• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New [Review + Tâm sự] Thực tại (2 Viewers)

chap 1

Thực tại là cái chó chết nên bỏ nó xa tao ra
Vẫn còn nhiều thứ tao chưa thực hiện mày thử một lần coi tao bước đi được bao xa
Tao đã thử rồi ! nhưng vẫn trở lại nơi tao bắt đầu
Và tao muốn chửi rằng " *** con mẹ " cuộc sống hiện tại không có sắc màu...

Vẫn bài rap life mà em hay nge, lần này là nó vang lên do có thằng cờ hó nào đó gọi đến. Cầm điện thoại trên tay trong tâm trạng ngái ngủ chẳng thèm nhìn xem là ai. Em bắt máy
- thằng nào rảnh háng mà gọi tao sớm thế
em thấy im im nên nói tiếp
-ko trải lời bố ngủ tiếp
-ấy ấy sao hở câu nào ra là tục tĩu thế (dọng 1 đứa con gái )
- ờ sao chọc tao lúc đang ngủ thế mày nay ko rảnh chơi với mày đâu (tôi nhận ra là con bé hàng xóm)
Chán trường bật dậy rửa mặt sau một đêm đầy u ám cho cái cuột đời tôi. Đã từng có 1 khoảng thời gian màu hồng và những tiếng cười. Nhưng hiện tại tao chẳng có gì, trên lớp là thằng hay tranh cãi nhưng về nhà thì chỉ lặng câm. Ai nói gì tao cũng ko cãi, dù biết sai cũng ko chối . Thực tại của tao chẳng có người thân thiết. Họ bỏ tao như ném miếng dẻ rách. Bươn trải từ bé, nhờ người mẹ nuôi mà tao đc hạnh phúc. Nhưng nó cũng chẳng được dài. Mẹ nuôi chết do bị nhóm xin đểu ko thành và bà đã bị đâm. Từ đó tao chỉ biết im lặng nhìn những thứ thối nát mà nín thở. Rửa mặt tỉnh táo, thay đồ, vác balo mà chẳng buồn ăn tao lặng lẽ tới trường. Cảnh vật vẫn vậy, vẫn những ánh mắt ấy, nhưng tao chẳng thèm bận tâm. Mọi thứ nó vẫn sẽ u ám như thế cho đến một ngày. Khi đang đi bộ trên con đường tới trường. Vẫn con người sơ xác, đôi mắt vô hồn mặt ko gợn tí cảm xúc nào. Tao cứ bước mà ko để ý tới đường. Bỗng trước mắt tao thấy mấy đứa con gái đang đánh 1 đứa khác. Đứa tát đứa đạp đứa cầm điện thoại quay. Đi tới với 1 đôi tay lạnh lẽo tao cầm lấy bàn tay ác độc kia khi nó đang định vung tay tát cô bé tội ngiệp ấy. 3 đứa kia quay qua nhìn tao với ánh mắt tức giận hét
- dm bỏ tay tao ra thằng mồ côi kia
Vẫn ko nói tôi lặng lẽ rút con dao trong túi ra để sát cổ nó. Ánh mắt nó trợn trừng run rẩy
-đừng tha cho tao, đừng, đừng mà
tôi bỏ ra 3 đứa nó chạy lấy đc. Còn cô bé kia đang ngồi bệt xuống mắt rưng rưng nhìn tôi. Lặng lẽ cất dao tôi bước tiếp ko thèm suy ngĩ. Tới trường thì cũng chẳng có tẹo méo nào là vui ngoài những thứ tẻ nhạt. Tôi chỉ cố học cho hết cấp 3 để hoàn thành lời hứa của má. Đi về , vẫn vậy, nhưng tôi ko biết rằng lấp ló đâu đó có ánh mắt đang dõi theo tôi. Ngày hôm sau tới lớp , đang nằm dài ở cái bàn của tôi, cô gíao vào .
- các em ngồi xuống, hôm nay lớp ta sẽ có học sinh mới mong các em giúp đỡ bạn
Thứ mà tôi nge đc khi đang nằm mà chẳng ngủ nổi. Sau 1 hồi kể lể , rồi lũ bạn nữa có nam có đang xôn xao bàn tán, điếc hết tai. Đang ức chế bà giáo bảo
-em N xuống ngồi với em H đi
éo quan tâm lắm nhưng dm cả lớp có mỗi mình tên H. Đầu ngĩ thôi kẹ mẹ, có gái ngồi cùng đỡ phải chép bài. Đầu em thì cứ âm u, bỗng nhỏ kia ngồi xuống, vẫn nằm gục mặt ko bận tâm. Đang mơ màng, nhỏ vỗ lưng rồi nói nhỏ
- ê bạn ơi dậy đi , học rồi
mấy đứa bàn trên chõ mõm
-kệ mẹ nó đi mày nó ko đc bình thường
em ngay lập tức dậy, ánh mắt chẳng có tí cảm xúc nào bắt vào thằng dâm tặc bên trên. Nó có vẻ ái ngại quay lên. Quay sao thì éo thể ngờ đc chính là nhỏ em cứu hồi hôm qua. Nhưng trong tích tắc em lại gục xuống. Như nhận ra em, nhỏ lay vai em nói
- là bạn à, cảm ơn vì đã cứu mình nha
em ko thèm trả lời chỉ hé mắt ra . Nhỏ đứng hình rồi im lặng, có lẽ sợ hãi. Nói thật nhỏ cũng khá xinh, cũng là dạng hot nhất lớp. Nhưng sự phản bội trong mối tình đầu đã giúp em vô cảm với c.gái. 1 ngày cứ lặng lẽ trôi , bước về cuối cùng sau khi lũ kia đã háo hức bỏ về trước. Vẫn ánh mắt đó, nhưng sao thứ gì mằn mặn chảy ra. Phải là nước mắt, tao vừa mơ về mẹ , khóc cũng đúng thôi. Ko thèm lau đi , tôi chậm rãi bước ra khỏi cửa. Bỗng giọng ai đó vang lên
-chịu về rồi à
là giọng nhỏ, vẫn vậy giọng nói nhí nhảnh. Vẫn bộ đồng phục xinh xắn , tóc búi củ hành, xắn ống tay áo , thật xinh, nhưng sao tao chẳng cảm thấy ngọt. Tôi vẫn lặng bước đi , nhỏ lại nói
-nè ôg khinh tôi à, mà sao tôi chưa thấy ôg mở mồm với tôi
vẫn im lặng bước đi chậm chạp
-nè bao nhiêu người muốn nói với tôi đó sao ôg lại im lặng
Một câu hỏi thật ngớ ngẩn, tôi cười nhạt lẳng lặng ra đi. Kể từ ngày mẹ mất tôi không khác kẻ đã chết, chẳng có tí động lực nào. Tôi lại tiếp tục đi, con nhỏ cứ bám theo 1 cách lén lút....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom