• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Động Đầu Đời Tuổi 17 (9 Viewers)

  • 34

Chủ nhật tuần trước bên họ ngoại xa của nhà tôi có đám giỗ, bố mẹ và em gái tôi đều qua bên đó dự tiệc, vậy là chỉ còn tôi và ông anh ở nhà. Ông anh tôi thì suốt ngày đi vắng, nghe đâu ổng đang đi học thêm về ngành luật cũng như đi bồi dưỡng chính trị để chuẩn bị kết nạp vào đảng. và rồi tôi phải ở nhà cả ngày hôm đó. Một ngày ở nhà một mình phải nói là cực chán. Tụ tập bạn bè thì không thể được rồi bởi vì chúng nó còn có việc riêng của chúng nó nữa, không thể suốt ngày quậy phá mãi được. đi làm thêm thì cái tay còn đau không lái được xe. Sáng chủ nhật bố mẹ tôi đi sớm, 5h30 đã gọi tôi dậy khoá cửa. tôi khoá cửa rồi lên dường ngủ nướng mãi đến 6h45 mới nhảy dậy. việc đầu tiên là oánh răng rửa mặt rồi phi xuống bếp kiếm cái ăn. Tô miến mẹ đã chuẩn bị sẵn trên bàn tuy nhiên nó đã nguội lạnh, tôi bật bếp hâm nóng lại rồi mất 10 phút để xử lý nó. ăn sáng xong tôi lên phòng chơi lol, tay còn đau nên combat rất khó, toàn feed mạng. trận đó cầm xin zhao mà 13/16/24. Đang chơi hay thì Tú gọi cửa, tôi phi xuống nhà mở cửa cho Tú rồi lên nhà chơi nốt ván đấu. Tú thấy thế thì tròn mắt ngạc nhiên rồi cũng đi theo tôi lên phòng xem tôi đang làm gì. Thấy tôi đang chơi game, Tú không nói gì, chỉ ngồi cạnh xem tôi chơi đến hết ván đấu. không khí im lặng bao trùm căn phòng nhỏ. hì hụi một lúc thì team bạn cũng đầu hàng. Tôi nhìn Tú nở nụ cười:

  • Anh xin lỗi nhé…..
  • Anh coi game hơn em à???—nhăn mặt.
Tôi thấy không ổn tí nào hết. các nàng mà đã nổi đoá khi thấy người yêu mình chơi game là căng lắm rồi, phải tìm cách làm gì mới được, tôi nói:

  • Đâu có, em là nhất mà.
  • Thế sao anh không quan tâm đến em, mải chơi game.
Tôi chả biết nói thế nào nữa, chỉ trả lời thế này:

  • Tại đang vui quá mà, anh xin lỗi em, từ nay sẽ không như thế nữa.
  • Chắc không??
  • Chắc mà. Anh hứa đấy.
  • Nhớ đấy nhé.
Tôi thấy tú có vẻ bớt nóng rồi tôi mới giải thích cho Tú hiểu. phải giải thích chứ để sau này mình lỡ ,mải mê quá quên mất Tú thì cũng đỡ rạn nứt, tôi nói:

  • Em này, nếu như em đang cố gắng làm một cái gì đó mà em bị tác nhân bên ngoài phá vỡ em có tức không??
  • Tât nhiên là có rồi. sao anh lại hỏi thế?
  • À, anh chỉ muốn nói rằng, không phải lúc nãy anh không quan tâm em, anh chưa bao giờ không quan tâm đến em hết, chỉ là lúc nãy đang trong ván game, nếu anh thoát trận đó để chơi với em thì nick của anh sẽ bị chịu một hình phạt, thậm chí là khoá nick vĩnh viễn. em biết đấy, anh đã bỏ ra nhiều thời gian để cày nó, anh không muốn phải từ bỏ nó. nó là niềm kiêu hãnh của anh với bạn bè và tất nhiên em cũng thế.
  • Tú im lặng nghe tôi nói….
  • Anh là một con người tham lam, anh muốn sở hữu cả nó và cả em, vì vậy mong em đừng hiểu nhầm anh, em nhé. Anh luôn quan tâm đến em, từng giây, từng phút một, em hiểu chứ???
Tú im lặng một lúc sau đó đánh vào vai tôi một cái, phải nói là rất đau, sau đó Tú mới cất tiếng nói với tôi:

  • Anh nhá, chỉ làm em giận thôi, sao lúc nãy không nói sớm để người ta còn biết, đỡ hiểu nhầm.
  • Ơ thì tại anh thấy em làm căng quá, sợ em giận nên bây h mới nói.
  • Hứ, ghét anh lắm, giúp em ôn sử tiếp nào.
  • Ô kê….. hề hề-- tôi như mở cờ trong bụng vì chiến công này.
Hai đứa cùng nhau ngồi học môn lịch sử, Tú thì ngồi ôn lại để thi học kì còn tôi thì ngồi đọc thêm sách nâng cao để chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi sắp tới. hai đứ vừa học vừa trò chuyện đến tầm 9h30 thì bắt đầu mệt, tôi bảo Tú nghỉ để giải trí. Tú mỉm cười cất sách vở vào cặp sách rồi cùng tôi đi xuống nhà chơi cờ vua. Là con gái nhưng Tú chơi cờ vua rất giỏi, từ bé đến giờ số ván cờ tôi thắng tú chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hai đứ choi đến 9h45 thì Tú bảo vào nấu cơm. Tôi vào tủ lạnh xem qua thì chỉ còn mỗi thịt, rau và trứng. tôi bảo Tú:

  • Cần đi chợ không em??
  • Để em xem nào, có lẽ là có anh ạ, mua về bỏ tủ lạnh cho mấy này tới luôn, bác đỡ phải đi chợ.
  • Ok, đợi anh tí anh thay đồ đã.
  • Ukm, nhanh lên a nhé.
5 phút sau tôi xuông nhà dắt xe ra rồi hai đứa cùng đi chợ. Tôi chả biết mua bán ntn đành dao lại cho Tú, tôi chỉ có việc là xách đồ theo thôi. Mọi chuyện sẽ là một chuỗi ngày vui vẻ nếu như không có chuyện đó, chuyện mà khiến bây h nghĩ lại tôi vẫn thấy ức. số là Tú cũng xinh, có ảnh đấy nhé. Hôm đó đi chợ về rồi vừa ra đến cổng chợ thì có mấy thằng đầu xanh đỏ, tai xỏ khuyên, nhìn mặt rất khả ố đứng trước cổng chợ và chăn xe bọn tôi lại. tôi dừng xe lại nhìn thẳng mặt bọn nó nói:

  • Mấy anh muốn gì? Bọn em đang có việc, mấy anh cho bọn em đi ạ.
  • …….—bọn nó ko quan tâm đến lời tôi nói.
  • Em gái ơi, đi chơi với bọn anh nhé—một thằng nói kem theo điệu cười khả ố.
  • Á….—Tú hét lên khi một thằng đưa tay sờ vào ngực Tú.
Tôi lúc này đã máu nhồi lên não rồi, mịa nó chứ, chốn đông người mà không coi ai ra gì, tôi rất xót khi Tú bị đối xử như vậy. tôi nghiến răng tộng vào mặt thằng kia một đấm khiến nó ngã bịch trên mặt đất. Tú núp phía sau lưng tôi, ôm cánh tay tôi, có vẻ em sợ lắm. bọn kia thấy thằng kia bị thế thì nhảy voà úp tôi, có hề gì, những bài tập rèn luyện thân thể cùng với những bài võ đặc nhiệm của bố tôi lúc này đã phát huy hết tác dụng. nhưng do tương quan lực lượng nên tôi cũng bị ăn không ít đòn, Tú thì hét toán lên kê người giúp đỡ tuy nhiên người mình có bệnh Vô cảm, chỉ có một số ít người dân cùng bảo vệ chợ lại can ngăn còn lại đều sợ bọn này trả thù nên thôi, không giám vào can. Kết cục là tôi bị mấy thằng cha đó dã cho bầm người rồi bảo vệ mới đến đuổi bọn kia đi. Mấy thằng kia thấy thế thì cũng nhảy lên xe vụt mất, cánh tay tôi mới bị tai nạn hôm qua giờ đã chảy máu nhiều hơn trước vì trận ẩu đả này. Tôi cảm ơn mấy bác bảo vệ rồi nhanh chóng đưa Tú về nhà, suốt đường đi về Tú ôm tôi chặt lắm, và trong tiếng gió ù ù tôi còn nghe thấy tiếng em thút thít khóc. Về đến nhà, Tú xuống xe, tôi mở cổng dắt xe vào nhà. Vừa vào đến phòng khách Tú ôm chầm lấy tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi chả nói gì chỉ ôm lấy Tú thật chặt. tôi biết em sợ lắm……. một lúc sau tôi nói rằng:

  • Thôi, em nín đi anh không sa đâu, anh là con cảnh sát mà.
  • Hu hu, tại em mà anh bọ như thế này, em xin lỗi.
  • Thôi, anh đã hứa sẽ bảo vệ em rồi mà, em nín đi, em khóc nữa anh cũng khóc theo mất đấy.
  • Híc… híc… anh vẫn còn đùa được, đưa tay em xem nào.. á sao máu nhiều thế này??.
Tú chạy đi lấy bông băng cho tôi rồi ngồi sát trùng, băng bó cho tôi. nhìn em thật đáng yêu, tôi biết khoảnh khắc đó em đã rất sợ. tôi ôm em vào lòng à hôn lên trán em. Băng bó xong , Tú vào bếp nấu cơm, tôi vì tay đau nên không giúp Tú được. Tôi ngồi ở phòng khách suy nghĩ về chuyện vừa qua. Chuyện này tôi sẽ phải nói với bố tôi, sẽ pahir cho bọn nó ăn cơm tù nếu không bọn nó sẽ lại đi ức hiếp người khác nữa. tuy nhiên, nó dám làm thế với Tú, tôi sẽ cho nó ăn đòn trước. tôi rút Đt gọi cho thằng K:

  • A lô, ô tô ka na….. N à, gì thế.
  • À gặp tao tý đi.
  • Có chuyện gì???
Tôi kể cho nó nghe về việc hồi nãy, nó bảo:

  • Đờ mờ bọn chó đó dám làm thế với Tú à, mày có nhớ biển xe ko??
  • À hình như là XXX…. Xe jupiter nhé mày.
  • Ok, để tao nhờ anh B tìm cho.
  • Ok, cảm ơn mày.
  • Tút.. tút… tút….
Cơm nấu xong, tôi cố ăn mộ bát cho Tú, vui lòng nhưng không thể nuốt nổi. tôi bông bát cơm rồi đi lên phòng nằm. một lúc sau Tú cũng lên và chúng tôi ôm nhau ngủ cho đến 2h chiều, chúng tôi thức dậy bởi cuộc điện thoại của thằng K:

  • A lô—tôi nhấc máy.
  • N, tao tìm được bọn kia rồi nhé, đến XXX đi, tao cùng anh B với anh A đang ở đó.
  • Ok, đợi tao 15 phút nhé.
Hình như Tú đã nghe được cuộc trò chuyện bảo tôi:

  • Anh đi thanh toán bọ hồi sáng à??
  • Ukm, -- tôi gật đầu sau một tiếng thở dài.
  • Cho em đi với.
  • Hả???
  • Cho em đi với.—mắt Tú ngấn lệ.
  • Ukm. Nhanh thôi em.
Chúng tôi đến thì thàng K cùng anh B và anh A cùng với một số anh nữa( chắc là đẹ của 2 anh này đã có mặt), mấy anh bảo tôi:

  • Đi thôi N.
  • Dạ.
Thế là chúng tôi đi vào một xóm cách trung tâm thị trấn tầm 10km.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom