Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Tâm tình có chút mềm mỏng
Mộc Nhiên cứng người ngồi nhìn trân trân Thẫm Mộng Quân rồi lại cúi đầu nhìn xuống chén cơm mà chẳng dám động đũa.
Có lẽ Thẫm Mộng Quân đã đôi chút cũng hiểu ra ý tứ của Mộc Nhiên mà rằng:"Tôi không thấy đói nữa!" Ngừng trong chóc lát anh tiếp lời:"Nấu cũng nấu rồi, bỏ thì phí thôi thì cô cứ ăn đi"
Mộc Nhiên giễu cợt mà cười thầm trong lòng, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, mi mắt rũ xuống Mộc Nhiên không nghĩ nữa mà liền gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Nhai được một lúc Mộc Nhiên bất chợt lại ngẩng đầu lên nhìn xem Thẫm Mộng Quân đang làm gì mà cư ngồi lì bên cạnh mình không chịu đi.
Hoảng hồn giật nảy mình vì từ nảy đến giờ như có ai đó thôi miên mà chăm chú quan sát Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân vội gãi gãi tóc gáy mà láo liên nhìn xung quanh như muốn đánh trống lãng.
Mộc Nhiên tất nhiên thấy hết tuy nhiên cô cũng không tò mò mà ngược lại chỉ lẳng lặng cúi đầu gắp nốt miếng cơm bỏ vào miệng cùng lúc này đôi môi của cô lại chợt khẽ nhẹ cong lên.
Một bữa cơm, một người chăm chú ăn, một người lặng lẽ ngồi cạnh bên cứ thế bình lặng mà trôi qua.
Khi chiếc bụng đã no căng, Mộc Nhiên nhìn lại số thức ăn vừa hay đã được xử lý gọn gàng, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ của mình, Mộc Nhiên mỉm cười đầy mãn nguyện.
Uống nốt cốc nước, Mộc Nhiên đứng lên hai bàn tay nhỏ nhanh chóng đã xếp gọn chén đũa trên bàn, cô định đem vào bếp thì cổ tay lại bị bàn tay lớn của Thẫm Mộng Quân nắm lấy mà ngăn cản, anh đứng lên nhìn cô nhẹ giọng:"Lên ngủ thôi, tôi mệt rồi!"
Mộc Nhiên cau mày khó hiểu:"Vốn dĩ anh có thể lên trên ngủ mà không cần đợi tôi! Tôi dọn nốt chỗ này rồi lên sau"
"Cô điếc à! Tôi bảo cô lên với tôi!" Thẫm Mộng Quân bỗng nhiên lại lớn tiếng.
Tâm vốn rất bình lặng bỗng nhiên lại bị hét khiến cho Mộc Nhiên không khỏi ngỡ ngàng, đầu cúi nhẹ cô vẫn nhìn số chén đũa:"Rõ ràng là tôi ăn, dù sao cũng nên dọn dẹp một chút chứ?"
"Nhà tôi không thiếu người hầu" Thẫm Mộng Quân buông nhẹ một câu rồi lôi thẳng cổ Mộc Nhiên lên phòng.
Vừa lên đến phòng Thẫm Mộng Quân đã nằm dài xuống giường, kéo tấm chăn ấm anh cuộn tròn người mình trong chăn, trái ngược với dáng vẻ của Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên lại điềm tĩnh ngồi bên cạnh anh, hai tay nó gối cô ngồi im nghĩ quẩn quanh cái gì đó một lúc, rồi ngoảnh đầu nhìn Thẫm Mộng Quân vẫn còn đang khép chặt mi tận hưởng hơi ấm trong chiếc chăn mà nhỏ giọng:"Tôi có thể đi làm không?"
Suy đi nghĩ lại Mộc Nhiên cô cũng không thể suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà như thế này mãi được, trước nay cô vốn dĩ là kiểu người luôn tay luôn chân không có thời gian rảnh rỗi, nếu cứ như thế này cô sẽ chết mất. Hơn nữa nếu có cơ hội đi làm ít nhất cô vẫn còn có hi vọng một ngày mình có thể trả hết số nợ kia cho Thẫm Mộng Quân để rồi đường đường chính chính rời khỏi sự kiềm kẹp của anh.
Nhưng rồi chưa gì hi vọng vừa chớm nở của cô đã bị Thẫm Mộng Quân dập tắt với chỉ một câu nói:"Muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng"
Vẻ mặt chùn xuống, hai bàn tay bấu chặt vào hai gối, Mộc Nhiên im lặng không đáp mà cúi đầu.
Mi mắt từ từ hé mở, Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên ủ rũ mà không khỏi phiền lòng, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ, anh buộc miệng:"Học hành tới đâu rồi?"
Cơ mặt trong thoáng chóc đã dãn ra, Mộc Nhiên lấy làm vui thành thật mà đáp:"Chưa học xong đại học! Anh cho tôi đi học sao mà hỏi?"
Hỏi Thẫm Mộng Quân câu này, có lẽ lòng của Mộc Nhiên cũng thật sự hi vọng anh sẽ gật đầu đồng ý cho mình tiếp tục đi học. Nhưng chỉ sợ rằng khả năng đó là không thể. Người như Thẫm Mộng Quân làm gì dễ thỏa hiệp với lời đề nghị của cô như thế được.
Có lẽ là đúng như dự đoán, Mộc Nhiên chờ một lúc nhưng vẫn không thấy Thẫm Mộng Quân đáp lại, lòng tự hiểu ra, Mộc Nhiên kéo xa khoảng cách giữa cả hai mà buông thõng đôi chân của mình xuống khỏi giường.
Hai bàn chân vừa chạm đất bất chợt Mộc Nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên giữa màn đêm yên tĩnh:"Nằm xuống đây, tôi muốn được ôm"
Mộc Nhiên không có động tĩnh.
Thẫm Mộng Quân nói tiếp:"Nghe lời tôi, tôi sẽ xem xét lại một chút"
Ý tứ đã quá rõ ràng!
Mộc Nhiên tất nhiên hiểu, dù lòng có chút không muốn thật nhưng một cái ôm đổi lại việc cô được đi học nghĩ kĩ cũng chẳng có gì quá đáng huống hồ gì giữa cô và anh việc gì nên hay không nên cũng đã làm cả rồi, tính đi tính lại lần này cô lời to nữa là đằng khác.
Mộc Nhiên co hai chân của mình lên, nhích người gần lại Thẫm Mộng Quân, chống tay nằm xuống, có chút rụt rè cô nhẹ vươn tay ôm lấy người của Thẫm Mộng Quân.
Nhưng rồi thái độ của cô lại làm người nào đó khó chịu, trực tiếp Thẫm Mộng Quân một lực đã khảm chặt Mộc Nhiên vào trong cơ thể mình, nhẹ đặt cằm lên đầu Mộc Nhiên, anh vỗ nhẹ tấm lưng của cô mà nhắm mắt.
Mặt vùi hẳn vào lòng ngực của Thẫm Mộng Quân, mùi hương trên người anh càng khiến Mộc Nhiên thêm khó chịu, đợi đến khi Thẫm Mộng Quân ngủ say, Mộc Nhiên mới dám cựa quậy mà nhích ra xa anh một tí cho dễ thở.1
Có lẽ Thẫm Mộng Quân đã đôi chút cũng hiểu ra ý tứ của Mộc Nhiên mà rằng:"Tôi không thấy đói nữa!" Ngừng trong chóc lát anh tiếp lời:"Nấu cũng nấu rồi, bỏ thì phí thôi thì cô cứ ăn đi"
Mộc Nhiên giễu cợt mà cười thầm trong lòng, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, mi mắt rũ xuống Mộc Nhiên không nghĩ nữa mà liền gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Nhai được một lúc Mộc Nhiên bất chợt lại ngẩng đầu lên nhìn xem Thẫm Mộng Quân đang làm gì mà cư ngồi lì bên cạnh mình không chịu đi.
Hoảng hồn giật nảy mình vì từ nảy đến giờ như có ai đó thôi miên mà chăm chú quan sát Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân vội gãi gãi tóc gáy mà láo liên nhìn xung quanh như muốn đánh trống lãng.
Mộc Nhiên tất nhiên thấy hết tuy nhiên cô cũng không tò mò mà ngược lại chỉ lẳng lặng cúi đầu gắp nốt miếng cơm bỏ vào miệng cùng lúc này đôi môi của cô lại chợt khẽ nhẹ cong lên.
Một bữa cơm, một người chăm chú ăn, một người lặng lẽ ngồi cạnh bên cứ thế bình lặng mà trôi qua.
Khi chiếc bụng đã no căng, Mộc Nhiên nhìn lại số thức ăn vừa hay đã được xử lý gọn gàng, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ của mình, Mộc Nhiên mỉm cười đầy mãn nguyện.
Uống nốt cốc nước, Mộc Nhiên đứng lên hai bàn tay nhỏ nhanh chóng đã xếp gọn chén đũa trên bàn, cô định đem vào bếp thì cổ tay lại bị bàn tay lớn của Thẫm Mộng Quân nắm lấy mà ngăn cản, anh đứng lên nhìn cô nhẹ giọng:"Lên ngủ thôi, tôi mệt rồi!"
Mộc Nhiên cau mày khó hiểu:"Vốn dĩ anh có thể lên trên ngủ mà không cần đợi tôi! Tôi dọn nốt chỗ này rồi lên sau"
"Cô điếc à! Tôi bảo cô lên với tôi!" Thẫm Mộng Quân bỗng nhiên lại lớn tiếng.
Tâm vốn rất bình lặng bỗng nhiên lại bị hét khiến cho Mộc Nhiên không khỏi ngỡ ngàng, đầu cúi nhẹ cô vẫn nhìn số chén đũa:"Rõ ràng là tôi ăn, dù sao cũng nên dọn dẹp một chút chứ?"
"Nhà tôi không thiếu người hầu" Thẫm Mộng Quân buông nhẹ một câu rồi lôi thẳng cổ Mộc Nhiên lên phòng.
Vừa lên đến phòng Thẫm Mộng Quân đã nằm dài xuống giường, kéo tấm chăn ấm anh cuộn tròn người mình trong chăn, trái ngược với dáng vẻ của Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên lại điềm tĩnh ngồi bên cạnh anh, hai tay nó gối cô ngồi im nghĩ quẩn quanh cái gì đó một lúc, rồi ngoảnh đầu nhìn Thẫm Mộng Quân vẫn còn đang khép chặt mi tận hưởng hơi ấm trong chiếc chăn mà nhỏ giọng:"Tôi có thể đi làm không?"
Suy đi nghĩ lại Mộc Nhiên cô cũng không thể suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà như thế này mãi được, trước nay cô vốn dĩ là kiểu người luôn tay luôn chân không có thời gian rảnh rỗi, nếu cứ như thế này cô sẽ chết mất. Hơn nữa nếu có cơ hội đi làm ít nhất cô vẫn còn có hi vọng một ngày mình có thể trả hết số nợ kia cho Thẫm Mộng Quân để rồi đường đường chính chính rời khỏi sự kiềm kẹp của anh.
Nhưng rồi chưa gì hi vọng vừa chớm nở của cô đã bị Thẫm Mộng Quân dập tắt với chỉ một câu nói:"Muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng"
Vẻ mặt chùn xuống, hai bàn tay bấu chặt vào hai gối, Mộc Nhiên im lặng không đáp mà cúi đầu.
Mi mắt từ từ hé mở, Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên ủ rũ mà không khỏi phiền lòng, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ, anh buộc miệng:"Học hành tới đâu rồi?"
Cơ mặt trong thoáng chóc đã dãn ra, Mộc Nhiên lấy làm vui thành thật mà đáp:"Chưa học xong đại học! Anh cho tôi đi học sao mà hỏi?"
Hỏi Thẫm Mộng Quân câu này, có lẽ lòng của Mộc Nhiên cũng thật sự hi vọng anh sẽ gật đầu đồng ý cho mình tiếp tục đi học. Nhưng chỉ sợ rằng khả năng đó là không thể. Người như Thẫm Mộng Quân làm gì dễ thỏa hiệp với lời đề nghị của cô như thế được.
Có lẽ là đúng như dự đoán, Mộc Nhiên chờ một lúc nhưng vẫn không thấy Thẫm Mộng Quân đáp lại, lòng tự hiểu ra, Mộc Nhiên kéo xa khoảng cách giữa cả hai mà buông thõng đôi chân của mình xuống khỏi giường.
Hai bàn chân vừa chạm đất bất chợt Mộc Nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên giữa màn đêm yên tĩnh:"Nằm xuống đây, tôi muốn được ôm"
Mộc Nhiên không có động tĩnh.
Thẫm Mộng Quân nói tiếp:"Nghe lời tôi, tôi sẽ xem xét lại một chút"
Ý tứ đã quá rõ ràng!
Mộc Nhiên tất nhiên hiểu, dù lòng có chút không muốn thật nhưng một cái ôm đổi lại việc cô được đi học nghĩ kĩ cũng chẳng có gì quá đáng huống hồ gì giữa cô và anh việc gì nên hay không nên cũng đã làm cả rồi, tính đi tính lại lần này cô lời to nữa là đằng khác.
Mộc Nhiên co hai chân của mình lên, nhích người gần lại Thẫm Mộng Quân, chống tay nằm xuống, có chút rụt rè cô nhẹ vươn tay ôm lấy người của Thẫm Mộng Quân.
Nhưng rồi thái độ của cô lại làm người nào đó khó chịu, trực tiếp Thẫm Mộng Quân một lực đã khảm chặt Mộc Nhiên vào trong cơ thể mình, nhẹ đặt cằm lên đầu Mộc Nhiên, anh vỗ nhẹ tấm lưng của cô mà nhắm mắt.
Mặt vùi hẳn vào lòng ngực của Thẫm Mộng Quân, mùi hương trên người anh càng khiến Mộc Nhiên thêm khó chịu, đợi đến khi Thẫm Mộng Quân ngủ say, Mộc Nhiên mới dám cựa quậy mà nhích ra xa anh một tí cho dễ thở.1
Bình luận facebook