• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Săn tình- tân ái phương (30 Viewers)

  • Chap-174

Chương 177: Người bị vứt bỏ là tôi






**********












Gương mặt nghiêm túc của tôi bằng tái mét đi, ông Phong bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa. Ông ta kéo lấy tóc tồi, rồi thô bạo đẩy ngã tôi xuống đất, vòng tay đập xuống sàn kêu một tiếng thật to, sút nữa thì đã vỡ nát, đá ngũ sắc cứng rắn cũng khiến cơ thể tôi đau dón. “Cô đừng tưởng mình có thể giờ trò với tôi, cô không thể làm lãng phí thời gian của tôi đầu. Ông Phong vừa mắng, vừa hung hang đạp một phát vào hồng tôi, vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ, tôi cảm thấy mình sắp không đứng lên nổi nữa.






Tôi siết chặt long bàn tay, bỏ dậy từ mặt đất rồi ngồi trên sàn. Tôi sợ mình sẽ lại ngã xuống, khi đó, khung xương này sẽ không thể chịu đựng được nữa.



Hai tay tôi run rẩy, nhìn xuống màn hình điện thoại, gọi cho chu Phong không được, vậy tôi còn có thể gọi ai bây giờ? "Xem ra cô Tân đây cũng không định chăm chỉ giúp đỡ vậy cô cũng đừng trách tôi không khách sáo." Trong lúc tôi vẫn đang ngắn người, ông Phong bất ngờ nói những lời này, rồi khi tôi thấy bụng mình có hơi bất thường, ông ta lại đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.






Người nọ quay người đi vào bên trong khoảng thuyền, khi anh ta trở lại, anh ta kéo theo hai người đó là bố mẹ tôi.



Hình như hai người bị hôn mê, họ bị kéo đến trước mặt tôi như hai bao cát, rồi bị vứt thẳng xuống mặt đất trước mắt tôi.






Hai mắt tôi đò lên, tôi vội vàng bò qua đó, ôm nửa người trên của mẹ vào lòng, tay còn lại thì đẩy bà vai của bố, suýt chút nữa tôi đã không kiềm được mà khóc nắc lên.



Nhưng dù tôi có gọi thế nào thì bố mẹ cũng không hề có phản ứng gì, tôi thoảng thấy người họ dính đầy bụi bặm, còn có vết máu bầm do bị người đánh, tôi vừa kinh ngạc, vừa đau lòng khi thấy điều đó.






Tôi cẩn thận ôm mặt mẹ cắn môi dưới mà quát lớn: “Tại sao? Chẳng phải tôi đã nói rằng chuyện này không liên quan tới họ rồi sao? Tại sao ông lại muốn tổn thương đến họ?"



Ông Phong lạnh lùng nhìn tôi với vẻ hết sức khánh bi: “Chuyện này đấu thể trách tôi được, là do bọn họ không chịu phối hợp, nên tôi chỉ có thể dùng đến biện pháp cực đoan một chút, và cũng như thế






Sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên âm trầm, ly rượu cầm trong tay cũng nghiêng đi. Rươu đó trong đó bị đổ ập xuống người tôi, từ đầu đến chân, sắc đỏ tưới như máu, từng giọt nhỏ xuống theo tóc tôi, rơi lên gương mặt mẹ. “Nếu cô Tân không phối hợp theo tôi, vậy tôi cũng sẽ dùng đến biện pháp cực đoan một chút, kiểu như, ném bố mẹ cô xuống đáy biến chẳng hạn?"



Ông ta nói với vẻ ung dung, lạnh nhạt, nhưng từng chữ trong câu nói ấy như những con dao sắc bén, đâm thắng vào trái tim tôi, thậm chí đến hít thở cũng trở nên khó khăn.






Tôi sợ hãi, dùng thân mình che chắn cho hai người họ, rồi ngẩng đầu lên, lắc đầu liên tục: "Không, tôi xin ông, chuyện này không hề liên quan gì đến họ, tôi xin ông, đừng làm vậy...



Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh tôi đã kéo bố mẹ khỏi tay tôi, rồi đẩy họ đến chỗ cột buồm.






Ông Phong cười híp mắt rồi sờ cằm, gật đầu: "Đương nhiên, chỉ cần cô phối hợp, thì tôi cũng sẽ không đụng đến bọn họ



Tôi hiểu ý ông ta là gì, tôi vội vàng củi đầu, cố tìm số một người mà mình có thể gọi, Chu Phong vẫn tất máy, tôi đành phải chộp lấy tia hi vọng cuối cùng, gọi cho chị Tiểu Tiểu, nhưng bên kia vẫn không bắt máy Tôi đã hoàn toàn vô vọng, nước mắt là chả rơi xuống, tầm mắt cũng nhòa đi.






Tôi thấy lòng mình như có lửa đốt, tay liên tục lướt qua những con số trên điện thoại, nhưng lại không tìm được bất cứ ai mà mình có thể gọi.



Cuối cùng, tôi lại ôm chút hi vọng cuối cùng mà gọi cho Lục Kinh Đình, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh ấy. Cuối cùng, anh cũng nhận điện thoại, cảm giác khi ấy như một tia nắng rực rỡ giữa màn đêm tăm tối. "A lô." "Lát nữa tôi gọi sau, giờ đang có việc, cúp trước đây." Truyệ n88.net






Tôi mới nói được một chữ, Lục Kinh Đinh đã tắt điện thoại, anh ta không biết tôi đang rơi vào dầu sôi lửa bỏng.



Tôi vội vàng gọi thêm mấy lần nữa, nhưng liên tục bị cúp máy, cuối cùng, anh ta cũng tắt máy như Chu Phong.






Ánh sáng hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt, thế giới của tôi cũng chìm trong bóng tối.



Hai chân tôi như: un ra, bat quỳ trên đất, số một người mà mình có thể gọi, Chu Phong vẫn tất máy, tôi đành phải chộp lấy tia hi vọng cuối cùng, gọi cho chị Tiểu Tiểu, nhưng bên kia vẫn không bắt máy Tôi đã hoàn toàn vô vọng, nước mắt là chả rơi xuống, tầm mắt cũng nhòa đi.






Tôi thấy lòng mình như có lửa đốt, tay liên tục lướt qua những con số trên điện thoại, nhưng lại không tìm được bất cứ ai mà mình có thể gọi.



Cuối cùng, tôi lại ôm chút hi vọng cuối cùng mà gọi cho Lục Kinh Đình, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh ấy. Cuối cùng, anh cũng nhận điện thoại, cảm giác khi ấy như một tia nắng rực rỡ giữa màn đêm tăm tối. "A lô." "Lát nữa tôi gọi sau, giờ đang có việc, cúp trước đây."






Tôi mới nói được một chữ, Lục Kinh Đinh đã tắt điện thoại, anh ta không biết tôi đang rơi vào dầu sôi lửa bỏng.



Tôi vội vàng gọi thêm mấy lần nữa, nhưng liên tục bị cúp máy, cuối cùng, anh ta cũng tắt máy như Chu Phong.






Ánh sáng hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt, thế giới của tôi cũng chìm trong bóng tối.



Hai chân tôi như: un ra, bat quỳ trên đất, suoi.






Cách một tầng nước mắt, tôi bắt lực nhìn họ đưa bố mẹ mình đến bên mạn thuyền, trùm vài đen lên người họ, rồi trời thêm một tảng đá nặng nề trên chân ho.





Tôi thấy máu nóng trong cơ thể mình như sắp nó tung ra rồi.






Tôi khóc lóc, giãy giua, cầu xin, gào thét thê thảm, nhưng vẫn không thể có được sự thương cảm, xung quanh chỉ còn có gió biển đang gào thét. Hơi lạnh kia khiến tôi tức điên lên, giờ tôi mới hiểu mình đáng thương biết bao, bất lực biết bao, những kẻ từng nói sẽ giúp đỡ tôi, sẽ yêu thương tôi, cuối cùng đều không có mặt ở đây.



Tôi là kẻ bị vứt bỏ sao? “Cô Tân, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, mau gọi điện thoại đi."






Điện thoại từ tay tôi rơi xuống, đập xuống sàn gỗ, tạo nên một âm thanh nặng nề, nó như một tiếng chuông văng vẳng trong lồng ngực tôi.



Tôi điên cuồng giấy giụa, chật vật trợn mắt nhìn người đàn ông mập mạp trước mặt, tôi vẫn ôm hi vọng cuối cùng mà khẩn cầu ông ta: "Tôi đã nói rồi, chuyện này không phải do tôi làm, tôi không hề có quan hệ sâu sắc gì với Chu Phong cả, tôi cũng không thể làm gì được. Ông Phong, xin ông hãy thả bố mẹ tôi ra, rồi sau đó ông xử lý tôi thế nào cũng được, xin ông hãy thả hơn họ ra đi, được không?"






Tôi bất lực, như một ngọn có lẻ lại trước gió, đang đốt mặt với một cơn phong ba bão táp, bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể bị nhổ tận gốc.



Mà thời khắc ấy cũng không còn xa nữa.






Ông Phong cười lạnh, ra hiệu cho người ta ném thằng bố tôi xuống. Khi tiếng nước bắn vang lên, trái tim tôi như ngừng đập, đôi mắt đờ đẫn liếc nhìn mạn thuyền, tôi cũng ngừng giãy giua.



Vào khoảnh khắc ấy, tất cả như ngừng lại, khi thời gian tiếp tục trôi, tôi như phát điên. Tôi đạp thẳng vào thân dưới của người đàn ông phía sau, không còn quan tâm gì nữa mà lao thẳng tới mạn thuyền, gào hét thảm thiết: "Bố






Lúc ấy, tôi không chút do dự mà muốn nhảy xuống, nhưng cuối cùng lại bị người của ông Phong bắt được, đè chặt xuống boong thuyền, gò má bị ấn mạnh xuống sản.



Ông Phong tặc lưỡi hai tiếng, đứng trước mặt tôi, đứa ngón tay vào tóc tôi, rồi kéo một lon tóc lên, không nặng cũng không nhẹ, có vẻ như ông ta rất thích thú khi thấy nét mặt tôi lúc này: “Chậc chậc chắc, ngã xuống rồi, đáng thương quá đi mất. Cô Tân, đã mất thì sẽ không lấy lại được, nếu có còn muốn thấy mẹ mình sống tốt thì mau nghĩ cách đi






Tôi cắt chặt môi, mùi máu tanh xộc thẳng lên từ khoang miệng, giờ đầu óc tôi chỉ còn nghĩ đến cảnh bố mình rơi xuống biển. Dường như, tôi có thể tưởng tượng được cả khunh cảnh khi nước biển điện xuống xốc vào thân thể ông, hốc mắt tôi bỗng trở nên cay xè nước mắt lã chã rơi xuống. “Tôi đã nói rồi, tôi không có cách nào cả, tôi cũng chỉ là một người bình thường." Giọng tôi khăn khăn, tâm trạng khó chịu đến mức muốn chết đi.



Ông Phong đáp một tiếng được, rồi dí đầu tôi xuống mặt đất, ra hiệu cho người ném cả mẹ tôi xuống. Dù tôi có giấy giua nhiều đến mức nào, thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị họ năm xuống, tiếng nước biển bắn lại vang lên, lọt vào tai tôi cùng tiếng sóng gầm giận giữ. Tôi chỉ còn nghe được tiếng vo ve, và cảm giác ù tai,






Tôi đã mất hết ý chí, thân thể lạnh lẽo, như thể mọi tế bào đều đã ngừng hoạt động.



Sự nhẫn nhịn và đau khổ như bùng nổ trong phút chốc, tới điên cuồng quát, gào thét: “Phong Sa, ông sẽ chết không được tử tế, tên thủ vật ghê tởm, vô lương tầm, tên điện, ác quỷ ám...






Tôi gào lên được vài câu thì lại bị ông ta tắt một phát, đầu óc choáng váng, máu nóng trong ngực cũng bùng nổ, xộc thẳng lên cổ học.



Tôi nôn máu ra đầy đất, nhưng điều đó vẫn chẳng thể xoa dịu được cảm giác bị đè nén trên lồng ngực.






Tôi ngậm máu lại, vừa khóc vừa quát ông ta, bị ông ta đã tới đá lui, tôi thậm chí không nhận ra rằng mình bị đánh như vậy. Dù mặt mũi đã sưng vù lên, nhưng đầu óc tôi vẫn hết sức tỉnh táo, thân thể như bị cơn thịnh nộ chi phối vậy. “Ông chủ, người của cục trường Chu đã đến.” Tôi thoảng nghe thấy có người nói với Phong Sa như vậy.



Sau đó, Phong Sa cũng không đánh tôi nữa, mà đứng dậy, vội vàng ra lệnh: “Còn không mau lái thuyền chạy đi, nhanh lên!






Hai mắt tôi ngấn lệ, nhìn bóng người ông ta mở nhạt trước mắt. Tôi cũng không hiểu bản thân lấy đâu ra sức mạnh nữa, tôi đột nhiên hất văng kẻ đang đè trên người mình đi, bất chấp tất cả mà xông lên trước mặt Phong Sa, thuận tay cầm sợi dây trên mặt đất, siết lấy cái cổ mập mạp của ông ta.



Mắt tôi đỏ ngầu, siết cổ ông ta trong lúc ông ta không kịp phản ứng, tôi lào đảo đi tới bên mạnh thuyền rồi gào lên: “Tên thủ vật, tôi sẽ chốn ông theo thi thể bố mẹ tôi.






Nói xong, tôi tự dùng sức nặng của thân thể mình mà đẩy ông ta xuống biển, đồng thời, tôi cũng rơi xuống theo.



Trước khi chìm xuống biển, tôi lờ mờ thấy mấy chiếc du thuyền bao vây quanh thuyền chúng tôi.






Nhưng tôi không quan tâm đến những chuyện đó nữa, nước biển mặn như có vị của cái chết, nó bao bọc quanh thân thể tôi. Nghĩ lúc này sẽ không còn ai xuống nước cứu Phong Sa nữa, tôi buông ông ta ra, rồi lặn xuống biển tìm bố mẹ.



Lo lắng tìm kiếm hồi lâu, nhưng tôi chỉ thấy bóng tối mù mịt, ngoài ra thì chẳng còn gì khác, có lẽ nước mắt tôi không thể ngăn được nước biển, nên tầm mắt cũng không rõ nữa.






Tôi vốn không giỏi bơi lội, vừa rồi lại bị đánh đến mức choáng váng đầu óc, khi kéo Phong Sa xuống nước, tôi đã dùng hết sức lực của mình rồi. Giờ đây, tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa, cơ thể nặng nề như bị đá kéo, lỗ mũi và lỗ tại liên tục bị nước biển ập vào.



Tôi thấy thân thể bị nước đánh đến mức sưng cả lên. Tôi nhìn lên trong vô thức, có thể thấy những vì sao đêm nay rất sáng, nhưng tia sáng kia cũng dẫn phai mờ trước mặt tôi, cuối cùng, tôi chìm vào bóng tôi.






Có lẽ như vậy cũng tốt thôi, người một nhà, cùng đi cũng là điều tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thế giới săn thú
  • Đang cập nhật..
Chương 66-70
Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom