• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New [Review + Tâm sự] Thực tại (4 Viewers)

THỰC TẠI PHẦN 2


(CHAP 1)

Kể từ khi em đi thần chết như lấy tâm hồn của anh mang đi bộ não bây giờ chỉ dùng trang trí đê đỡ hoang phi tâm ý trời cho , người cho , em cho , và chỉ có những thằng lập dị như anh mới viết ra những thứ này đó...
Mưa , một trận mưa tháng 7 , gió thổi mạnh, mưa tạt sống hắt thật mạnh. Đôi mắt đỏ ngầu đi bộ như 1 thằng tâm thần dưới những hạt mưa. Ko có gì làm nó có thể lạc quan hơn, nó mệt và gục trước mộ mẹ nó. Đầu nó có lẽ bây giờ chỉ còn 2 thứ là đau khổ và buồn bã. Nó ngĩ tại sao mọi thứ nó có lại cứ ra đi như thế, tại sao, tại sao và tại sao.Có lẽ đó là thời gian khủng hoảng nhất kể từ mẹ nó mất. Nó chỉ còn biết đi làm và kiếm thật nhiều tiền. 1 ngày nọ , người anh thân thiết nhất của nó về gặp nó . Anh ấy thất vọng lắm, anh đấy đánh nó muốn nó tỉnh như nó cứng đầu. Anh ấy lôi nó ra ngoài gọi taxi và đưa nó đến 1 nơi quen thuộc . Mộ của mẹ, rêu xanh đủ phủ cỏ đã tốt, bó hoa tàn còn kia. Anh L (long) hét
-giờ mày quỳ xuống đây cho tao mặt anh ấy rất dận dữ, nó đành quỳ xuống và nhắm mắt.
- mày đã hứa gì với mẹ mày còn nhớ ko hả (anh L hét lên)
- em nhớ,... con sẽ sống tốt mẹ yên tâm đi, con sẽ ko làm mẹ thất vọng
- mày nói thế mà mày có làm đc ko, nếu tao ko về thì mày chết lúc nào hả
- em xin lỗi...
Bốp , lão tát nó rồi gắt
- xin lỗi mà được hả, mày có chết chó nó thèm quan tâm. Bày đặt luỵ tình Nó lại gục mặt xuống lí nhí
- em sẽ ko luỵ tình nữa, mẹ ơi con xin hứa, anh ơi em sẽ làm đc mà
- tốt, mày đứng lên và theo tao về Nó bắt đầu tập quên nhỏ tập tô thêm màu đời, nhưng chỉ có màu đen và trắng làm sao mà tô đủ màu đời. Nó bắt đầu thay đổi để thích nghi với mọi thứ. Cắt tóc, mua đồ mới, thay đổi thời gian sống. Nó tập cười , ra ngoài phố ngắm cả người đông đúc hay ngồi một mình ngắm hoàng hôn. Nó lại tiếp tục với nhịp sống muôn màu đang rực rỡ. Đi làm thường xuyên, nhưng cầm bằng c3 đi xin việc khó bome, nên nó vẫn tiếp tục là đủ thứ việc. Nó quyết định qua năm sau sẽ đi học nghề mà sống. Một ngày của tháng 9- 2014, 1 buổi chiều đẹp, gió chiều ấm áp hoà cùng ánh nắng của buổi chiều tà. Lão anh tới và mang một tin ngẹn lòng cho nó. Cuối tuần nó sẽ cùng lão anh ngồi trên xe chở hàng và nó chỉ việc bốc hàng. Việc nhẹ mà đc đi nhiều nơi , ngắm nhiều cảnh đời. Vụ đầu đã được bên xưởng cửa về quê đi chuyến đường dài. 2 người thay ca, trên con đường dài phía trước là tương lai hay chỉ là thứ đi ngang. Nó tỉnh dậy sau tiếng gọi của ông anh. Ngáp ngắn ngáp dài hé mắt nhìn ra ngoài, trời đã sáng. Bước xuống xe tu chai nước và bắt đầu suy nghĩ. Vì đây là vùng quê nên mọi việc đều là tay chân nên nó phải vác từng thùng 1. Cũng nhẹ thôi hàng cũng ko nhiều, hàng gì em xin dấu. Đang loay hoay bê đồ lão anh thì cầm cục tiền đếm. Từ trong nhà một cô gái chạy ra tạt ngang nó làm nó ngã và đổ hàng. Cô gái cứ thế chạy nó ngẩn người nhìn theo, lão anh chạy ra hỏi. Trong đầu nó ngĩ "dauma con ranh này ko có mắt hay sao". Rồi lại tiếp tục, hàng gần hết nó ngồi tu chai nước thì thấy cô gái hồi nãy, nó đưa ánh mắt nhìn. Cô gái dừng lại nhìn nó rồi nhẹ nhàng nói
-hồi nãy xin lỗi anh nha , em ko để ý
Tiếng cô gái nhẹ nhàng nó, nó gật đầu cúi xuống. Cô gái thoạt đi , tay buông 1 tời giấy lại. Nhẹ nhàng nó nhặt lên và ko khỏi bàng hoàng. Nội dung em ko nhớ rõ lắm nhưng cụ thể là 1 chàng trai mà nhỏ ý yêu đã phải đi xa và muốn chấm dứt tình yêu này. Thở dài và ngĩ " kẻ thất tình gặp kẻ thất tình , thật là cơ duyên chăng". Xong chuyến hàng này anh em quyết định ở lại đây. Mua đồ và cũng ngỉ lại luôn, đi lòng vòng chợ tìm đồ thì lại thấy cô gái hồi nãy. Lại gần, nó bắt chuyện rồi nhờ cô gái này chỉ đường. Có lẽ nó muốn biết nhiều hơn về cô gái ấy. Một cô gái tuổi tầm 18 đã phát triển đầy đủ vóc dáng đẹp, là da trắng toát lên vẻ đẹp miền quê giản dị. Có thể nói như ai nhìn cũng muốn làm quen, nó cũng vậy nhưng có lẽ ko phải tình . Trời đã sẩm tối , ngồi trên nóc thùng xe ngắm sao, mồm ngậm chai coca và vẫn giai điệu buồn ấy. Mà đêm có trăng sao nhưng thiếu 1 người nó thở dài haizzz bỗng
-ê anh, làm gì đó tôi lên với
Cô gái ấy , ánh mắt tò mò, nó đưa tay xuống kéo nhỏ lên xe. Khá vất vả, còn tí ngã , ngồi an toạ cô ta hét ầm lên
-oa cảnh đẹp quá
- im lặng nào (ông anh đang chổng dái ngủ)
- thôi đi, sao anh ít nói thế , có biết anh bỏ lỡ bao nhiêu thứ chỉ vì ko nói ko
-tại sao .....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom