• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Động Đầu Đời Tuổi 17 (6 Viewers)

  • 15

Buổi tối hôm đó, tôi về nhà thì vẫn như thường lệ, ăn tối, học bài…. Đang tụng môn sử để hôm sau kiểm tra thì bỗng điện thoại của tôi có tin nhắn đến, thì ra là cô giáo chủ nhiệm, tôi mở ra thì đứng hình luôn, nội dung của tin nhắn nó như thế này:

  • T ơi, em nhắc các bạn trong lớp là không được mặc áo của lớp nữa nhé, nhà trường đã cấm rồi.
  • Ơ dạ, sao lại cấm hả cô??? Lý do là gì ạ?
  • Thầy hiệu trưởng bảo là nghe cô T dạy tiếng anh lớp 10 nói áo lớp mình có in chữ bậy nên thầy hiệu trưởng cấm em à.
  • Dạ bậy gì đâu cô, có dấu chấm ngăn ở giữa mà cô.
  • Cô cũng không rõ, thấy thầy hiệu trưởng bảo là cấm thôi em ạ.
  • Dạ, em sẽ nói với các bạn.
Thế rồi tôi ngồi thẫn thờ trước màn hình chiếc laptop. Mẫu áo lớp là gio tôi chọn, chữ là gio tất cả các thành viên trong lớp chọn, đối với những học sinh THPT như chúng tôi, áo lớp là một kỉ vật vô giá, học với nhau gần hai năm trời, áo lớp chỉ để thể hiện tính đoàn kết cũng bị cấm mặc. haizzzzzzz. Ngỗi suy nghi một lúc sau, tôi mới hít một hơi dài và đăng vào tường lớp:

  • Tất cả học sinh 11a4 chú ý, nhà trường đã cấm tất cả chúng ta mặc chiếc áo lớp đến trường kể từ ngày mai. Vậy nếu ai mặc áo lớp đến trường sẽ bị phạt hạnh kiểm.
Tôi đăng stt cộng với ảnh chụp màn hình tin nhắn của cô chủ nhiệm. nói qua cho bạn đọc hiểu rõ về cái áo của lớp tôi và nguyên nhân nó bị cấm mặc. áo lớp tôi có màu xám, phía trước có in chữ: “ FRIENDSHIP U CAN KEEP”. Phía trên của cụm từ này là chữ: “ F.U.C.K” Chữ này là viết tắt của các chữ hồi nãy, và bà cô tiếng anh lớp 10 nào đấy lại phán cho nó một câu là mang nghĩa bậy mặc dù dữa chúng có dấu chấm để ngăn cách và chưa đủ điều kiện để trở thành 1 từ hoàn chỉnh. Tôi đăng xong thì liên tục các lượt cmt được nổ ra và tôi lại phải trả lời các cmt đó, nội dung ntn nhé:

  • Sao lại cấm….. chữ đó thì bậy gì đâu????---- con Lành B.
  • T cũng ko biết, thấy cô Hoa ( cô cn lớp tôi) bảo là có cô nào đấy nói chữ F.U.C.K có nghĩa là bậy.
  • Chữ đó ko bậy, tại thầy cô nghĩ bậy chứ….
  • Nếu cấm ko cho mặc áo lớp thì chúng mình cũng sẽ ko mặc áo đồng phục.
  • Thầy cô lúc nào cũng bảo học sinh phải nghiêm túc mà thầy cô toàn nghĩ đen tối..----- riêng tôi kết nhất câu này của con Hương.
  • Bla…………Bla……….bla………..
  • Thôi, chúng mày cứ bình tĩnh, ngày mai có gì lớp mình họp lại xem sao.----- thấy tình hình ko dc ổn tôi đành nói thế.
  • Ok, mời cả cô Hoa nữa nhé.
  • Ok.
Thế rồi tôi nhắn tin cho cô Hoa:

  • Dạ thưa cô, lớp mình mai tổ chức họp lớp, chúng em mời cô đến dự ạ.
  • ờ thế khi nào hả T?
  • dạ 15’ đầu giờ ạ.
  • ừ thế mai cô sẽ lên với lớp.
  • dạ.
Tôi ko thể học được nữa, ngồi thẫn thờ rê chuột. bản tin facebook hôm nay toàn là stt của lớp tôi than phiền về lệnh cấm mà nhà trường đưa ra, hazzz, mọi người ai cũng buồn và tiếc cho cái áo lớp. mà nhà trường cũng lạ, tự nhiên khi mới đầu mua về thì ko cấm, giờ mặc dc mấy tháng thì tự nhiên lại cấm, đúng là ảo tung chảo mà. Tôi thấy bọn này đăng stt kiểu này có thể kinh động đến ban giám hiệu ( vì một số thầy cô trường em thường tạo nick face ảo để theo giõi học sinh) và có nguy cơ cả lớp bị trừ hành kiểm nên mới vào tường lớp đăng tiếp cái stt:

  • t biết chúng mày rất bức xúc, nhưng cứ bình tĩnh, xoá hết stt đi, nếu để mấy ổng thầy trong bgh đọc được thì hậu quả sẽ do chính chúng ta gánh chịu đấy, có gì nói với nhau trong nhóm là dc rồi.
sau khi stt được đăng lên thì những stt của bọn trong lớp dc xoá bỏ. tối hôm đó, tôi đi ngủ rất muộn. các bạn thử nghĩ xem, nếu ác bạn đứng đầu một tập thể, mọi người tin tưởng bạn, bạn luôn là một con người mẫu mực trong mắt mọi người thì áp lực của bạn rất lớp phải ko nào? Tôi bây giờ đang đứng trong hoàn cảnh như vậy. áo lớp là gio tôi chọn mẫu, tôi cũng là bí thư đoàn, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm trước bgh nhà trường. quả thật lúc này đây đầu óc tôi như một mớ hỗn độn. chợt nhớ rằng người đề xuốt lệnh cấm là một cô giáo TA lớp 10, tôi nhắn cho bé hằng:

  • nè hằng, anh có việc nhờ em, em giúp anh được chứ.
  • Dạ có gì nghiêm trọng thế anh.
  • Lớp anh bị cấm mặc áo lớp rồi em ạ.
  • Ơ sao thế anh, mà em thì giúp được gì??
  • Em biết cô T dạy TA chứ?
  • Dạ em biết ạ, sao anh
  • Em hỏi xem cô ấy dạy lớp nào giúp anh nhé.
  • Dạ, để mai em hỏi cho anh ạ.
  • Ok, thanh niên ngủ ngon.
  • Dạ, you too.
Thế rồi tôi lại đi len chiếc dường của mình nằm và suy nghĩ linh tinh, họt tôi ngủ lúc nào cũng ko hay. Sáng hôm sau tôi dậy muộn, tối qua thức khuya quá ý mà. Đàu thì cứ oong oong mà vẫn cố lết ra khỏi dường, đánh răng xong, tôi ăn bữa sáng của mình, ăn xong chợt thấy ly cà phê của bố trên bàn mà ko thấy bố đâu, tôi tu một hơi hết sạch ly cà phê đó. Cũng may nhờ ly cà phê này mà tôi đã tĩnh táo suốt 4 tiết học, còn tiết địa cuối cùng thì ko thể chịu nổi, tôi gục xuống bàn. Cuộc họp lớp sáng hôm đó đã đi đến quyết định rằng chúng tôi sẽ giải thích trước toàn bgh nhà trường . lớp trưởng, bí thư, thứ kí sẽ tham gia cuộc họp này cùng với gvcn. Cuối buổi học mặc dù tôi rất mệt nhưng cũng pahir gọi thàng sơn và con trang( lớp trưởng và thư kí ) ở lại để nói thêm:

  • Chắc chắn bgh sẽ đổ lỗi cho gvcn rằng ko care đến lớp, vậy chúng ta pahir nhận hết về mình, cô chả liên quan gì cả. áo là do chúng ta nhất trí mà.
  • Đúng nhưng vấn đề là nói sao đây.
  • Thì cứ bảo là cô có nhắc nhở nhưng chúng ta ko chịu nghe.
  • Ok thế đi.
Thế rồi mấy đứa ra về, tô ra cổng trường thì thấy tú đã ở đó, tôi phi xe đến và nói:

  • Anh xin lỗi, anh bận chút việc.
  • Ko sao em hiểu mà, em biết chuyện rồi, sanh ko sao chứ?
  • Ukm anh ko sao, mình về thôi.
  • Dạ.
Tú leo lên xe ôm eo tôi, tôi khẽ vít g axe , chiếc xe dong chầm chậm trên đường, tôi và tú chả nói với nhau câu nào, phàn vì tôi đang mệt và tú cũng nhận thấy điều đó trên khuôn mặt tôi nên cũng chỉ ôm eo tôi và im lặng. đi đến lối rẽ, Tú bảo tôi:

  • Ra bờ kè đi anh.
Tôi hơi ngạc nhiên trước ý định của Tú, nhưng tôi vẫn làm theo, tôi ra đến bờ kè, ngồi xống thảm cỏ, tú tiến lại chỗ tôi nói:

  • Chỗ này em thường ra khi bị mẹ mắng hay bị điểm kém, anh hẫy nhìn xuống nước đi nhé, sẽ thoải mái hơn đấy.
  • Tôi mỉm cười và làm theo lời tú noi.
Mọt lúc sau Tú bảo:

  • Anh, thực sự anh ko sao chứ??
Tôi nhìn vào mắt Tú, đôi mắt long lanh. Tôi khẽ ôm Tú, Tú cũng ôm tôi, tú bảo:

  • Em tin anh sẽ xử lý tốt vụ này, anh giỏi giao thiệp mà.
  • Ukm, cảm ơn em.
BUỔI TRƯA, TRÊN BỜ KÈ, CÓ HAI NGƯỜI ÔM NHAU…..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom