-
Chương 132-137
Chương 132: Nhận sai?
Lý Dục Thần tiện tay cầm một cục đá lên, ước lượng bằng tay rồi lại đặt xuống.
“Thế nào, đồ vật không sai chứ?”
Mã Sơn lờ mờ đoán được Lý Dục Thần muốn làm cái gì.
Lý Dục Thần nói: “Chất lượng bình thường, nhưng ở trong thành có thể mua được như này cũng không tệ, dù sao đủ dùng. Chỉ là chu sa và giấy vàng này kém quá rồi”.
Mã Sơn nói: “Vậy anh đi mua lại”.
Lý Dục Thần suy nghĩ, cảm thấy bảo Mã Sơn mua mấy thứ này cũng thật sự đã làm khó anh ta, liền nói:
“Bỏ đi, anh Mã Sơn, để em nghĩ cách, ngày mai anh đến chỗ môi giới làm thủ tục sang tên đi”.
Nói xong anh đẩy hai va li tiền đến trước mặt Mã Sơn.
Mã Sơn ngây người, ngờ vực mở vai li ra.
Tuy Lý Dục Thần đã không chỉ một lần làm ra chuyện khiến anh ta kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hai va li đầy tiền, anh ta vẫn thiếu chút nữa rớt hàm luôn.
“Cục cưng của anh! Dục Thần, em kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Anh ta không ngừng lắc đầu thở dài, “Bây giờ anh tin rồi, anh thực sự tin rồi!”
“Cái gì mà anh tin rồi?”
“Anh tin em thật sự có thể tổ chức một bữa tiệc hôn lễ khiến nhà họ Lâm hài lòng trong vòng ba tháng, à không, là lễ đính hôn. Dù sao, về sau em nói cái gì, anh đều sẽ tin”.
Lý Dục Thần cười cười, nói: “Đi đi, gọi cả Đinh Hương, chúng ta cùng ăn một bữa ngon”.
...
Ngày hôm sau, Đinh Hương gọi điện thoại cho chị Mai, biết được quán cơm Thân Dân tiếp tục buôn bán ít nhất ba ngày thì đi làm rồi.
Mã Sơn thì lái xe đến chỗ môi giới làm thủ tục.
Lý Dục Thần nhìn những đồ vật Mã Sơn đã mua, anh đang suy nghĩ nên đến đâu mua chu sa và giấy tiền vàng chính cống.
Thành phố Hoà hẳn là cũng có người tu hành, nhưng người anh tiếp xúc được chỉ có Ngô Hiền của nhà họ Triệu, Lại Sĩ Công của nhà họ Tra, nếu tính cả Tàng Vu đi theo Chu Lợi Quân của Vụ Châu đến đấu trường chó, tổng cộng chỉ ba người.
Mấu chốt là con đường tu luyện của ba người này đi đều phi chính đạo, đã bị anh giết chết rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đi tìm Phùng Thiên Minh. Người này giao du rộng, chắc chắn quen biết nhiều nhân vật cửa ngách.
Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Phùng Thiên Minh:
“Chú Minh, ông có biết có nơi nào bán giấy tiền vàng và chu sa chính cống không? Tôi có việc cần dùng gấp”.
Chú Minh ở đầu dây điện thoại bên kia trầm ngâm một lát, nói: “Tôi biết một nơi, đồ ở đó chắc chắn chính cống. Như vậy đi, cậu đến chỗ tôi ăn bữa cơm trước, vừa đúng lúc tôi muốn tìm cậu bàn chút chuyện, buổi chiều tôi dẫn cậu đến đó”.
Lý Dục Thần nói: “Được, ông gửi địa chỉ cho tôi, một lát nữa tôi đến”.
Chú Minh nói: “Không cần, tôi bảo Châu Na đến đón cậu”.
Khoảng chừng đến giữa trưa, Châu Na lái xe tới đón Lý Dục Thần.
Chị ta đưa anh đến một một câu lạc bộ tư nhân của Phùng Thiên Minh.
Lúc ăn cơm, Phùng Thiên Minh cười hỏi Lý Dục Thần: “Ngài Lý, cậu cần chu sa giấy tiền vàng làm gì, không phải là vẽ bùa đuổi quỷ đấy chứ?”
“Vẽ chơi”. Lý Dục Thần thuận miệng đáp.
“Cậu còn biết cái này?”, Châu Na có chút tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Ở trong núi từng cùng sư phụ học qua một chút”.
Châu Na liền nói: “Vậy cậu biết xem phong thuỷ không, hôm nào đó xem giúp tôi xem thử, tôi có một người bạn, mọi việc không thuận lợi, cô ấy nghi ngờ chỗ ở của mình có vấn đề”.
Lý Dục Thần không tỏ rõ ý kiến nói: “Xem cơ hội”.
Châu Na cũng không nói thêm nữa.
Cơm ăn được một nửa, Phùng Thiên Minh nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, không biết cậu có còn nhớ Hồng Thiên Thanh không?”
“Nhớ, Thái Cực Nam Phái mà”, Lý Dục Thần nói.
Phùng Thiên Minh hơi trầm ngâm, nói: “Hồng Thiên Thanh bại dưới tay cậu Lý, hiện giờ chưởng môn nhân của Thái Cực Nam Phái đã đích thân đến thành phố Hoà. Theo lý thuyết, ở thành phố Hoà, các cậu đều là khách, lại đều có chút quan hệ với Phùng tôi, tôi nên đứng giữa hoà giải mới đúng. Nhưng là, không dối gạt cậu Lý, chưởng môn của phái bọn họ đã đích thân đến, không tìm lại chút thể diện, sợ là sẽ không đi, cho nên...”
“Cho nên cái gì?”. Lý Dục Thần cười hỏi, sau đó nhếch lông mày: “Là muốn tôi cúi đầu nhận sai sao?”
Phùng Thiên Minh nhìn sắc mặt Lý Dục Thần không tốt, vội vàng phủ nhận, nói: “Không phải vậy, tôi biết quy tắc giang hồ, sống chết là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn, sao có thể để cậu Lý chủ động cúi đầu chứ. Tôi là nghĩ, cậu ra ngoài tránh đi một chút thì tốt hơn. Vừa hay bên Nam Cương có tổ chức hoạt động cược đá quy mô lớn, nếu cậu có hứng thú, tôi đi cùng cậu, coi như đi ra ngoài giải sầu, vận may tốt còn có thể kiếm chút tiền”.
Chương 133: Kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa
Lý Dục Thần nhíu mày nói: “Cược đá kiếm tiền thì có thể nhưng giờ không phải lúc. Chú Minh không cần khó xử, nếu Vương Tông Sinh muốn đến tìm tôi thì cứ để ông ta đến”.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, vừa rồi ông ta không hề nhắc đến tên của Vương Tông Sinh.
“Cậu Lý biết chưởng môn Vương à?”
“Từng có duyên gặp nhau”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Nếu hai người đã biết nhau thì dễ giải quyết. Có cần tôi sắp xếp cho mọi người gặp nhau không?”
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Thế này nhé, chẳng phải ông ta muốn lấy lại thể diện sao? Vậy thì ba ngày sau đi, tôi và ông ta so tài một trận”.
Phùng Thiên Minh cực kỳ ngạc nhiên.
Vương Tông Sinh là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, được gọi là Bán Bộ Tông Sư.
Cả Nam Giang này chỉ có vài dám nói có thể thắng Vương Tông Sinh?
Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin, ung dung của Lý Dục Thần như thế anh đã dự tính mọi chuyện.
Không biết anh có thực lực thế thật không, hay là không biết Vương Tông Sinh mạnh thế nào?
“Vậy… thời gian, địa điểm cụ thể và quy tắc trận đấu thì sao?”, Phùng Thiên Minh hỏi.
“Tùy ông ta”, Lý Dục Thần bình thản nói: “Dù sao cứ hẹn trong ba ngày đều được”.
Phùng Thiên Minh càng ngạc nhiên hơn, Lý Dục Thần này đã không phải là tự tin ung dung nữa, mà quả thật là kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ngay cả quy tắc cũng đều tùy ý đối phương, đây là kiêu ngạo cỡ nào mới có thể nói mấy lời này.
“Cậu Lý, đây không phải chuyện đùa, chưởng môn Vương là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, đã nhiều năm chưa từng thất bại rồi”, Phùng Thiên Minh có ý tốt nhắc nhở.
“Vậy có lẽ kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa”.
Lý Dục Thần khẽ cười.
“Chú Minh, ông có thể mở một sàn cá cược gần đó, không chừng có thể kiếm được một ít tiền”.
Phùng Thiên Minh cạn lời.
Mở sàn cá cược?
Có lẽ chín mươi chín phần trăm sẽ đặt cược Vương Tông Sinh thắng.
Nhưng đây là một vụ làm ăn có lời, chỉ là tỷ lệ đền tiền phải tính toán thật kỹ.
…
Khách sạn lớn Hải Châu.
Bảo vệ đứng thẳng thớm hơn lúc bình thường, phục vụ cũng cười rạng rỡ như thường ngày.
Chủ tịch Trương Đông Hằng cực kỳ hăng hái, đích thân đứng trước cửa khách sạn đón khách.
Đứng bên cạnh ông ta, ngoài các nhân viên quản lý cấp cao của khách sạn, thì còn có cậu chủ tập đoàn Vĩnh Thanh – Trương Nhất Bình.
Trương Nhất Bình hơi căng thẳng.
Hôm nay là ngày tốt của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là cơ hội trong đời của anh ta.
Khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao có cổ phần đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là tài sản quan trọng nhất dưới trướng của tập đoàn Vĩnh Thanh ngoài tòa nhà Vĩnh Thanh.
Hôm nay, cậu chủ gia tộc nhà họ Trần ở Thân Châu – Trần Văn Học thay mặt cho nhà họ Trần đến gặp người phụ trách các doanh nghiệp và các gia tộc lớn ở thành phố Hòa trong phòng tổng thống của khách sạn Hải Châu, bàn bạc về dự án hợp tác đầu tiên được đầu tư ở thành phố Hòa của nhà họ Trần.
Trương Nhất Bình biết rất rõ cơ hội này không phải lúc nào cũng có, thậm chí có thể nói là có một không hai.
Nhà họ Trần ở Thân Châu là gia tộc giàu có của Thân Châu.
Các gia tộc ở thành phố Hòa vẫn chưa là gì với gia tộc giàu có ở Thân Châu
Nếu có thể kết bạn với cậu chủ Trần, từ đó thiết lập mối quan hệ với nhà họ Trần ở Thân Châu, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho anh ta, thậm chí là cho tương lai của cả tập đoàn Vĩnh Thanh.
Hơn nữa, hôm nay các gia tộc lớn của thành phố Hòa đều cử người đại diện đến.
Đây là nhiệm vụ quan trọng của các gia tộc.
Thậm chí lúc này gia chủ nhà họ Triệu – Triệu Tứ Hải cũng đích thân đến.
Trương Nhất Bình không khỏi cảm thán, cùng là cậu chủ nhưng cách biệt giữa anh ta và cậu Trần này quá lớn.
Bình thường mấy gia tộc đó luôn ra vẻ kiêu ngạo ta đây, nào có xem anh ta ra gì.
Dù là bố anh ta - chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh là Trương Căn Mậu cũng phải hạ giọng cúi mình trước mấy gia tộc này.
Bây giờ cậu chủ Trần chỉ mới thông báo ở đây, các gia tộc đã chủ động chạy đến.
Ngay lúc này một chiếc Maybach dừng trước cửa khách sạn.
Trương Nhất Bình nhìn biển số xe hơi quen.
Trương Đông Hằng bên cạnh anh ta đã nhanh chân bước đến mở cửa xe.
Nhìn thấy người bước xuống xe, Trương Nhất Bình lại ngạc nhiên đến mức ngây người.
Gia chủ nhà họ Lâm thế mà cũng tự mình đến.
Chương 134: Đâm sau lưng
“Chủ tịch Lâm, đúng là khách quý khó gặp!”
Chủ tịch của khách sạn Hải Châu - Trương Đông Hằng mặt tràn đầy ý cười, bắt tay Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh bắt tay với ông ta một lúc nói: “Chủ tịch Trương khách sáo rồi”.
“Chủ tịch Lâm, đây là con trai của anh cả tôi tên Nhất Bình, hiện cũng đang làm việc tại khách sạn, hội nghị ngày hôm nay, đều do một tay nó sắp xếp”.
Trương Đông Hằng đặc biệt giới thiệu Trương Nhất Bình cho Lâm Thu Thanh.
“Chào chú Lâm”. Trương Nhất Bình tiến đến chào hỏi, “Cháu là bạn của Mộng Đình, chúng ta từng gặp nhau rồi”.
Lâm Thu Thanh nhớ Lâm Mộng Đình từng nhắc đến Trương Nhất Bình, hình như con gái có ấn tượng không tốt về cậu ta nên chỉ gật đầu cho phải phép.
Cho dù vậy, Trương Nhất Bình vẫn thấy vừa mừng vừa lo, vui ra mặt, như thể quan hệ giữa anh ta và Mộng Đình vừa được tiến thêm một bước.
“Chú Lâm, bọn cháu đã đặc biệt chuẩn bị cho nhà họ Lâm một phòng VIP, để cháu dẫn chú đi”, Trương Nhất Bình nói.
Lâm Thu Thanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Đã đến giờ tôi và cậu Trần hẹn gặp nhau, phiền cậu đưa tôi tới gặp cậu Trần”.
Trương Đông Hằng lưỡng lự đôi chút: “Chủ tịch Lâm, e là ông phải chờ thêm một chút. Người bên Tiền Đường báo họ hiện tại vẫn chưa xuất phát, gia chủ nhà họ Triệu đến sớm hơn ông một tiếng, vẫn còn đang đợi”.
Lâm Thu Thanh bất ngờ, Triệu Tứ Hải cũng đích thân đến ư?
Ban đầu ông ta nghĩ rằng chỉ có mỗi mình đến đây với tư cách là gia chủ, xem ra hôm nay sẽ là một cuộc ác chiến.
“Gia tộc nào từ Tiền Đường đến?”
“Nhà họ Viên”.
“Nhà họ Viên?”, Lâm Thu Thanh một lần nữa kinh ngạc: “Người đến là ai?”
“Là cậu chủ nhà họ Viên - Viên Thế Kiệt. Ông Lâm… không biết sao?”
Trương Đông Hằng khó hiểu nhìn Lâm Thu Thanh, nhà họ Viên và nhà họ Lâm là thông gia kia mà.
Lâm Thu Thanh nhíu mày lại, Viên Thế Kiệt đến gặp Trần Văn Học để hợp tác, còn không hề đánh tiếng trước.
Nếu hai nhà hợp sức, khả năng hợp tác thành công với nhà họ Trần cũng cao hơn.
Hiện tại xem ra, bọn họ chẳng những không muốn hợp tác, chưa biết chừng còn có ý đồ định đâm sau lưng mình.
Vậy mà còn dám vác mặt đi hỏi vợ!
Lâm Thu Thanh bực tức trong lòng, nhưng vẫn làm như không có gì, giả vờ cười nói: “Vậy cứ để lớp trẻ bàn chuyện trước, tôi đi tìm lão Triệu ôn chuyện cũ”.
Trương Đông Hằng vội vàng nói: “Được, vậy tôi đưa ông đi gặp ông Triệu”.
Ông ta đi trước dẫn đường đến phòng VIP nơi Triệu Tứ Hải đang nghỉ ngơi.
Gia chủ của hai gia tộc lớn nói chuyện, Trương Nhất Bình tất nhiên không thể ngang hàng ngồi cùng, nên chỉ tiễn tới cửa thang máy rồi quay về sảnh khách, chờ đợt khách tiếp theo.
Lúc này, một bóng người từ ngoài cửa lẻn vào, bị bảo vệ bắt lại.
“Này, tôi là bạn của cậu Trương, sao các anh lại cản tôi!”, người đó kêu lên.
Trương Nhất Bình nghe thấy âm thanh liền vội chạy qua xem tình hình, đúng là Chu Húc.
Anh ta kéo Chu Húc đi vào sảnh chính, nói: “Sao cậu lại đến đây? Hôm nay khách sạn đón tiếp toàn những ông lớn, bảo an rất nghiêm ngặt, cậu lén lén lút lút như vậy, chả trách bảo vệ lại tóm cậu”.
Bỗng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt và cổ Chu Húc, nhăn mặt nói: “Mấy người bảo vệ này ra tay hơi nặng rồi, sao lại khiến cậu thành ra như vậy, hừ, lát nữa tôi đi báo với đội trưởng, đuổi tên bảo vệ đó đi”.
Chu Húc vội xua tay: “Không liên quan đến anh ta, vết thương trên người em không phải do anh ta làm”.
“Thế là làm sao?”
Chu Húc đem chuyện một mình đi đến quán cơm Thân Dân, sau đó bị một nhóm côn đồ đánh trong hẻm kể hết ra.
Nói xong thì bày ra bộ dạng tức mà không làm gì được.
“Anh Trương, anh từng nói muốn chống lưng cho em, em cũng đã đi theo anh, cục tức này em nuốt không trôi!”
Trương Nhất Bình nghe xong nhíu mày hỏi: “Cậu có nhận ra là ai đã đánh mình không?”
Chu Húc nói: “Em biết đi đâu hỏi? Ngày hôm đó trong con hẻm tối om, mặt mũi ra sao cũng không thấy rõ. Bọn chúng cảnh cáo em đừng tơ tưởng đến người phụ nữ của đại ca chúng, em đang nghĩ, người phụ nữ của đại ca bọn chúng liệu có phải là Đinh Hương không?”
Trương Nhất Bình cười nói: “Điều này cũng không có gì là không thể, tại sao cậu lại thích Đinh Hương? Chỉ có cậu được quyền thích con nhỏ đó, còn người khác thì không à? Chắc chắn cô ta có dính líu đến đám côn đồ ấy”.
“Không, không thể nào!”, Chu Húc lắc đầu: “Đinh Hương thuần khiết như vậy, sẽ không giao du với đám côn đồ đâu”.
“Chu Húc, tỉnh lại đi, cậu cũng không còn là trẻ con, thời buổi này làm gì có thứ gì gọi là thuần khiết, chẳng qua là tiền chưa đủ nhiều thôi”.
Chu Húc vẫn không tin.
Trương Nhất Bình lắc đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm người giải quyết vấn đề của cậu sau. Hôm nay là ngày cậu chủ Trần của Thần Châu bàn bạc hợp tác với các gia tộc lớn, chỉ cần tôi phục vụ cậu Trần chu đáo, tương lai có thể phất lên như diều gặp gió, mấy chuyện cỏn con như của cậu, đều không thành vấn đề”.
“Thật sao?” Chu Húc vui mừng.
“Nếu đã gặp Đinh Hương, vậy cậu đã gặp thằng họ Lý chưa?”
Trương Nhất Bình vẫn không quên được Lâm Mộng Đình.
“Gặp rồi”. Chu Húc khinh thường nói: “Hắn cùng Đinh Hương làm phục vụ ở một quán cơm nhỏ”.
“Chỉ làm phục vụ thôi sao?”, Trương Nhất Bình có chút bất ngờ: “Cậu không nhìn nhầm chứ?”
“Sao mà nhầm được, là em kêu hắn ta tới gọi món mà”. Chu Húc nói: “Anh có cần em đến dạy nó một trận, xả giận thay anh không?”
Chương 135: Để con rể ông đến đàm phán
“Không cần, loại người này không xứng để anh đây để tâm tới”. Trương Nhất Bình cười rộ lên với vẻ đầy thoải mái, khoác vai Chu Húc rồi nói: “Đi, tôi mở một gian phòng để cậu nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn buffet, mấy món hôm nay ngày thường khó mà có thể ăn được".
...
“Ông chủ Triệu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”, Lâm Thu Thanh vừa vào cửa liền nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt lạnh lùng.
Sắc mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp, ông cụ gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ phúc của ông, ông cụ nhà tôi vẫn khỏe mạnh". Lâm Thu Thanh cười khẩy một tiếng: "Ác giả ác báo, thời cơ chưa tới, có kẻ tiểu nhân dùng thủ đoạn của kẻ trộm cắp để hại người, cuối cùng lại hại chết chính bản thân mình".
Sắc mặt Triệu Tứ Hải trở nên vô cùng khó coi.
Trương Đông Hằng đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Ông ta không muốn nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đấu đá lẫn nhau ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì khách sạn Hải Châu và tập đoàn Vĩnh Thanh đều không chống đỡ nổi.
Vì vậy ông ta đứng ra hòa hoãn: "Hai vị gia chủ, thật khó có dịp hai vị tụ tập ở cửa hàng nhỏ của tôi, tôi thấy cậu Trần cũng tới sớm, hay là để tôi sắp xếp một vài tiết mục, chúng ta cùng vui vẻ một chút?"
"Không cần đâu!". Triệu Tứ Hải đột nhiên đứng lên, hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thu Thanh: "Nếu chủ tịch Lâm đã ở đây, tôi xin đi trước. Sau này, bất cứ khi nào chạm mặt nhà họ Lâm trong lĩnh vực kinh doanh, nhà họ Triệu tôi đều sẽ nhượng bộ!"
Nói xong, ông ta phất tay, xoay người đi ra khỏi cửa đại sảnh.
Lời này, lại khiến Lâm Thu Thanh không biết phải làm gì.
Còn Trương Đông Hằng thì giật mình ngạc nhiên.
Thực lực nhà họ Triệu và nhà họ Lâm trước giờ không phân cao thấp, vậy tại sao hôm nay Triệu Tứ Hải gặp Lâm Thu Thanh lại nhún nhường hèn nhát như vậy, thậm chí còn nói ra câu nhượng bộ đối phương như vậy?
Đây là một tín hiệu mang tính trọng đại!
Bầu trời của thành phố Hòa, liệu có phải sắp thay đổi rồi không?
Trong lòng Lâm Thu Thanh cũng rất ngạc nhiên.
Ông ta biết rất rõ con người Triệu Tứ Hải, ông ta ta có tác phong cứng rắn, quyết liệt, dám nghĩ dám làm, nổi tiếng là khó dây vào.
Nhượng bộ?
Đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Triệu Tứ Hải phải nhượng bộ như vậy?
Chẳng lẽ là...
Lâm Thu Thanh nhớ lại một số điều mà Lâm Vân đã nói, khi đó họ nghe thấy thế thì lại nghĩ rằng trẻ con đang khoác lác.
...
Nửa giờ sau, Lâm Thu Thanh gặp Trần Văn Học cùng với đoàn đội kinh doanh do gia đình Trần cử tới trong phòng tổng thống.
Lâm Thu Thanh đã chuẩn bị một kế hoạch hợp tác chi tiết và đưa ra những điều kiện khá hào phóng
Theo dự tính ban đầu của ông ta, ông ta xuất hiện với tư cách là gia chủ cộng thêm bản kế hoạch này đủ để gây ấn tượng với gia đình Trần.
Tuy nhiên, Trần Văn Học không hề tỏ thái độ hào hứng hay hai lòng gì cả.
"Ông chủ Lâm, cám ơn ông đã đích thân tới buổi đàm phán hợp tác hôm nay!"
Trần Văn Học ăn nói một cách nho nhã lịch sự đúng như tên gọi của anh ta, trên người anh ta mang một khí chất tao nhã.
"Có điều, xét về phương án hợp tác, phía bên ông so với những công ty khác cũng không có quá nhiều ưu điểm. Đặc biệt là nhà họ Viên ở Tiền Đường, đề nghị của bọn họ khiến chúng tôi khó mà từ chối!"
Lâm Thu Thanh nói: "Tôi thừa nhận rằng năng lực tổng thể của nhà họ Viên vượt trội hơn so với chúng tôi, nhưng thế lực của họ chủ yếu là ở Tiền Đường. Nếu cậu Trần muốn đầu tư vào thành phố Hòa, thì cậu nên biết rằng chúng tôi mới là gia tộc có thế lực nhất ở thành phố Hòa".
Trần Văn Học gật đầu và nói: "Đúng vậy, ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng bản kế hoạch của nhà họ Viên đã khiến tôi thay đổi cách nhìn. Nếu tôi hợp tác với nhà họ Viên để mở ra thị trường ở Thân Châu và Tiền Đường, thành phố Hòa sẽ chỉ là sợi dây liên kết nằm ở giữa Thân Châu và Tiền Đường mà thôi, hơn nữa không phải nhà họ Viên là thông gia với các ông sao? Tôi hợp tác với bọn họ cũng là có lợi cho các vị!"
Sắc mặt Lâm Thu Thanh có chút khó coi.
Câu nói này khiến ông ta rất khó để bác bỏ.
Thành phố Hòa thực sự bị kẹp giữa Thân Châu và Tiền Đường, rất nhiều ngành nghề đều phải dựa dẫm vào người khác.
Nếu các ngành công nghiệp chính của Thân Châu và Tiền Đường hình thành một sự hợp tác lành mạnh tốt đẹp, có thể nói điều đó sẽ có lợi cho toàn bộ thành phố Hoà, nhưng đối với những ông trùm địa phương như bọn họ, việc này là chuyện tốt hay chuyện xấu thì rất khó để nói.
Khi ông ta còn chưa nghĩ ra lời để đối đáp lại, Trần Văn Học lại nói:
"Hơn nữa, nghe nói gần đây nhà họ Lâm làm ăn không tốt lắm, rất nhiều hạng mục đều xảy ra vấn đề, trong đó bao gồm cả ngành sản xuất mà ông chủ Lâm đề cập trong bản kế hoạch!"
Trần Văn Học nở nụ cười nhìn Lâm Thu Thanh.
"Cậu Trần, tôi nghĩ cậu có thể cảm nhận được thành ý của nhà họ Lâm chúng tôi..."
Lâm Thu Thanh vẫn muốn thử một lần nữa.
Trần Văn Học giơ tay ngăn không để ông ta tiếp tục nói nữa.
"Tôi biết ông rất có thành ý. Thế này đi, ông chủ Lâm, tôi cho ông thời gian nửa ngày về sửa lại bản kế hoạch hợp tác. Có điều tôi cảm thấy giữa tôi và ông có thể có khoảng cách thế hệ, ông nên lựa chọn thay bằng một người khác đi!"
"Thay người?"
Lâm Thu Thanh sửng sốt, cảm thấy hơi nhục nhã.
Nhưng vì lợi ích của nhà họ Lâm, ông ta quyết định nhẫn nhịn.
"Cậu Trần muốn đàm phán với người như thế nào?"
"Tôi thích cùng người trẻ tuổi đàm phán, nhà họ Lâm không phải có con rể sao, để anh ta tới thương lượng đi".
Chương 136: Vô lý
Lâm Thu Thanh thất vọng trở về nhà, ông ta ném mạnh bản hợp đồng lên bàn.
Nghiêm Tuệ Mẫn thấy sắc mặt ông ta không tốt, liền an ủi: "Làm sao vậy, Thu Thanh, không đàm phán thành công hả? Đàm phán không thành cũng không sao, chẳng phải chỉ là một lần hợp tác thôi sao, tương lai vẫn sẽ còn có cơ hội".
"Nếu chỉ là đàm phán không thành thì cũng thôi đi, nhưng cái cậu Trần đó kêu tôi đổi người khác đến đàm phán, làm gì có cái lý đó!", Lâm Thu Thanh tức giận nói.
"Đổi người khác sao?", Nghiêm Tuệ Mẫn tò mò hỏi: "Cậu ta định đổi ai? Lẽ nào muốn ông cụ đích thân đi đàm phán sao? Tục ngữ có câu: Rồng mạnh chẳng lấn nổi rắn địa phương. Tuy nhà họ Trần có thế lực lớn, nhưng cậu ta cũng chỉ là thiếu gia nhỏ nhoi, lại muốn cùng ngồi ngang hàng với ông cụ nhà chúng ta sao, không thể chấp nhận được!"
"Cậu ta không muốn ông cụ đi. Cậu ta. . . cậu ta muốn con rể nhà họ Lâm đi đàm phán, bà nói xem, đấy không phải là đang sỉ nhục tôi sao?"
"Con rể?"
Nghiêm Tuệ Mẫn đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng sau đó lại cảm thấy điều đó thật khó tin, vì vậy bà ta nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này lại sau lưng.
"Cậu ta muốn thương lượng với con rể nào?"
“Dù con rể nào thì cũng không thể đại diện cho nhà họ Lâm!”, Lâm Thu Thanh gào lên một tiếng, lại hít sâu một hơi: “Tôi sẽ đi bàn bạc cùng ông cụ!”
...
"Con rể nhà họ Lâm..."
Sau khi nghe Lâm Thu Thanh báo cáo xong, Lâm Thượng Nghĩa trầm ngâm suy nghĩ.
"Thiền Minh, cậu nghĩ như thế nào?"
"Đối với các vấn đề kinh doanh, hãy để Thu Thanh tự mình ra quyết định!", Lâm Thiền Minh đề nghị.
Lâm Thu Thanh liếc nhìn Lâm Thiền Minh đầy cảm kích rồi nói: "Bố, chú Thiền Minh, bất kể cậu Trần kia có ý nghĩ gì, vì lợi ích của nhà họ Lâm, chúng ta phải cố gắng!"
"Vậy con cảm thấy nên phái ai đi?", Lâm Thượng Nghĩa hỏi.
Lâm Thu Thanh nói: "Nhà họ Lâm có không ít con rể, đủ các thân phận, hôm nay, người có thể kịp chạy qua đây chỉ có anh rể nhà chị cả và em rể nhà cô tư thôi!"
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: "Vậy thì gọi hai người họ qua đây, con đi chuẩn bị kế hoạch hợp tác cho tốt đi, trước tiên để Minh Xuân đi thương lượng, nếu Minh Xuân không làm được thì để Quốc Thành đi. Mặc dù nhà họ Viên có tính toán khác, nhưng nếu cậu Trần đã nói rõ ràng muốn đàm phán cùng con rể nhà họ Lâm, Viên Quốc Thành cũng chỉ có thể thay mặt nhà họ Lâm chúng ta thôi, thật ấm ức cho con rồi Thu Thanh!"
Lâm Thu Thanh hiểu được tấm lòng của bố thì nghẹn ngào nói: "Bố, con không sao, gần đây công việc kinh doanh của nhà họ Lâm thực sự gặp trục trặc, trách nhiệm của con rất nặng nề, chỉ cần có lợi cho gia tộc, con chịu một chút ấm ức cũng chẳng đáng là gì"
Lâm Thiền Minh đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Hai người đã từng nghĩ, con rể nhà họ Lâm mà cậu Trần nhắc đến có thể là một người khác không?"
"Ai?", Lâm Thượng Nghĩa cùng Lâm Thu Thanh đồng thời hỏi.
“Lý Dục Thần!”, Lâm Thiền Minh nói.
Lâm Thượng Nghĩa sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: "Thiền Minh, cậu có phần hơi coi trọng cậu ta rồi đấy?"
Lâm Thiền Minh cũng tự giễu bản thân, ông ta cười: "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ tới, tùy tiện nói mà thôi!"
Lâm Thu Thanh lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể nào. Làm sao cậu Trần có thể biết Lý Dục Thần chứ? Huống chi, Lý Dục Thần vẫn chưa phải con rể nhà họ Lâm, tuy rằng cậu ta biết một chút pháp thuật, nhưng cậu ta hoàn toàn không biết tí gì về kinh doanh. Cậu Trần dù có là công tử bột đi nữa thì cũng không làm xằng làm bậy như thế này".
...
Khách sạn Hải Châu.
Chu Húc đi theo Trương Nhất Bình sung sướng ăn được một bữa tiệc buffet hảo hạng ngon lành.
“Anh Trương, đồ ăn hôm nay ngon thật đấy”, Chu Húc nói, vị ngon vẫn còn chưa tan hết.
Trương Nhất Bình nói: "Đây đã là gì chứ? Phải được đưa đến căn phòng tổng thống trên lầu thưởng thức thì mới gọi là bữa tiệc lớn thật sự. Chúng tôi là được hưởng ké lợi từ cậu Trần!"
"Em thì được hưởng ké lợi từ anh Trương là chủ yếu", Chu Húc cười hì hì nói.
Trương Nhất Bình nghe thấy thế thì rất thích, vỗ vai Chu Húc và nói: "Yên tâm đi, cứ đi theo lăn lộn với anh Trương, sau này sẽ có lúc cậu được nở mày nở mặt".
Lúc này, lại một chiếc xe vô cùng sang trọng dừng ở trước cửa.
Trương Nhất Bình vội vàng cùng đám người Trương Đông Hằng ra nghênh đón.
Người tới là Thẩm Minh Xuân.
Thẩm Minh Xuân hăng hái, hăm hở, dọc đường đi đều ngẩng cao đầu, ông ta chỉ bắt tay với Trương Đông Hằng, còn những người khác thì ông ta phớt lờ, bao gồm cả Trương Nhất Bình.
Trương Đông Hằng đi lên cùng Thẩm Minh Xuân.
Trương Nhất Bình trở lại khu vực nghỉ ngơi.
"Anh Trương, nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng đến đây sao?", Chu Húc hỏi.
Trương Nhất Bình nói: "Ông ấy thay mặt cho nhà họ Lâm đến đây, có vẻ như cậu Trần đã tỏ ý muốn đàm phán với con rể nhà họ Lâm".
Chương 137: Còn nước còn tát
Chu Húc nói: “Lẽ nào địa vị của gia chủ nhà họ Lâm không bằng một đứa con rể sao?”
Trương Nhất Bình cũng cảm thấy buồn cười, chỉ là anh ta không có tư cách xen vào chuyện này, không biết sự việc bên trong nên cũng không tiện nói nhiều.
Không lâu sau, Thẩm Minh Xuân đi xuống.
Lúc đi lên thì hùng hổ khí thế, lúc xuống thì như gà trống bại trận.
Mặt ông ta đanh lại, đầu cúi xuống, chẳng có tinh thần gì cả.
Thẩm Minh Xuân đi chưa bao lâu thì Viên Quốc Thành đến.
Ông ta may mắn hơn Thẩm Minh Xuân là gặp được Trần Văn Học, nhưng Trần Văn Học lại không định bàn chuyện với ông ta.
“Ông Viên, nhà họ Viên đã đưa một bản kế hoạch hợp tác rất hấp dẫn, tôi đang cân nhắc, nếu ông đại diện cho nhà họ Viên, vậy cũng không cần làm điều thừa thãi. Còn về nhà họ Lâm, phiền ông về chuyển lời lại, nếu nhà họ Lâm không có đứa con rể khác thì không cần bàn bạc nữa”.
Đây là nguyên văn Trần Văn Học nói.
Viên Quốc Thành rất hài lòng với kết quả này.
Trước khi đi, ông ta cười nói với Trần Văn Học: “Cậu Trần, cậu không cần đợi bên nhà họ Lâm nữa. Chọn nhà họ Viên để hợp tác sẽ không khiến cậu thất vọng”.
Về đến sơn trang Bắc Khê, Viên Quốc Thành nói lại nguyên văn lời Trần Văn Học cho ông cụ Lâm.
Ông ta tin chắc nhà họ Lâm đã mất cơ hội trong vụ làm ăn này.
Lâm Thu Thanh vô cùng thất vọng.
Đây là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời ông ta.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài nói: “Thôi vậy, mặc dù nhà họ Trần nắm quyền vận chuyển đường biển của Thân Châu, nhưng cũng chưa chắc có thể tạo ra ảnh hưởng gì ở thành phố Hòa”.
Lâm Thiền Minh nói: “Ông chủ không suy xét Dục Thần một chút sao?”
Thẩm Minh Xuân và Viên Quốc Thành đều sửng sốt.
“Cái tên họ Lý đó à?”, Viên Quốc Thành cười nhạo: “Cậu ta có tư cách gì đại diện cho nhà họ Lâm?”
Thẩm Minh Xuân cũng nói: “Đúng thế, cậu ta chẳng biết gì cả, nghe nói còn đang làm phục vụ ở quán cơm nhỏ, bảo cậu ta đại diện cho nhà họ Lâm có phải mất mặt quá không?”
Lâm Thượng Nghĩa nói: “Có mất mặt hay không cũng không quan trọng lắm, làm ăn mà, quan trọng là cậu Trần có đồng ý thương lượng với nó không? Cho dù có khả năng này, cậu bảo tôi mở miệng nói với thằng bé thế nào?”
Lâm Thượng Nghĩa nhìn con trai mình hỏi: “Thu Thanh, ý kiến con thế nào?”
Lâm Thu Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Còn nước còn tát, cứ để Dục Thần thử đi”.
…
Lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Thu Thanh, Lý Dục Thần đang trên đường đến Thiên Tinh Quan bằng xe của Phùng Thiên Minh.
Phùng Thiên Minh nói trụ trì của Thiên Tinh Quan – Trương Đạo Viễn là cao nhân về phương diện bùa chú.
Nói đến giấy vàng Chu Sa nếu Thiên Tinh Quan không chính thống thì không có nơi nào chính thống nữa cả.
Năm nào các gia tộc lớn và những người có máu mặt ở thành phố Hòa cũng đến Thiên Tinh Quan cầu phúc.
Trương Đạo Viễn cũng thường xuống núi để giúp đỡ mọi người trong thiên tai.
Phùng Thiên Minh đã giới thiệu cho Lý Dục Thần trên suốt đường đi.
Lý Dục Thần biết Trương Đạo Viễn này có tầm ảnh hưởng trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hòa, xem ra có đạo hạnh.
Điện thoại vang lên, là một số lạ.
Lý Dục Thần bắt máy, lúc nghe được đầu bên kia là giọng của Lâm Thu Thanh, anh cũng khá ngạc nhiên.
Sau khi nghe được ý của Lâm Thu Thanh, Lý Dục Thần từ chối ngay.
“Bác Lâm, cháu không biết gì về hoạt động kinh doanh, cũng không giỏi đàm phán, càng không thể đại diện cho nhà họ Lâm, bác nên tìm người khác giỏi hơn đi”.
Anh nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Thu Thanh, giọng nói có vẻ hơi già nua.
“Dục Thần, lần hợp tác này rất quan trọng với nhà họ Lâm, cậu xem như giúp tôi một lần, đi thử đi, có thành công hay không cũng chẳng sao”.
Lý Dục Thần hơi tò mò, là hợp tác gì mà khiến Lâm Thu Thành hạ mình đến nhờ anh.
“Đối phương là ai ạ?”
“Nhà họ Trần ở Thân Châu”.
“Nhà họ Trần ở Thân Châu?”
Hình như Lý Dục Thần hiểu ra gì đó.
“Được, cháu đồng ý với bác nhưng bây giờ cháu có việc, phải trễ một chút mới sang đấy”.
Lý Dục Thần tiện tay cầm một cục đá lên, ước lượng bằng tay rồi lại đặt xuống.
“Thế nào, đồ vật không sai chứ?”
Mã Sơn lờ mờ đoán được Lý Dục Thần muốn làm cái gì.
Lý Dục Thần nói: “Chất lượng bình thường, nhưng ở trong thành có thể mua được như này cũng không tệ, dù sao đủ dùng. Chỉ là chu sa và giấy vàng này kém quá rồi”.
Mã Sơn nói: “Vậy anh đi mua lại”.
Lý Dục Thần suy nghĩ, cảm thấy bảo Mã Sơn mua mấy thứ này cũng thật sự đã làm khó anh ta, liền nói:
“Bỏ đi, anh Mã Sơn, để em nghĩ cách, ngày mai anh đến chỗ môi giới làm thủ tục sang tên đi”.
Nói xong anh đẩy hai va li tiền đến trước mặt Mã Sơn.
Mã Sơn ngây người, ngờ vực mở vai li ra.
Tuy Lý Dục Thần đã không chỉ một lần làm ra chuyện khiến anh ta kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hai va li đầy tiền, anh ta vẫn thiếu chút nữa rớt hàm luôn.
“Cục cưng của anh! Dục Thần, em kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Anh ta không ngừng lắc đầu thở dài, “Bây giờ anh tin rồi, anh thực sự tin rồi!”
“Cái gì mà anh tin rồi?”
“Anh tin em thật sự có thể tổ chức một bữa tiệc hôn lễ khiến nhà họ Lâm hài lòng trong vòng ba tháng, à không, là lễ đính hôn. Dù sao, về sau em nói cái gì, anh đều sẽ tin”.
Lý Dục Thần cười cười, nói: “Đi đi, gọi cả Đinh Hương, chúng ta cùng ăn một bữa ngon”.
...
Ngày hôm sau, Đinh Hương gọi điện thoại cho chị Mai, biết được quán cơm Thân Dân tiếp tục buôn bán ít nhất ba ngày thì đi làm rồi.
Mã Sơn thì lái xe đến chỗ môi giới làm thủ tục.
Lý Dục Thần nhìn những đồ vật Mã Sơn đã mua, anh đang suy nghĩ nên đến đâu mua chu sa và giấy tiền vàng chính cống.
Thành phố Hoà hẳn là cũng có người tu hành, nhưng người anh tiếp xúc được chỉ có Ngô Hiền của nhà họ Triệu, Lại Sĩ Công của nhà họ Tra, nếu tính cả Tàng Vu đi theo Chu Lợi Quân của Vụ Châu đến đấu trường chó, tổng cộng chỉ ba người.
Mấu chốt là con đường tu luyện của ba người này đi đều phi chính đạo, đã bị anh giết chết rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đi tìm Phùng Thiên Minh. Người này giao du rộng, chắc chắn quen biết nhiều nhân vật cửa ngách.
Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Phùng Thiên Minh:
“Chú Minh, ông có biết có nơi nào bán giấy tiền vàng và chu sa chính cống không? Tôi có việc cần dùng gấp”.
Chú Minh ở đầu dây điện thoại bên kia trầm ngâm một lát, nói: “Tôi biết một nơi, đồ ở đó chắc chắn chính cống. Như vậy đi, cậu đến chỗ tôi ăn bữa cơm trước, vừa đúng lúc tôi muốn tìm cậu bàn chút chuyện, buổi chiều tôi dẫn cậu đến đó”.
Lý Dục Thần nói: “Được, ông gửi địa chỉ cho tôi, một lát nữa tôi đến”.
Chú Minh nói: “Không cần, tôi bảo Châu Na đến đón cậu”.
Khoảng chừng đến giữa trưa, Châu Na lái xe tới đón Lý Dục Thần.
Chị ta đưa anh đến một một câu lạc bộ tư nhân của Phùng Thiên Minh.
Lúc ăn cơm, Phùng Thiên Minh cười hỏi Lý Dục Thần: “Ngài Lý, cậu cần chu sa giấy tiền vàng làm gì, không phải là vẽ bùa đuổi quỷ đấy chứ?”
“Vẽ chơi”. Lý Dục Thần thuận miệng đáp.
“Cậu còn biết cái này?”, Châu Na có chút tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Ở trong núi từng cùng sư phụ học qua một chút”.
Châu Na liền nói: “Vậy cậu biết xem phong thuỷ không, hôm nào đó xem giúp tôi xem thử, tôi có một người bạn, mọi việc không thuận lợi, cô ấy nghi ngờ chỗ ở của mình có vấn đề”.
Lý Dục Thần không tỏ rõ ý kiến nói: “Xem cơ hội”.
Châu Na cũng không nói thêm nữa.
Cơm ăn được một nửa, Phùng Thiên Minh nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, không biết cậu có còn nhớ Hồng Thiên Thanh không?”
“Nhớ, Thái Cực Nam Phái mà”, Lý Dục Thần nói.
Phùng Thiên Minh hơi trầm ngâm, nói: “Hồng Thiên Thanh bại dưới tay cậu Lý, hiện giờ chưởng môn nhân của Thái Cực Nam Phái đã đích thân đến thành phố Hoà. Theo lý thuyết, ở thành phố Hoà, các cậu đều là khách, lại đều có chút quan hệ với Phùng tôi, tôi nên đứng giữa hoà giải mới đúng. Nhưng là, không dối gạt cậu Lý, chưởng môn của phái bọn họ đã đích thân đến, không tìm lại chút thể diện, sợ là sẽ không đi, cho nên...”
“Cho nên cái gì?”. Lý Dục Thần cười hỏi, sau đó nhếch lông mày: “Là muốn tôi cúi đầu nhận sai sao?”
Phùng Thiên Minh nhìn sắc mặt Lý Dục Thần không tốt, vội vàng phủ nhận, nói: “Không phải vậy, tôi biết quy tắc giang hồ, sống chết là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn, sao có thể để cậu Lý chủ động cúi đầu chứ. Tôi là nghĩ, cậu ra ngoài tránh đi một chút thì tốt hơn. Vừa hay bên Nam Cương có tổ chức hoạt động cược đá quy mô lớn, nếu cậu có hứng thú, tôi đi cùng cậu, coi như đi ra ngoài giải sầu, vận may tốt còn có thể kiếm chút tiền”.
Chương 133: Kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa
Lý Dục Thần nhíu mày nói: “Cược đá kiếm tiền thì có thể nhưng giờ không phải lúc. Chú Minh không cần khó xử, nếu Vương Tông Sinh muốn đến tìm tôi thì cứ để ông ta đến”.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, vừa rồi ông ta không hề nhắc đến tên của Vương Tông Sinh.
“Cậu Lý biết chưởng môn Vương à?”
“Từng có duyên gặp nhau”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Nếu hai người đã biết nhau thì dễ giải quyết. Có cần tôi sắp xếp cho mọi người gặp nhau không?”
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Thế này nhé, chẳng phải ông ta muốn lấy lại thể diện sao? Vậy thì ba ngày sau đi, tôi và ông ta so tài một trận”.
Phùng Thiên Minh cực kỳ ngạc nhiên.
Vương Tông Sinh là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, được gọi là Bán Bộ Tông Sư.
Cả Nam Giang này chỉ có vài dám nói có thể thắng Vương Tông Sinh?
Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin, ung dung của Lý Dục Thần như thế anh đã dự tính mọi chuyện.
Không biết anh có thực lực thế thật không, hay là không biết Vương Tông Sinh mạnh thế nào?
“Vậy… thời gian, địa điểm cụ thể và quy tắc trận đấu thì sao?”, Phùng Thiên Minh hỏi.
“Tùy ông ta”, Lý Dục Thần bình thản nói: “Dù sao cứ hẹn trong ba ngày đều được”.
Phùng Thiên Minh càng ngạc nhiên hơn, Lý Dục Thần này đã không phải là tự tin ung dung nữa, mà quả thật là kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ngay cả quy tắc cũng đều tùy ý đối phương, đây là kiêu ngạo cỡ nào mới có thể nói mấy lời này.
“Cậu Lý, đây không phải chuyện đùa, chưởng môn Vương là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, đã nhiều năm chưa từng thất bại rồi”, Phùng Thiên Minh có ý tốt nhắc nhở.
“Vậy có lẽ kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa”.
Lý Dục Thần khẽ cười.
“Chú Minh, ông có thể mở một sàn cá cược gần đó, không chừng có thể kiếm được một ít tiền”.
Phùng Thiên Minh cạn lời.
Mở sàn cá cược?
Có lẽ chín mươi chín phần trăm sẽ đặt cược Vương Tông Sinh thắng.
Nhưng đây là một vụ làm ăn có lời, chỉ là tỷ lệ đền tiền phải tính toán thật kỹ.
…
Khách sạn lớn Hải Châu.
Bảo vệ đứng thẳng thớm hơn lúc bình thường, phục vụ cũng cười rạng rỡ như thường ngày.
Chủ tịch Trương Đông Hằng cực kỳ hăng hái, đích thân đứng trước cửa khách sạn đón khách.
Đứng bên cạnh ông ta, ngoài các nhân viên quản lý cấp cao của khách sạn, thì còn có cậu chủ tập đoàn Vĩnh Thanh – Trương Nhất Bình.
Trương Nhất Bình hơi căng thẳng.
Hôm nay là ngày tốt của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là cơ hội trong đời của anh ta.
Khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao có cổ phần đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là tài sản quan trọng nhất dưới trướng của tập đoàn Vĩnh Thanh ngoài tòa nhà Vĩnh Thanh.
Hôm nay, cậu chủ gia tộc nhà họ Trần ở Thân Châu – Trần Văn Học thay mặt cho nhà họ Trần đến gặp người phụ trách các doanh nghiệp và các gia tộc lớn ở thành phố Hòa trong phòng tổng thống của khách sạn Hải Châu, bàn bạc về dự án hợp tác đầu tiên được đầu tư ở thành phố Hòa của nhà họ Trần.
Trương Nhất Bình biết rất rõ cơ hội này không phải lúc nào cũng có, thậm chí có thể nói là có một không hai.
Nhà họ Trần ở Thân Châu là gia tộc giàu có của Thân Châu.
Các gia tộc ở thành phố Hòa vẫn chưa là gì với gia tộc giàu có ở Thân Châu
Nếu có thể kết bạn với cậu chủ Trần, từ đó thiết lập mối quan hệ với nhà họ Trần ở Thân Châu, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho anh ta, thậm chí là cho tương lai của cả tập đoàn Vĩnh Thanh.
Hơn nữa, hôm nay các gia tộc lớn của thành phố Hòa đều cử người đại diện đến.
Đây là nhiệm vụ quan trọng của các gia tộc.
Thậm chí lúc này gia chủ nhà họ Triệu – Triệu Tứ Hải cũng đích thân đến.
Trương Nhất Bình không khỏi cảm thán, cùng là cậu chủ nhưng cách biệt giữa anh ta và cậu Trần này quá lớn.
Bình thường mấy gia tộc đó luôn ra vẻ kiêu ngạo ta đây, nào có xem anh ta ra gì.
Dù là bố anh ta - chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh là Trương Căn Mậu cũng phải hạ giọng cúi mình trước mấy gia tộc này.
Bây giờ cậu chủ Trần chỉ mới thông báo ở đây, các gia tộc đã chủ động chạy đến.
Ngay lúc này một chiếc Maybach dừng trước cửa khách sạn.
Trương Nhất Bình nhìn biển số xe hơi quen.
Trương Đông Hằng bên cạnh anh ta đã nhanh chân bước đến mở cửa xe.
Nhìn thấy người bước xuống xe, Trương Nhất Bình lại ngạc nhiên đến mức ngây người.
Gia chủ nhà họ Lâm thế mà cũng tự mình đến.
Chương 134: Đâm sau lưng
“Chủ tịch Lâm, đúng là khách quý khó gặp!”
Chủ tịch của khách sạn Hải Châu - Trương Đông Hằng mặt tràn đầy ý cười, bắt tay Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh bắt tay với ông ta một lúc nói: “Chủ tịch Trương khách sáo rồi”.
“Chủ tịch Lâm, đây là con trai của anh cả tôi tên Nhất Bình, hiện cũng đang làm việc tại khách sạn, hội nghị ngày hôm nay, đều do một tay nó sắp xếp”.
Trương Đông Hằng đặc biệt giới thiệu Trương Nhất Bình cho Lâm Thu Thanh.
“Chào chú Lâm”. Trương Nhất Bình tiến đến chào hỏi, “Cháu là bạn của Mộng Đình, chúng ta từng gặp nhau rồi”.
Lâm Thu Thanh nhớ Lâm Mộng Đình từng nhắc đến Trương Nhất Bình, hình như con gái có ấn tượng không tốt về cậu ta nên chỉ gật đầu cho phải phép.
Cho dù vậy, Trương Nhất Bình vẫn thấy vừa mừng vừa lo, vui ra mặt, như thể quan hệ giữa anh ta và Mộng Đình vừa được tiến thêm một bước.
“Chú Lâm, bọn cháu đã đặc biệt chuẩn bị cho nhà họ Lâm một phòng VIP, để cháu dẫn chú đi”, Trương Nhất Bình nói.
Lâm Thu Thanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Đã đến giờ tôi và cậu Trần hẹn gặp nhau, phiền cậu đưa tôi tới gặp cậu Trần”.
Trương Đông Hằng lưỡng lự đôi chút: “Chủ tịch Lâm, e là ông phải chờ thêm một chút. Người bên Tiền Đường báo họ hiện tại vẫn chưa xuất phát, gia chủ nhà họ Triệu đến sớm hơn ông một tiếng, vẫn còn đang đợi”.
Lâm Thu Thanh bất ngờ, Triệu Tứ Hải cũng đích thân đến ư?
Ban đầu ông ta nghĩ rằng chỉ có mỗi mình đến đây với tư cách là gia chủ, xem ra hôm nay sẽ là một cuộc ác chiến.
“Gia tộc nào từ Tiền Đường đến?”
“Nhà họ Viên”.
“Nhà họ Viên?”, Lâm Thu Thanh một lần nữa kinh ngạc: “Người đến là ai?”
“Là cậu chủ nhà họ Viên - Viên Thế Kiệt. Ông Lâm… không biết sao?”
Trương Đông Hằng khó hiểu nhìn Lâm Thu Thanh, nhà họ Viên và nhà họ Lâm là thông gia kia mà.
Lâm Thu Thanh nhíu mày lại, Viên Thế Kiệt đến gặp Trần Văn Học để hợp tác, còn không hề đánh tiếng trước.
Nếu hai nhà hợp sức, khả năng hợp tác thành công với nhà họ Trần cũng cao hơn.
Hiện tại xem ra, bọn họ chẳng những không muốn hợp tác, chưa biết chừng còn có ý đồ định đâm sau lưng mình.
Vậy mà còn dám vác mặt đi hỏi vợ!
Lâm Thu Thanh bực tức trong lòng, nhưng vẫn làm như không có gì, giả vờ cười nói: “Vậy cứ để lớp trẻ bàn chuyện trước, tôi đi tìm lão Triệu ôn chuyện cũ”.
Trương Đông Hằng vội vàng nói: “Được, vậy tôi đưa ông đi gặp ông Triệu”.
Ông ta đi trước dẫn đường đến phòng VIP nơi Triệu Tứ Hải đang nghỉ ngơi.
Gia chủ của hai gia tộc lớn nói chuyện, Trương Nhất Bình tất nhiên không thể ngang hàng ngồi cùng, nên chỉ tiễn tới cửa thang máy rồi quay về sảnh khách, chờ đợt khách tiếp theo.
Lúc này, một bóng người từ ngoài cửa lẻn vào, bị bảo vệ bắt lại.
“Này, tôi là bạn của cậu Trương, sao các anh lại cản tôi!”, người đó kêu lên.
Trương Nhất Bình nghe thấy âm thanh liền vội chạy qua xem tình hình, đúng là Chu Húc.
Anh ta kéo Chu Húc đi vào sảnh chính, nói: “Sao cậu lại đến đây? Hôm nay khách sạn đón tiếp toàn những ông lớn, bảo an rất nghiêm ngặt, cậu lén lén lút lút như vậy, chả trách bảo vệ lại tóm cậu”.
Bỗng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt và cổ Chu Húc, nhăn mặt nói: “Mấy người bảo vệ này ra tay hơi nặng rồi, sao lại khiến cậu thành ra như vậy, hừ, lát nữa tôi đi báo với đội trưởng, đuổi tên bảo vệ đó đi”.
Chu Húc vội xua tay: “Không liên quan đến anh ta, vết thương trên người em không phải do anh ta làm”.
“Thế là làm sao?”
Chu Húc đem chuyện một mình đi đến quán cơm Thân Dân, sau đó bị một nhóm côn đồ đánh trong hẻm kể hết ra.
Nói xong thì bày ra bộ dạng tức mà không làm gì được.
“Anh Trương, anh từng nói muốn chống lưng cho em, em cũng đã đi theo anh, cục tức này em nuốt không trôi!”
Trương Nhất Bình nghe xong nhíu mày hỏi: “Cậu có nhận ra là ai đã đánh mình không?”
Chu Húc nói: “Em biết đi đâu hỏi? Ngày hôm đó trong con hẻm tối om, mặt mũi ra sao cũng không thấy rõ. Bọn chúng cảnh cáo em đừng tơ tưởng đến người phụ nữ của đại ca chúng, em đang nghĩ, người phụ nữ của đại ca bọn chúng liệu có phải là Đinh Hương không?”
Trương Nhất Bình cười nói: “Điều này cũng không có gì là không thể, tại sao cậu lại thích Đinh Hương? Chỉ có cậu được quyền thích con nhỏ đó, còn người khác thì không à? Chắc chắn cô ta có dính líu đến đám côn đồ ấy”.
“Không, không thể nào!”, Chu Húc lắc đầu: “Đinh Hương thuần khiết như vậy, sẽ không giao du với đám côn đồ đâu”.
“Chu Húc, tỉnh lại đi, cậu cũng không còn là trẻ con, thời buổi này làm gì có thứ gì gọi là thuần khiết, chẳng qua là tiền chưa đủ nhiều thôi”.
Chu Húc vẫn không tin.
Trương Nhất Bình lắc đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm người giải quyết vấn đề của cậu sau. Hôm nay là ngày cậu chủ Trần của Thần Châu bàn bạc hợp tác với các gia tộc lớn, chỉ cần tôi phục vụ cậu Trần chu đáo, tương lai có thể phất lên như diều gặp gió, mấy chuyện cỏn con như của cậu, đều không thành vấn đề”.
“Thật sao?” Chu Húc vui mừng.
“Nếu đã gặp Đinh Hương, vậy cậu đã gặp thằng họ Lý chưa?”
Trương Nhất Bình vẫn không quên được Lâm Mộng Đình.
“Gặp rồi”. Chu Húc khinh thường nói: “Hắn cùng Đinh Hương làm phục vụ ở một quán cơm nhỏ”.
“Chỉ làm phục vụ thôi sao?”, Trương Nhất Bình có chút bất ngờ: “Cậu không nhìn nhầm chứ?”
“Sao mà nhầm được, là em kêu hắn ta tới gọi món mà”. Chu Húc nói: “Anh có cần em đến dạy nó một trận, xả giận thay anh không?”
Chương 135: Để con rể ông đến đàm phán
“Không cần, loại người này không xứng để anh đây để tâm tới”. Trương Nhất Bình cười rộ lên với vẻ đầy thoải mái, khoác vai Chu Húc rồi nói: “Đi, tôi mở một gian phòng để cậu nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn buffet, mấy món hôm nay ngày thường khó mà có thể ăn được".
...
“Ông chủ Triệu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”, Lâm Thu Thanh vừa vào cửa liền nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt lạnh lùng.
Sắc mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp, ông cụ gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ phúc của ông, ông cụ nhà tôi vẫn khỏe mạnh". Lâm Thu Thanh cười khẩy một tiếng: "Ác giả ác báo, thời cơ chưa tới, có kẻ tiểu nhân dùng thủ đoạn của kẻ trộm cắp để hại người, cuối cùng lại hại chết chính bản thân mình".
Sắc mặt Triệu Tứ Hải trở nên vô cùng khó coi.
Trương Đông Hằng đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Ông ta không muốn nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đấu đá lẫn nhau ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì khách sạn Hải Châu và tập đoàn Vĩnh Thanh đều không chống đỡ nổi.
Vì vậy ông ta đứng ra hòa hoãn: "Hai vị gia chủ, thật khó có dịp hai vị tụ tập ở cửa hàng nhỏ của tôi, tôi thấy cậu Trần cũng tới sớm, hay là để tôi sắp xếp một vài tiết mục, chúng ta cùng vui vẻ một chút?"
"Không cần đâu!". Triệu Tứ Hải đột nhiên đứng lên, hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thu Thanh: "Nếu chủ tịch Lâm đã ở đây, tôi xin đi trước. Sau này, bất cứ khi nào chạm mặt nhà họ Lâm trong lĩnh vực kinh doanh, nhà họ Triệu tôi đều sẽ nhượng bộ!"
Nói xong, ông ta phất tay, xoay người đi ra khỏi cửa đại sảnh.
Lời này, lại khiến Lâm Thu Thanh không biết phải làm gì.
Còn Trương Đông Hằng thì giật mình ngạc nhiên.
Thực lực nhà họ Triệu và nhà họ Lâm trước giờ không phân cao thấp, vậy tại sao hôm nay Triệu Tứ Hải gặp Lâm Thu Thanh lại nhún nhường hèn nhát như vậy, thậm chí còn nói ra câu nhượng bộ đối phương như vậy?
Đây là một tín hiệu mang tính trọng đại!
Bầu trời của thành phố Hòa, liệu có phải sắp thay đổi rồi không?
Trong lòng Lâm Thu Thanh cũng rất ngạc nhiên.
Ông ta biết rất rõ con người Triệu Tứ Hải, ông ta ta có tác phong cứng rắn, quyết liệt, dám nghĩ dám làm, nổi tiếng là khó dây vào.
Nhượng bộ?
Đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Triệu Tứ Hải phải nhượng bộ như vậy?
Chẳng lẽ là...
Lâm Thu Thanh nhớ lại một số điều mà Lâm Vân đã nói, khi đó họ nghe thấy thế thì lại nghĩ rằng trẻ con đang khoác lác.
...
Nửa giờ sau, Lâm Thu Thanh gặp Trần Văn Học cùng với đoàn đội kinh doanh do gia đình Trần cử tới trong phòng tổng thống.
Lâm Thu Thanh đã chuẩn bị một kế hoạch hợp tác chi tiết và đưa ra những điều kiện khá hào phóng
Theo dự tính ban đầu của ông ta, ông ta xuất hiện với tư cách là gia chủ cộng thêm bản kế hoạch này đủ để gây ấn tượng với gia đình Trần.
Tuy nhiên, Trần Văn Học không hề tỏ thái độ hào hứng hay hai lòng gì cả.
"Ông chủ Lâm, cám ơn ông đã đích thân tới buổi đàm phán hợp tác hôm nay!"
Trần Văn Học ăn nói một cách nho nhã lịch sự đúng như tên gọi của anh ta, trên người anh ta mang một khí chất tao nhã.
"Có điều, xét về phương án hợp tác, phía bên ông so với những công ty khác cũng không có quá nhiều ưu điểm. Đặc biệt là nhà họ Viên ở Tiền Đường, đề nghị của bọn họ khiến chúng tôi khó mà từ chối!"
Lâm Thu Thanh nói: "Tôi thừa nhận rằng năng lực tổng thể của nhà họ Viên vượt trội hơn so với chúng tôi, nhưng thế lực của họ chủ yếu là ở Tiền Đường. Nếu cậu Trần muốn đầu tư vào thành phố Hòa, thì cậu nên biết rằng chúng tôi mới là gia tộc có thế lực nhất ở thành phố Hòa".
Trần Văn Học gật đầu và nói: "Đúng vậy, ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng bản kế hoạch của nhà họ Viên đã khiến tôi thay đổi cách nhìn. Nếu tôi hợp tác với nhà họ Viên để mở ra thị trường ở Thân Châu và Tiền Đường, thành phố Hòa sẽ chỉ là sợi dây liên kết nằm ở giữa Thân Châu và Tiền Đường mà thôi, hơn nữa không phải nhà họ Viên là thông gia với các ông sao? Tôi hợp tác với bọn họ cũng là có lợi cho các vị!"
Sắc mặt Lâm Thu Thanh có chút khó coi.
Câu nói này khiến ông ta rất khó để bác bỏ.
Thành phố Hòa thực sự bị kẹp giữa Thân Châu và Tiền Đường, rất nhiều ngành nghề đều phải dựa dẫm vào người khác.
Nếu các ngành công nghiệp chính của Thân Châu và Tiền Đường hình thành một sự hợp tác lành mạnh tốt đẹp, có thể nói điều đó sẽ có lợi cho toàn bộ thành phố Hoà, nhưng đối với những ông trùm địa phương như bọn họ, việc này là chuyện tốt hay chuyện xấu thì rất khó để nói.
Khi ông ta còn chưa nghĩ ra lời để đối đáp lại, Trần Văn Học lại nói:
"Hơn nữa, nghe nói gần đây nhà họ Lâm làm ăn không tốt lắm, rất nhiều hạng mục đều xảy ra vấn đề, trong đó bao gồm cả ngành sản xuất mà ông chủ Lâm đề cập trong bản kế hoạch!"
Trần Văn Học nở nụ cười nhìn Lâm Thu Thanh.
"Cậu Trần, tôi nghĩ cậu có thể cảm nhận được thành ý của nhà họ Lâm chúng tôi..."
Lâm Thu Thanh vẫn muốn thử một lần nữa.
Trần Văn Học giơ tay ngăn không để ông ta tiếp tục nói nữa.
"Tôi biết ông rất có thành ý. Thế này đi, ông chủ Lâm, tôi cho ông thời gian nửa ngày về sửa lại bản kế hoạch hợp tác. Có điều tôi cảm thấy giữa tôi và ông có thể có khoảng cách thế hệ, ông nên lựa chọn thay bằng một người khác đi!"
"Thay người?"
Lâm Thu Thanh sửng sốt, cảm thấy hơi nhục nhã.
Nhưng vì lợi ích của nhà họ Lâm, ông ta quyết định nhẫn nhịn.
"Cậu Trần muốn đàm phán với người như thế nào?"
"Tôi thích cùng người trẻ tuổi đàm phán, nhà họ Lâm không phải có con rể sao, để anh ta tới thương lượng đi".
Chương 136: Vô lý
Lâm Thu Thanh thất vọng trở về nhà, ông ta ném mạnh bản hợp đồng lên bàn.
Nghiêm Tuệ Mẫn thấy sắc mặt ông ta không tốt, liền an ủi: "Làm sao vậy, Thu Thanh, không đàm phán thành công hả? Đàm phán không thành cũng không sao, chẳng phải chỉ là một lần hợp tác thôi sao, tương lai vẫn sẽ còn có cơ hội".
"Nếu chỉ là đàm phán không thành thì cũng thôi đi, nhưng cái cậu Trần đó kêu tôi đổi người khác đến đàm phán, làm gì có cái lý đó!", Lâm Thu Thanh tức giận nói.
"Đổi người khác sao?", Nghiêm Tuệ Mẫn tò mò hỏi: "Cậu ta định đổi ai? Lẽ nào muốn ông cụ đích thân đi đàm phán sao? Tục ngữ có câu: Rồng mạnh chẳng lấn nổi rắn địa phương. Tuy nhà họ Trần có thế lực lớn, nhưng cậu ta cũng chỉ là thiếu gia nhỏ nhoi, lại muốn cùng ngồi ngang hàng với ông cụ nhà chúng ta sao, không thể chấp nhận được!"
"Cậu ta không muốn ông cụ đi. Cậu ta. . . cậu ta muốn con rể nhà họ Lâm đi đàm phán, bà nói xem, đấy không phải là đang sỉ nhục tôi sao?"
"Con rể?"
Nghiêm Tuệ Mẫn đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng sau đó lại cảm thấy điều đó thật khó tin, vì vậy bà ta nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này lại sau lưng.
"Cậu ta muốn thương lượng với con rể nào?"
“Dù con rể nào thì cũng không thể đại diện cho nhà họ Lâm!”, Lâm Thu Thanh gào lên một tiếng, lại hít sâu một hơi: “Tôi sẽ đi bàn bạc cùng ông cụ!”
...
"Con rể nhà họ Lâm..."
Sau khi nghe Lâm Thu Thanh báo cáo xong, Lâm Thượng Nghĩa trầm ngâm suy nghĩ.
"Thiền Minh, cậu nghĩ như thế nào?"
"Đối với các vấn đề kinh doanh, hãy để Thu Thanh tự mình ra quyết định!", Lâm Thiền Minh đề nghị.
Lâm Thu Thanh liếc nhìn Lâm Thiền Minh đầy cảm kích rồi nói: "Bố, chú Thiền Minh, bất kể cậu Trần kia có ý nghĩ gì, vì lợi ích của nhà họ Lâm, chúng ta phải cố gắng!"
"Vậy con cảm thấy nên phái ai đi?", Lâm Thượng Nghĩa hỏi.
Lâm Thu Thanh nói: "Nhà họ Lâm có không ít con rể, đủ các thân phận, hôm nay, người có thể kịp chạy qua đây chỉ có anh rể nhà chị cả và em rể nhà cô tư thôi!"
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: "Vậy thì gọi hai người họ qua đây, con đi chuẩn bị kế hoạch hợp tác cho tốt đi, trước tiên để Minh Xuân đi thương lượng, nếu Minh Xuân không làm được thì để Quốc Thành đi. Mặc dù nhà họ Viên có tính toán khác, nhưng nếu cậu Trần đã nói rõ ràng muốn đàm phán cùng con rể nhà họ Lâm, Viên Quốc Thành cũng chỉ có thể thay mặt nhà họ Lâm chúng ta thôi, thật ấm ức cho con rồi Thu Thanh!"
Lâm Thu Thanh hiểu được tấm lòng của bố thì nghẹn ngào nói: "Bố, con không sao, gần đây công việc kinh doanh của nhà họ Lâm thực sự gặp trục trặc, trách nhiệm của con rất nặng nề, chỉ cần có lợi cho gia tộc, con chịu một chút ấm ức cũng chẳng đáng là gì"
Lâm Thiền Minh đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Hai người đã từng nghĩ, con rể nhà họ Lâm mà cậu Trần nhắc đến có thể là một người khác không?"
"Ai?", Lâm Thượng Nghĩa cùng Lâm Thu Thanh đồng thời hỏi.
“Lý Dục Thần!”, Lâm Thiền Minh nói.
Lâm Thượng Nghĩa sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: "Thiền Minh, cậu có phần hơi coi trọng cậu ta rồi đấy?"
Lâm Thiền Minh cũng tự giễu bản thân, ông ta cười: "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ tới, tùy tiện nói mà thôi!"
Lâm Thu Thanh lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể nào. Làm sao cậu Trần có thể biết Lý Dục Thần chứ? Huống chi, Lý Dục Thần vẫn chưa phải con rể nhà họ Lâm, tuy rằng cậu ta biết một chút pháp thuật, nhưng cậu ta hoàn toàn không biết tí gì về kinh doanh. Cậu Trần dù có là công tử bột đi nữa thì cũng không làm xằng làm bậy như thế này".
...
Khách sạn Hải Châu.
Chu Húc đi theo Trương Nhất Bình sung sướng ăn được một bữa tiệc buffet hảo hạng ngon lành.
“Anh Trương, đồ ăn hôm nay ngon thật đấy”, Chu Húc nói, vị ngon vẫn còn chưa tan hết.
Trương Nhất Bình nói: "Đây đã là gì chứ? Phải được đưa đến căn phòng tổng thống trên lầu thưởng thức thì mới gọi là bữa tiệc lớn thật sự. Chúng tôi là được hưởng ké lợi từ cậu Trần!"
"Em thì được hưởng ké lợi từ anh Trương là chủ yếu", Chu Húc cười hì hì nói.
Trương Nhất Bình nghe thấy thế thì rất thích, vỗ vai Chu Húc và nói: "Yên tâm đi, cứ đi theo lăn lộn với anh Trương, sau này sẽ có lúc cậu được nở mày nở mặt".
Lúc này, lại một chiếc xe vô cùng sang trọng dừng ở trước cửa.
Trương Nhất Bình vội vàng cùng đám người Trương Đông Hằng ra nghênh đón.
Người tới là Thẩm Minh Xuân.
Thẩm Minh Xuân hăng hái, hăm hở, dọc đường đi đều ngẩng cao đầu, ông ta chỉ bắt tay với Trương Đông Hằng, còn những người khác thì ông ta phớt lờ, bao gồm cả Trương Nhất Bình.
Trương Đông Hằng đi lên cùng Thẩm Minh Xuân.
Trương Nhất Bình trở lại khu vực nghỉ ngơi.
"Anh Trương, nhà họ Thẩm ở thành phố Cô cũng đến đây sao?", Chu Húc hỏi.
Trương Nhất Bình nói: "Ông ấy thay mặt cho nhà họ Lâm đến đây, có vẻ như cậu Trần đã tỏ ý muốn đàm phán với con rể nhà họ Lâm".
Chương 137: Còn nước còn tát
Chu Húc nói: “Lẽ nào địa vị của gia chủ nhà họ Lâm không bằng một đứa con rể sao?”
Trương Nhất Bình cũng cảm thấy buồn cười, chỉ là anh ta không có tư cách xen vào chuyện này, không biết sự việc bên trong nên cũng không tiện nói nhiều.
Không lâu sau, Thẩm Minh Xuân đi xuống.
Lúc đi lên thì hùng hổ khí thế, lúc xuống thì như gà trống bại trận.
Mặt ông ta đanh lại, đầu cúi xuống, chẳng có tinh thần gì cả.
Thẩm Minh Xuân đi chưa bao lâu thì Viên Quốc Thành đến.
Ông ta may mắn hơn Thẩm Minh Xuân là gặp được Trần Văn Học, nhưng Trần Văn Học lại không định bàn chuyện với ông ta.
“Ông Viên, nhà họ Viên đã đưa một bản kế hoạch hợp tác rất hấp dẫn, tôi đang cân nhắc, nếu ông đại diện cho nhà họ Viên, vậy cũng không cần làm điều thừa thãi. Còn về nhà họ Lâm, phiền ông về chuyển lời lại, nếu nhà họ Lâm không có đứa con rể khác thì không cần bàn bạc nữa”.
Đây là nguyên văn Trần Văn Học nói.
Viên Quốc Thành rất hài lòng với kết quả này.
Trước khi đi, ông ta cười nói với Trần Văn Học: “Cậu Trần, cậu không cần đợi bên nhà họ Lâm nữa. Chọn nhà họ Viên để hợp tác sẽ không khiến cậu thất vọng”.
Về đến sơn trang Bắc Khê, Viên Quốc Thành nói lại nguyên văn lời Trần Văn Học cho ông cụ Lâm.
Ông ta tin chắc nhà họ Lâm đã mất cơ hội trong vụ làm ăn này.
Lâm Thu Thanh vô cùng thất vọng.
Đây là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời ông ta.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài nói: “Thôi vậy, mặc dù nhà họ Trần nắm quyền vận chuyển đường biển của Thân Châu, nhưng cũng chưa chắc có thể tạo ra ảnh hưởng gì ở thành phố Hòa”.
Lâm Thiền Minh nói: “Ông chủ không suy xét Dục Thần một chút sao?”
Thẩm Minh Xuân và Viên Quốc Thành đều sửng sốt.
“Cái tên họ Lý đó à?”, Viên Quốc Thành cười nhạo: “Cậu ta có tư cách gì đại diện cho nhà họ Lâm?”
Thẩm Minh Xuân cũng nói: “Đúng thế, cậu ta chẳng biết gì cả, nghe nói còn đang làm phục vụ ở quán cơm nhỏ, bảo cậu ta đại diện cho nhà họ Lâm có phải mất mặt quá không?”
Lâm Thượng Nghĩa nói: “Có mất mặt hay không cũng không quan trọng lắm, làm ăn mà, quan trọng là cậu Trần có đồng ý thương lượng với nó không? Cho dù có khả năng này, cậu bảo tôi mở miệng nói với thằng bé thế nào?”
Lâm Thượng Nghĩa nhìn con trai mình hỏi: “Thu Thanh, ý kiến con thế nào?”
Lâm Thu Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Còn nước còn tát, cứ để Dục Thần thử đi”.
…
Lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Thu Thanh, Lý Dục Thần đang trên đường đến Thiên Tinh Quan bằng xe của Phùng Thiên Minh.
Phùng Thiên Minh nói trụ trì của Thiên Tinh Quan – Trương Đạo Viễn là cao nhân về phương diện bùa chú.
Nói đến giấy vàng Chu Sa nếu Thiên Tinh Quan không chính thống thì không có nơi nào chính thống nữa cả.
Năm nào các gia tộc lớn và những người có máu mặt ở thành phố Hòa cũng đến Thiên Tinh Quan cầu phúc.
Trương Đạo Viễn cũng thường xuống núi để giúp đỡ mọi người trong thiên tai.
Phùng Thiên Minh đã giới thiệu cho Lý Dục Thần trên suốt đường đi.
Lý Dục Thần biết Trương Đạo Viễn này có tầm ảnh hưởng trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hòa, xem ra có đạo hạnh.
Điện thoại vang lên, là một số lạ.
Lý Dục Thần bắt máy, lúc nghe được đầu bên kia là giọng của Lâm Thu Thanh, anh cũng khá ngạc nhiên.
Sau khi nghe được ý của Lâm Thu Thanh, Lý Dục Thần từ chối ngay.
“Bác Lâm, cháu không biết gì về hoạt động kinh doanh, cũng không giỏi đàm phán, càng không thể đại diện cho nhà họ Lâm, bác nên tìm người khác giỏi hơn đi”.
Anh nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Thu Thanh, giọng nói có vẻ hơi già nua.
“Dục Thần, lần hợp tác này rất quan trọng với nhà họ Lâm, cậu xem như giúp tôi một lần, đi thử đi, có thành công hay không cũng chẳng sao”.
Lý Dục Thần hơi tò mò, là hợp tác gì mà khiến Lâm Thu Thành hạ mình đến nhờ anh.
“Đối phương là ai ạ?”
“Nhà họ Trần ở Thân Châu”.
“Nhà họ Trần ở Thân Châu?”
Hình như Lý Dục Thần hiểu ra gì đó.
“Được, cháu đồng ý với bác nhưng bây giờ cháu có việc, phải trễ một chút mới sang đấy”.