Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Vừa ra đến cửa bệnh viện, chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đã chạy đến trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, bác Phùng - tài xế riêng của Cố Hân kính cẩn chào :
- Cậu Tần, cô Cố.
Tần Cảnh Cảnh gật đầu chào lại. Hai người vừa lên xe, anh liền phân phó :
- Đi Mãn Nguyệt Lâu.
- Vâng.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh. Chẳng mấy chốc, nó đã dừng trước cửa Mãn Nguyệt Lâu. Hai người xuống xe cùng nhau đi vào.
Mãn Nguyệt Lâu là nhà hàng được thiết kế theo kiểu trạch viện cổ xưa Trung Hoa. Ở đây có bốn trạch viện chủ yếu đó là viện Tùng, viện Trúc, viện Cúc và viện Mai. Vì thế, cách trang trí ở đây chủ yếu là bốn cây tùng, trúc, cúc, mai, tạo cho người đến cảm giác yên bình. Đồ ăn ở đây không trang trí quá cầu kì nhưng ăn lại rất ngon.
Vừa vào đến cửa, người phục vụ mặc đồ cổ trang đứng trước cửa đã vui vẻ chào hỏi :
- Mãn Nguyệt Lâu xin chào kính chào quý khách. Xin hỏi hai người đã đặt bàn chưa?
- Chúng tôi chưa đặt.
- Bây giờ, bốn viện đều có phòng trống. Không biết các vị thích phòng nào?
Anh không chút suy nghĩ mà đáp :
- Viện Trúc.
- Được, mời hai người theo tôi.
Tần Cảnh Chi gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Người phục vụ nhanh chóng dẫn hai người đến viện Trúc. Đi một đoạn, nữ phục vụ liền dừng lại phòng số ba, đưa tay ra mời :
- Phòng của hai vị đây.
- Cô có thể đi được rồi.
- Vâng.
Người phục vụ quay người rời đi thì Tần Cảnh Chi mở cửa phòng đi vào, anh thấp giọng nói :
- Vào đi.
Cố Hân bước vào theo, đem cửa đóng lại mới ngồi xuống ghế.
- Ăn gì tự chọn đi.
Nói xong, anh ném menu về phía cô ấy. Cố Hân nhanh nhẹn bắt lấy, lầm bầm một tiếng rồi tỉ mỉ chọn món. Đợi cô ấy viết món lên giấy xong, anh đem qua để lên chiếc hộp gỗ góc tường rồi trở lại bàn.Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên. Hai người im lặng ngồi ăn.
Tần Cảnh Chi ăn xong nhìn bát cơm Cố Hân vẫn còn nguyên, còn em ấy thì đang ngẩn người. Anh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng lên tiếng :
- Cố Hân, chú ý ăn cơm. Ông ấy sẽ không có chuyện gì đâu.
Bàn tay Cố Hân khẽ siết chặt đôi đũa, đầu cô ấy không ngước lên, thì thào nói :
- Em sợ, ông ấy sẽ không chấp nhận nổi việc dì Dung mất. Em sợ ông ấy sẽ giống ba em, trụ không nổi.
- Cố Hân, có anh ở đây, anh sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện.
Cố Hân im lặng không nói. Biết cô ấy nhớ lại chuyện cũ, anh chỉ im lặng rời đi. Có những thứ phải tự mình đả thông mới tốt.
Cùng lúc đó, Dương Minh cùng thư kia Chương vừa ăn cơm với đối tác xong. Hai người định đi về thì bắt gặp Dương Hoàn ôm một cô gái trẻ đi vào. Dáng người cô gái nhỏ nhắn nhưng vòng nào ra vòng lấy. Đặc biệt, gương mặt của cô ta có vài phần giống Mộ An.
Sắc mặt Dương Minh bỗng trở lên xám xịt, hai bàn tay anh ấy nắm chặt lại đầy tức giận. Chương Hàm đứng sau không biết gì, cô ấy lễ phép chào :
- Tổng giám đốc
Lão ta gật đầu lại rồi đưa mắt nhìn con trai, Dương Minh cố kìm nén cơn giận lại, anh ấy lạnh nhạt nói :
- Ba.
Lão ta mỉm cười không chút chột dạ đáp :
- Ừ.
Nói xong, lão liền ôm tiểu tình nhân của mình rời đi. Nhìn bóng dáng ba mình sắp biến mất, Dương Minh phân phó thư kí Chương :
- Cô ra xe trước đi.
Chương Hàm chưa kịp hỏi có chuyện gì thì anh ấy đã vội vã rời đi. Cô ấy chỉ biết giương mắt nhìn theo, rồi chầm chậm ra xe trước.
Khi Dương Hoàn vừa đến vườn trúc thì Dương Minh đã đuổi đến nơi.
- Ba, chúng ta nói chuyện đi.
Dương Hoàn khẽ nhướng mày một cái, bàn tay mập ú của lão vỗ vỗ vào mông tiểu tình nhân nói :
- Em đi theo phục vụ đến phòng trước đi, lát anh đến.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt lồng ngực đầy mô mỡ của lão, giọng nũng nịu nói :
- Đừng để em phải chờ lâu nha! Người ta đói lắm!
- Được.
Ả ta vuốt ve mấy cái mới lưu luyến rời đi. Thấy người rời đi hết, Dương Hoàn khó chịu nói :
- Có chuyện gì nói đi?
Đôi mắt anh ấy đỏ ngàu nhìn ông ấy, lớn giọng hỏi :
- Người phụ nữ kia là sao?
- À, con trai thấy thế nào? Giống không? Mặc dù chỉ giống một nửa Mộ An thôi nhưng tư vị cũng rất được. Mỗi lần, ta làm cô ta đều liên tưởng đến Mộ An, ư.... cảm giác đó rất sảng khoái. Nếu con thích, ta có thể cho con mượn.
- Ghê tởm. Ông là cha dượng của cô ấy đấy, sao ông có thể có những suy nghĩ xấu xa như thế.
Dương Hoan nghe xong chợt cười lớn, ngón tay ngắn tủn dí vào ngực Dương Minh nói :
- Mày nói tao ghê tởm, vậy mày thì sao? Mày có dám thề là mày không có suy nghĩ khác gì với nó không? Hahahahahaha nó cũng là em gái mày.
Bỗng chốc gương mặt anh ấy trở lên trắng bệch, đôi môi run rẩy mấp máy nhưng không sao nói nổi lên tiếng phản bác.
- Mày nghĩ xem, nếu nó phát hiện ra người anh trai nó luôn yêu quý có tâm tư khác, liệu nó còn có dám gặp mày không hahahaha.. Hai người đều không chú ý, ở sau ngọn núi giả vườn trúc có người đàn ông đang đứng đó nghe hết từng câu từng chữ. Ánh mắt ngang tàng ánh lên tia chết chóc, bàn tay cuộn tròn nổi lên đầy gân xanh. Có thể thấy, anh đang rất giận dữ.
Chẳng trách, anh ta mua hai bữa sáng hoá ra là để thân cận cùng cô. Hừ, rùa con là của anh, đừng ai mơ cướp được. Còn lão cha dượng dám làm phiền cô, anh không ngại cho lão liệt giường.
Bên kia tiếng cãi nhau vang lên dữ dội, Tần Cảnh Chi cười khinh bỉ yên lặng rời đi.
- Cậu Tần, cô Cố.
Tần Cảnh Cảnh gật đầu chào lại. Hai người vừa lên xe, anh liền phân phó :
- Đi Mãn Nguyệt Lâu.
- Vâng.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh. Chẳng mấy chốc, nó đã dừng trước cửa Mãn Nguyệt Lâu. Hai người xuống xe cùng nhau đi vào.
Mãn Nguyệt Lâu là nhà hàng được thiết kế theo kiểu trạch viện cổ xưa Trung Hoa. Ở đây có bốn trạch viện chủ yếu đó là viện Tùng, viện Trúc, viện Cúc và viện Mai. Vì thế, cách trang trí ở đây chủ yếu là bốn cây tùng, trúc, cúc, mai, tạo cho người đến cảm giác yên bình. Đồ ăn ở đây không trang trí quá cầu kì nhưng ăn lại rất ngon.
Vừa vào đến cửa, người phục vụ mặc đồ cổ trang đứng trước cửa đã vui vẻ chào hỏi :
- Mãn Nguyệt Lâu xin chào kính chào quý khách. Xin hỏi hai người đã đặt bàn chưa?
- Chúng tôi chưa đặt.
- Bây giờ, bốn viện đều có phòng trống. Không biết các vị thích phòng nào?
Anh không chút suy nghĩ mà đáp :
- Viện Trúc.
- Được, mời hai người theo tôi.
Tần Cảnh Chi gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Người phục vụ nhanh chóng dẫn hai người đến viện Trúc. Đi một đoạn, nữ phục vụ liền dừng lại phòng số ba, đưa tay ra mời :
- Phòng của hai vị đây.
- Cô có thể đi được rồi.
- Vâng.
Người phục vụ quay người rời đi thì Tần Cảnh Chi mở cửa phòng đi vào, anh thấp giọng nói :
- Vào đi.
Cố Hân bước vào theo, đem cửa đóng lại mới ngồi xuống ghế.
- Ăn gì tự chọn đi.
Nói xong, anh ném menu về phía cô ấy. Cố Hân nhanh nhẹn bắt lấy, lầm bầm một tiếng rồi tỉ mỉ chọn món. Đợi cô ấy viết món lên giấy xong, anh đem qua để lên chiếc hộp gỗ góc tường rồi trở lại bàn.Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên. Hai người im lặng ngồi ăn.
Tần Cảnh Chi ăn xong nhìn bát cơm Cố Hân vẫn còn nguyên, còn em ấy thì đang ngẩn người. Anh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng lên tiếng :
- Cố Hân, chú ý ăn cơm. Ông ấy sẽ không có chuyện gì đâu.
Bàn tay Cố Hân khẽ siết chặt đôi đũa, đầu cô ấy không ngước lên, thì thào nói :
- Em sợ, ông ấy sẽ không chấp nhận nổi việc dì Dung mất. Em sợ ông ấy sẽ giống ba em, trụ không nổi.
- Cố Hân, có anh ở đây, anh sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện.
Cố Hân im lặng không nói. Biết cô ấy nhớ lại chuyện cũ, anh chỉ im lặng rời đi. Có những thứ phải tự mình đả thông mới tốt.
Cùng lúc đó, Dương Minh cùng thư kia Chương vừa ăn cơm với đối tác xong. Hai người định đi về thì bắt gặp Dương Hoàn ôm một cô gái trẻ đi vào. Dáng người cô gái nhỏ nhắn nhưng vòng nào ra vòng lấy. Đặc biệt, gương mặt của cô ta có vài phần giống Mộ An.
Sắc mặt Dương Minh bỗng trở lên xám xịt, hai bàn tay anh ấy nắm chặt lại đầy tức giận. Chương Hàm đứng sau không biết gì, cô ấy lễ phép chào :
- Tổng giám đốc
Lão ta gật đầu lại rồi đưa mắt nhìn con trai, Dương Minh cố kìm nén cơn giận lại, anh ấy lạnh nhạt nói :
- Ba.
Lão ta mỉm cười không chút chột dạ đáp :
- Ừ.
Nói xong, lão liền ôm tiểu tình nhân của mình rời đi. Nhìn bóng dáng ba mình sắp biến mất, Dương Minh phân phó thư kí Chương :
- Cô ra xe trước đi.
Chương Hàm chưa kịp hỏi có chuyện gì thì anh ấy đã vội vã rời đi. Cô ấy chỉ biết giương mắt nhìn theo, rồi chầm chậm ra xe trước.
Khi Dương Hoàn vừa đến vườn trúc thì Dương Minh đã đuổi đến nơi.
- Ba, chúng ta nói chuyện đi.
Dương Hoàn khẽ nhướng mày một cái, bàn tay mập ú của lão vỗ vỗ vào mông tiểu tình nhân nói :
- Em đi theo phục vụ đến phòng trước đi, lát anh đến.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt lồng ngực đầy mô mỡ của lão, giọng nũng nịu nói :
- Đừng để em phải chờ lâu nha! Người ta đói lắm!
- Được.
Ả ta vuốt ve mấy cái mới lưu luyến rời đi. Thấy người rời đi hết, Dương Hoàn khó chịu nói :
- Có chuyện gì nói đi?
Đôi mắt anh ấy đỏ ngàu nhìn ông ấy, lớn giọng hỏi :
- Người phụ nữ kia là sao?
- À, con trai thấy thế nào? Giống không? Mặc dù chỉ giống một nửa Mộ An thôi nhưng tư vị cũng rất được. Mỗi lần, ta làm cô ta đều liên tưởng đến Mộ An, ư.... cảm giác đó rất sảng khoái. Nếu con thích, ta có thể cho con mượn.
- Ghê tởm. Ông là cha dượng của cô ấy đấy, sao ông có thể có những suy nghĩ xấu xa như thế.
Dương Hoan nghe xong chợt cười lớn, ngón tay ngắn tủn dí vào ngực Dương Minh nói :
- Mày nói tao ghê tởm, vậy mày thì sao? Mày có dám thề là mày không có suy nghĩ khác gì với nó không? Hahahahahaha nó cũng là em gái mày.
Bỗng chốc gương mặt anh ấy trở lên trắng bệch, đôi môi run rẩy mấp máy nhưng không sao nói nổi lên tiếng phản bác.
- Mày nghĩ xem, nếu nó phát hiện ra người anh trai nó luôn yêu quý có tâm tư khác, liệu nó còn có dám gặp mày không hahahaha.. Hai người đều không chú ý, ở sau ngọn núi giả vườn trúc có người đàn ông đang đứng đó nghe hết từng câu từng chữ. Ánh mắt ngang tàng ánh lên tia chết chóc, bàn tay cuộn tròn nổi lên đầy gân xanh. Có thể thấy, anh đang rất giận dữ.
Chẳng trách, anh ta mua hai bữa sáng hoá ra là để thân cận cùng cô. Hừ, rùa con là của anh, đừng ai mơ cướp được. Còn lão cha dượng dám làm phiền cô, anh không ngại cho lão liệt giường.
Bên kia tiếng cãi nhau vang lên dữ dội, Tần Cảnh Chi cười khinh bỉ yên lặng rời đi.
Bình luận facebook