Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chắc anh em còn nhớ, trong truyện “yêu người IQ cao" mình có nói là từ bé mình đã chỉ thích chơi với người iq cao, con ngoan trò giỏi cháu ngoan bác hồ thôi. Bạn bè của mình như đã nói thì toàn anh lớp trưởng với chị quản ca cả. Trừ 1 đứa … nhân vật chính trong chuyện mình kể dưới đây.
Thằng này tên là Đức Anh, học cùng mình từ lớp 1 đến lớp 12. Nhưng hầu như mình chẳng bao giờ chơi bơi giao du với nó cả. Vì thằng này thuộc loại học sinh cá biệt trong lớp, trong trường, thậm chí trong cả thành phố. Mà Nam Định thì anh em biết rồi đấy, “trai nam, gái hải" đã là đầu gấu Nam Định thì không phải dạng vừa đâu.
Vốn dĩ nước sông không chạm nước giếng, mình với nó có lẽ chả bao giờ nói chuyện với nhau nếu như không có một lần…
Hồi năm lớp 9, gia đình mình chuyển nhà. Nơi chuyển đến là khu bãi vượt của thành phố. Khu này vốn là khu “xóm nước đen" toàn các thành phần bất hảo. Thanh niên trong xóm mình 10 thằng thì 5-6 thằng nghiện. Mà đã nghiện thì sinh ra trộm cắp, cướp giật trấn lột để có tiền mua thuốc. Được cái thì bọn nó rất biết điều, có trộm cắp, cướp giật ở đâu, chứ ở trong xóm là tuyệt nhiên không. Có lẽ một phần do cái xóm nước đen này nghèo mạt rệp làm éo gì còn cái gì mà sơ múi nhưng chủ yếu là dân trong xóm toàn thành phần bất hảo, chả may động chạm gì là vác dao ra đâm chém ngay, nếu giả mà cứ trộm cắp ở trong xóm có khi phải đổi tên xóm nước đen thành “xóm máu chảy” chứ chả đùa.
Thế nên từ khi chuyển đến thì nhà mình cũng chẳng có mất mát gì, chỉ khổ mỗi mình. Cứ ra đến ngõ là gặp mấy anh ngồi vạ vật, hôm thì cho anh bao thuốc, hôm thì cho anh mấy đồng ra ngồi quán nét … Khổ nhất là cái điệu: Mày chở anh ra chỗ này có việc chút.
Việc éo gì, toàn bắt chở đi mua thuốc. Khu nhà mình mặc dù toàn thành phần bất hảo nhưng không có nhà nào buôn thuốc cả. Muốn mua thuốc các con giời phải chạy qua khu 5 tầng (anh em nào ở NĐ chắc biết), ở đó mới có thuốc.
Lần đầu thì mình run như cầy sấy, chỉ sợ nó trấn xe lấy tiền mua thuốc hay nó mà bị công an tóm thì mình cũng liên luỵ.
Nhưng cũng may, như mình nói ở trên thì bọn này nó đánh đĩ 10 phương vẫn còn để 1 phương lấy chồng. Nghĩa là bọn nó vẫn tuân thủ cái luật bất thành văn là: không trộm cắp cướp giật của người cùng xóm. Chỉ thỉnh thoảng bọn nó có tiền mua thuốc nhưng không có tiền mua kim tiêm thì lại xin mình 5-10 ngàn thôi.
Chuyện về bọn nghiện này thì cũng có lắm cái bi hài, nhưng chắc mình sẽ kể hầu anh em ở một chuyện khác cho đỡ lan man câu chuyện đang kể.
Số là có 1 lần mình cũng chở một anh “y tá" (từ lóng gọi mấy anh tiêm chích trong xóm mình) vào khu 5 tầng mua thuốc. Nhưng đen cho mình là anh “y tá" này lên cơn vật lại éo có đồng nào trong túi. Mà một khi đã lên cơn thì làm éo gì còn luật với lệ gì nữa. Anh y tá lừa để mình chở vào trong một cái ngõ ở khu 5 tầng rồi thì mới nói: Đm, hôm nay anh thiếu tiền, mày cho anh mượn con xe anh cắm, chiều anh chuộc lại rồi mang đến tận nhà mày giả nhé.
Mình thì lâu nay cũng hay chơi với mấy đồng chí này, mặc dù không thân thiết nhưng cũng không còn sợ như đợt đầu mới về. Chơi lâu thấy các đồng chí ấy cũng hiền nên nghe thế cũng ko hốt hoảng mà nói lại: Thôi anh, em có mỗi cái xe đi học, anh cắm của em về bố mẹ em đập chết. Đây em có 3 chục, bố mẹ cho đóng học, anh cầm lấy mà mua thuốc.
Tưởng chịu chi tiền thế là xong, ai ngờ anh y tá gạt đi nói: Anh mà lại thèm lấy mấy chục bạc của mày à, mày cứ cho anh mượn xe đi, anh bảo chiều anh trả là chiều anh trả mà.
Lúc này mình cũng hơi lo, bọn y tá này nói mượn xe thì có nghĩa là trấn, làm éo gì có chuyện trả lại. mà bình thường có bao giờ bọn nó trấn xe người cùng xóm như này đâu nhỉ.
Mình còn đang hoang mang chưa biết làm sao thì đã thấy cái gì lành lạnh dí vào sau lưng, xong nghe anh y tá gằn giọng: Bố mày bảo mượn mày có cho mượn không ?
Thôi xong, đã đến nước này thì còn chống cự sao được, đành chịu mất xe chứ biết làm sao. Nghĩ vậy mình đành xuống, đưa xe cho anh y tá, còn cố vớt vát câu: Anh em trong xóm mà anh làm thế à.
Anh y tá lúc đó mới nhét con dao găm vào thắt lưng rồi nói: Bố mày bảo mượn chứ có lấy của mày đéo đâu.
Xong anh ấy ngồi lên đang chuẩn bị phóng đi thì một thằng từ cái nhà cạnh đó lừ lừ bước ra. Tay nó cầm con dao dài chắc cỡ nửa mét (giờ mình vẫn không biết con dao đó gọi là tông hay là phớ).
Nó cầm con dao chỉ vào anh y tá lạnh lùng nói: Mày để cái xe lại đó.
Lúc đó, nghe giọng, mình nhìn kỹ lại mới nhận ra là thằng Đức Anh. Thực sự cái hình ảnh nó cầm con dao đứng ngược sáng chặn đường anh y tá tạo cho mình ấn tượng mà đến giờ nhớ lại vẫn thấy rất rõ ràng. Cảm giác nó giống Trần Hạo Nam trong phim “Người trong giang hồ” vãi luôn.
Phải nói rõ là lúc đó nó học lớp 9 mới 15-16 tuổi mà khí thế của nó phát ra bức người luôn. Anh y tá cũng đâu phải dạng vừa đâu mà thấy thế cũng líu ríu để xe lại rồi cút thẳng, không dám ho he nửa lời luôn.
Thằng Đức cứ cầm dao đứng đó thêm lúc nữa, chừng chắc chắn là anh y tá đã đi hẳn rồi nó mới lại lừ lừ xách dao vào trong nhà, đóng cửa lại. Không nói với mình câu nào.
Bình thường với những thứ kênh kiêu bố đời như vậy mình chắc chắn éo thèm quan tâm mà phóng xe về nhà luôn, nhưng nó lại là thằng vừa giữ lại cho mình em mini cooper huyền thoại với cả là người lịch sự nên mình dắt xe lại trước cửa nhà nó. Nhòm vào trong nhà, mình thấy nó đang nằm khểnh trên ghế xalong xem phim, thanh ỷ thiên kiếm vứt bên cạnh. Mình nhìn quanh nhà nó 1 lượt và thấy hơi ghen tị. Vào những năm 99 - 2000 mà nhà nó có ti vi, dàn karaoke, tủ lạnh và đặc biệt là em spacy dựng ở góc nhà là thuộc loại thế lực rồi. Mình quay ra nhìn lại em mini cooper suýt bị trấn mà thấy chạnh lòng. …
Mình đang đứng lơ ngơ tự than thân trách phận vì số phận con nhàn nghèo thì giọng thằng Đức Anh kéo mình về thực tại: Mày đừng đó dòm ngó gì nhà tao đấy.
Mình: ờ … Cám ơn mày giúp tao nhé.
Nó: Có gì đâu, tao chỉ ghét thằng nào bố láo trên đất nhà tao thôi.
Mình: Thế hoá ra nhà mày ở đây à.
Nó: … Ờ.
Mình: Nhà mày … nhà mày giàu nhỉ. Giờ tao mới biết đó.
Nó: … Ờ.
Thấy nó trả lời cụt lủn, không có ý định mời mình vào nhà gì cả nên mình hơi bực, lên xe định phóng về nhà. Lúc đón nó lại hỏi: Mày làm xong bài tập về nhà chưa ?
Mình: Xong rồi.
Nó: Cho mượn xem cái.
Mình bình thường vốn tính ke bo, nhất là những gì liên quan đến trí tuệ và chất xám, nhưng chả nhẽ lại từ chối ân nhân vừa giúp đỡ mình. Vậy nên mình lóc cóc đạp xe về nhà mang vở bài tập cho nó mượn.
……..
Sau chuyện đó mình với nó bắt đầu chơi với nhau. Lúc đầu thì vì lợi ích. Mình thì chơi với nó để không bị bọn đầu gấu trong trường bắt nạt, còn nó thì chơi với mình để chép bài, lúc đầu là bài tập về nhà, sau thì cả trong phòng thi mình cũng ném bài cho nó luôn (mình với nó tền cùng vần nên thi cử toàn ngồi cùng phòng).
Lâu dần thành thân, đi đâu nó cũng rủ mình đi cùng. Hồi đó bắt đầu thịnh hành game trên máy tính. Nó là đứa rủ rê mình chơi half life, đế chế. Sau có internet thì chuyển sang chơi MU, GunBound … Chơi với nó lâu mới biết nó có tính cách rất đặc biệt là: nó đã thích cái gì thì phải có bằng được, chơi cái gì thì phải đứng đầu. Như hồi đó, nó với mình cùng chơi half life. Trong khi mình thì chỉ dừng ở mức gà vịt thì nó đã nổi danh khu “hàng đồng" và “Mạc thị Bưởi". Có những trận bắn độ đến 500k/ 1 mạng rồi.
Đến thời MU thì nó cũng trốn học, trốn nhà đi cày MU CNC đứng tóp. Rồi đi “đúp đồ” kiếm tiền rồi.
Tính cách đó cũng ảnh hưởng đến những trận đánh nhau của nó. Mình chưa từng thấy nó lép vế trong bất cứ trận chiến nào. … Nam Định thời của mình vẫn còn nhiều băng nhóm giữa các trường, hay tụ tập chém nhau. Nó thì chả tham gia băng nhóm nào nhưng chả hiểu sao nó rất hay bị chặn đường úp sọt. Mình đi cùng nó nên cũng nhiều lần bị vạ lây. Nhớ có lần mình đang đèo nó về nhà thì bị nhóm 4 thằng chặn đường. Thằng nào cũng cầm tuýp sắt lao vào. Mình thì vứt xe chạy chối chết. Xong 4 thằng kia lao vào đập nó. Mà thế quái nào lúc mình quay lại đã thành nó cầm tuýp rượt 3 thằng (1 thằng thì máu me đầy đầu nằm 1 góc rồi). Còn những vụ đánh nhau lẻ tẻ kiểu đang ngồi trong quán nét có thằng chạy đến gây sự thì nhiều như cơm bữa. Nhưng tất cả bọn nó đều ôm đầu bỏ chạy, chả thằng nào cân được nó cả.
Ở Nam Định hay có kiểu, đánh không được thì chạy về gọi hội, phe nào thua lại gọi hội khác đông hơn. Cứ thế cho đến khi có người đứng ra giảng hoà mới thôi. Nhưng riêng nó mình chưa bao giờ thấy hội nào đứng ra quây cả. Cùng lắm chỉ 4-5 thằng úp sọt là nhiều. Mà giải quyết xong bọn đấy là cũng thôi. Không thấy hội đông hơn nữa. Sau hỏi nó mới biết là bố nó trùm mợ nó khu 5 tầng rồi. Chỉ bọn trẻ trâu không biết gì mới gây sự với nó. Chứ đứa nào có số có má đều phải kiềng mặt nó ra. Thế nên bọn trẻ trâu sau khi bị nó nện cho có chạy về gọi hội. Thì trong hội kiểu gì chả có người biết thân phận của nó. Không bắt đến xin lỗi nó thì thôi chứ ở đó mà trả thù. Cái vụ nó cứu mình khỏi trấn xe cùng là do anh “y tá" biết bố nó nên mới cúp đuôi chạy thẳng chứ làm gì có chuyện anh ấy bỏ qua dễ dàng như vậy.
Sống trong khu 5 tầng - khu giang hồ của Nam Định nên tính cách của nó cũng rất giang hồ: Phóng khoáng và trọng tình nghĩa. Nó ít bạn, nhưng đã chơi với bạn là hết mình và không tính toán.
Mình là một trong số ít bạn của nó, lại thuộc trường hợp đặc biệt là bạn tử tế (vì hầu hết bạn của nó là “người trong ao hồ"). Nó cũng rất hạn chế không để mình bị dính lứu gì đến ân oán giang hồ cả. Nó không bao giờ để mình tham gia đán nhau, giả sử có bị úp sọt thì nó cũng chặn đường để mình chạy trước …
Mình với nó ngày càng thân thiết cho đến một ngày … Mai xuất hiện. (Anh em còn nhớ Mai trong truyện “Yêu người IQ cao" )
Thằng này tên là Đức Anh, học cùng mình từ lớp 1 đến lớp 12. Nhưng hầu như mình chẳng bao giờ chơi bơi giao du với nó cả. Vì thằng này thuộc loại học sinh cá biệt trong lớp, trong trường, thậm chí trong cả thành phố. Mà Nam Định thì anh em biết rồi đấy, “trai nam, gái hải" đã là đầu gấu Nam Định thì không phải dạng vừa đâu.
Vốn dĩ nước sông không chạm nước giếng, mình với nó có lẽ chả bao giờ nói chuyện với nhau nếu như không có một lần…
Hồi năm lớp 9, gia đình mình chuyển nhà. Nơi chuyển đến là khu bãi vượt của thành phố. Khu này vốn là khu “xóm nước đen" toàn các thành phần bất hảo. Thanh niên trong xóm mình 10 thằng thì 5-6 thằng nghiện. Mà đã nghiện thì sinh ra trộm cắp, cướp giật trấn lột để có tiền mua thuốc. Được cái thì bọn nó rất biết điều, có trộm cắp, cướp giật ở đâu, chứ ở trong xóm là tuyệt nhiên không. Có lẽ một phần do cái xóm nước đen này nghèo mạt rệp làm éo gì còn cái gì mà sơ múi nhưng chủ yếu là dân trong xóm toàn thành phần bất hảo, chả may động chạm gì là vác dao ra đâm chém ngay, nếu giả mà cứ trộm cắp ở trong xóm có khi phải đổi tên xóm nước đen thành “xóm máu chảy” chứ chả đùa.
Thế nên từ khi chuyển đến thì nhà mình cũng chẳng có mất mát gì, chỉ khổ mỗi mình. Cứ ra đến ngõ là gặp mấy anh ngồi vạ vật, hôm thì cho anh bao thuốc, hôm thì cho anh mấy đồng ra ngồi quán nét … Khổ nhất là cái điệu: Mày chở anh ra chỗ này có việc chút.
Việc éo gì, toàn bắt chở đi mua thuốc. Khu nhà mình mặc dù toàn thành phần bất hảo nhưng không có nhà nào buôn thuốc cả. Muốn mua thuốc các con giời phải chạy qua khu 5 tầng (anh em nào ở NĐ chắc biết), ở đó mới có thuốc.
Lần đầu thì mình run như cầy sấy, chỉ sợ nó trấn xe lấy tiền mua thuốc hay nó mà bị công an tóm thì mình cũng liên luỵ.
Nhưng cũng may, như mình nói ở trên thì bọn này nó đánh đĩ 10 phương vẫn còn để 1 phương lấy chồng. Nghĩa là bọn nó vẫn tuân thủ cái luật bất thành văn là: không trộm cắp cướp giật của người cùng xóm. Chỉ thỉnh thoảng bọn nó có tiền mua thuốc nhưng không có tiền mua kim tiêm thì lại xin mình 5-10 ngàn thôi.
Số là có 1 lần mình cũng chở một anh “y tá" (từ lóng gọi mấy anh tiêm chích trong xóm mình) vào khu 5 tầng mua thuốc. Nhưng đen cho mình là anh “y tá" này lên cơn vật lại éo có đồng nào trong túi. Mà một khi đã lên cơn thì làm éo gì còn luật với lệ gì nữa. Anh y tá lừa để mình chở vào trong một cái ngõ ở khu 5 tầng rồi thì mới nói: Đm, hôm nay anh thiếu tiền, mày cho anh mượn con xe anh cắm, chiều anh chuộc lại rồi mang đến tận nhà mày giả nhé.
Mình thì lâu nay cũng hay chơi với mấy đồng chí này, mặc dù không thân thiết nhưng cũng không còn sợ như đợt đầu mới về. Chơi lâu thấy các đồng chí ấy cũng hiền nên nghe thế cũng ko hốt hoảng mà nói lại: Thôi anh, em có mỗi cái xe đi học, anh cắm của em về bố mẹ em đập chết. Đây em có 3 chục, bố mẹ cho đóng học, anh cầm lấy mà mua thuốc.
Tưởng chịu chi tiền thế là xong, ai ngờ anh y tá gạt đi nói: Anh mà lại thèm lấy mấy chục bạc của mày à, mày cứ cho anh mượn xe đi, anh bảo chiều anh trả là chiều anh trả mà.
Lúc này mình cũng hơi lo, bọn y tá này nói mượn xe thì có nghĩa là trấn, làm éo gì có chuyện trả lại. mà bình thường có bao giờ bọn nó trấn xe người cùng xóm như này đâu nhỉ.
Mình còn đang hoang mang chưa biết làm sao thì đã thấy cái gì lành lạnh dí vào sau lưng, xong nghe anh y tá gằn giọng: Bố mày bảo mượn mày có cho mượn không ?
Thôi xong, đã đến nước này thì còn chống cự sao được, đành chịu mất xe chứ biết làm sao. Nghĩ vậy mình đành xuống, đưa xe cho anh y tá, còn cố vớt vát câu: Anh em trong xóm mà anh làm thế à.
Anh y tá lúc đó mới nhét con dao găm vào thắt lưng rồi nói: Bố mày bảo mượn chứ có lấy của mày đéo đâu.
Xong anh ấy ngồi lên đang chuẩn bị phóng đi thì một thằng từ cái nhà cạnh đó lừ lừ bước ra. Tay nó cầm con dao dài chắc cỡ nửa mét (giờ mình vẫn không biết con dao đó gọi là tông hay là phớ).
Nó cầm con dao chỉ vào anh y tá lạnh lùng nói: Mày để cái xe lại đó.
Lúc đó, nghe giọng, mình nhìn kỹ lại mới nhận ra là thằng Đức Anh. Thực sự cái hình ảnh nó cầm con dao đứng ngược sáng chặn đường anh y tá tạo cho mình ấn tượng mà đến giờ nhớ lại vẫn thấy rất rõ ràng. Cảm giác nó giống Trần Hạo Nam trong phim “Người trong giang hồ” vãi luôn.
Phải nói rõ là lúc đó nó học lớp 9 mới 15-16 tuổi mà khí thế của nó phát ra bức người luôn. Anh y tá cũng đâu phải dạng vừa đâu mà thấy thế cũng líu ríu để xe lại rồi cút thẳng, không dám ho he nửa lời luôn.
Thằng Đức cứ cầm dao đứng đó thêm lúc nữa, chừng chắc chắn là anh y tá đã đi hẳn rồi nó mới lại lừ lừ xách dao vào trong nhà, đóng cửa lại. Không nói với mình câu nào.
Bình thường với những thứ kênh kiêu bố đời như vậy mình chắc chắn éo thèm quan tâm mà phóng xe về nhà luôn, nhưng nó lại là thằng vừa giữ lại cho mình em mini cooper huyền thoại với cả là người lịch sự nên mình dắt xe lại trước cửa nhà nó. Nhòm vào trong nhà, mình thấy nó đang nằm khểnh trên ghế xalong xem phim, thanh ỷ thiên kiếm vứt bên cạnh. Mình nhìn quanh nhà nó 1 lượt và thấy hơi ghen tị. Vào những năm 99 - 2000 mà nhà nó có ti vi, dàn karaoke, tủ lạnh và đặc biệt là em spacy dựng ở góc nhà là thuộc loại thế lực rồi. Mình quay ra nhìn lại em mini cooper suýt bị trấn mà thấy chạnh lòng. …
Mình đang đứng lơ ngơ tự than thân trách phận vì số phận con nhàn nghèo thì giọng thằng Đức Anh kéo mình về thực tại: Mày đừng đó dòm ngó gì nhà tao đấy.
Mình: ờ … Cám ơn mày giúp tao nhé.
Nó: Có gì đâu, tao chỉ ghét thằng nào bố láo trên đất nhà tao thôi.
Mình: Thế hoá ra nhà mày ở đây à.
Nó: … Ờ.
Mình: Nhà mày … nhà mày giàu nhỉ. Giờ tao mới biết đó.
Nó: … Ờ.
Thấy nó trả lời cụt lủn, không có ý định mời mình vào nhà gì cả nên mình hơi bực, lên xe định phóng về nhà. Lúc đón nó lại hỏi: Mày làm xong bài tập về nhà chưa ?
Mình: Xong rồi.
Nó: Cho mượn xem cái.
Mình bình thường vốn tính ke bo, nhất là những gì liên quan đến trí tuệ và chất xám, nhưng chả nhẽ lại từ chối ân nhân vừa giúp đỡ mình. Vậy nên mình lóc cóc đạp xe về nhà mang vở bài tập cho nó mượn.
……..
Sau chuyện đó mình với nó bắt đầu chơi với nhau. Lúc đầu thì vì lợi ích. Mình thì chơi với nó để không bị bọn đầu gấu trong trường bắt nạt, còn nó thì chơi với mình để chép bài, lúc đầu là bài tập về nhà, sau thì cả trong phòng thi mình cũng ném bài cho nó luôn (mình với nó tền cùng vần nên thi cử toàn ngồi cùng phòng).
Lâu dần thành thân, đi đâu nó cũng rủ mình đi cùng. Hồi đó bắt đầu thịnh hành game trên máy tính. Nó là đứa rủ rê mình chơi half life, đế chế. Sau có internet thì chuyển sang chơi MU, GunBound … Chơi với nó lâu mới biết nó có tính cách rất đặc biệt là: nó đã thích cái gì thì phải có bằng được, chơi cái gì thì phải đứng đầu. Như hồi đó, nó với mình cùng chơi half life. Trong khi mình thì chỉ dừng ở mức gà vịt thì nó đã nổi danh khu “hàng đồng" và “Mạc thị Bưởi". Có những trận bắn độ đến 500k/ 1 mạng rồi.
Đến thời MU thì nó cũng trốn học, trốn nhà đi cày MU CNC đứng tóp. Rồi đi “đúp đồ” kiếm tiền rồi.
Tính cách đó cũng ảnh hưởng đến những trận đánh nhau của nó. Mình chưa từng thấy nó lép vế trong bất cứ trận chiến nào. … Nam Định thời của mình vẫn còn nhiều băng nhóm giữa các trường, hay tụ tập chém nhau. Nó thì chả tham gia băng nhóm nào nhưng chả hiểu sao nó rất hay bị chặn đường úp sọt. Mình đi cùng nó nên cũng nhiều lần bị vạ lây. Nhớ có lần mình đang đèo nó về nhà thì bị nhóm 4 thằng chặn đường. Thằng nào cũng cầm tuýp sắt lao vào. Mình thì vứt xe chạy chối chết. Xong 4 thằng kia lao vào đập nó. Mà thế quái nào lúc mình quay lại đã thành nó cầm tuýp rượt 3 thằng (1 thằng thì máu me đầy đầu nằm 1 góc rồi). Còn những vụ đánh nhau lẻ tẻ kiểu đang ngồi trong quán nét có thằng chạy đến gây sự thì nhiều như cơm bữa. Nhưng tất cả bọn nó đều ôm đầu bỏ chạy, chả thằng nào cân được nó cả.
Ở Nam Định hay có kiểu, đánh không được thì chạy về gọi hội, phe nào thua lại gọi hội khác đông hơn. Cứ thế cho đến khi có người đứng ra giảng hoà mới thôi. Nhưng riêng nó mình chưa bao giờ thấy hội nào đứng ra quây cả. Cùng lắm chỉ 4-5 thằng úp sọt là nhiều. Mà giải quyết xong bọn đấy là cũng thôi. Không thấy hội đông hơn nữa. Sau hỏi nó mới biết là bố nó trùm mợ nó khu 5 tầng rồi. Chỉ bọn trẻ trâu không biết gì mới gây sự với nó. Chứ đứa nào có số có má đều phải kiềng mặt nó ra. Thế nên bọn trẻ trâu sau khi bị nó nện cho có chạy về gọi hội. Thì trong hội kiểu gì chả có người biết thân phận của nó. Không bắt đến xin lỗi nó thì thôi chứ ở đó mà trả thù. Cái vụ nó cứu mình khỏi trấn xe cùng là do anh “y tá" biết bố nó nên mới cúp đuôi chạy thẳng chứ làm gì có chuyện anh ấy bỏ qua dễ dàng như vậy.
Sống trong khu 5 tầng - khu giang hồ của Nam Định nên tính cách của nó cũng rất giang hồ: Phóng khoáng và trọng tình nghĩa. Nó ít bạn, nhưng đã chơi với bạn là hết mình và không tính toán.
Mình là một trong số ít bạn của nó, lại thuộc trường hợp đặc biệt là bạn tử tế (vì hầu hết bạn của nó là “người trong ao hồ"). Nó cũng rất hạn chế không để mình bị dính lứu gì đến ân oán giang hồ cả. Nó không bao giờ để mình tham gia đán nhau, giả sử có bị úp sọt thì nó cũng chặn đường để mình chạy trước …
Mình với nó ngày càng thân thiết cho đến một ngày … Mai xuất hiện. (Anh em còn nhớ Mai trong truyện “Yêu người IQ cao" )