• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1174: Bắn rồng

Ha ha ha ha!

Mitarai Kagami nhìn thấy bộ dáng hết đường xoay sở của Lý Dục Thần thì phá lên cười.

"Có phải anh đã đoán ra đây là một ván cờ mà Đông Doanh chúng tôi đã bày ra rồi đúng không? Mà anh còn xui xẻo trở thành một quân cờ trong ván cờ này, lại còn là quân cờ quan trọng nhất nữa chứ."

"Vốn dĩ chúng tôi còn chưa tìm được một người thích hợp giúp chúng tôi mang cây cung Tiền Vương về đây. Bởi vì người này cần phải thỏa rất nhiều điều kiện, như có đủ sức mạnh để có thể kéo được cây cung Tiền Vương, phải có đủ sự tin tưởng của nhà họ Tiền, còn phải tự phụ cho rằng bản thân mình có thể tự giải quyết được mọi vấn đề... mà anh..."

"Ha ha ha ha...Vừa hay anh lại phù hợp với tất cả các điều kiện đó. Tôi phải cảm ơn anh đấy. Suốt một trăm năm qua, chúng tôi vừa yêu vừa hận cây cung Tiền Vương. Thế lực của nhà họ Tiền quá lớn, có một cây cung như vậy trong tay họ, kế hoạch Cự Long của chúng tôi sẽ gặp phải mối đe dọa to lớn. Nhưng giờ thì ổn rồi, không còn gì có thể cản trở Ashi được nữa."

Mitarai Kagami dang rộng hai tay như thể cây cung Tiền Vương đã nằm gọn trong tay hắn.

"Tử Điện Cự Long của tao ơi! Gầm lên đi nào! Biển này là của mày! Thế giới này là của chúng ta! Ánh sáng thần thánh của Amaterasu sẽ chiếu rọi khắp chín châu bốn bể!"

Tử Điện Long Man như hiểu được những gì hắn nói, cơ thể khổng lồ cử động, phát ra tiếng gầm vang dội.

Lý Dục Thần cười mỉa nói: "Anh có chắc là mình có thể cướp lấy cây cung Tiền Vương từ tay tôi không?"

Mitarai Kagami sững lại một chút: "Ồ, thật không ngờ, đến nước này rồi mà anh vẫn không thấy tuyệt vọng, còn dám mạnh miệng với tôi! Tôi bắt đầu ngưỡng mộ anh rồi đấy!"

Hắn lắc nhẹ mũi tên trong tay: "Mũi tên Chấn Thiên đang ở trong tay tôi, cây cung Tiền Vương của anh còn có tác dụng gì chứ? Hơn nữa, ba lá cờ bảo vệ của anh giờ đã ở trong tay tôi hai lá, anh chỉ còn mỗi một lá mà thôi. Anh định lấy gì để đấu với tôi đây? Chỉ bằng mỗi thanh kiếm anh đang cầm hay sao?"

"Tôi phải công nhận là anh rất mạnh, nhưng cho dù mạnh đến đâu thì anh vẫn là con người, mà con người thì không thể đấu lại được một con rồng. Ashi có thể nuốt chửng anh bất cứ lúc nào. À đúng rồi, nhân tiện nhắc anh một chút, Ashi không thích ăn thịt người, nhưng nó lại thích linh hồn của những kẻ mạnh như anh, vì chúng có thể giúp bồi dưỡng long đan của nó. Do đó, nó sẽ xé nát anh ra thành từng mảnh rồi nuốt chửng thần hồn của anh.”

"Lý Dục Thần, lẽ ra tôi nên cảm ơn anh vì anh đã cầm cây cung Tiền Vương tới đây. Nhưng bởi vì anh đã phá hỏng kế hoạch cổ kình của chúng tôi, nên anh phải trả giá cho chuyện này."

Mitarai Kagami lảm nhảm nói một tràng dài, khuôn mặt hiện rõ vẻ đắc ý.

"Ashi, đã đến lúc chứng minh sức mạnh của mày rồi. Giết anh ta đi!"

Tử Điện Long Man gầm lên, chiếc sừng rồng trên đầu phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, uốn vòng quanh người nó rồi ập xuống chỗ Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần khinh miệt nói: "Anh cho rằng tôi chỉ có mỗi mớ pháp bảo thôi này thôi sao?"

Vừa nói, anh vừa lấy ra một chiếc la bàn ra rồi ném lên không trung.

La bàn gặp gió lập tức phình to lên, trông như một cối xay đá khổng lồ, trên mặt cối xay khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ.

Mitarai Kagami mừng rỡ nói: "Há há, đúng là anh có bảo vật thật, anh đúng là cái túi thần kỳ của tôi mà! Ashi, mau giết anh ta đi, cướp bảo vật đó lại cho tao!"

Trên cối xay xuất hiện hai mươi bốn ngọn núi nối tiếp nhau, trải dài miên man.

Trên núi có sao sáng, dưới núi có dòng sông chảy xiết.

Mitarai Kagami hoảng sợ: "Cái gì thế này? Ashi, cẩn thận!"

Nhưng Tử Điện Long Man đã lao thẳng vào dãy núi đó.

Trên mặt biển rộng mênh mông, núi cao sừng sững; trên bầu trời sáng rực, mặt trời đang chiếu sáng, nhưng dưới ánh mặt trời lại có những vì sao lấp lánh.

Giữa thế giới này như lại có thêm một thế giới khác.

Mitarai Kagami hoảng sợ nhìn Tử Điện Long Man đi vào trong những dãy núi đó rồi lạc đường, loay hoay tìm đường ra khỏi dãy núi.

"Ashi! Quay lại đây! Ashi! Quay lại ngay!"

Mitarai Kagami gào lên.

Nhưng Tử Điện Long Man không nghe được tiếng gọi của hắn.

"Ảo thuật! Chắc chắn đây là ảo thuật!" Mitarai Kagami nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, lẩm nhẩm thần chú phá ảo giác.

"Ảo thuật sao? Ha ha ha ha..." Lý Dục Thần cười lớn: "Sức mạnh cộng hưởng của Thiên Địa Thần Ma mà anh lại cho nó là ảo thuật!"

Một luồng kiếm khí màu đen xé rách không gian giữa hai người, chém Mitarai Kagami làm hai khúc.

Mitarai Kagami mở to mắt, đến chết cũng không dám tin rằng dù có Tử Điện Long Man ở bên cạnh, hắn vẫn bị chém làm đôi.

Là người thừa kế của gia tộc Mitarai, là con trai của Mitarai Kura, người được Mitarai Jange đích thân rèn luyện kiếm thuật suốt ba năm, vậy mà hắn lại không kịp rút kiếm ra.

"Lý..."

Chữ cuối cùng của hắn vang lên rồi chìm vào biển cả.

Lý Dục Thần vẫy tay, hai lá cờ Ngũ Hành và mũi tên màu vàng rơi vào tay anh.

Thế nhưng ngay vào lúc này, anh chợt cảm thấy trong người khó chịu, đầu óc nặng trĩu, pháp lực trong người đang bị thế giới do la bàn tạo ra hút vào.

Ngay từ khi kích hoạt bàn Lục Hư Luân Chuyển và đọc La Bàn Kinh, anh đã có linh cảm không lành.

Sức mạnh của không gian trong Lục Hư Luân Chuyển quá mức khủng khiếp.

Vì vậy, anh mới phải dốc toàn lực, tốc chiến tốc thắng giết Mitarai Kagami.

Sau đó, Lý Dục Thần quay lại đối mặt với sức mạnh của Lục Hư Luân Chuyển.

Lý Dục Thần chỉ vừa mới học La Bàn Kinh, trong khi Trí Nhẫn tu luyện suốt nghìn năm mà vẫn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, hiện tại anh chỉ nắm được một phần nhỏ bề nổi mà thôi.

Nhưng dù chỉ là một phần bề nổi, sức mạnh ấy đã vô cùng đáng sợ rồi.

Những dãy núi và vì sao kia không phải là ảo ảnh, mà là chúng vốn không thuộc về không gian này, giờ đây chúng lại xuất hiện và chồng lên nhau.

Đây chính là sức mạnh của La Bàn Kinh.

Lý Dục Thần cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một xoáy nước đen ngòm, sâu thẳm không thấy đáy. Tất cả mọi thứ đều đến từ nơi đó và cuối cùng cũng sẽ trở về nơi đó.

Mặc dù đã có La Bàn Kinh, nhưng Lý Dục Thần vẫn cảm thấy mình không thể hoàn toàn khống chế được bàn Lục Hư Luân Chuyển.

La Bàn Kinh càng chồng chất nhiều thời không lên nhau, sức mạnh đó sẽ càng vượt quá giới hạn khống chế của anh.

Thậm chí anh còn cảm thấy thứ này sẽ đảo lộn toàn bộ thế giới.

Đây chính là sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi sao?

Rốt cuộc người đã giao La Bàn Kinh cho Trí Nhẫn là ai?

Người đó vô tình giết chết Bạch Xà thật sao?

Liệu có phải, tất cả những chuyện này đều đã được sắp xếp rồi hay không?

Những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu Lý Dục Thần. Anh không có thời gian để suy xét nhiều hơn, bởi vì anh biết sức mạnh của mình không thể khống chế được nguồn năng lượng không gian khổng lồ này. Anh phải tiêu diệt Tử Điện Cự Long trước khi không gian sụp đổ.

Anh ném mũi tên vàng lên không trung.

Cây cung Tiền Vương khổng lồ lại mở ra một lần nữa, sức mạnh đối chọi lẫn nhau của thiên địa âm dương kéo căng dây cung.

Mũi tên ấy được đặt lên dây cung.

Lý Dục Thần vận dụng đồng thời cả pháp lực của Lục Hư Luân Chuyển và cây cung Tiền Vương, khiến anh gần như cạn kiệt sức lực.

Anh thở hắt một hơi.

Bầu trời như có rung chuyển một chút, những dãy núi triền miên và những vì sao trên không trung chợt biến mất.

Cuối cùng Tử Điện Cự Long cũng thoát ra được, nó rống lên một hơi dài, chiếc sừng rồng trên đỉnh đầu ngưng tụ luồng ánh sáng màu tím chói mắt, đôi mắt bừng lên ngọn lửa hận thù.

Nhưng ngay vào lúc này, tiếng dây cung bật lên vang vọng khắp không gian.

Một luồng ánh sáng màu vàng xuyên thẳng qua đầu Long Man, đâm thủng cơ thể khổng lồ của nó.

Thân rồng nổ tung, ánh sáng màu vàng bung ra tựa như mặt trời nổ tung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom