-
26
Buổi trưa hôm đó, tôi dong xe về nhà với một tâm trạng ko thể vui nổi, tay thì vít ga xe mà đầu óc thì cứ nghĩ linh tinh về buổi gặp mặt với ML chiều hôm nay. Lúc này, trong đầu tôi có vô vàn câu hỏi, liệu làm sao để có thể giúp thằng Đức vượt qua được chuyện này. Con người ta đúng thật là lạ, khi yêu thì trao cho nhau tất cả những gì mình có, ko yêu được thì đạp đổ tất cả…. nhưng nói qua thì cũng phải nói lại, quả thật ML đã pahir chịu rất nhiều đau khổ từ thằng Đức, đang yêu nhau say đắm như vậy đùng một cái chia tay thì ai mà chấp nhận được cơ chứ. Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ và lung tung thì Tú quàng tay ôm eo tôi, tự cằm lên vai tôi khẽ nói:
P/S: hôm nay em hơi mệt, chap có thế thôi nhé các thím. còn về truyện mới của em thì chả hiểu sao em ko đăng được, các thím chịu khó sang vietwrier.com để đọc nhé. Thân……
- Anh, anh sao thế??
- À ko, chiều nay anh vs đám bạn đi gặp con ML, anh đang suy nghĩ lung tung ấy mà.
- À, thế hôm qua nó bảo Đức có liên quan là sao anh??
- Ko có gì đâu em, tối về anh kể cho.
- Ukm, về nhanh kẻo trưa anh.
- N, mẹ nghe Tú kể hết mọi chuyện rồi, con ko sao chứ??
- Dạ, con ko sao, đâu mẹ, chỉ là con bận nghĩ linh tinh thôi.
- Ukm, con đừng nghĩ linh tinh nhiều quá, lại đau đầu đấy.
- Dạ. mẹ yên tâm, con ngủ đây ạ.
- Ukm, nghỉ đi nhé, mẹ xuống phòng đây.
- Da.
- Á, sao mặt anh trắng bệch thế kia…
- À, anh bị đau đầu, tý nữa sẽ hêt thôi, anh vừa uống thuốc rồi.’
- Anh thật là k sao chứ??
- Yên tâm đi em--- cố nở một nụ cười trên môi…
- Hứ, anh thì lúc nào cũng thế.
- Hà hà, em ở nhà chơi nhé, anh đi đây.
- Ko được, cho em đi với.
- Haizz, thì đi.
- Ê, tình hình sao rồi mày??
- Con c-hó đó chưa đến mày à, nó mà cho tụi bọn mình leo cây chắc tao giết nó quá--- Khải.
- Thôi, bình tĩnh, giờ mình cho 2 đứa nó giải quyết với nhau đã rồi tính sau.---- sơn.
- Ok.
P/S: hôm nay em hơi mệt, chap có thế thôi nhé các thím. còn về truyện mới của em thì chả hiểu sao em ko đăng được, các thím chịu khó sang vietwrier.com để đọc nhé. Thân……