• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New SẮC ĐẸP NGHIÊNG THÀNH TIỂU THƯ HỨA (3 Viewers)

  • Chương 1-2

Phanh xe hỏng rồi!


Hứa Tình Thâm đạp phanh mười mấy lần, mà chiếc xe con màu đen vẫn như ngựa hoang đứt dây cương, cứ xông thẳng về trước. Hai tay cô nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo sau lưng, phía trước đang là đèn đỏ, cô còn chưa kịp bẻ lái, thì một chiếc Cherry QQ đã chạy tới.


Âm thanh va chạm cực mạnh như xé toạc màng nhĩ của cô, túi khí an toàn bật ra kịp lúc, cô cảm thấy chiếc xe như xoay mấy vòng, cuối cùng bay qua cả dải phân cách bằng đá, đụng vào thân cây to lớn mới chịu dừng lại.


Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy có người đập cửa xe, Hứa Tình Thâm bị kéo ra khỏi ghế điều khiển, cảm giác trên trán đau đớn vô cùng, cô mở mắt ra thì thấy một gương mặt cực kì quen thuộc.


“Chị!” Hứa Minh Xuyên lay lay vai cô: “Có chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”


Cô vẫn đau, ký ức cuối cùng còn sót lại đó là chiếc Cherry QQ, cảnh tượng thảm họa trước mắt khiến cô thở ra một hơi lạnh.


Chiếc Cherry QQ bị đâm ở giữa đường lớn , kính xe vỡ vụn toàn bộ, một cánh tay đầy máu thò ra ngoài cửa sổ, cửa xe bị lật ngược biến dạng nghiêm trọng.


Hứa Tình Thâm tính bước qua, em trai kéo vai cô lại: “Chị mau đi đi.”


“Minh Xuyên, mau báo cảnh sát!” Cổ họng Hứa Tình Thâm như rách toạc.


“Chị, đi đi, cảnh sát sắp tới rồi.” Hứa Minh Xuyên đẩy cô: “Chị nghe em nói, là Phương Thành động tay động chân vào xe của chị, anh ta muốn chị chết, chị, mau đi đi!”


“Em nói cái gì?”


“Người bị đụng chắc chắn là không sống nổi rồi, chị, cảnh sát sắp tới, xe là do em lái, không liên quan gì đến chị cả. Chị đi tìm Tưởng Viễn Chu, anh ấy ở Đông Thành, chỉ có anh ấy mới có thể cứu chúng ta, mau đi đi chị!”


Hứa Tình Thâm bị em trai đẩy đi, đã có xe đi đường dừng lại, hình như đang gọi 110, Hứa Minh Xuyên nhìn cô, nghiến răng nói: “Em biết chị khó mà tin, nhưng chị à, lần trước thiếu chút nữa chị đã mất mạng, là Phương Thành làm! Có thể đụng vào xe của chị, cũng chỉ có thể là hắn, chỗ này có theo dõi, em không kéo dài được nhiều thời gian đâu, mau đi!”


Hứa Tình Thâm dần lui bước chân về sau, cuối cùng xoay người, chạy như bay trốn đi.


Cô còn trẻ, không muốn bị người ta vô duyên vô cớ hãm hại, càng không muốn chết.


Chạy được một quãng đường dài, Hứa Tình Thâm trốn vào lùm cây hít thở, cái bóng ngồi xổm xuống co lại như một viên tròn, tim đau như bị tách làm hai, cô cẩn thận nhìn xung quanh, người mà Hứa Minh Xuyên bảo cô đi tìm, lúc trước cô đã gặp qua.


Tưởng Viễn Chu, cậu chủ nắm giữ mọi việc trong nhà họ Tưởng ở Đông Thành, Minh Xuyên để cô đi tìm anh, là đúng rồi, bởi lẽ anh là đổi thủ một mất một còn của Phương Thành.


Tránh được một lúc, Hứa Tình Thâm chạy ra đường lớn đón xe, ngồi trên ghế lái phụ của chiếc taxi, cô bất giác nhìn vào kính chiếu hậu.


Cô không có tư cách gì để nói chuyện với Tưởng Viễn Chu, nhưng cô có gương mặt này, gương mặt được công nhận từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, một gương mặt rất rất đẹp.


Đến nhà họ Tưởng, cửa lớn được canh giữ nghiêm ngặt, mọc cánh cũng khó mà vào được.


Hứa Tình Thâm bị chặn bên ngoài, lúc này, nói không chừng Minh Xuyên đã bị dẫn đi, cô không dám nghĩ tiếp nữa, liền xông đến chỗ bảo vệ đang chặn phía trước.


“Anh nói với cậu chủ Tưởng, tôi và anh ấy có duyên gặp mặt một lần, lần trước ở biệt thự Hồng Từ, anh ấy có cho tôi một thẻ phòng.”


“Cô xác định muốn tôi vào trong báo cáo?”


Hứa Tình Thâm làm ra dáng vẻ không biết xấu hổ: “Phải.”


Bảo vệ nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, xoay người vào trong, không lâu sau, bảo vệ quay lại cửa, quả nhiên là cho cô qua.


“Cậu chủ Tưởng nói, đợi cô ở phòng ngủ lầu một.”


Hứa Tình Thâm nhanh chân bước vào trong, mặc dù sau lưng không có mãnh thú đuổi theo, nhưng cô biết, phía trước lại chỉ có một con đường sống mở ra cho cô.


Đi thẳng đến phòng ngủ, cô không có thời gian quan sát cảnh vật xung quanh, cửa đang khép hờ, Hứa Tình Thâm đẩy vào.


Đập vào mắt là bóng lưng đang ngồi bên cạnh giường, áo choàng tắm lơi lỏng nơi đầu vai người đàn ông, thấp thoáng có thể thấy những đường nét khái quát của bắp thịt.


Hứa Tình Thâm bước đến bên cạnh giường, người đàn ông bên kia không quay đầu, cũng không nói chuyện, cô chỉ có thể vòng qua cuối giường, đứng trước mặt người đàn ông.


“Cậu chủ Tưởng…”


Người đàn ông vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Tình Thâm ngồi xổm người xuống, lòng bàn tay mảnh khảnh đặt trên đùi người đàn ông. Tưởng Viễn Chu liền ngẩng đầu, trong ánh mắt tuấn kiệt lướt qua một tia lạnh lẽo, tầm nhìn dừng lại trên gương mặt Hứa Tình Thâm, hứng thú nhìn cô chằm chằm.


“Biệt thự Hồng Từ, chúng ta đã từng gặp?” Anh đột nhiên đưa tay chạm vào mặt cô.


Thần kinh cô giật mạnh, nhưng vẫn giữ yên không động đậy.


“Từng gặp.”


“Tôi còn cho cô cả thẻ phòng?”


“Không có.”


Tay phải Tưởng Viễn Chu giữ chặt cằm cô ngước lên, trong hơi thở ưu nhã mang theo sự phong lưu, Hứa Tình Thâm nhìn sâu vào mắt người đàn ông, mắt anh sáng ngời, ngũ quan tinh tế, khảm trên người anh là áo choàng tắm viền đen, con người phải trong lúc thoải mái nhất mới mặc áo choàng tắm, nhưng Hứa Tình Thâm rõ ràng cảm thấy trong thân hình người đàn ông này lại ẩn náu một mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh dậy, nguy hiểm vô cùng.


Tưởng Viễn Chu bỏ tay ra đứng dậy, nơi cằm Hứa Tình Thâm vẫn còn vết tích anh vân vê để lại, cô nhanh chóng đứng dậy theo sau anh.


Thái dương của cô đang chảy máu, đứng dưới ánh đèn ngay giữa căn phòng xa hoa tráng lệ.


Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh cô, đi qua đi lại, anh đột nhiên giơ ngón tay tay, chọc vào vết thương trước trán cô: “Máu này là của cô hay của người khác?”


Cô đau đến cắn môi, thu người về sau, cô không muốn lãng phí nhiều thời gian, Hứa Tình Thâm cướp lấy tầm nhìn của anh, ngữ khí sốt sắng: “Tôi cho anh, anh có dám nhận không?”


“Ha…” Người đàn ông nhướng cao mày, đi một vòng xung quanh cô: “Cô lấy tự tin ở đâu ra để bảo tôi muốn cô. Dựa vào cái mặt của cô, cơ thể của cô, hay là… kỹ thuật của cô đây?”


Cô nhịn đau lên tiếng: “Dựa vào việc tôi là người phụ nữ của Phương Thành.”


Bước chân của Tưởng Viễn Chu đột nhiên ngừng lại, một cảm giác áp bức như dán lên lưng cô.


“Phụ nữ của Phương Thành vì sao đến tìm tôi.?”


“Tôi vừa đụng người ta, bản thân lại không giải quyết được.”


Người đàn ông đứng sau cô nói chuyện, hơi thở dao động thổi đung đưa vài sợi tóc ngắn ngay cổ của cô: “Hắn ta không quan tâm cô?”


“Hắn ta muốn tôi chết.”


Tưởng Viễn Chu lần nữa giữ chặt cằm của cô, xoay mặt cô lại về phía mình, trán cô nhói đau, nghe thấy ý cười dập dềnh của người đàn ông: “Phụ nữ đẹp thế này, hắn ta không muốn, tôi muốn.”


“Được.”


“Nếu có một ngày, cô phát hiện người khiến cô xảy ra tai nạn giao thông không phải Phương Thành, cô há không phải hiến thân vô ích sao.?”


Hứa Tình Thâm nhìn lên đôi tay mình, nhìn vào đôi tay dính máu.


“Tôi hiểu hắn hơn anh, hắn yêu bản thân hơn bất kì ai, vì muốn trèo cao, hắn có thể hi sinh tất cả mọi người bên cạnh mình.”


“Người đàn ông như vậy, cô còn theo hắn sao?”


“Dù sao tôi cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, chỉ là trái tim của anh ta… tàn nhẫn hơn tôi một chút thế đó.”


Tầm nhìn của Tưởng Viễn Chu từ cổ của cô quét xuống, anh duỗi hai tay, hướng về phía ngực cô, lòng bàn tay như một thước đó chuẩn xác di chuyển xuống nắm chặt eo cô, dùng lực bóp bóp, sau đó lại đặt lên mông cô.


Cô rốt cuộc cũng nghe thấy giọng cười của anh: “Ba vòng không tệ.”


Hứa Tình Thâmcười lạnh trong lòng, nếu không phải là một nhân vật đào hoa phong tình, sao có thể sờ soạng chuẩn xác như vậy?


“Đi tắm đi, quần áo thì không cần mặc.”


Hứa Tình Thâm đi vào nhà vệ sinh, cô xử lý sạch vết máu trên trán, quấn khăn tắm bước ra, người đàn ông có vẻ đợi không nổi, đợi Hứa Tình Thâm bước đến, lòng bàn tay lớn thu về, đẩy cô đến trước mặt mình.


Tưởng Viễn Chu giơ lòng bàn tay lên, ánh đèn rọi qua từng kẽ ngón tay anh, phản chiếu một gương mặt điển trai mà vô cùng nham hiểm. Lòng bàn tay anh bất ngờ giữ chặt chiếc gáy trắng trẻo của cô: “Cô nên biết, tôi thích chà đạp người khác.”


Cô cắn răng, nhắm mắt lại: “Tùy.”


Lời vừa buông xuống, cô liền bị đẩy đến giường lớn, ngay tức khắc bị Tưởng Viễn Chu hung hăng đè chặt không thể động đậy, cô xoay mặt, gương mặt dán sát thật chặt vào người đàn ông.


“Chỉ cần để tôi leo cao là được, đừng quên, sau chuyện này phải hứa với tôi một chuyện .”


“Vậy cũng phải xem cô có chịu nổi không mới được.”


Dù cho Hứa Tình Thâm đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng mẹ nó, trải qua một lần giày vò của Tưởng Viễn Chu, ít nhất sau này cô cũng sẽ không “chẳng bệnh mà rên rỉ”.


Cái gì mà tim đau như rách nát, cái gì mà tim đau như chẻ đôi, tất cả biến đi!


Rốt cuộc, nỗi đau xác thịt mới là khổ nhất, cô vốn không dễ gì rơi nước mắt, nhưng cũng muốn khóc rồi.


Vỉ con đường sống sau này, vì sự tàn phá của chính mình.


——————–


Lúc Tưởng Viển Chu dậy, Hứa Tình Thâm vẫn không dậy nổi.


Người đàn ông kéo vai cô đến bên cạnh, ánh mắt quét qua vết tích trên giường.


Hứa Tình Thâm không che không đậy: “Thỏa mãn?”


Tưởng Viễn Chu mặc áo choàng tắm bên cạnh, tự từ mặc vào.


“Biết vì sao Phương Thành muốn cô chết không?”


Con ngươi đen nhánh của cô chuyển động, nắm chặt mấy lần mà không thể dậy nổi, Tưởng Viễn Chu đột nhiên bước đến, đầu gối ép chặt đôi chân mảnh khảnh của cô, cúi người, bờ môi khinh bạc kề sát bên tai cô: “Phương Thành chưa ngủ với cô, chẳng trách lại muốn cô chết, đúng khẩu vị, thật là không nếm thì không biết.”


Hai chân cô căng ra, sức nặng toàn thân của người đàn ông đè lên chân cô, Hứa Tình Thâm ngước mắt lên, mặc dù Tưởng Viễn Chu đã khoác áo choàng tắm, nhưng phía trước lại mở toạc ra, cổ họng của cô vì cuộc chiến quyết liệt vừa rồi, sớm đã bị khàn giọng: “Cậu chủ Tưởng, chuyện còn sót lại, phải nhớ anh giúp rồi.”


“Nói hay.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


“Sắc trời cũng đã tối, ở qua một đêm, thế nào?”


“Không được, em trai tôi chắc hẳn là đã bị cảnh sát dẫn đi rồi.” Hứa Tình Thâm cố gắng hết sức thuận theo ngữ điệu của anh nói chuyện, giống như đôi tình nhân đang thảo luận, thật là châm biếm: “Anh xem, có thể giúp tôi trước không?”


“Nếu tôi còn muốn một lần nữa?”


Hứa Tình Thâm sờ vào vết thương ở thái dương.


“Chuyện này dễ thôi, anh muốn thật có thể kéo tôi một cái, lần sau anh còn muốn, tôi còn đến.”


Anh vân vê cằm của cô, nhìn nhìn, cái miệng nhỏ thật biết nói chuyện, chỉ là lời này nghe vào tai, sao anh cảm thấy không chút đáng tin?


Có điều, cho qua, anh cũng mệt rồi, cũng khá lâu chưa sảng khoái tràn trề như thế này.


Tưởng Viễn Chu đứng dậy để cô đi, Hứa Tình Thâm từ giường ngồi bật dậy, cô đến nhà vệ sinh thay đồ trước, lúc đi ra, ngửi thấy có mùi thuốc lá tỏa khắp phòng.


Hứa Tình Thâm xoay đầu, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ngồi bên giường đang nghiêng đầu, ngón tay dài kẹp điếu thuốc, trong tầm nhìn tràn đầy hứng thú thấy rõ.




Chương 2: Ăn quịt? Rất tốt


Hứa Tình Thâm khẽ lau tay vài cái vào quần, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi. Tưởng Viễn Chu không hề nói tới chuyện sẽ giúp cô như thế nào, cô không cam lòng rời khỏi đây một cách vô ích như vậy.


Cô chần chừ, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Xin hỏi, anh sẽ giúp tôi thế nào?”


“Đoạn đường xảy ra chuyện ở đâu?”


“Đường Quách Du.”


Gương mặt anh tuấn của Tưởng Viễn Chu không hề có phản ứng, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô thêm một lần nữa.


“Yên tâm đi, đợi tôi gọi điện thoại, bây giờ cô cứ tới thẳng đồn cảnh sát đón người.”


“Được.”


Hứa Tình Thâm xoay người, đưa tay định kéo cánh cửa phòng đi ra ngoài, bất ngờ bị bóng người ở phía ngoài làm cho giật mình. Cô thực sự sợ hãi, bước chân lùi về phía sau, thiếu chút nữa là hét lên.


Người đàn ông đứng ngoài cửa lơ đãng liếc qua cô, trông anh ta cũng không lớn tuổi lắm, chắc khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi là cùng. Chỉ có điều mái tóc có màu xám trắng, không biết là do nhuộm hay sinh ra đã bị như vậy.


“Anh, anh vừa mới tới?”


Người đàn ông nhíu mi. “Từ lúc cô vào phòng, tôi đã đứng canh ở đây rồi.”


Gương mặt trắng trẻo của Hứa Tình Thâm bỗng nhiên ửng hồng, cô cũng không biết là căn phòng này có cách âm tốt hay không nữa.


Chẳng qua là đỏ mặt thôi mà, Hứa Tình Thâm thấy chắc không có ai nhận ra, cô hất cằm, đứng thẳng lưng, sau đó nhanh chóng rời khỏi đó.


Người đàn ông bước vào căn phòng, Tưởng Viễn Chu đứng lên.


“Nghe thoải mái nhỉ?”


“Nghe không thoải mái bằng làm.”


Tưởng Viễn Chu lắc đầu qua hai bên, làm một vài động tác thư giãn, anh bước tới bên ban công, nhìn Hứa Tình Thâm đang bước nhanh qua sân, đi tới cửa chính căn biệt thự.


Lão Bạch đi tới bên cạnh anh, Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, hai cánh tay thon dài vịn lên lan can màu trắng ngà.


Gió nhẹ từ đâu khẽ thổi tới, làm cây cối phía dưới phát ra âm thanh xao động.


Hứa Tình Thâm cũng không đi ngay, cô đứng ở trước cửa nhìn hai gã đàn ông đứng trên lầu, sau đó quay ra hỏi một người bảo vệ đứng gần đó


“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”


Người bảo vệ đưa mắt nhìn thẳng về phía trước.


“Này, chỉ hỏi anh một câu thôi mà.”


Nửa bên mặt Tưởng Viễn Chu bị vầng sáng che khuất, đôi mắt u ám ánh lên.


“Lão Bạch, cậu nói bọn họ đang nói chuyện gì?”


“Không rõ, hai người hoàn toàn xa lạ có thể nói gì chứ.”


Hứa Tình Thâm tỏ ra như là đã chiếm được kết quả hài lòng, xoay người rời đi.


Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, hỏi: “Có muốn gọi tên đó lên hỏi không?”


Tưởng Viễn Chu thu hồi ánh nhìn, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh. Lão Bạch xoay người đi ra ngoài.


Không lâu sau, người bảo vệ kia đi theo Lão Bạch, anh ta cung kính tiến lên chào: “Tưởng tiên sinh.”


“Cô ta nói gì với cậu vậy?”


“Cô ấy chỉ hỏi tôi một câu, cô ấy nói, Tưởng tiên sinh có phải là người nói lời giữ lời hay không.”


Sắc mặt Lão Bạch khẽ thay đổi, khóe miệng cũng khẽ giật giật, một tiếng nghi vấn, làm anh không nhịn được phải phì cười.


“Được rồi, cậu đi xuống trước đi.”


“Vâng.”


Lão Bạch nhìn nét mặt của Tưởng Viễn Chu băn khoăn. Người đàn ông vắt chéo đôi chân dài, vì khoác áo choàng tắm lên bắp đùi đều lộ ra ngoài, đây cũng là điểm gợi cảm của đàn ông.


Lão Bạch đưa mắt dời đi.


“Tôi để cho cô ta tới đây một lần nữa, cô ta còn nói chưa đủ, xem lần sau cô ta có thời gian nói linh tinh với một tên bảo vệ nữa hay không.”


Nơi cổ họng Lão Bạch khẽ chuyển động, nhưng anh ta là một người có suy nghĩ trong lòng không nói ra thì thấy khó chịu.


“Tưởng tiên sinh, nếu có một lần nữa, chỉ với một câu nói của cô ấy nhưng tại hai thời điểm là không giống nhau.”


(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)


Tưởng Viễn Chu rất bình tĩnh liếc mắt nhìn anh ta.


Qua một lúc, Lão Bạch nhìn đồng hồ: “Cậu định gọi điện thoại à?”


“Gọi cái gì?”


Lão Bạch hạ mắt xuống: “Cậu Tưởng, cậu…”


“Lão Bạch, có phải ngày thường tôi là một người rất có uy tín hay không?”


“Đúng vậy, nhân phẩm của cậu Tưởng là nhất.”


Hai tay Tưởng Viễn Chu đan lại, ngón trỏ khẽ điều chỉnh vài cái.


“Tôi thật không thích chuyện gì cũng làm người đứng đầu.”


Lão Bạch có phần đoán không ra ẩn ý trong lời nói của anh.


“Bên kia, có phải bây giờ nên đến chào hỏi hay không?”


Dẫu sao người ta cũng để cho anh “ngủ” rồi.


Nhưng Tưởng Viễn Chu lắc đầu một cái: “Không vội, thi thoảng ăn quịt một lần, tốt vô cùng.”


Quai hàm của Lão Bạch thiếu chút nữa rơi ra.





Lúc Hứa Tình Thâm hoảng loạn trốn ra, thứ gì cũng không mang theo, không tiền không điện thoại, trong túi còn sót lại hơn mười đồng vừa đủ để ngồi taxi. Cô chỉ có thể dựa vào hai chân để mà đi thôi, áng chừng phải sau cả tiếng đồng hồ, cô mới nghe được một chuỗi còi xe vang lên từ phía sau.


Hứa Tình Thâm vội tránh ra, đã trông thấy chiếc xe kia dừng lại hẳn bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn lại, đúng là Lão Bạch.


Lòng cô thoáng chốc hiểu được, nhất định là Tưởng Viễn Chu phái xe đến, bảo Lão Bạch đón cô tự mình đi giải quyết chuyện kia.


Hứa Tình Thâm đi lên trước hai bước: “Chào anh.”


Nhất thời Lão Bạch không biết mở miệng thế nào, bởi vì anh cảm thấy chuyện này vô cùng mất mặt.


“Cậu Tưởng nói…”


“Cậu chủ Tưởng suy xét mọi chuyện thật chu đáo.” Hứa Tình Thâm nhanh nhạy tiếp lời.


“Cái đó….” Tay phải Lão Bạch đỡ lấy trán.


“Cậu chủ Tưởng nói cậu ấy chưa gọi điện, bây giờ cô trở về, chắc chắn là tự chui đầu vào lưới.”


“Cái gì?”


“Cậu Tưởng còn nói, cô nên quay lại dõi theo cậu ấy, bệnh hay quên của cậu ấy tương đối nặng.”


“Tôi…”


Trong đầu cũng như trong lòng của Hứa Tình Thâm tựa như có thiên quân vạn mã dày xéo qua, cô thực sự rơi vào ngày chó gì rồi, không không, hôm nay rõ là ngày chó rồi.


Tài xế xuống xe giúp cô mở cửa xe, cô còn có thể làm gì, chỉ có thể khom lưng mà chui vào.


Đi một mạch đến trước biệt thự của Tưởng Viễn Chu, không đợi tài xế có hành động gì, Hứa Tình Thâm trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.


Người bên trong không ai ngăn cản cô, cô tự ý đi đến lầu hai, Tưởng Viễn Chu đã thay một bộ quần áo nhàn nhã thoải mái, vừa đi đến đứng bên cửa sổ sát đất, bóng lưng cao ngất rắn rỏi, đường nét toàn thân rõ ràng, không khỏi khiến kẻ khác không dám lại gần.


Nhưng Hứa Tình Thâm không quan tâm, cô đi đến sau lưng anh, nói ngay vào trọng điểm: “Nghe nói cậu chủ Tưởng gọi điện, cần phải có người bên cạnh nhắc nhở?”


Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn về phía trước.


“Tôi để em ngủ lại nơi này, là vì tốt cho em.”


Còn không phải là do hormone quấy quả, dục vọng quá mạnh.


“Phải vậy không?”


Hứa Tình Thâm hạ giọng: “Bây giờ nhất định là em trai tôi đang ở đồn cảnh sát, tôi thật sự không có tâm tư tiếp cậu chủ Tưởng đến lần thứ hai đâu.”


“Em cảm thấy với tình cảnh hiện tại của em mà nói, chuyện gì mới là quan trọng nhất?”


“Gây chuyện bỏ trốn.”


“Sai.” Giọng nói người đàn ông quyết đoán. “Người bị thương sống chết thế nào mới là quan trọng nhất, cô ta muốn cướp lại, em ở bên này nhiều lắm là bồi thường cho tôi chút tiền, cô ta muốn chết, em chính là người gây chuyện bỏ trốn dồn người khác vào chỗ chết, vậy phải ngồi năm bảy năm tù trở lên.. “


“Tôi là bác sĩ, lúc đó tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, nhưng tôi biết… người kia tám phần là không cứu sống được nữa.”


Tưởng Viễn Chu xoay người lại, từ trên cao chăm chú ngắm nghía Hứa Tình Thâm trước mặt.


“Người kia bây giờ đang ở trong bệnh viện của tôi, tôi vẫn truyền máu duy trì cho cô ta, cô ta chưa chết được.”


“Thật à?” Trong con ngươi của Hứa Tình Thâm lóe lên thứ ánh sáng mong ngóng như ngọc lưu ly vậy.


Tưởng Viễn Chu vươn tay ra, bàn tay cầm lấy cằm của cô, đầu ngón tay chạm đến da thịt non mịn trơn nhẵn, hắn lại nhìn thật sâu khuôn mặt của cô lần nữa, trán cao mày ngài, làn da nõn nà, đôi mắt ngấn nước, răng trắng như vỏ sò…


Làm sao bây giờ, trong đầu anh toàn bộ tính từ để miêu tả đều lôi ra hết rồi, tóm lại, một câu cuối cùng, người phụ nữ như vậy đứng trước mặt, suy nghĩ của anh chỉ có một.


Muốn cô! Hung hăng muốn cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom