Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Rừng Na Uy - Chương 9
Giờ học ngày hôm sau tôi vẫn không thấy bóng dáng Midori đâu. Cô có chuyện gì vậy? Mười ngày đã trôi qua kể từ lần chúng tôi nói chuyện với nhau trên điện thoại. Tôi đã định gọi cô, nhưng lại thôi. Cô đã nói rằng cô sẽ gọi cho tôi.
Thứ Năm tuần ấy tôi gặp Nagasawa trong nhà ăn. Hắn ngồi xuống cạnh tôi với một khay đầy ụ thức ăn và xin lỗi đã làm cho buổi “liên hoan” hôm trước thành ra không vui như vậy.
“Không sao,” tôi nói. “Tớ mới phải cám ơn cậu vì bữa ăn thịnh soạn đến thế. Nhưng cũng phải công nhận là kiểu ăn mừng nghề nghiệp mới của cậu như thế thật buồn cười.”
“Cậu có thể nói lại câu ấy.”
Vài phút trôi qua và chúng tôi vẫn lăng lặng ăn.
“Tớ làm lành với Hatsumi rồi,” hắn nói.
“Tớ không ngạc nhiên đâu.”
“Tớ cũng đã căng thẳng cả với cậu nữa, nếu tớ nhớ không nhầm.”
“Xin lỗi xin lủng thế này là thế nào?” tôi hỏi. “Cậu ốm à?”
“Có lẽ,” hắn nói, gật gật đầu máy cái nhè nhẹ.
“Hatsumi bảo tớ cậu khuyên cô ấy bỏ tớ.”
“Có lí cả thôi,” tôi nói.
“Ừ, tớ cũng nghĩ thế,” Nagasawa nói.
“Cô ấy tuyệt như vậy,” tôi nói, húp súp xoàn xoạt.
“Tớ biết,” hắn nói và thở dài. “Hơi tuyệt quá đối với tớ”
***
Đang ngủ như chết thì có tiếng chuông báo tôi có điện thoại dưới nhà. Nó đem tôi từ cái lõi tận cùng của giấc ngủ ra và ném tôi vào tâm trạng ngơ ngác hoàn toàn. Tôi cảm thấy như mình đã ngủ cắm đầu xuống nước cho đến lúc cả bộ óc sưng vù lên. Đồng hồ chỉ sáu giờ mười lăm nhưng tôi không biết là đang sáng hay chiều, và cũng không biết hôm nay là thứ mấy nữa. Tôi nhìn ra cửa sổ và không thấy có cờ treo trên cột. Chắc là chiều rồi. Vậy là cuối cùng thì cái lê kéo cờ kia cũng có tác dụng của nó.
“Ê, Watanabe, cậu có rỗi bây giờ không?” Midori hỏi.
“Tớ không biết, hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ Sáu.”
“Đang là sáng hay chiều?”
“Chiều chứ còn gì nữa! Cậu lạ thế! Xem nào, bây giờ… là sáu giờ mười tám phút chiều.”
Vậy là chiều rồi! Đúng thế, tôi đã nằm trên giường đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Thứ Sáu.
Đầu óc tôi bắt đầu làm việc. Tôi không phải đi làm ở tiệm đã hát vào các thứ Sáu.
“Ờ, tớ rỗi. Cậu đang ở đâu?”
“Ga Ueno. Cậu gặp tớ ở Shinjuku có được không?”
“Tớ đi luôn bây giờ đây.”
Chúng tôi hẹn giờ và nơi gặp nhau, rồi gác máy.
Khi tôi đến quán DUG, Midori đang ngồi ở cuối quầy bar với một cốc rượu. Cô mặc một áo khoác ngoài đàn ông màu trắng nhàu nhĩ một áo len vàng, quần bò xanh, và một cổ tay có đeo hai cái vòng.
“Cậu đang uống gì thế?” tôi hỏi.
“Tom Collins.”
Tôi gọi whisky pha soda, rồi mới nhìn thấy một chiếc vali to nằm dưới chân Midori.
“Tớ đi xa,” cô nói. “Vừa về đến đây.”
“Cậu đi đâu?” “Xuống phía nam đến Nara và lên phía bắc đến Aomori.”
“Một mạch ư?”
“Ngốc ạ. Tớ có thể lạ, nhưng không thể lên bắc xuống nam cùng một lúc. Tớ xuống Nara với bồ, rồi bỏ lên Aomori một mình.”
Tôi nhấm nháp whisky với soda, rồi đánh diêm châm điếu Marlboro Midori đang ngậm trên miệng.
“Thời gian qua chắc kinh khủng với cậu lắm, còn ma chay với đủ thứ khác nữa.”
“Không đâu, đám ma thì dễ ợt. Bọn tớ làm nhiều quá rồi. Cứ việc khoác bộ kimono đen rồi ngồi đó như một phu nhân và mọi người sẽ lo tất mọi chuyện – một ông bác, một ông hàng xóm, kiểu thế. Họ đem rượu sakê đến, đặt làm sushi, nói những lời an ủi, khóc lóc, rồi lại tiếp tục công việc, chia nhau thứ này thứ nọ. Nhẹ nhàng ấy mà. Như đi pích-níc thôi. So với việc chăm sóc một người ngày này qua ngày khác thì đó đúng là một cuộc pích-níc. Bọn tớ thì mệt, tớ với chị tớ. Bọn tớ còn không khóc nổi. Chẳng còn nước mắt nữa. Thật đấy. Chỉ mỗi tội đã thế mọi người còn xầm xì rằng “Mấy cô này thật ghẻ lạnh như băng”. Nhưng chúng tớ vẫn cứ không khóc, chúng tớ là vậy đấy. Tớ biết chúng tớ có thể vờ khóc, nhưng không đời nào chúng tớ làm như vậy. Bọn mất dạy. Chúng càng muốn chúng tớ khóc thì chúng tớ lại càng không khóc.
Hai chị em tớ rất khác nhau, nhưng đến những chuyện như thế này thì chúng tớ lại tuyệt đối đồng điệu.”
Hai cái vòng tay của Midori kêu lanh canh khi cô vẫy người phục vụ gọi một cốc Tom Collins nữa với một bát hạt hồ trăn.
“Thế rồi thì là, sau khi đám tang đã xong và mọi người đã về cả rồi, hai chị em tớ uống sakê cho đến tận tối. Nhẵn một chai hai lít tướng, rồi nửa chai nữa, và suốt thời gian ấy bọn tớ mạt sát mọi người – này là đồ ngu, nọ là đồ mít đặc, thằng này giống một con chó ghẻ, con mẹ kia thì như lợn sề, lão nọ là đồ đạo đức giả, ngữ ấy thì đúng là đồ gian lận. Cậu không thể biết nó sướng thế nào đâu!”
“Tớ có thể tưởng tượng được.”
“Rồi chúng tớ chán và đi ngủ – cả hai đều lạnh cóng. Chúng tớ cứ ngủ suốt, điện thoại kêu hay gì gì nữa chúng tớ cũng mặc kệ. Coi như chết rồi. Cuối cùng, lúc thức dậy, chúng tớ liền gọi sushi về ăn và nói chuyện phải làm gì đây Hai chị em quyết định sẽ đóng cửa hiệu sách một thời gian để nghỉ ngơi. Bọn tớ đã phải hành hạ mình hàng bao nhiêu tháng liền rồi và xứng đáng được giải lao. Chị tớ chỉ muốn quanh quẩn với bạn trai một thời gian, còn tớ thì quyết định phải đi đâu đó vài ngày để làm tình như điên thì mới hả.” Midori ngậm chặt miệng và đưa tay lên xoa tai. “Thôi chết, xin lỗi nhé.”
“Ôkê mà,” tôi nói. “Thế là cậu đi Nara.”
“Ờ, tớ vẫn thích chỗ ấy. Những đền thờ và khu vườn nuôi hươu ở đó.”
“Và cậu làm tình như điên chứ?”
“Không, không hề, một phát cũng không nữa,” cô nói và thở dài. “Vừa đặt chân vào đến phòng khách sạn và đặt túi xuống là tớ bắt đầu thấy kinh, ào ào như thác đổ.”
Tôi không thể nhịn được cười.
“Ê, có gì đâu mà cười. Tớ bị sớm mất một tuần! Tớ khóc không nín lại được. Có lẽ lúc ấy bao nhiêu dồn nén mới bùng cả ra. Bồ tớ nó lại còn tức nữa chứ! Nó như vậy đấy: phát cáu ngay lập tức. Mà có phải lỗi tại tớ đâu. Có phải là tớ thích thấy kinh lúc ấy đâu. Rồi thì tạng kinh nguyệt của tớ nó lại còn nặng nề nữa chứ. Một hai ngày đầu, tớ không muốn làm bất kì cái gì cả. Cậu cẩn thận đừng có gặp tớ những ngày như thế?”
“Cũng muốn thế lắm, nhưng làm sao tớ biết được?” tôi hỏi.
“Ôkê, tớ sẽ đội mũ một hai ngày sau khi bắt đầu thấy kinh. Một cái mũ đỏ. Thế được đấy,” cô nói và cười phá lên. “Nếu cậu thấy tớ ngoài phố và tớ đang đội một cái mũ đỏ thì chớ có nói gì với tớ, cứ việc biến đi thôi.”
“Tuyệt. Tớ ước gì con gái ai cũng làm thế cả,” tôi nói. “Thế rồi cậu làm những gì ở Nara?”
“Còn làm quái gì được nữa” Bọn tớ cho hươu ăn và đi khắp nơi ở đó. Chán không thể chịu được! Hai đứa cãi nhau to và chưa đứa nào nhìn mặt nhau từ lúc về đến giờ. Tớ quanh quẩn vài ngày rồi quyết định sẽ đi đâu đó một mình. Thế là tớ đi Aomori. Tớ ở với một người bạn ở Hirosaki hai đêm đầu, rồi bắt đầu đi quanh đó -Shimokita, Tappi, những chỗ như thế. Chỗ nào cũng hay cả. Đã có lần tớ viết một cuốn giới thiệu nhỏ về khu vực ấy. Cậu đã đến đấy bao giờ chưa?”
“Chưa?”
“Được rồi, không sao,” Midori nói, nhấp một ngụm Tom Collins, rồi cậy vỏ một hạt hồ trăn, “suốt thời gian đi chơi một mình như thế, tớ toàn nghĩ đến cậu. Tớ nghĩ giá có cậu đi cùng thì hay biết mấy?”
“Sao lại thế?”
“Sao lại thế!” Midori nhìn tôi với đôi mắt chăm chú vào một nơi vô định. “Sao lại thế nghĩa là thế nào?”
“Thì là thế chứ sao nữa! Sao cậu lại nghĩ đến tớ?”
“Có thể vì tớ thích cậu, chứ còn làm sao nữa! Còn lí do gì nữa nào? Có ai mong người nào mà mình không thích đâu cơ chứ?”
“Nhưng cậu có bạn trai rồi mà,” tôi nói. “Cậu không phải nghĩ đến tớ làm gì”. Tôi chậm rãi nhấp một ngụm whisky pha soda.
“Nghĩa là tớ không được phép nghĩ đến cậu nếu tớ đã có bồ?”
“Không, không phải thế, tớ chỉ…”
“Này Watanabe, hãy nghe cho thủng đây,” Midori nói, chỉ tay vào mặt tôi. “Tớ cảnh cáo cậu đây này, tớ đã bị đủ thứ khổ sở dồn nén cả tháng qua rồi và sẵn sàng tá hoả tam tinh đây. Cho nên cậu hay cẩn thận lời nói nghe không. Còn thêm một tí gì nữa nhưng lời kiểu ấy là tớ sẽ khóc lụt hết chỗ này cho mà xem. Cậu sẵn sàng chuyện ấy chưa? Hễ đã khóc là tớ thành con vật chính cống đấy, bất kể là tớ đang ở đâu! Tớ không đùa đâu.”
Tôi gật đầu và im thin thít. Tôi gọi cốc whisky soda thứ hai và ăn mấy hạt hồ trăn. Đâu đó đằng sau âm thanh của một cái bình lắc rượu và tiếng li cốc lanh canh xen với tiếng lạo xạo của máy làm nước đá, Sarah Vaughan đang hát một ban tình cả theo kiểu ngày xưa.
“Mọi chuyện vẫn lung tung cả giữa tớ với bồ tớ kề từ sau sự kiện tăm-pông.”
“Sự kiện tăm-pông”
“Ờ một tháng trước đây tớ đi uống rượu với hắn và mấy thằng bạn của hắn. Đang uống thì tớ kể chuyện một bà hàng xóm khi hắt xì đã làm bắn cả cái tăm-pông của mụ ra ngoài. Buồn cười chứ, phải không?”
“Quấy thật,” tôi phì cười.
“Đấy, và tất cả lũ bạn ấy của hắn cũng nghĩ thế. Nhưng hắn phát điên và nói rằng tớ không được nói những chuyện nhơ bẩn như thế. Rõ dơ dáy quá!”
“Uao!”
“Hắn là một thằng cha rất hay, nhưng có thể rất hẹp hòi trong những chuyện như vậy,” Midori nói. “Ví dụ như, hắn phát khùng ngay nếu tớ không mặc đồ lót màu trắng. Cậu có nghĩ thế là hẹp hòi không?”
“Có thể,” tôi nói, “nhưng đó chỉ là vấn đề thị hiểu thôi.” Tôi không thể tin một thằng cha như thế lại có thể thích một bạn gái như Midori, nhưng không dám nói ra.
“Rồi, còn cậu, vừa rồi cậu làm những gì?” cô hỏi.
“Chẳng có gì. Vẫn vậy thôi,” tôi nói, nhưng rồi chợt nhớ lần tôi định thủ dâm với ý nghĩ về Midori như đã hứa. Tôi hết sức thấp giọng kể chuyện ấy với cô để mọi người xung quanh không thể nghe được.
Mắt Midori sáng lên và cô búng ngón tay đến tách một cái. “Thế nào? Tốt đẹp không?”
“Không, được nửa chừng thì tớ lúng túng quá nên đành phải thôi.”
“Cậu muốn nói là cậu bị xỉu đi à?”
“Gần như thế?”
“Mẹ kiếp,” cô nói, ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. “Cậu không thể để mình lúng túng như thế được. Nghĩ đến cái gì đó thật sexy vào. Không sao đâu, tớ cho phép cậu mà. Ê, tớ biết rồi? Lần sau tớ sẽ ở trên phôn với cậu: “Ô, ô, sướng quá… ô, đấy, đấy… Thôi nào, tớ sắp ra… ô, đừng làm thế!” Tớ sẽ nói với cậu những thứ như thế trong lúc cậu loay hoay với nó.”
“Điện thoại khu học xá ở dưới sanh chờ ngoài cửa, lúc nào cũng có người qua lại,” tôi giải thích. “Lão trưởng khu sẽ vặn cổ tớ nếu thấy tớ loay hoay ở một nơi như thế?”
“Ồ, chán nhỉ.”
“Không sao đâu,” tôi nói. “Tớ sẽ thử lại một mình một ngày gần đây.”
“Cố hết sức nhé,” Midori nói.
“Tớ sẽ cố,” tôi bảo.
“Tớ đang nghĩ không biết có phải tại tớ không,” cô nói. “Có thể tớ không sexy từ trong bản chất.”
“Không phải đâu,” tôi khẳng định. “Có lẽ chỉ là vấn đề thái độ.”
“Cậu biết không,” cô nói, “tớ có cái lưng cực kì nhạy cảm này. Chỉ cần mơn man ngón tay lên nó là… mmmmm.
“Tớ sẽ ghi nhớ điều này.”
“Ê, sao mình lại không đi xem một bộ phim nhơ nhớp bây giờ nhỉ? Midori nói. “Một thứ bạo tình thực bẩn thỉu vào.”
Chúng tôi rời quán bar đến một hàng bán lươn, rồi từ đó đến một trong những rạp xinê con heo điếu tàn nhất khu Shinjuku để xem một chương trình ba phim liền. Đó là rạp duy nhất thấy có quảng cáo chiếu loại phim bạo tình. Vào bên trong, phòng chiếu có một thứ mùi gì không thể tả được. Chúng tôi đến đúng lúc. Vừa vào chỗ là bộ phim bạo tình bắt đầu luôn. Đó là chuyện một cô thư kí với đứa em gái còn đi học bị một bọn đàn ông bắt cóc và tra tấn bạo tình đủ kiểu. Bọn đàn ông bắt chị đàn bà lớn tuổi hơn phải làm đủ trò kinh tởm, nếu không chúng sẽ hiếp cô em gái. Nhưng chẳng mấy chốc bà chị này đã biến thành một mẹ bạo tình cuồng nọ, còn cô em thì xem bà chị với đủ kiểu vặn vẹo như thế cũng đã nứng tình lên ngùn ngụt. Một bộ phim u ám và lặp đi lặp lại, tôi chỉ xem được một lúc là chán.
“Nếu tớ là cô em kia, tớ sẽ không dễ bị kích động đến thế,” Midori nói. “Tớ sẽ còn xem nữa đã.”
“Tớ cũng nghĩ thế,” tôi nói.
“Với lại, cậu có thấy đầu vú cô ta quá đen so với một nữ sinh không – một trinh nữ mà thế ư?”
“Đúng thế?”
Midori dán mắt lên màn ảnh. Tôi rất ấn tượng: người xem phim mà chăm chú căng thẳng thế kia thì chắc chắn là đáng đồng tiền bỏ ra rồi. Cô vẫn tiếp tục báo cáo với tôi những suy nghĩ của cô: “Ôi trời đất ơi, cậu thấy chưa!” hoặc “Ba thằng một lúc! Bọn nó xé nát con bé ra mất!” hoặc “Tớ muốn thử kiểu này với ai đó, Watanabe ơi!” Tôi thích xem Midori hơn bộ phim kia nhiều.
Khi đèn bật sáng giờ giải lao, tôi thấy không có ai là đàn bà ở trong rạp. Một thanh niên ngồỉ gần chúng tôi -có vẻ là sinh viên – nhìn Midori một cái rồi đi ra chỗ khác ở mãi cuối hàng ghế.
“Nói tớ nghe, Watanabe, cậu có cứng lên khi xem những cảnh ấy không?”
“À, có, cũng đôi lúc,” tôi nói. “Có thế họ mới làm nhưng phim này chứ?”
“Vậy cậu đang nói là mỗi khi những cảnh ấy bắt đầu, ông đàn ông nào trong rạp cũng dựng cả lên như chào cờ hay sao? Ba hoặc bốn chục ông đều ngỏng hết lên cùng một lúc. Cứ nghĩ thế thì lại thấy rất lạ, có phải không?”
“Ừ cậu nói thế nên tớ mới thấy lạ.”
Phim thứ hai cũng chỉ là một chuyện kích dục bình thường, có nghĩa là còn chán hơn cả phim đầu. Anh đàn ông thì chìm ngập suốt trong những tiếng thở dốc, còn chị đàn bà thì phát ra những kiều diễn đạt thông thường như “Đấy!” hoặc “Nữa!” trong lúc oằn oại ở bên dưới anh kia. Còn nghe thấy cả tiếng giường cọt kẹt. Những cảnh ấy cứ diễn đi diễn lại mãi. Lúc đầu Midori còn có vẻ thích thú vô cùng, nhưng rồi đến lúc cô cũng phải thấy chán và có ý muốn ra về. Chúng tôi ra khỏi rạp và hít mấy hơi thật dài. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy không khí ở Shinjuku có vẻ trong lành đến thế.
“Vui nhỉ,” Midori nói. “Bao giờ mình lại đi xem nữa nhé.”
“Họ chỉ làm mãi những trò như thế,” tôi nói.
“Thì họ còn biết làm gì khác nữa” Chúng ta ai chẳng cứ làm mải những việc như nhau đấy thôi.”
Cô ta nói cũng có lí thật.
Chúng tôi tìm một quán bar khác và gọi rượu uống.
Tôi lấy whiskv, còn Midori uống ba bốn cái cốc-tay không biết pha phách những gì trong đó. Ra lại bên ngoài, Midori nói cô muốn trèo cây.
“Quanh đây chẳng có cái cây nào,” tôi nói. “Mà nếu có thì cậu cũng choáng váng rồi không trèo leo gì được đâu!”
“Cậu lúc nào cũng tỉnh táo như quỉ, cậu làm hỏng mẹ nó mọi việc. Tớ say là vì tớ thích say. Có gì sai nào? Và ngay cả khi say tớ cũng vẫn có thể trèo cây được như thường. Cứt thật, tớ sẽ trèo mãi lên tít tận ngọn một cái cây cổ thụ rõ cao và tớ sẽ tè xuống dầu tất cả mọi người cho mà xem!”
“Này, cậu có cần đi toa-lét không thế?”
Tôi đưa Midori đến một nhà vệ sinh trả tiền ở Ga Shinjuku, nhét một đồng kẽm vào khe thu ngân và ấn cô vào trong đó, rồi mua một số buổi tối ở quầy báo bên cạnh và đọc nó trong khi chờ cô ra. Nhưng cô không ra.
Mười lăm phút sau thì tôi bắt đầu lo và sắp sửa vào xem ra sao thì thấy cô ló ra, mặt mũi tái mét.
“Xin lỗi,” cô nói, “tớ ngủ thiếp đi mất.”
“Cậu có sao không?” tôi hỏi, khoác cái áo ngoài của tôi lên vai cô.
“Không sao mà,” cô nói.
“Để tớ đưa cậu về. Cậu phải về nhà, tắm một cái thật lâu, thật thích, rồi đi ngủ. Cậu kiệt sức rồi.”
“Tớ không về nhà đâu. Đề làm cái gì chứ? Chẳng có ma nào cả. Tớ không muốn ngủ một mình ở một nơi như thế?”
“Tuyệt lắm,” tôi nói. “Vậy cậu tính sẽ làm gì đây?”
“Đến một nhà nghỉ tình yêu ở đâu đây và ngủ trong vòng tay cậu cả đêm nay. Như một súc gỗ. Sáng mai mình sẽ cùng ăn sáng ở dâu đó rồi cùng đến lớp với nhau.”
“Cậu đã dự định chuyện này ngay từ đầu rồi phải không? Thế mà cậu mới gọi tớ.”
“Tất nhiên rồi.”
“Nhẽ ra cậu phải gọi bồ cậu chứ không phải tớ. Như thế mới hợp lí. Bồ trai chỉ để làm những việc như vậy thôi mà.”
“Nhưng tớ muốn ở với cậu.”
“Cậu không thể ở với tớ,” tôi nói. “Trước hết là tớ phải về học xá trước nửa đêm. Nếu không sẽ vi phạm lệnh giới nghiêm. Bị thế một lần thôi là tha hồ mà trả giá địa ngục. Thứ hai là nếu tớ lên giường với một cô gái, tớ sẽ phải làm chuyện ấy, tớ ghét nhất phải nằm đó mà cố nhịn. Tớ không đùa đâu, tớ có thể cùng đường phải ép uổng cậu đấy.”
“Nghĩa là cậu sẽ đánh tớ và trói tớ và hiếp tớ từ đằng sau á?”
“Ê nghe đây, tớ nói nghiêm chỉnh đấy.”
“Nhưng tớ cô đơn quá! Tớ muốn được ở với ai đó! Tớ biết mình đang làm những trò khủng khiếp với cậu, toàn những đòi hỏi mà chẳng đáp lại được gì, rồi nghĩ bậy nghĩ bạ gì cũng nói ra tuốt tuột, kéo cậu ra khỏi nhà rồi bắt cậu đưa đi khắp chốn cùng nơi, nhưng cậu là người duy nhất mà tớ có thể cùng làm những chuyện ấy! Tớ chưa bao giờ được làm theo ý mình với bất kì ai, chưa một lần nào trong suốt hai mươi năm mà tớ đã sống qua. Bố tớ, mẹ tớ, họ không bao giờ để ý một tí gì đến tớ, còn bạn trai của tớ ư, mẹ kiếp, hắn không phải loại trai tráng như vậy. Hắn nổi cáu nếu tớ định làm theo ý riêng của tớ. Nên chúng tớ mới cãi nhau. Cậu là người duy nhất tớ có thể nói những điều như thế này. Còn bây giờ thì tớ mệt, mệt, mệt mỏi lắm rồi và tớ chỉ muốn lên giường đi ngủ và nghe ai đó nói với tớ rằng họ thích tớ biết chừng nào và tớ xinh đẹp biết nhường nào và đại loại thế. Tớ chỉ thèm có vậy thôi. Và khi thức dậy, tớ sẽ lại tràn đầy sinh lực và sẽ không bao giờ dám vòi vĩnh ích kỉ thế này nữa. Tớ xin thể. Tớ sẽ là một bé gái ngoan mà.”
“Tớ nghe cậu rồi, tin tớ đi, nhưng tớ không thể làm gì được.”
“Ôi tớ xin cậu đấy! Nếu không, tớ sẽ ngồi xuống ngay dưới đất đây và khóc cả đêm cho đến lúc vỡ đầu vỡ mặt thì thôi. Và tớ sẽ ngủ với thằng cha đầu tiên nào nói gì đó với tớ.”
Thế là xong. Tôi gọi điện về học xá và xin gặp Nagasawa. Khi hắn nhấc máy tôi bảo hắn hãy làm ra bộ như tôi đã về phòng rồi. Tớ đang ở với một cô, tôi giải thích thế.
“Được thôi,” hắn nói. “Sự nghiệp ấy là đáng rồi, tớ rất vui được giúp cậu. Tớ vừa mới quay cái thẻ tên cậu sang phía “ở nhà” rồi. Đừng lo. Cứ thoải mái đi. Sáng mai cậu có thể vào qua lối cửa sổ phòng tớ.”
“Cám ơn. Tớ nợ cậu chuyện này,” tôi nói rồi gác máy.
“Ổn cả chứ?” Midori hỏi.
“Cũng tàm tạm,” tôi nói và thở dài.
“Vĩ đại rồi, mình đến một sàn disco nào đi, còn sớm lắm mà.”
“Gượm đã nào, tớ tưởng cậu mệt lắm rồi!”
“Trong những chuyện như thế này thì tớ không sao!”
“Thế thì chết rồi.”
Và đúng thế thật. Chúng tôi đến một sàn disco, và sức lực cô phục hồi dần trong khi hai đứa nhún nhảy ở đó. Cô uống hai cốc whisky pha coke, và nhảy liên tục cho đến lúc trán đẫm mồ hôi.
“Vui thật là vui!” Cô kêu lên khi chúng tôi ngồi nghỉ ở một bàn. “Tớ không nhảy thế này hàng thế kỷ nay rồi. Không biết nữa, nhưng khi thân thể chuyển động thế này, hình như tinh thần mình được giải phóng vậy.”
“Tớ xin nói rằng tinh thần cậu lúc nào mà chẳng được giải phóng.”
“Không có đâu!” Cô nói, lắc đầu và mỉm cười. “Nhưng này, bây giờ thấy vui và khỏe rồi thì tớ lại đói cồn lên đây! Mình đi ăn pizza đi.”
Tôi đưa cô đến một quán pizza quen biết và gọi bia hơi với một cái pizza cá trích. Tôi không đói lắm và chỉ ăn được bốn trong số mười hai lát pizza. Midori ăn hết chỗ còn lại.
“Cậu bình phục nhanh thật đấy,” tôi nói. “Vừa lúc trước cậu còn tái mét và loạng choạng đi không nổi.”
“Ấy là vì những vòi vĩnh của tớ đã có người chiều rồi,” cô đáp. “Nó làm tan hết sương mù trong người tớ. Uao! Pizza ở đây ngon thật!”
“Này, nói tớ nghe, ở nhà cậu bây giờ không có ai thật à?”
“Thật. Chị tớ ở chỗ ông bồ. Dạo này chị ấy thành ra lẩm cẩm rồi. Hễ tớ không ở nhà là chị ấy không thể ngủ được một mình.”
“Vậy mình quên cái trò nhà nghỉ tình yêu đi. Đến những chỗ ấy chỉ tổ thấy mình rẻ rúng lắm. Chúng mình về nhà cậu đi. Cậu có đủ chăn nệm cho tớ ngủ chứ?”
Midori nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Ôkê, mình sẽ qua đêm ở nhà tớ.”
Chúng tôi lấy tàu hoả, đi tuyến Yamanote đến Otsuka, và chẳng mấy chốc hai đứa đã đang kéo cái cửa cuốn bịt hết mặt tiền của hiệu sách Kobayashi lên. Một thông báo bằng giấy dán trên cửa đề mấy chứ TẠM THỜI ĐÓNG CỬA. Mùi giấy cũ tràn ngập cửa hàng tối om, như thể cái cửa cuốn ấy đã không mở rất lâu rồi. Một nửa số giá sách trống không, và phần lớn các tạp chí bị buộc lại thành bó để trả lại. Cảm giác lạnh lẽo trống rỗng khi lần đầu tôi đến đây nay lại càng thêm sâu sắc. Nơi này giống một cái vỏ tàu hoang phế ngoài bãi biển.
“Cậu không định mở lại cửa hàng à?” Tôi hỏi.
“Không, bọn tớ sẽ bán nó,” Midori nói. “Chúng tớ sẽ chia tiền và sống tự lập một thời gian không cần ai phải “bảo trợ” cả. Chị tớ sang năm sẽ cưới, còn tớ phải qua ba năm đại học nữa đã. Ít nhất cũng phải đủ tiền để hai chị em làm được những việc ấy. Tớ cũng sẽ tiếp tục làm thêm. Khi đã bán chỗ này rồi, hai chị em sẽ sống với nhau ở một căn hộ nào đó một thời gian.”
“Cậu nghĩ sẽ có người mua chứ?”
“Có thể. Tớ biết có người muốn mở một cửa hàng len ở đây. Vừa rồi bà ấy có hỏi tớ có muốn bán không. Khổ thân bố. Bố vất vả lắm mới gây dựng được chỗ này, mà phải trả nợ dần từng tí một, xong rồi thì hầu như chẳng còn gì. Tất cả tan đi hết, như bọt nước trên sông vậy.”
“Nhưng ông ấy đã có cậu,” tôi nói.
“Tớ ư?” Midori cười. Cô hít vào một hơi thật dài rồi lại thở ra hết. “Mình lên nhà đi. Dưới này lạnh quá.”
Lên gác rồi, Midori để tôi ngồi ở bàn trong bếp rồi đi đun nước tắm. Trong khi cô bận việc đó, tôi đặt ấm đun nước pha trà. Đợi thùng nước tắm nóng lên, chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn và uống trà. Tay chống cằm, cô nhìn tôi chăm chú một lúc rất lâu. Chẳng có tiếng động gì ngoài tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng động cơ tủ lạnh rì rầm lúc chạy không theo với nhịp rơ-le đóng mở. Đồng hồ chỉ sắp nửa đêm.
“Cậu biết không, Watanabe, nhìn thật kĩ thì cậu có một cái mặt thú vị ra phết.”
“Cậu nghĩ thế à?” tôi hỏi, hơi chạm tự ái.
“Tớ vẫn hay để ý và nhớ những gương mặt hay hay,” cô nói. “Nhưng cậu thì… nói thật nhé, càng nhìn cậu tớ càng nghĩ rằng “hắn sẽ làm cho mà xem.”
“Tớ cũng vậy,” tôi nói. “Lâu lâu tớ lại ngẫm nghĩ về mình một lần, và tớ lại tự nhủ “Phải rồi, mình sợ đếch gì cơ chứ?”
“Ê, tớ không muốn nói theo ý xấu đâu. Tớ không giỏi diễn đạt những cảm xúc của mình ra bằng lời. Chính thế mà mọi người hiểu lầm tớ. Tớ chỉ muốn nói là tớ thích cậu. Tớ bao cậu thế rồi, đúng không?”
“Rồi,” tôi nói.
“Tớ định nói là, không phải chỉ có tớ mới là người gặp khó khăn khi muốn tìm hiểu xem đàn ông thực chất là thế nào. Nhưng tớ đã và sẽ làm được việc đó, dần dần từng tí một.”
Midori mang ra một bao Marlboro và châm một điếu “Bắt đầu từ số không thì cứ tha hồ mà học.”
“Cũng phải thôi.”
“Ô tí nữa thì quên! Cậu có muốn thắp cho bố tớ một nén nhang không?”
Tôi theo Midori vào căn phòng có bàn thờ Phật, thắp một nén nhang trước bức ảnh
chụp ông bố, và chắp tay.
“Biết hôm trước tớ đã làm gì không?” Midori hỏi. “Tớ cởi trần truồng hết trước bức ảnh bố tớ. Cởi đến mảnh vải cuối cùng và để ông ấy nhìn thật lâu, thật kĩ. Kiểu như một tư thế Yoga. Giống như bảo “Bố ơi, này là đứa con gái mà bố đã làm ra.”
“Lí do quái quỉ gì mà cậu lại làm thế?” tôi hỏi.
“Tớ không biết, tớ chỉ muốn cho ông ấy xem. Nghĩ coi một nửa tớ là tinh khí của ông ấy, đúng không? Sao lại không cho ông ấy xem? Lúc ấy tớ cũng hơi say. Có lẽ cũng vì thế nữa.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Chị tớ bước vào và tí nữa thì ngã bổ chửng. Tớ đang ở đó, trước bức ảnh thờ bố, trần như nhộng. Tớ đoán chắc cậu cũng phải ngạc nhiên.”
“Tớ cũng nghĩ thế?”
“Tớ giải thích tại sao mình đang làm vậy và bảo, “Nào, Momo (tên chị ấy là Momo) chị cũng cởi quần áo ra đi, rồi ngồi cạnh em đây cho bố xem, nhưng chị ấy không dám. Chị ấy choáng váng bỏ đi. Rõ thật là bảo thủ.”
“Nói cách khác thì nghĩa là chị ấy tương đối bình thường, phải không?”
“Nói tớ nghe, Watanabe, cậu nghĩ gì về bố tớ?”
“Tớ không thoải mái lắm với những ai mới gặp, nhưng không thấy khó chịu gì lúc có một mình với ông cụ. Tớ thấy khá thoải mái. Và nói với cụ đủ thứ chuyện.”
“Những chuyện gì vậy?
“Euripides,” tôi đáp.
Midori cười ầm lên. “Cậu thật lạ! Không ai nói chuyện Euripides với một người hấp hối vừa mới gặp cả!”
“Nào, cũng không có cô gái nào lại ngồi tênh hênh trước ảnh thờ của bố mình cả!”
Midori chặc lưỡi và rung rung cái chuông trên bàn thờ. “Ngủ ngon nhé, bố ơi. Bọn con sắp vui thú với nhau một tí đây, bố đừng lo và cố ngủ một tí đi nhé. Bố không đau đớn phải không ạ? Bố chết rồi mà, bố có nhớ không? Con chắc là bố hết đau đớn rồi. Còn nếu không thì bố phải kêu với thánh thần thôi bố ơi. Bảo họ như thế là ác quá đấy! Con mong bố gặp mẹ và hai người làm chuyện ấy với nhau thật tình vào nhé. Con đã thấy con cò của bố lúc cho bố đi tè. Ấn tượng ra phết? Nên bố phải tận dụng nó cho đã bố nhé. Chúc bố ngủ ngon.”
Chúng tôi lần lượt vào thùng tắm rồi thay đồ mặc đi ngủ.
Tôi mượn một bộ gần như mới của bố Midori. Hơi chật nhưng có còn hơn không.
Midori trải nệm cho tôi trên sàn phòng thờ.
“Cậu không sợ phải ngủ trước ban thờ chứ? Cô hỏi.
“Chẳng sợ tí nào. Tớ chưa làm chuyện gì xấu cả,” tôi mỉm cười nói.
“Nhưng cậu sẽ nằm cạnh và ôm tớ cho đến lúc tớ ngủ đã chứ, đúng không?”
“Đúng rồi,” tôi nói.
Chỉ chực ngã lăn khỏi mép cái giường hẹp của Midori, tôi ôm cô trong lòng. Mũi chúi vào ngực tôi, cô đặt cả hai tay lên hai bên hông tôi. Cánh tay phải tôi vòng qua lưng cô trong khi bàn tay trái tôi cứ phải bám chặt lên khung đầu giường để cho mình khỏi ngã.
Không phải là một tư thế có thể dẫn đến hứng khởi tình dục Mũi tôi sát ngay trên đầu cô và mái tóc ngắn của cô cứ cù vào nó suốt.
“Nào, nói gì với tớ đi chứ,” Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.
“Cậu muốn tớ nói gì đây?”
“Gì cũng được. Cái gì làm tớ thích ấy?”
“Cậu thật xinh,” tôi nói.
“Midori,” cô nói. “Nói tên tớ ấy.”
“Cậu thật xinh, Midori à,” tôi chỉnh lại.
“Thật xinh nghĩa là sao?”
“Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi.”
Midori ngẩng lên nhìn tôi. “Cậu thật đặc biệt với ngôn từ.”
“Tớ có thể cảm thấy lòng mình dịu đi khi cậu nói thế,” tôi nói và mỉm cười.
“Nói cái gì hay hơn nữa đi.”
“Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm.”
“Lắm là bao nhiêu”
“Là như một chú gấu mùa xuân,” tôi nói.
“Một chú gấu mùa xuân ư?” Midori lại ngẩng lên.
“Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân.”
“Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói “Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?” Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?”
“Ờ. Thật là hay.”
“Tớ thích cậu đến như vậy đấy.”
“Đó là điều tốt đẹp nhất mà tớ từng được nghe,”
Midori nói, nép mãi vào ngực tôi. “Nếu cậu thích tớ đến thế, cậu sẽ làm mọi thứ tớ bảo cậu chứ? Cậu sẽ không nổi cáu chứ?”
“Không đâu, tất nhiên là không rồi.”
“Và cậu sẽ luôn luôn chăm sóc tớ chứ, luôn luôn chứ?”
“Ừ, tất nhiên rồi,” tôi nói, vuốt ve mái tóc mềm mà ngắn như tóc con trai của cô. “Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả mà.”
“Nhưng mà tớ sợ,” cô nói.
Tôi nhẹ nhàng ôm cô, và chẳng mấy chốc đôi vai cô đã nhô lên hạ xuống đều đặn theo nhịp thở có thể nghe thấy được của giấc ngủ. Tôi tuồn ra khỏi giường và vào bếp lấy một hộp bia. Tôi chẳng buồn ngủ chút nào, nên nghĩ đến chuyện đọc sách, nhưng chẳng tìm được cuốn nào đáng đọc ở quanh đổ. Tôi đã định vào phòng Midori để tìm, nhưng lại không muốn lục lọi nhớ làm cô thức giấc.
Tôi ngồi đó nhìn vào không trung một lúc lâu, nhấp nháp bia, rồi chợt nhớ là mình đang ở trong một hiệu sách. Tôi xuống nhà, bạt đèn và bắt đầu nhìn lướt các giá để sách bìa mềm. Chẳng có gì hấp dân, và nếu có thì phần lớn là tôi đã đọc cả rồi, nhưng thể nào tôi cũng phải tìm ra cái gì đó để đọc. Tôi nhặt được một cuốn Dưới Bánh xe của Hermann Hesse đã bạc màu, chắc đã không bán được từ lâu lắm rồi, và để tiền trả vào chỗ quầy thu ngân. Đó là đóng góp nhó nhoi của tôi để giảm nhẹ nợ nần của nhà sách Kobayashi.
Tôi ngồi chỗ cái bàn trong bếp, vừa uống bia vừa đọc Dưới Bánh xe. Tôi đã đọc cuốn này lần đầu lúc mới vào trung học. Và bây giờ, tám năm sau, tôi lại ngồi đây, đọc lại nó trong bếp ở nhà một cô gái, mặc bộ đồ ngủ chật ních của ông bố mới chết của cô ta. Lạ lùng thật.
Nếu không có những hoàn cảnh kì lạ thế này, có lẽ tôi chẳng bao giờ đọc lại Dưới Bánh xe.
Cuốn sách quả là có những đoạn đã lỗi thời, nhưng là tiểu thuyết thì nó cũng không tồi. Tôi đọc chầm chậm, thưởng thức từng dòng một, trong một hiệu sách im lìm giữa đêm khuya. Một chai rượu mùi bụi bặm đứng trên một cái giá trong bếp. Tôi rót một ít vào một cái cốc dùng để uống cà-phê rồi nhấm nháp tí một. Nó làm tôi ấm người nhưng chẳng giúp tôi buồn ngủ được tí nào.
Tôi vào xem Midori ra sao trước lúc ba giờ một tí, nhưng cô vẫn đang ngủ say. Chắc hẳn cô phải mệt mỏi lắm. Đèn từ dãy phố đầy những cửa hàng dưới cửa sổ hắt vào một thứ ánh sáng trắng nhè nhẹ, giống như ánh trăng, tràn ngập gian phòng. Midori ngủ quay lưng ra phía có ánh đèn. Cô nằm thật im, gần như đã đóng băng.
Cúi xuống gần, tôi nghe được tiếng thở của cô. Cô ngủ giống hệt như ông bố.
Chiếc vali vừa đi cùng với cô nay để cạnh giường. Chiếc áo choàng trắng vắt trên lưng một cái ghế. Mặt bàn học của cô gọn gàng ngăn nắp, và trên tường có treo một cuốn lịch có hình chú chó Snoopy trong phim hoạt hoạ.
Tôi hé rèm nhìn xuống dãy cửa hàng vắng ngắt. Hàng nào cũng đóng, hạ kín những tấm cửa cuốn mặt tiền. Chỉ có những cái máy bán hàng tự động là hình như đang phủ phục chờ một ngày mới nữa. Thỉnh thoảng không khí lại rung lên khi sóng âm thanh của những chiếc xe tải hạng nặng nghiến lốp xe xuống mặt đường từ rất xa ào đến. Tôi trở lại bếp, rót thêm rượu mùi và tiếp tục đọc Dưới Bánh xe.
Khi tôi đọc hết cuốn sách thì trời đã rạng sáng. Tôi pha một ít cà-phê tan rồi lấy giấy với bút bi tìm thấy trên bàn viết cho Midori mấy chữ: Tớ uống một ít rượu mùi của cậu. Tớ mua một cuốn Dưới Bánh xe. Ngoài trời sáng rồi, nên tớ phải về. Tạm biệt. Sau một chút lưỡng lự, tôi viết thêm: Trông cậu lúc ngủ thực xinh. Tôi rửa cốc cà-phê, tắt đèn bếp, xuống nhà, khe khẽ nhấc cái cửa cuốn rồi bước ra phố. Tôi đã lo hàng xóm có thể thấy tôi đáng ngờ, nhưng ngoài đường chưa có ai lúc mới năm giờ năm mươi gì đó vào buổi sáng. Chỉ có lũ quạ vẫn đậu ở chỗ quen thuộc của chúng trên mái nhà và nhìn chằm chằm xuống phố. Tôi liếc nhìn lên tấm màn cửa màu hồng nhạt ở phòng Midori rồi đi ra trạm tàu điện, lên tàu ngồi cho đến cuối đường, rồi đi bộ về học xá. Trên đường tôi thấy một tiệm cà-phê đã mở cửa liền ăn một bữa điểm tâm có cơm với súp đậu tương, rau muối và trứng rán. Đi vòng ra sau khu học xá, tôi gõ gõ vào cửa sổ tầng trệt của phòng Nagasawa. Hắn mở cho tôi trèo vào ngay lập tức.
“Cà phê không?” hắn hỏi.
Tôi cám ơn hắn, lên phòng mình, đánh răng, cởi quần dài, chui vào chăn và nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng, một giấc ngủ không mộng mị gì khép lại trên tôi như một cánh cửa bằng chì nặng trịch.
Tuần nào tôi cũng viết thư cho Naoko, và nàng thường viết trả lời. Những bức thư của nàng không bao giờ quá dài. Chẳng mấy chốc đã thấy có những đoạn viết về những buổi sáng và buổi tối lạnh lẽo tháng Mười một.
Cậu về Tokyo đúng vào lúc mùa thu bắt đầu tàn, nên nhiều lúc mình không biết cái hố đang mở ra trong lòng mình là do nhớ cậu hay là vì chuyển mùa. Reiko và mình nói đến cậu suốt. Chị ấy nhắc không được quên bảo là chị ấy có lời hỏi thăm cậu. Chị ấy vẫn tốt với mình như thế. Mình nghĩ nếu không có chị ấy chắc mình không thể chịu được nơi này. Khi thấy cô đơn mình vẫn khóc. Reiko bảo mình khóc thế là tốt.
Nhưng cô đơn quả thật là một cảm giác đau đớn. Khi cô đơn trong đêm, mình thấy có người nói với mình từ trong bóng tối. Họ nói với mình như kiểu cây cối vẫn rền rĩ trong gió lúc ban đêm vậy. Kizuki; chị mình: họ vẫn nói chuyện như thế với mình suốt. Họ cũng cô đơn, và muốn tìm người trò chuyện.
Mình thường đọc lại những lá thư của cậu trong đêm khi thấy cô đơn và đau đớn. Mình thấy hoang mang về rất nhiều chuyện nghe được từ bên ngoài, nhưng những đoạn cậu mô tả mọi thứ xung quanh cậu giúp mình thấy nhẹ nhõm tuyệt vời. Lạ thế đấy!
Mình không hiểu tại sao lại thế. Thế là mình cứ phải đọc đi đọc lại chúng, và Reiko cũng thế. Rồi chúng mình nói chuyện về những điều cậu đã kể cho mình trong thư. Mình rất thích đoạn về ông bố của cô gái Midori ấy. Chúng mình mong thư cậu hàng tuần như một trong những niềm vui giải trí vậy – đúng thế, ở một nơi như thế này, thư từ là nguồn giải trí của chúng mình.
Mình cố hết sức dành thời gian mỗi tuần để viết cho cậu, nhưng khi đã ngồi trước trang giấy trắng thì mình lại bắt đầu thấy lo lắng buồn rầu. Cả thư này nữa mình cũng phải cố lắm mới viết được. Reiko đã hò hét nhắc mình phải trả lời cậu. Dù sao thì cũng đừng hiểu lầm mình. Mình có hàng tấn chuyện muốn nói với cậu, muốn kể cho cậu nghe. Chỉ tội mình thấy rất khó diễn đạt chúng ra bằng lời. Chính thế mà viết thư là một việc rất khó nhọc đối với mình.
Nói đến Midori, cô ấy có vẻ là một người thú vị. Đọc thư cậu, mình có cảm giác là có thể cô ấy đã phải lòng cậu rồi. Lúc mình nói điều đó với Reiko, chị ấy bảo “Tất nhiên là thế rồi? Đến tôi cũng còn phải lòng Watanabe nữa là!” Dạo này chúng mình đi hái nấm, nhặt hạt dẻ, và ăn chúng hàng ngày. Mà mình nói hàng ngày tức là hàng ngày thật ấy: cơm với hạt dẻ, cơm với nấm matsutake, nhưng ăn rất ngon, và không thấy chán tí nào. Nhưng Reiko không ăn nhiều thế đâu. Chị ấy thì vẫn cứ hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Bầy chim với lũ thỏ đều ổn cả.
Tạm biệt.
Ba ngày sau sinh nhật thứ hai mươi, tôi nhận được một bưu phẩm của Naoko. Mở ra, tôi thấy một cái áo len cổ lọ màu rượu vang và một lá thư.
Chúc mừng sinh nhật! Mình hy vọng cậu sẽ có một năm hạnh phúc của tuổi hai mươi. Năm hai mươi tuổi của mình có vẻ sẽ kết thúc với mình vẫn khổ sở như từ xưa đến nay, nhưng mình sẽ rất thích nếu cậu có thể gộp phần hạnh phúc của cậu vào với phần hạnh phúc của mình. Thật đấy. Reiko và mình mỗi người đan một nửa cái áo cho cậu đấy. Nếu đan một mình, có lẽ phải đến Valentine sang năm mình mới xong được. Nửa đẹp là của Reiko, nửa xấu là của mình. Reiko làm cái gì cũng giỏi, thỉnh thoảng nhìn chị ấy mà mình thấy chán mình quá. Mình muốn nói là mình chẳng làm được việc gì cho ra hồn cả!
Tạm biệt.
Khoẻ nhé.
Trong gói có cả một mẩu giấy của Reiko:
Cậu thế nào? Với cậu, Naoko có thể là đỉnh cao hạnh phúc, nhưng với tôi cô ấy chỉ là cô gái vụng về. Dù sao, chúng tôi cũng đã loay hoay đan xong được cái áo len này kịp sinh nhật cậu. Đẹp đấy chứ, phải không nào? Chúng tôi tự chọn màu và kiểu đấy.
Chúc mừng sinh nhật.
Thứ Năm tuần ấy tôi gặp Nagasawa trong nhà ăn. Hắn ngồi xuống cạnh tôi với một khay đầy ụ thức ăn và xin lỗi đã làm cho buổi “liên hoan” hôm trước thành ra không vui như vậy.
“Không sao,” tôi nói. “Tớ mới phải cám ơn cậu vì bữa ăn thịnh soạn đến thế. Nhưng cũng phải công nhận là kiểu ăn mừng nghề nghiệp mới của cậu như thế thật buồn cười.”
“Cậu có thể nói lại câu ấy.”
Vài phút trôi qua và chúng tôi vẫn lăng lặng ăn.
“Tớ làm lành với Hatsumi rồi,” hắn nói.
“Tớ không ngạc nhiên đâu.”
“Tớ cũng đã căng thẳng cả với cậu nữa, nếu tớ nhớ không nhầm.”
“Xin lỗi xin lủng thế này là thế nào?” tôi hỏi. “Cậu ốm à?”
“Có lẽ,” hắn nói, gật gật đầu máy cái nhè nhẹ.
“Hatsumi bảo tớ cậu khuyên cô ấy bỏ tớ.”
“Có lí cả thôi,” tôi nói.
“Ừ, tớ cũng nghĩ thế,” Nagasawa nói.
“Cô ấy tuyệt như vậy,” tôi nói, húp súp xoàn xoạt.
“Tớ biết,” hắn nói và thở dài. “Hơi tuyệt quá đối với tớ”
***
Đang ngủ như chết thì có tiếng chuông báo tôi có điện thoại dưới nhà. Nó đem tôi từ cái lõi tận cùng của giấc ngủ ra và ném tôi vào tâm trạng ngơ ngác hoàn toàn. Tôi cảm thấy như mình đã ngủ cắm đầu xuống nước cho đến lúc cả bộ óc sưng vù lên. Đồng hồ chỉ sáu giờ mười lăm nhưng tôi không biết là đang sáng hay chiều, và cũng không biết hôm nay là thứ mấy nữa. Tôi nhìn ra cửa sổ và không thấy có cờ treo trên cột. Chắc là chiều rồi. Vậy là cuối cùng thì cái lê kéo cờ kia cũng có tác dụng của nó.
“Ê, Watanabe, cậu có rỗi bây giờ không?” Midori hỏi.
“Tớ không biết, hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ Sáu.”
“Đang là sáng hay chiều?”
“Chiều chứ còn gì nữa! Cậu lạ thế! Xem nào, bây giờ… là sáu giờ mười tám phút chiều.”
Vậy là chiều rồi! Đúng thế, tôi đã nằm trên giường đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Thứ Sáu.
Đầu óc tôi bắt đầu làm việc. Tôi không phải đi làm ở tiệm đã hát vào các thứ Sáu.
“Ờ, tớ rỗi. Cậu đang ở đâu?”
“Ga Ueno. Cậu gặp tớ ở Shinjuku có được không?”
“Tớ đi luôn bây giờ đây.”
Chúng tôi hẹn giờ và nơi gặp nhau, rồi gác máy.
Khi tôi đến quán DUG, Midori đang ngồi ở cuối quầy bar với một cốc rượu. Cô mặc một áo khoác ngoài đàn ông màu trắng nhàu nhĩ một áo len vàng, quần bò xanh, và một cổ tay có đeo hai cái vòng.
“Cậu đang uống gì thế?” tôi hỏi.
“Tom Collins.”
Tôi gọi whisky pha soda, rồi mới nhìn thấy một chiếc vali to nằm dưới chân Midori.
“Tớ đi xa,” cô nói. “Vừa về đến đây.”
“Cậu đi đâu?” “Xuống phía nam đến Nara và lên phía bắc đến Aomori.”
“Một mạch ư?”
“Ngốc ạ. Tớ có thể lạ, nhưng không thể lên bắc xuống nam cùng một lúc. Tớ xuống Nara với bồ, rồi bỏ lên Aomori một mình.”
Tôi nhấm nháp whisky với soda, rồi đánh diêm châm điếu Marlboro Midori đang ngậm trên miệng.
“Thời gian qua chắc kinh khủng với cậu lắm, còn ma chay với đủ thứ khác nữa.”
“Không đâu, đám ma thì dễ ợt. Bọn tớ làm nhiều quá rồi. Cứ việc khoác bộ kimono đen rồi ngồi đó như một phu nhân và mọi người sẽ lo tất mọi chuyện – một ông bác, một ông hàng xóm, kiểu thế. Họ đem rượu sakê đến, đặt làm sushi, nói những lời an ủi, khóc lóc, rồi lại tiếp tục công việc, chia nhau thứ này thứ nọ. Nhẹ nhàng ấy mà. Như đi pích-níc thôi. So với việc chăm sóc một người ngày này qua ngày khác thì đó đúng là một cuộc pích-níc. Bọn tớ thì mệt, tớ với chị tớ. Bọn tớ còn không khóc nổi. Chẳng còn nước mắt nữa. Thật đấy. Chỉ mỗi tội đã thế mọi người còn xầm xì rằng “Mấy cô này thật ghẻ lạnh như băng”. Nhưng chúng tớ vẫn cứ không khóc, chúng tớ là vậy đấy. Tớ biết chúng tớ có thể vờ khóc, nhưng không đời nào chúng tớ làm như vậy. Bọn mất dạy. Chúng càng muốn chúng tớ khóc thì chúng tớ lại càng không khóc.
Hai chị em tớ rất khác nhau, nhưng đến những chuyện như thế này thì chúng tớ lại tuyệt đối đồng điệu.”
Hai cái vòng tay của Midori kêu lanh canh khi cô vẫy người phục vụ gọi một cốc Tom Collins nữa với một bát hạt hồ trăn.
“Thế rồi thì là, sau khi đám tang đã xong và mọi người đã về cả rồi, hai chị em tớ uống sakê cho đến tận tối. Nhẵn một chai hai lít tướng, rồi nửa chai nữa, và suốt thời gian ấy bọn tớ mạt sát mọi người – này là đồ ngu, nọ là đồ mít đặc, thằng này giống một con chó ghẻ, con mẹ kia thì như lợn sề, lão nọ là đồ đạo đức giả, ngữ ấy thì đúng là đồ gian lận. Cậu không thể biết nó sướng thế nào đâu!”
“Tớ có thể tưởng tượng được.”
“Rồi chúng tớ chán và đi ngủ – cả hai đều lạnh cóng. Chúng tớ cứ ngủ suốt, điện thoại kêu hay gì gì nữa chúng tớ cũng mặc kệ. Coi như chết rồi. Cuối cùng, lúc thức dậy, chúng tớ liền gọi sushi về ăn và nói chuyện phải làm gì đây Hai chị em quyết định sẽ đóng cửa hiệu sách một thời gian để nghỉ ngơi. Bọn tớ đã phải hành hạ mình hàng bao nhiêu tháng liền rồi và xứng đáng được giải lao. Chị tớ chỉ muốn quanh quẩn với bạn trai một thời gian, còn tớ thì quyết định phải đi đâu đó vài ngày để làm tình như điên thì mới hả.” Midori ngậm chặt miệng và đưa tay lên xoa tai. “Thôi chết, xin lỗi nhé.”
“Ôkê mà,” tôi nói. “Thế là cậu đi Nara.”
“Ờ, tớ vẫn thích chỗ ấy. Những đền thờ và khu vườn nuôi hươu ở đó.”
“Và cậu làm tình như điên chứ?”
“Không, không hề, một phát cũng không nữa,” cô nói và thở dài. “Vừa đặt chân vào đến phòng khách sạn và đặt túi xuống là tớ bắt đầu thấy kinh, ào ào như thác đổ.”
Tôi không thể nhịn được cười.
“Ê, có gì đâu mà cười. Tớ bị sớm mất một tuần! Tớ khóc không nín lại được. Có lẽ lúc ấy bao nhiêu dồn nén mới bùng cả ra. Bồ tớ nó lại còn tức nữa chứ! Nó như vậy đấy: phát cáu ngay lập tức. Mà có phải lỗi tại tớ đâu. Có phải là tớ thích thấy kinh lúc ấy đâu. Rồi thì tạng kinh nguyệt của tớ nó lại còn nặng nề nữa chứ. Một hai ngày đầu, tớ không muốn làm bất kì cái gì cả. Cậu cẩn thận đừng có gặp tớ những ngày như thế?”
“Cũng muốn thế lắm, nhưng làm sao tớ biết được?” tôi hỏi.
“Ôkê, tớ sẽ đội mũ một hai ngày sau khi bắt đầu thấy kinh. Một cái mũ đỏ. Thế được đấy,” cô nói và cười phá lên. “Nếu cậu thấy tớ ngoài phố và tớ đang đội một cái mũ đỏ thì chớ có nói gì với tớ, cứ việc biến đi thôi.”
“Tuyệt. Tớ ước gì con gái ai cũng làm thế cả,” tôi nói. “Thế rồi cậu làm những gì ở Nara?”
“Còn làm quái gì được nữa” Bọn tớ cho hươu ăn và đi khắp nơi ở đó. Chán không thể chịu được! Hai đứa cãi nhau to và chưa đứa nào nhìn mặt nhau từ lúc về đến giờ. Tớ quanh quẩn vài ngày rồi quyết định sẽ đi đâu đó một mình. Thế là tớ đi Aomori. Tớ ở với một người bạn ở Hirosaki hai đêm đầu, rồi bắt đầu đi quanh đó -Shimokita, Tappi, những chỗ như thế. Chỗ nào cũng hay cả. Đã có lần tớ viết một cuốn giới thiệu nhỏ về khu vực ấy. Cậu đã đến đấy bao giờ chưa?”
“Chưa?”
“Được rồi, không sao,” Midori nói, nhấp một ngụm Tom Collins, rồi cậy vỏ một hạt hồ trăn, “suốt thời gian đi chơi một mình như thế, tớ toàn nghĩ đến cậu. Tớ nghĩ giá có cậu đi cùng thì hay biết mấy?”
“Sao lại thế?”
“Sao lại thế!” Midori nhìn tôi với đôi mắt chăm chú vào một nơi vô định. “Sao lại thế nghĩa là thế nào?”
“Thì là thế chứ sao nữa! Sao cậu lại nghĩ đến tớ?”
“Có thể vì tớ thích cậu, chứ còn làm sao nữa! Còn lí do gì nữa nào? Có ai mong người nào mà mình không thích đâu cơ chứ?”
“Nhưng cậu có bạn trai rồi mà,” tôi nói. “Cậu không phải nghĩ đến tớ làm gì”. Tôi chậm rãi nhấp một ngụm whisky pha soda.
“Nghĩa là tớ không được phép nghĩ đến cậu nếu tớ đã có bồ?”
“Không, không phải thế, tớ chỉ…”
“Này Watanabe, hãy nghe cho thủng đây,” Midori nói, chỉ tay vào mặt tôi. “Tớ cảnh cáo cậu đây này, tớ đã bị đủ thứ khổ sở dồn nén cả tháng qua rồi và sẵn sàng tá hoả tam tinh đây. Cho nên cậu hay cẩn thận lời nói nghe không. Còn thêm một tí gì nữa nhưng lời kiểu ấy là tớ sẽ khóc lụt hết chỗ này cho mà xem. Cậu sẵn sàng chuyện ấy chưa? Hễ đã khóc là tớ thành con vật chính cống đấy, bất kể là tớ đang ở đâu! Tớ không đùa đâu.”
Tôi gật đầu và im thin thít. Tôi gọi cốc whisky soda thứ hai và ăn mấy hạt hồ trăn. Đâu đó đằng sau âm thanh của một cái bình lắc rượu và tiếng li cốc lanh canh xen với tiếng lạo xạo của máy làm nước đá, Sarah Vaughan đang hát một ban tình cả theo kiểu ngày xưa.
“Mọi chuyện vẫn lung tung cả giữa tớ với bồ tớ kề từ sau sự kiện tăm-pông.”
“Sự kiện tăm-pông”
“Ờ một tháng trước đây tớ đi uống rượu với hắn và mấy thằng bạn của hắn. Đang uống thì tớ kể chuyện một bà hàng xóm khi hắt xì đã làm bắn cả cái tăm-pông của mụ ra ngoài. Buồn cười chứ, phải không?”
“Quấy thật,” tôi phì cười.
“Đấy, và tất cả lũ bạn ấy của hắn cũng nghĩ thế. Nhưng hắn phát điên và nói rằng tớ không được nói những chuyện nhơ bẩn như thế. Rõ dơ dáy quá!”
“Uao!”
“Hắn là một thằng cha rất hay, nhưng có thể rất hẹp hòi trong những chuyện như vậy,” Midori nói. “Ví dụ như, hắn phát khùng ngay nếu tớ không mặc đồ lót màu trắng. Cậu có nghĩ thế là hẹp hòi không?”
“Có thể,” tôi nói, “nhưng đó chỉ là vấn đề thị hiểu thôi.” Tôi không thể tin một thằng cha như thế lại có thể thích một bạn gái như Midori, nhưng không dám nói ra.
“Rồi, còn cậu, vừa rồi cậu làm những gì?” cô hỏi.
“Chẳng có gì. Vẫn vậy thôi,” tôi nói, nhưng rồi chợt nhớ lần tôi định thủ dâm với ý nghĩ về Midori như đã hứa. Tôi hết sức thấp giọng kể chuyện ấy với cô để mọi người xung quanh không thể nghe được.
Mắt Midori sáng lên và cô búng ngón tay đến tách một cái. “Thế nào? Tốt đẹp không?”
“Không, được nửa chừng thì tớ lúng túng quá nên đành phải thôi.”
“Cậu muốn nói là cậu bị xỉu đi à?”
“Gần như thế?”
“Mẹ kiếp,” cô nói, ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. “Cậu không thể để mình lúng túng như thế được. Nghĩ đến cái gì đó thật sexy vào. Không sao đâu, tớ cho phép cậu mà. Ê, tớ biết rồi? Lần sau tớ sẽ ở trên phôn với cậu: “Ô, ô, sướng quá… ô, đấy, đấy… Thôi nào, tớ sắp ra… ô, đừng làm thế!” Tớ sẽ nói với cậu những thứ như thế trong lúc cậu loay hoay với nó.”
“Điện thoại khu học xá ở dưới sanh chờ ngoài cửa, lúc nào cũng có người qua lại,” tôi giải thích. “Lão trưởng khu sẽ vặn cổ tớ nếu thấy tớ loay hoay ở một nơi như thế?”
“Ồ, chán nhỉ.”
“Không sao đâu,” tôi nói. “Tớ sẽ thử lại một mình một ngày gần đây.”
“Cố hết sức nhé,” Midori nói.
“Tớ sẽ cố,” tôi bảo.
“Tớ đang nghĩ không biết có phải tại tớ không,” cô nói. “Có thể tớ không sexy từ trong bản chất.”
“Không phải đâu,” tôi khẳng định. “Có lẽ chỉ là vấn đề thái độ.”
“Cậu biết không,” cô nói, “tớ có cái lưng cực kì nhạy cảm này. Chỉ cần mơn man ngón tay lên nó là… mmmmm.
“Tớ sẽ ghi nhớ điều này.”
“Ê, sao mình lại không đi xem một bộ phim nhơ nhớp bây giờ nhỉ? Midori nói. “Một thứ bạo tình thực bẩn thỉu vào.”
Chúng tôi rời quán bar đến một hàng bán lươn, rồi từ đó đến một trong những rạp xinê con heo điếu tàn nhất khu Shinjuku để xem một chương trình ba phim liền. Đó là rạp duy nhất thấy có quảng cáo chiếu loại phim bạo tình. Vào bên trong, phòng chiếu có một thứ mùi gì không thể tả được. Chúng tôi đến đúng lúc. Vừa vào chỗ là bộ phim bạo tình bắt đầu luôn. Đó là chuyện một cô thư kí với đứa em gái còn đi học bị một bọn đàn ông bắt cóc và tra tấn bạo tình đủ kiểu. Bọn đàn ông bắt chị đàn bà lớn tuổi hơn phải làm đủ trò kinh tởm, nếu không chúng sẽ hiếp cô em gái. Nhưng chẳng mấy chốc bà chị này đã biến thành một mẹ bạo tình cuồng nọ, còn cô em thì xem bà chị với đủ kiểu vặn vẹo như thế cũng đã nứng tình lên ngùn ngụt. Một bộ phim u ám và lặp đi lặp lại, tôi chỉ xem được một lúc là chán.
“Nếu tớ là cô em kia, tớ sẽ không dễ bị kích động đến thế,” Midori nói. “Tớ sẽ còn xem nữa đã.”
“Tớ cũng nghĩ thế,” tôi nói.
“Với lại, cậu có thấy đầu vú cô ta quá đen so với một nữ sinh không – một trinh nữ mà thế ư?”
“Đúng thế?”
Midori dán mắt lên màn ảnh. Tôi rất ấn tượng: người xem phim mà chăm chú căng thẳng thế kia thì chắc chắn là đáng đồng tiền bỏ ra rồi. Cô vẫn tiếp tục báo cáo với tôi những suy nghĩ của cô: “Ôi trời đất ơi, cậu thấy chưa!” hoặc “Ba thằng một lúc! Bọn nó xé nát con bé ra mất!” hoặc “Tớ muốn thử kiểu này với ai đó, Watanabe ơi!” Tôi thích xem Midori hơn bộ phim kia nhiều.
Khi đèn bật sáng giờ giải lao, tôi thấy không có ai là đàn bà ở trong rạp. Một thanh niên ngồỉ gần chúng tôi -có vẻ là sinh viên – nhìn Midori một cái rồi đi ra chỗ khác ở mãi cuối hàng ghế.
“Nói tớ nghe, Watanabe, cậu có cứng lên khi xem những cảnh ấy không?”
“À, có, cũng đôi lúc,” tôi nói. “Có thế họ mới làm nhưng phim này chứ?”
“Vậy cậu đang nói là mỗi khi những cảnh ấy bắt đầu, ông đàn ông nào trong rạp cũng dựng cả lên như chào cờ hay sao? Ba hoặc bốn chục ông đều ngỏng hết lên cùng một lúc. Cứ nghĩ thế thì lại thấy rất lạ, có phải không?”
“Ừ cậu nói thế nên tớ mới thấy lạ.”
Phim thứ hai cũng chỉ là một chuyện kích dục bình thường, có nghĩa là còn chán hơn cả phim đầu. Anh đàn ông thì chìm ngập suốt trong những tiếng thở dốc, còn chị đàn bà thì phát ra những kiều diễn đạt thông thường như “Đấy!” hoặc “Nữa!” trong lúc oằn oại ở bên dưới anh kia. Còn nghe thấy cả tiếng giường cọt kẹt. Những cảnh ấy cứ diễn đi diễn lại mãi. Lúc đầu Midori còn có vẻ thích thú vô cùng, nhưng rồi đến lúc cô cũng phải thấy chán và có ý muốn ra về. Chúng tôi ra khỏi rạp và hít mấy hơi thật dài. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy không khí ở Shinjuku có vẻ trong lành đến thế.
“Vui nhỉ,” Midori nói. “Bao giờ mình lại đi xem nữa nhé.”
“Họ chỉ làm mãi những trò như thế,” tôi nói.
“Thì họ còn biết làm gì khác nữa” Chúng ta ai chẳng cứ làm mải những việc như nhau đấy thôi.”
Cô ta nói cũng có lí thật.
Chúng tôi tìm một quán bar khác và gọi rượu uống.
Tôi lấy whiskv, còn Midori uống ba bốn cái cốc-tay không biết pha phách những gì trong đó. Ra lại bên ngoài, Midori nói cô muốn trèo cây.
“Quanh đây chẳng có cái cây nào,” tôi nói. “Mà nếu có thì cậu cũng choáng váng rồi không trèo leo gì được đâu!”
“Cậu lúc nào cũng tỉnh táo như quỉ, cậu làm hỏng mẹ nó mọi việc. Tớ say là vì tớ thích say. Có gì sai nào? Và ngay cả khi say tớ cũng vẫn có thể trèo cây được như thường. Cứt thật, tớ sẽ trèo mãi lên tít tận ngọn một cái cây cổ thụ rõ cao và tớ sẽ tè xuống dầu tất cả mọi người cho mà xem!”
“Này, cậu có cần đi toa-lét không thế?”
Tôi đưa Midori đến một nhà vệ sinh trả tiền ở Ga Shinjuku, nhét một đồng kẽm vào khe thu ngân và ấn cô vào trong đó, rồi mua một số buổi tối ở quầy báo bên cạnh và đọc nó trong khi chờ cô ra. Nhưng cô không ra.
Mười lăm phút sau thì tôi bắt đầu lo và sắp sửa vào xem ra sao thì thấy cô ló ra, mặt mũi tái mét.
“Xin lỗi,” cô nói, “tớ ngủ thiếp đi mất.”
“Cậu có sao không?” tôi hỏi, khoác cái áo ngoài của tôi lên vai cô.
“Không sao mà,” cô nói.
“Để tớ đưa cậu về. Cậu phải về nhà, tắm một cái thật lâu, thật thích, rồi đi ngủ. Cậu kiệt sức rồi.”
“Tớ không về nhà đâu. Đề làm cái gì chứ? Chẳng có ma nào cả. Tớ không muốn ngủ một mình ở một nơi như thế?”
“Tuyệt lắm,” tôi nói. “Vậy cậu tính sẽ làm gì đây?”
“Đến một nhà nghỉ tình yêu ở đâu đây và ngủ trong vòng tay cậu cả đêm nay. Như một súc gỗ. Sáng mai mình sẽ cùng ăn sáng ở dâu đó rồi cùng đến lớp với nhau.”
“Cậu đã dự định chuyện này ngay từ đầu rồi phải không? Thế mà cậu mới gọi tớ.”
“Tất nhiên rồi.”
“Nhẽ ra cậu phải gọi bồ cậu chứ không phải tớ. Như thế mới hợp lí. Bồ trai chỉ để làm những việc như vậy thôi mà.”
“Nhưng tớ muốn ở với cậu.”
“Cậu không thể ở với tớ,” tôi nói. “Trước hết là tớ phải về học xá trước nửa đêm. Nếu không sẽ vi phạm lệnh giới nghiêm. Bị thế một lần thôi là tha hồ mà trả giá địa ngục. Thứ hai là nếu tớ lên giường với một cô gái, tớ sẽ phải làm chuyện ấy, tớ ghét nhất phải nằm đó mà cố nhịn. Tớ không đùa đâu, tớ có thể cùng đường phải ép uổng cậu đấy.”
“Nghĩa là cậu sẽ đánh tớ và trói tớ và hiếp tớ từ đằng sau á?”
“Ê nghe đây, tớ nói nghiêm chỉnh đấy.”
“Nhưng tớ cô đơn quá! Tớ muốn được ở với ai đó! Tớ biết mình đang làm những trò khủng khiếp với cậu, toàn những đòi hỏi mà chẳng đáp lại được gì, rồi nghĩ bậy nghĩ bạ gì cũng nói ra tuốt tuột, kéo cậu ra khỏi nhà rồi bắt cậu đưa đi khắp chốn cùng nơi, nhưng cậu là người duy nhất mà tớ có thể cùng làm những chuyện ấy! Tớ chưa bao giờ được làm theo ý mình với bất kì ai, chưa một lần nào trong suốt hai mươi năm mà tớ đã sống qua. Bố tớ, mẹ tớ, họ không bao giờ để ý một tí gì đến tớ, còn bạn trai của tớ ư, mẹ kiếp, hắn không phải loại trai tráng như vậy. Hắn nổi cáu nếu tớ định làm theo ý riêng của tớ. Nên chúng tớ mới cãi nhau. Cậu là người duy nhất tớ có thể nói những điều như thế này. Còn bây giờ thì tớ mệt, mệt, mệt mỏi lắm rồi và tớ chỉ muốn lên giường đi ngủ và nghe ai đó nói với tớ rằng họ thích tớ biết chừng nào và tớ xinh đẹp biết nhường nào và đại loại thế. Tớ chỉ thèm có vậy thôi. Và khi thức dậy, tớ sẽ lại tràn đầy sinh lực và sẽ không bao giờ dám vòi vĩnh ích kỉ thế này nữa. Tớ xin thể. Tớ sẽ là một bé gái ngoan mà.”
“Tớ nghe cậu rồi, tin tớ đi, nhưng tớ không thể làm gì được.”
“Ôi tớ xin cậu đấy! Nếu không, tớ sẽ ngồi xuống ngay dưới đất đây và khóc cả đêm cho đến lúc vỡ đầu vỡ mặt thì thôi. Và tớ sẽ ngủ với thằng cha đầu tiên nào nói gì đó với tớ.”
Thế là xong. Tôi gọi điện về học xá và xin gặp Nagasawa. Khi hắn nhấc máy tôi bảo hắn hãy làm ra bộ như tôi đã về phòng rồi. Tớ đang ở với một cô, tôi giải thích thế.
“Được thôi,” hắn nói. “Sự nghiệp ấy là đáng rồi, tớ rất vui được giúp cậu. Tớ vừa mới quay cái thẻ tên cậu sang phía “ở nhà” rồi. Đừng lo. Cứ thoải mái đi. Sáng mai cậu có thể vào qua lối cửa sổ phòng tớ.”
“Cám ơn. Tớ nợ cậu chuyện này,” tôi nói rồi gác máy.
“Ổn cả chứ?” Midori hỏi.
“Cũng tàm tạm,” tôi nói và thở dài.
“Vĩ đại rồi, mình đến một sàn disco nào đi, còn sớm lắm mà.”
“Gượm đã nào, tớ tưởng cậu mệt lắm rồi!”
“Trong những chuyện như thế này thì tớ không sao!”
“Thế thì chết rồi.”
Và đúng thế thật. Chúng tôi đến một sàn disco, và sức lực cô phục hồi dần trong khi hai đứa nhún nhảy ở đó. Cô uống hai cốc whisky pha coke, và nhảy liên tục cho đến lúc trán đẫm mồ hôi.
“Vui thật là vui!” Cô kêu lên khi chúng tôi ngồi nghỉ ở một bàn. “Tớ không nhảy thế này hàng thế kỷ nay rồi. Không biết nữa, nhưng khi thân thể chuyển động thế này, hình như tinh thần mình được giải phóng vậy.”
“Tớ xin nói rằng tinh thần cậu lúc nào mà chẳng được giải phóng.”
“Không có đâu!” Cô nói, lắc đầu và mỉm cười. “Nhưng này, bây giờ thấy vui và khỏe rồi thì tớ lại đói cồn lên đây! Mình đi ăn pizza đi.”
Tôi đưa cô đến một quán pizza quen biết và gọi bia hơi với một cái pizza cá trích. Tôi không đói lắm và chỉ ăn được bốn trong số mười hai lát pizza. Midori ăn hết chỗ còn lại.
“Cậu bình phục nhanh thật đấy,” tôi nói. “Vừa lúc trước cậu còn tái mét và loạng choạng đi không nổi.”
“Ấy là vì những vòi vĩnh của tớ đã có người chiều rồi,” cô đáp. “Nó làm tan hết sương mù trong người tớ. Uao! Pizza ở đây ngon thật!”
“Này, nói tớ nghe, ở nhà cậu bây giờ không có ai thật à?”
“Thật. Chị tớ ở chỗ ông bồ. Dạo này chị ấy thành ra lẩm cẩm rồi. Hễ tớ không ở nhà là chị ấy không thể ngủ được một mình.”
“Vậy mình quên cái trò nhà nghỉ tình yêu đi. Đến những chỗ ấy chỉ tổ thấy mình rẻ rúng lắm. Chúng mình về nhà cậu đi. Cậu có đủ chăn nệm cho tớ ngủ chứ?”
Midori nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Ôkê, mình sẽ qua đêm ở nhà tớ.”
Chúng tôi lấy tàu hoả, đi tuyến Yamanote đến Otsuka, và chẳng mấy chốc hai đứa đã đang kéo cái cửa cuốn bịt hết mặt tiền của hiệu sách Kobayashi lên. Một thông báo bằng giấy dán trên cửa đề mấy chứ TẠM THỜI ĐÓNG CỬA. Mùi giấy cũ tràn ngập cửa hàng tối om, như thể cái cửa cuốn ấy đã không mở rất lâu rồi. Một nửa số giá sách trống không, và phần lớn các tạp chí bị buộc lại thành bó để trả lại. Cảm giác lạnh lẽo trống rỗng khi lần đầu tôi đến đây nay lại càng thêm sâu sắc. Nơi này giống một cái vỏ tàu hoang phế ngoài bãi biển.
“Cậu không định mở lại cửa hàng à?” Tôi hỏi.
“Không, bọn tớ sẽ bán nó,” Midori nói. “Chúng tớ sẽ chia tiền và sống tự lập một thời gian không cần ai phải “bảo trợ” cả. Chị tớ sang năm sẽ cưới, còn tớ phải qua ba năm đại học nữa đã. Ít nhất cũng phải đủ tiền để hai chị em làm được những việc ấy. Tớ cũng sẽ tiếp tục làm thêm. Khi đã bán chỗ này rồi, hai chị em sẽ sống với nhau ở một căn hộ nào đó một thời gian.”
“Cậu nghĩ sẽ có người mua chứ?”
“Có thể. Tớ biết có người muốn mở một cửa hàng len ở đây. Vừa rồi bà ấy có hỏi tớ có muốn bán không. Khổ thân bố. Bố vất vả lắm mới gây dựng được chỗ này, mà phải trả nợ dần từng tí một, xong rồi thì hầu như chẳng còn gì. Tất cả tan đi hết, như bọt nước trên sông vậy.”
“Nhưng ông ấy đã có cậu,” tôi nói.
“Tớ ư?” Midori cười. Cô hít vào một hơi thật dài rồi lại thở ra hết. “Mình lên nhà đi. Dưới này lạnh quá.”
Lên gác rồi, Midori để tôi ngồi ở bàn trong bếp rồi đi đun nước tắm. Trong khi cô bận việc đó, tôi đặt ấm đun nước pha trà. Đợi thùng nước tắm nóng lên, chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn và uống trà. Tay chống cằm, cô nhìn tôi chăm chú một lúc rất lâu. Chẳng có tiếng động gì ngoài tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng động cơ tủ lạnh rì rầm lúc chạy không theo với nhịp rơ-le đóng mở. Đồng hồ chỉ sắp nửa đêm.
“Cậu biết không, Watanabe, nhìn thật kĩ thì cậu có một cái mặt thú vị ra phết.”
“Cậu nghĩ thế à?” tôi hỏi, hơi chạm tự ái.
“Tớ vẫn hay để ý và nhớ những gương mặt hay hay,” cô nói. “Nhưng cậu thì… nói thật nhé, càng nhìn cậu tớ càng nghĩ rằng “hắn sẽ làm cho mà xem.”
“Tớ cũng vậy,” tôi nói. “Lâu lâu tớ lại ngẫm nghĩ về mình một lần, và tớ lại tự nhủ “Phải rồi, mình sợ đếch gì cơ chứ?”
“Ê, tớ không muốn nói theo ý xấu đâu. Tớ không giỏi diễn đạt những cảm xúc của mình ra bằng lời. Chính thế mà mọi người hiểu lầm tớ. Tớ chỉ muốn nói là tớ thích cậu. Tớ bao cậu thế rồi, đúng không?”
“Rồi,” tôi nói.
“Tớ định nói là, không phải chỉ có tớ mới là người gặp khó khăn khi muốn tìm hiểu xem đàn ông thực chất là thế nào. Nhưng tớ đã và sẽ làm được việc đó, dần dần từng tí một.”
Midori mang ra một bao Marlboro và châm một điếu “Bắt đầu từ số không thì cứ tha hồ mà học.”
“Cũng phải thôi.”
“Ô tí nữa thì quên! Cậu có muốn thắp cho bố tớ một nén nhang không?”
Tôi theo Midori vào căn phòng có bàn thờ Phật, thắp một nén nhang trước bức ảnh
chụp ông bố, và chắp tay.
“Biết hôm trước tớ đã làm gì không?” Midori hỏi. “Tớ cởi trần truồng hết trước bức ảnh bố tớ. Cởi đến mảnh vải cuối cùng và để ông ấy nhìn thật lâu, thật kĩ. Kiểu như một tư thế Yoga. Giống như bảo “Bố ơi, này là đứa con gái mà bố đã làm ra.”
“Lí do quái quỉ gì mà cậu lại làm thế?” tôi hỏi.
“Tớ không biết, tớ chỉ muốn cho ông ấy xem. Nghĩ coi một nửa tớ là tinh khí của ông ấy, đúng không? Sao lại không cho ông ấy xem? Lúc ấy tớ cũng hơi say. Có lẽ cũng vì thế nữa.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Chị tớ bước vào và tí nữa thì ngã bổ chửng. Tớ đang ở đó, trước bức ảnh thờ bố, trần như nhộng. Tớ đoán chắc cậu cũng phải ngạc nhiên.”
“Tớ cũng nghĩ thế?”
“Tớ giải thích tại sao mình đang làm vậy và bảo, “Nào, Momo (tên chị ấy là Momo) chị cũng cởi quần áo ra đi, rồi ngồi cạnh em đây cho bố xem, nhưng chị ấy không dám. Chị ấy choáng váng bỏ đi. Rõ thật là bảo thủ.”
“Nói cách khác thì nghĩa là chị ấy tương đối bình thường, phải không?”
“Nói tớ nghe, Watanabe, cậu nghĩ gì về bố tớ?”
“Tớ không thoải mái lắm với những ai mới gặp, nhưng không thấy khó chịu gì lúc có một mình với ông cụ. Tớ thấy khá thoải mái. Và nói với cụ đủ thứ chuyện.”
“Những chuyện gì vậy?
“Euripides,” tôi đáp.
Midori cười ầm lên. “Cậu thật lạ! Không ai nói chuyện Euripides với một người hấp hối vừa mới gặp cả!”
“Nào, cũng không có cô gái nào lại ngồi tênh hênh trước ảnh thờ của bố mình cả!”
Midori chặc lưỡi và rung rung cái chuông trên bàn thờ. “Ngủ ngon nhé, bố ơi. Bọn con sắp vui thú với nhau một tí đây, bố đừng lo và cố ngủ một tí đi nhé. Bố không đau đớn phải không ạ? Bố chết rồi mà, bố có nhớ không? Con chắc là bố hết đau đớn rồi. Còn nếu không thì bố phải kêu với thánh thần thôi bố ơi. Bảo họ như thế là ác quá đấy! Con mong bố gặp mẹ và hai người làm chuyện ấy với nhau thật tình vào nhé. Con đã thấy con cò của bố lúc cho bố đi tè. Ấn tượng ra phết? Nên bố phải tận dụng nó cho đã bố nhé. Chúc bố ngủ ngon.”
Chúng tôi lần lượt vào thùng tắm rồi thay đồ mặc đi ngủ.
Tôi mượn một bộ gần như mới của bố Midori. Hơi chật nhưng có còn hơn không.
Midori trải nệm cho tôi trên sàn phòng thờ.
“Cậu không sợ phải ngủ trước ban thờ chứ? Cô hỏi.
“Chẳng sợ tí nào. Tớ chưa làm chuyện gì xấu cả,” tôi mỉm cười nói.
“Nhưng cậu sẽ nằm cạnh và ôm tớ cho đến lúc tớ ngủ đã chứ, đúng không?”
“Đúng rồi,” tôi nói.
Chỉ chực ngã lăn khỏi mép cái giường hẹp của Midori, tôi ôm cô trong lòng. Mũi chúi vào ngực tôi, cô đặt cả hai tay lên hai bên hông tôi. Cánh tay phải tôi vòng qua lưng cô trong khi bàn tay trái tôi cứ phải bám chặt lên khung đầu giường để cho mình khỏi ngã.
Không phải là một tư thế có thể dẫn đến hứng khởi tình dục Mũi tôi sát ngay trên đầu cô và mái tóc ngắn của cô cứ cù vào nó suốt.
“Nào, nói gì với tớ đi chứ,” Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.
“Cậu muốn tớ nói gì đây?”
“Gì cũng được. Cái gì làm tớ thích ấy?”
“Cậu thật xinh,” tôi nói.
“Midori,” cô nói. “Nói tên tớ ấy.”
“Cậu thật xinh, Midori à,” tôi chỉnh lại.
“Thật xinh nghĩa là sao?”
“Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi.”
Midori ngẩng lên nhìn tôi. “Cậu thật đặc biệt với ngôn từ.”
“Tớ có thể cảm thấy lòng mình dịu đi khi cậu nói thế,” tôi nói và mỉm cười.
“Nói cái gì hay hơn nữa đi.”
“Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm.”
“Lắm là bao nhiêu”
“Là như một chú gấu mùa xuân,” tôi nói.
“Một chú gấu mùa xuân ư?” Midori lại ngẩng lên.
“Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân.”
“Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói “Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?” Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?”
“Ờ. Thật là hay.”
“Tớ thích cậu đến như vậy đấy.”
“Đó là điều tốt đẹp nhất mà tớ từng được nghe,”
Midori nói, nép mãi vào ngực tôi. “Nếu cậu thích tớ đến thế, cậu sẽ làm mọi thứ tớ bảo cậu chứ? Cậu sẽ không nổi cáu chứ?”
“Không đâu, tất nhiên là không rồi.”
“Và cậu sẽ luôn luôn chăm sóc tớ chứ, luôn luôn chứ?”
“Ừ, tất nhiên rồi,” tôi nói, vuốt ve mái tóc mềm mà ngắn như tóc con trai của cô. “Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả mà.”
“Nhưng mà tớ sợ,” cô nói.
Tôi nhẹ nhàng ôm cô, và chẳng mấy chốc đôi vai cô đã nhô lên hạ xuống đều đặn theo nhịp thở có thể nghe thấy được của giấc ngủ. Tôi tuồn ra khỏi giường và vào bếp lấy một hộp bia. Tôi chẳng buồn ngủ chút nào, nên nghĩ đến chuyện đọc sách, nhưng chẳng tìm được cuốn nào đáng đọc ở quanh đổ. Tôi đã định vào phòng Midori để tìm, nhưng lại không muốn lục lọi nhớ làm cô thức giấc.
Tôi ngồi đó nhìn vào không trung một lúc lâu, nhấp nháp bia, rồi chợt nhớ là mình đang ở trong một hiệu sách. Tôi xuống nhà, bạt đèn và bắt đầu nhìn lướt các giá để sách bìa mềm. Chẳng có gì hấp dân, và nếu có thì phần lớn là tôi đã đọc cả rồi, nhưng thể nào tôi cũng phải tìm ra cái gì đó để đọc. Tôi nhặt được một cuốn Dưới Bánh xe của Hermann Hesse đã bạc màu, chắc đã không bán được từ lâu lắm rồi, và để tiền trả vào chỗ quầy thu ngân. Đó là đóng góp nhó nhoi của tôi để giảm nhẹ nợ nần của nhà sách Kobayashi.
Tôi ngồi chỗ cái bàn trong bếp, vừa uống bia vừa đọc Dưới Bánh xe. Tôi đã đọc cuốn này lần đầu lúc mới vào trung học. Và bây giờ, tám năm sau, tôi lại ngồi đây, đọc lại nó trong bếp ở nhà một cô gái, mặc bộ đồ ngủ chật ních của ông bố mới chết của cô ta. Lạ lùng thật.
Nếu không có những hoàn cảnh kì lạ thế này, có lẽ tôi chẳng bao giờ đọc lại Dưới Bánh xe.
Cuốn sách quả là có những đoạn đã lỗi thời, nhưng là tiểu thuyết thì nó cũng không tồi. Tôi đọc chầm chậm, thưởng thức từng dòng một, trong một hiệu sách im lìm giữa đêm khuya. Một chai rượu mùi bụi bặm đứng trên một cái giá trong bếp. Tôi rót một ít vào một cái cốc dùng để uống cà-phê rồi nhấm nháp tí một. Nó làm tôi ấm người nhưng chẳng giúp tôi buồn ngủ được tí nào.
Tôi vào xem Midori ra sao trước lúc ba giờ một tí, nhưng cô vẫn đang ngủ say. Chắc hẳn cô phải mệt mỏi lắm. Đèn từ dãy phố đầy những cửa hàng dưới cửa sổ hắt vào một thứ ánh sáng trắng nhè nhẹ, giống như ánh trăng, tràn ngập gian phòng. Midori ngủ quay lưng ra phía có ánh đèn. Cô nằm thật im, gần như đã đóng băng.
Cúi xuống gần, tôi nghe được tiếng thở của cô. Cô ngủ giống hệt như ông bố.
Chiếc vali vừa đi cùng với cô nay để cạnh giường. Chiếc áo choàng trắng vắt trên lưng một cái ghế. Mặt bàn học của cô gọn gàng ngăn nắp, và trên tường có treo một cuốn lịch có hình chú chó Snoopy trong phim hoạt hoạ.
Tôi hé rèm nhìn xuống dãy cửa hàng vắng ngắt. Hàng nào cũng đóng, hạ kín những tấm cửa cuốn mặt tiền. Chỉ có những cái máy bán hàng tự động là hình như đang phủ phục chờ một ngày mới nữa. Thỉnh thoảng không khí lại rung lên khi sóng âm thanh của những chiếc xe tải hạng nặng nghiến lốp xe xuống mặt đường từ rất xa ào đến. Tôi trở lại bếp, rót thêm rượu mùi và tiếp tục đọc Dưới Bánh xe.
Khi tôi đọc hết cuốn sách thì trời đã rạng sáng. Tôi pha một ít cà-phê tan rồi lấy giấy với bút bi tìm thấy trên bàn viết cho Midori mấy chữ: Tớ uống một ít rượu mùi của cậu. Tớ mua một cuốn Dưới Bánh xe. Ngoài trời sáng rồi, nên tớ phải về. Tạm biệt. Sau một chút lưỡng lự, tôi viết thêm: Trông cậu lúc ngủ thực xinh. Tôi rửa cốc cà-phê, tắt đèn bếp, xuống nhà, khe khẽ nhấc cái cửa cuốn rồi bước ra phố. Tôi đã lo hàng xóm có thể thấy tôi đáng ngờ, nhưng ngoài đường chưa có ai lúc mới năm giờ năm mươi gì đó vào buổi sáng. Chỉ có lũ quạ vẫn đậu ở chỗ quen thuộc của chúng trên mái nhà và nhìn chằm chằm xuống phố. Tôi liếc nhìn lên tấm màn cửa màu hồng nhạt ở phòng Midori rồi đi ra trạm tàu điện, lên tàu ngồi cho đến cuối đường, rồi đi bộ về học xá. Trên đường tôi thấy một tiệm cà-phê đã mở cửa liền ăn một bữa điểm tâm có cơm với súp đậu tương, rau muối và trứng rán. Đi vòng ra sau khu học xá, tôi gõ gõ vào cửa sổ tầng trệt của phòng Nagasawa. Hắn mở cho tôi trèo vào ngay lập tức.
“Cà phê không?” hắn hỏi.
Tôi cám ơn hắn, lên phòng mình, đánh răng, cởi quần dài, chui vào chăn và nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng, một giấc ngủ không mộng mị gì khép lại trên tôi như một cánh cửa bằng chì nặng trịch.
Tuần nào tôi cũng viết thư cho Naoko, và nàng thường viết trả lời. Những bức thư của nàng không bao giờ quá dài. Chẳng mấy chốc đã thấy có những đoạn viết về những buổi sáng và buổi tối lạnh lẽo tháng Mười một.
Cậu về Tokyo đúng vào lúc mùa thu bắt đầu tàn, nên nhiều lúc mình không biết cái hố đang mở ra trong lòng mình là do nhớ cậu hay là vì chuyển mùa. Reiko và mình nói đến cậu suốt. Chị ấy nhắc không được quên bảo là chị ấy có lời hỏi thăm cậu. Chị ấy vẫn tốt với mình như thế. Mình nghĩ nếu không có chị ấy chắc mình không thể chịu được nơi này. Khi thấy cô đơn mình vẫn khóc. Reiko bảo mình khóc thế là tốt.
Nhưng cô đơn quả thật là một cảm giác đau đớn. Khi cô đơn trong đêm, mình thấy có người nói với mình từ trong bóng tối. Họ nói với mình như kiểu cây cối vẫn rền rĩ trong gió lúc ban đêm vậy. Kizuki; chị mình: họ vẫn nói chuyện như thế với mình suốt. Họ cũng cô đơn, và muốn tìm người trò chuyện.
Mình thường đọc lại những lá thư của cậu trong đêm khi thấy cô đơn và đau đớn. Mình thấy hoang mang về rất nhiều chuyện nghe được từ bên ngoài, nhưng những đoạn cậu mô tả mọi thứ xung quanh cậu giúp mình thấy nhẹ nhõm tuyệt vời. Lạ thế đấy!
Mình không hiểu tại sao lại thế. Thế là mình cứ phải đọc đi đọc lại chúng, và Reiko cũng thế. Rồi chúng mình nói chuyện về những điều cậu đã kể cho mình trong thư. Mình rất thích đoạn về ông bố của cô gái Midori ấy. Chúng mình mong thư cậu hàng tuần như một trong những niềm vui giải trí vậy – đúng thế, ở một nơi như thế này, thư từ là nguồn giải trí của chúng mình.
Mình cố hết sức dành thời gian mỗi tuần để viết cho cậu, nhưng khi đã ngồi trước trang giấy trắng thì mình lại bắt đầu thấy lo lắng buồn rầu. Cả thư này nữa mình cũng phải cố lắm mới viết được. Reiko đã hò hét nhắc mình phải trả lời cậu. Dù sao thì cũng đừng hiểu lầm mình. Mình có hàng tấn chuyện muốn nói với cậu, muốn kể cho cậu nghe. Chỉ tội mình thấy rất khó diễn đạt chúng ra bằng lời. Chính thế mà viết thư là một việc rất khó nhọc đối với mình.
Nói đến Midori, cô ấy có vẻ là một người thú vị. Đọc thư cậu, mình có cảm giác là có thể cô ấy đã phải lòng cậu rồi. Lúc mình nói điều đó với Reiko, chị ấy bảo “Tất nhiên là thế rồi? Đến tôi cũng còn phải lòng Watanabe nữa là!” Dạo này chúng mình đi hái nấm, nhặt hạt dẻ, và ăn chúng hàng ngày. Mà mình nói hàng ngày tức là hàng ngày thật ấy: cơm với hạt dẻ, cơm với nấm matsutake, nhưng ăn rất ngon, và không thấy chán tí nào. Nhưng Reiko không ăn nhiều thế đâu. Chị ấy thì vẫn cứ hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Bầy chim với lũ thỏ đều ổn cả.
Tạm biệt.
Ba ngày sau sinh nhật thứ hai mươi, tôi nhận được một bưu phẩm của Naoko. Mở ra, tôi thấy một cái áo len cổ lọ màu rượu vang và một lá thư.
Chúc mừng sinh nhật! Mình hy vọng cậu sẽ có một năm hạnh phúc của tuổi hai mươi. Năm hai mươi tuổi của mình có vẻ sẽ kết thúc với mình vẫn khổ sở như từ xưa đến nay, nhưng mình sẽ rất thích nếu cậu có thể gộp phần hạnh phúc của cậu vào với phần hạnh phúc của mình. Thật đấy. Reiko và mình mỗi người đan một nửa cái áo cho cậu đấy. Nếu đan một mình, có lẽ phải đến Valentine sang năm mình mới xong được. Nửa đẹp là của Reiko, nửa xấu là của mình. Reiko làm cái gì cũng giỏi, thỉnh thoảng nhìn chị ấy mà mình thấy chán mình quá. Mình muốn nói là mình chẳng làm được việc gì cho ra hồn cả!
Tạm biệt.
Khoẻ nhé.
Trong gói có cả một mẩu giấy của Reiko:
Cậu thế nào? Với cậu, Naoko có thể là đỉnh cao hạnh phúc, nhưng với tôi cô ấy chỉ là cô gái vụng về. Dù sao, chúng tôi cũng đã loay hoay đan xong được cái áo len này kịp sinh nhật cậu. Đẹp đấy chứ, phải không nào? Chúng tôi tự chọn màu và kiểu đấy.
Chúc mừng sinh nhật.