông cụ nghi ngờ cô bỏ thuốc độc cho ông ta."
Ăn đường của tôi nhảy lên thình thịch, tôi không muốn tin tưởng, nhưng trái tim nhịn không được mà co rút lại, giống như con cả thiếu nước, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị khô cạn mà chết.
Chị Nam quấn đến trước mặt tôi, ngón tay thon dài nâng cằm của tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào cặp mắt mang vẻ đồng tình kia của chị ta, sau đó ghé sát vào bên tại tôi nhỏ giọng nói: "Cô cũng thật là đáng thương, bị lợi dụng hết lần này tới lần khác mà vẫn còn tin tưởng cậu ba như vậy. Tôi sớm đã là người của cậu ba rồi, tất cả mọi chuyện đều là ván cờ do anh ấy sắp đặt, cũng là anh ấy chụp cái mũ bỏ thuốc độc cho cỤC trường Chu, cho nên mới có thể tìm cô làm người chịu tôi thay
Đầu óc của tôi vang lên tiếng ong ong, đầu ngón tay tê dại, cảm thấy ngay cả hít thở không khí cũng lạnh buốt không thôi.