-
Chương 1179-1180
Chương 1179: Đầm rồng
Đinh Hương cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, như thể vừa rơi xuống từ độ cao hàng ngàn mét, lộn nhào liên tục trên không trung.
Xung quanh tối đen như mực, cô ấy không biết mình đang ở đâu, thậm chí cô ấy còn không rõ là mình đang ở dưới nước hay trên bờ, tất cả mọi thứ đều rất mơ hồ.
"Triệu Xuyến! Triệu Xuyến!" Cô ấy gọi lớn.
Không có ai trả lời.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cô ấy đưa hai tay ra quờ quạng khắp nơi, nhưng không chạm được gì cả.
Ơ... mình chết rồi sao?
Cô ấy từng nghe nói về thế giới linh hồn sau khi chết đi, đầu tiên là phải trải qua một khoảng thời gian đen tối và trống rỗng, sau đó mới có thể đi lên đường Hoàng Tuyền, uống bát canh Mạnh Bà tại cầu Nại Hà, quên đi tất cả những chuyện đã qua.
Không hiểu vì sao, cô ấy lại chẳng thấy sợ hãi chút nào.
Thế giới này không làm cho cô ấy thấy ghét, nhưng cũng chẳng có gì để cô ấy phải lưu luyến.
Hình bóng của bố mẹ ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ, đối với cô ấy mà nói, Mã Sơn và Lý Dục Thần lại là người thân thiết với cô ấy hơn.
Bọn họ đều đã kết hôn rồi, có vợ đẹp và cả tương lai tốt đẹp phía trước.
Đinh Hương thực lòng mừng cho họ.
Cuộc sống này không còn gì hối tiếc, vậy nên cô ấy cũng không sợ cái chết.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy thích thú và chìm đắm với cảm giác rơi tự do, sự trống rỗng và không có điểm tựa này, như thể được về nhà vậy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy một tia sáng.
Giống như ánh sao lấp lánh ở nơi xa vậy.
Cô ấy đi về phía ánh sáng, lúc đến gần, cô ấy mới phát hiện đó là một ngọn đèn, được treo trên một cây cột khổng lồ.
Cây cột ấy rất cao, không thể nhìn thấy được đỉnh của nó.
Xung quanh và phía trên đều là bóng tối mịt mờ, chỉ có quầng sáng của ngọn đèn giống như một cái lồng.
Mặt đất dưới chân nhuộm lên màu vàng nhạt bóng loáng dưới ánh đèn, không rõ là làm từ chất liệu gì, nhưng chắc chắn đó không phải là bùn đất.
Đinh Hương đi về phía trước, lúc đến bên cạnh ánh đèn thì gặp được một ngọn đèn khác.
Ánh sáng của hai ngọn đèn vừa đủ để giao nhau.
Cô ấy bước vào quầng sáng của ngọn đèn tiếp theo, nhìn thấy nó cũng được treo trên một cây cột khổng lồ.
Cô ấy tiếp tục đi về phía trước, bước qua rất nhiều cây cột, nhìn thấy nhiều ngọn đèn.
Nhưng xung quanh vẫn chỉ là bóng tối mịt mù.
Hình như nơi đây có vô số cây cột khổng lồ, treo đầy những ngọn đèn, nhưng khoảng cách giữa những cây cột chỉ vừa đủ để ánh sáng của mỗi ngọn đèn giao nhau, người đứng bên trong quầng sáng không thể nhìn thấy cây cột khác được.
Đây có phải là đèn dẫn đường trên đường Hoàng Tuyền không?
Đinh Hương rất không hiểu rằng, theo lý mà nói thì con đường dẫn đến cái chết không dài thế này, và cũng không phức tạp đến thế.
Cô ấy véo nhẹ vào má mình, đau nhói.
Có thể dám chắc rằng đây là cơ thể của mình, không phải linh hồn, cũng không phải mơ.
Đây là một không gian thật.
Nhưng dưới đáy hồ Tiền Đường sao lại có một không gian lớn thế này được?
Lý trí nói với cô ấy rằng điều này không thể xảy ra.
Cô ấy dừng lại, nhìn cây cột trước mặt, ngọn đèn treo trên đó phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt. Xung quanh và phía trên vẫn chìm trong bóng tối mông lung.
Đinh Hương chạm tay lên cây cột, không rõ nó được làm bằng chất liệu gì, trông rất giống với đá hoa cương.
Cô ấy cào móng tay lên đó thử, rất cứng, nhưng vẫn để lại một vết mờ mờ.
Sau đó cô ấy tiếp tục đi tới phía trước, khi đi đến rìa của quầng sáng, nhìn thấy một ngọn đèn khác.
Cô ấy bước tới gần, hơi lo lắng, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Đến sát cây cột và đứng dưới ngọn đèn đó, cô ấy nhận ra đó là cây cột mà cô ấy vừa để lại dấu móng tay.
Quả nhiên là vậy.
Nơi này chỉ có một cây cột, một ngọn đèn.
Đinh Hương vừa sợ hãi vừa cảm thấy ngạc nhiên.
Không gian này được hình thành như thế nào?
Là ma dấu trong truyền thuyết sao? Hay chỉ là một kết cấu kỳ lạ nào đó?
Mình phải làm sao để thoát khỏi nơi này đây?
Đinh Hương tựa người vào cây cột, bắt đầu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Chèo thuyền trên hồ Tiền Đường, đụng ngã một tháp đá, bão lớn, lốc xoáy, rồi một xoáy nước xuất hiện trên mặt hồ, mình bị cuốn vào trong đó và đến được đây.
Trong lúc bị cuốn vào xoáy nước, cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng rồng gầm.
Đinh Hương biết rằng cô ấy đã rơi vào một không gian kết giới nào đó.
Mặc dù suốt năm qua, tu vi của cô ấy không tiến bộ dù chỉ một chút, không có chút chân khí hay pháp lực nào, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy hoàn toàn không đạt được cái gì. Ít nhất, là các giác quan của cô ấy đã trở nên cực kỳ nhạy bén, cô ấy không biết cái này có được xem là thần thức hay không, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những gì mà người bình thường không thể thấy.
Cô ấy cũng học được rất nhiều điều liên quan đến tu luyện, ví như kết giới và bí cảnh này.
Rất có thể dưới lòng hồ Tiền Đường có tồn tại một bí cảnh, trong khoảng khắc ngắn ngủi nó được mở ra ấy, mình đã không may mà rơi vào.
May mắn thay, nơi này vẫn có không khí như bình thường, thậm chí còn có đèn chiếu sáng.
Nghĩ đến ánh sáng, Đinh Hương ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn kia.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô ấy.
Cây cột không thể có vấn đề gì được, chạm tay vào cảm giác nó là vật thật, thậm chí móng tay cũng có thể để lại dấu vết.
Vấn đề nằm ở ngọn đèn.
Cô ấy vẫn luôn ở trong vầng sáng của ngọn đèn, mỗi khi đi đến rìa quầng sáng, cô ấy mới nhìn thấy ngọn đèn tiếp theo. Ranh giới giữa ngọn đèn rõ ràng đến kỳ lạ.
Theo lẽ thường, ánh sáng không nên có ranh giới như vậy.
Đinh Hương giơ tay lên, với về phía ngọn đèn.
Chiếc đèn vốn ở rất cao, nhưng khi cô ấy giơ tay lên, khoảng cách giữa cô ấy và ngọn đèn dường như được gần lại theo ý niệm của cô ấy.
Cô ấy lập tức gỡ ngọn đèn xuống khỏi cây cột.
Một tiếng "ầm" vang lên, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, mọi thứ đều rõ ràng trở lại.
Cây cột trước mặt biến mất, cô ấy nhìn thấy ba tháp đá màu trắng, xếp thành hình tam giác.
Ở giữa ba tòa tháp đá đó là một con cự long màu trắng khổng lồ đang cuộn tròn.
...
Lý Dục Thần đứng bên bờ đảo Tiểu Doanh Châu, nhìn về phía Tam Đàm Ấn Nguyệt trên mặt hồ.
Tòa tháp đá bị đụng ngã kia đã trở về như cũ.
Nguyên thần Tiên Thiên của anh đã bị phong ấn, không thể nào kéo được cây cung Tiền Vương.
May mắn thay, Trí Nhẫn đã dùng ngàn năm tu vi để trấn áp con rồng dưới đáy hồ, đồng thời ổn định địa mạch của Tiền Đường.
Lý Dục Thần bắt buộc phải phá hủy kết giới vừa trầy trật khôi phục lại này, anh không thể bỏ mặc Đinh Hương, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải tìm Đinh Hương cho bằng được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
May mà anh còn có la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Pháp khí này không dựa vào pháp lực để vận hành, mà phụ thuộc vào cảnh giới. Pháp lực của anh bị phong ấn, nhưng cảnh giới thì không.
Điều tương tự cũng đúng với La Bàn Kinh anh vừa mới học, Lý Dục Thần không thể lĩnh ngộ được những bí ẩn của nó, ngay cả Trí Nhẫn đã tu hành cả ngàn năm cũng không thể thấu hiểu hoàn toàn.
La Bàn Kinh khác hoàn toàn với những pháp thuật mà Lý Dục Thần từng học, đó là sự khác biệt cơ bản, nó không được dùng để tu luyện, mà chủ yếu là để giác ngộ.
Tu luyện cần phải bước từng bước một, tích lũy dần qua thời gian; Còn giác ngộ là khi cơ duyên đến là có thể ngộ ra ngay.
Lý Dục Thần lấy la bàn Lục Hư Luân Chuyển ra, niệm La Bàn Kinh.
Hư không trước mặt anh thay đổi từng tầng một, ba tháp đá lúc ẩn lúc hiện trong không gian.
Anh quay lại bước vào trong không gian.
Cơ thể anh đột nhiên rơi vào khoảng không, thần thức bám chặt lấy ba tháp đá, đây là dấu hiệu duy nhất, nếu như không giữ chặt, rất có thể là anh sẽ lạc vào một không gian nào đó khác.
Vào giây tiếp theo, anh nhìn thấy một ngọn đèn treo trên một cây cột khổng lồ.
Ánh sáng vàng mờ mờ của ngọn đèn giống như một cái lồng, thế giới bên ngoài cái lồng mờ mịt vô cùng, không thể thấy cái gì.
Lý Dục Thần lập tức nhận ra, ánh sáng này chính là một kết giới.
Anh giơ tay ra bắn một luồng chân khí vào ngọn đèn đang ở phía trên.
chân khí như đá chìm xuống đáy biển, không để lại dấu vết.
Anh lại vung một chưởng lên cây cột khiến cây cột rung lên làm cả không gian chấn động.
Xem ra anh cần phải nhờ đến la bàn Lục Hư Luân Chuyển rồi.
Anh cầm la bàn trong tay, niệm La Bàn Kinh.
Lúc này, anh chợt nghe thấy giọng của Đinh Hương.
"Anh Dục Thần!"
Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, bước một bước vào hư không trước mặt.
Sau đó, anh nhìn thấy Đinh Hương.
Đinh Hương đang đứng ở đó, ánh mắt tràn ngập niềm vui khi nhìn anh.
Phía sau cô ấy là ba tháp đá.
Tháp đá ở giữa đè lên một con rồng lớn.
Nhưng vào lúc này, con rồng khổng lồ đột ngột ngẩng đầu lên, như thể lãnh địa của nó bị xâm phạm, cự long há miệng ra.
"Đinh Hương, cẩn thận!"
Lý Dục Thần hét lớn, tay phải vung ra một luồng kiếm khí, tay trái vươn ra nắm lấy tay Đinh Hương.
Kiếm khí chém vào vảy rồng, cự long phát ra một tiếng gầm vang dội.
Hai người vẫn chưa kịp chạm tay vào nhau thì không gian đã bị tiếng gầm của rồng xé toạc thành từng mảnh.
Cơ thể Lý Dục Thần bị hất ngược ra sau, rơi vào không gian còn chưa kịp đóng lại của la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Chương 1180: Biến mọi người thành ma
Lý Dục Thần cố gắng dùng thần thức khóa chặt không gian, đồng thời đọc La Bàn Kinh để vận hành la bàn Lục Hư Luân Chuyển, mong có thể quay trở lại không gian vừa nãy.
Nhưng tiếng rồng gầm ấy lại quá mức bất ngờ, sức mạnh của rồng cũng quá lớn khiến cho không gian bị xé toạc trong tức khắc.
Cả người anh bị quăng ra ngoài, rơi thẳng xuống nước.
Lý Dục Thần ngoi lên khỏi mặt nước, vốn tưởng rằng mình sẽ ở chỗ cũ, vừa lên khỏi mặt nước là sẽ thấy Tam Đàm Ấn Nguyệt.
Nhưng trước mắt anh chỉ là một vùng mênh mông sóng nước, không có một tháp đá nào cả, ngay cả một hòn đảo còn không có.
"Ơ, sao lại ra đến biển rồi?"
Anh thấy thật vô lý. Lục Hư Luân Chuyển vốn là hư không, không thể du hành qua không gian thật được. Trừ khi giữa hồ Tiền Đường có một kết giới nối liền với biển.
Anh quay đầu nhìn về phía tây, núi non trùng điệp, dựa theo dáng hình núi non thì đó đúng là Tiền Đường.
Nhưng tại sao hồ Tiền Đường sao lại biến thành biển?
Anh bước lên mặt nước, đi về phía đông nam, chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy một con đê chắn sóng.
Lý Dục Thần chợt nhớ mình từng nghe Lâm Mộng Đình kể câu chuyện về Tiền Đường. Vào thời cổ đại, hồ Tiền Đường thông với biển, phía đông nam là một đầm lầy.
Lúc đó đê chắn sóng đã được khởi công xây dựng, cũng chính là thời Đông Hán sau này.
Lần này anh cũng mắt tròn mắt dẹt, chỉ niệm một lèo La Bàn Kinh thôi mà chẳng những không cứu được Đinh Hương, còn niệm luôn cho mình quay về thời cổ đại.
Nhất thời, Lý Dục Thần không thể phân biệt được trước mặt mình là thật hay là giả, là du hành xuyên qua thời không, hay chỉ là ảo ảnh trong hư không của Lục Hư Luân Chuyển.
Giờ vấn đề bây giờ là hồi nãy anh một tay vung kiếm, một tay chộp lấy Đinh Hương, lúc Bạch Long đột ngột gầm lên, anh không cầm chắc la bàn Lục Hư Luân Chuyển, không gian bị xé rách, anh bị quăng ra ngoài, la bàn cũng rơi mất.
Không có la bàn, anh chỉ có thể cố gắng đọc La Bàn Kinh, cố gắng kích hoạt la bàn Lục Hư Luân Chuyển đang không biết ở nơi đâu.
Nhưng thử mãi mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Lý Dục Thần đứng trên mặt hồ, mờ mịt nhìn xung quanh, lần này anh thật sự chết lặng, không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này.
Đúng lúc này, thần niệm của anh hơi nhúc nhích, bỗng cảm nhận được yêu khí ở dưới nước.
Anh thầm vui mừng, đây chắc hẳn là yêu khí của giao long đã tràn ra khỏi kết giới.
Chỉ cần lần theo mùi này và đọc La Bàn Kinh, có lẽ sẽ tìm được đường trở về.
Anh lập tức lướt trên sóng nước, đuổi theo luồng yêu khí.
Đuổi theo được một lúc thì đã đến được bờ hồ, yêu khí ngày càng nồng, cuối cùng lẩn vào núi rừng bên bờ hồ.
Lý Dục Thần cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng khi nghĩ tới giao long to lớn kia, cộng với kết giới không gian dưới đáy hồ Tiền Đường cũng không nhỏ, rất có thể nó đang nằm bên dưới những dãy núi ở phía tây.
Anh bèn đi sâu vào rừng cây theo hướng tây.
Không bao lâu sau, anh thấy trong một thung lũng có hai gian nhà lá, khói bếp vẫn đang bốc lên.
Nơi này hai mặt giáp núi hoang, trên dưới là rừng rậm, vốn không phải là nơi định cư của con người.
Thế nhưng yêu khí lại chỉ về phía nhà lá, càng lúc càng đậm đặc hơn.
Lý Dục Thần lập tức đề cao cảnh giác, một tay cầm kiếm Huyền Minh, một tay nắm sẵn lá bùa trấn yêu, từ từ tiến lại gần.
Đột nhiên, một đám khí đen từ trong căn nhà lá bốc thẳng lên trời, yêu khí lập tức tràn ngập khắp nơi.
Lý Dục Thần cả kinh, lập tức ném lá bùa trấn yêu vào nhà lá, rồi cũng xông thẳng vào bên trong.
Chỉ thấy có một cô gái đang nằm trên giường, khi lá bùa trấn yêu rơi xuống, cô ta lộ ra gương mặt hung tợn trông như muốn ăn thịt người.
Lá bùa trấn yêu vừa chạm vào người cô ta đã lập tức hóa thành ánh sáng màu vàng, cô gái lập tức hiện nguyên hình, biến thành một bóng rồng trắng khổng lồ.
Nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm quang màu đen từ trên trời giáng xuống, chém nó thành hai khúc.
Lý Dục Thần vào bên trong nhà lá, lúc này anh mới phát hiện thứ anh vừa chém không phải là một con bạch long, mà chỉ là một con rắn màu trắng lớn.
Chợt nghe sau lưng có tiếng khóc bi ai: "Vợ! Vợ ơi!"
Lý Dục Thần xoay người lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc áo vải thô, lao về phía thi thể không còn lành lặn của bạch xà.
“Anh... Anh...” Chàng trai trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần, đôi mắt đỏ ngầu: “Bọn tôi và anh không thù không oán, hà cớ gì anh lại giết vợ của tôi?”
Lý Dục Thần chợt sững sờ, cảnh tượng này thật quá đỗi quen thuộc!
Anh đờ đẫn nhìn chàng trai trẻ ấy.
Chàng trai trẻ chộp lấy con dao chẻ củi ở góc tường, lao đến quyết liều mạng với anh.
Lúc này, Lý Dục Thần chỉ cần vung tay là có thể cướp lấy tính mạng của người kia. Nhưng anh lại không nỡ, để mặc cho con dao kia chém vào người mình.
Chàng trai trẻ chém được vài nhát thì đột nhiên dừng lại, hỏi: “Tại sao anh không phản kháng?”
Lý Dục Thần nói: “Anh chém đi, là tôi nợ anh.”
“Anh nợ tôi, vậy tôi thì sao? Vậy mạng của vợ tôi thì sao?”
Chàng trai trẻ điên cuồng hét lên, sau đó ném con dao chẻ củi đi, ngồi thụp xuống đất ôm đầu khóc nức nở.
"Tôi biết cô ấy là yêu, các người sẽ không tha cho cô ấy, thế nên bọn tôi mới rời xa nhân thế, trốn vào sâu trong núi. Nhưng đã như vậy rồi, mà các người vẫn không buông tha cho cô ấy... hu hu hu..."
Lý Dục Thần thở dài, nói: "Có phải anh tên là Nhất Tâm, đã từng xuất gia ở chùa Linh Ẩn không?"
"Tôi đã hoàn tục rồi, Nhất Tâm đã là quá khứ. Sao các người còn không chịu buông tha. Vợ của tôi..."
"Anh có còn nhớ ở chùa Linh Ẩn có một cối xay đá, trên đó có khắc núi non, mặt trời mặt trăng và những ký hiệu kỳ lạ không? Đó là bảo vật ở Linh Sơn được mang đến đỉnh Phi Lai, được Thần Ma tạo nên, có thể xoay chuyển nhật nguyệt, dịch chuyển thời không. Anh hãy dùng vật này để tìm vợ mình, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại cô ấy ở một thế giới khác."
"Thật... thật sao?"
"Tất nhiên là thật. Tôi sẽ giao cho anh bộ La Bàn Kinh để vận hành bảo vật này. Anh phải nghe cho kỹ, nhất định phải nhớ cho thật kỹ.”
Lý Dục Thần lập tức giao La Bàn Kinh cho Nhất Tâm.
Mang theo lòng bán tín bán nghi, Nhất Tâm chôn cất thi thể con rắn, sau đó lấy đuốc đốt căn nhà lá rồi một mình lên đường tới đỉnh Phi Lai.
Lý Dục Thần vốn định đi cùng, nhưng khi nhìn thấy tro tàn của căn nhà lá trên mặt đất, trong lòng anh bỗng trào dâng một nỗi buồn man mác.
Tất cả những chuyện này là thật hay là giả, là luân hồi hay ảo giác, đều đã không còn quan trọng nữa.
Cái quan trọng chính là sự thật của thế giới này.
Anh lấy ra một viên pha lê trong suốt, có hình dạng như giọt nước mưa.
Đó là Tiên Nhân Lệ, là giọt nước mắt đã rơi ra của anh.
Nhưng ngay lúc này anh lại đang đứng giữa một thời không không tồn tại, vậy hiện giờ anh là ai?
Tiên Nhân Lệ có thể kích thích ma khí của Thiên Ma. Cảm nhận được sự lạnh băng của Tiên Nhân Lệ, lòng anh lại càng thêm thương cảm, tâm ma trong anh lập tức trỗi dậy.
Những câu chú cổ xưa vang lên bên tai anh.
Ở phía xa, màn sương dày đặc từ từ kéo đến trên mặt hồ Tiền Đường, biến thành một vùng tối đen như mực.
Anh nhìn thấy một bóng dáng màu đen mờ ảo đang múa trên mặt hồ. Những luồng kiếm quang màu đen nhảy múa trên mặt nước giống những con cá chép đen.
Xuyên qua màn sương mờ mịt đó, anh có thể nhìn thấy thế giới đang thay đổi, nhìn thấy nước trong đê chắn sóng dần rút đi, hồ Tiền Đường được đê điều bao bọc, nhìn thấy người dân đi tới đi lui ven bờ hồ như con thoi, nhìn thấy nhà cao tầng mọc lên rồi lại sụp đổ...
Hình như anh đã biết được vì sao tiên nhân lại rơi nước mắt, vì sao những giọt nước mắt ấy lại chứa đựng nỗi buồn sâu đậm đến nỗi hóa thành độc dược vô phương cứu chữa.
Nỗi buồn của tiên nhân đến từ nỗi buồn của nhân thế; Nỗi khổ của tiên nhân đến từ nỗi khổ của nhân thế.
Dưới Thiên Đạo, chúng sinh ai cũng khổ.
Lý Dục Thần lao mình vào màn sương mù mờ mịt trên mặt hồ, vung kiếm Huyền Minh trong tay, kiếm khí bắn ra bốn phía.
Khổ đau trong lòng anh ngày càng lớn, ma khí trong lồng ngực cũng ngày càng nhiều hơn.
Bóng dáng của anh dần hòa vào bóng dáng của Thiên Ma, kiếm pháp cũng ngày càng hòa hợp.
Cho đến khi mỏi mệt, không thể múa được nữa, anh chống kiếm quỳ xuống đất.
Nỗi khổ đau của Tiên Nhân Lệ bị kích thích hoàn toàn, nước mắt anh tuôn rơi, còn ma khí ở trong lòng lại dâng cao đến cực hạn.
Anh ngẩng đầu lên chất vấn ông trời: "Thiên Đạo bất công, tại sao ông không thể để ai cũng có thể thành tiên chứ?"
Anh nghe thấy một giọng nói trả lời: "Chúng sinh u mê, khó thấy được tiên duyên."
"Chúng sinh u mê, lẽ ra Thiên Đạo phải độ cho họ. Thiên Đạo đã không thể độ, thì giữ Thiên Đạo lại để làm gì?"
"Chúng sinh u mê nhưng không nhận ra, sao có thể hạnh phúc được? Thiên Đạo ban cho chúng sinh được an lạc, sao lại nói là không độ gì?"
"An lạc sao? Ông thấy chúng sinh an lạc sao?"
Lý Dục Thần phá lên cười lớn, đột ngột rút kiếm ra, chém một luồng kiếm khí về phía bầu trời.
"Nếu không thể người nào cũng thành tiên, thì tôi sẽ khiến bất cứ ai cũng trở thành ma!"
Kiếm khí chém ngang bầu trời.
Giữa hư không hiện ra một khe nứt màu đen, một tia sét trắng khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng vào đầu anh.
Cả hồ Tiền Đường bị tia sét bao phủ.
Chùa Linh Ẩn ở phía tây bắc, vang lên tiếng chuông, vọng khắp núi rừng và mặt hồ.
Trên mặt hồ xuất hiện vô số bóng thuyền, đông đúc chằng chịt, cờ bay phấp phới.
Ba tháp đá trồi lên mặt nước, dựng đứng xung quanh anh, tạo thành hình tam giác bao vây anh.
Lý Dục Thần chỉ cảm thấy dưới chân mình là một khoảng không, tiếp đó anh rơi thẳng vào vực sâu của hư vô.
Đinh Hương cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, như thể vừa rơi xuống từ độ cao hàng ngàn mét, lộn nhào liên tục trên không trung.
Xung quanh tối đen như mực, cô ấy không biết mình đang ở đâu, thậm chí cô ấy còn không rõ là mình đang ở dưới nước hay trên bờ, tất cả mọi thứ đều rất mơ hồ.
"Triệu Xuyến! Triệu Xuyến!" Cô ấy gọi lớn.
Không có ai trả lời.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cô ấy đưa hai tay ra quờ quạng khắp nơi, nhưng không chạm được gì cả.
Ơ... mình chết rồi sao?
Cô ấy từng nghe nói về thế giới linh hồn sau khi chết đi, đầu tiên là phải trải qua một khoảng thời gian đen tối và trống rỗng, sau đó mới có thể đi lên đường Hoàng Tuyền, uống bát canh Mạnh Bà tại cầu Nại Hà, quên đi tất cả những chuyện đã qua.
Không hiểu vì sao, cô ấy lại chẳng thấy sợ hãi chút nào.
Thế giới này không làm cho cô ấy thấy ghét, nhưng cũng chẳng có gì để cô ấy phải lưu luyến.
Hình bóng của bố mẹ ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ, đối với cô ấy mà nói, Mã Sơn và Lý Dục Thần lại là người thân thiết với cô ấy hơn.
Bọn họ đều đã kết hôn rồi, có vợ đẹp và cả tương lai tốt đẹp phía trước.
Đinh Hương thực lòng mừng cho họ.
Cuộc sống này không còn gì hối tiếc, vậy nên cô ấy cũng không sợ cái chết.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy thích thú và chìm đắm với cảm giác rơi tự do, sự trống rỗng và không có điểm tựa này, như thể được về nhà vậy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy một tia sáng.
Giống như ánh sao lấp lánh ở nơi xa vậy.
Cô ấy đi về phía ánh sáng, lúc đến gần, cô ấy mới phát hiện đó là một ngọn đèn, được treo trên một cây cột khổng lồ.
Cây cột ấy rất cao, không thể nhìn thấy được đỉnh của nó.
Xung quanh và phía trên đều là bóng tối mịt mờ, chỉ có quầng sáng của ngọn đèn giống như một cái lồng.
Mặt đất dưới chân nhuộm lên màu vàng nhạt bóng loáng dưới ánh đèn, không rõ là làm từ chất liệu gì, nhưng chắc chắn đó không phải là bùn đất.
Đinh Hương đi về phía trước, lúc đến bên cạnh ánh đèn thì gặp được một ngọn đèn khác.
Ánh sáng của hai ngọn đèn vừa đủ để giao nhau.
Cô ấy bước vào quầng sáng của ngọn đèn tiếp theo, nhìn thấy nó cũng được treo trên một cây cột khổng lồ.
Cô ấy tiếp tục đi về phía trước, bước qua rất nhiều cây cột, nhìn thấy nhiều ngọn đèn.
Nhưng xung quanh vẫn chỉ là bóng tối mịt mù.
Hình như nơi đây có vô số cây cột khổng lồ, treo đầy những ngọn đèn, nhưng khoảng cách giữa những cây cột chỉ vừa đủ để ánh sáng của mỗi ngọn đèn giao nhau, người đứng bên trong quầng sáng không thể nhìn thấy cây cột khác được.
Đây có phải là đèn dẫn đường trên đường Hoàng Tuyền không?
Đinh Hương rất không hiểu rằng, theo lý mà nói thì con đường dẫn đến cái chết không dài thế này, và cũng không phức tạp đến thế.
Cô ấy véo nhẹ vào má mình, đau nhói.
Có thể dám chắc rằng đây là cơ thể của mình, không phải linh hồn, cũng không phải mơ.
Đây là một không gian thật.
Nhưng dưới đáy hồ Tiền Đường sao lại có một không gian lớn thế này được?
Lý trí nói với cô ấy rằng điều này không thể xảy ra.
Cô ấy dừng lại, nhìn cây cột trước mặt, ngọn đèn treo trên đó phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt. Xung quanh và phía trên vẫn chìm trong bóng tối mông lung.
Đinh Hương chạm tay lên cây cột, không rõ nó được làm bằng chất liệu gì, trông rất giống với đá hoa cương.
Cô ấy cào móng tay lên đó thử, rất cứng, nhưng vẫn để lại một vết mờ mờ.
Sau đó cô ấy tiếp tục đi tới phía trước, khi đi đến rìa của quầng sáng, nhìn thấy một ngọn đèn khác.
Cô ấy bước tới gần, hơi lo lắng, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Đến sát cây cột và đứng dưới ngọn đèn đó, cô ấy nhận ra đó là cây cột mà cô ấy vừa để lại dấu móng tay.
Quả nhiên là vậy.
Nơi này chỉ có một cây cột, một ngọn đèn.
Đinh Hương vừa sợ hãi vừa cảm thấy ngạc nhiên.
Không gian này được hình thành như thế nào?
Là ma dấu trong truyền thuyết sao? Hay chỉ là một kết cấu kỳ lạ nào đó?
Mình phải làm sao để thoát khỏi nơi này đây?
Đinh Hương tựa người vào cây cột, bắt đầu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Chèo thuyền trên hồ Tiền Đường, đụng ngã một tháp đá, bão lớn, lốc xoáy, rồi một xoáy nước xuất hiện trên mặt hồ, mình bị cuốn vào trong đó và đến được đây.
Trong lúc bị cuốn vào xoáy nước, cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng rồng gầm.
Đinh Hương biết rằng cô ấy đã rơi vào một không gian kết giới nào đó.
Mặc dù suốt năm qua, tu vi của cô ấy không tiến bộ dù chỉ một chút, không có chút chân khí hay pháp lực nào, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy hoàn toàn không đạt được cái gì. Ít nhất, là các giác quan của cô ấy đã trở nên cực kỳ nhạy bén, cô ấy không biết cái này có được xem là thần thức hay không, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những gì mà người bình thường không thể thấy.
Cô ấy cũng học được rất nhiều điều liên quan đến tu luyện, ví như kết giới và bí cảnh này.
Rất có thể dưới lòng hồ Tiền Đường có tồn tại một bí cảnh, trong khoảng khắc ngắn ngủi nó được mở ra ấy, mình đã không may mà rơi vào.
May mắn thay, nơi này vẫn có không khí như bình thường, thậm chí còn có đèn chiếu sáng.
Nghĩ đến ánh sáng, Đinh Hương ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn kia.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô ấy.
Cây cột không thể có vấn đề gì được, chạm tay vào cảm giác nó là vật thật, thậm chí móng tay cũng có thể để lại dấu vết.
Vấn đề nằm ở ngọn đèn.
Cô ấy vẫn luôn ở trong vầng sáng của ngọn đèn, mỗi khi đi đến rìa quầng sáng, cô ấy mới nhìn thấy ngọn đèn tiếp theo. Ranh giới giữa ngọn đèn rõ ràng đến kỳ lạ.
Theo lẽ thường, ánh sáng không nên có ranh giới như vậy.
Đinh Hương giơ tay lên, với về phía ngọn đèn.
Chiếc đèn vốn ở rất cao, nhưng khi cô ấy giơ tay lên, khoảng cách giữa cô ấy và ngọn đèn dường như được gần lại theo ý niệm của cô ấy.
Cô ấy lập tức gỡ ngọn đèn xuống khỏi cây cột.
Một tiếng "ầm" vang lên, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, mọi thứ đều rõ ràng trở lại.
Cây cột trước mặt biến mất, cô ấy nhìn thấy ba tháp đá màu trắng, xếp thành hình tam giác.
Ở giữa ba tòa tháp đá đó là một con cự long màu trắng khổng lồ đang cuộn tròn.
...
Lý Dục Thần đứng bên bờ đảo Tiểu Doanh Châu, nhìn về phía Tam Đàm Ấn Nguyệt trên mặt hồ.
Tòa tháp đá bị đụng ngã kia đã trở về như cũ.
Nguyên thần Tiên Thiên của anh đã bị phong ấn, không thể nào kéo được cây cung Tiền Vương.
May mắn thay, Trí Nhẫn đã dùng ngàn năm tu vi để trấn áp con rồng dưới đáy hồ, đồng thời ổn định địa mạch của Tiền Đường.
Lý Dục Thần bắt buộc phải phá hủy kết giới vừa trầy trật khôi phục lại này, anh không thể bỏ mặc Đinh Hương, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải tìm Đinh Hương cho bằng được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
May mà anh còn có la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Pháp khí này không dựa vào pháp lực để vận hành, mà phụ thuộc vào cảnh giới. Pháp lực của anh bị phong ấn, nhưng cảnh giới thì không.
Điều tương tự cũng đúng với La Bàn Kinh anh vừa mới học, Lý Dục Thần không thể lĩnh ngộ được những bí ẩn của nó, ngay cả Trí Nhẫn đã tu hành cả ngàn năm cũng không thể thấu hiểu hoàn toàn.
La Bàn Kinh khác hoàn toàn với những pháp thuật mà Lý Dục Thần từng học, đó là sự khác biệt cơ bản, nó không được dùng để tu luyện, mà chủ yếu là để giác ngộ.
Tu luyện cần phải bước từng bước một, tích lũy dần qua thời gian; Còn giác ngộ là khi cơ duyên đến là có thể ngộ ra ngay.
Lý Dục Thần lấy la bàn Lục Hư Luân Chuyển ra, niệm La Bàn Kinh.
Hư không trước mặt anh thay đổi từng tầng một, ba tháp đá lúc ẩn lúc hiện trong không gian.
Anh quay lại bước vào trong không gian.
Cơ thể anh đột nhiên rơi vào khoảng không, thần thức bám chặt lấy ba tháp đá, đây là dấu hiệu duy nhất, nếu như không giữ chặt, rất có thể là anh sẽ lạc vào một không gian nào đó khác.
Vào giây tiếp theo, anh nhìn thấy một ngọn đèn treo trên một cây cột khổng lồ.
Ánh sáng vàng mờ mờ của ngọn đèn giống như một cái lồng, thế giới bên ngoài cái lồng mờ mịt vô cùng, không thể thấy cái gì.
Lý Dục Thần lập tức nhận ra, ánh sáng này chính là một kết giới.
Anh giơ tay ra bắn một luồng chân khí vào ngọn đèn đang ở phía trên.
chân khí như đá chìm xuống đáy biển, không để lại dấu vết.
Anh lại vung một chưởng lên cây cột khiến cây cột rung lên làm cả không gian chấn động.
Xem ra anh cần phải nhờ đến la bàn Lục Hư Luân Chuyển rồi.
Anh cầm la bàn trong tay, niệm La Bàn Kinh.
Lúc này, anh chợt nghe thấy giọng của Đinh Hương.
"Anh Dục Thần!"
Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, bước một bước vào hư không trước mặt.
Sau đó, anh nhìn thấy Đinh Hương.
Đinh Hương đang đứng ở đó, ánh mắt tràn ngập niềm vui khi nhìn anh.
Phía sau cô ấy là ba tháp đá.
Tháp đá ở giữa đè lên một con rồng lớn.
Nhưng vào lúc này, con rồng khổng lồ đột ngột ngẩng đầu lên, như thể lãnh địa của nó bị xâm phạm, cự long há miệng ra.
"Đinh Hương, cẩn thận!"
Lý Dục Thần hét lớn, tay phải vung ra một luồng kiếm khí, tay trái vươn ra nắm lấy tay Đinh Hương.
Kiếm khí chém vào vảy rồng, cự long phát ra một tiếng gầm vang dội.
Hai người vẫn chưa kịp chạm tay vào nhau thì không gian đã bị tiếng gầm của rồng xé toạc thành từng mảnh.
Cơ thể Lý Dục Thần bị hất ngược ra sau, rơi vào không gian còn chưa kịp đóng lại của la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Chương 1180: Biến mọi người thành ma
Lý Dục Thần cố gắng dùng thần thức khóa chặt không gian, đồng thời đọc La Bàn Kinh để vận hành la bàn Lục Hư Luân Chuyển, mong có thể quay trở lại không gian vừa nãy.
Nhưng tiếng rồng gầm ấy lại quá mức bất ngờ, sức mạnh của rồng cũng quá lớn khiến cho không gian bị xé toạc trong tức khắc.
Cả người anh bị quăng ra ngoài, rơi thẳng xuống nước.
Lý Dục Thần ngoi lên khỏi mặt nước, vốn tưởng rằng mình sẽ ở chỗ cũ, vừa lên khỏi mặt nước là sẽ thấy Tam Đàm Ấn Nguyệt.
Nhưng trước mắt anh chỉ là một vùng mênh mông sóng nước, không có một tháp đá nào cả, ngay cả một hòn đảo còn không có.
"Ơ, sao lại ra đến biển rồi?"
Anh thấy thật vô lý. Lục Hư Luân Chuyển vốn là hư không, không thể du hành qua không gian thật được. Trừ khi giữa hồ Tiền Đường có một kết giới nối liền với biển.
Anh quay đầu nhìn về phía tây, núi non trùng điệp, dựa theo dáng hình núi non thì đó đúng là Tiền Đường.
Nhưng tại sao hồ Tiền Đường sao lại biến thành biển?
Anh bước lên mặt nước, đi về phía đông nam, chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy một con đê chắn sóng.
Lý Dục Thần chợt nhớ mình từng nghe Lâm Mộng Đình kể câu chuyện về Tiền Đường. Vào thời cổ đại, hồ Tiền Đường thông với biển, phía đông nam là một đầm lầy.
Lúc đó đê chắn sóng đã được khởi công xây dựng, cũng chính là thời Đông Hán sau này.
Lần này anh cũng mắt tròn mắt dẹt, chỉ niệm một lèo La Bàn Kinh thôi mà chẳng những không cứu được Đinh Hương, còn niệm luôn cho mình quay về thời cổ đại.
Nhất thời, Lý Dục Thần không thể phân biệt được trước mặt mình là thật hay là giả, là du hành xuyên qua thời không, hay chỉ là ảo ảnh trong hư không của Lục Hư Luân Chuyển.
Giờ vấn đề bây giờ là hồi nãy anh một tay vung kiếm, một tay chộp lấy Đinh Hương, lúc Bạch Long đột ngột gầm lên, anh không cầm chắc la bàn Lục Hư Luân Chuyển, không gian bị xé rách, anh bị quăng ra ngoài, la bàn cũng rơi mất.
Không có la bàn, anh chỉ có thể cố gắng đọc La Bàn Kinh, cố gắng kích hoạt la bàn Lục Hư Luân Chuyển đang không biết ở nơi đâu.
Nhưng thử mãi mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Lý Dục Thần đứng trên mặt hồ, mờ mịt nhìn xung quanh, lần này anh thật sự chết lặng, không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này.
Đúng lúc này, thần niệm của anh hơi nhúc nhích, bỗng cảm nhận được yêu khí ở dưới nước.
Anh thầm vui mừng, đây chắc hẳn là yêu khí của giao long đã tràn ra khỏi kết giới.
Chỉ cần lần theo mùi này và đọc La Bàn Kinh, có lẽ sẽ tìm được đường trở về.
Anh lập tức lướt trên sóng nước, đuổi theo luồng yêu khí.
Đuổi theo được một lúc thì đã đến được bờ hồ, yêu khí ngày càng nồng, cuối cùng lẩn vào núi rừng bên bờ hồ.
Lý Dục Thần cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng khi nghĩ tới giao long to lớn kia, cộng với kết giới không gian dưới đáy hồ Tiền Đường cũng không nhỏ, rất có thể nó đang nằm bên dưới những dãy núi ở phía tây.
Anh bèn đi sâu vào rừng cây theo hướng tây.
Không bao lâu sau, anh thấy trong một thung lũng có hai gian nhà lá, khói bếp vẫn đang bốc lên.
Nơi này hai mặt giáp núi hoang, trên dưới là rừng rậm, vốn không phải là nơi định cư của con người.
Thế nhưng yêu khí lại chỉ về phía nhà lá, càng lúc càng đậm đặc hơn.
Lý Dục Thần lập tức đề cao cảnh giác, một tay cầm kiếm Huyền Minh, một tay nắm sẵn lá bùa trấn yêu, từ từ tiến lại gần.
Đột nhiên, một đám khí đen từ trong căn nhà lá bốc thẳng lên trời, yêu khí lập tức tràn ngập khắp nơi.
Lý Dục Thần cả kinh, lập tức ném lá bùa trấn yêu vào nhà lá, rồi cũng xông thẳng vào bên trong.
Chỉ thấy có một cô gái đang nằm trên giường, khi lá bùa trấn yêu rơi xuống, cô ta lộ ra gương mặt hung tợn trông như muốn ăn thịt người.
Lá bùa trấn yêu vừa chạm vào người cô ta đã lập tức hóa thành ánh sáng màu vàng, cô gái lập tức hiện nguyên hình, biến thành một bóng rồng trắng khổng lồ.
Nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm quang màu đen từ trên trời giáng xuống, chém nó thành hai khúc.
Lý Dục Thần vào bên trong nhà lá, lúc này anh mới phát hiện thứ anh vừa chém không phải là một con bạch long, mà chỉ là một con rắn màu trắng lớn.
Chợt nghe sau lưng có tiếng khóc bi ai: "Vợ! Vợ ơi!"
Lý Dục Thần xoay người lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc áo vải thô, lao về phía thi thể không còn lành lặn của bạch xà.
“Anh... Anh...” Chàng trai trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn Lý Dục Thần, đôi mắt đỏ ngầu: “Bọn tôi và anh không thù không oán, hà cớ gì anh lại giết vợ của tôi?”
Lý Dục Thần chợt sững sờ, cảnh tượng này thật quá đỗi quen thuộc!
Anh đờ đẫn nhìn chàng trai trẻ ấy.
Chàng trai trẻ chộp lấy con dao chẻ củi ở góc tường, lao đến quyết liều mạng với anh.
Lúc này, Lý Dục Thần chỉ cần vung tay là có thể cướp lấy tính mạng của người kia. Nhưng anh lại không nỡ, để mặc cho con dao kia chém vào người mình.
Chàng trai trẻ chém được vài nhát thì đột nhiên dừng lại, hỏi: “Tại sao anh không phản kháng?”
Lý Dục Thần nói: “Anh chém đi, là tôi nợ anh.”
“Anh nợ tôi, vậy tôi thì sao? Vậy mạng của vợ tôi thì sao?”
Chàng trai trẻ điên cuồng hét lên, sau đó ném con dao chẻ củi đi, ngồi thụp xuống đất ôm đầu khóc nức nở.
"Tôi biết cô ấy là yêu, các người sẽ không tha cho cô ấy, thế nên bọn tôi mới rời xa nhân thế, trốn vào sâu trong núi. Nhưng đã như vậy rồi, mà các người vẫn không buông tha cho cô ấy... hu hu hu..."
Lý Dục Thần thở dài, nói: "Có phải anh tên là Nhất Tâm, đã từng xuất gia ở chùa Linh Ẩn không?"
"Tôi đã hoàn tục rồi, Nhất Tâm đã là quá khứ. Sao các người còn không chịu buông tha. Vợ của tôi..."
"Anh có còn nhớ ở chùa Linh Ẩn có một cối xay đá, trên đó có khắc núi non, mặt trời mặt trăng và những ký hiệu kỳ lạ không? Đó là bảo vật ở Linh Sơn được mang đến đỉnh Phi Lai, được Thần Ma tạo nên, có thể xoay chuyển nhật nguyệt, dịch chuyển thời không. Anh hãy dùng vật này để tìm vợ mình, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại cô ấy ở một thế giới khác."
"Thật... thật sao?"
"Tất nhiên là thật. Tôi sẽ giao cho anh bộ La Bàn Kinh để vận hành bảo vật này. Anh phải nghe cho kỹ, nhất định phải nhớ cho thật kỹ.”
Lý Dục Thần lập tức giao La Bàn Kinh cho Nhất Tâm.
Mang theo lòng bán tín bán nghi, Nhất Tâm chôn cất thi thể con rắn, sau đó lấy đuốc đốt căn nhà lá rồi một mình lên đường tới đỉnh Phi Lai.
Lý Dục Thần vốn định đi cùng, nhưng khi nhìn thấy tro tàn của căn nhà lá trên mặt đất, trong lòng anh bỗng trào dâng một nỗi buồn man mác.
Tất cả những chuyện này là thật hay là giả, là luân hồi hay ảo giác, đều đã không còn quan trọng nữa.
Cái quan trọng chính là sự thật của thế giới này.
Anh lấy ra một viên pha lê trong suốt, có hình dạng như giọt nước mưa.
Đó là Tiên Nhân Lệ, là giọt nước mắt đã rơi ra của anh.
Nhưng ngay lúc này anh lại đang đứng giữa một thời không không tồn tại, vậy hiện giờ anh là ai?
Tiên Nhân Lệ có thể kích thích ma khí của Thiên Ma. Cảm nhận được sự lạnh băng của Tiên Nhân Lệ, lòng anh lại càng thêm thương cảm, tâm ma trong anh lập tức trỗi dậy.
Những câu chú cổ xưa vang lên bên tai anh.
Ở phía xa, màn sương dày đặc từ từ kéo đến trên mặt hồ Tiền Đường, biến thành một vùng tối đen như mực.
Anh nhìn thấy một bóng dáng màu đen mờ ảo đang múa trên mặt hồ. Những luồng kiếm quang màu đen nhảy múa trên mặt nước giống những con cá chép đen.
Xuyên qua màn sương mờ mịt đó, anh có thể nhìn thấy thế giới đang thay đổi, nhìn thấy nước trong đê chắn sóng dần rút đi, hồ Tiền Đường được đê điều bao bọc, nhìn thấy người dân đi tới đi lui ven bờ hồ như con thoi, nhìn thấy nhà cao tầng mọc lên rồi lại sụp đổ...
Hình như anh đã biết được vì sao tiên nhân lại rơi nước mắt, vì sao những giọt nước mắt ấy lại chứa đựng nỗi buồn sâu đậm đến nỗi hóa thành độc dược vô phương cứu chữa.
Nỗi buồn của tiên nhân đến từ nỗi buồn của nhân thế; Nỗi khổ của tiên nhân đến từ nỗi khổ của nhân thế.
Dưới Thiên Đạo, chúng sinh ai cũng khổ.
Lý Dục Thần lao mình vào màn sương mù mờ mịt trên mặt hồ, vung kiếm Huyền Minh trong tay, kiếm khí bắn ra bốn phía.
Khổ đau trong lòng anh ngày càng lớn, ma khí trong lồng ngực cũng ngày càng nhiều hơn.
Bóng dáng của anh dần hòa vào bóng dáng của Thiên Ma, kiếm pháp cũng ngày càng hòa hợp.
Cho đến khi mỏi mệt, không thể múa được nữa, anh chống kiếm quỳ xuống đất.
Nỗi khổ đau của Tiên Nhân Lệ bị kích thích hoàn toàn, nước mắt anh tuôn rơi, còn ma khí ở trong lòng lại dâng cao đến cực hạn.
Anh ngẩng đầu lên chất vấn ông trời: "Thiên Đạo bất công, tại sao ông không thể để ai cũng có thể thành tiên chứ?"
Anh nghe thấy một giọng nói trả lời: "Chúng sinh u mê, khó thấy được tiên duyên."
"Chúng sinh u mê, lẽ ra Thiên Đạo phải độ cho họ. Thiên Đạo đã không thể độ, thì giữ Thiên Đạo lại để làm gì?"
"Chúng sinh u mê nhưng không nhận ra, sao có thể hạnh phúc được? Thiên Đạo ban cho chúng sinh được an lạc, sao lại nói là không độ gì?"
"An lạc sao? Ông thấy chúng sinh an lạc sao?"
Lý Dục Thần phá lên cười lớn, đột ngột rút kiếm ra, chém một luồng kiếm khí về phía bầu trời.
"Nếu không thể người nào cũng thành tiên, thì tôi sẽ khiến bất cứ ai cũng trở thành ma!"
Kiếm khí chém ngang bầu trời.
Giữa hư không hiện ra một khe nứt màu đen, một tia sét trắng khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng vào đầu anh.
Cả hồ Tiền Đường bị tia sét bao phủ.
Chùa Linh Ẩn ở phía tây bắc, vang lên tiếng chuông, vọng khắp núi rừng và mặt hồ.
Trên mặt hồ xuất hiện vô số bóng thuyền, đông đúc chằng chịt, cờ bay phấp phới.
Ba tháp đá trồi lên mặt nước, dựng đứng xung quanh anh, tạo thành hình tam giác bao vây anh.
Lý Dục Thần chỉ cảm thấy dưới chân mình là một khoảng không, tiếp đó anh rơi thẳng vào vực sâu của hư vô.