• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Động Đầu Đời Tuổi 17 (2 Viewers)

  • 31

Tôi và Tú về đến nhà liền đem ngay bảng điểm cho mẹ, thế quái nào mẹ lại nhìn ngay vào điểm lý thế là phán tôi một câu xanh rờn:

  • Thằng này mày học hành gì mà điểm thấp lẹt đẹt thế này hả????
  • Ơ dạ, thì mẹ cứ xem điểm của con đi đã rồi chửi sau ạ.
  • Toán 9, văn 8,5, anh văn 8 à, được đấy, nhưng mày học thêm môn Lý cho tao.
  • Ơ, dạ.
  • Còn Tú, điểm thế nào Tú???—mẹ quay sanh hỏi tú.
  • Dạ cũng bình thường ạ, cũng như anh N thôi cô.
  • ờ, thế thì tốt, lo học vào nhé hai đứa.
chúng tôi nhanh chóng dọn cơm ra ăn, ăn được tầm 5 phút thì bố tôi về, mẹ bảo tôi lấy cho bố cái bát rồi ăn cơm cùng cả nhà. Đã rất lâu rồi bố mới về ăn cơm trưa cùng gia đình. Phải nói rằng rất hiếm khi mà gia đình tôi đông đủ như thế này. Mỗi người một công việc, bố thì nận công việc ở trụ sở, mẹ thì bận việc ở ngân hàng, lắm lúc gia đình tôi chỉ có tôi và em gái tôi ăn cơm cùng nhau, gần đây thì Tú cũng sang nhà tôi ăn cơm cùng tôi, những bữa cơm vì thế mà dỡ tẻ nhạt hơn trước nhiều. tôi vội khoe với bố về chiến công mới của tôi, bố vừa đặt đí xuống ghế là tôi đã ồ ạt khoe với bố về bảng điểm như thể là sợ bố ăn xong cơm là đi làm mất. tôi bỏ bát cơm, chạt ra phòng khách lấy bảng điểm hét:

  • bố ơi, bố xem bảng điểm của con này, cao chưa, toán với văn con đứng top bố ạ.
  • Đâu, để xem nào, ờ cao đấy…… ơ mà sau lý thấp thế này???
  • À, điểm lý lớp con thấp thế cả mà bố.
  • ờ, Tú , điểm của cháu thế nào, cao bình thường chứ??
  • Dạ, cháu cảm ơn chú, của cháu cũng giống anh N ạ.
  • Được, hai đứa đua nhau học tập thế là tốt.
12h15, bữa cơm trưa kết thúc trong không khí vui vẻ của cả nhà, tôi và Tú sau khi dọn dẹp thì được bố gọi vào phòng khách nói chuyện. tôi và Tú nhanh chóng có mặt, bố bảo bọn tôi:

  • Lúc nãy bố có xem qua kết quả cả hai đứa, nhìn chung kết quả thế là rất tốt, chỉ có điề điểm Lý của N quá thấp, bố hi vọng sang học kì 2, cả hai đứa sẽ phấn đấu nhiều hơn nữa nhé.
  • Dạ, bọn con hiều ạ.--- tôi đáp.
  • Tốt, chuyện của hai đứa thì cả hai bên gia đình không cấm. hai đứa biết đấy, gia đình của hai bên đều lo làm ăn, không có thời gian để quan tâm đến hai đứa nhiều, âu cũng là vì tương lai của hai đứa, hai đứa làm sao đừng để phụ huynh phải thất vọng. hai đứa pahir làm gương để cho em út còn noi theo nữa, hai đứa rõ chưa??.
  • Dạ, bọn con hiểu ạ.—tôi và tú đồng thanh đáp.
  • Tốt, chiều nay là noel, Tú, nếu gia đình con không bận thì chiều nay chú mời cả nhà con sang nhà chú làm bữa tiệc nhé.
  • Dạ, được ạ, để con về nói với bố mẹ con ạ.
  • Được, thôi hai đứa ra ngoài đi.
Chúng tôi chào bố rồi đi lên phòng của tôi, căn phòng này đã rất đỗi thân quen đối với tôi và Tú, hai đứa lên giường rồi đi ngủ. 2h30 chiều, Tú về nhà thông báo tiệc với bố mẹ của Tú, tôi cùng lão anh trai trang trí cây thông để đón noel, cả nhà tôi và nhà Tú đều không theo đạo thiên chúa, tuy nhiên theo xu thế phát triển của xã hội thì noel không còn là một ngày lễ riêng của một tôn giáo nữa mà là dành cho cả cộng đồng rồi. tôi và lão anh triang trí một lúc thì bố mẹ Tú cũng đến, Tú đã thay một bộ đồ khác lên người, một chiếc quần jean bó sát màu đen truyền, một chiếc áo len màu hồng và khoác bên ngoài là một chiếc áo da cũng màu đen nốt. các phụ huynh gặp nhau thì tay bắt mặt mừng bỏ lại hai chúng tôi bơ vơ một mình. Tôi và Tú chả biết làm gì đành kéo nhau lên phòng xem one piece, mặc dù mấy tập này tôi đã xem hết rồi nhưng bây h xem lại cũng thấy phê. Tôi và Tú xem tầm 30 phút thì được mẹ gọi xuống phân công đi chợ. Không biết mẹ nghĩ gì nữa mà phân tôi đi chợ cùng Tú, đi chợ với các nàng thì chỉ tổ làm chân xách đồ chứ có béo bở gì. Thực đơn các mẹ đã lên xong, nhiệm vụ của các con bây giờ là đi mua về nữa thôi. Nản thật……. tôi và Tú dắt xe ra cửa rồi đội mũ bảo hiểm và phóng xe đi…..

Tầm 10 phút sau chúng tôi đến chợ, vì thường xuyên đi chợ cùng mẹ nên việc mua bán của Tú có vẻ dễ dàng hơn nhiều, con cá chép cô bán hàng đòi 70k tú trả 50k, kì kèo một lúc thì cô kia cũng bán luôn. Sau hơn 30 phút bon chen, xô đẩy trong chợ thì cuối cùng chúng tôi cũng đã mua được những thứ cần thiết cho bữa tiệc. tôi và Tú nhanh chóng về nhà đem thức ăn cho hai mẹ. chợt tôi nảy ra ý tưởng đổi gió ko đi cầu đường bộ nữa mà đi cầu đường sắt. tôi và Tú qua cầu đường sắt thì Tú nổi hứng muốn chụp ảnh, tôi thấy cũng hay hay thế là tôi đành dựng xem chụp cho Tú vài kiểu. chụp chán chê thì hai đứa cũng về. về nhà mẹ phán ngay một câu:

  • Hai đứa đi nhanh nhỉ.
  • Dạ--- tôi chỉ biết nói chó thế.
Tú và hai mẹ nhanh chóng chuẩn bj bữa tiệc, tôi thì lên phòng làm vài trận lol, hình như mỗi thanh niên sau khi đi chơi với gấu về thì chơi xung hơn thì phải, tôi cũng trong tình trạng đó, tôi cầm xin zhao mà ăn pentakill khi mới lên lv14, trận đó tôi gánh team, đánh xong thì được thằng nào đó vinh danh nữa chứ. 5h30 bữa tiệc bắt đầu. cả nhà ăn uống trong không khí ấm áp của một mùa noel nữa. tôi và Tú ăn uống và dọn dẹp xong thì bàn kế hoạch đi chơi noel. Hàng loạt địa điểm được nhắc đến trong lịch trình của chúng tôi. 7h30 chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình. Địa điểm đầu tiên là nhà thờ giáo xứ XXX. Nhà thờ này mới xây lại rất to và rất đẹp. tôi và Tú không theo đạo nhưng cũng vào nhà thờ xem người ta cầu nguyện. đến 9h45 thì chúng tôi ra khỏi lễ đường của nhà thờ rồi đi ra bờ kè chơi. Chọn một chiếc ghế đá, tôi và Tú cùng ngồi xuống trò chuyện, nói chuyện một lúc thì Tú quay sang hỏi tôi:

  • Anh này, anh yêu em như thế nào???
  • Hả?? sao em lại hỏi anh như thế??
  • Mặc kệ, anh cứ trả lời em đi đã.
  • Thực ra thì anh không biết anh yêu em đến mức nào hết, anh cũng ko thể diễn tả được tình yêu mà anh dành cho em. Bởi vì tình yêu là không cs thước đo nhất định. Anh chỉ có thể nói rằng anh yêu em cho đến khi nào anh có thể. Bây giờ mai sau và sau nữa. anh sẽ không để mất em đâu.- tôi hít một hơi nói
  • Vậy với anh e quan trọng chứ??
  • Phải, rất quan trọng.
  • Đến mức nào???
  • Muối.
  • Tai sao lại là muối mà không phải thứ gì khác quý hơn—Tú nhăn mặt.
  • Em biết đấy, nếu anh nói rằng em là cục vàng của anh thì em sẽ khoogn tin anh đâu. Em là muối, muối là một thứ gia vị rất bình thường. nhưng anh yêu sự bình thường đó của em. Em thử sống một ngày thiếu muối mà xem, sẽ rất khó chịu đúng không. Anh cũng vậy, nếu thiếu em một ngày anh cũng sẽ rất khó chịu. không có vàng con người cũng có thể sống được, nhưng không có muối con người sẽ chết.
  • Hức… hức… em cảm ơn anh nhiều lắm—tú ngả vào ngực tôi khóc, nước mắt tú thấm qua áo làm tôi cảm thấy lạnh.
  • Em nín đi, mọi người lại tưởng anh là thằng vũ phu đấy.—tôi nói.
Tú không nói gì chỉ đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu thắm…… trong đêm khuya tĩnh vắng có hai người hôn nhau….

TẤM NÀY CHỤP LÚC ĐI CHỢ NHÉ....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom