• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sắc dụ (Hà Linh San) (2 Viewers)

  • Chương 9: Em rất nhớ anh

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Tôi đưa Thảo Vi tới khách sạn thuê phòng, bảo mẫu gọi điện thoại cho tôi, nói là cục trưởng Chu đã về nhà trước, đang ở nhà chờ tôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chu Dung Thành còn chưa từng đột kích bao giờ, đây là lần đầu tiên, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.



Có rất nhiều kim chủ mua nhà bao bồ nhí đều sẽ không yên tâm, mình vừa già vừa xấu, tình nhân trẻ trung xinh đẹp, họ cũng không phải là không có mắt, biết rõ tình nhân không phải vì yêu mình nên mới đi theo mình. Thân thể mập ú như vậy, trừ vợ với mẹ ông ta thì ai có thể thích ông ta cho nổi? Còn không phải muốn tiền muốn quyền hay sao? Họ luôn sợ hãi tình nhân cầm tiền của mình rồi lại cắm sừng mình, cho nên thường xuyên đột kích bất ngờ, ví dụ như bảo là không tới, buổi tối lại đột nhiên tới nhà, thậm chí không báo một tiếng. Nếu tình nhân vắng nhà hoặc là có đàn ông trong nhà thì kim chủ sẽ đánh tình nhân một trận. Cho nên bọn như Ái Ly muốn chơi trai đều phải tranh thủ ban ngày, lúc kim chủ đi làm, buổi tối không ai dám ra ngoài, đều phải bảo đảm kim chủ gọi lúc nào tới lúc đó.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nghe bảo mẫu nói là cục trưởng Chu, Thảo Vi hỏi tôi là cục trưởng Chu của cục công an thành phố hả? Tôi biết không giấu được cô ta nên thừa nhận, cảnh cáo cô ta đừng nói lung tung ở bên ngoài.



“Còn cần tôi nói lung tung sao? Chính cục trưởng Chu đã thừa nhận rồi. Lần đó càn quét mại dâm, ông ta đón một người phụ nữ rời đi, trong cục đều lan truyền đầy ra, khi đó tôi đã đoán được là cô. Thực tế người như họ bao nuôi tình nhân là chuyện bình thường, chỉ cần không rơi đài thì chẳng ai thèm truy cứu đâu. Nếu cục trưởng Chu đã dám thừa nhận thì chắc chắn là có biện pháp ổn định, cô lo lắng cái gì? Thừa dịp ông ta chịu thừa nhận thân phận của cô, tranh thủ thời cơ đánh bại vợ ông ta thượng vị, đó mới là việc cấp bách của cô.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cô ta nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân, đặt trong tay trầm tư: “Nhan sắc của phụ nữ có thể duy trì bao lâu? Lợi dụng tư bản này tối đa hóa, bảo đảm hiện tại cơm no rượu say không bằng bảo đảm cả đời áo cơm không lo, Lâm Bảo Bối nói cô thông minh lắm mà, người thông minh thì cần tôi dạy nữa à?” Nói xong, cô ta xoay người phất tay nói câu không tiễn, vào cửa thang máy.



Tôi vội vàng chạy về biệt thự, Chu Dung Thành đang ăn trưa, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên người ông ta, dường như mạ một lớp vàng, ấm áp đến mức không chân thật.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lúc mặc đồ cảnh sát, Chu Dung Thành thích mặc quần áo màu trắng, áo lông, đồ thể thao, nhất là áo lông cao cổ. Ông ta là người đàn ông mặc màu trắng đẹp nhất mà tôi biết. Thực ra ông ta không giống người bốn mươi tuổi, ông ta không thích cười, trên mặt hầu như không có nếp nhăn, dáng người săn chắc, tôi thường tò mò rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể trở thành vợ ông ta. Nói thật, tôi rất hâm mộ vợ ông ta.




Tôi ôm ông ta từ đằng sau, vùi mặt vào tóc ông ta, nhỏ giọng nói em rất nhớ anh. Ông ta dừng động tác múc canh: “Nhớ thế nào?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi nói nhớ tới không ngủ được, cũng ăn không ngon.



Ông ta quay lại nhìn tôi, nhéo má tôi: “Vậy thì tại sao lại mập?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi bảo không mập, là gầy.



Ông ta bế tôi ngồi lên đùi ông ta. Tôi nhìn chăm chú vào ông ta cầm thìa ăn canh, hầu kết nhúc nhích theo động tác nuốt, tôi ôm cổ ông ta: “Anh còn đi không?”

Ông ta bảo không đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi không biết có phải Chu Dung Thành không nhủ với vợ ở nhà hay không. Lẽ ra không nên như vậy, hai mươi ngày cùng chung chăn gối mà không có sinh hoạt vợ chồng, ông ta có thể nhịn xuống không ngủ vợ mình sao? Cho dù không có hứng thú thì cũng phải thể hiện một chút. Nhưng hình như ông ta thực sự không làm, lên giường ông ta cứ như điên rồi, tôi cảm thấy mình sắp bị làm cho rụng rời, khóc lóc van xin ông ta tha cho mình, ông ta vẫn không chịu dừng lại, vẫn bóp eo tôi ra sức giải tỏa trên người tôi.



Tôi nhìn thấy gương mặt của Chu Dung Thành từ khung ảnh đầu giường. Ông ta sắp xuất, biểu cảm hơi dữ tợn, cơ bắp săn chắc dính đầy mồ hôi, hoang dại và bá đạo. Tôi cảm thấy ông ta thật dũng mãnh, sao lại có người đàn ông dũng mãnh đến thế? Tôi chưa từng ngửi thấy hương vị nào giống như ông ta từ trên một người đàn ông khác, cứ như xuân dược tình ái, cho dù là một người phụ nữ đã sa đọa không có trái tim như tôi cũng không thể chống đỡ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hôm sau, Chu Dung Thành tan tầm ở cục cảnh sát, lâm thời có thêm một buổi xã giao ở hội sở Nam Giang, nhưng không phải là giao tiếp với người trong quan trường, mà là người trong thương trường. Ông ta lấy danh nghĩa vợ mình mở một công ty, là xưởng đóng tàu. Dự án đóng tàu ở những thành phố duyên hải cực kỳ béo bở, mỗi bến tàu đều cần thuyền chở hàng, chở khách và du thuyền. Nếu có mối tìm được khách thì lợi nhuận rất khổng lồ. Không phải thương nhân nào cũng có thể làm nghề này, phải có mạng lưới quan hệ ở quan trường. Bến tàu đa phần đều do chính phủ khống chế, cho thương nhận nhận thầu, có bao nhiêu béo bở thì người trong nghề đều biết rõ, chính phủ cũng có anh em cột chèo, tự thao tác trong hộp tối, thương nhân tới hội đấu thầu, cuối cùng lấy được hay không còn phải trông cậy vào quan hệ với cấp trên. Chu Dung Thành làm nghề này hoàn toàn là tự đi cửa sau của mình.



Hầu hết thuyền ở các bến tàu Đầu Mối, bến tàu Bãi Muối, bến tàu Phước Vĩnh đều là do công ty của Chu Dung Thành chế tào. Ông ta kiếm được nhiều tiền như vậy đều nhờ việc làm ăn này. Ông ta làm cục trưởng chưa từng nhận một xu nào, cho nên dù bại lộ chuyện ông ta có tình nhân thì cấp trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không truy cứu nhiều.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong giới thượng lưu có mấy ai mà không nuôi bồ nhí? Ai có tiền có quyền mà còn an phận thủ thường ở bên cạnh vợ con mình? Cho dù là cấp trên hay là ông ta thì cũng đều không dám tìm hiểu sâu về chuyện này.



Trong giới này loạn lắm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hội sở Nam Giang mà Chu Dung Thành đi xã giao nằm trên con phố thương mại, cũng nổi tiếng như câu lạc bộ quý cô vừa bị niêm phong trước đó không lâu, không mở cửa cho dân chúng, chỉ chiêu đãi quyền quý, bối cảnh rất cứng. Nghe nói rất nhiều quan chức đều có cổ phần ở đây, ô dù rất nhiều.



Chu Dung Thành đi vào lúc hơn tám giờ, mười giờ rưỡi thư ký gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi rằng ông ta không thể rời đi, bảo tôi tới thư phòng của cục trưởng Chu, tìm văn kiện liên quan tới cục thổ địa ở ngăn kéo thứ hai đưa tới hội sở Nam Giang. Lúc trước tôi từng chiêu đãi một doanh nhân đến từ Mân Phúc, rất quen thuộc với nơi đó. Tôi bỏ điện thoại xuống rồi mang văn kiện tới, thư ký đã chờ ở cửa thang máy, tôi đưa văn kiện cho anh ta, hỏi anh ta buổi tối cục trưởng Chu có về nhà không? Anh ta bảo tôi chờ một lát, mở một phòng ở đối diện cho tôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi đi theo sau lưng anh ta bước vào hành lang. Sau khi câu lạc bộ quý cô bị càn quét thì nhà này cũng kín tiếng hơn nhiều, trước kia có không ít gái điếm trai bao trang điểm thật đậm, ăn mặc thiếu vai đi trên hành lang, thấy một người đàn ông nào xuất hiện thì đều sẽ õng ẹo làm dáng, sợ không có khách, bây giờ đều mặc váy đàng hoàng. Chẳng qua tôi biết trong váy đều trống trơn, để khách hàng chơi tiện lợi hơn, mấy kỹ nữ hội sở này một chỉ mặc nội y, hai là không mặc nội y.



Thư ký đứng trước một cánh cửa, giơ tay ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, cũng đừng lộ diện. Tôi bồn chồn không hiểu sao anh ta lại làm kín như thế, Chu Dung Thành là người có quyền nhất thành phố, tiệc tùng nào cũng phải nể mặt ông ta, những người làm ông ta cẩn thận như vậy thật sự không nhiều.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thư ký mở cửa tiến vào, đồng thời tôi xuyên qua khe hở cánh cửa nhìn vào trong phòng, thấy một bóng người ngồi trên sofa da thật gần cửa, nhìn ngoại hình thì không phải là Chu Dung Thành, gầy hơn ông ta một chút, ánh đèn sặc sỡ lướt qua người đàn ông đó, áo sơ mi màu đen phanh cúc, chỉ nhìn thân hình anh ta đã cảm nhận được sát khí nồng nặc.



Người đàn ông đang hút thuốc. Công chúa quỳ dưới chân annh ta đứng lên muốn ngồi lên đùi anh ta, bị anh ta từ chối. Công chúa bất mãn hỏi anh ta không hài lòng sao? Người đàn ông không đáp lời, chỉ phun sương nhả khói.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom