• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA (5 Viewers)

  • Chương 23: Tới gần, tâm sự

Edit, Beta: Rum.




Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, người da đen Châu Phi…




Nếu nói trong cuộc sống có rất nhiều khoảnh khắc, thì một ngôi sao băng sẽ là khoảnh khắc mà ai cũng muốn vươn tới nắm bắt nhất.



Khoảng khắc Từ Chi quay đầu lại đó, trong màn đêm đen kịt vô biên phía sau lưng, ngôi sao băng giống như mũi tên lửa giận dữ bốc cháy, một lần nữa mang theo nguyện vọng của mọi người bay ra khỏi bầu trời, rồi đột nhiên vụt qua sau lưng cô.



……



Trần Lộ Chu chụp vài tấm ảnh, hầu như tấm nào cũng chụp được, cậu cúi đầu chậm rãi kiểm tra, vài tấm ảnh ghép lại với nhau để lật trang giống như một tệp ảnh động, khoảnh khắc ngôi sao băng rơi xuống và cô quay đầu nhìn lại, từng lần một, đều được như ý dưới đôi bàn tay của cậu. Từ Chi buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc trên trán tán loạn dưới ánh sao trời, ảnh chụp hơi mờ, nhưng lại có cảm giác lười biếng mơ hồ khó tả, cũng không cần phải làm mờ đi.



Phía sau là những vì sao lấp lánh trên bầu trời, cô gái dưới bầu trời đầy sao với vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.



Còn rất ăn ảnh. Ngũ quan và đường nét trên khuôn mặt Từ Chi mềm mại và sạch sẽ, ngoại trừ cặp mắt trong veo, sắc sảo kia thì diện mạo không hề có tính công kích, thoạt nhìn chính là em gái ngoãn ngoãn dịu dàng nhà bên, khó trách Chu Ngưỡng Khởi luôn gọi cô là em gái.



Nhưng cô lạnh lùng hơn em gái nhiều, ít khi cười, cũng hiếm khi tức giận, không phân biệt được dữ hay không dữ, hầu như không có cảm xúc.



Trần Lộ Chu chưa từng thấy người nào lạnh lùng như vậy.



So với trận mưa sao băng Fegasus, trận mưa sao băng này rất nhỏ, còn có rải rác vài viên không ai đợi, cũng may hôm nay thời tiết tốt, mọi người có thể vui vẻ ra về. Bầu trời lại khôi phục vẻ bình yên lộng lẫy thường ngày, núi Minh Linh hoàn toàn yên tĩnh, chim chóc cô tịch đứng trên ngọn cây, tiếng lá cây thổi xào xạc rõ ràng bên tai.



Đoán chừng là bầu trời sao đêm nay cũng hiếm thấy, bọn họ cũng không vội vã rời đi, Thái Oánh Oánh cũng giống như Từ Chi, mải mê suy nghĩ muốn nướng cá ở đây.



“Cậu vừa chụp tôi ư?” Từ Chi muộn màng nhận ra.



Lúc này Trần Lộ Chu đang dùng tới giá ba chân, định chụp một bức ảnh toàn cảnh bầu trời đêm, lầm bầm ừ một tiếng, “Góc ở bên cậu tương đối đẹp.”



“Vậy cậu gửi ảnh cho tôi đi, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè.” Từ Chi nói.



Ngón tay thon dài của Trần Lộ Chu nâng camera, đang điều chỉnh tiêu điểm vặn vòng lấy đến nét vô cực, cúi đầu khẽ hỏi, “Cậu mà cũng đăng lên vòng bạn bè?”



Từ Chi nhìn bầu trời sao trong ống kính của cậu, cậu thật sự rất biết cách tìm góc độ, không hiểu sao lại nhìn cậu một cái, khó hiểu với câu hỏi này: “Sao tôi lại không?”



Bởi vì tôi đã thấy.



Không chờ Trần Lộ Chu nói tiếp, Từ Chi đã phản ứng lại, “À, cậu xem vòng bạn bè của tôi.”



“Chỉ nhìn thôi, không có ý gì khác.”



“Tôi biết,” Từ Chi giúp cậu nhặt nắp ống kính vừa bị cô va phải trên mặt đất lên, “Tôi đăng lên vòng bạn bè đều chia nhóm, có lẽ là cậu không nhìn thấy đâu.”



Trần Lộ Chu: “……”



Nói đi, một cô gái mười tám, mười chín tuổi sao lại thanh tâm quả dục như vậy hả.



Từ Chi lấy điện thoại lấy ra, chân thành nói: “Hay để tôi thêm cậu vào nhé? Sau đó cậu gửi ảnh qua cho tôi? Tôi sẽ ghi nguồn là cậu chụp.”



Trần Lộ Chu, một người đăng lên vòng bạn bè chưa bao giờ chia nhóm, cậu không hiểu vì sao trong thời buổi này, còn có người không phải hải vương mà cũng chia nhóm đăng lên vòng bạn bè. Cậu nghi ngờ cô xây ao thả cá, nhưng mà không có chứng cứ, cũng rất khinh thường.



“Cậu muốn thêm thì thêm, hỏi tôi làm gì.” Trần Lộ Chu chỉnh tiêu cự cả nửa ngày, định quay sang đổi một cái ống kính dài, thành thạo gỡ ống kính xuống, đưa tay về phía cô, giọng điệu không tốt lắm, “Đưa tôi nắp ống kính.”



Từ Chi ngồi xổm trên mặt đất, ngoan ngoãn duỗi tay đưa qua.



Thái Oánh Oánh vừa rửa sạch sẽ cái giá xong, vui vẻ chuẩn bị quay về nướng cá, nghe thấy bọn họ nói chuyện, liền tức giận trừng mắt nhìn Trần Lộ Chu, “Sao cậu lại hung dữ với cậu ấy nữa rồi?”



Trần Lộ Chu lấy một cái ống kính dài từ trong túi, lật nắp ống kính lên, phớt lờ Thái Oánh Oánh, vừa thành thạo chỉnh máy ảnh, vừa giả nhân giả nghĩa rũ mắt nhìn Từ Chi, “Tôi hung dữ với cậu?”



Từ Chi bao dung gật đầu, “Ừ, ban nãy hơi hung dữ một xíu, bởi vì nắp ống kính hả? Cậu nói kiểu số máy cho tôi đi, tôi sẽ đền cho cậu một chiếc.”



Trần Lộ Chu: “……”



Ngay cả Chu Ngưỡng Khởi đứng bên cạnh đang yên lặng nhìn hai người họ cũng không nhịn được thở dài, nặng nề đặt tay lên vai Trần Lộ Chu, người anh em, của cậu không phải là đường dài gian nan, mà là bức tường rồi.



Sau khi Thái Oánh Oánh rửa sạch giá nướng thịt, mới phát hiện nước suối không có cá. Trước kia Phó Ngọc Thanh thường dẫn bọn họ tới đây nướng thịt, nước suối không sâu, đại khái mực nước cũng chỉ cao đến đầu gối chân người, hiện tại không biết cái là ai khởi xướng ném đồng xu xuống, con suối biến thành ao tiền xu. Thái Oánh Oánh không cam lòng, rửa sạch cái giá nướng thịt mất một lúc lâu, dù sao cũng phải kiếm gì đó nướng.



“Tớ đi hái nấm.” Thái Oánh Oánh nói.



Chu Ngưỡng Khởi: “Mẹ nó, cậu có biết phân biệt nấm không? Mà nấm trong núi này có độc không vậy.”



“Từ nhỏ tôi với Từ Chi đã đi theo chú Phó vào trong rừng hái nấm rồi, chẳng lẽ chúng tôi còn không biết phân biệt nấm độc hay không độc? Cậu không dám ăn thì đừng ăn, bằng không tôi rửa sạch cái giá này phí công.” Nói xong liền đi về phía bụi cây bên kia.



Chu Ngưỡng Khởi nhìn Trần Lộ Chu, rất thức thời nói, “Để tôi đi xem có gà rừng gì đó không.”



Bãi đất trống chỉ còn lại hai người, Từ Chi nghĩ bụng, hay là mình cũng đi hái nấm thôi, nhưng vừa mới đứng lên, Trần Lộ Chu lạnh nhạt gọi cô lại, “Tới đây, cho cậu xem cái này.”



“Cái gì?”



“Sao băng nhỏ tôi vừa bắt được.”



Từ Chi tò mò nghiêng người, “Mới có thêm một viên nữa sao?”



“Ừ, vừa bắt được.” Từ Chi cúi đầu nhìn thời gian, “Mưa sao băng kết thúc rồi mà? Vẫn có cá lọt lưới.”



Trần Lộ Chu chưa kịp bắt đầu quay, ban nãy khi chụp bầu trời đêm, đột nhiên có ngôi sao băng xuất hiện trên đỉnh đầu cô, nên chỉ có thể dùng máy ảnh chụp mấy tấm, cậu lấy camera từ giá ba chân ra, chụp một bức cho cô.



Cậu nhanh chóng nhấn ngón tay vài cái, cùng một góc và cùng một bối cảnh, điểm khác biệt duy nhất là góc của ngôi sao băng, sau khi lướt qua vài lần, ngôi sao băng nhỏ không khác gì ở trong một đoạn video, sinh động như thật, ở trước mắt cô, nó rất sống động chậm rãi xẹt qua màn đêm đen tối.



“Cảm giác như tôi được tận mắt nhìn thấy vậy.” Từ Chi thật lòng nói ra cảm nhận của mình.



Cậu còn biết cảm nhận cơ à?



“Ừ, cậu cũng không nhìn xem là ai chụp.” Thật ra so với việc quay video, Trần Lộ Chu càng thích chụp loại ảnh chụp sống động này hơn, bởi vì quay video sẽ không cảm nhận được bầu không khí này.



Thái Oánh Oánh ở bên kia không biết đang làm gì, cách thật xa vẫn nghe thấy tiếng bọn họ xì xào to nhỏ ở lùm cây, rất vui vẻ, Từ Chi quay đầu lại nhìn, cũng không quá để bụng, tiếp tục nói chuyện phiếm với Trần Lộ Chu, “Hình như cậu rất thích chụp sao trời nhỉ?”



Trần Lộ Chu đang đóng máy ảnh, cà lơ phất phơ kéo khóa ba lô lên, đáp, “Bình thường thôi, càng thích chụp người hơn.”



Trần Lộ Chu nhìn thấy cô nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ xem cậu thích chụp người nào, sợ cô hiểu sai, cô là người thẳng tính, phải đề phòng, lập tức lên tiếng giải thích: “Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, người da đen Châu Phi cũng đều chụp, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”



Từ Chi thở dài, “Tôi không nghĩ lung tung, tôi đang nghĩ liệu có phải cậu xuất ngoại rồi sẽ học nhiếp ảnh hay không thôi.”



“Sao cậu lại muốn biết tôi học cái gì?”



“Tò mò ấy mà,” Từ Chi nói, “Cảm giác cậu biết rất nhiều thứ, nhưng lại không biết cậu thích cái gì.”



Trần Lộ Chu thu dọn đồ đạc, cầm lấy một chai nước sủi tăm và đưa nó cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh, hai người ngồi cạnh nhau trên tấm thảm dã ngoại.



Từ Chi cong người ôm chân, còn cậu thì tùy tiện duỗi chân, hai tay chống sau lưng, người hơi ngả về sau, nhìn cô dưới ánh trăng ảm đạm một lúc, Từ Chi đặt bình nước sủi tăm sang bên cạnh, đầu gác lên đầu gối rồi cũng nghiêm túc nhìn cậu, tỏ vẻ như rất tò mò. Thấy vậy, cậu lực bất tòng tâm nói: “Sau này sẽ nói cho cậu biết, có đôi lúc, con người không nhất định phải làm những gì mình thích. Cậu muốn học kiến trúc là bởi vì thích sao?”



Từ Chi gật đầu.



Trần Lộ Chu nhìn cô: “Vậy học đi, quan tâm người thân nói cái gì.”



Từ Chi quay đầu lại nhìn dòng nước suối trước mặt, những gợn sóng nông có vẻ như phù hợp với tâm trạng hiện tại của cô, “Nhưng bố tôi không ủng hộ lắm, ông ấy cảm thấy con gái học kiến trúc rất vất vả, mẹ tôi cũng học kiến trúc, có đôi lúc cũng được tan ca mà. Tôi rất thích tan ca, nhìn bản vẽ thiết kế của mình trên giấy biến thành công trình thật, đó là một cảm giác thành tựu có phải không?”



“Muốn ở lại thành phố này là vì bố cậu?” Ít nhiều gì Trần Lộ Chu cũng có thể cảm nhận được, Từ Chi rất ỷ lại vào bố của mình.



Từ Chi không biết tại sao, những lời này cô chưa từng nói với Đàm Tư, nhưng đêm nay lại có thể thẳng thắn nói hết với Trần Lộ Chu, “Ít nhiều gì cũng có, tôi là con gái một, người thân của nhà tôi cũng rất phiền phức, bố tôi lại không phải người biết từ chối. Lúc trước ông ấy hứa giúp mấy người thân, sau này họ mất, ông ấy còn phải trả hết nợ thay họ, còn thích giả vờ làm người giàu có trước mặt tôi nữa. Bản thân là người mắc chứng sợ xã hội, chưa cãi nhau với người ta bao giờ, ngay cả lên mạng phát thiếp mừng cũng không dám. Hơn nữa nếu tôi đi học ở nơi khác, sẽ mất nhiều khoản phí hơn ở đây, nên sau khi mẹ tôi qua đời, tôi đã từ bỏ suy nghĩ này rồi. Nhưng lời hôm đó cậu nói có ảnh hưởng sâu sắc đến tôi, tôi tự hỏi liệu mình có thể chọn một ngôi trường tốt hơn hay không.”



“Tôi chỉ kiến nghị thôi,” Trần Lộ Chu lười biếng duỗi chân, nói, “Lựa chọn cụ thể là ở cậu, giống như ngày hôm nay, cậu đang đợi bầu trời sao, còn tôi… thật ra đang đợi gió thu, cũng sẽ có người chờ hoa nở, mỗi người đều sẽ có sự lựa chọn riêng và phong cảnh của riêng mình.”



Từ Chi: “Nhất định là phong cảnh sao?”



Trần Lộ Chu ngả người về sau, hơi nghiêng người, cúi đầu cười, “Cậu đang nghi ngờ cái gì, tương lai của chúng ta chính là phong cảnh, không cần ai nói, tự do chúng ta quyết định.”



Từ Chi nhìn con suối trước mắt, gợn sóng nông hình như ngày càng mạnh, cô xem mà hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn sang hướng khác, rút một ngọn cỏ đuôi chó, “Cậu biết cỏ đuôi chó có thể bắt cua không?”



“Không biết, cũng không muốn biết,” Trần Lộ Chu hiển nhiên là không có hứng thú với đề tài này, “Tuy nhiên, vừa rồi tôi cũng chỉ nói như vậy thôi, nhưng nếu tôi đứng trên góc độ của bố cậu, thì ông ấy sẽ không hy vọng nguyên nhân cậu lựa chọn Khánh đại là bởi vì mình.”



“Nên tôi mới muốn tìm một công việc bán thời gian để kiếm tiền.” Từ Chi phe phẩy ngọn cỏ đuôi chó và nói, “Nói thật, cái hạng mục tiếp chuyện kia của cậu, tôi cảm thấy không quá đứng đắn. Cậu có muốn xem xét các hạng mục khác không, chẳng hạn như bán cá với tôi ở ven đường này.”



“Cậu muốn kéo tôi vào quỹ xây dựng sự nghiệp chứ gì?”



“Hết cách rồi mà, tôi không có người em trai giàu có, kiếm tiền đâu dễ như thế được.” Từ Chi hiếm khi nói giỡn.



“Không giống nhau đâu, có một người em trai giàu có thôi là chưa đủ.” Trần Lộ Chu còn bổ sung thêm, “Còn cần phải có một người em trai giàu có ngốc nghếch nữa, thôi được rồi, thanh toán hóa đơn đi.”



Từ Chi sửng sốt, cỏ đuôi chó không biết đã ngậm trong miệng từ lúc nào, sững sờ hỏi: “Hóa đơn gì?”



Trần Lộ Chu thản nhiên thu một tay phía sau lại, giả vờ nhìn đồng hồ, nửa đùa nửa thật trêu cô: “Tiếp chuyện đó, cậu cảm thấy việc đó không đứng đắn mà, một phút 50 tệ, cũng hàn huyên tầm mười phút rồi, nể tình bạn bè giảm giá, 250 (đồ ngốc) tệ.”



Từ Chi phản ứng lại, “Cậu mới 250 (đồ ngốc)!”



Gió núi chậm rãi thổi qua, bóng hai người đổ lên mặt nước suối hẻo lánh, gợn sóng nhấp nhô như không thể đâm thủng bức tường phía nam, theo ngọn gió khẽ thổi, ánh trăng bằng phẳng, gió mát bằng phẳng, thiếu niên cũng bằng phẳng.



Trần Lộ Chu cười không ngừng được, bả vai run run, một tay chống phía sau, cúi người, nhổ ngọn cỏ đuôi chó trên miệng cô xuống, “Có biết bẩn không vậy, đừng có cái gì cũng bỏ vào miệng như thế.”



Từ Chi: “Hồi nhỏ tôi toàn ăn cái này mà.”



“Sao hả, ăn cỏ vinh dự lắm sao?” Cậu nghiêng đầu nhìn cô, “Chi bằng rút thêm hai ngọn nữa về cho cậu ăn sáng đi, chỉ chỗ đất đó thôi, chỗ đó tốt, vừa rồi Chu Ngưỡng Khởi còn đi tiểu ở đó.”



Từ Chi: “……”



Mãi cho đến khi lên xe, Từ Chi đều cảm thấy dạ dày mình buồn nôn, sắc mặt xanh mét.



Chu Ngưỡng Khởi ở phía sau nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt ấy không hiểu sao lại làm lòng cậu ta phát lạnh, “Em gái Từ Chi sao vậy? Sao lại không vui rồi?”



Thái Oánh Oánh nói với Trần Lộ Chu bằng thái độ khác thường, “Cậu giỏi lắm, có thể làm cậu ấy tức giận!”



Từ Chi đã nhiều năm không tức giận rồi, từ sau khi mẹ cô mất, cô lại càng thờ ơ.



Từ Chi mặc kệ hai người họ, ánh mắt hiếm khi u oán nhìn Trần Lộ Chu, “Cậu lái chậm thôi, tôi sắp nôn ra rồi.”



Trần Lộ Chu vẫn luôn trầm mặc lái xe, không tiếp lời, điều này khiến Thái Oánh Oánh lầm tưởng rằng hai người họ đã cãi nhau, thật giống một đôi tình nhân nhỏ. Bầu không khí trở nên kỳ quặc.



Trần Lộ Chu lần đầu tiên cảm thấy mình đùa quá trớn, giọng nói luôn lười biếng nay lại xen lẫn chút dịu dàng khó tả: “Xin lỗi.”



Chu Ngưỡng Khởi dỏng tai lên nghe ngóng, để xem cậu nói tiếng người gì.



“Nếu không để tôi bảo Chu Ngưỡng Khởi xuống xe?” Cậu bổ sung thêm.



Chu Ngưỡng Khởi:???



Chu Ngưỡng Khởi: “……”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom