• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Rể Quý Trở Về Full Dịch (21 Viewers)

  • Chương 40: Tình địch

Sau khi nghe câu trả lời của Dương Hiên, thủ trưởng vui mừng hớn hở, bảo Dương Hiên ngồi xuống, pha trà.
“Không biết nên gọi chàng trai là gì?”
“Dương Hiên, Dương trong cây bạch dương, Hiên trong khí chất hiên ngang.” Sau khi Dương Hiên ngồi xuống, cũng không khách sáo cầm tách trà lên nhấm nháp.
“Vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Dương, chẳng qua căn cứ huấn luyện này, trước đó đã bị chúng tôi phong tỏa toàn diện. Không biết Tiểu Dương cậu làm sao bước vào?”
Dương Hiên tạm dừng, nói sự thật: “Tôi đi bộ xuyên qua dãy núi phía sau, không phát hiện phong tỏa, chỉ không ngờ đó là căn cứ huấn luyện của mọi người. Tôi tình cờ đột nhập vào, gặp phải mấy người tập kích, hết cách chỉ đành phải đánh ngả bọn họ.”
Dãy núi ở phía sau căn cứ?
Thủ trưởng ngạc nhiên, dãy núi đó là rừng nguyên sinh, làm sao người thường có thể đi qua từ đó.
Chỉ là sau khi thấy bản lĩnh của Dương Hiên, ông ấy không chút nghi ngờ, âm thầm thở dài, đối phương thực sự là một người xuất sắc, mang ba lô một mình đi bộ xuyên qua rừng nguyên sinh.
Chỉ các côn trùng và động vật có nọc độc bên trong cũng có thể khiến người khác mất mạng.
“Đúng rồi, các người đã yêu cầu tôi làm sĩ quan huấn luyện. Nói thẳng ra là muốn nâng cao thực lực cho binh lính. Tôi quả thực có cách, chỉ là bây giờ nhà tôi có việc khẩn cấp, không biết thủ trưởng có thể đợi tôi hết bận …”
“Tôi đồng ý với cậu!”
Không đợi Dương Hiên nói xong, giọng điệu thủ trưởng quyết đoán trả lời.
Cơ sở điều tra thông tin của quân khu rất mạnh, thủ trưởng đã sớm biết Dương Hiên là một người ở rể yếu đuối trong thành phố Trung Giang bé nhỏ.
Mặc dù thân phận thấp kém này hoàn toàn không phù hợp với năng lực, nhưng đây không phải là điều mà thủ trưởng quan tâm.
Nếu đến lúc đó Dương Hiên không đến, ông ấy sẽ đến thẳng thành phố Trung Giang trói người đem về là được.
Sau khi giải quyết xong nỗi lo về sau của việc xâm phạm vào căn cứ, Dương Hiên vội vã về Trung Giang.
Anh rời khỏi đó quá gấp gáp, lại đi bộ nhiều ngày như vậy, cũng không biết Lâm Toàn khi tỉnh dậy đối mặt với việc nhan sắc của mình bị hủy hoại thì buồn bã tuyệt vọng như thế nào.
Bây giờ đã có đơn thuốc, chỉ cần đợi thu thập đủ dược liệu, tinh chế ra đan dược, mọi thứ sẽ ổn.
Dương Hiên nắm chắc thành công, nhưng lại không biết rằng ở nhà đã xảy ra nhiều biến cố lớn vì anh rời đi.
“Dương Hiên vẫn chưa về à?”
Lâm Toàn đang nằm trên giường bệnh, mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà bất động.
“Anh rể có thể có việc gấp nán lại…”
Lâm Nhã đặt canh gà trong tay xuống, muốn giúp Dương Hiên giải thích, nhưng cô cũng cảm thấy bất lực, đối với việc ra đi vô cớ không cho ai hay biết của Dương Hiên, cô cũng muốn phê bình.
“Em không cần phải giúp anh ấy giải thích! Chị trở thành dáng vẻ này, anh ấy rời đi cũng là chuyện bình thường.” Khớp hai ngón tay của Lâm Toàn trắng nhợt, túm chặt ra giường, cơ thể hơi run rẩy.
“Chị …chị đừng nghĩ lung tung….”
Lâm Nhã đau lòng muốn khuyên bảo, lúc này bên ngoài phòng bệnh phát ra giọng nói niềm nở vui vẻ của Lưu Hồng.
“Thiên Hạo, đi bên này!”
Lưu Hồng đi cùng một người đàn ông đẹp trai cao khoảng 1m8 mặc bộ đồ vest cao cấp màu xám bạc được đặt may riêng.
“Trần Thiên Hạo!?”
Lâm Toàn kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngay lập tức kéo chăn lên để che kín người mình.
Lâm Nhã đang cầm canh gà, cau chặt mày.
Trần Thiên Hạo là một người giàu có từng yêu thầm Lâm Toàn, có thành tích học tập tốt, cũng là người có tài. Nếu lúc đầu không nhất thời hồ đồ bỏ thuốc cưỡng bức Lâm Toàn, đoán chừng bây giờ vị trí anh rể cũng không cần tạm thời kéo Dương Hiên đến thay thế.
Nhưng mặc dù chưa thực hiện được việc cưỡng bức, ấn tượng tốt của Lâm Toàn đối với Trần Thiên Hạo đã bị phá vỡ vì kinh tởm, dập tắt tình yêu rực cháy trong lòng.
“Chao ôi, hiếm khi Thiên Hạo về nước, nhưng mặt Tiểu Toàn đã bị thay đổi, hu hu…”
Lưu Hồng nhìn thấy Lâm Toàn hoảng sợ, nước mắt già nua chảy xuống, Lưu Hồng nắm lấy tay Trần Thiên Hạo bên cạnh mắng chửi vô cùng nặng nề.
“Đều do Tiểu Toàn tùy hứng. Ban đầu, muốn phải làm một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, chọn đồ cặn bã đó, chưa nói đến việc mất công ty, bây giờ còn thành ra bộ dạng này, hơn nữa nó nhìn thấy Tiểu Toàn bị hủy hoại nhan sắc liền chạy mất dép, ôi, đứa con gái mệnh khổ của tôi, tại sao lại ngốc như vậy ……”
Lâm Toàn giấu cơ thể run rẩy của mình dưới tấm chăn. Cô vốn không muốn có ý xấu suy đoán về Dương Hiên. Dẫu sao ngày hôm đó cái giá mà Dương Hiên phải trả để cứu cô vẫn còn sống động trước mắt.
Nhưng đã ba ngày kể từ khi cô tỉnh lại, Dương Hiên không để lại lời nhắn nào, trực tiếp bốc hơi, không có tin tức.
Cô không muốn nghĩ quá nhiều nhưng không nhịn được lại suy nghĩ. Có phải tại cô trở thành dáng vẻ xấu xí như ma quỷ thế này nên Dương Hiên ghét bỏ cô, không thể đối mặt với cô mà bỏ chạy?
Trần Thiên Hạo một tay vỗ vào lưng Lưu Hồng động viên, khuôn mặt căm phẫn: “Qủa thực là đồ cặn bã. Nếu lúc đầu con không nghe lời xúi giục của người khác làm ra chuyện hồ đồ, Lâm Toàn có lẽ không phải kết hôn với người như vậy. “
Hữu danh vô thực? Trần Thiên Hạo nhướn mày, hắn hiểu hàm ý trong câu nói của Lưu Hồng, trong lòng chế giễu. Lúc đầu, cẩn trọng giả vờ làm một người phụ nữ trong sạch, không nguyện ý làm theo. Bây giờ thất bại thảm hại, ngay cả vẻ ngoài tự hào nhất cũng bị hủy hoại, không ai muốn nữa liền nghĩ đến hắn năm đó say mê cô ấy. Ha ha!
Trần Thiên Hạo che giấu điều hắn biết trong lòng, rồi giả vờ thở dài hối hận.
“Đáng tiếc bây giờ đã muộn rồi….”
Lưu Hồng mắt thấy tình cũ không thể quên của Trần Thiên Hạo dành cho Lâm Toàn. Trong lòng có một ý tưởng, bắt đầu diễn trò. Lau đi nước mắt, khuôn mặt xúc động:
“Vẫn chưa quá muộn, Lâm Toàn vẫn còn trong trắng, đồ cặn bã đó cũng đã chạy. Sau này đến lúc thích hợp đương nhiên có thể khiếu nại ly hôn, chỉ không biết Thiên Hạo cậu có đểy ý đến việc Tiểu Toàn từng ly hôn không …”
Lưu Hồng nhìn Trần Thiên Hạo đầy mong đợi, Lâm Nhã luôn cảm thấy Trần Thiên Hạo trước mặt mình có gì đó không đúng lắm, nhìn không giống với vẻ ngoại biểu hiện là người khiêm tốn, nhưng Trần Thiên Hạo không có hành động thái quá. Lúc này, cô không thể nói điều gì.
Với lại, Dương Hiên vô cớ mất tích ba ngày. Cô không biết mấy ngày này vì giúp Dương Hiên mà đã tốn bao nhiêu nước bọt, đã nói bao nhiêu lời tốt đẹp, nhưng Dương Hiên lại chậm chạp chưa quay lại, cho dù có bao nhiêu lời tốt đẹp nữa cũng trở nên vô ích.
Trần Thiên Hạo khẽ mỉm cười, hớn hở, đôi mắt thâm tình: “Sao cháu có thể chán ghét được, có thể cưới Lâm Toàn là nguyện vọng đời cháu cầu còn không được.”
Nếu không hắn cũng sẽ không tiếp nhận phụ nữ tái giá bị hụy hoại nhan sắc.
Lần này khi trở về nước, thật sự có cảm giác không cam tâm về mối tình chớm nở, cũng bởi vì Lâm Toàn là người phụ nữ đẹp nhất hắn từng thấy trong đời!
Còn nhớ khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Toàn, phối hợp khí chất lạnh lùng, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng khiến mọi người mê mệt. Trần Thiên Hạo ngất ngay say đắm, đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là hắn có cách khôi phục lại vẻ ngoài của Lâm Toàn, nếu không cưới một con quỷ về nhà, đoán chừng ăn cơm cũng khó nuốt, còn phải đối diện hằng này, sợ e tổn thọ?
Lâm Toàn im lặng, trùm kín cơ thể mình dưới chăn, cảm thấy mọi thứ không liên quan đến cô, nhưng thực chất đều liên quan mật thiết, cô cũng có ấn tượng tốt khi nghe thấy Trần Thiên Hạo không để ý đến vẻ ngoài bây giờ của mình.
Nghĩ đến Dương Hiên tàn nhẫn vô tình rời đi, trái tim của Lâm Toàn run rẩy, sợ hãi co rúm người lại.
Làm gì có ai không để ý đến ngoại hình xấu xí của mình? Chính bản thân nhìn vào còn giật mình, huống hồ là những người khác.
Hàm ý của Trần Thiên Hạo có phải đang dự định cưới Tiểu Toàn không?
Lưu Hồng vui mừng khôn xiết, mặt đỏ bừng vì xúc động, chạy đến gần giường bệnh, kéo tấm chăn do Lâm Toàn bởi vì ngẩn người mà quên túm chặt.
“Tiểu Toàn, con có nghe thấy không? Xem đi, trên đời vẫn còn người thật lòng. Thiên Hạo không hề để ý đến vẻ ngoài hiện tại và cảnh ngộ của con! Đừng nghĩ đến Dương Hiên dám làm mà không dám nhận đó nữa, loại cặn bả kinh tởm xảy ra chuyện lớn liền bỏ chạy! Sau này có Thiên Hạo đồng hành cùng con, chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn thôi. “
Người thật lòng? Lâm Toàn ngẩn ngơ nhìn Trần Thiên Hạo đang được Lưu Hồng chỉ vào, ánh mắt có chút mong đợi, lại có chút bài xích kháng cự.
Cô mong đợi có một người không để ý đến vẻ ngoài hiện tại của mình, lại bài xích kháng cự khi người này không phải là Dương Hiên, đáng tiếc người này không phải là Dương Hiên……
Trần Thiên Hạo sớm có dự đoán Lâm Toàn sau khi bị hủy nhan sắc sẽ xấu xí như nào, nhưng vẫn đánh giá thấp mức độ hủy hoại nhan sắc của Lâm Toàn.
Đây không chỉ là cực kì xấu mà còn kinh khủng như ác quỷ Shura tái thế.
Kinh tởm buồn nôn khiến người khác sợ hãi nổi da gà khắp người.
Khóe miệng của Trần Thiên Hạo cứng đờ, lại vô cùng phong độ mà nhanh chóng giương miệng lên, nhìn Lâm Toàn.
“Tiểu Toàn, sau này hãy để anh chăm sóc cho em nhé.”
Lâm Toàn không nhận ra sự mất tự nhiên ban nãy của Trần Thiên Hạo, cô rưng rưng nước mắt, trong lòng xúc động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom