Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định không nói cho Thư biết sự thật.
Như đã nói, chuyện của ĐA, sau khi bắt được Lâm Hề thì đơn giản hơn nhiều. Đồng chí điều tra viên giờ đã là người nhà, dựng hồ sơ như nào là việc đơn giản trong tầm tay. Hơn nữa, trận chiến của các bác trêи cao đã ngã ngũ, giờ ai còn quan tâm đến mấy quân cờ ở dưới nữa.
Bởi vậy, câu chuyện tiếp theo diễn ra hết sức nhẹ nhàng và đúng kịch bản. Kết luận điều tra và cáo trạng đều thống nhất truy tố Đ.A tội Cố ý gây thương tích và truy tố Lâm Hề tội giết người. Theo dự đoán thì khi xét xử toà án chắc tuyên kịch kim Đ.A cũng chỉ phải ngồi tù 3-5 năm. Quá nhẹ nhàng rồi.
Lại nói về Thư, sau khi tôi quyết định không nói chuyện của Mai, thái độ của Thư có khang khác. Đó là giai đoạn như tôi đã kể trong “” là Thư hay buồn vu vơ, và thỉnh thoảng lại hát “Có khi nào rời xa”.
Có lúc tôi đã lờ mờ đoán rằng Thư biết chuyện của Mai, nhưng suy đi tính lại thì rõ ràng em ấy không có chút manh mối hay thông tin nào để suy luận ra được chuyện đó. Đến chính tôi là người trong cuộc còn bất ngờ cơ mà. Thông minh thì thông minh chứ, không thể lôi từ không khí ra sự thật được. Tin chắc vào lập luận đó, tôi kiên quyết giấu nhẹm thông tin về Mai và cố gắng hàn gắn tình cảm với Thư bằng cách quan tâm em ấy nhiều hơn.
Nhưng rốt cục thì ngày Thư rời xa tôi cũng đến. Chỉ có điều là cách em ấy trừng phạt tôi quả thực quá tàn nhẫn.
Đọc yêu người IQ cao chắc anh em cũng đã biết, sau buổi tối định mệnh đó là 6 tháng trời bặt vô âm tín và thiệp mời cưới.
Nhiều bạn hỏi ngày cưới của Thư, tôi có đi không??
Trước hôm cưới, Bình triết, Thành thối và mấy thằng bạn thân cũng gọi điện hỏi tôi có đi cùng không. Tôi nói tôi không đi và nhờ bọn nó gửi phong bì giúp.
Nhưng rồi đến hôm cưới, chả hiểu sao sau khi đi ra đi vào một hồi tôi lại lôi em vespa cổ ra lóc cóc 1 mình phi đến đám cưới.
Lễ vu quy của người yêu tôi được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất Hà Nội. Nó sang trọng đến độ tôi lượn con xe cà tàng mấy vòng quanh khách sạn mà không tìm thấy chỗ để xe máy. Cuối cùng tôi vứt cha nó ở bãi đất trống gần đấy. Chắc chả thằng nào nó thèm lấy con xe cà tàng đó đâu. Mà nó có lấy thì cũng cho nó. Mất thư rồi giờ mất thêm cái xe máy thì có xá gì.
Tôi bước đi như mộng du vào lễ đường, từ xa đã thấy Thư và thằng bỏ mẹ kia đứng ở sảnh tay bắt mặt mừng chào quan khách. Khi thấy tôi, Thư quay mặt đi còn thằng bỏ mẹ kia thì nghiêng mặt cười khẩy. Chỉ có bố mẹ Thư vẫn niềm nở đón tôi. Mẹ Thư cầm chặt tay tôi nói nhỏ: Thư nó dại, nó có lỗi với cháu, nhưng 2 bác vẫn coi cháu như con cháu trong nhà. Lúc nào rỗi cứ qua chơi với bác nhé.
Mặc dù biết đó chỉ là câu nói xã giao mà bà mẹ nào cũng sẽ nói với người yêu cũ của con gái, nhưng sao nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Tiếc nuối hay đau khổ, tôi cũng không biết nữa.
Bước vào lễ đường, tôi tìm đến bàn mấy đứa bạn cũng lớp buồn bã ngồi xuống. Bọn bạn cũng tâm lý nên khi thấy tôi bọn nó không hỏi han hay trêu chọc gì tôi cả, bọn nó để tôi ngồi yên lặng một mình.
Không hiểu sao, đến tận thời điểm đó tôi vẫn mơ hồ có suy nghĩ tất cả chỉ là trò đùa mà Thư bầy ra để dậy cho tôi một bài học. Tôi cứ mong chờ một tiếng nổ lớn và tất cả mọi người đều cười vang sau đó xúm lại mặc quần áo chú rể cho tôi và đám cưới hoá ra là do Thư chuẩn bị và tổ chức cho tôi và em ấy. Ai chứ người như Thư thì không loại trừ khả năng này đâu.
Nhưng tôi tự cười buồn và dẹp bỏ cái suy nghĩ viển vông đó khi đưa mắt quan sát xung quanh. Với kiến thức của mình, tôi nhận ra khách mời trong đám cưới của Thư toàn những người máu mặt. Tầm cỡ thứ trưởng các bộ tôi đếm sơ cũng được chục ông. Vị trí và Quan hệ của mẹ thư chưa đến tầm đó nên tôi hiểu đây là khách của họ nhà trai.
Khi tay MC giới thiệu cô dâu và chú rể bước vào thánh đường, tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy vỗ tay, trừ tôi. Bình triết và Thành thối, Hai thằng bạn thân biết ý đứng sát lại che trước mặt tôi để mọi người khỏi nhìn. Còn tôi, tôi mặc kệ.
Nhưng đến khi tay MC dẫn chương trình đến đoạn cô dâu, chú rể trao nhân và hôn nhau, rồi khi mọi người trong phòng đều hô vang “Hôn đi… hôn đi…” Thì tôi không chịu được nữa. Mắt tôi như mờ đi. Tôi loạng choạng đứng dậy và bước như chạy ra khỏi lễ đường. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, như có linh tính, tôi ngoái lại nhìn. Có phải tôi đang tưởng tượng không, Thư đang hôn thằng bỏ mẹ đó, nhưng mắt em ấy đang nhìn tôi. Và đôi mắt ấy… ngấn lệ. Giọt nước mắt ấy, là hạnh phúc hay đau khổ…??
——
Sau hôm đó, tôi và Thư cắt đứt mọi liên lạc. Vì vậy, cho đến khi tôi viết xong truyện , tôi vẫn nghĩ Thư chia tay tôi vì chuyện tôi với Hoa. Anh em đọc chắc sẽ thấy tôi viết truyện theo cách suy nghĩ đấy.
Nhưng sau đó, có lẽ vì truyện có nhiều người biết, chia sẻ hay vì một số đồng chí lùng info rồi vào FB của Thư hỏi han này nọ nên Thư đã tìm được fanpage của tôi. Em ấy có lập 1 nick mới là “sư tử trắng” (Cung hoàng đạo của Thư là cung sư tử) inbox Fanpage của tôi:
“Tuấn Anh, đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ tớ chia tay cậu vì trả thù sao?
Còn viết cả một câu chuyện về tớ…
Tớ đã nghĩ chỉ có dừng lại theo cách đó, cậu mới có thể dứt tình với tớ và toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp. Nhưng 2 năm rồi, cậu vẫn tự dằn vặt mình trong đau khổ…
Tớ không chắc khi cậu biết được toàn bộ sự thật đằng sau, liệu cậu có nguôi ngoai. Nhưng tớ nghĩ là tớ và cậu cần có 1 buổi nói chuyện. Nếu được, 2h chiều chủ nhật, tớ đợi cậu ở quán cafe cũ.”
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#—–
Không phải nói, chắc anh em cũng hiểu cảm giác hồi hộp của tôi sau khi nhận được tin nhắn của Thư.
Tôi đến quán cafe trước 15p ngồi đợi Thư. Tìm một bàn ở góc quán, tôi ngồi xuống nhìn ra cửa chờ đợi.
Chợt tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rồi Thư xuất hiện ngay bên cạnh tôi, vẫn bất ngờ như tính cách của em ấy.
Kéo ghế ngồi xuống đối diện, Thư mỉm cười quan sát tôi. Tất nhiên, tôi cũng đang chằm chằm nhìn Thư.
Cảm xúc lúc đó của tôi như nào nhỉ. Tôi không biết diễn tả như thế nào nữa. Tôi chỉ thấy nghẹn ngào. 2 năm trời dài đằng đẵng, tôi không nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc này. Khuôn mặt mà tôi đã từng nghĩ sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời.
Thư phá tan sự im lặng trước: Idol của anh em voz đây sao. Sao già Già khϊế͙p͙ thế. 2 năm không gặp mà nhìn cậu như già đi 20 tuổi.
Tôi vuốt tóc cười: Không phải già đi, đó gọi là từng trải hơn thôi. Còn cậu nhìn vẫn vậy nhỉ. Mà sao cậu biết tớ viết truyện.
Thư: Trời ơi, cậu viết truyện thì làm ơn mô – đi – phê với dấu thông tin nhân vật đi hộ tớ. Cậu có biết nửa năm nay ngày nào tớ cũng bị khủng bố tin nhắn không. Hết tỏ tình rồi lại nhờ điều tra phá án. Mà điều tra gì, toàn mấy vụ mất trộm laptop với chó mèo đi lạc. Facebook tớ giờ có đến hàng ngàn người theo dõi rồi. Tớ đang tính đổi nghề đi bán mỹ phẩm online đây.Cậu làm truyền thông cho tớ tốt quá.
Tôi: haizzzzz, lúc đầu tớ cũng chỉ định viết cho vui, ai ngờ nhiều người quan tâm quá. Mà toàn thần tượng cậu thôi. Còn tớ thì càng lúc càng bị chửi mắng thậm tệ.
Thư: Đấy là cậu còn cắt bớt những chi tiết ngớ ngẩn dở hơi của cậu đấy, không thì còn bị ném đá nữa.
Tôi: có cắt bớt đâu, có như nào tớ viết như thế đấy chứ.
Thư chợt nghiêm túc: Ử, không cắt bớt, nhưng cậu hiểu sai nhiều chuyện. Có phải, đến giờ cậu vẫn nghĩ tớ chia tay cậu vì buổi tối tớ bắt gặp cậu với Hoa.
Thấy Thư bắt đầu vào chuyện chính, Tôi cúi mặt im lặng.
Thư tiếp: Cậu nhầm rồi. Người xen vào giữa bọn mình không phải Hoa mà chính là Mai – mối tình đầu của cậu.
Nghe đến đây tôi ngước mắt lên nhìn Thư, ngạc nhiên và bất ngờ.
Thư: Những chuyện cậu thấy mù mờ, vốn dĩ nó rất rõ ràng.
Cậu vẫn nghĩ Mai nó chỉ hận Đ.A vì Đ.A bỏ rơi nó. Cậu nhầm. Mai hận Đ.A 1 thì hận cậu 10. Cả cậu và Đ.A đều là những người quan trọng với nó. Mặc dù cuối cùng Đ.A bỏ rơi nó, nhưng Chính cậu mới là nguyên nhân khiến Đ.A rời xa nó.
Tôi phản bác: Không, làm gì đến mức đấy. Đó chỉ là tình cảm thời học trò. Mà sau đó Mai nó có quan tâm gì đến Đ.A nữa đâu.
Thư thở dài: Haizzzz, Cậu còn nhớ buổi tối cậu và Đ.A bị bọn HP chặn xe? Một đứa con gái vốn dĩ ngoan ngoãn hiền lành, đột nhiên bất chấp tất cả, ngả vào vòng tay của 1 thằng xã hội đen chỉ để nhờ thằng đó trả thù người nó đã từng yêu. Điều đó chứng tỏ đứa con gái đó không hề bình thường, và tình cảm nó dành cho Đ.A cũng không hề bình thường.
Nghe Thư nói đến đây tôi cũng thấy nghi ngờ, nhưng đầu óc như một mớ hỗn độn, không thể nghĩ cách phản bác.
Thư tiếp: Buổi tối hôm đó cậu và Đ.A thoát được. Nhưng Mai nó chưa bao giờ dừng tìm cách trả thù 2 đứa cậu. Nó âm thầm theo dõi cậu và Đ.A trong suốt thời gian sau đó.
Nó biết mối quan hệ giữa cậu và tớ và nó hiểu rằng, tớ có thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch của nó. Vì vậy, mới có 1 tháng trời nó ở bên cạnh cậu. Mục đích để tách cậu ra khỏi tớ. Nhưng buồn cho nó, và buồn cho cả tớ, tinh cảm cậu dành cho tớ không hề ít, và cậu cũng không phải là người quyết đoán trong truyện tình cảm. Sau 1 tháng đó, cậu vẫn không thể quyết định dừng lại với tớ được.
Nghe đến đây,Mặt tôi nóng ran lên, hoá ra những chuyện tôi dấu Thư đều biết hết.
Thư tiếp: Nhưng Mai nó hiểu cậu còn hớn tớ hiểu cậu và nó cũng hiểu tớ còn hơn cậu hiểu tớ. Nó biết thời điểm đó chưa thể chia cách 2 đứa mình nên nó đã âm thầm phá hoại niềm tin của cậu với tớ. Nó làm cho cậu tin là tớ biết chuyện giữa nó với cậu và tớ là nguyên nhân khiến nó xa chân vào vũng bùn. Nó đủ hiểu cậu để biết, cậu sẽ không đủ dũng cảm để có thể nói chuyện thẳng thắn với tớ. Cậu sẽ chỉ để trong lòng, nuôi dưỡng nó như một ngọn lửa nghi kị và thù hận. Sẽ đến một ngày ngọn lửa đó sẽ bùng lên. Nó biết điều đó. Và chuyện của cậu với Hoa xảy ra là tất yếu, nhưng chắc cậu không biết, ngay cả chuyện đó cũng nằm trong kế hoạch của nó.
Thư vẫn thao thao bất tuyệt, em nói như chưa bao giờ được nói, như để giải toả dồn nén suốt bao năm qua mặc kệ tôi đang há hốc mồm ngạc nhiên: Tớ không biết giữa Mai và Hoa, hai đứa nó có quan hệ như thế nào. Nhưng buổi tối hôm cậu gặp cái Hoa, chính cái Mai là người đã báo tin và địa điểm cho tớ. Và nó cũng là người báo cho tớ biết cậu đã ngủ với cái Hoa.
Ghen tuông và thù hận đã khiến tớ không kiểm soát được lý trí. Tớ đã rơi vào cái bẫy do nó giăng ra. Và… tớ bỏ đi khi cậu và Đ.A cần tớ nhất. Đó là mục đích của cái Mai. Nó cần thời gian để xử lý Đ.A và xử lý cả cậu nữa.
Cậu có bao giờ tự hỏi: Tại sao Đ.A lại biết Tuấn trọc là kẻ bán đứng bố nó, Tại sao Đ.A lại có thể tìm ra Tuấn trọc nhanh như vậy??? Tại sao Đ.A lại bị bắt ngay sau khi Tuấn trọc chết? Nếu đủ sáng suốt cậu sẽ nhận ra: Trong suốt quãng thời gian đó Kim Thanh là đứa luôn ở cạnh Đ.A. Chính nó là người bơm vào đầu Đ.A suy nghĩ phải giết Tuấn trọc. Và tớ đoán cũng chính nó là người báo tin cho công an ngay sau khi Tuấn trọc chết.
Tôi ngắt lời: Nhưng làm sao cậu biết được điều đó.
Thư: Ngay khi nhận được hồ sơ truy nã của Kim Thanh tớ đã thấy nghi ngờ rồi. Một đứa con gái như nó, nếu không có ô dù bảo kê ở đằng sau thì khi đang bị truy nã làm sao nó có thể ung dung ở Hà Nội, đi khách giá ngàn đô. Lúc đó tớ chỉ nghi ngờ thế thôi chứ không dỗi hơi đi điều tra làm gì.
Nhưng đến khi từ Bắc Kinh trở về, khi nghe cậu kể lại những việc làm của Kim Thanh. Cộng với thông tin nó bằng tuổi bọn mình và quê ở Nam Định. Tớ đã nhờ chị tớ cho người xác minh. Kết quả thật bất ngờ. Nó học cùng trường với cậu và… học cùng lớp với cái Mai.
Lúc đó thì mọi chuyện sáng tỏ ra nhiều rồi. Kim Thanh, cũng giống như cái Hoa, tiếp tục là công cụ báo thù của cái Mai. Điều này lý giải cho việc Kim Thanh sau khi chôm đồ của Đ.A, nó đã quay lại đưa ra một loạt những câu đố bí ẩn để nhờ Đ.A giải oan cho mình. Vì Mai hiểu quá rõ tính cách của Đ.A, nó biết Đ.A thích những đứa con gái cá tính, bí ẩn. Và nó làm thế để cài KT lại bên cạnh Đ.A. Khiến Đ.A giết Tuấn trọc và bị bắt sau này.
Tất cả những gì Thư đang nói như luồng điện chạy qua tôi khiến tôi điên cuồng chắp nối lại những thông tin mà từ trước tới giờ tôi không nghĩ tới. Và tôi dần thấy nó logic.
Thư tiếp: Nhiệm vụ của KT chưa dừng lại ở đó. Sau khi Đ.A bị bắt. KT chính là đứa tiếp cận với cậu, và đặt cậu vào tình thế bắt buộc phải hợp tác với Nam Bớp và khiến chú Thắng tự sát.
Bất chấp ánh mắt thất thần của tôi, Thư kết luận: Tớ chắc rằng, từ đầu đến cuối: Tuấn trọc, Nam bớp, Lâm Hề, Kim Thanh và chính chồng cái Mai… đều là con bài trong tay cái Mai mà thôi. Tất nhiên, việc báo thù của cái Mai tiến hành xuôn xẻ còn phải dựa phần lớn vào nhiệm vụ chính trị của bố chồng nó. Người đã chọn phe Mr Z và có nhiệm vụ chính là bảo vệ sinh mạng chính trị của Mr Z cũng như tiêu diệt những kẻ đối địch với Mr Z. Cũng từ chuyện này có thể xâu chuỗi với việc tại sao Ông Thắng, bà Hương lại tìm đến văn phòng cậu và mối liên hệ giữa Mai và Hoa. Tất cả bọn chúng đều cùng 1 phe… phe bảo vệ Mr Z.
Giờ thì có lẽ cậu đã nhìn thấy được toàn cảnh bức tranh báo thù của cái Mai rồi phải không.
Tôi ấp úng: Nhưng… nó đâu giải thích được việc… Tại sao cậu… rời xa tớ.
Thư buồn bã lắc đầu: Tớ rời xa cậu không phải vì cậu phản bội tớ mà vì… cậu không yêu tớ.
Tôi cười mà không hiểu vì sao mình cười: không yêu… cậu nói tớ không yêu cậu. Không yêu ư… Đấy không phải là tình yêu ư.
Thư: Cậu cần tớ hơn là cậu yêu tớ. Phép thử cuối cùng là khi cậu dấu tớ để bao che cho Mai. Cậu sợ tớ sẽ làm tổn thương Mai. Cậu thà hi sinh tình cảm với tớ chứ nhất định không làm hại Mai. Tuấn Anh ạ… cậu yêu Mai chứ không yêu tớ. Dù tớ có làm bao nhiêu chuyện vì cậu, nhưng cuối cùng, tớ không có được tình yêu của cậu…
Thư nói ngắt quãng: Có lẽ… mối quan hệ của bọn mình đã sai ngay từ khi bắt đầu… Vì cảm giác là người thế thân mà cậu không thể gạt bỏ sa khỏi đầu dù tớ có làm gì đi nữa.
Những điều Thư nói nhấn chìm tôi trong màn đêm dày đặc. Tôi không hiểu, tôi không tin… Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây. Thư đang nói thay suy nghĩ của tôi. Chính tôi còn không hiểu thì làm sao Thư có thể biết được.
Thư tiếp: Tớ phải thú thực rằng, ngay khi biết được điều đó, tớ đã thực sự thất vọng và nghĩ đến việc phải trả thù cậu. Trả thù vì tất cả những gì tớ đã hi sinh cho cậu. Và hơn thế, trong sâu thẳm, tớ tin rằng: Tớ làm như vậy để cậu phải ân hận day dứt đến suốt đời.
Thư thở dài: Nhưng đó là chuyện của 2 năm trước. Giờ tớ thấy mọi chuyện nhẹ nhàng rồi. Cuộc sống vốn dĩ không cần căng thẳng đến vậy. Ai rồi cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Cậu cũng đừng sống mãi trong cái dằn vặt đó nữa. Cuộc sống của tớ hiện giờ rất ổn. Và tớ nghĩ cuộc sống của cậu cũng sẽ rất ổn nếu cậu tháo gỡ được những vướng mắc trong quá khứ. Tớ nói rồi, Cậu cần tớ chứ không yêu tớ.Và vì cần nên khi mất tớ cậu mới điên cuồng đến vậy. Nếu yêu tớ, cậu sẽ phải thấy vui khi tớ hạnh phúc. Đúng không.
Tôi im lặng.
Thư cười nói tiếp: Với lại ở bên cạnh tớ sẽ khiến cậu ỷ lại. Không phát huy được hết khả năng của mình. Nên mình không đến được với nhau là may măn của cậu. Hiểu chưa.
Tôi biết những gì Thư nói là sự thực. Nhưng ngay lúc đó, tôi khó có thể thể chấp nhận rằng người khiến tôi dằn vặt tiếc nuối trong suốt 2 năm qua rốt cục không phải là người tôi yêu. Không thể chấp nhận được, tôi không thể chấp nhận được….
Tôi lắc mạnh loại bỏ những rắc rối ra khỏi đầu, quay ra nhìn Thư. Thư đang nhìn tôi cười thích thú. Trong ánh mắt em ấy không còn trách móc, oán hận và không còn cả… yêu thương nữa.
Tôi thở dài hỏi: Cậu bây giờ có thực sự hạnh phúc.
Thư chợt im lặng hồi lâu rồi đáp: Giờ tớ đi theo con đường chính trị. Chính trị không có chỗ cho hạnh phúc thực sự.
———-
The end.
———-
Cảm ơn anh em đã bỏ công theo dõi câu truyện của mình suốt 2 năm qua.
Nói thực ngày xưa mình chả bao giờ được quá 5 phẩy tổng kết văn cả. Không hiểu sao viết truyện được anh em ủng hộ đến vậy.
Mình thực sự rất vui.
Tất nhiên, do viết tay ngang nên câu cú còn lủng cùng và nội dung cũng không thể trau truốt được. Vậy mong anh em thông cảm và bỏ qua giúp mình.
Hiện giờ mình cũng có mấy vụ án liên quan đến chính trị muốn kể cho anh em. (Tất nhiên là sẽ phải hư cấu che dấu thông tin 1 chút).
Nhưng thời gian mình cũng không có nhiều. Anh em chắc phải kiên nhẫn mới theo dõi được hết.
Vậy anh em nào ủng hộ mình viết thì để lại biểu tượng cảm xúc trái tim nhé.
Vì cần có thời gian nghỉ ngơi với định hình cốt truyện nên khi nào có đủ 1000 trái tim sẽ viết tiếp. Anh em cứ từ từ mà vote.
Chào thân ái và hẹn gặp lại.
Như đã nói, chuyện của ĐA, sau khi bắt được Lâm Hề thì đơn giản hơn nhiều. Đồng chí điều tra viên giờ đã là người nhà, dựng hồ sơ như nào là việc đơn giản trong tầm tay. Hơn nữa, trận chiến của các bác trêи cao đã ngã ngũ, giờ ai còn quan tâm đến mấy quân cờ ở dưới nữa.
Bởi vậy, câu chuyện tiếp theo diễn ra hết sức nhẹ nhàng và đúng kịch bản. Kết luận điều tra và cáo trạng đều thống nhất truy tố Đ.A tội Cố ý gây thương tích và truy tố Lâm Hề tội giết người. Theo dự đoán thì khi xét xử toà án chắc tuyên kịch kim Đ.A cũng chỉ phải ngồi tù 3-5 năm. Quá nhẹ nhàng rồi.
Lại nói về Thư, sau khi tôi quyết định không nói chuyện của Mai, thái độ của Thư có khang khác. Đó là giai đoạn như tôi đã kể trong “” là Thư hay buồn vu vơ, và thỉnh thoảng lại hát “Có khi nào rời xa”.
Có lúc tôi đã lờ mờ đoán rằng Thư biết chuyện của Mai, nhưng suy đi tính lại thì rõ ràng em ấy không có chút manh mối hay thông tin nào để suy luận ra được chuyện đó. Đến chính tôi là người trong cuộc còn bất ngờ cơ mà. Thông minh thì thông minh chứ, không thể lôi từ không khí ra sự thật được. Tin chắc vào lập luận đó, tôi kiên quyết giấu nhẹm thông tin về Mai và cố gắng hàn gắn tình cảm với Thư bằng cách quan tâm em ấy nhiều hơn.
Nhưng rốt cục thì ngày Thư rời xa tôi cũng đến. Chỉ có điều là cách em ấy trừng phạt tôi quả thực quá tàn nhẫn.
Đọc yêu người IQ cao chắc anh em cũng đã biết, sau buổi tối định mệnh đó là 6 tháng trời bặt vô âm tín và thiệp mời cưới.
Nhiều bạn hỏi ngày cưới của Thư, tôi có đi không??
Trước hôm cưới, Bình triết, Thành thối và mấy thằng bạn thân cũng gọi điện hỏi tôi có đi cùng không. Tôi nói tôi không đi và nhờ bọn nó gửi phong bì giúp.
Nhưng rồi đến hôm cưới, chả hiểu sao sau khi đi ra đi vào một hồi tôi lại lôi em vespa cổ ra lóc cóc 1 mình phi đến đám cưới.
Lễ vu quy của người yêu tôi được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất Hà Nội. Nó sang trọng đến độ tôi lượn con xe cà tàng mấy vòng quanh khách sạn mà không tìm thấy chỗ để xe máy. Cuối cùng tôi vứt cha nó ở bãi đất trống gần đấy. Chắc chả thằng nào nó thèm lấy con xe cà tàng đó đâu. Mà nó có lấy thì cũng cho nó. Mất thư rồi giờ mất thêm cái xe máy thì có xá gì.
Tôi bước đi như mộng du vào lễ đường, từ xa đã thấy Thư và thằng bỏ mẹ kia đứng ở sảnh tay bắt mặt mừng chào quan khách. Khi thấy tôi, Thư quay mặt đi còn thằng bỏ mẹ kia thì nghiêng mặt cười khẩy. Chỉ có bố mẹ Thư vẫn niềm nở đón tôi. Mẹ Thư cầm chặt tay tôi nói nhỏ: Thư nó dại, nó có lỗi với cháu, nhưng 2 bác vẫn coi cháu như con cháu trong nhà. Lúc nào rỗi cứ qua chơi với bác nhé.
Mặc dù biết đó chỉ là câu nói xã giao mà bà mẹ nào cũng sẽ nói với người yêu cũ của con gái, nhưng sao nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Tiếc nuối hay đau khổ, tôi cũng không biết nữa.
Bước vào lễ đường, tôi tìm đến bàn mấy đứa bạn cũng lớp buồn bã ngồi xuống. Bọn bạn cũng tâm lý nên khi thấy tôi bọn nó không hỏi han hay trêu chọc gì tôi cả, bọn nó để tôi ngồi yên lặng một mình.
Không hiểu sao, đến tận thời điểm đó tôi vẫn mơ hồ có suy nghĩ tất cả chỉ là trò đùa mà Thư bầy ra để dậy cho tôi một bài học. Tôi cứ mong chờ một tiếng nổ lớn và tất cả mọi người đều cười vang sau đó xúm lại mặc quần áo chú rể cho tôi và đám cưới hoá ra là do Thư chuẩn bị và tổ chức cho tôi và em ấy. Ai chứ người như Thư thì không loại trừ khả năng này đâu.
Nhưng tôi tự cười buồn và dẹp bỏ cái suy nghĩ viển vông đó khi đưa mắt quan sát xung quanh. Với kiến thức của mình, tôi nhận ra khách mời trong đám cưới của Thư toàn những người máu mặt. Tầm cỡ thứ trưởng các bộ tôi đếm sơ cũng được chục ông. Vị trí và Quan hệ của mẹ thư chưa đến tầm đó nên tôi hiểu đây là khách của họ nhà trai.
Khi tay MC giới thiệu cô dâu và chú rể bước vào thánh đường, tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy vỗ tay, trừ tôi. Bình triết và Thành thối, Hai thằng bạn thân biết ý đứng sát lại che trước mặt tôi để mọi người khỏi nhìn. Còn tôi, tôi mặc kệ.
Nhưng đến khi tay MC dẫn chương trình đến đoạn cô dâu, chú rể trao nhân và hôn nhau, rồi khi mọi người trong phòng đều hô vang “Hôn đi… hôn đi…” Thì tôi không chịu được nữa. Mắt tôi như mờ đi. Tôi loạng choạng đứng dậy và bước như chạy ra khỏi lễ đường. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, như có linh tính, tôi ngoái lại nhìn. Có phải tôi đang tưởng tượng không, Thư đang hôn thằng bỏ mẹ đó, nhưng mắt em ấy đang nhìn tôi. Và đôi mắt ấy… ngấn lệ. Giọt nước mắt ấy, là hạnh phúc hay đau khổ…??
——
Sau hôm đó, tôi và Thư cắt đứt mọi liên lạc. Vì vậy, cho đến khi tôi viết xong truyện , tôi vẫn nghĩ Thư chia tay tôi vì chuyện tôi với Hoa. Anh em đọc chắc sẽ thấy tôi viết truyện theo cách suy nghĩ đấy.
Nhưng sau đó, có lẽ vì truyện có nhiều người biết, chia sẻ hay vì một số đồng chí lùng info rồi vào FB của Thư hỏi han này nọ nên Thư đã tìm được fanpage của tôi. Em ấy có lập 1 nick mới là “sư tử trắng” (Cung hoàng đạo của Thư là cung sư tử) inbox Fanpage của tôi:
“Tuấn Anh, đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ tớ chia tay cậu vì trả thù sao?
Còn viết cả một câu chuyện về tớ…
Tớ đã nghĩ chỉ có dừng lại theo cách đó, cậu mới có thể dứt tình với tớ và toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp. Nhưng 2 năm rồi, cậu vẫn tự dằn vặt mình trong đau khổ…
Tớ không chắc khi cậu biết được toàn bộ sự thật đằng sau, liệu cậu có nguôi ngoai. Nhưng tớ nghĩ là tớ và cậu cần có 1 buổi nói chuyện. Nếu được, 2h chiều chủ nhật, tớ đợi cậu ở quán cafe cũ.”
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại #*#*#—–
Không phải nói, chắc anh em cũng hiểu cảm giác hồi hộp của tôi sau khi nhận được tin nhắn của Thư.
Tôi đến quán cafe trước 15p ngồi đợi Thư. Tìm một bàn ở góc quán, tôi ngồi xuống nhìn ra cửa chờ đợi.
Chợt tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rồi Thư xuất hiện ngay bên cạnh tôi, vẫn bất ngờ như tính cách của em ấy.
Kéo ghế ngồi xuống đối diện, Thư mỉm cười quan sát tôi. Tất nhiên, tôi cũng đang chằm chằm nhìn Thư.
Cảm xúc lúc đó của tôi như nào nhỉ. Tôi không biết diễn tả như thế nào nữa. Tôi chỉ thấy nghẹn ngào. 2 năm trời dài đằng đẵng, tôi không nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc này. Khuôn mặt mà tôi đã từng nghĩ sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời.
Thư phá tan sự im lặng trước: Idol của anh em voz đây sao. Sao già Già khϊế͙p͙ thế. 2 năm không gặp mà nhìn cậu như già đi 20 tuổi.
Tôi vuốt tóc cười: Không phải già đi, đó gọi là từng trải hơn thôi. Còn cậu nhìn vẫn vậy nhỉ. Mà sao cậu biết tớ viết truyện.
Thư: Trời ơi, cậu viết truyện thì làm ơn mô – đi – phê với dấu thông tin nhân vật đi hộ tớ. Cậu có biết nửa năm nay ngày nào tớ cũng bị khủng bố tin nhắn không. Hết tỏ tình rồi lại nhờ điều tra phá án. Mà điều tra gì, toàn mấy vụ mất trộm laptop với chó mèo đi lạc. Facebook tớ giờ có đến hàng ngàn người theo dõi rồi. Tớ đang tính đổi nghề đi bán mỹ phẩm online đây.Cậu làm truyền thông cho tớ tốt quá.
Tôi: haizzzzz, lúc đầu tớ cũng chỉ định viết cho vui, ai ngờ nhiều người quan tâm quá. Mà toàn thần tượng cậu thôi. Còn tớ thì càng lúc càng bị chửi mắng thậm tệ.
Thư: Đấy là cậu còn cắt bớt những chi tiết ngớ ngẩn dở hơi của cậu đấy, không thì còn bị ném đá nữa.
Tôi: có cắt bớt đâu, có như nào tớ viết như thế đấy chứ.
Thư chợt nghiêm túc: Ử, không cắt bớt, nhưng cậu hiểu sai nhiều chuyện. Có phải, đến giờ cậu vẫn nghĩ tớ chia tay cậu vì buổi tối tớ bắt gặp cậu với Hoa.
Thấy Thư bắt đầu vào chuyện chính, Tôi cúi mặt im lặng.
Thư tiếp: Cậu nhầm rồi. Người xen vào giữa bọn mình không phải Hoa mà chính là Mai – mối tình đầu của cậu.
Nghe đến đây tôi ngước mắt lên nhìn Thư, ngạc nhiên và bất ngờ.
Thư: Những chuyện cậu thấy mù mờ, vốn dĩ nó rất rõ ràng.
Cậu vẫn nghĩ Mai nó chỉ hận Đ.A vì Đ.A bỏ rơi nó. Cậu nhầm. Mai hận Đ.A 1 thì hận cậu 10. Cả cậu và Đ.A đều là những người quan trọng với nó. Mặc dù cuối cùng Đ.A bỏ rơi nó, nhưng Chính cậu mới là nguyên nhân khiến Đ.A rời xa nó.
Tôi phản bác: Không, làm gì đến mức đấy. Đó chỉ là tình cảm thời học trò. Mà sau đó Mai nó có quan tâm gì đến Đ.A nữa đâu.
Thư thở dài: Haizzzz, Cậu còn nhớ buổi tối cậu và Đ.A bị bọn HP chặn xe? Một đứa con gái vốn dĩ ngoan ngoãn hiền lành, đột nhiên bất chấp tất cả, ngả vào vòng tay của 1 thằng xã hội đen chỉ để nhờ thằng đó trả thù người nó đã từng yêu. Điều đó chứng tỏ đứa con gái đó không hề bình thường, và tình cảm nó dành cho Đ.A cũng không hề bình thường.
Nghe Thư nói đến đây tôi cũng thấy nghi ngờ, nhưng đầu óc như một mớ hỗn độn, không thể nghĩ cách phản bác.
Thư tiếp: Buổi tối hôm đó cậu và Đ.A thoát được. Nhưng Mai nó chưa bao giờ dừng tìm cách trả thù 2 đứa cậu. Nó âm thầm theo dõi cậu và Đ.A trong suốt thời gian sau đó.
Nó biết mối quan hệ giữa cậu và tớ và nó hiểu rằng, tớ có thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch của nó. Vì vậy, mới có 1 tháng trời nó ở bên cạnh cậu. Mục đích để tách cậu ra khỏi tớ. Nhưng buồn cho nó, và buồn cho cả tớ, tinh cảm cậu dành cho tớ không hề ít, và cậu cũng không phải là người quyết đoán trong truyện tình cảm. Sau 1 tháng đó, cậu vẫn không thể quyết định dừng lại với tớ được.
Nghe đến đây,Mặt tôi nóng ran lên, hoá ra những chuyện tôi dấu Thư đều biết hết.
Thư tiếp: Nhưng Mai nó hiểu cậu còn hớn tớ hiểu cậu và nó cũng hiểu tớ còn hơn cậu hiểu tớ. Nó biết thời điểm đó chưa thể chia cách 2 đứa mình nên nó đã âm thầm phá hoại niềm tin của cậu với tớ. Nó làm cho cậu tin là tớ biết chuyện giữa nó với cậu và tớ là nguyên nhân khiến nó xa chân vào vũng bùn. Nó đủ hiểu cậu để biết, cậu sẽ không đủ dũng cảm để có thể nói chuyện thẳng thắn với tớ. Cậu sẽ chỉ để trong lòng, nuôi dưỡng nó như một ngọn lửa nghi kị và thù hận. Sẽ đến một ngày ngọn lửa đó sẽ bùng lên. Nó biết điều đó. Và chuyện của cậu với Hoa xảy ra là tất yếu, nhưng chắc cậu không biết, ngay cả chuyện đó cũng nằm trong kế hoạch của nó.
Thư vẫn thao thao bất tuyệt, em nói như chưa bao giờ được nói, như để giải toả dồn nén suốt bao năm qua mặc kệ tôi đang há hốc mồm ngạc nhiên: Tớ không biết giữa Mai và Hoa, hai đứa nó có quan hệ như thế nào. Nhưng buổi tối hôm cậu gặp cái Hoa, chính cái Mai là người đã báo tin và địa điểm cho tớ. Và nó cũng là người báo cho tớ biết cậu đã ngủ với cái Hoa.
Ghen tuông và thù hận đã khiến tớ không kiểm soát được lý trí. Tớ đã rơi vào cái bẫy do nó giăng ra. Và… tớ bỏ đi khi cậu và Đ.A cần tớ nhất. Đó là mục đích của cái Mai. Nó cần thời gian để xử lý Đ.A và xử lý cả cậu nữa.
Cậu có bao giờ tự hỏi: Tại sao Đ.A lại biết Tuấn trọc là kẻ bán đứng bố nó, Tại sao Đ.A lại có thể tìm ra Tuấn trọc nhanh như vậy??? Tại sao Đ.A lại bị bắt ngay sau khi Tuấn trọc chết? Nếu đủ sáng suốt cậu sẽ nhận ra: Trong suốt quãng thời gian đó Kim Thanh là đứa luôn ở cạnh Đ.A. Chính nó là người bơm vào đầu Đ.A suy nghĩ phải giết Tuấn trọc. Và tớ đoán cũng chính nó là người báo tin cho công an ngay sau khi Tuấn trọc chết.
Tôi ngắt lời: Nhưng làm sao cậu biết được điều đó.
Thư: Ngay khi nhận được hồ sơ truy nã của Kim Thanh tớ đã thấy nghi ngờ rồi. Một đứa con gái như nó, nếu không có ô dù bảo kê ở đằng sau thì khi đang bị truy nã làm sao nó có thể ung dung ở Hà Nội, đi khách giá ngàn đô. Lúc đó tớ chỉ nghi ngờ thế thôi chứ không dỗi hơi đi điều tra làm gì.
Nhưng đến khi từ Bắc Kinh trở về, khi nghe cậu kể lại những việc làm của Kim Thanh. Cộng với thông tin nó bằng tuổi bọn mình và quê ở Nam Định. Tớ đã nhờ chị tớ cho người xác minh. Kết quả thật bất ngờ. Nó học cùng trường với cậu và… học cùng lớp với cái Mai.
Lúc đó thì mọi chuyện sáng tỏ ra nhiều rồi. Kim Thanh, cũng giống như cái Hoa, tiếp tục là công cụ báo thù của cái Mai. Điều này lý giải cho việc Kim Thanh sau khi chôm đồ của Đ.A, nó đã quay lại đưa ra một loạt những câu đố bí ẩn để nhờ Đ.A giải oan cho mình. Vì Mai hiểu quá rõ tính cách của Đ.A, nó biết Đ.A thích những đứa con gái cá tính, bí ẩn. Và nó làm thế để cài KT lại bên cạnh Đ.A. Khiến Đ.A giết Tuấn trọc và bị bắt sau này.
Tất cả những gì Thư đang nói như luồng điện chạy qua tôi khiến tôi điên cuồng chắp nối lại những thông tin mà từ trước tới giờ tôi không nghĩ tới. Và tôi dần thấy nó logic.
Thư tiếp: Nhiệm vụ của KT chưa dừng lại ở đó. Sau khi Đ.A bị bắt. KT chính là đứa tiếp cận với cậu, và đặt cậu vào tình thế bắt buộc phải hợp tác với Nam Bớp và khiến chú Thắng tự sát.
Bất chấp ánh mắt thất thần của tôi, Thư kết luận: Tớ chắc rằng, từ đầu đến cuối: Tuấn trọc, Nam bớp, Lâm Hề, Kim Thanh và chính chồng cái Mai… đều là con bài trong tay cái Mai mà thôi. Tất nhiên, việc báo thù của cái Mai tiến hành xuôn xẻ còn phải dựa phần lớn vào nhiệm vụ chính trị của bố chồng nó. Người đã chọn phe Mr Z và có nhiệm vụ chính là bảo vệ sinh mạng chính trị của Mr Z cũng như tiêu diệt những kẻ đối địch với Mr Z. Cũng từ chuyện này có thể xâu chuỗi với việc tại sao Ông Thắng, bà Hương lại tìm đến văn phòng cậu và mối liên hệ giữa Mai và Hoa. Tất cả bọn chúng đều cùng 1 phe… phe bảo vệ Mr Z.
Giờ thì có lẽ cậu đã nhìn thấy được toàn cảnh bức tranh báo thù của cái Mai rồi phải không.
Tôi ấp úng: Nhưng… nó đâu giải thích được việc… Tại sao cậu… rời xa tớ.
Thư buồn bã lắc đầu: Tớ rời xa cậu không phải vì cậu phản bội tớ mà vì… cậu không yêu tớ.
Tôi cười mà không hiểu vì sao mình cười: không yêu… cậu nói tớ không yêu cậu. Không yêu ư… Đấy không phải là tình yêu ư.
Thư: Cậu cần tớ hơn là cậu yêu tớ. Phép thử cuối cùng là khi cậu dấu tớ để bao che cho Mai. Cậu sợ tớ sẽ làm tổn thương Mai. Cậu thà hi sinh tình cảm với tớ chứ nhất định không làm hại Mai. Tuấn Anh ạ… cậu yêu Mai chứ không yêu tớ. Dù tớ có làm bao nhiêu chuyện vì cậu, nhưng cuối cùng, tớ không có được tình yêu của cậu…
Thư nói ngắt quãng: Có lẽ… mối quan hệ của bọn mình đã sai ngay từ khi bắt đầu… Vì cảm giác là người thế thân mà cậu không thể gạt bỏ sa khỏi đầu dù tớ có làm gì đi nữa.
Những điều Thư nói nhấn chìm tôi trong màn đêm dày đặc. Tôi không hiểu, tôi không tin… Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây. Thư đang nói thay suy nghĩ của tôi. Chính tôi còn không hiểu thì làm sao Thư có thể biết được.
Thư tiếp: Tớ phải thú thực rằng, ngay khi biết được điều đó, tớ đã thực sự thất vọng và nghĩ đến việc phải trả thù cậu. Trả thù vì tất cả những gì tớ đã hi sinh cho cậu. Và hơn thế, trong sâu thẳm, tớ tin rằng: Tớ làm như vậy để cậu phải ân hận day dứt đến suốt đời.
Thư thở dài: Nhưng đó là chuyện của 2 năm trước. Giờ tớ thấy mọi chuyện nhẹ nhàng rồi. Cuộc sống vốn dĩ không cần căng thẳng đến vậy. Ai rồi cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Cậu cũng đừng sống mãi trong cái dằn vặt đó nữa. Cuộc sống của tớ hiện giờ rất ổn. Và tớ nghĩ cuộc sống của cậu cũng sẽ rất ổn nếu cậu tháo gỡ được những vướng mắc trong quá khứ. Tớ nói rồi, Cậu cần tớ chứ không yêu tớ.Và vì cần nên khi mất tớ cậu mới điên cuồng đến vậy. Nếu yêu tớ, cậu sẽ phải thấy vui khi tớ hạnh phúc. Đúng không.
Tôi im lặng.
Thư cười nói tiếp: Với lại ở bên cạnh tớ sẽ khiến cậu ỷ lại. Không phát huy được hết khả năng của mình. Nên mình không đến được với nhau là may măn của cậu. Hiểu chưa.
Tôi biết những gì Thư nói là sự thực. Nhưng ngay lúc đó, tôi khó có thể thể chấp nhận rằng người khiến tôi dằn vặt tiếc nuối trong suốt 2 năm qua rốt cục không phải là người tôi yêu. Không thể chấp nhận được, tôi không thể chấp nhận được….
Tôi lắc mạnh loại bỏ những rắc rối ra khỏi đầu, quay ra nhìn Thư. Thư đang nhìn tôi cười thích thú. Trong ánh mắt em ấy không còn trách móc, oán hận và không còn cả… yêu thương nữa.
Tôi thở dài hỏi: Cậu bây giờ có thực sự hạnh phúc.
Thư chợt im lặng hồi lâu rồi đáp: Giờ tớ đi theo con đường chính trị. Chính trị không có chỗ cho hạnh phúc thực sự.
———-
The end.
———-
Cảm ơn anh em đã bỏ công theo dõi câu truyện của mình suốt 2 năm qua.
Nói thực ngày xưa mình chả bao giờ được quá 5 phẩy tổng kết văn cả. Không hiểu sao viết truyện được anh em ủng hộ đến vậy.
Mình thực sự rất vui.
Tất nhiên, do viết tay ngang nên câu cú còn lủng cùng và nội dung cũng không thể trau truốt được. Vậy mong anh em thông cảm và bỏ qua giúp mình.
Hiện giờ mình cũng có mấy vụ án liên quan đến chính trị muốn kể cho anh em. (Tất nhiên là sẽ phải hư cấu che dấu thông tin 1 chút).
Nhưng thời gian mình cũng không có nhiều. Anh em chắc phải kiên nhẫn mới theo dõi được hết.
Vậy anh em nào ủng hộ mình viết thì để lại biểu tượng cảm xúc trái tim nhé.
Vì cần có thời gian nghỉ ngơi với định hình cốt truyện nên khi nào có đủ 1000 trái tim sẽ viết tiếp. Anh em cứ từ từ mà vote.
Chào thân ái và hẹn gặp lại.
Bình luận facebook